Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 133: Thoát khỏi giam cầm
Thiển Khuynh Thành
10/01/2015
Thẩm Tử Quân nơm nớp lo sợ mà bước ra ngoài, khuôn mặt nhuận đỏ ngày nào này đã biến tái nhợt.
"Tại sao không ăn cơm!" Hắn hỏi.
"Tôi ăn hay không liên quan gì đến anh, không phải là anh vẫn luôn hi vọng tôi chết sao?" Cô run rẩy lẫn hờ hững nói.
Phùng Thiếu Diễm không nói gì chỉ thức ăn đến trước mặt cô "Ăn đi, tôi muốn nhìn thấy cô ăn hết chỗ đó!"
"Tôi không ăn! Tôi không ăn!" Thẩm Tử Quân lại khóc, suốt mấy ngày nay nước mắt của cô đã sắp cạn!
Phùng Thiếu Diễm chợt bế cô lên, nắm thật chặt đôi tay đang vùng vẫy của cô, lấy một ly sữa tươi uống một ngụm rồi lại ép thẳng xuống miệng cô. Thẩm Tử Quân trợn tròn đôi mắt cố gắng đẩy sữa ra khỏi miệng.
"Đừng ép tôi!" Hắn hung tợn nói, sau đó lại uống thêm một ngụm nữa rồi ép xuống miệng cô." Uống vào!" Hắn uy hiếp!
Thẩm Tử Quân bị bị ép phải uống, mắt cũng trợn trắng, cô gắng hít lấy không khi để thoát ra nhưng không thể cô chỉ có thể uống ngụm sữa ấy!
"Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc anh muốn như thế nào!" Thẩm Tử Quân khóc nhiều làm giộng nói cũng khàn đặc.
"Tôi chỉ muốn cô ở đây một khoảng thời gian thôi, cô suy nghĩ nhiều rồi!" Hắn nặng nề khép cửa rời đi. . . Cả người Thẩm Tử Quân xụi lơ ngồi xuống mặt đất. Cô không thể cứ ngồi chờ chết như vậy nữa nếu như không thoát khỏi nơi này thì sớm muộn cô cũng bị ép chết! Nghĩ tới đó cô lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, tên ma quỷ kia ngay cả cửa sổ cũng đóng kín. Cô phải làm sao mới có thể chạy trốn đây?
Bệnh viện, tại phòng bệnh của Mộc Mộc, khi được cứu sỗng lần nữa cơ thể của Mộc Mộc khôi phục rất nhanh. Bác sĩ nói không bao lâu nữa là có thể xuất viện.
"Mộc Mộc, bé ngoan, con nha, sắp được xuất viện rồi!" Tiểu Thi ôm Mộc Mộc, cô thật sự rất thích đứa bé này.
"Có thật không? Mộc Mộc không cần ở chỗ này nữa sao?" Mộc Mộc còn chút không tin.
"Đúng nha, con trai ngoan của ba sắp xuất viện, vậy mà đáng tiếc ba lại phải ở lại nơi này thêm một thời gian nữa!" Ba người đang nói chuyện, bông nhiên Trác Minh Liệt chống gậy đi vào.
"Trác Minh Liệt! Sao vậy anh lại đến đây, bác sĩ nói anh bị nứt xương, sao anh cứ tự ý đi khắp nơi vậy !" Tiểu Thi để Mộc Mộc xuống, xoay người đỡ Trác Minh Liệt.
"Vết thương nhỏ ấy đáng là gì!" Trác Minh Liệt dịu dàng nói." Mấy ngày nay em cũng vất vả rồi, chờ Mộc Mộc xuất viện, nhất định anh sẽ cảm ơn em thật tốt!"
"Không cần đâu!" Tiểu Thi cười cười "Ba con anh khẻo mạnh là em cũng vui rồi!"
"Tiểu Thi" Trác Minh Liệt nắm lấy tay của Tiểu Thi như có lời gì muốn nói. . ." Ba có phải ba muốn mẹ làm vợ của ba?" Mộc Mộc nhìn Trác Minh Liệt chợt nói.
Những lời này làm cho Tiểu Thi bị dọa sợ mà cũng làm cho Trác Minh Liệt giật mình, chẳng lẽ đây chính là ‘phụ tử liên tâm’ sao? Điều anh thật sự muốn nói chính là điều này nhưng lại bị con trai quấy nhiễu như vậy làm anh có phần khó nói ra.
