Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 57: ĐAU
Tử Yên Phiêu Miểu
11/12/2014
Đứa bé trong bụng của
Duy Nhất đã được năm tháng. Ngày đó, khi Duy Nhất đang đi bộ bên cạnh
vườn cây gần nhà, đứa bé trong bụng đột nhiên đá cô một cước, Duy Nhất
giật mình há miệng một lúc lâu mới phản ứng được, cúi đầu nhìn chiếc
bụng của mình, kích động không cách nào diễn tả nổi, đứa bé thuộc về anh và cô đã biết cử động rồi, đây là một cảm giác vô cùng thiêng liêng.
Không biết anh Tuyệt nhìn thấy hình ảnh này sẽ như thế nào? Là vui vẻ? Là kinh ngạc? hay cũng như cô kích động không thôi?
Trong lòng Duy Nhất không ngừng tưởng tượng cảnh Minh Dạ Tuyệt biết tin tức này sẽ như thế nào, trên miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào
Buổi tối anh mới vừa bước vào cửa nhà, cô vui vẻ vội vàng chạy đến trước mặt anh, không để ý đầu tiên phải giúp anh hâm nóng cơm, cũng không kịp đợi anh đặt cặp công văn của mình xuống, mà kéo cánh tay của anh cuốn lấy bước chân của anh.
- Tuyệt, hôm nay đứa bé động đẩy ạ? - Duy Nhất lôi kéo tay anh, ngửa đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh.
- Cái gì? - Minh Dạ Tuyệt ngước mặt nhìn nụ cười của cô, không hiểu cô nói cái gì nữa.
Không phải anh mau quên, mà khi anh bước lên giường cảm thấy bụng cô rất phiền toái, liền không muốn chú ý đến đứa trẻ trong bụng cô nữa. Cũng chưa từng nghĩ tới kể từ ngày mang thai đưa bé đến nay đã là mấy tháng.
- Đứa bé, con của chúng ta đó, hôm nay nó bắt đầu biết đạp rồi? - Duy Nhất cho là anh không nghe rõ lời của mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, mỉm cười nói. Trong mắt nhiều hơi một tia yêu thương.
- A, như vậy sao? - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn cái bụng bắt đầu tròn ra của cô, nghi ngờ hỏi.
Chỉ là một cử động nhỏ thôi, cũng đợi anh về kể cho anh sao?
- Ách. . . . . . , anh không phải vui mừng sao? – Nụ cười trên mặt Duy Nhất từ từ biến mất. Đây cũng là con của anh nhé, đứa bé bắt đầu cử động chứ tỏ nó rất khỏe mạnh, đã thành hình, đây không phải là tin tức đáng vui mừng sao?
- Cái này có gì đáng vui mừng sao? Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn ăn chút gì đó. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn cô một chút, có chút không giải thích được. Không kiên nhẫn rút cánh tay đang đặt trên bụng cô về, xoay người hướng ghế sa lon.
Mấy ngày nay, anh có thói quen về nhà ăn cơm, mà bây giờ, cô không cho anh ăn cơm, vì chuyện nhỏ thế khiến anh đói là sao.
Đứa bé cử động thôi mà, làm sao lại phải có cảm giác vui mừng, chỉ cảm thấy bụng cô bây giờ càng lúc càng lớn, khiến cho anh trên giường muốn ôm cô ngủ cũng chẳng thoải mái. Vậy thì làm sao lại vui mừng, phiền toái chất đống thì có.
Duy Nhất đứng ở cửa bậc thang, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, cúi đầu đang nhìn mình đã chiếc bụng đang đội lên của mình, cơ thể hơi bắt đầu run rẩy.
Ban đêm gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua làn tóc cô, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ cùng hai mắt trong veo như hồ thủy. Cơ thể vốn luôn ấm áp bị cơn gió thổi qua khiến nó dần mất đi nhiệt độ ổn định. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh quá, giống như tất cả nhiệt độ trên người đều biến mất. Thế giới này chỉ toàn khí lạnh, rét lạnh thấu xương.
Anh không thích đứa bé này sao? Nếu như không thích, ban đầu tại sao bắt cô lưu lại đứa bé này? Tại sao không trực tiếp để cô phá thai? Nếu như anh thật sự nói anh không thích đứa bé này, cô sẽ không có giữ lại đứa bé này trên đời, cô hiểu cảm giác một đứa bé không được ba yêu thương đau khổ thế nào, cô không muốn con của mình phải trải qua chuyện đau lòng như thế. Nhưng bây giờ đứa bé đã lớn như vậy, thậm chí đã bắt đầu sẽ đá người, cô phải là như thế nào? Bây giờ muốn bỏ cũng không bỏ được nữa.
Có lẽ bảo bảo cảm nhận được suy nghĩ của cô, chợt đưa mình qua, giống như đang kháng nghị suy nghĩ của cô, trừng phạt bởi vì cô không nên suy nghĩ như vậy, chân nhỏ đá mấy cái vào bụng cô, đem cái bụng nâng lên để nó đừng bị thương.
