Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 14: ĐỢI CHỜ
Tử Yên Phiêu Miểu
11/12/2014
Duy Nhất ngoan
ngoãn theo Minh Dạ Tuyệt ra ngoài. Dọc đường đi, anh không nói lời nào,
bé cũng không dám mở miệng. Bởi vì bé không biết mình nên nói gì.
Duy Nhất nhàm chán nhìn khắp mọi nơi mà anh dẫn bé đi qua, nhưng không nghĩ ở trong rừng cây lại nhìn thấy con thỏ bị Minh Dạ Tuyệt vứt ngày hôm qua. Cho nên khi bé biết con thỏ kia chính là con thỏ bị anh vứt đi liền vui mừng không thôi; bé biết chắc là nó là vì ngày hôm qua ở Minh Dạ Tuyệt còn vứt nó trước mặt bé kia, bé còn nhìn thấy trên đùi con thỏ được băng lại bằng một chiếc khăn tay.
- Ôi, đây chẳng phải đây là con thỏ nhỏ ngày hôm qua em gặp sao?. Anh ơi! đến đây nhìn này. - Duy Nhất thét lên đầy phấn khích, chỉ tay về phía con thỏ nhỏ.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt nhìn theo hướng tay của bé, liếc mắt một cái, lên tiếng xác nhận, tiếp theo liền lôi bé đi, giống như không nhìn thấy con thỏ kia.
Duy Nhất thấy anh đối với chuyện này giống như không quá để ý, kích động trong lòng cũng từ từ tan biến.
- Không biết nó có tìm thấy mẹ hay không nữa?. - Duy Nhất nhìn con thỏ nhỏ, vừa bước đi vừa lẩm bẩm.
- Coi như không có mẹ, nó cũng phải học cách để tự sinh tồn. - Minh Dạ Tuyệt nhìn vẻ mặt không yên lòng của bé, cúi đầu thản nhiên nói.
- Cái gì? - Duy Nhất ngẩng đầu nhìn về anh, không hiểu anh nói thế là có ý gì.
- Cô đang nghĩ về ba, mẹ của cô sao? - Minh Dạ Tuyệt tốt bụng hỏi, ngày hôm qua bé nói những lời đó với con thỏ nhỏ, anh đều nghe được.
- Dạ. - Duy Nhất cúi đầu, trong lòng là dâng tràn sự mất mác.
- Thật ra thì thế giới này, không phải khi người ta mất đi một người nào đó liền không thể sống nổi. Chết thì đã sớm chết. Còn sống phải tiếp tục sống. Cô muốn sống tốt thì phải học cách kiên cường. Đây, chính là cái quy luật ở thế giới này, tôi không hy vọng người bên cạnh tôi, ngày nào cũng nén nước mắt nói thế giới này không công bằng với mình. Thế giới này rất là công bằng, chỉ khi mình nỗ lực, mới có được thứ mình muốn, tuy nhiên có thể sau khi cô đã cố gắng cũng không có được kết quả tương xứng. Nhưng là nếu như cô không cố gắng, vậy nhất định cô không có được bất cứ thứ gì. Đừng bao giờ hi vọng người khác tới bảo vệ cô, người khác không có nghĩa vụ bảo vệ cô. Chỉ có thể là cô tự bảo vệ cô mà thôi. Hiểu chưa? - Minh Dạ Tuyệt, nhìn con đường dài trước mặt, dắt tay của cô vừa đi vừa chậm rãi dạy cô cách sống trên cõi đời này, đây là những gì anh tự mình ngộ ra, bé không biết cách sống, vậy thì anh sẽ dạy bé.
Duy Nhất nghe những lời anh nói xong gật đầu một cái, mặc dù bé không quá rõ lời của anh, nhưng bé cũng cảm thấy lời anh nói đó rất đúng.
Minh Dạ Tuyệt đi thẳng lên lầu, Duy Nhất liền theo anh lên lầu, vẫn luôn đi theo phía sau anh, như thể anh chính là ánh sáng của cuộc đời bé.
