Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Chương 130: Đổi trắng thay đen
Thiển Khuynh Thành
10/01/2015
Một giờ sau ca cấp cứu của Trác Minh Liệt kết thúc!
"Chồng cô tạm thời không có việc gì! Chỉ có chút nứt xương nhỏ thôi!" Y tá đẩy giường cuae Trác Minh Liệt ra.
"Cám ơn trời đất! Cám ơn bác sĩ!" Tiểu Thi không ngừng nói cám ơn.
"Được rồi, cô có thể vào thăm anh ấy một chút!"
Tiểu Thi vừa đi vào phòng bệnh thì vị khách không mời kia lại đến. Hàn Ti Nhã người phụ nữ này cứ như thời tiết bất ngờ mà tờ.
"Trác Minh Liệt, anh làm em sợ muốn chết, hôm qua khi nhìn thấy xe anh, em đã luôn tìm kiếm anh, anh bị thường ra sao?”
"Tiểu thư! Anh ấy vẫn đang ngủ mê man, không nghe được lời nói của cô đâu!" Tiểu Thi không khách sáo nói.
"Sao cô cũng ở nơi nay ?" Hàn Ti Nhã khinh miệt nhìn Tiểu Thi "Cô đúng là loại người không có mắt nhìn, suốt ngày mang theo con riêng đến gặp Trác Minh Liệt, anh ấy không cần mặt mũi nhưng tôi cần! Tôi mới là vị hôn thê của anh ấy, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn rồi!"
“Cô là vị hôn thê của anh ấy thì sao? Vị hôn thê thì ngon sao? Tháng sau kết hôn, tốt, tôi chúc hai vị bách niên giai não, sớm sinh quý tử!" Tiểu Thi miệng thì nói luôn mồm nhưng trong lòng lại đau . Đúng nha người tta mới là vị hôn thê chân chính, còn cô thì là cái gì ? Hàn Ti Nhã ôm hai tay trước ngực "Sao tôi nghe lời của cô chua vậy?"
"Là cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi không thích vị chua, có khi chỉ có có thích vị đó, uống dấm nhiều không tốt cho sức khỏe đâu! Được rồi, tôi với cô đừng tranh cãi nữa, Trác Minh Liệt còn đang nghỉ ngơi!" Tiểu Thi vung tay lên, không để cho cô ta nói tiếp. . .
" Cô" Hàn Ti Nhã tức giận.
"Cô đừng đến thăn chú Minh Liệt nữa, cô là người xấu, cô đến thăm Mộc Mộc, thì Mộc Mộc chút nữa đã chết vì cô, giờ cô lại đến thăm chú, cô định hại chết chú ấy sao ??" Tiếng nói non nớt của Cầu Cầu vang lên, Hàn Ti Nhã vỗ đã tức giận lại nghe Cầu Cầu nói vậy càng thêm đổ dầu vào lửa, cô ta đưa tay lên tát một phát vòa má của Cầu Cầu, làm Cầu Cầu oa khóc . Tiểu Thi nhìn thấy con trai bị đánh, quả thật giống như phát điên lấy tốc độ nhanh nhất đánh thẳng vào má Hàn Ti Nhã một cái, sau đó không đợi cô ta phản ứng một cái tát nữa lại tới. Hai bàn tay liên tục đánh, Hàn Ti Nhã không thể nhận biết được phương hướng.
" Đây lài lãi do cô đánh con trai tôi. Một người lớn mà lại đi chấp nhặt với trẻ con , cô nên xem lại tư chất cuae mình đi! Hàn tiểu thư, xin cô hãy biết tự trọng!"
"Tiểu Thi cô lại dám đánh tôi! Tốt, cô hãy chờ mà làm việc với luật sư của tôi! Bây giờ tôi lấy thân phận là vị hôn thê của Trác Minh Liệt mời cô lập tức đi khỏi đây!"
