Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 16: KHÔNG HIỂU
Tử Yên Phiêu Miểu
11/12/2014
Cặp mắt kia sưng húp
giống như hai quả đào to, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt, lông mi cũng
bị nước mắt làm ướt nhẹp. Dẫu thế qua ánh sáng mờ nhạt của ánh đèn bé
vẫn vô cùng đáng yêu.
Duy Nhất ngồi dưới đất đột nhiên trừng mắt lớn, có lẽ vì bé không tin nên càng trừng lớn mắt hơn, còn đôi mắt của người phía trên thì nhíu chặt chỉ để lộ ra một cái khe nhỏ. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn người đang đứng, bé sợ đến mức hô hấp cũng ngừng lại, âm thanh thút thít nhất thời cũng dừng lại theo, giống như thời gian liền dừng ở trong giây phút này, không hề xoay vận nữa.
Anh ra đây làm chi? Chẳng lẽ, bởi vì bé ở ngoài cửa làm ồn đến anh sao? Cho nên, anh ra để đuổi bé đi, không để cho bé ở lại chỗ này nữa?
- Ngu ngốc, cô muốn chết ngạt hay sao? Nơi này tốt xấu gì cũng đỡ hơn phải chết à. - Minh Dạ Tuyệt thấy gương mặt đỏ bừng của bé, không thấy bé có dấu hiệu hô hấp, mở miệng chính là một câu la mắng.
Bé thật là đần hết chỗ nói.
- Ơ . . . .
Nghe anh nói, lúc này Duy Nhất mới nhớ đến việc mình cần hít thở, vội vàng thở dài ra một hơi. Không trách được bởi mới vừa rồi bé phải kìm nén nổi sợ hãi của mình. Nên mới quên hít thở.
- Đứng lên!
Minh Dạ Tuyệt nghiêng đầu nhìn hai mắt của bé, xong nhấc chân lên đá vào người bé một cái. Cái bộ dáng này của bé, nếu như bị người khác thấy được, còn tưởng rằng anh lại ngược đãi bé nữa đây.
Duy Nhất chậm chạp đứng lên, hai tay ôm chặt cái gối ở trong ngực, không dám nhìn đến ánh mắt của anh. Bé sợ nhìn thấy trong đôi mắt của anh là tia chán ghét khi nhìn bé. Bé thật sự là gánh nặng của anh sao? Bé đã nỗ lực rất nhiều để không gây phiền toái cho rồi kia mà, tại sao mọi chuyện lại tồi tệ như thế này?
Minh Dạ Tuyệt giống như cảm nhận được sự lo lắng của bé, lòng mền nhũn, tay từ từ đặt lên đầu của bé.
- A. . . . . . – Lúc Duy Nhất biết tay của anh sắp rơi lên đầu mình, vội vàng lui về sau, trái tim không ngừng đập loạn.
Bây giờ anh là muốn đem bé ném ra ngoài sao?
- Tới đây.
Minh Dạ Tuyệt thấy bé cúi đầu lùi về phía sau, liền nhíu mày lại, trong lòng không vui.
Bé làm cái gì vậy? Anh đáng sợ như vậy sao?
- Anh ơi! em không quấy rầy anh, cũng không đến làm phòng ngủ của anh làm phiền anh nữa đâu. Em sẽ về phòng của mình, anh đừng đuổi em nhé! - Duy Nhất thận trọng lùi về phía sau, chỉ sợ anh không vui, liền đem bé đuổi ra ngoài. Bây giờ là ban đêm, bé sợ lắm.
- Tới đây. - Minh Dạ Tuyệt cau mày lặp lại câu nói của mình, tại sao lời của anh nói mỗi lần đến tai bé lại thay đổi ý nghĩa hoàn toàn?
- Thật, thật, em sẽ nghe lời của anh, em sẽ không quấy rầy anh, em sẽ ngoan ngoãn, em cũng nghe lời anh. - Duy Nhất thấy anh vẫn chung thủy không chịu nói lời nào, liên tiếp bảo đảm, cặp mắt sưng đỏ của bé tràn đầy sợ hãi. Bé sợ lại một lần nữa bị người ta vứt bỏ, bé sợ ở một mình, bé không cần ai khác ngoài anh.
