Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 7: Coi như là cầu hôn?
Thiển Khuynh Thành
10/01/2015
“Chắc hẳn vị này chính là John Lý Lý tiên sinh rồi. “
Căn cứ vào tài liệu trước đó Trác Minh Liệt kết luận đây chính là CEO của tập đoàn Xích Ưng bên Bắc Mĩ.
“Trác tổng rất vui được gặp mặt!”
Bởi vì khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau cho nên khi nói chuyện không khí giữa hai người cũng có chút quái dị. Trác Minh Liệt quá mức bén nhọn còn vị John Lý này lại quá mức ôn hòa.
“Anh nói đi đối với hạng mục này các anh sẽ ra giá bao nhiêu? “Trác Minh Liệt ngồi xuống, đem tài liệu ném lên trên bàn.
“Trác tổng giám đốc vấn đề không phải là giá tiền. Vấn đề là tại hạng mục này chúng tôi muốn có được quyền ưu tiên mua “ John cười nói.
“Quyền ưu tiên mua , chúng tôi có thể cho các anh nhưng công ty các anh đưa ra giá tiền một chút thành ý cũng không có!”
Hai người ngươi một câu tôi một, câu nói chuyện nửa ngày cũng không có kết quả gì . Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa vừa qua bây giờ đã là ba giờ chiều rồi.
Nhà trẻ lúc tan học.
Tiểu Thi theo như thường lệ đứng ở cửa ra vào chờ Cầu Cầu tan giờ học nhưng đợi đến mười phút cũng không thấy cậu bé ra ngoài cô lo lẵng vội chạy vào.
“Cô giáo cô giao Cầu Cầu đâu? Cô có nhìn thấy Cầu Cầu không?” Tiểu Thi kéo tay một cô giáo sư hỏi.
“Cầu Cầu? Nó vừa đi rồi mà!”
“Trời ạ! Nó đi? “
Tiểu Thi lo lắng lòng giống như kiến bò trên chảo nóng vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại Triết Vũ “Triết Vũ , không thấy Cầu Cầu đâu cả anh mau trở lại mau trở lại!”
Trong không ki kịch liệt của cuộc đàm phán bất chợt vang lên tiếng chuông du dương mọi người nhất thời ngừng lại. Theo như không thấy lệ thườngthi khi đi họp điện thoại di động phải tắt máy. Nhưng vị CEO nho nhã này không những không tắt máy mà còn quang minh chính đại nhận bởi vì người gọi điện tới là một nhân vật quan trọng.
“Tiểu Thi đừng vội bình tĩnh anh lập tức sẽ tới ngay! “ Giọng nói dịu dàng mang thêm mấy phần an ủi khẽ vang lên , âm thanh này làm cho tất cả mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt. Cứ như vậy vị CEO Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia vội vã rời khỏi hôi trường: “Thật xin lỗi các vị tôi có việc gấp.”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn anh ta rời đi lén quay sang nhìnTrác Minh Liệt.
“Đây chính là thành ý sao?” Trác Minh Liệt tức giận đùng đùng đem bút ném đi thật mạnh bước chân rời khỏi hội trường.
“Tổng giám đốc cuộc tìm kiếm diễn viên nhí quảng cáo cho món đồ chơi mới ra đã có ngày có xem một chút không?” Phụ tá hỏi thăm Trác Minh Liệt.
“Um.. “ Anh miễn cưỡng cố gang nâng cao tinh thần, mở thiết bị hình ảnh ,âm thanh ra. Trong các tấm hình những thứ bé trai kia mỗi bé đều có một vẻ khác nhau đều khá tốt nhưng không có một bé nào làm cho anh hài lòng.Ngón tay anh khẽ ấn lên hang long mày đang chau lại.
“Tiểu Thi em đang ở đâu? “Trước tiên Lý Triết Vũ chạy tới nhà trẻ nhưng lại không nhìn thấy tiểu Thi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô.
“Triết Vũ cô giáo nói khi tan học Cầu Cầu đi một mình đi. Em đang ở chung quanh đây tìm nó! “Tiểu Thi hoang mang lo sợ nói.