- Hí. . . . . . - Duy Nhất hít vào một hơi dùng đôi tay che bụng nhỏ lại, dịu dàng vuốt ve cái đứa nhỏ cứng đầu trong bụng: - Bảo bảo, bảo bảo ngoan, mẹ sẽ thương con, có phải con đau lòng vì mẹ nghĩ thế không? Về sau mẹ sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa được không?
Đứa nhỏ trong bụng giống như hiểu lời nói của cô, từ từ không ầm ĩ nữa, không hề vận động giống như ban nãy.
- Haizzz. . . . . . , - Duy Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi, buồn cười nhìn cái bụng của mình - Bảo bảo ngoan, làm sao con nghịch ngợm như thế, ngoan ngoãn là đứa bé đáng yêu
- A. . . . . . - Đột nhiên cái bụng đạp Duy Nhất một cái, khiến cô phải thét lên, thì ra là đứa bé trong bụng đang đá cô.
- Ha ha ha, đứa trẻ hư. Tại sao khi dễ mẹ như vậy? Nếu con không ra đời thì chắc mẹ sẽ bị con chết mất. - Duy Nhất vuốt bụng mình, nhẹ nhàng cười, đảo mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt đang ngồi trên sa-lon, nụ cười trên mặt lần nữa biến mất: - Bảo bối ngoan, ba con hình như không yêu quý chúng ta, làm thế nào đây? Mẹ đã rất cố gắng, rất nỗ lực, nhưng ba con vẫn không hiểu được, bảo bối, nếu con biết ba con không yêu con... con có chấp nhận ở bên mẹ cả đời không?
- Cô đang làm gì vậy? – Đang lúc Duy Nhất trò chuyện với đứa bé cứng đầu trong bụng mình, bất thình lình giọng nói của Minh Dạ Tuyệt từ trong đại sảnh nhẹ nhàng tới đây.
- Dạ, tới. - Duy Nhất hít sâu một hơi, từ từ đi vào đại sảnh nhìn thấy anh đang cầm một phần tài liệu trong tay, không ngừng xem xét, đầu cũng không ngẩng lên nhìn cô.
Gần đây anh giống như trở nên rất bận rồi, hơn khi vài tuần liên ngủ ngoài thì cũng trở về vài ngày, nhưng bây giờ giống như rất ít về nhà. Thời gian về càng lúc càng muộn, cả đêm không về cũng là chuyện thường. Nhưng đại đa số đều như hiện tại, trở về vẫn không ngừng xem văn kiện, cho đến khuya mới có thể nghỉ ngơi. Cũng không biết tại sao anh phải bận rộn như vậy, mỗi lần cô hỏi anh, muốn xem anh có muốn nhìn mình một chút không, anh cómuốn nói chuyện với cô không, hay muốn cô đừng xía vào chuyện của anh. Điều cô có thể làm là nấu cơm cho anh, dọn dẹp phòng cho anh, trừ những thứ kia ra thì dường như anh không cần cô.
Duy Nhất nhìn anh một cái, cười chán nản bước vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng ra một chén cháo nóng hổi.
- Nên uống lúc còn nóng! Uống xong hả xem tài liệu tiếp - Duy Nhất đi tới bên cạnh sofa đem chén trong tay đưa cho anh, cũng ngồi xuống sát bên anh, nhìn lướt qua tài liệu trên bàn, trên giấy là những con số và dòng chữ chi chít, khiến cho cô rối tung rối mù.
- Thế nào? Cô hiểu không? - Minh Dạ Tuyệt thấy ánh mắt của cô, nhưng cũng không che tài liệu lại, ngồi một bên vừa húp cháo vừa hỏi.
Phần tài liệu này là phần tài liệu rất quan trọng, liên quan mất thiết đến tài sản hiện có của bang Thiên Minh, hiện tại là thời khắc chuyển giao mấu chốt của bang Thiên Minh, những tài liệu này là trừ người đứng đầu bang Thiên Minh ra không ai được nhìn thấy cả. Dù là ông trời cũng không được phép nhìn, chớ nói chi là cô.
- Không hiểu, rối tinh rối mù. - Duy Nhất lắc đầu một cái, mỉm cười ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cố gắng tìm tòi nghiên cứu đôi mắt của cô.
- Sao thế? - Duy Nhất nhìn vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc của anh, nụ cười dần biến mất, tâm mang một cảm giác không thoải mái cùng hoài nghi.
- Không có gì? - Minh Dạ Tuyệt lấy lại tinh thần thản nhiên nói, hớp một ngụm cháo trong bát sau đó đưa chén cho cô, cầm tài liệu trên bàn lên tiếp tục xem.
Duy Nhất nhận lấy chén không, nhìn bộ dạng bận rộn của anh, ánh mắt có chút ảm đạm, trong lòng có chút khổ sở, anh đang hoài nghi cô sao? Mặc dù biết anh đang cố ý thử dò xét cô, nhưng cô không muốn thừa nhận anh đang hoài nghi mình. Nếu quả như vậy, khẽ khiến cho lòng cô đau đớn đến không thể lành lại.