"Vị hôn thê? Xin hỏi cô là vị hôn thê gì? Cô có cái gì làm chứng cớ? Trác Minh Liệt là bạn tốt của tôi, tại sao tôi không thể tới thăm anh ấy!"
Hàn Ti Nhã tức giận lại muốn đánh Tiểu Thi nhưng chưa kịp đánh thì y ta lại tiến vào. . ." Các cô đến đây để thăm bệnh nhận hay là đến đây để đánh nhau vậy? Các co nghĩ bệnh viện là nơi nào? Bây giờ mời các cô đi ra ngoài, bệnh nhân bị thương cần nghỉ ngơi!" Y tá đuổi Tiểu Thi ra khỏi phòng bệnh của Trác Minh Liệt, Hàn Ti Nhã chợt nhận ra cô y tá kia, nét mặt lập tức thay đổi, dùng hết sức để đuổi Cầu Cầu và Tiểu Thi ra ngoài.
"Phụ nữ xấu!" Cầu Cầu hung hăng nhìn về phía Hàn Ti Nhã làm mặt quỷ "Chờ ba tôi tới nhất định ông ấy sẽ báo thù cho tôi!" Khoảng thời gian này, Cầu Cầu nhìn thấy tình cảm của Trác Minh Liệt đối với Mộc Mộc làm cho nó rất cảm động, giờ đây Cầu Cầu mới hiểu rõ ba là món qua vô giá đến mức nào nhưng đáng tiếc nó lại không có. Chú Triết Vũ và chú Minh Liệt đều chỉ là chú thôi không ai trong đó là ba nó cả. Mẹ đã từng nói mỗi đứa bé đều là thiên sứ, đều cho cha có mẹ nhưng tại sao nó cũng là thiên sứ mà lại chỉ có mẹ thôi. Mặc dù nó cũng không thèm để ý chia sẻ mẹ với Mộc Mộc bởi vì hình như bây giờ mẹ có vẻ thích Mộc Mộc hơn, Cầu Cầu nhạy cảm mà yếu ớt cẩn thận phòng bị cẩn thận không muốn để cho người khác biết được tâm sự của mình.
"Mẹ" Bọn họ từ bệnh viện đi ra chỉ có thể bất đắc dĩ về nhà. Trên đường về nhà Cầu Cầu muốn nói lại thôi.
Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi mà xảy ra không biết bao nhiêu chyện cảm xúc của Tiểu Thi vẫn còn chưa không yên vì vậy cũng không để ý đến câu chuyện của Cầu Cầu chỉ cố kéo nó đi mau về phía trước.
"Mẹ" Cầu Cầu gọi một tiếng, Tiểu Thi mới phục hồi tinh thần lại "Cầu Cầu sao thế?"
"Cầu Cầu cũng muốn có ba như ba của Mộc Mộc, ba của cậu ấy đối với cậu ấy thật tốt, Cầu Cầu cũng muốn" Cầu Cầu vừa nói chuyện, đôi mắt to đã tràn đầy tràn nước mắt, đó là sự khao khát đến mức nào!
Tiểu Thi đau lòng kéo nó vào trong ngực, ba Cầu Cầu là ai ? Cô cũng không biết, Cầu Cầu là do Triết Vũ nhận nuôi, chỉ có Triết Vũ mới biết thân thế của nó nhưng bây giờ Triết Vũ lại mất tích!
"Con muốn một người ba như chú Minh Liệt " Cầu Cầu ôm Tiểu Thi, đứt quãng nói.
"Cầu Cầu ngoan, mẹ sẽ cố gắng giúp con tìm được ba có được hay không? Bây giờ con đừng khóc, Cầu Cầu nên vui mừng Mộc Mộc đã được cứu rồi, giờ đây con đã có bạn cùng chơi !"
