Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 167: Đại nhân nho nhỏ
Thiển Khuynh Thành
10/01/2015
″ Có thể mẹ không nhìn thấy Cầu Cầu, nhưng cầu xin mẹ đừng không quan tâm đến Cầu Cầu"
"Ai" Lâm Thi Ngữ cũng ứa nước mắt "Không phải là mẹ không quan tâm đến Cầu Cầu mà mấy hôm nay mẹ đang bị ốm "
Lâm Thi Ngữ ngồi xổm xuống. Nghe được thấy mẹ nói như vậy Cầu Cầu càng khóc to hơn, cánh tay ôm chắt lấy cổ mẹ không chịu thả.
"Ngoan đừng khóc" Lâm Thi Ngữ vuốt sống lưng nó, ôm nó lên.
Thi An nhìn bọn họ lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nhận lấy Cầu Cầu.
"Muốn ở bên cạnh mẹ cháu phải ngoan ngoãn không được chạy đi lung tung biết chưa? Nếu bác biết cháu không ngoan bác sẽ đánh đó !" Thi An cố ý nhấn mạnh. Hai mắt đẫm lệ Cầu Cầu gật gật đầu.
Dàn xếp xong chuyện mẹ con Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi An lập tức lấy thân phận thiếu chủ Bang Bạch Hổ Thiểu triệu tập hội nghị khẩn cấp. Đề tài thảo luận sẽ là “Các lấy số tài liệu mấu chốt của kế hoạch A”.
"Cái này rất đơn giản! Chúng ta chỉ cần bắt Trác Minh Liệt rồi ép buộc hắn nói ra?" Một người thoải mái mà nói. Lâm Thi An xì mũi coi thường "Người nào dám đi bắt Trác Minh Liệt, hắn là đường đường đại thiếu gia của Đồ Long Bang, làm sao chúng ta có thể dễ dàng bắt được hắn, cho dù là bắt được nếu hắn không chịu nói thì phải làm thế nào?"
Bất chợt mọi người đều không nói gì nữa, ai cũng biết Trác Minh Liệt không phải là loại người muốn bắt thì bắt. . ." Chủ Nhân thật ra vẫn có một phương pháp! Theo tôi biết đại tiểu thư là vợ trước đồng thời cũng là vợ chưa cưới của Trác Minh Liệt nên chúng ta có thể…..!"
"Không được ai lấy Lâm Thi Ngữ làm lá chắn. Lá bài này tôi sẽ không dùng!" Lâm Thi An đứng lên, giọng nói chắt chẽ "Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào bao gồm cả tôi tổn thương em gái tôi!"
"Được rồi các vị, không nghĩ ra biện pháp gì thì hãy giải tán đi!"
" Chủ Nhân!" Chợt có một người đứng lên "Tôi có biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
Nhà trẻ Ngôi sao mới
Gần đây xảy ra rất nhiều việc làm cho cả thể xác và tinh thần của Trác Minh Liệt đều mệt mỏi. Niềm vui duy nhất của anh là có Mộc Mộc ở bên cạnh. Tên tiểu tử này chính là nguồn thuốc giải lao tốt nhất, anh chỉ cần nhìn thấy con là mọi buồn phiền đều tan hết nhưng đó là chỉ trong trường hợp nó không nhớ đến mẹ.
"Ba" Mộc Mộc như con chim nhỏ nhào vào ngực Trác Minh Liệt, mọi việc xảy ra gần đây làm cho anh rất sợ con trai bị nguy hiểm nên anh luôn trực tiếp đi đón con.
"Sao ba lại đến đây, chú trợ lý đâu?"
"Thế nào, không chào đón ba sao?"
"Đương nhiên là có rất vui nhưng gần đây ba rất vất vả, bà nội nói nếu có thể thì không nên để cho ba mệt nhọc thêm nữa"
"Bà nội?" Trác Minh Liệt kinh ngạc, đứa bé này nói chuyện với bà nội khi nào "Con gặp bà khi nào vậy?"
"Không phải, bà nội gọi điện thoại tìm ba nhưng Mộc Mộc nhận! Con nói với bà tình trạng gần đây của ba cho bà!"