Lần nữa quay lại, Duy Nhất không có ngồi vào bên cạnh anh, mà ngồi một chiếc ghế sa-lon khác cách anh khá xa, mở máy vi tính ra kiểm tra công việc ở vườn hoa, mặc dù anh không muốn cho cho cô bước vào thế giới của anh, nhưng cô lại muốn tiến vào thế giới ấy. Có lúc, cô không nhìn vào máy vi tính mà quay sang nhìn anh, sau đó cố ý quay sang một hướng khác, hi vọng anh thỉnh thoảng sẽ quét mắt qua cô, cho dù chỉ một cái thôi. Nhưng anh vẫn chưa từng nhìn cô hay máy vi tính của cô. Anh không muốn biết cô đang làm gì, cũng không muốn để cho cô biết anh đang làm gì. Thậm chí cô từng hoài nghi, trong lòng hai người có một vách ngăn như thế vẫn sống được với nhau sao?
Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô một chút, thấy Duy Nhất đang ngồi cách xa anh, trong mắt là vạn tia phức tạp, lúc cô vừa nhìn vào đống tài liệu kia, anh nhìn thấy trong mắt cô thể hiện một sự nghiêm túc, chẳng lẽ cô có mưu tính gì sao?
Hoài nghi đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng của anh, người bên cạnh, trừ Phạm ra anh đều mang hòai nghi hết, dù ít hay nhiều, bao gồm cả Minh Thiên. Đối với cô gái trước mắt, anh không muốn hoài nghi, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ đến điều đó. Phòng ngừa ngộ nhỡ anh làm trái nguyên tắc một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Nhưng anh vẫn không biết, anh làm như thế càng khiến Duy Nhất xa rời anh mà thôi.
Từ ngày đó trở về sau, chỉ cần anh mang tài liệu về, Duy Nhất chưa bao giờ đến gần chỗ anh làm việc, mang đồ ăn đến cho anh cũng chỉ đứng cách xa, không để cho anh hoài nghi cô thêm nữa. Nếu như đây là điều anh muốn, như vậy anh biết nên làm gì, cô sẽ không vọng tưởng bước vào thế giới của anh.
Minh Dạ Tuyệt nhìn thân thể cô mọi ngày một cái xa anh, trong lòng bắt đầu hoài nghi có gì đó không đúng. Không biết sao, thời điểm cô muốn đến gần anh, anh lại muốn cô cách xa hơn một chút, nhưng khi nhìn cô cách xa anh một khoảng cách nhất định, trong lòng của anh đột nhiên có chút mất mác.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thân thể Duy Nhất cũng càng ngày càng khó chịu, khi thai nhi được bảy tháng, tay chân của cô cũng bắt đầu phù nề, thường thường mỗi ngày, chân của cô sẽ sưng lên, mặc dù dì Trương vẫn tỉ mỉ giúp cô chăm sóc thân thể, nhưng cô lại cảm thấy càng ngày càng khó chịu.
Cô càng ngày càng hơn ăn nhiều, đứa bé cũng càng ngày càng lanh lợi, cô rất thường xuyên bị nó đá khiến đau đớn, mới dừng cái chân nhỏ lại; đây là khẳng định, về sau chắc chắn nó sẽ trở thành một đứa bé rất hiếu động. Đi đứng sững sờ, đứa bé hiếu động khiến cô chịu không ít đau khổ, thân thể càng ngày càng trở nên sưng vù, cô cũng càng ngày càng không thể động đẩy nhiều. Nhưng tất cả những thứ này, chỉ mình cô chịu đựng, Minh Dạ Tuyệt giống như không thấy được sự khổ cực của cô, mỗi ngày trở về vẫn bắt cô làm thức ăn cho anh, nhìn thân thể sưng vù của cô cũng chưa từng nói một câu quan tâm. Ban đêm cô chuột rút khó chịu, anh cũng chưa từng giúp cô đấm bóp, vẫn ngủ rất ngon. Cô chỉ có thể vụng về bò dậy, nhẹ nhàng xoa bóp cho mình.
Mỗi khi thế, Duy Nhất đều cố gắng dùng lực xoa bóp, vừa nhìn người đàn ông đang ngủ an ổn, trong lòng dâng lên hàng loạt chua xót.
Cô biết anh rất mệt mỏi, nhưng đối mặt một người cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua một câu quan tâm, chưa từng có chủ động giúp cô giảm bớt một chút xíu khổ sở, cô đợi chờ anh, cô không thể kiên trì được nữa.
Nhưng mỗi khi nước mắt sắp rơi ra ngoài, cô sẽ dùng lực lau đi, tự an ủi lòng mình. Anh vốn là người không biết quan tâm đến người khác, không nên cưỡng cầu anh yêu thương một ai. Trong lòng anh không phải không có cô, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, tối thiểu anh chưa bao giờ tạo xì-căng-đan bên ngoài, nó nói rằng anh chưa từng đụng qua phụ nữ khác, như vậy nên là đủ rồi.