Mặc dù Mộc Mộc muốn chia sẽ mẹ với Cầu Cầu nhưng cậu ấy có thể tỉnh lại Cầu Cầu cũng rất vui vẻ" Cầu Cầu cúi đầu, dụi mắt. Tiểu Thi nhìn con trai nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, xem ra chuyện ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đối với nó!
"Con trai ngoan, không khóc! Con khóc mẹ cũng rất đau lòng" Tiểu Thi vừa đưa tay lau nước mắt cho nó, vừa chỉnh lại quần áo cho nó, rồi bỗng nhiên cô chợt phát hiện trong túi của Cầu Cầu có một món đồ! Cô cố gắng nhìn kĩ xem là gì, rồi bỗng ngạc nhiên kinh sợ đó là một hộp điều kiển từ xa giống như quả bom ở trên người chó con!
"Cầu Cầu, thứ này ai đưa cho con?”Tiểu Thi sợ hai muốn phát khóc, cô thì không sao nhưng sao lại đưa thứ đó cho con cô, nhỡ hộ bấm nổ thì sao...
"Không biết"
Tiểu Thi cầm lấy quả bom ném đi thật xa, giống như một củ khoai quá nóng không cầm lên được, sau đó ôm lấy Cầu Cầu giống như chạy trốn mà rời đi.
Trong cơn ngủ mê man Trác Minh Liệt luôn miệng mê sảng: " Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi Ngữ thật xin lỗi, Mộc Mộc, Tiểu Thi đừng đi" Hàn Ti Nhã nghe thất mấy lời đó, đầu óc bỗng chốc choáng váng, mấy người này sao lại có quan hệ với nhau? Lâm Thi Ngữ? Đó không phải là vợ trước của Trác Minh Liệt là bị tai nạn xe chết từ năm năm trước sao? Còn Tiểu Thi bây giờ ? Hàn Ti Nhã không nghĩ ra! Trong mộng Trác Minh Liệt thấy bóng dáng của Lâm Thi Ngữ và Tiểu Thi cứ luôn đan xen, anh không thể nhìn ra họ rốt cuộc ai là ai, cuối cùng do giật mình mà anh tỉnh lại!
"Chồng cô tạm thời không có việc gì! Chỉ có chút nứt xương nhỏ thôi!" Y tá đẩy giường cuae Trác Minh Liệt ra.
"Cám ơn trời đất! Cám ơn bác sĩ!" Tiểu Thi không ngừng nói cám ơn.
"Được rồi, cô có thể vào thăm anh ấy một chút!"
Tiểu Thi vừa đi vào phòng bệnh thì vị khách không mời kia lại đến. Hàn Ti Nhã người phụ nữ này cứ như thời tiết bất ngờ mà tờ.
"Trác Minh Liệt, anh làm em sợ muốn chết, hôm qua khi nhìn thấy xe anh, em đã luôn tìm kiếm anh, anh bị thường ra sao?”
"Tiểu thư! Anh ấy vẫn đang ngủ mê man, không nghe được lời nói của cô đâu!" Tiểu Thi không khách sáo nói.
"Sao cô cũng ở nơi nay ?" Hàn Ti Nhã khinh miệt nhìn Tiểu Thi "Cô đúng là loại người không có mắt nhìn, suốt ngày mang theo con riêng đến gặp Trác Minh Liệt, anh ấy không cần mặt mũi nhưng tôi cần! Tôi mới là vị hôn thê của anh ấy, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn rồi!"
“Cô là vị hôn thê của anh ấy thì sao? Vị hôn thê thì ngon sao? Tháng sau kết hôn, tốt, tôi chúc hai vị bách niên giai não, sớm sinh quý tử!" Tiểu Thi miệng thì nói luôn mồm nhưng trong lòng lại đau . Đúng nha người tta mới là vị hôn thê chân chính, còn cô thì là cái gì ? Hàn Ti Nhã ôm hai tay trước ngực "Sao tôi nghe lời của cô chua vậy?"