"Con trai, con nói sai rồi!" Tiểu Thi nhéo cái mũi nhỏ của Mộc Mộc một cái "Không được nói lung tung! Ba con đã có vị hôn thê rồi!" Người nói có lẽ là vô tâm nhưng nghe người lại nghe ra ý tứ khác của lời nói.
"Tiểu Thi, về chuyện của anh và Hàn Ti Nhã anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa mãn!" Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi.
"A" Tiểu Thi chợt tránh thoát khỏi tay của Trác Minh Liệt "Chuyện đó… em còn có việc phải đi trước!" Thật sự là cô cảm thấy rất mâu thuẫn một mặt cô thật sự rất thích Trác Minh Liệt, cũng rất hi vọng được ở bên cạnh anh nhưng mặt khác Lý Triết Vũ bí ẩn vẫn luôn treo ở trong lòng cô mà lại còn có Ông Trác và kế hoạch A…..
" Mẹ" Mộc Mộc đưa tay nhỏ bé ra gọi mẹ nhưng Tiểu Thi không quay đầu lại chỉ vội đi ra ngoài
"Đều tại con, dọa mẹ sợ chạy đi mất rồi!" Trác Minh Liệt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai cười nói." Chuyện như vậy không thể gấp gáp đâu!"
"Ba thật xin lỗi ! Chỉ là ba yên tâm, chờ con xuất viện xong, nhất định con sẽ giúp ba tìm mẹ trở về ồ!" Nói xong Mộc Mộc nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ như quyết tâm lắm, khoảng khắc này khắc sâu trong lòng Trác Minh Liệt, nhìn con trai đáng yêu như vậy anh không nhịn được ôm chặt con vào trong lòng, lẩm bẩm một câu: " Lâm Thi Ngữ cám ơn cô!" Hình ảnh cô gái nhỏ đần đổn,ngơ ngác với cái kính đen dày cộp dần dần hiện lên trong đầu của anh!
Trời dần dần tối, sau mấy ngày tìm hiểu Thẩm Tử Quân đã hiểu được luật lẹ ở đây của Phùng Thiếu Diễm. Thời gian này hắn phải đi ra ngoài, Thẩm Tử Quân rón rén muốn đẩy cửa ra lại hoảng sợ phát hiện tên ma quỷ kia khóa cửa hết cửa rồi. Cô thật sự muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, hắn định nhốt cô ở đây mãi mãi sao. Cùng lắm thì lưới rách cá chết! Thẩm Tử Quân cắn chặt răng đi đến chỗ gương to đạp mạnh một cái!" Rầm rầm" một tiếng vang thật lớn làm rung chuyển cả tòa nhà.
"Không xong, người phụ nữ kia lại tự sát!" Người áo đen lập tức chạy lên tầng vội mở cửa thì thấy cả người Thẩm Tử Quân đang nằm ở trong vũng máu.
"Thẩm tiểu thư!" Người áo đen luống cuống kêu to, hắn gọi người dưới lầu lên giúp đỡ nhưng có lẽ do lo lắng bị người khác phát hiện nên họ không gọi cấp cứu đến mà tự mình đưa cô đến bệnh viện.
Tất cả chuyện này đều nằm trong dự đoán của Thẩm Tử Quân. Người áo đen khởi động xe, muốn nhanh chóng lên đường. Rốt cuộc Thẩm Tử Quân đã đợi được cơ hội này, cô len lén lấy cái gạt tàn thuốc giấu ở trong áo thẳng tay đập thẳng một cái vào cái ót của người kia, người kia bỗng lảo đảo một chút rồi lịm đi! Thẩm Tử Quân vội đạp hắn xuống, rồi lập tức khởi động xe phóng ra đường lớn.
"Mẹ, tối nay chúng ta đi siêu thị có được không, com muốn ăn bánh bích quy vị rong biển nha !" Cầu Cầu kéo váy Tiểu Thi .
"Được được, Cầu Cầu muốn ăn cái gì thì hãy đi mua ngay, nhân lúc mẹ còn đang còn tiền!" Tiểu Thi dắt bàn tay nhỏ bé của con trai đi về phía siêu thị. Từ chỗ Tiểu Thi làm việc đi đến siêu thị phải đi qua một ngõ nhỏ rất hoang sơ, từ trước đến giờ cứ mỗi khi trời về chiều là Tiểu Thi lại không dám qua nơi này. Nhưng hôm nay sắc trời có vể sáng sủa hơn nên cô vẫn đi dạo ở đây!