Nhưng ngày trôi qua càng lâu, lòng của cô lại càng tới càng lạnh, anh không tới giúp cô, dù cho một chút. Dùng cách tự mình an ủi mình cũng càng ngày càng vô lực. Cô lại muốn nhanh chóng sinh đứa bé ra, hy vọng anh nhìn thấy con mình rồi, sẽ thay đổi một chút, chú ý đến mẹ con các cô một chút? Nhưng nhất định những thứ này đều là do cô vọng tưởng mà thôi.
Mỗi một ngày qua đi rất vô vị, một ngày lại một ngày lặp lại giống nhau, cho đến khi bụng cô bắt đầu đau, cuộc sống của cô rốt cuộc không hề nữa lặp lại trước kia, cũng nói rằng khoảng cách của bọn họ ngày một xa nhau, nó biến thành cái rãnh sâu không thấy đáy, để cho cô không thể tiếp tục vượt qua.
Vào đêm, cửa sổ bên trong thỉnh thoảng truyền ra những tiếng rên rỉ, trong đêm tối yên tĩnh khiến lòng người không ngừng lo lắng, ngoài cửa sổ cũng khẽ động vì tiếng rên rỉ kia.
- A. . . . . . - Duy Nhất cắn răng chờ đau đớn từ từ quay trở về trạng thái bình thường, mới đưa tay cầm lấy cái điện thoại di động đang để ở đầu giường, gọi một số điện thoại cho người mà cô chưa từng gọi. Gần tối ngày hôm qua bụng của cô liền bắt đầu đau, nhưng cô cũng không có quá để ý, bởi vì tình huống như thế này, đã kéo dài mấy ngày rồi, nhưng không nghĩ tới, mỗi cơn đau cách nhau ngày càng gần.
Cô đọc sách, biết đây là dấu hiệu mình sắp sanh, cơn đau mỗi lúc một gần nhau, cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Duy Nhất bấm một dãy số, lẳng lặng chờ người ở đầu dây bên kia điện thoại di động, tối nay anh chưa trở về, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho anh, dường như đứa bé sắp ra đời rồi?
- Alo. . . . . . - Không lâu sau đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, khiến Duy Nhất hoài nghi mình có gọi lầm số hay không. Nhìn kỹ dãy số trên điện thoại, đúng là số của anh kia mà, nhưng bên trong tại sao lại truyền đến giọng nói của một cô gái? Không phải anh rất ghét phụ nữ sao?
- Alo? Có gì xin cứ nói? - Bên đầu điện thoại kia lại truyền một tiếng hỏi thăm, đem Duy Nhất đang ngẩn người đánh thức.
- Xin chào, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Minh Dạ Tuyệt không? - Duy Nhất chần chờ hỏi, vẫn muốn tin đây không phải là số điện thoại của anh, vẫn muốn nghĩ lúc trước mình đã nhớ lầm số?
- Dạ, xin hỏi cô có chuyện gì muốn tìm anh ấy sao? – Cô gái kia hỏi lại.
- Ách. . . . . . mong cô đưa điện thoại cho anh ấy? tôi có việc muốn tìm anh ấy - Duy Nhất bắt đầu run rẩy, nhưng bây giờ cô không được phép đau lòng, cô sắp sanh rồi, hiện tại quan trọng là phải gọi anh trở về.
- Thật xin lỗi, Tuyệt nói lúc anh ấy đang ngủ, không nhận điện thoại của bất kỳ ai – giọng nói của một cô gái vang lên ở đầu dây bên kia.
- Hí. . . . . . , - trong bụng cô đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, làm cô không nhịn được rên lên một tiếng, nén lệ cắn răng lần nữa trả lời với người trong điện thoại: -Xin cô nói với anh một tiếng được không? Nói tôi là vợ của anh ấy và đứa bé sắp chào đời rồi
- Thật xin lỗi, anh ấy nói bất cứ người nào, ai tới điện thoại anh cũng không nghe, bao gồm cả người nhà của anh. – Cô gái bên kia nói lời xin lỗi, giống như áy náy với cô.
- Xin cô nói cho anh ấy một tiếng được không? - Duy Nhất kiên trì nói, mặc kệ như thế nào, đứa bé của anh không thể ra đời ở chỗ này? Chẳng lẽ anh có thể ngủ ngon khi con anh sắp ra đời sao?
- Xin lỗi, tôi không thể - cô gái bên kia nói xong liền treo lên điện thoại, Duy Nhất mang theo tâm chết lặng không gọi nữa, và cô cũng nghe được tiếng tắt máy kia.
- Ha ha - Duy Nhất vẫn cười trong khi nước mắt không ngừng rơi xuống, đứa bé của anh sắp ra đời, thế nhưng anh lại đi ngủ với một cô gái khác. Vốn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng, tim của anh sẽ trở về, dù sao mỗi ngày buổi tối anh cũng về ăn cơm. Còn tưởng rằng coi như thế là cô có một vị trí nhỏ trong lòng của anh, tối thiểu là anh cần cô, thì ra là đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của cô mà thôi.