"Là cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi không thích vị chua, có khi chỉ có có thích vị đó, uống dấm nhiều không tốt cho sức khỏe đâu! Được rồi, tôi với cô đừng tranh cãi nữa, Trác Minh Liệt còn đang nghỉ ngơi!" Tiểu Thi vung tay lên, không để cho cô ta nói tiếp. . .
" Cô" Hàn Ti Nhã tức giận.
"Cô đừng đến thăn chú Minh Liệt nữa, cô là người xấu, cô đến thăm Mộc Mộc, thì Mộc Mộc chút nữa đã chết vì cô, giờ cô lại đến thăm chú, cô định hại chết chú ấy sao ??" Tiếng nói non nớt của Cầu Cầu vang lên, Hàn Ti Nhã vỗ đã tức giận lại nghe Cầu Cầu nói vậy càng thêm đổ dầu vào lửa, cô ta đưa tay lên tát một phát vòa má của Cầu Cầu, làm Cầu Cầu oa khóc . Tiểu Thi nhìn thấy con trai bị đánh, quả thật giống như phát điên lấy tốc độ nhanh nhất đánh thẳng vào má Hàn Ti Nhã một cái, sau đó không đợi cô ta phản ứng một cái tát nữa lại tới. Hai bàn tay liên tục đánh, Hàn Ti Nhã không thể nhận biết được phương hướng.
" Đây lài lãi do cô đánh con trai tôi. Một người lớn mà lại đi chấp nhặt với trẻ con , cô nên xem lại tư chất cuae mình đi! Hàn tiểu thư, xin cô hãy biết tự trọng!"
"Tiểu Thi cô lại dám đánh tôi! Tốt, cô hãy chờ mà làm việc với luật sư của tôi! Bây giờ tôi lấy thân phận là vị hôn thê của Trác Minh Liệt mời cô lập tức đi khỏi đây!"
"Vị hôn thê? Xin hỏi cô là vị hôn thê gì? Cô có cái gì làm chứng cớ? Trác Minh Liệt là bạn tốt của tôi, tại sao tôi không thể tới thăm anh ấy!"
Hàn Ti Nhã tức giận lại muốn đánh Tiểu Thi nhưng chưa kịp đánh thì y ta lại tiến vào. . ." Các cô đến đây để thăm bệnh nhận hay là đến đây để đánh nhau vậy? Các co nghĩ bệnh viện là nơi nào? Bây giờ mời các cô đi ra ngoài, bệnh nhân bị thương cần nghỉ ngơi!" Y tá đuổi Tiểu Thi ra khỏi phòng bệnh của Trác Minh Liệt, Hàn Ti Nhã chợt nhận ra cô y tá kia, nét mặt lập tức thay đổi, dùng hết sức để đuổi Cầu Cầu và Tiểu Thi ra ngoài.
"Phụ nữ xấu!" Cầu Cầu hung hăng nhìn về phía Hàn Ti Nhã làm mặt quỷ "Chờ ba tôi tới nhất định ông ấy sẽ báo thù cho tôi!" Khoảng thời gian này, Cầu Cầu nhìn thấy tình cảm của Trác Minh Liệt đối với Mộc Mộc làm cho nó rất cảm động, giờ đây Cầu Cầu mới hiểu rõ ba là món qua vô giá đến mức nào nhưng đáng tiếc nó lại không có. Chú Triết Vũ và chú Minh Liệt đều chỉ là chú thôi không ai trong đó là ba nó cả. Mẹ đã từng nói mỗi đứa bé đều là thiên sứ, đều cho cha có mẹ nhưng tại sao nó cũng là thiên sứ mà lại chỉ có mẹ thôi. Mặc dù nó cũng không thèm để ý chia sẻ mẹ với Mộc Mộc bởi vì hình như bây giờ mẹ có vẻ thích Mộc Mộc hơn, Cầu Cầu nhạy cảm mà yếu ớt cẩn thận phòng bị cẩn thận không muốn để cho người khác biết được tâm sự của mình.
