Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 108: Ông Trác tham gia
Thiển Khuynh Thành
10/01/2015
″ Trác tiên sinh" giọng bác sĩ trầm trọng " Sau khi kiểm tra xong , tất cả nhân viên của công ty ngài đều không phù hợp với Mộc Môc"
"Nha" Trác Minh Liệt thở dài hình như vô cùng mệt mỏi " Kho tủy cốt Trung Quốc và thế giới có tin tức gì không?"
"Tạm thời chưa có!"
Trác Minh Liệt trầm mặc trong chốc lát anh đi đến phòng bệnh của con trai. Anh rón rén đẩy cửa phòng ra nhưng vì mang bệnh nên hình như Mộc Mộc đặc biệt nhạy cảm lập tức nhỏ giọng hỏi: " là ai ?"
"Là ba" Trác Minh Liệt nặn ra một nụ cười.
"Ba, Mộc Mộc muốn về nhà" Mộc Mộc mấp máy môi khô khốc "Ba ba ôm ôm!"
"Chờ Mộc Mộc khỏe thì có thể về nhà rồi" Trác Minh Liệt đến bên cạnh nó, đút nước cho nó uống.
"Ba Mộc Mộc muốn gặp mẹ" Trác Minh Liệt không biết đây đã là lần thư bao nhiêu Mộc Mộc nói muốn gặp mẹ nhưng bên Hongkong vẫn không có bất cứ tin tức gì về Tiểu Thi .
"Được thôi, ba có một ý kiến hay có thể giúp cho Mộc Mộc nhìn thấy mẹ, nhưng Mộc Mộc phải phối hợp!" Trác Minh Liệt lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho trợ lý. Năm phút sau trợ lý cầm một máy DV đi vào.
"Mộc Mộc, bây giờ con hãy nói ra tất cả những lời con muốn nói với mẹ, nói xong nhất định mẹ sẽ trở về"
"Có thật không?" Mộc Mộc không tin nhìn ba. . .
" Dĩ nhiên!" Trác Minh Liệt đưa DV đã điều chỉnh đặt trước mắt Mộc Mộc.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Mộc Mộc cố gắng cười "Mẹ, Mộc Mộc biết mẹ rất thương Cầu Cầu nhưng Mộc Mộc thật sự rất thích mẹ, bây giờ Mộc Mộc ngã bệnh ngày ngày đau đau. Nhưng con không hề khóc bởi vì ba nói chỉ cần Mộc Mộc không khóc, khỏe lại là có thể nhìn thấy mẹ. Trước kia ở cô nhi viện Mộc Mộc rất muốn có một người mẹ…." Mộc Mộc nói xong òa khóc lên, Trác Minh Liệt lấy ra một điếu thuốc nhưng nghĩ tới nơi này là phòng bệnh của con trai lại thu về, trợ lý lệ rơi đầy mặt.
"Mộc Mộc có lẽ đã chết ở cô nhi viện , Mộc Mộc đã nhìn thấy có bạn nhỏ chết ở đó cho nên Mộc Mộc rất sợ, mẹ, mẹ mau tới đây thăm Mộc Mộc đi,con sẽ lại cùng với ba, với Cầu Cầu tắm chung, chơi chung!" Mộc Mộc nghẹn ngào. Trác Minh Liệt thật sự không chịu nổi nữa, đẩy ống kính về phía mình: " Tiểu Thi, mặc kệ em vì nguyên nhân gì mà rời đi, hãy nể tình đứa bé mà trở lại thăm nó một lần có được không?"
Nói xong Trác Minh Liệt đưa DV cho trợ lý "Bây giờ anh hãy đem đoạn video này, chia sẻ khắp trên các kênh thông tin truyền hình, trang wed mạng Hongkong trong thời gian ngắn nhất, mất bao nhiêu tiền cũng phải làm!"
Trợ lý lau lau nước mắt, cố gắng gật đầu một cái nhưng ngay sau đó lại hỏi: " Tổng giám đốc làm như vậy có vẫn đề gì với đổng sự trưởng không ?" Trác Minh Liệt im lặng phất phất tay ý bảo trợ lý không cần lo cái này. . . Anh nhất định phải trợ giúp Mộc Mộc hoàn thành tâm nguyện.
"Thật là tức chết!" Bệnh tim của ông Trác vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục, ông nằm trên giường lật xem báo, lúc đầu nhìn thấy tin tức của Trác Minh Liệt và Hàn Ti Nhã tâm tình vẫn còn không tệ. Nhưng ngay sau đó nhìn thấy Trác Minh Liệt triệu tập khẩn cấp để của con!
"Công tư bất phân! Còn làm tổng giám đốc cái gì!" Ông Trác tức giận ném tờ báo sang một bên.
