Chương 8
Kim Huyên
29/04/2015
“Ring ring”
Vừa mới đỏ mặt sửa sang lại quần áo, chuông cửa đột nhiên vang liên khiến Bạch Lăng sợ đến thất kinh, nhảy dựng lên, bộ dáng hoảng sợ như bị người tróc gian tai giường
– Em làm gì?
Đồ Thánh buồn cười hỏi, cúi đầu hôn cô một cái rồi đi đến bên cạnh cửa, nhìn trên màn hình bộ đàm là ai đến.
– Là Tề Thác và Lực Nhã.
Anh quay đầu nói cho cô nhưng không ngờ quay lại đã không thấy bóng cô đâu, có lẽ là trốn trong phòng rồi.
Anh mỉm cười một chút, kiểm tra lại chỗ khi nãy bọn họ hoan ái, xác định không lưu lại dấu vết gì (è) rồi mới mở cửa, đứng ở cạnh cửa chờ đôi vợ chồng kia đại giá quang lâm.
Cửa tự động mở ra, đến không chỉ có đôi vợ chồng kia mà còn có cả hành lí của Bạch Lăng mà tối qua anh gọi điện nhờ họ đem tới.
– Bạch Lăng đâu? Ôn Lực Nhã hỏi anh.
– Ở trong phòng.
Anh vội cùng Tề Thác chuyển đồ vào nhà còn Ôn Lực Nhã thì vội chạy vào phòng ngủ tìm Bạch Lăng.
– Xin lỗi, cô ấy rất lo lắng cho Bạch Lăng. Tề Thác giải thích cho hành động xông loạn của bà xã.
– Mình biết. Anh gật đầu tỏ ý không sao: – Thu dọn lại mấy thứ này chắc không ít thời gian? Cảm ơn cậu, Tề Thác.
– Đâu là Lực Nhã và Tiểu Vũ thu xếp lại, mình chỉ phụ trách mang lên xe và chuyển đến đây đôi. Cậu cảm ơn các cô ấy mới đúng.
– Nhất định.
Đem tất cả hành lí chuyển vào nhà, Tề Thác ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhận chén trà Đồ Thánh đưa cho:
– Bạch Lăng có khỏe không? Thật sự không nhớ được gì sao?
Đồ Thánh ngồi đối diện Tề Thác, lặng lẽ gật đầu.
– Cậu không phải là chuyên khoa não sao? Không thể nghĩ cách như mổ hay thế nào để giúp cô ấy phục hồi trí nhớ sao? Tề Thác thuận miệng hỏi.
– Cậu cho là giải phẫu não rất đơn giản sao? Đồ Thánh tức giận trừng mắt.
– Đối với người khác là không đơn giản nhưng với cậu không phải rất đơn giản sao?
– Cậu nghĩ rằng vì sao mình phải đem dao nhỏ mổ tới mổ lui trên đầu người? đó là vì muốn cứu tính mạng người khác, là bất đắc dĩ. Bạch Lăng vốn bình thường, sao phải động dao trên đầu cô ấy.
Anh không nhịn được đứng dậy trừng mắt nhìn bạn tốt.
– Tớ không bảo nhất định cậu phải mổ cho cô ấy, cậu không cần phải tức giận như thế chứ? Tề Thác bình tĩnh nhìn anh.
Đồ Thánh thở hắt ra rồi lại ngồi dựa vào ghế. Hôm qua, ở bệnh viện thấy đầu cô đầu máu đã khiến anh suýt ngất, anh không thể tưởng tượng nếu hôm qua nhất định phải động dao thì anh có thể làm tốt không…
Không, anh nhất định không thể nào mổ cho Bạch Lăng, anh không làm được.
– Không cần phải nghiêm trọng như thế chứ Thánh thủ? Cậu nói Bạch Lăng trừ vết thương trên trán và mất trí nhớ cùng không bị gì nghiêm trọng chứ? Tề Thác nhíu mày, hơi lo lắng nhìn anh.
Đồ Thanh lại thở hắn ra, đem sự hậm hực của mình mà nói ra:
– Không có.
– Thế không phải là tốt nhất rồi sao? Cậu làm gì mà mặt mũi khó coi thế? Tề Thác khó hiểu nói: – Bây giờ hai cậu ở chung không phải rất thuận lợi à? Sau này cậu có tính toán gì không?