"Mẹ" Bọn họ từ bệnh viện đi ra chỉ có thể bất đắc dĩ về nhà. Trên đường về nhà Cầu Cầu muốn nói lại thôi.
Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi mà xảy ra không biết bao nhiêu chyện cảm xúc của Tiểu Thi vẫn còn chưa không yên vì vậy cũng không để ý đến câu chuyện của Cầu Cầu chỉ cố kéo nó đi mau về phía trước.
"Mẹ" Cầu Cầu gọi một tiếng, Tiểu Thi mới phục hồi tinh thần lại "Cầu Cầu sao thế?"
"Cầu Cầu cũng muốn có ba như ba của Mộc Mộc, ba của cậu ấy đối với cậu ấy thật tốt, Cầu Cầu cũng muốn" Cầu Cầu vừa nói chuyện, đôi mắt to đã tràn đầy tràn nước mắt, đó là sự khao khát đến mức nào!
Tiểu Thi đau lòng kéo nó vào trong ngực, ba Cầu Cầu là ai ? Cô cũng không biết, Cầu Cầu là do Triết Vũ nhận nuôi, chỉ có Triết Vũ mới biết thân thế của nó nhưng bây giờ Triết Vũ lại mất tích!
"Con muốn một người ba như chú Minh Liệt " Cầu Cầu ôm Tiểu Thi, đứt quãng nói.
"Cầu Cầu ngoan, mẹ sẽ cố gắng giúp con tìm được ba có được hay không? Bây giờ con đừng khóc, Cầu Cầu nên vui mừng Mộc Mộc đã được cứu rồi, giờ đây con đã có bạn cùng chơi !"
Mặc dù Mộc Mộc muốn chia sẽ mẹ với Cầu Cầu nhưng cậu ấy có thể tỉnh lại Cầu Cầu cũng rất vui vẻ" Cầu Cầu cúi đầu, dụi mắt. Tiểu Thi nhìn con trai nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, xem ra chuyện ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đối với nó!
"Con trai ngoan, không khóc! Con khóc mẹ cũng rất đau lòng" Tiểu Thi vừa đưa tay lau nước mắt cho nó, vừa chỉnh lại quần áo cho nó, rồi bỗng nhiên cô chợt phát hiện trong túi của Cầu Cầu có một món đồ! Cô cố gắng nhìn kĩ xem là gì, rồi bỗng ngạc nhiên kinh sợ đó là một hộp điều kiển từ xa giống như quả bom ở trên người chó con!
"Cầu Cầu, thứ này ai đưa cho con?”Tiểu Thi sợ hai muốn phát khóc, cô thì không sao nhưng sao lại đưa thứ đó cho con cô, nhỡ hộ bấm nổ thì sao...
"Không biết"
Tiểu Thi cầm lấy quả bom ném đi thật xa, giống như một củ khoai quá nóng không cầm lên được, sau đó ôm lấy Cầu Cầu giống như chạy trốn mà rời đi.
Trong cơn ngủ mê man Trác Minh Liệt luôn miệng mê sảng: " Lâm Thi Ngữ, Lâm Thi Ngữ thật xin lỗi, Mộc Mộc, Tiểu Thi đừng đi" Hàn Ti Nhã nghe thất mấy lời đó, đầu óc bỗng chốc choáng váng, mấy người này sao lại có quan hệ với nhau? Lâm Thi Ngữ? Đó không phải là vợ trước của Trác Minh Liệt là bị tai nạn xe chết từ năm năm trước sao? Còn Tiểu Thi bây giờ ? Hàn Ti Nhã không nghĩ ra! Trong mộng Trác Minh Liệt thấy bóng dáng của Lâm Thi Ngữ và Tiểu Thi cứ luôn đan xen, anh không thể nhìn ra họ rốt cuộc ai là ai, cuối cùng do giật mình mà anh tỉnh lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.