- Cô tới đây cho tôi.
Lúc Minh Dạ Tuyệt thấy bé sắp lui đến bậc cầu thang, liền nắm lấy cổ áo của bé, giống như xách một một con Gà nhỏ, đưa bé trở vào phòng, xoay người, dùng một chân đạp vào cửa để đóng cửa lại, cánh tay dùng sức liền muốn ném bé lên giường lớn. Nhìn thân thể bé rơi xuống giường, Minh Dạ Tuyệt vỗ tay một cái, như thể trên người bé vô cùng dơ bẩn. Những tiếng “bành bạch” vang giống như là rất ghét bé.
Anh cũng không biết mình đang làm gì, khi anh nghe được những lời nói thận trọng của bé, trong cổ anh có chút khó chịu. Thấy bé từng bước, từng bước một sợ hãi lui về phía sau, tim của anh càng đập mạnh hơn.
Anh cũng không hiểu, tại sao bé có thể dễ dàng làm dao động tâm tình của anh như thế, vốn cho là đã sớm khóa chặt cõi lòng, không để cho nó có bất kỳ cảm giác nào. Không có nghĩ đến, ở trước mặt bé thì anh lại trở nên mềm yếu như thế, lời nói vô tình được nói ra liền cảm thấy hối hận, ước gì chưa từng nói ra.
Ở trước mặt bé, anh dường như không phải là anh.
Duy Nhất vừa bị vứt lên giường, lập tức lật người ngồi dậy, trái tim đập giống như đang đánh trống, trong mắt tràn đầy sợ hãi, bé không biết tiếp theo anh sẽ làm gì. Chẳng lẽ là muốn đem bé giam lại đánh một trận sao?
Hiện tại, trong lòng của bé không có một người nào tốt, tất cả đều là người rất đáng sợ, trong đầu bé là tất cả những thước phim do mấy diễn viên trên ti vi đóng, những trận tra tấn dã man.
- Ngủ. - Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy ánh mắt bé đang nhìn anh chằm chằm, trầm mặc một lúc rồi nói.
Bây giờ bé mới biết sợ sao? Mới vừa rồi cầu xin anh cho bé ở lại sao lại không biết sợ chứ gì?
- À? - Duy nhất sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Anh nói gì? Chẳng lẽ, anh không phải là muốn trừng phạt bé sao? Không phải bé nghe lầm chứ? Anh không bắt bé trở về phòng của mình.
- Nếu như không muốn, cô có thể trở về phòng của mình, nếu như cô đi về, tôi rất vui lòng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn bé một cái, vén chăn lên, liền nằm vào, không để ý tới bé nữa.
- Dạ. - Duy Nhất cuối cùng cũng hiểu ý của anh, nụ cười lập tức hiện lên trên mặt.
Thì ra là anh là để cho bé ngủ ở chỗ này, bé biết mà, anh sẽ không bỏ mặc bé. Mặc dù, nhìn anh rất lạnh lùng, nhưng lòng của anh thật sự là rất tốt.
Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của bé, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đôi mắt sưng đỏ lộ ra ý cười tựa như hoa mùa xuân, nụ cười kia xem ra còn nhiều uẩn khúc bên trong cùng đau đớn chôn chặt. Thế nhưng anh lại bị nụ cười của bé hấp dẫn.
Anh không hiểu, tại sao bé lại dễ dàng làm thỏa mãn như thế; mới vừa rồi anh đối với bé thô lỗ như vậy, bé dù là không có quyền trả lời lại anh nhưng cũng có thể không vui chứ. Thế mà bé lại chỉ là bởi vì anh đồng ý cho bé ở lại chỗ này mà lộ ra cười như vậy.
Anh chính là không hiểu, cái này thì có cái gì đáng vui mừng. Có cái gì hạnh phúc sao?
Duy Nhất vén chăn lên nhẹ nhàng nằm xuống, cố gắng chỉ nằm một góc nhỏ, cách xa anh. Bé không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi chủ ý, để cho bé ngủ ở đây. Nhưng bé biết anh không thích người khác đến gần mình. Bé lại không muốn gây phiền toái cho anh, không muốn quầy rầy anh. Chỉ cần như thế này là tốt rồi, chỉ cần anh không có mặc kệ bé, không vứt bỏ bé là tốt rồi.