Anh không do dự nói:
– Kết hôn
Tề Thác bất ngời nhíu mày trợn mắt.
– Mình nghĩ không cần phải hỏi đối tượng kết hôn là ai, nhưng đây chắc là ý muốn đơn phương của cậu chứ? Bạch Lăng không có ý kiến gì sao? Cậu vừa bảo cô ấy chỉ mất trí nhớ chứ không mất đi những năng lực phán đoán linh tinh khác mà.
– Đừng nghĩ là mình không biết cậu đang trào phúng mình. Đồ Thánh tức giận lườm anh một cái.
Tề Thác cười lên rồi lại nghiêm trang hỏi:
– Nói thật, những lời vừa nãy của cậu là thật sao?
– Cậu thấy mình là loại người đùa cợt thế sao? Đồ Thánh hỏi lại.
– Chuyện cũng nên như thế này. Tuy cậu không thừa nhận nhưng mình luôn cảm thấy cậu chưa bao giờ quên cô ấy, hoặc không yêu cô ấy.
Đồ Thánh trầm mặc không nói, xem như đồng ý với lời Tề Thác nói.
– Cậu nên cảm ơn tớ. Tề Thác đột nhiên nói
– Dựa vào cái gì? Đồ Thánh hoài nghi liếc anh một cái
– Dựa vào chuyện ngoài ý muốn hôm qua khiến cậu tỉnh táo lại, đối mặt với chuyện cậu vẫn không muốn thừa nhận.
– Cậu chán sống nên mới dám nói đến chuyện này với mình đấy. Chính vợ mình không bảo vệ cho tốt làm liên lụy vợ tớ, Tề đại tổng tài, cậu thật là hay quá!
Đồ Thánh nghiến răng nghiến lợi quở trách bạn tốt
– Không thể nói thế được, ít nhất khi đó tớ đã liều mình rồi, còn cậu thì sao/ Vợ mình đang nguy hiểm mà lại không hay biết. Như thế người “hay ho” là cậu mới đung
Tề Thác nhún vai tuyệt không để ý đến sự châm chọc của anh, chỉ cần cuối cùng vợ mình bình an vô sự là đủ rồi.
Đồ Thánh trừng mắt nhìn anh, phát hiện mình không còn gì mà chống đỡ.
Nếu anh có thể thừa nhận tình cảm của mình sớm một chút, sớm hành động đem Bạch Lăng về bên mình thì có lẽ mọi thứ đã thay đổi. Bạch Lăng cũng sẽ không gặp chuyện không may mà bị thương, thực sự anh cũng có trách nhiệm.
– Tiếng gì thế?
Tề Thác ngạc nhiên hỏi vì anh nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng trẻ con khóc.
– Con gái mình tỉnh. Đồ Thánh quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
– Cậu…khụ!khụ! cậu nói cái gì? Con gái cậu?
Anh suýt thì sặc nước bọt: – cậu nói con gái gì cơ.
– Bạch Lăng sinh cho mình.
Tề Thác cứng họng trừng mắt.
– Cậu… đang đùa?
Nhưng trong phòng ngủ tiếng trẻ con khóc cùng tiếng Bạch Lăng dỗ con không ngừng truyền đến khiến anh biết bạn mình không hề nói đùa hay nói dối, nhưng là… sao lại thế?
– Lực Nhã chưa từng nói cho mình biết Bạch Lăng có con gái.
– Nhất định là các cô ấy thông đồng. Đồ Thánh bất đắc dĩ nói: – Cậu có cảm thấy ba cô kia cũng giống Bạch Lăng, có chuyện gì cũng lén gạt đi chồng cũ, không để cho cánh đàn ông chúng mình biết không?
– Ý của cậu là…. Tề Thác trợn tròn mắt.
Đồ Thánh gật gật đầu.
– Gọi điện thoại cho bọn họ ngay!
Hai người đàn ông lấy điện thoại bắt đầu gọi điện.
– Bạch Lăng, thật sự cái gì cậu cũng không nhớ sao?
Trong phòng ngủ, Ôn Lực Nhã nhìn Bạch Lăng rất thuần thục dỗ dành Nghiên Nghiên nhỏ giọng hỏi.
– ừ.
