Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 38: Nổi giận
Thiển Khuynh Thành
10/01/2015
Xe của Trác Minh Liệt vừa tới trước cửa biệt thự liền bị các phóng viên bao quanh rồi.
“Trác tiên sinh nghe nói Đổng Sự Trưởng bởi vì chuyện của con trai ngài từ mà đã trở về, xin hỏi có chuyện này hay không?”
“Trác tiên sinh xin hỏi chuyện này có thể ảnh hưởng tới việc thừa kế công ty của ngài hay không xin ngài nói chuyện một chút đi!”
Đối mặt với những câu hỏi như hình với bóng của phóng viên Trác Minh Liệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Mời các anh nhìn cho rõ nơi này là dinh thự tư nhân của tôi. Tôi mời các anh trong vòng một phút lập tức biến mất nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Anh lạnh lẽo nói.
“Trác tiên sinh….” còn có người cả gan muốn hỏi kết quả bị đồng sự bên người hung hăng kéo một cái “đi nhanh lên!”
Từ năm năm trước khi Trác Minh Liệt tiếp nhận cái ghế chủ tịch tập đoàn Trác thị anh đã nổi danh ác độc đói với đám chó săn này. Đã từng có một phóng viên vì chụp xì căng đan bạn gái của anh đã bị anh lấy tội tự xông vào nhà dân đưa lên tòa án.
Nhưng như thế vẫn là tốt còn có người bị trói ở đèn đường trên cây cột một ngày một đêm cũng không có người đến gần. Bình thường những tòa soạn báo và tạp chí dám viết linh tinh anh cũng sẽ làm cho bọn họ có cái kết quả không tốt đệp gì. Không phải người viết nghỉ làm thì là tòa soạn báo đóng cửa.
Chỉ là ở nơi công cộng vị Đại Thiếu Gia này bình thường đối đãi với các phóng viên vẫn thật tốt cho nên làm cho có một ít phóng viên không có sợ hãi quên mất mọi thứ. Nhưng mà giờ phút này các phóng viên thấy anh nói như vậy . Trong vòng ba mươi giây bọn họ tất cả đều chạy tứ tán .
Trác Minh Liệt khẽ động khóe miệng lãnh khốc cười cười. Tiện tay đem hộp điều khiển ti vi trong tay ném tới. Phụ tá núp ở một bên sắc mặt cũng thay đổi.
“Tổng giám đốc vừa rồi anh không định thả bọn cái chó ngao Tây Tạng ra chứ. Tôi sợ chó nhất !”
“Bọn họ không đi tôi sẽ không để yên cho bọn họ, bọn họ chắc là sẽ không cảm thấy sợ!” Nói xong Trác Minh Liệt đã đi tới cửa biệt thự.
Phụ tá vẫn chưa tỉnh hồn vị lão đại này thật là đáng sợ. Trước kia anh đã từng nhìn thấy chó ngao Tây Tạng chúng giống như sư tử nếu thật sự thả ra chẳng phải là muốn ăn hiếp người? Sau này vẫn nên chọc giận anh ta thì tốt hơn.
Bên trong phòng không khí an tĩnh làm cho người ta cảm thấy khác thường Trác Minh Liệt cau mày ngồi xuống.
“Thiếu gia ngài trở lại, lão gia ở thư phòng chờ anh đấy!”
Trác Minh Liệt đem áo khoác đưa cho Bà Vương rôi đi vào thư phòng.
Trác lão gia vừa nhìn con trai đi vào đặt tẩu thuốc lá lên trên bàn đứng lên “Trác tổng giám đốc đi vào., phải, còn tốt đó chứ?”Nghe lời nói kì quái của cha TrácMinh Liệt cũng không để ý tới mà là thật bình tĩnh ngồi xuống.
Pằng! Trác lão gia đem một xấp báo chí đập xuống đất “Tôi cũng cần một lời giải thích!”