"Ha ha, cái tiểu gian điệp này" Trác Minh Liệt ôm con lên đi về phía xe. . . Mộc Mộc nằm trên đầu vai ba khanh khách cười .
"Ba, có phải mẹ sẽ không trở lại hay không" Mỗi ngày nó đều hỏi mà Trác Minh Liệt cũng sợ nhất lúc nó hỏi vấn đề này.
"Mộc Mộc nghĩ mẹ sẽ trở về sao?"
"Sẽ!" Mộc Mộc khẳng định nói. Tên tiểu tử này vô cùng mâu thuẫn.
"Mộc Mộc đã tin tưởng là có, thì mẹ nhất định sẽ trở lại!" Trác Minh Liệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Cha con Trác Minh Liệt vừa đi thì ngay bên cạnh nhà trẻ có ba người đàn ông đi ra. .
"Đứa bé vừa rồi chính là tâm can bảo bối- con trai của Trác Minh Liệt hình như tên là Mộc Mộc. Mỗi ngày Trác Minh Liệt đều tự đón nó tan học" Một người nói.
"Như vậy thì sao chúng ta có thể bắt nó !"
"Chuyện này…. 24h trên ngày không phải lúc nào hắn cũng ở bên cạnh con trai mình được, chúng ta cứ đến nhà trẻ rồi tự bắt nó đi!"
"Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Thử đi rồi biết!"
Lâm Thi An đi khỏi nhà, Cầu Cầu khẩn trương chạy vào phòng của Lâm Thi Ngữ.
"Mẹ! Mẹ!"
"Sao thế?" Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi.
"Mẹ ơi, con vừa nghe thấy bác bảo sẽ bắt cóc Mộc Mộc để làm mồi nhử bắt chú Minh Liệt, mẹ chúng ta phai nhanh chóng nói cho bọn họ biết !" Cầu Cầu kéo cánh tay của Lâm Thi Ngữ .
"Con nói cái gì? Mộc Mộc là ai ? Gần đây có rất nhiều việc mẹ không hề nhớ được, Cầu Cầu có thể nói cho mẹ nghe một chút được không?"
"Vâng, Mộc Mộc là con trai của chú Minh Liệt, cậu ấy vẫn luôn muốn mẹ làm mẹ của cậu ấy.Chú Minh Liết rất thích mẹ và muốn lấy mẹ làm vợ của chú ấy.Mẹ xem chú ấy đưa cho mẹ cái này này!" Cầu Cầu chỉ về phải chiếc nhẫn trên tay mẹ .
"Mẹ, không phải là mẹ rất thích chú Minh Liệt sao? Hai ngươi còn môi môi" Cầu Cầu dùng ngón tay chỉ vào đôi môi "Chính là như vậy!"
Lâm Thi Ngữ cảm thấy thật là loạn, trí nhớ như từ từ hiện ra.
"Mẹ chúng ta mau đi báo cho Mộc Mộc, để cho cậu ấy chuẩn bị " Cầu Cầu vội vã.
"Nhưng mẹ không nhìn thấy đường" Lâm Thi Ngữ chần chừ.
"Cầu Cầu có thể dẫn đường cho mẹ " Nói xong Cầu Cầu lập tức dẫn Tiểu Thi đi đến cửa phòng.
"Các người muốn đi đâu?"Lâm Thi An nhìn bọn họ muốn đi đầu vội chặn hỏi " Thi Ngữ, mắt của em vẫn chưa thể tiếp xúc ánh sáng mạnh, em vẫn lên nghỉ ngơi thật tốt!"
"Anh, em muốn đi ra ngoài tản bộ với lại bây giờ cũng là hoàng hôn rồi."
"Vậy cũng không được, bây giờ anh tuyệt đối sẽ không cho phép em có chuyện gì nữa!" Nói qua Thi An dẫn bọn họ quay lại trong phòng. Cầu Cầu bất đắc dĩ nhìn mẹ bắt đầu cảm thấy người bác này không phải là người tốt.
"Mẹ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Cầu Cầu hỏi.