"Thế nào ?" Bà Trác dịu dàng hỏi.
"Tự bà nhìn xem!" Ông Trác đưa tờ báo lại cho bà, bà Trác vừa nhìn tờ báo lập tức than nhẹ một tiếng: " Đứa bé kia ngã bệnh? ?"
"Đang êm đẹp tự nhiên lại chạy đi nhận nuôi đứa bé, bây giờ tự dưng lại bị cái loại bệnh đó!" Tâm tình ông Trác không vui bởi vì ông nghĩ tới cái chết non của con trai mình. Bà Trác biết rõ sau đó lặng lẽ đi ra ngoài hai mươi phút sau bà xuất hiện trong phòng bệnh của Mộc Mộc . Lúc này Mộc Mộc vừa mới ngủ.
"Trác Minh Liệt?" Trác mẫu vừa nhìn con trai lập tức đau lòng đứng lên, đôi mắt anh ngập tràn tia máu, vẻ mặt tiêu điều sắc mặt mệt mỏi.
"Mẹ, Mộc Mộc"
"Mẹ biết, để mẹ xem, mẹ cũng sẽ làm kiểm tra rồi xem có thể giúp được Mộc Mộc không"
"Mẹ, mẹ không cần đâu. Mẹ tuổi lớn như vậy"
"Ai… lúc trước em trai con cũng là do mẹ tuổi cao mà không cứu được bây giờ không thể lại như thế nữa" Đôi mắt bà Trác ửng hồng.
Trác Minh Liệt hiểu tâm tình của mẹ vì vậy đi cùng với bà để làm kiểm tra, bà Trác lo lắng ông Trác phát hiện bà không có ở đây sẽ hoài nghi vì vậy sau khi kiểm tra xong lập tức đi về, mặc dù như thế mà vẫn bị ông Trác phát hiện.
"Bà đã đi đâu? Có phải đi đến chỗ Trác Minh Liệt không?"
"Đúng nha, tôi đi nhìn đứa bé. Hơn nữa còn đi làm kiểm tra tủy sống nha!" Bà Trác cũng không giấu diếm.
" Từ nhỏ đến lớn chuyện gì bà cũng chiều nó!" Ông Trác lớn tiếng nói "Đứa bé kia có quan hệ gì với chúng ta đâu?"
"Lão già, ông có để ý chút gì hay không ? Ông xem Mộc Mộc giống Minh Liệt khi còn bé như vậy, có khi chính là cháu trai ông đấy?"
"Sẽ không, cháu của tôi làm sao lại yếu đuối như vậy được !" Ông Trác lập tức phản kháng. Bà Trác giận dỗi mà đi ra khỏi phòng bệnh để lại ông Trác ngồi một mình trên giường bệnh. Mặc dù cực kỳ không đồng ý với vợ nhưng là câu nói kia giống như là có ma lực, trong đầu ông hiện lên hình dáng của Mộc Mộc, đứa bé đó quả thật rất giống Trác Minh Liệt, nếu như không có quan hệ máu mủ gì, tại sao bọn họ có thể giống nhau như vậy? Nhưng bây giờ đứa bé đó lại bị bệnh máu trắng ông tình nguyện tin răng nó và Trác Minh Liệt không có bất cứ quan hệ gì.
Ông đang lăn qua lộn lại, trong lòng bất ổn. Cuối cùng vẫn là quyết định đi ra bệnh viện làm kiểm tra tủy của mình, cũng như đi nghiệm chứng thân phận của Mộc Mộc.
"Bác sĩ tôi là tới kiểm tra tủy để giúp đứa bé tên là Mộc Mộc !" Ông Trác kéo thấp mũ lưỡi trai.
"Vâng thưa tiên sinh, Trác tiên sinh vì con trai mà đặc biệt chuẩn bị phòng kiểm tra này!" Y tá dẫn ông Trác đi vào, ông Trác lo lắng con trai sẽ phát hiện ra mình vốn định viết tên giả nhưng lại theo thói quen mà kí tên của mình xuống.
"Thôi cứ như vậy đi! Dù sao cũng chưa chắc đã được!" Ông Trác thở dài vốn định làm người tốt bí ẩn nhưng lại không được !
Tại phòng bệnh của Thẩm Tử Quân, ông Thẩm nhìn con gái, trên mặt đầy tuyệt vọng. Thẩm Tử Quân đã nằm ở đó ba ngày nhưng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào! Chẳng lẽ con gái thật sự sẽ thành người thực vật sao?
"Bác Thẩm, đã vài ngày bác chưa nghỉ ngơi rồi, để cháu tới chăm sóc Tử Quân cho, bác mau đi nghỉ ngơi đi!" đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Ông Thẩm cảm kích gật đầu một cái lưu luyến nhìn con gái, mới nhờ y tá đỡ dạy rời khỏi phòng bệnh.