- A. . . . . . - Trong bụng đột nhiên lại truyền đến một hồi đau đớn, làm cho cô không thể không thét lên, trong đêm tối yên tĩnh tiếng thét kia đau đến xé lòng người.
Không biết anh Tuyệt nhìn thấy hình ảnh này sẽ như thế nào? Là vui vẻ? Là kinh ngạc? hay cũng như cô kích động không thôi?
Trong lòng Duy Nhất không ngừng tưởng tượng cảnh Minh Dạ Tuyệt biết tin tức này sẽ như thế nào, trên miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào
Buổi tối anh mới vừa bước vào cửa nhà, cô vui vẻ vội vàng chạy đến trước mặt anh, không để ý đầu tiên phải giúp anh hâm nóng cơm, cũng không kịp đợi anh đặt cặp công văn của mình xuống, mà kéo cánh tay của anh cuốn lấy bước chân của anh.
- Tuyệt, hôm nay đứa bé động đẩy ạ? - Duy Nhất lôi kéo tay anh, ngửa đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh.
- Cái gì? - Minh Dạ Tuyệt ngước mặt nhìn nụ cười của cô, không hiểu cô nói cái gì nữa.
Không phải anh mau quên, mà khi anh bước lên giường cảm thấy bụng cô rất phiền toái, liền không muốn chú ý đến đứa trẻ trong bụng cô nữa. Cũng chưa từng nghĩ tới kể từ ngày mang thai đưa bé đến nay đã là mấy tháng.
- Đứa bé, con của chúng ta đó, hôm nay nó bắt đầu biết đạp rồi? - Duy Nhất cho là anh không nghe rõ lời của mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, mỉm cười nói. Trong mắt nhiều hơi một tia yêu thương.
- A, như vậy sao? - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn cái bụng bắt đầu tròn ra của cô, nghi ngờ hỏi.
Chỉ là một cử động nhỏ thôi, cũng đợi anh về kể cho anh sao?
- Ách. . . . . . , anh không phải vui mừng sao? – Nụ cười trên mặt Duy Nhất từ từ biến mất. Đây cũng là con của anh nhé, đứa bé bắt đầu cử động chứ tỏ nó rất khỏe mạnh, đã thành hình, đây không phải là tin tức đáng vui mừng sao?
- Cái này có gì đáng vui mừng sao? Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn ăn chút gì đó. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn cô một chút, có chút không giải thích được. Không kiên nhẫn rút cánh tay đang đặt trên bụng cô về, xoay người hướng ghế sa lon.
Mấy ngày nay, anh có thói quen về nhà ăn cơm, mà bây giờ, cô không cho anh ăn cơm, vì chuyện nhỏ thế khiến anh đói là sao.
Đứa bé cử động thôi mà, làm sao lại phải có cảm giác vui mừng, chỉ cảm thấy bụng cô bây giờ càng lúc càng lớn, khiến cho anh trên giường muốn ôm cô ngủ cũng chẳng thoải mái. Vậy thì làm sao lại vui mừng, phiền toái chất đống thì có.
Duy Nhất đứng ở cửa bậc thang, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, cúi đầu đang nhìn mình đã chiếc bụng đang đội lên của mình, cơ thể hơi bắt đầu run rẩy.
Ban đêm gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua làn tóc cô, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ cùng hai mắt trong veo như hồ thủy. Cơ thể vốn luôn ấm áp bị cơn gió thổi qua khiến nó dần mất đi nhiệt độ ổn định. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh quá, giống như tất cả nhiệt độ trên người đều biến mất. Thế giới này chỉ toàn khí lạnh, rét lạnh thấu xương.
Anh không thích đứa bé này sao? Nếu như không thích, ban đầu tại sao bắt cô lưu lại đứa bé này? Tại sao không trực tiếp để cô phá thai? Nếu như anh thật sự nói anh không thích đứa bé này, cô sẽ không có giữ lại đứa bé này trên đời, cô hiểu cảm giác một đứa bé không được ba yêu thương đau khổ thế nào, cô không muốn con của mình phải trải qua chuyện đau lòng như thế. Nhưng bây giờ đứa bé đã lớn như vậy, thậm chí đã bắt đầu sẽ đá người, cô phải là như thế nào? Bây giờ muốn bỏ cũng không bỏ được nữa.
Có lẽ bảo bảo cảm nhận được suy nghĩ của cô, chợt đưa mình qua, giống như đang kháng nghị suy nghĩ của cô, trừng phạt bởi vì cô không nên suy nghĩ như vậy, chân nhỏ đá mấy cái vào bụng cô, đem cái bụng nâng lên để nó đừng bị thương.
- Hí. . . . . . - Duy Nhất hít vào một hơi dùng đôi tay che bụng nhỏ lại, dịu dàng vuốt ve cái đứa nhỏ cứng đầu trong bụng: - Bảo bảo, bảo bảo ngoan, mẹ sẽ thương con, có phải con đau lòng vì mẹ nghĩ thế không? Về sau mẹ sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa được không?