Khi Duy Nhất đã bắt đầu ngủ, Minh Dạ Tuyệt lại bắt đầu nghiêm túc xem sách, tâm không còn hỗn loạn nữa. Giống như bên cạnh không có ai. Cho đến khi mắt anh mờ đi, thân thể mệt mỏi, mới thả quyển sách xuống, đưa tay vỗ nhẹ cái lưng mình, lúc này mới phát hiện ra thì ra là bên cạnh anh còn có một người khác.
Bé không biết những khi bé ngủ, môi lại bị răng cắn chặt, mi mắt nhíu lại tạo thành một ngọn núi nhỏ, nơi viền mắt sưng lên, lông mi đen cong vút, nhìn thế nào cũng thấy bé đều giống như không ngủ yên ổn.
Có lẽ dựa vào quá gần bé, hơi thở của bé tỏa ra tại trên mặt của anh, hơi nóng một chút, hơi ngứa một chút; cũng quen thuộc một chút. Tối ngày hôm qua bé cũng là ngủ ở nơi này, vốn tưởng rằng đó đã là lần vượt quá giới hạn cao nhất của anh, không nghĩ rằng hôm nay lại tiếp tục thua trên tay một cô gái nhỏ.
Đột nhiên bé lật người lại, thiếu chút nữa lăn xuống mặt đất, Minh Dạ Tuyệt bỗng giật mình, vội vàng giữ thân thể của bé lại. Cũng không đoán được rằng, tay của bé vội vàng quấn lấy cánh tay của anh.
- Mẹ, đừng sợ nha. Có Duy Nhất ở đây, đừng sợ nha. - Duy Nhất nhẹ nhàng vỗ về lưng của Minh Dạ Tuyệt, giống như đang dụ dỗ một đứa bé, nói như vậy làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót, muốn rơi lệ. Mặc dù anh không có lòng thương hại kia, nhưng cũng không vui vẻ gì, trong lòng có chút buồn bực.
Tại sao mỗi lần bé ngủ đều sẽ như vậy, một đứa bé vì cái gì mà phải an ủi một người lớn?
Duy Nhất ngồi dưới đất đột nhiên trừng mắt lớn, có lẽ vì bé không tin nên càng trừng lớn mắt hơn, còn đôi mắt của người phía trên thì nhíu chặt chỉ để lộ ra một cái khe nhỏ. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn người đang đứng, bé sợ đến mức hô hấp cũng ngừng lại, âm thanh thút thít nhất thời cũng dừng lại theo, giống như thời gian liền dừng ở trong giây phút này, không hề xoay vận nữa.
Anh ra đây làm chi? Chẳng lẽ, bởi vì bé ở ngoài cửa làm ồn đến anh sao? Cho nên, anh ra để đuổi bé đi, không để cho bé ở lại chỗ này nữa?
- Ngu ngốc, cô muốn chết ngạt hay sao? Nơi này tốt xấu gì cũng đỡ hơn phải chết à. - Minh Dạ Tuyệt thấy gương mặt đỏ bừng của bé, không thấy bé có dấu hiệu hô hấp, mở miệng chính là một câu la mắng.
Bé thật là đần hết chỗ nói.
- Ơ . . . .
Nghe anh nói, lúc này Duy Nhất mới nhớ đến việc mình cần hít thở, vội vàng thở dài ra một hơi. Không trách được bởi mới vừa rồi bé phải kìm nén nổi sợ hãi của mình. Nên mới quên hít thở.
- Đứng lên!
Minh Dạ Tuyệt nghiêng đầu nhìn hai mắt của bé, xong nhấc chân lên đá vào người bé một cái. Cái bộ dáng này của bé, nếu như bị người khác thấy được, còn tưởng rằng anh lại ngược đãi bé nữa đây.
Duy Nhất chậm chạp đứng lên, hai tay ôm chặt cái gối ở trong ngực, không dám nhìn đến ánh mắt của anh. Bé sợ nhìn thấy trong đôi mắt của anh là tia chán ghét khi nhìn bé. Bé thật sự là gánh nặng của anh sao? Bé đã nỗ lực rất nhiều để không gây phiền toái cho rồi kia mà, tại sao mọi chuyện lại tồi tệ như thế này?