Bạch Lăng gật gật đầu, trên mặt cô chỉ có nụ cười yếu ớt.
– ngay cả Nghiên Nghiên cũng không nhớ.
– ừ.
– Nhưng nhìn cậu ôm Nghiên Nghiên giống y như ngày trước.
Đây là nguyên nhân khiến cô nghi ngờ.
– Thật sao?
Bạch Lăng kinh ngạc hỏi, sau đó cúi đầu nhìn con gái hơi khóc thút thít làm nũng trong lòng cô.
– Mình nghĩ có lẽ đây là thiên tính mẫu tử đi? Vì lần đầu tiên thấy bé, nghe bé đáng yêu gọi mình là mẹ, tuy rằng mình không nhớ gì nhưng không hề có cảm giác hoài nghi hay cự tuyệt, cứ thế mà coi bé là con gái.
Nhìn cô không hề có chút miễn cưỡng, tình cảm yêu thích với Nghiên Nghiên như là từ nội tâm mà tự nhiên bộc phát.
– Vậy cậu có cảm giác gì với Đồ Thánh?
Ôn Lực Nhã nhìn cô một lát rồi hỏi thử, không ngờ mặt cô lại đỏ bừng lên, trên mặt có chút ngượng ngùng.
– Tớ….à… Cô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Quả đúng là cậu mất trí nhớ rồi! Ôn Lực Nhã thở dài nói.
– A! Bạch Lăng ngây ngốc nhìn cô.
– Nếu cậu không mất trí nhớ thì sẽ không có vẻ mặt này.
– Vẻ mặt này?
– Có chút thẹn thùng lại có chút ngọt ngào như rơi vào võng tình.
Sắc mặt Bạch Lăng lại càng đỏ hơn.
– Còn cả mặt đỏ nữa. Ôn Lực Nhã bổ sung thêm
– Thế trước khi mất đi trí nhớ thì mình sẽ như thế nào?
Xấu hổ và quẫn bách nhưng Bạch Lăng vẫn không ngăn được tò mò mà hỏi.
Bình tĩnh, đạm mạc, nói chuyện cũ không cần nhắc đến. Ôn Lực Nhã thở dài nói.
– Thật thế sao?
– ừ. Cô gật đầu.
Vừa mới đỏ mặt sửa sang lại quần áo, chuông cửa đột nhiên vang liên khiến Bạch Lăng sợ đến thất kinh, nhảy dựng lên, bộ dáng hoảng sợ như bị người tróc gian tai giường
– Em làm gì?
Đồ Thánh buồn cười hỏi, cúi đầu hôn cô một cái rồi đi đến bên cạnh cửa, nhìn trên màn hình bộ đàm là ai đến.
– Là Tề Thác và Lực Nhã.
Anh quay đầu nói cho cô nhưng không ngờ quay lại đã không thấy bóng cô đâu, có lẽ là trốn trong phòng rồi.
Anh mỉm cười một chút, kiểm tra lại chỗ khi nãy bọn họ hoan ái, xác định không lưu lại dấu vết gì (è) rồi mới mở cửa, đứng ở cạnh cửa chờ đôi vợ chồng kia đại giá quang lâm.
Cửa tự động mở ra, đến không chỉ có đôi vợ chồng kia mà còn có cả hành lí của Bạch Lăng mà tối qua anh gọi điện nhờ họ đem tới.
– Bạch Lăng đâu? Ôn Lực Nhã hỏi anh.
– Ở trong phòng.
Anh vội cùng Tề Thác chuyển đồ vào nhà còn Ôn Lực Nhã thì vội chạy vào phòng ngủ tìm Bạch Lăng.
– Xin lỗi, cô ấy rất lo lắng cho Bạch Lăng. Tề Thác giải thích cho hành động xông loạn của bà xã.
– Mình biết. Anh gật đầu tỏ ý không sao: – Thu dọn lại mấy thứ này chắc không ít thời gian? Cảm ơn cậu, Tề Thác.
– Đâu là Lực Nhã và Tiểu Vũ thu xếp lại, mình chỉ phụ trách mang lên xe và chuyển đến đây đôi. Cậu cảm ơn các cô ấy mới đúng.
– Nhất định.
Đem tất cả hành lí chuyển vào nhà, Tề Thác ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhận chén trà Đồ Thánh đưa cho:
– Bạch Lăng có khỏe không? Thật sự không nhớ được gì sao?