Đứa nhỏ trong bụng giống như hiểu lời nói của cô, từ từ không ầm ĩ nữa, không hề vận động giống như ban nãy.
- Haizzz. . . . . . , - Duy Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi, buồn cười nhìn cái bụng của mình - Bảo bảo ngoan, làm sao con nghịch ngợm như thế, ngoan ngoãn là đứa bé đáng yêu
- A. . . . . . - Đột nhiên cái bụng đạp Duy Nhất một cái, khiến cô phải thét lên, thì ra là đứa bé trong bụng đang đá cô.
- Ha ha ha, đứa trẻ hư. Tại sao khi dễ mẹ như vậy? Nếu con không ra đời thì chắc mẹ sẽ bị con chết mất. - Duy Nhất vuốt bụng mình, nhẹ nhàng cười, đảo mắt nhìn Minh Dạ Tuyệt đang ngồi trên sa-lon, nụ cười trên mặt lần nữa biến mất: - Bảo bối ngoan, ba con hình như không yêu quý chúng ta, làm thế nào đây? Mẹ đã rất cố gắng, rất nỗ lực, nhưng ba con vẫn không hiểu được, bảo bối, nếu con biết ba con không yêu con... con có chấp nhận ở bên mẹ cả đời không?
- Cô đang làm gì vậy? – Đang lúc Duy Nhất trò chuyện với đứa bé cứng đầu trong bụng mình, bất thình lình giọng nói của Minh Dạ Tuyệt từ trong đại sảnh nhẹ nhàng tới đây.
- Dạ, tới. - Duy Nhất hít sâu một hơi, từ từ đi vào đại sảnh nhìn thấy anh đang cầm một phần tài liệu trong tay, không ngừng xem xét, đầu cũng không ngẩng lên nhìn cô.
Gần đây anh giống như trở nên rất bận rồi, hơn khi vài tuần liên ngủ ngoài thì cũng trở về vài ngày, nhưng bây giờ giống như rất ít về nhà. Thời gian về càng lúc càng muộn, cả đêm không về cũng là chuyện thường. Nhưng đại đa số đều như hiện tại, trở về vẫn không ngừng xem văn kiện, cho đến khuya mới có thể nghỉ ngơi. Cũng không biết tại sao anh phải bận rộn như vậy, mỗi lần cô hỏi anh, muốn xem anh có muốn nhìn mình một chút không, anh cómuốn nói chuyện với cô không, hay muốn cô đừng xía vào chuyện của anh. Điều cô có thể làm là nấu cơm cho anh, dọn dẹp phòng cho anh, trừ những thứ kia ra thì dường như anh không cần cô.
Duy Nhất nhìn anh một cái, cười chán nản bước vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng ra một chén cháo nóng hổi.
- Nên uống lúc còn nóng! Uống xong hả xem tài liệu tiếp - Duy Nhất đi tới bên cạnh sofa đem chén trong tay đưa cho anh, cũng ngồi xuống sát bên anh, nhìn lướt qua tài liệu trên bàn, trên giấy là những con số và dòng chữ chi chít, khiến cho cô rối tung rối mù.
- Thế nào? Cô hiểu không? - Minh Dạ Tuyệt thấy ánh mắt của cô, nhưng cũng không che tài liệu lại, ngồi một bên vừa húp cháo vừa hỏi.
Phần tài liệu này là phần tài liệu rất quan trọng, liên quan mất thiết đến tài sản hiện có của bang Thiên Minh, hiện tại là thời khắc chuyển giao mấu chốt của bang Thiên Minh, những tài liệu này là trừ người đứng đầu bang Thiên Minh ra không ai được nhìn thấy cả. Dù là ông trời cũng không được phép nhìn, chớ nói chi là cô.
- Không hiểu, rối tinh rối mù. - Duy Nhất lắc đầu một cái, mỉm cười ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đang cố gắng tìm tòi nghiên cứu đôi mắt của cô.
- Sao thế? - Duy Nhất nhìn vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc của anh, nụ cười dần biến mất, tâm mang một cảm giác không thoải mái cùng hoài nghi.
- Không có gì? - Minh Dạ Tuyệt lấy lại tinh thần thản nhiên nói, hớp một ngụm cháo trong bát sau đó đưa chén cho cô, cầm tài liệu trên bàn lên tiếp tục xem.
Duy Nhất nhận lấy chén không, nhìn bộ dạng bận rộn của anh, ánh mắt có chút ảm đạm, trong lòng có chút khổ sở, anh đang hoài nghi cô sao? Mặc dù biết anh đang cố ý thử dò xét cô, nhưng cô không muốn thừa nhận anh đang hoài nghi mình. Nếu quả như vậy, khẽ khiến cho lòng cô đau đớn đến không thể lành lại.