- Hôm nay tôi muốn đến trường, không thể dẫn cô theo, nên cô hãy ngoan ngoãn ở nhà. - Minh Dạ Tuyệt vừa tự mình lấy tập vở để vào balô, vừa nói với Duy Nhất đang đứng bên cạnh.
- Anh. . . . . . - Duy Nhất muốn đi cùng anh, bé không muốn một mình ở chỗ này.
- Đừng gọi tôi là anh, tôi không phải anh của cô. - Minh Dạ Tuyệt trợn mắt tức giận.
Không biết sao, Minh Dạ Tuyệt nghe được bé cất tiếng là gọi anh này anh kia, thì có cảm giác vô cùng chán ghét.
Duy Nhất bị hoảng sợ liền lùi về sau, muốn nói chuyện với anh, nhưng không biết phải gọi anh là gì, chỉ có thể dùng cặp mắt làm bộ dạng đáng thương nhìn anh.
Minh Dạ Tuyệt nhìn đôi mắt trong suốt như nước của Duy Nhất, đột nhiên trái tim mất đi lực phản kháng, muốn dùng giọng cứng rắn nói ra, nhưng lời nói không thể nào ra khỏi miệng được.
Duy Nhất cứ như vậy nhìn anh, không nói câu nào, chỉ là im lặng nhìn anh.
- Đi thôi! - Cuối cùng Minh Dạ Tuyệt bỏ vũ khí đầu hàng, kéo theo bé đi xuống lầu. Anh đi một bước thì bé phải đi ba bước mới theo kịp, nhưng bé không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đi theo anh, nỗ lực để có thể đuổi kịp bước chân của anh. Dù phải thở hồng hộc cũng không mở miệng bảo anh bước chậm một chút. Đi thẳng đến cửa chiếc xe hơi đang đợi bên ngoài, Minh Dạ Tuyệt ngồi lên xe, cũng lôi bé ngồi xuống cùng mình.
- Em cũng đến sao, có phải theo tụi anh đi học không? - Minh Dạ Phạm nhìn Duy Nhất đang lên xe, mỉm cười hỏi.
- Dạ. - Duy Nhất lặng lẽ liếc mắt nhìn gương mặt có vẻ không vui của người bên cạnh, khe khẽ gật đầu, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười.
- Câm miệng, lái xe. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười trên mặt Duy Nhất, trong lòng không hề thoải mái.
Tại sao bé mỗi lần thấy Phạm đều cười như vậy?
Mặc dù lời của anh vô cùng cứng rắn, động tác cũng rất thô lỗ, nhưng bé vẫn cười, bởi vì anh không để bé ở lại chỗ này, anh không có vứt bỏ bé.
Trên đường đi chỉ là không khí im lặng, trên xe không có ai lên tiếng. Duy Nhất nhàm chán nhìn bên ngoài cửa xe, một vài gốc cây nhanh chóng lui về phía sau, thỉnh thoảng vài chiếc xe lướt qua xe của bọn họ, giống như những thứ cây này vĩnh viễn không giống nhau, con đường này vĩnh viễn không có nơi cuối cùng.
- Cô ngồi trong xe chờ, tan giờ học tôi sẽ ra; ông Lý, chăm sóc cô bé cho tốt. - Đến cửa trường học, Minh Dạ Tuyệt nói một câu với bé, rồi hướng người tài xế trước mặt phân phó một câu, sau đó liền xuống xe.
- Được, em sẽ đợi các anh. - Duy Nhất cười và nói lời tạm biệt với Minh Dạ Tuyệt.
Minh Dạ Tuyệt nghe được lời của bé..., quay đầu lại liền muốn khiển trách bé. Chẳng lẽ lời của anh, trở thành gió bên tai của bé sao? Nhưng lúc anh quay đầu lại thấy nụ cười rực rỡ trên mặt Duy Nhất, không nỡ nói những lời nói làm đau lòng người ta, không thể làm gì khác hơn là đanh mặt lại nhanh chóng đi tới cửa chính trường học.