"Mẹ, hôm nay những điều Mộc Mộc nói có phải là thật không? Mẹ phải ga cho chú Minh Liệt làm vợ sao?"
"Tại sao không ăn cơm!" Hắn hỏi.
"Tôi ăn hay không liên quan gì đến anh, không phải là anh vẫn luôn hi vọng tôi chết sao?" Cô run rẩy lẫn hờ hững nói.
Phùng Thiếu Diễm không nói gì chỉ thức ăn đến trước mặt cô "Ăn đi, tôi muốn nhìn thấy cô ăn hết chỗ đó!"
"Tôi không ăn! Tôi không ăn!" Thẩm Tử Quân lại khóc, suốt mấy ngày nay nước mắt của cô đã sắp cạn!
Phùng Thiếu Diễm chợt bế cô lên, nắm thật chặt đôi tay đang vùng vẫy của cô, lấy một ly sữa tươi uống một ngụm rồi lại ép thẳng xuống miệng cô. Thẩm Tử Quân trợn tròn đôi mắt cố gắng đẩy sữa ra khỏi miệng.
"Đừng ép tôi!" Hắn hung tợn nói, sau đó lại uống thêm một ngụm nữa rồi ép xuống miệng cô." Uống vào!" Hắn uy hiếp!
Thẩm Tử Quân bị bị ép phải uống, mắt cũng trợn trắng, cô gắng hít lấy không khi để thoát ra nhưng không thể cô chỉ có thể uống ngụm sữa ấy!
"Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc anh muốn như thế nào!" Thẩm Tử Quân khóc nhiều làm giộng nói cũng khàn đặc.
"Tôi chỉ muốn cô ở đây một khoảng thời gian thôi, cô suy nghĩ nhiều rồi!" Hắn nặng nề khép cửa rời đi. . . Cả người Thẩm Tử Quân xụi lơ ngồi xuống mặt đất. Cô không thể cứ ngồi chờ chết như vậy nữa nếu như không thoát khỏi nơi này thì sớm muộn cô cũng bị ép chết! Nghĩ tới đó cô lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, tên ma quỷ kia ngay cả cửa sổ cũng đóng kín. Cô phải làm sao mới có thể chạy trốn đây?
Bệnh viện, tại phòng bệnh của Mộc Mộc, khi được cứu sỗng lần nữa cơ thể của Mộc Mộc khôi phục rất nhanh. Bác sĩ nói không bao lâu nữa là có thể xuất viện.
"Mộc Mộc, bé ngoan, con nha, sắp được xuất viện rồi!" Tiểu Thi ôm Mộc Mộc, cô thật sự rất thích đứa bé này.
"Có thật không? Mộc Mộc không cần ở chỗ này nữa sao?" Mộc Mộc còn chút không tin.
"Đúng nha, con trai ngoan của ba sắp xuất viện, vậy mà đáng tiếc ba lại phải ở lại nơi này thêm một thời gian nữa!" Ba người đang nói chuyện, bông nhiên Trác Minh Liệt chống gậy đi vào.
"Trác Minh Liệt! Sao vậy anh lại đến đây, bác sĩ nói anh bị nứt xương, sao anh cứ tự ý đi khắp nơi vậy !" Tiểu Thi để Mộc Mộc xuống, xoay người đỡ Trác Minh Liệt.
"Vết thương nhỏ ấy đáng là gì!" Trác Minh Liệt dịu dàng nói." Mấy ngày nay em cũng vất vả rồi, chờ Mộc Mộc xuất viện, nhất định anh sẽ cảm ơn em thật tốt!"
"Không cần đâu!" Tiểu Thi cười cười "Ba con anh khẻo mạnh là em cũng vui rồi!"
"Tiểu Thi" Trác Minh Liệt nắm lấy tay của Tiểu Thi như có lời gì muốn nói. . ." Ba có phải ba muốn mẹ làm vợ của ba?" Mộc Mộc nhìn Trác Minh Liệt chợt nói.
Những lời này làm cho Tiểu Thi bị dọa sợ mà cũng làm cho Trác Minh Liệt giật mình, chẳng lẽ đây chính là ‘phụ tử liên tâm’ sao? Điều anh thật sự muốn nói chính là điều này nhưng lại bị con trai quấy nhiễu như vậy làm anh có phần khó nói ra.
"Con trai, con nói sai rồi!" Tiểu Thi nhéo cái mũi nhỏ của Mộc Mộc một cái "Không được nói lung tung! Ba con đã có vị hôn thê rồi!" Người nói có lẽ là vô tâm nhưng nghe người lại nghe ra ý tứ khác của lời nói.