Lần nữa quay lại, Duy Nhất không có ngồi vào bên cạnh anh, mà ngồi một chiếc ghế sa-lon khác cách anh khá xa, mở máy vi tính ra kiểm tra công việc ở vườn hoa, mặc dù anh không muốn cho cho cô bước vào thế giới của anh, nhưng cô lại muốn tiến vào thế giới ấy. Có lúc, cô không nhìn vào máy vi tính mà quay sang nhìn anh, sau đó cố ý quay sang một hướng khác, hi vọng anh thỉnh thoảng sẽ quét mắt qua cô, cho dù chỉ một cái thôi. Nhưng anh vẫn chưa từng nhìn cô hay máy vi tính của cô. Anh không muốn biết cô đang làm gì, cũng không muốn để cho cô biết anh đang làm gì. Thậm chí cô từng hoài nghi, trong lòng hai người có một vách ngăn như thế vẫn sống được với nhau sao?
Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô một chút, thấy Duy Nhất đang ngồi cách xa anh, trong mắt là vạn tia phức tạp, lúc cô vừa nhìn vào đống tài liệu kia, anh nhìn thấy trong mắt cô thể hiện một sự nghiêm túc, chẳng lẽ cô có mưu tính gì sao?
Hoài nghi đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng của anh, người bên cạnh, trừ Phạm ra anh đều mang hòai nghi hết, dù ít hay nhiều, bao gồm cả Minh Thiên. Đối với cô gái trước mắt, anh không muốn hoài nghi, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ đến điều đó. Phòng ngừa ngộ nhỡ anh làm trái nguyên tắc một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Nhưng anh vẫn không biết, anh làm như thế càng khiến Duy Nhất xa rời anh mà thôi.
Từ ngày đó trở về sau, chỉ cần anh mang tài liệu về, Duy Nhất chưa bao giờ đến gần chỗ anh làm việc, mang đồ ăn đến cho anh cũng chỉ đứng cách xa, không để cho anh hoài nghi cô thêm nữa. Nếu như đây là điều anh muốn, như vậy anh biết nên làm gì, cô sẽ không vọng tưởng bước vào thế giới của anh.
Minh Dạ Tuyệt nhìn thân thể cô mọi ngày một cái xa anh, trong lòng bắt đầu hoài nghi có gì đó không đúng. Không biết sao, thời điểm cô muốn đến gần anh, anh lại muốn cô cách xa hơn một chút, nhưng khi nhìn cô cách xa anh một khoảng cách nhất định, trong lòng của anh đột nhiên có chút mất mác.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thân thể Duy Nhất cũng càng ngày càng khó chịu, khi thai nhi được bảy tháng, tay chân của cô cũng bắt đầu phù nề, thường thường mỗi ngày, chân của cô sẽ sưng lên, mặc dù dì Trương vẫn tỉ mỉ giúp cô chăm sóc thân thể, nhưng cô lại cảm thấy càng ngày càng khó chịu.
Cô càng ngày càng hơn ăn nhiều, đứa bé cũng càng ngày càng lanh lợi, cô rất thường xuyên bị nó đá khiến đau đớn, mới dừng cái chân nhỏ lại; đây là khẳng định, về sau chắc chắn nó sẽ trở thành một đứa bé rất hiếu động. Đi đứng sững sờ, đứa bé hiếu động khiến cô chịu không ít đau khổ, thân thể càng ngày càng trở nên sưng vù, cô cũng càng ngày càng không thể động đẩy nhiều. Nhưng tất cả những thứ này, chỉ mình cô chịu đựng, Minh Dạ Tuyệt giống như không thấy được sự khổ cực của cô, mỗi ngày trở về vẫn bắt cô làm thức ăn cho anh, nhìn thân thể sưng vù của cô cũng chưa từng nói một câu quan tâm. Ban đêm cô chuột rút khó chịu, anh cũng chưa từng giúp cô đấm bóp, vẫn ngủ rất ngon. Cô chỉ có thể vụng về bò dậy, nhẹ nhàng xoa bóp cho mình.
Mỗi khi thế, Duy Nhất đều cố gắng dùng lực xoa bóp, vừa nhìn người đàn ông đang ngủ an ổn, trong lòng dâng lên hàng loạt chua xót.
Cô biết anh rất mệt mỏi, nhưng đối mặt một người cho tới bây giờ đều chưa từng nói qua một câu quan tâm, chưa từng có chủ động giúp cô giảm bớt một chút xíu khổ sở, cô đợi chờ anh, cô không thể kiên trì được nữa.
Nhưng mỗi khi nước mắt sắp rơi ra ngoài, cô sẽ dùng lực lau đi, tự an ủi lòng mình. Anh vốn là người không biết quan tâm đến người khác, không nên cưỡng cầu anh yêu thương một ai. Trong lòng anh không phải không có cô, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, tối thiểu anh chưa bao giờ tạo xì-căng-đan bên ngoài, nó nói rằng anh chưa từng đụng qua phụ nữ khác, như vậy nên là đủ rồi.
Nhưng ngày trôi qua càng lâu, lòng của cô lại càng tới càng lạnh, anh không tới giúp cô, dù cho một chút. Dùng cách tự mình an ủi mình cũng càng ngày càng vô lực. Cô lại muốn nhanh chóng sinh đứa bé ra, hy vọng anh nhìn thấy con mình rồi, sẽ thay đổi một chút, chú ý đến mẹ con các cô một chút? Nhưng nhất định những thứ này đều là do cô vọng tưởng mà thôi.