- Ngoan ngoãn nha. - Minh Dạ Phạm quay đầu hướng về bé cười một tiếng, dịu dàng đưa tay sờ sờ đầu của bé, cũng xuống xe đuổi theo cái người đã sớm đi xa để cùng anh ta vào lớp.
Duy Nhất ngẩng đầu đối với anh cười một cái, nhìn bóng lưng bọn họ đi vào trường mà mất hồn.
Thật hâm mộ hai anh nha. Trường học, bé cũng muốn đi, nhưng bé đi học thế nào đây, bé còn có thể đi học sao?
Duy Nhất, ngồi trên xe ngoan ngoãn chờ. Nhìn mặt trời từ hướng Đông lên tới đỉnh, rồi lặng xuống hướng Tây, thời gian chờ đợi vô cùng nhàm chán, cũng rất cần kiên nhẫn. Một đứa bé kiên nhẫn có bao nhiêu? Là mấy giây? Mấy phút? Còn là mấy giờ? Duy Nhất có kiên nhẫn, bởi vì bé biết, chỉ cần bé đợi, các anh sẽ trở về. Ba không cần bé, không có gì phải gấp gáp. Dù thế nào đi nữa anh cũng chưa từng nói không cần bé. Hiện tại, bé chỉ cần anh trai kia không vứt bỏ bé là tốt rồi, mặc dù anh ấy luôn la bé, giống như không dễ ở chung, nhưng bé biết, anh có tấm lòng rất tốt, anh còn dạy bé cách sống ở đời.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Minh Dạ Tuyệt cùng Minh Dạ Phạm một trước một sau đi ra.
Bên người Minh Dạ Phạm vây đầy những cô gái xinh đẹp, họ đi bên cạnh anh không ngừng nói này nói kia. Mà vẻ mặt Minh Dạ Tuyệt vẫn như cũ không có chút biểu cảm nào, tất cả mọi người đi qua bên cạnh anh, cũng nhanh chóng tránh xa anh, không có ai chủ động đến gần anh, thoạt nhìn anh rất cô đơn.
Duy Nhất đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, hay anh cũng không ai cần giống bé.
- Anh ơi. - Minh Dạ Tuyệt mới vừa ngồi lên xe, Duy Nhất liền tiến tới bên cạnh anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, đem balô trên tay anh cầm lấy, đặt ở trên người của mình.
Minh Dạ Tuyệt nhìn bé một cái, không hề nói gì, bởi vì bé đã đem anh ôm vào trong ngực, đột nhiên trong lòng có chút ấm áp, nhìn ánh mắt của bé có một chút dịu dàng.
Mà Minh Dạ Phạm lại đi chậm hơn Minh Dạ Tuyệt rất nhiều, anh phải cố gắng lắm mới thoát khỏi những cô gái kia để lên xe, sau khi anh lên, xe lập tức chạy đi.
Duy Nhất nhìn Minh Dạ Phạm đang ngồi phía trước, nhăn mày lại.
- Làm gì nhìn anh như vậy? - Minh Dạ Phạm thông qua kính chiếu hậu thấy Duy Nhất đang nhìn chằm chằm anh, cả người cảm thấy nao nao.
Duy Nhất trừng mắt liếc anh một cái, không để ý tới anh nữa.
Bé được tiếp tục ở bên cạnh anh là tốt rồi, sẽ không chọc phá mấy chị xinh đẹp kia.
Buổi tối, Duy Nhất ôm gối ngủ của mình, đi tới gõ cửa phòng của Minh Dạ Tuyệt.
- Đi vào. - Bên trong truyền đến giọng nói không hề có cảm xúc của Minh Dạ Tuyệt.