Minh Dạ Tuyệt giống như cảm nhận được sự lo lắng của bé, lòng mền nhũn, tay từ từ đặt lên đầu của bé.
- A. . . . . . – Lúc Duy Nhất biết tay của anh sắp rơi lên đầu mình, vội vàng lui về sau, trái tim không ngừng đập loạn.
Bây giờ anh là muốn đem bé ném ra ngoài sao?
- Tới đây.
Minh Dạ Tuyệt thấy bé cúi đầu lùi về phía sau, liền nhíu mày lại, trong lòng không vui.
Bé làm cái gì vậy? Anh đáng sợ như vậy sao?
- Anh ơi! em không quấy rầy anh, cũng không đến làm phòng ngủ của anh làm phiền anh nữa đâu. Em sẽ về phòng của mình, anh đừng đuổi em nhé! - Duy Nhất thận trọng lùi về phía sau, chỉ sợ anh không vui, liền đem bé đuổi ra ngoài. Bây giờ là ban đêm, bé sợ lắm.
- Tới đây. - Minh Dạ Tuyệt cau mày lặp lại câu nói của mình, tại sao lời của anh nói mỗi lần đến tai bé lại thay đổi ý nghĩa hoàn toàn?
- Thật, thật, em sẽ nghe lời của anh, em sẽ không quấy rầy anh, em sẽ ngoan ngoãn, em cũng nghe lời anh. - Duy Nhất thấy anh vẫn chung thủy không chịu nói lời nào, liên tiếp bảo đảm, cặp mắt sưng đỏ của bé tràn đầy sợ hãi. Bé sợ lại một lần nữa bị người ta vứt bỏ, bé sợ ở một mình, bé không cần ai khác ngoài anh.
- Cô tới đây cho tôi.
Lúc Minh Dạ Tuyệt thấy bé sắp lui đến bậc cầu thang, liền nắm lấy cổ áo của bé, giống như xách một một con Gà nhỏ, đưa bé trở vào phòng, xoay người, dùng một chân đạp vào cửa để đóng cửa lại, cánh tay dùng sức liền muốn ném bé lên giường lớn. Nhìn thân thể bé rơi xuống giường, Minh Dạ Tuyệt vỗ tay một cái, như thể trên người bé vô cùng dơ bẩn. Những tiếng “bành bạch” vang giống như là rất ghét bé.
Anh cũng không biết mình đang làm gì, khi anh nghe được những lời nói thận trọng của bé, trong cổ anh có chút khó chịu. Thấy bé từng bước, từng bước một sợ hãi lui về phía sau, tim của anh càng đập mạnh hơn.
Anh cũng không hiểu, tại sao bé có thể dễ dàng làm dao động tâm tình của anh như thế, vốn cho là đã sớm khóa chặt cõi lòng, không để cho nó có bất kỳ cảm giác nào. Không có nghĩ đến, ở trước mặt bé thì anh lại trở nên mềm yếu như thế, lời nói vô tình được nói ra liền cảm thấy hối hận, ước gì chưa từng nói ra.
Ở trước mặt bé, anh dường như không phải là anh.
Duy Nhất vừa bị vứt lên giường, lập tức lật người ngồi dậy, trái tim đập giống như đang đánh trống, trong mắt tràn đầy sợ hãi, bé không biết tiếp theo anh sẽ làm gì. Chẳng lẽ là muốn đem bé giam lại đánh một trận sao?
Hiện tại, trong lòng của bé không có một người nào tốt, tất cả đều là người rất đáng sợ, trong đầu bé là tất cả những thước phim do mấy diễn viên trên ti vi đóng, những trận tra tấn dã man.
- Ngủ. - Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy ánh mắt bé đang nhìn anh chằm chằm, trầm mặc một lúc rồi nói.
Bây giờ bé mới biết sợ sao? Mới vừa rồi cầu xin anh cho bé ở lại sao lại không biết sợ chứ gì?