“Không có gì để giải thích. Chính là khi ở Cô Nhi Viện con thấy nó là một đứa bé vô cùng hợp ý liền nhận nuôi! Về phần truyền thông bọn họ luôn luôn thích phô chương thôi.”
“Hồ đồ!” Trác lão gia kích động “ Trác Minh Liệt anh phải nhớ thân phận của mình. Nhất cử nhất động của anh đều có quan hệ đến tương lai của Trác thị! Anh làm như vậy là đúng với trách nhiệm với công ty sao! Tôi muốn anh lập tức đem đứa bé kia trở về sau đó mở buổi họp báo đính chính lại tin tức!”
Đây là chuyện không thể! Tại sao con làm chuyện gì cha đều muốn can thiệp? ?” Đối mặt với tính cách bá đạo của cha Trác Minh Liệt rốt cuộc không nhịn được.
“Năm năm trước cha để cho tôi cưới Lâm Thi Ngữ! Bảo là muốn cứu tập đoàn đang khó khăn nhưng trên đường từ hôn lễ trở về cha lại nói cho tôi biết hôn nhân này không có ý nghĩa để cho tôi kết thúc. Tôi nghe lời của cha cưới cô ta sau đó lại từ bỏ ,kết quả kà gì đây? ? Cô ấy chết vào ngày tân hôn đó chính là bị xe đâm chết trên đường cái! !” tâm tình Trác Minh Liệt rất kích động “Cha tôi không muốn làm tiếp chuyện sai lầm! !”
“Anh! !” Trác lão gia giận đến nỗi nói không ra lời “Anh biết cái gì! ! Chúng ta là người đàn ông chính vì sự nghiệp mà tồn tại. Những thứ khác đều có thể hy sinh! Lâm Thi Ngữ chỉ có thể trách cô ta sinh ra không gặp thời!” Âm thanh phát ra từ Trác lão gia khác thường lãnh khốc thậm chí ánh mắt của ông làm cho người ta rợn cả tóc gáy. “Anh đừng quên tôi còn là Đổng Sự Trưởng! Tôi có quyền lực bãi nhiệm anh!”
“Trác tiên sinh nghe nói Đổng Sự Trưởng bởi vì chuyện của con trai ngài từ mà đã trở về, xin hỏi có chuyện này hay không?”
“Trác tiên sinh xin hỏi chuyện này có thể ảnh hưởng tới việc thừa kế công ty của ngài hay không xin ngài nói chuyện một chút đi!”
Đối mặt với những câu hỏi như hình với bóng của phóng viên Trác Minh Liệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Mời các anh nhìn cho rõ nơi này là dinh thự tư nhân của tôi. Tôi mời các anh trong vòng một phút lập tức biến mất nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Anh lạnh lẽo nói.
“Trác tiên sinh….” còn có người cả gan muốn hỏi kết quả bị đồng sự bên người hung hăng kéo một cái “đi nhanh lên!”
Từ năm năm trước khi Trác Minh Liệt tiếp nhận cái ghế chủ tịch tập đoàn Trác thị anh đã nổi danh ác độc đói với đám chó săn này. Đã từng có một phóng viên vì chụp xì căng đan bạn gái của anh đã bị anh lấy tội tự xông vào nhà dân đưa lên tòa án.
Nhưng như thế vẫn là tốt còn có người bị trói ở đèn đường trên cây cột một ngày một đêm cũng không có người đến gần. Bình thường những tòa soạn báo và tạp chí dám viết linh tinh anh cũng sẽ làm cho bọn họ có cái kết quả không tốt đệp gì. Không phải người viết nghỉ làm thì là tòa soạn báo đóng cửa.
Chỉ là ở nơi công cộng vị Đại Thiếu Gia này bình thường đối đãi với các phóng viên vẫn thật tốt cho nên làm cho có một ít phóng viên không có sợ hãi quên mất mọi thứ. Nhưng mà giờ phút này các phóng viên thấy anh nói như vậy . Trong vòng ba mươi giây bọn họ tất cả đều chạy tứ tán .