- Anh ơi!- Duy Nhất đẩy cửa ra đi vào, nhìn Minh Dạ Tuyệt đang nằm trên giường, trái tim liền nhảy loạn xạ, không biết anh có đồng ý yêu cầu của bé hay không?.
Duy Nhất nhàm chán nhìn khắp mọi nơi mà anh dẫn bé đi qua, nhưng không nghĩ ở trong rừng cây lại nhìn thấy con thỏ bị Minh Dạ Tuyệt vứt ngày hôm qua. Cho nên khi bé biết con thỏ kia chính là con thỏ bị anh vứt đi liền vui mừng không thôi; bé biết chắc là nó là vì ngày hôm qua ở Minh Dạ Tuyệt còn vứt nó trước mặt bé kia, bé còn nhìn thấy trên đùi con thỏ được băng lại bằng một chiếc khăn tay.
- Ôi, đây chẳng phải đây là con thỏ nhỏ ngày hôm qua em gặp sao?. Anh ơi! đến đây nhìn này. - Duy Nhất thét lên đầy phấn khích, chỉ tay về phía con thỏ nhỏ.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt nhìn theo hướng tay của bé, liếc mắt một cái, lên tiếng xác nhận, tiếp theo liền lôi bé đi, giống như không nhìn thấy con thỏ kia.
Duy Nhất thấy anh đối với chuyện này giống như không quá để ý, kích động trong lòng cũng từ từ tan biến.
- Không biết nó có tìm thấy mẹ hay không nữa?. - Duy Nhất nhìn con thỏ nhỏ, vừa bước đi vừa lẩm bẩm.
- Coi như không có mẹ, nó cũng phải học cách để tự sinh tồn. - Minh Dạ Tuyệt nhìn vẻ mặt không yên lòng của bé, cúi đầu thản nhiên nói.
- Cái gì? - Duy Nhất ngẩng đầu nhìn về anh, không hiểu anh nói thế là có ý gì.
- Cô đang nghĩ về ba, mẹ của cô sao? - Minh Dạ Tuyệt tốt bụng hỏi, ngày hôm qua bé nói những lời đó với con thỏ nhỏ, anh đều nghe được.
- Dạ. - Duy Nhất cúi đầu, trong lòng là dâng tràn sự mất mác.
- Thật ra thì thế giới này, không phải khi người ta mất đi một người nào đó liền không thể sống nổi. Chết thì đã sớm chết. Còn sống phải tiếp tục sống. Cô muốn sống tốt thì phải học cách kiên cường. Đây, chính là cái quy luật ở thế giới này, tôi không hy vọng người bên cạnh tôi, ngày nào cũng nén nước mắt nói thế giới này không công bằng với mình. Thế giới này rất là công bằng, chỉ khi mình nỗ lực, mới có được thứ mình muốn, tuy nhiên có thể sau khi cô đã cố gắng cũng không có được kết quả tương xứng. Nhưng là nếu như cô không cố gắng, vậy nhất định cô không có được bất cứ thứ gì. Đừng bao giờ hi vọng người khác tới bảo vệ cô, người khác không có nghĩa vụ bảo vệ cô. Chỉ có thể là cô tự bảo vệ cô mà thôi. Hiểu chưa? - Minh Dạ Tuyệt, nhìn con đường dài trước mặt, dắt tay của cô vừa đi vừa chậm rãi dạy cô cách sống trên cõi đời này, đây là những gì anh tự mình ngộ ra, bé không biết cách sống, vậy thì anh sẽ dạy bé.
Duy Nhất nghe những lời anh nói xong gật đầu một cái, mặc dù bé không quá rõ lời của anh, nhưng bé cũng cảm thấy lời anh nói đó rất đúng.
Minh Dạ Tuyệt đi thẳng lên lầu, Duy Nhất liền theo anh lên lầu, vẫn luôn đi theo phía sau anh, như thể anh chính là ánh sáng của cuộc đời bé.