“Em cứ đứng ở đó đừng đi đâu anh lập tức tới ngay!”
Căn cứ vào tài liệu trước đó Trác Minh Liệt kết luận đây chính là CEO của tập đoàn Xích Ưng bên Bắc Mĩ.
“Trác tổng rất vui được gặp mặt!”
Bởi vì khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau cho nên khi nói chuyện không khí giữa hai người cũng có chút quái dị. Trác Minh Liệt quá mức bén nhọn còn vị John Lý này lại quá mức ôn hòa.
“Anh nói đi đối với hạng mục này các anh sẽ ra giá bao nhiêu? “Trác Minh Liệt ngồi xuống, đem tài liệu ném lên trên bàn.
“Trác tổng giám đốc vấn đề không phải là giá tiền. Vấn đề là tại hạng mục này chúng tôi muốn có được quyền ưu tiên mua “ John cười nói.
“Quyền ưu tiên mua , chúng tôi có thể cho các anh nhưng công ty các anh đưa ra giá tiền một chút thành ý cũng không có!”
Hai người ngươi một câu tôi một, câu nói chuyện nửa ngày cũng không có kết quả gì . Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa vừa qua bây giờ đã là ba giờ chiều rồi.
Nhà trẻ lúc tan học.
Tiểu Thi theo như thường lệ đứng ở cửa ra vào chờ Cầu Cầu tan giờ học nhưng đợi đến mười phút cũng không thấy cậu bé ra ngoài cô lo lẵng vội chạy vào.
“Cô giáo cô giao Cầu Cầu đâu? Cô có nhìn thấy Cầu Cầu không?” Tiểu Thi kéo tay một cô giáo sư hỏi.
“Cầu Cầu? Nó vừa đi rồi mà!”
“Trời ạ! Nó đi? “
Tiểu Thi lo lắng lòng giống như kiến bò trên chảo nóng vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại Triết Vũ “Triết Vũ , không thấy Cầu Cầu đâu cả anh mau trở lại mau trở lại!”
Trong không ki kịch liệt của cuộc đàm phán bất chợt vang lên tiếng chuông du dương mọi người nhất thời ngừng lại. Theo như không thấy lệ thườngthi khi đi họp điện thoại di động phải tắt máy. Nhưng vị CEO nho nhã này không những không tắt máy mà còn quang minh chính đại nhận bởi vì người gọi điện tới là một nhân vật quan trọng.
“Tiểu Thi đừng vội bình tĩnh anh lập tức sẽ tới ngay! “ Giọng nói dịu dàng mang thêm mấy phần an ủi khẽ vang lên , âm thanh này làm cho tất cả mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt. Cứ như vậy vị CEO Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia vội vã rời khỏi hôi trường: “Thật xin lỗi các vị tôi có việc gấp.”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn anh ta rời đi lén quay sang nhìnTrác Minh Liệt.
“Đây chính là thành ý sao?” Trác Minh Liệt tức giận đùng đùng đem bút ném đi thật mạnh bước chân rời khỏi hội trường.
“Tổng giám đốc cuộc tìm kiếm diễn viên nhí quảng cáo cho món đồ chơi mới ra đã có ngày có xem một chút không?” Phụ tá hỏi thăm Trác Minh Liệt.
“Um.. “ Anh miễn cưỡng cố gang nâng cao tinh thần, mở thiết bị hình ảnh ,âm thanh ra. Trong các tấm hình những thứ bé trai kia mỗi bé đều có một vẻ khác nhau đều khá tốt nhưng không có một bé nào làm cho anh hài lòng.Ngón tay anh khẽ ấn lên hang long mày đang chau lại.
“Tiểu Thi em đang ở đâu? “Trước tiên Lý Triết Vũ chạy tới nhà trẻ nhưng lại không nhìn thấy tiểu Thi chỉ có thể gọi điện thoại cho cô.
“Triết Vũ cô giáo nói khi tan học Cầu Cầu đi một mình đi. Em đang ở chung quanh đây tìm nó! “Tiểu Thi hoang mang lo sợ nói.
“Em cứ đứng ở đó đừng đi đâu anh lập tức tới ngay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.