"Cầu Cầu con nghĩ chúng ta nên làm cái gì?" Đôi mắt Lâm Thi Ngữ vô hồn hỏi ngược lại con trai "Gữi bác và chú Trác Minh Liệt rất mâu thuẫn, rất phiền toái"
"Ai" Lâm Thi Ngữ cũng ứa nước mắt "Không phải là mẹ không quan tâm đến Cầu Cầu mà mấy hôm nay mẹ đang bị ốm "
Lâm Thi Ngữ ngồi xổm xuống. Nghe được thấy mẹ nói như vậy Cầu Cầu càng khóc to hơn, cánh tay ôm chắt lấy cổ mẹ không chịu thả.
"Ngoan đừng khóc" Lâm Thi Ngữ vuốt sống lưng nó, ôm nó lên.
Thi An nhìn bọn họ lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nhận lấy Cầu Cầu.
"Muốn ở bên cạnh mẹ cháu phải ngoan ngoãn không được chạy đi lung tung biết chưa? Nếu bác biết cháu không ngoan bác sẽ đánh đó !" Thi An cố ý nhấn mạnh. Hai mắt đẫm lệ Cầu Cầu gật gật đầu.
Dàn xếp xong chuyện mẹ con Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi An lập tức lấy thân phận thiếu chủ Bang Bạch Hổ Thiểu triệu tập hội nghị khẩn cấp. Đề tài thảo luận sẽ là “Các lấy số tài liệu mấu chốt của kế hoạch A”.
"Cái này rất đơn giản! Chúng ta chỉ cần bắt Trác Minh Liệt rồi ép buộc hắn nói ra?" Một người thoải mái mà nói. Lâm Thi An xì mũi coi thường "Người nào dám đi bắt Trác Minh Liệt, hắn là đường đường đại thiếu gia của Đồ Long Bang, làm sao chúng ta có thể dễ dàng bắt được hắn, cho dù là bắt được nếu hắn không chịu nói thì phải làm thế nào?"
Bất chợt mọi người đều không nói gì nữa, ai cũng biết Trác Minh Liệt không phải là loại người muốn bắt thì bắt. . ." Chủ Nhân thật ra vẫn có một phương pháp! Theo tôi biết đại tiểu thư là vợ trước đồng thời cũng là vợ chưa cưới của Trác Minh Liệt nên chúng ta có thể…..!"
"Không được ai lấy Lâm Thi Ngữ làm lá chắn. Lá bài này tôi sẽ không dùng!" Lâm Thi An đứng lên, giọng nói chắt chẽ "Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào bao gồm cả tôi tổn thương em gái tôi!"
"Được rồi các vị, không nghĩ ra biện pháp gì thì hãy giải tán đi!"
" Chủ Nhân!" Chợt có một người đứng lên "Tôi có biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
Nhà trẻ Ngôi sao mới
Gần đây xảy ra rất nhiều việc làm cho cả thể xác và tinh thần của Trác Minh Liệt đều mệt mỏi. Niềm vui duy nhất của anh là có Mộc Mộc ở bên cạnh. Tên tiểu tử này chính là nguồn thuốc giải lao tốt nhất, anh chỉ cần nhìn thấy con là mọi buồn phiền đều tan hết nhưng đó là chỉ trong trường hợp nó không nhớ đến mẹ.
"Ba" Mộc Mộc như con chim nhỏ nhào vào ngực Trác Minh Liệt, mọi việc xảy ra gần đây làm cho anh rất sợ con trai bị nguy hiểm nên anh luôn trực tiếp đi đón con.
"Sao ba lại đến đây, chú trợ lý đâu?"
"Thế nào, không chào đón ba sao?"
"Đương nhiên là có rất vui nhưng gần đây ba rất vất vả, bà nội nói nếu có thể thì không nên để cho ba mệt nhọc thêm nữa"
"Bà nội?" Trác Minh Liệt kinh ngạc, đứa bé này nói chuyện với bà nội khi nào "Con gặp bà khi nào vậy?"
"Không phải, bà nội gọi điện thoại tìm ba nhưng Mộc Mộc nhận! Con nói với bà tình trạng gần đây của ba cho bà!"
"Ha ha, cái tiểu gian điệp này" Trác Minh Liệt ôm con lên đi về phía xe. . . Mộc Mộc nằm trên đầu vai ba khanh khách cười .