- Hôm nay tôi muốn đến trường, không thể dẫn cô theo, nên cô hãy ngoan ngoãn ở nhà. - Minh Dạ Tuyệt vừa tự mình lấy tập vở để vào balô, vừa nói với Duy Nhất đang đứng bên cạnh.
- Anh. . . . . . - Duy Nhất muốn đi cùng anh, bé không muốn một mình ở chỗ này.
- Đừng gọi tôi là anh, tôi không phải anh của cô. - Minh Dạ Tuyệt trợn mắt tức giận.
Không biết sao, Minh Dạ Tuyệt nghe được bé cất tiếng là gọi anh này anh kia, thì có cảm giác vô cùng chán ghét.
Duy Nhất bị hoảng sợ liền lùi về sau, muốn nói chuyện với anh, nhưng không biết phải gọi anh là gì, chỉ có thể dùng cặp mắt làm bộ dạng đáng thương nhìn anh.
Minh Dạ Tuyệt nhìn đôi mắt trong suốt như nước của Duy Nhất, đột nhiên trái tim mất đi lực phản kháng, muốn dùng giọng cứng rắn nói ra, nhưng lời nói không thể nào ra khỏi miệng được.
Duy Nhất cứ như vậy nhìn anh, không nói câu nào, chỉ là im lặng nhìn anh.
- Đi thôi! - Cuối cùng Minh Dạ Tuyệt bỏ vũ khí đầu hàng, kéo theo bé đi xuống lầu. Anh đi một bước thì bé phải đi ba bước mới theo kịp, nhưng bé không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đi theo anh, nỗ lực để có thể đuổi kịp bước chân của anh. Dù phải thở hồng hộc cũng không mở miệng bảo anh bước chậm một chút. Đi thẳng đến cửa chiếc xe hơi đang đợi bên ngoài, Minh Dạ Tuyệt ngồi lên xe, cũng lôi bé ngồi xuống cùng mình.
- Em cũng đến sao, có phải theo tụi anh đi học không? - Minh Dạ Phạm nhìn Duy Nhất đang lên xe, mỉm cười hỏi.
- Dạ. - Duy Nhất lặng lẽ liếc mắt nhìn gương mặt có vẻ không vui của người bên cạnh, khe khẽ gật đầu, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười.
- Câm miệng, lái xe. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười trên mặt Duy Nhất, trong lòng không hề thoải mái.
Tại sao bé mỗi lần thấy Phạm đều cười như vậy?
Mặc dù lời của anh vô cùng cứng rắn, động tác cũng rất thô lỗ, nhưng bé vẫn cười, bởi vì anh không để bé ở lại chỗ này, anh không có vứt bỏ bé.
Trên đường đi chỉ là không khí im lặng, trên xe không có ai lên tiếng. Duy Nhất nhàm chán nhìn bên ngoài cửa xe, một vài gốc cây nhanh chóng lui về phía sau, thỉnh thoảng vài chiếc xe lướt qua xe của bọn họ, giống như những thứ cây này vĩnh viễn không giống nhau, con đường này vĩnh viễn không có nơi cuối cùng.
- Cô ngồi trong xe chờ, tan giờ học tôi sẽ ra; ông Lý, chăm sóc cô bé cho tốt. - Đến cửa trường học, Minh Dạ Tuyệt nói một câu với bé, rồi hướng người tài xế trước mặt phân phó một câu, sau đó liền xuống xe.
- Được, em sẽ đợi các anh. - Duy Nhất cười và nói lời tạm biệt với Minh Dạ Tuyệt.
Minh Dạ Tuyệt nghe được lời của bé..., quay đầu lại liền muốn khiển trách bé. Chẳng lẽ lời của anh, trở thành gió bên tai của bé sao? Nhưng lúc anh quay đầu lại thấy nụ cười rực rỡ trên mặt Duy Nhất, không nỡ nói những lời nói làm đau lòng người ta, không thể làm gì khác hơn là đanh mặt lại nhanh chóng đi tới cửa chính trường học.