Đồ Thánh ngồi đối diện Tề Thác, lặng lẽ gật đầu.
– Cậu không phải là chuyên khoa não sao? Không thể nghĩ cách như mổ hay thế nào để giúp cô ấy phục hồi trí nhớ sao? Tề Thác thuận miệng hỏi.
– Cậu cho là giải phẫu não rất đơn giản sao? Đồ Thánh tức giận trừng mắt.
– Đối với người khác là không đơn giản nhưng với cậu không phải rất đơn giản sao?
– Cậu nghĩ rằng vì sao mình phải đem dao nhỏ mổ tới mổ lui trên đầu người? đó là vì muốn cứu tính mạng người khác, là bất đắc dĩ. Bạch Lăng vốn bình thường, sao phải động dao trên đầu cô ấy.
Anh không nhịn được đứng dậy trừng mắt nhìn bạn tốt.
– Tớ không bảo nhất định cậu phải mổ cho cô ấy, cậu không cần phải tức giận như thế chứ? Tề Thác bình tĩnh nhìn anh.
Đồ Thánh thở hắt ra rồi lại ngồi dựa vào ghế. Hôm qua, ở bệnh viện thấy đầu cô đầu máu đã khiến anh suýt ngất, anh không thể tưởng tượng nếu hôm qua nhất định phải động dao thì anh có thể làm tốt không…
Không, anh nhất định không thể nào mổ cho Bạch Lăng, anh không làm được.
– Không cần phải nghiêm trọng như thế chứ Thánh thủ? Cậu nói Bạch Lăng trừ vết thương trên trán và mất trí nhớ cùng không bị gì nghiêm trọng chứ? Tề Thác nhíu mày, hơi lo lắng nhìn anh.
Đồ Thanh lại thở hắn ra, đem sự hậm hực của mình mà nói ra:
– Không có.
– Thế không phải là tốt nhất rồi sao? Cậu làm gì mà mặt mũi khó coi thế? Tề Thác khó hiểu nói: – Bây giờ hai cậu ở chung không phải rất thuận lợi à? Sau này cậu có tính toán gì không?
Anh không do dự nói:
– Kết hôn
Tề Thác bất ngời nhíu mày trợn mắt.
– Mình nghĩ không cần phải hỏi đối tượng kết hôn là ai, nhưng đây chắc là ý muốn đơn phương của cậu chứ? Bạch Lăng không có ý kiến gì sao? Cậu vừa bảo cô ấy chỉ mất trí nhớ chứ không mất đi những năng lực phán đoán linh tinh khác mà.
– Đừng nghĩ là mình không biết cậu đang trào phúng mình. Đồ Thánh tức giận lườm anh một cái.
Tề Thác cười lên rồi lại nghiêm trang hỏi:
– Nói thật, những lời vừa nãy của cậu là thật sao?
– Cậu thấy mình là loại người đùa cợt thế sao? Đồ Thánh hỏi lại.
– Chuyện cũng nên như thế này. Tuy cậu không thừa nhận nhưng mình luôn cảm thấy cậu chưa bao giờ quên cô ấy, hoặc không yêu cô ấy.
Đồ Thánh trầm mặc không nói, xem như đồng ý với lời Tề Thác nói.
– Cậu nên cảm ơn tớ. Tề Thác đột nhiên nói
– Dựa vào cái gì? Đồ Thánh hoài nghi liếc anh một cái
– Dựa vào chuyện ngoài ý muốn hôm qua khiến cậu tỉnh táo lại, đối mặt với chuyện cậu vẫn không muốn thừa nhận.
– Cậu chán sống nên mới dám nói đến chuyện này với mình đấy. Chính vợ mình không bảo vệ cho tốt làm liên lụy vợ tớ, Tề đại tổng tài, cậu thật là hay quá!
Đồ Thánh nghiến răng nghiến lợi quở trách bạn tốt
– Không thể nói thế được, ít nhất khi đó tớ đã liều mình rồi, còn cậu thì sao/ Vợ mình đang nguy hiểm mà lại không hay biết. Như thế người “hay ho” là cậu mới đung
Tề Thác nhún vai tuyệt không để ý đến sự châm chọc của anh, chỉ cần cuối cùng vợ mình bình an vô sự là đủ rồi.