Ông Thẩm vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Tử Quân và Phùng Thiếu Diễm.
"Nha" Trác Minh Liệt thở dài hình như vô cùng mệt mỏi " Kho tủy cốt Trung Quốc và thế giới có tin tức gì không?"
"Tạm thời chưa có!"
Trác Minh Liệt trầm mặc trong chốc lát anh đi đến phòng bệnh của con trai. Anh rón rén đẩy cửa phòng ra nhưng vì mang bệnh nên hình như Mộc Mộc đặc biệt nhạy cảm lập tức nhỏ giọng hỏi: " là ai ?"
"Là ba" Trác Minh Liệt nặn ra một nụ cười.
"Ba, Mộc Mộc muốn về nhà" Mộc Mộc mấp máy môi khô khốc "Ba ba ôm ôm!"
"Chờ Mộc Mộc khỏe thì có thể về nhà rồi" Trác Minh Liệt đến bên cạnh nó, đút nước cho nó uống.
"Ba Mộc Mộc muốn gặp mẹ" Trác Minh Liệt không biết đây đã là lần thư bao nhiêu Mộc Mộc nói muốn gặp mẹ nhưng bên Hongkong vẫn không có bất cứ tin tức gì về Tiểu Thi .
"Được thôi, ba có một ý kiến hay có thể giúp cho Mộc Mộc nhìn thấy mẹ, nhưng Mộc Mộc phải phối hợp!" Trác Minh Liệt lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho trợ lý. Năm phút sau trợ lý cầm một máy DV đi vào.
"Mộc Mộc, bây giờ con hãy nói ra tất cả những lời con muốn nói với mẹ, nói xong nhất định mẹ sẽ trở về"
"Có thật không?" Mộc Mộc không tin nhìn ba. . .
" Dĩ nhiên!" Trác Minh Liệt đưa DV đã điều chỉnh đặt trước mắt Mộc Mộc.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Mộc Mộc cố gắng cười "Mẹ, Mộc Mộc biết mẹ rất thương Cầu Cầu nhưng Mộc Mộc thật sự rất thích mẹ, bây giờ Mộc Mộc ngã bệnh ngày ngày đau đau. Nhưng con không hề khóc bởi vì ba nói chỉ cần Mộc Mộc không khóc, khỏe lại là có thể nhìn thấy mẹ. Trước kia ở cô nhi viện Mộc Mộc rất muốn có một người mẹ…." Mộc Mộc nói xong òa khóc lên, Trác Minh Liệt lấy ra một điếu thuốc nhưng nghĩ tới nơi này là phòng bệnh của con trai lại thu về, trợ lý lệ rơi đầy mặt.
"Mộc Mộc có lẽ đã chết ở cô nhi viện , Mộc Mộc đã nhìn thấy có bạn nhỏ chết ở đó cho nên Mộc Mộc rất sợ, mẹ, mẹ mau tới đây thăm Mộc Mộc đi,con sẽ lại cùng với ba, với Cầu Cầu tắm chung, chơi chung!" Mộc Mộc nghẹn ngào. Trác Minh Liệt thật sự không chịu nổi nữa, đẩy ống kính về phía mình: " Tiểu Thi, mặc kệ em vì nguyên nhân gì mà rời đi, hãy nể tình đứa bé mà trở lại thăm nó một lần có được không?"
Nói xong Trác Minh Liệt đưa DV cho trợ lý "Bây giờ anh hãy đem đoạn video này, chia sẻ khắp trên các kênh thông tin truyền hình, trang wed mạng Hongkong trong thời gian ngắn nhất, mất bao nhiêu tiền cũng phải làm!"
Trợ lý lau lau nước mắt, cố gắng gật đầu một cái nhưng ngay sau đó lại hỏi: " Tổng giám đốc làm như vậy có vẫn đề gì với đổng sự trưởng không ?" Trác Minh Liệt im lặng phất phất tay ý bảo trợ lý không cần lo cái này. . . Anh nhất định phải trợ giúp Mộc Mộc hoàn thành tâm nguyện.
"Thật là tức chết!" Bệnh tim của ông Trác vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục, ông nằm trên giường lật xem báo, lúc đầu nhìn thấy tin tức của Trác Minh Liệt và Hàn Ti Nhã tâm tình vẫn còn không tệ. Nhưng ngay sau đó nhìn thấy Trác Minh Liệt triệu tập khẩn cấp để của con!
"Công tư bất phân! Còn làm tổng giám đốc cái gì!" Ông Trác tức giận ném tờ báo sang một bên.
"Thế nào ?" Bà Trác dịu dàng hỏi.