- À? - Duy nhất sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
Anh nói gì? Chẳng lẽ, anh không phải là muốn trừng phạt bé sao? Không phải bé nghe lầm chứ? Anh không bắt bé trở về phòng của mình.
- Nếu như không muốn, cô có thể trở về phòng của mình, nếu như cô đi về, tôi rất vui lòng. - Minh Dạ Tuyệt nhìn bé một cái, vén chăn lên, liền nằm vào, không để ý tới bé nữa.
- Dạ. - Duy Nhất cuối cùng cũng hiểu ý của anh, nụ cười lập tức hiện lên trên mặt.
Thì ra là anh là để cho bé ngủ ở chỗ này, bé biết mà, anh sẽ không bỏ mặc bé. Mặc dù, nhìn anh rất lạnh lùng, nhưng lòng của anh thật sự là rất tốt.
Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của bé, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đôi mắt sưng đỏ lộ ra ý cười tựa như hoa mùa xuân, nụ cười kia xem ra còn nhiều uẩn khúc bên trong cùng đau đớn chôn chặt. Thế nhưng anh lại bị nụ cười của bé hấp dẫn.
Anh không hiểu, tại sao bé lại dễ dàng làm thỏa mãn như thế; mới vừa rồi anh đối với bé thô lỗ như vậy, bé dù là không có quyền trả lời lại anh nhưng cũng có thể không vui chứ. Thế mà bé lại chỉ là bởi vì anh đồng ý cho bé ở lại chỗ này mà lộ ra cười như vậy.
Anh chính là không hiểu, cái này thì có cái gì đáng vui mừng. Có cái gì hạnh phúc sao?
Duy Nhất vén chăn lên nhẹ nhàng nằm xuống, cố gắng chỉ nằm một góc nhỏ, cách xa anh. Bé không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi chủ ý, để cho bé ngủ ở đây. Nhưng bé biết anh không thích người khác đến gần mình. Bé lại không muốn gây phiền toái cho anh, không muốn quầy rầy anh. Chỉ cần như thế này là tốt rồi, chỉ cần anh không có mặc kệ bé, không vứt bỏ bé là tốt rồi.
Khi Duy Nhất đã bắt đầu ngủ, Minh Dạ Tuyệt lại bắt đầu nghiêm túc xem sách, tâm không còn hỗn loạn nữa. Giống như bên cạnh không có ai. Cho đến khi mắt anh mờ đi, thân thể mệt mỏi, mới thả quyển sách xuống, đưa tay vỗ nhẹ cái lưng mình, lúc này mới phát hiện ra thì ra là bên cạnh anh còn có một người khác.
Bé không biết những khi bé ngủ, môi lại bị răng cắn chặt, mi mắt nhíu lại tạo thành một ngọn núi nhỏ, nơi viền mắt sưng lên, lông mi đen cong vút, nhìn thế nào cũng thấy bé đều giống như không ngủ yên ổn.
Có lẽ dựa vào quá gần bé, hơi thở của bé tỏa ra tại trên mặt của anh, hơi nóng một chút, hơi ngứa một chút; cũng quen thuộc một chút. Tối ngày hôm qua bé cũng là ngủ ở nơi này, vốn tưởng rằng đó đã là lần vượt quá giới hạn cao nhất của anh, không nghĩ rằng hôm nay lại tiếp tục thua trên tay một cô gái nhỏ.
Đột nhiên bé lật người lại, thiếu chút nữa lăn xuống mặt đất, Minh Dạ Tuyệt bỗng giật mình, vội vàng giữ thân thể của bé lại. Cũng không đoán được rằng, tay của bé vội vàng quấn lấy cánh tay của anh.
- Mẹ, đừng sợ nha. Có Duy Nhất ở đây, đừng sợ nha. - Duy Nhất nhẹ nhàng vỗ về lưng của Minh Dạ Tuyệt, giống như đang dụ dỗ một đứa bé, nói như vậy làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót, muốn rơi lệ. Mặc dù anh không có lòng thương hại kia, nhưng cũng không vui vẻ gì, trong lòng có chút buồn bực.
Tại sao mỗi lần bé ngủ đều sẽ như vậy, một đứa bé vì cái gì mà phải an ủi một người lớn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.