Mỗi một ngày qua đi rất vô vị, một ngày lại một ngày lặp lại giống nhau, cho đến khi bụng cô bắt đầu đau, cuộc sống của cô rốt cuộc không hề nữa lặp lại trước kia, cũng nói rằng khoảng cách của bọn họ ngày một xa nhau, nó biến thành cái rãnh sâu không thấy đáy, để cho cô không thể tiếp tục vượt qua.
Vào đêm, cửa sổ bên trong thỉnh thoảng truyền ra những tiếng rên rỉ, trong đêm tối yên tĩnh khiến lòng người không ngừng lo lắng, ngoài cửa sổ cũng khẽ động vì tiếng rên rỉ kia.
- A. . . . . . - Duy Nhất cắn răng chờ đau đớn từ từ quay trở về trạng thái bình thường, mới đưa tay cầm lấy cái điện thoại di động đang để ở đầu giường, gọi một số điện thoại cho người mà cô chưa từng gọi. Gần tối ngày hôm qua bụng của cô liền bắt đầu đau, nhưng cô cũng không có quá để ý, bởi vì tình huống như thế này, đã kéo dài mấy ngày rồi, nhưng không nghĩ tới, mỗi cơn đau cách nhau ngày càng gần.
Cô đọc sách, biết đây là dấu hiệu mình sắp sanh, cơn đau mỗi lúc một gần nhau, cô không thể chịu đựng thêm nữa.
Duy Nhất bấm một dãy số, lẳng lặng chờ người ở đầu dây bên kia điện thoại di động, tối nay anh chưa trở về, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho anh, dường như đứa bé sắp ra đời rồi?
- Alo. . . . . . - Không lâu sau đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng, khiến Duy Nhất hoài nghi mình có gọi lầm số hay không. Nhìn kỹ dãy số trên điện thoại, đúng là số của anh kia mà, nhưng bên trong tại sao lại truyền đến giọng nói của một cô gái? Không phải anh rất ghét phụ nữ sao?
- Alo? Có gì xin cứ nói? - Bên đầu điện thoại kia lại truyền một tiếng hỏi thăm, đem Duy Nhất đang ngẩn người đánh thức.
- Xin chào, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Minh Dạ Tuyệt không? - Duy Nhất chần chờ hỏi, vẫn muốn tin đây không phải là số điện thoại của anh, vẫn muốn nghĩ lúc trước mình đã nhớ lầm số?
- Dạ, xin hỏi cô có chuyện gì muốn tìm anh ấy sao? – Cô gái kia hỏi lại.
- Ách. . . . . . mong cô đưa điện thoại cho anh ấy? tôi có việc muốn tìm anh ấy - Duy Nhất bắt đầu run rẩy, nhưng bây giờ cô không được phép đau lòng, cô sắp sanh rồi, hiện tại quan trọng là phải gọi anh trở về.
- Thật xin lỗi, Tuyệt nói lúc anh ấy đang ngủ, không nhận điện thoại của bất kỳ ai – giọng nói của một cô gái vang lên ở đầu dây bên kia.
- Hí. . . . . . , - trong bụng cô đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, làm cô không nhịn được rên lên một tiếng, nén lệ cắn răng lần nữa trả lời với người trong điện thoại: -Xin cô nói với anh một tiếng được không? Nói tôi là vợ của anh ấy và đứa bé sắp chào đời rồi
- Thật xin lỗi, anh ấy nói bất cứ người nào, ai tới điện thoại anh cũng không nghe, bao gồm cả người nhà của anh. – Cô gái bên kia nói lời xin lỗi, giống như áy náy với cô.
- Xin cô nói cho anh ấy một tiếng được không? - Duy Nhất kiên trì nói, mặc kệ như thế nào, đứa bé của anh không thể ra đời ở chỗ này? Chẳng lẽ anh có thể ngủ ngon khi con anh sắp ra đời sao?
- Xin lỗi, tôi không thể - cô gái bên kia nói xong liền treo lên điện thoại, Duy Nhất mang theo tâm chết lặng không gọi nữa, và cô cũng nghe được tiếng tắt máy kia.
- Ha ha - Duy Nhất vẫn cười trong khi nước mắt không ngừng rơi xuống, đứa bé của anh sắp ra đời, thế nhưng anh lại đi ngủ với một cô gái khác. Vốn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng, tim của anh sẽ trở về, dù sao mỗi ngày buổi tối anh cũng về ăn cơm. Còn tưởng rằng coi như thế là cô có một vị trí nhỏ trong lòng của anh, tối thiểu là anh cần cô, thì ra là đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của cô mà thôi.
- A. . . . . . - Trong bụng đột nhiên lại truyền đến một hồi đau đớn, làm cho cô không thể không thét lên, trong đêm tối yên tĩnh tiếng thét kia đau đến xé lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.