- Ngoan ngoãn nha. - Minh Dạ Phạm quay đầu hướng về bé cười một tiếng, dịu dàng đưa tay sờ sờ đầu của bé, cũng xuống xe đuổi theo cái người đã sớm đi xa để cùng anh ta vào lớp.
Duy Nhất ngẩng đầu đối với anh cười một cái, nhìn bóng lưng bọn họ đi vào trường mà mất hồn.
Thật hâm mộ hai anh nha. Trường học, bé cũng muốn đi, nhưng bé đi học thế nào đây, bé còn có thể đi học sao?
Duy Nhất, ngồi trên xe ngoan ngoãn chờ. Nhìn mặt trời từ hướng Đông lên tới đỉnh, rồi lặng xuống hướng Tây, thời gian chờ đợi vô cùng nhàm chán, cũng rất cần kiên nhẫn. Một đứa bé kiên nhẫn có bao nhiêu? Là mấy giây? Mấy phút? Còn là mấy giờ? Duy Nhất có kiên nhẫn, bởi vì bé biết, chỉ cần bé đợi, các anh sẽ trở về. Ba không cần bé, không có gì phải gấp gáp. Dù thế nào đi nữa anh cũng chưa từng nói không cần bé. Hiện tại, bé chỉ cần anh trai kia không vứt bỏ bé là tốt rồi, mặc dù anh ấy luôn la bé, giống như không dễ ở chung, nhưng bé biết, anh có tấm lòng rất tốt, anh còn dạy bé cách sống ở đời.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Minh Dạ Tuyệt cùng Minh Dạ Phạm một trước một sau đi ra.
Bên người Minh Dạ Phạm vây đầy những cô gái xinh đẹp, họ đi bên cạnh anh không ngừng nói này nói kia. Mà vẻ mặt Minh Dạ Tuyệt vẫn như cũ không có chút biểu cảm nào, tất cả mọi người đi qua bên cạnh anh, cũng nhanh chóng tránh xa anh, không có ai chủ động đến gần anh, thoạt nhìn anh rất cô đơn.
Duy Nhất đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, hay anh cũng không ai cần giống bé.
- Anh ơi. - Minh Dạ Tuyệt mới vừa ngồi lên xe, Duy Nhất liền tiến tới bên cạnh anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, đem balô trên tay anh cầm lấy, đặt ở trên người của mình.
Minh Dạ Tuyệt nhìn bé một cái, không hề nói gì, bởi vì bé đã đem anh ôm vào trong ngực, đột nhiên trong lòng có chút ấm áp, nhìn ánh mắt của bé có một chút dịu dàng.
Mà Minh Dạ Phạm lại đi chậm hơn Minh Dạ Tuyệt rất nhiều, anh phải cố gắng lắm mới thoát khỏi những cô gái kia để lên xe, sau khi anh lên, xe lập tức chạy đi.
Duy Nhất nhìn Minh Dạ Phạm đang ngồi phía trước, nhăn mày lại.
- Làm gì nhìn anh như vậy? - Minh Dạ Phạm thông qua kính chiếu hậu thấy Duy Nhất đang nhìn chằm chằm anh, cả người cảm thấy nao nao.
Duy Nhất trừng mắt liếc anh một cái, không để ý tới anh nữa.
Bé được tiếp tục ở bên cạnh anh là tốt rồi, sẽ không chọc phá mấy chị xinh đẹp kia.
Buổi tối, Duy Nhất ôm gối ngủ của mình, đi tới gõ cửa phòng của Minh Dạ Tuyệt.
- Đi vào. - Bên trong truyền đến giọng nói không hề có cảm xúc của Minh Dạ Tuyệt.
- Anh ơi!- Duy Nhất đẩy cửa ra đi vào, nhìn Minh Dạ Tuyệt đang nằm trên giường, trái tim liền nhảy loạn xạ, không biết anh có đồng ý yêu cầu của bé hay không?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.