"Ba, có phải mẹ sẽ không trở lại hay không" Mỗi ngày nó đều hỏi mà Trác Minh Liệt cũng sợ nhất lúc nó hỏi vấn đề này.
"Mộc Mộc nghĩ mẹ sẽ trở về sao?"
"Sẽ!" Mộc Mộc khẳng định nói. Tên tiểu tử này vô cùng mâu thuẫn.
"Mộc Mộc đã tin tưởng là có, thì mẹ nhất định sẽ trở lại!" Trác Minh Liệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Cha con Trác Minh Liệt vừa đi thì ngay bên cạnh nhà trẻ có ba người đàn ông đi ra. .
"Đứa bé vừa rồi chính là tâm can bảo bối- con trai của Trác Minh Liệt hình như tên là Mộc Mộc. Mỗi ngày Trác Minh Liệt đều tự đón nó tan học" Một người nói.
"Như vậy thì sao chúng ta có thể bắt nó !"
"Chuyện này…. 24h trên ngày không phải lúc nào hắn cũng ở bên cạnh con trai mình được, chúng ta cứ đến nhà trẻ rồi tự bắt nó đi!"
"Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Thử đi rồi biết!"
Lâm Thi An đi khỏi nhà, Cầu Cầu khẩn trương chạy vào phòng của Lâm Thi Ngữ.
"Mẹ! Mẹ!"
"Sao thế?" Lâm Thi Ngữ khẩn trương hỏi.
"Mẹ ơi, con vừa nghe thấy bác bảo sẽ bắt cóc Mộc Mộc để làm mồi nhử bắt chú Minh Liệt, mẹ chúng ta phai nhanh chóng nói cho bọn họ biết !" Cầu Cầu kéo cánh tay của Lâm Thi Ngữ .
"Con nói cái gì? Mộc Mộc là ai ? Gần đây có rất nhiều việc mẹ không hề nhớ được, Cầu Cầu có thể nói cho mẹ nghe một chút được không?"
"Vâng, Mộc Mộc là con trai của chú Minh Liệt, cậu ấy vẫn luôn muốn mẹ làm mẹ của cậu ấy.Chú Minh Liết rất thích mẹ và muốn lấy mẹ làm vợ của chú ấy.Mẹ xem chú ấy đưa cho mẹ cái này này!" Cầu Cầu chỉ về phải chiếc nhẫn trên tay mẹ .
"Mẹ, không phải là mẹ rất thích chú Minh Liệt sao? Hai ngươi còn môi môi" Cầu Cầu dùng ngón tay chỉ vào đôi môi "Chính là như vậy!"
Lâm Thi Ngữ cảm thấy thật là loạn, trí nhớ như từ từ hiện ra.
"Mẹ chúng ta mau đi báo cho Mộc Mộc, để cho cậu ấy chuẩn bị " Cầu Cầu vội vã.
"Nhưng mẹ không nhìn thấy đường" Lâm Thi Ngữ chần chừ.
"Cầu Cầu có thể dẫn đường cho mẹ " Nói xong Cầu Cầu lập tức dẫn Tiểu Thi đi đến cửa phòng.
"Các người muốn đi đâu?"Lâm Thi An nhìn bọn họ muốn đi đầu vội chặn hỏi " Thi Ngữ, mắt của em vẫn chưa thể tiếp xúc ánh sáng mạnh, em vẫn lên nghỉ ngơi thật tốt!"
"Anh, em muốn đi ra ngoài tản bộ với lại bây giờ cũng là hoàng hôn rồi."
"Vậy cũng không được, bây giờ anh tuyệt đối sẽ không cho phép em có chuyện gì nữa!" Nói qua Thi An dẫn bọn họ quay lại trong phòng. Cầu Cầu bất đắc dĩ nhìn mẹ bắt đầu cảm thấy người bác này không phải là người tốt.
"Mẹ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Cầu Cầu hỏi.
"Cầu Cầu con nghĩ chúng ta nên làm cái gì?" Đôi mắt Lâm Thi Ngữ vô hồn hỏi ngược lại con trai "Gữi bác và chú Trác Minh Liệt rất mâu thuẫn, rất phiền toái"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.