Đồ Thánh trừng mắt nhìn anh, phát hiện mình không còn gì mà chống đỡ.
Nếu anh có thể thừa nhận tình cảm của mình sớm một chút, sớm hành động đem Bạch Lăng về bên mình thì có lẽ mọi thứ đã thay đổi. Bạch Lăng cũng sẽ không gặp chuyện không may mà bị thương, thực sự anh cũng có trách nhiệm.
– Tiếng gì thế?
Tề Thác ngạc nhiên hỏi vì anh nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng trẻ con khóc.
– Con gái mình tỉnh. Đồ Thánh quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
– Cậu…khụ!khụ! cậu nói cái gì? Con gái cậu?
Anh suýt thì sặc nước bọt: – cậu nói con gái gì cơ.
– Bạch Lăng sinh cho mình.
Tề Thác cứng họng trừng mắt.
– Cậu… đang đùa?
Nhưng trong phòng ngủ tiếng trẻ con khóc cùng tiếng Bạch Lăng dỗ con không ngừng truyền đến khiến anh biết bạn mình không hề nói đùa hay nói dối, nhưng là… sao lại thế?
– Lực Nhã chưa từng nói cho mình biết Bạch Lăng có con gái.
– Nhất định là các cô ấy thông đồng. Đồ Thánh bất đắc dĩ nói: – Cậu có cảm thấy ba cô kia cũng giống Bạch Lăng, có chuyện gì cũng lén gạt đi chồng cũ, không để cho cánh đàn ông chúng mình biết không?
– Ý của cậu là…. Tề Thác trợn tròn mắt.
Đồ Thánh gật gật đầu.
– Gọi điện thoại cho bọn họ ngay!
Hai người đàn ông lấy điện thoại bắt đầu gọi điện.
– Bạch Lăng, thật sự cái gì cậu cũng không nhớ sao?
Trong phòng ngủ, Ôn Lực Nhã nhìn Bạch Lăng rất thuần thục dỗ dành Nghiên Nghiên nhỏ giọng hỏi.
– ừ.
Bạch Lăng gật gật đầu, trên mặt cô chỉ có nụ cười yếu ớt.
– ngay cả Nghiên Nghiên cũng không nhớ.
– ừ.
– Nhưng nhìn cậu ôm Nghiên Nghiên giống y như ngày trước.
Đây là nguyên nhân khiến cô nghi ngờ.
– Thật sao?
Bạch Lăng kinh ngạc hỏi, sau đó cúi đầu nhìn con gái hơi khóc thút thít làm nũng trong lòng cô.
– Mình nghĩ có lẽ đây là thiên tính mẫu tử đi? Vì lần đầu tiên thấy bé, nghe bé đáng yêu gọi mình là mẹ, tuy rằng mình không nhớ gì nhưng không hề có cảm giác hoài nghi hay cự tuyệt, cứ thế mà coi bé là con gái.
Nhìn cô không hề có chút miễn cưỡng, tình cảm yêu thích với Nghiên Nghiên như là từ nội tâm mà tự nhiên bộc phát.
– Vậy cậu có cảm giác gì với Đồ Thánh?
Ôn Lực Nhã nhìn cô một lát rồi hỏi thử, không ngờ mặt cô lại đỏ bừng lên, trên mặt có chút ngượng ngùng.
– Tớ….à… Cô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Quả đúng là cậu mất trí nhớ rồi! Ôn Lực Nhã thở dài nói.
– A! Bạch Lăng ngây ngốc nhìn cô.
– Nếu cậu không mất trí nhớ thì sẽ không có vẻ mặt này.
– Vẻ mặt này?
– Có chút thẹn thùng lại có chút ngọt ngào như rơi vào võng tình.
Sắc mặt Bạch Lăng lại càng đỏ hơn.
– Còn cả mặt đỏ nữa. Ôn Lực Nhã bổ sung thêm
– Thế trước khi mất đi trí nhớ thì mình sẽ như thế nào?
Xấu hổ và quẫn bách nhưng Bạch Lăng vẫn không ngăn được tò mò mà hỏi.
Bình tĩnh, đạm mạc, nói chuyện cũ không cần nhắc đến. Ôn Lực Nhã thở dài nói.
– Thật thế sao?
– ừ. Cô gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.