Trác Minh Liệt khẽ động khóe miệng lãnh khốc cười cười. Tiện tay đem hộp điều khiển ti vi trong tay ném tới. Phụ tá núp ở một bên sắc mặt cũng thay đổi.
“Tổng giám đốc vừa rồi anh không định thả bọn cái chó ngao Tây Tạng ra chứ. Tôi sợ chó nhất !”
“Bọn họ không đi tôi sẽ không để yên cho bọn họ, bọn họ chắc là sẽ không cảm thấy sợ!” Nói xong Trác Minh Liệt đã đi tới cửa biệt thự.
Phụ tá vẫn chưa tỉnh hồn vị lão đại này thật là đáng sợ. Trước kia anh đã từng nhìn thấy chó ngao Tây Tạng chúng giống như sư tử nếu thật sự thả ra chẳng phải là muốn ăn hiếp người? Sau này vẫn nên chọc giận anh ta thì tốt hơn.
Bên trong phòng không khí an tĩnh làm cho người ta cảm thấy khác thường Trác Minh Liệt cau mày ngồi xuống.
“Thiếu gia ngài trở lại, lão gia ở thư phòng chờ anh đấy!”
Trác Minh Liệt đem áo khoác đưa cho Bà Vương rôi đi vào thư phòng.
Trác lão gia vừa nhìn con trai đi vào đặt tẩu thuốc lá lên trên bàn đứng lên “Trác tổng giám đốc đi vào., phải, còn tốt đó chứ?”Nghe lời nói kì quái của cha TrácMinh Liệt cũng không để ý tới mà là thật bình tĩnh ngồi xuống.
Pằng! Trác lão gia đem một xấp báo chí đập xuống đất “Tôi cũng cần một lời giải thích!”
“Không có gì để giải thích. Chính là khi ở Cô Nhi Viện con thấy nó là một đứa bé vô cùng hợp ý liền nhận nuôi! Về phần truyền thông bọn họ luôn luôn thích phô chương thôi.”
“Hồ đồ!” Trác lão gia kích động “ Trác Minh Liệt anh phải nhớ thân phận của mình. Nhất cử nhất động của anh đều có quan hệ đến tương lai của Trác thị! Anh làm như vậy là đúng với trách nhiệm với công ty sao! Tôi muốn anh lập tức đem đứa bé kia trở về sau đó mở buổi họp báo đính chính lại tin tức!”
Đây là chuyện không thể! Tại sao con làm chuyện gì cha đều muốn can thiệp? ?” Đối mặt với tính cách bá đạo của cha Trác Minh Liệt rốt cuộc không nhịn được.
“Năm năm trước cha để cho tôi cưới Lâm Thi Ngữ! Bảo là muốn cứu tập đoàn đang khó khăn nhưng trên đường từ hôn lễ trở về cha lại nói cho tôi biết hôn nhân này không có ý nghĩa để cho tôi kết thúc. Tôi nghe lời của cha cưới cô ta sau đó lại từ bỏ ,kết quả kà gì đây? ? Cô ấy chết vào ngày tân hôn đó chính là bị xe đâm chết trên đường cái! !” tâm tình Trác Minh Liệt rất kích động “Cha tôi không muốn làm tiếp chuyện sai lầm! !”
“Anh! !” Trác lão gia giận đến nỗi nói không ra lời “Anh biết cái gì! ! Chúng ta là người đàn ông chính vì sự nghiệp mà tồn tại. Những thứ khác đều có thể hy sinh! Lâm Thi Ngữ chỉ có thể trách cô ta sinh ra không gặp thời!” Âm thanh phát ra từ Trác lão gia khác thường lãnh khốc thậm chí ánh mắt của ông làm cho người ta rợn cả tóc gáy. “Anh đừng quên tôi còn là Đổng Sự Trưởng! Tôi có quyền lực bãi nhiệm anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.