"Tiểu Thi, về chuyện của anh và Hàn Ti Nhã anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa mãn!" Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi.
"A" Tiểu Thi chợt tránh thoát khỏi tay của Trác Minh Liệt "Chuyện đó… em còn có việc phải đi trước!" Thật sự là cô cảm thấy rất mâu thuẫn một mặt cô thật sự rất thích Trác Minh Liệt, cũng rất hi vọng được ở bên cạnh anh nhưng mặt khác Lý Triết Vũ bí ẩn vẫn luôn treo ở trong lòng cô mà lại còn có Ông Trác và kế hoạch A…..
" Mẹ" Mộc Mộc đưa tay nhỏ bé ra gọi mẹ nhưng Tiểu Thi không quay đầu lại chỉ vội đi ra ngoài
"Đều tại con, dọa mẹ sợ chạy đi mất rồi!" Trác Minh Liệt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai cười nói." Chuyện như vậy không thể gấp gáp đâu!"
"Ba thật xin lỗi ! Chỉ là ba yên tâm, chờ con xuất viện xong, nhất định con sẽ giúp ba tìm mẹ trở về ồ!" Nói xong Mộc Mộc nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ như quyết tâm lắm, khoảng khắc này khắc sâu trong lòng Trác Minh Liệt, nhìn con trai đáng yêu như vậy anh không nhịn được ôm chặt con vào trong lòng, lẩm bẩm một câu: " Lâm Thi Ngữ cám ơn cô!" Hình ảnh cô gái nhỏ đần đổn,ngơ ngác với cái kính đen dày cộp dần dần hiện lên trong đầu của anh!
Trời dần dần tối, sau mấy ngày tìm hiểu Thẩm Tử Quân đã hiểu được luật lẹ ở đây của Phùng Thiếu Diễm. Thời gian này hắn phải đi ra ngoài, Thẩm Tử Quân rón rén muốn đẩy cửa ra lại hoảng sợ phát hiện tên ma quỷ kia khóa cửa hết cửa rồi. Cô thật sự muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, hắn định nhốt cô ở đây mãi mãi sao. Cùng lắm thì lưới rách cá chết! Thẩm Tử Quân cắn chặt răng đi đến chỗ gương to đạp mạnh một cái!" Rầm rầm" một tiếng vang thật lớn làm rung chuyển cả tòa nhà.
"Không xong, người phụ nữ kia lại tự sát!" Người áo đen lập tức chạy lên tầng vội mở cửa thì thấy cả người Thẩm Tử Quân đang nằm ở trong vũng máu.
"Thẩm tiểu thư!" Người áo đen luống cuống kêu to, hắn gọi người dưới lầu lên giúp đỡ nhưng có lẽ do lo lắng bị người khác phát hiện nên họ không gọi cấp cứu đến mà tự mình đưa cô đến bệnh viện.
Tất cả chuyện này đều nằm trong dự đoán của Thẩm Tử Quân. Người áo đen khởi động xe, muốn nhanh chóng lên đường. Rốt cuộc Thẩm Tử Quân đã đợi được cơ hội này, cô len lén lấy cái gạt tàn thuốc giấu ở trong áo thẳng tay đập thẳng một cái vào cái ót của người kia, người kia bỗng lảo đảo một chút rồi lịm đi! Thẩm Tử Quân vội đạp hắn xuống, rồi lập tức khởi động xe phóng ra đường lớn.
"Mẹ, tối nay chúng ta đi siêu thị có được không, com muốn ăn bánh bích quy vị rong biển nha !" Cầu Cầu kéo váy Tiểu Thi .
"Được được, Cầu Cầu muốn ăn cái gì thì hãy đi mua ngay, nhân lúc mẹ còn đang còn tiền!" Tiểu Thi dắt bàn tay nhỏ bé của con trai đi về phía siêu thị. Từ chỗ Tiểu Thi làm việc đi đến siêu thị phải đi qua một ngõ nhỏ rất hoang sơ, từ trước đến giờ cứ mỗi khi trời về chiều là Tiểu Thi lại không dám qua nơi này. Nhưng hôm nay sắc trời có vể sáng sủa hơn nên cô vẫn đi dạo ở đây!
"Mẹ, hôm nay những điều Mộc Mộc nói có phải là thật không? Mẹ phải ga cho chú Minh Liệt làm vợ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.