"Tự bà nhìn xem!" Ông Trác đưa tờ báo lại cho bà, bà Trác vừa nhìn tờ báo lập tức than nhẹ một tiếng: " Đứa bé kia ngã bệnh? ?"
"Đang êm đẹp tự nhiên lại chạy đi nhận nuôi đứa bé, bây giờ tự dưng lại bị cái loại bệnh đó!" Tâm tình ông Trác không vui bởi vì ông nghĩ tới cái chết non của con trai mình. Bà Trác biết rõ sau đó lặng lẽ đi ra ngoài hai mươi phút sau bà xuất hiện trong phòng bệnh của Mộc Mộc . Lúc này Mộc Mộc vừa mới ngủ.
"Trác Minh Liệt?" Trác mẫu vừa nhìn con trai lập tức đau lòng đứng lên, đôi mắt anh ngập tràn tia máu, vẻ mặt tiêu điều sắc mặt mệt mỏi.
"Mẹ, Mộc Mộc"
"Mẹ biết, để mẹ xem, mẹ cũng sẽ làm kiểm tra rồi xem có thể giúp được Mộc Mộc không"
"Mẹ, mẹ không cần đâu. Mẹ tuổi lớn như vậy"
"Ai… lúc trước em trai con cũng là do mẹ tuổi cao mà không cứu được bây giờ không thể lại như thế nữa" Đôi mắt bà Trác ửng hồng.
Trác Minh Liệt hiểu tâm tình của mẹ vì vậy đi cùng với bà để làm kiểm tra, bà Trác lo lắng ông Trác phát hiện bà không có ở đây sẽ hoài nghi vì vậy sau khi kiểm tra xong lập tức đi về, mặc dù như thế mà vẫn bị ông Trác phát hiện.
"Bà đã đi đâu? Có phải đi đến chỗ Trác Minh Liệt không?"
"Đúng nha, tôi đi nhìn đứa bé. Hơn nữa còn đi làm kiểm tra tủy sống nha!" Bà Trác cũng không giấu diếm.
" Từ nhỏ đến lớn chuyện gì bà cũng chiều nó!" Ông Trác lớn tiếng nói "Đứa bé kia có quan hệ gì với chúng ta đâu?"
"Lão già, ông có để ý chút gì hay không ? Ông xem Mộc Mộc giống Minh Liệt khi còn bé như vậy, có khi chính là cháu trai ông đấy?"
"Sẽ không, cháu của tôi làm sao lại yếu đuối như vậy được !" Ông Trác lập tức phản kháng. Bà Trác giận dỗi mà đi ra khỏi phòng bệnh để lại ông Trác ngồi một mình trên giường bệnh. Mặc dù cực kỳ không đồng ý với vợ nhưng là câu nói kia giống như là có ma lực, trong đầu ông hiện lên hình dáng của Mộc Mộc, đứa bé đó quả thật rất giống Trác Minh Liệt, nếu như không có quan hệ máu mủ gì, tại sao bọn họ có thể giống nhau như vậy? Nhưng bây giờ đứa bé đó lại bị bệnh máu trắng ông tình nguyện tin răng nó và Trác Minh Liệt không có bất cứ quan hệ gì.
Ông đang lăn qua lộn lại, trong lòng bất ổn. Cuối cùng vẫn là quyết định đi ra bệnh viện làm kiểm tra tủy của mình, cũng như đi nghiệm chứng thân phận của Mộc Mộc.
"Bác sĩ tôi là tới kiểm tra tủy để giúp đứa bé tên là Mộc Mộc !" Ông Trác kéo thấp mũ lưỡi trai.
"Vâng thưa tiên sinh, Trác tiên sinh vì con trai mà đặc biệt chuẩn bị phòng kiểm tra này!" Y tá dẫn ông Trác đi vào, ông Trác lo lắng con trai sẽ phát hiện ra mình vốn định viết tên giả nhưng lại theo thói quen mà kí tên của mình xuống.
"Thôi cứ như vậy đi! Dù sao cũng chưa chắc đã được!" Ông Trác thở dài vốn định làm người tốt bí ẩn nhưng lại không được !
Tại phòng bệnh của Thẩm Tử Quân, ông Thẩm nhìn con gái, trên mặt đầy tuyệt vọng. Thẩm Tử Quân đã nằm ở đó ba ngày nhưng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào! Chẳng lẽ con gái thật sự sẽ thành người thực vật sao?
"Bác Thẩm, đã vài ngày bác chưa nghỉ ngơi rồi, để cháu tới chăm sóc Tử Quân cho, bác mau đi nghỉ ngơi đi!" đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Ông Thẩm cảm kích gật đầu một cái lưu luyến nhìn con gái, mới nhờ y tá đỡ dạy rời khỏi phòng bệnh.
Ông Thẩm vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Tử Quân và Phùng Thiếu Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.