Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 31: KHÔNG THỂ NÓI LÝ
Tử Yên Phiêu Miểu
11/12/2014
- Tao. . . . . . Tao. . . . . . - Trương Mỹ Lệ muốn mở miệng lại không biết thế nào, đúng hơn nói không lên lời.
Mà Duy Nhất cũng chỉ nhìn chằm chằm bà không nói một câu, đem Trương Mỹ Lệ nhìn đến khi cả người bà phát rét, lại không dám nhìn vào ánh mắt của cô.
- Này! Mày không phải chính là một đứa con hoang sao? Tại sao nói chuyện với ba mẹ tao như vậy. - Hách Mị Nhi thấy mẹ bị buộc lùi về phía sau từng bước, biết Duy Nhất chính là người sáng hôm nay mẹ nói với cô, cái gì mà người chị bị bán ngày cũ, trong lòng tức lại càng không chỗ đánh, cô cũng quá kiêu ngạo rồi.
- À, xin hỏi muốn tôi đối xử với các người ra sao đây? Đối với một người đã cướp đi gia đình của tôi, tôi có thể nói gì? - Duy Nhất đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng hỏi hai mẹ con kia.
- Mẹ mày là tự sát, căn bản cũng không có dính dáng gì đến tao, mày không có tư cách cãi lộn ở chỗ này. - Trương Mỹ Lệ nghe được lời của cô, mà nóng giận bừng bừng. Nơi này chính là nhà của bà nha, đó là chồng của bà, con gái của bà; họ đều ở bên cạnh bà, tại sao bà lại phải sợ con nhỏ kia?
- Tôi cãi lộn rồi sao? Từ khi tới đây tôi giống như không có lớn tiếng nói chuyện nhiều à - Duy Nhất nhẹ nhàng cười, tay khẽ nắm chặt một cái sau đó từ từ buông ra. Kể từ khi cô lớn lên đến giờ, cô cũng biết là mẹ hy sinh cả mạng sống, bỏ cô, tất cả đến tột cùng là do ai gây ra?
- Mày. . . . . . - Trương Mỹ Lệ chỉ vào nụ cười của Duy Nhất, nhưng không cách nào phản bác. Xác thực, từ khi Duy Nhất vào cửa, quả thật cũng không có lớn tiếng nói chuyện nhiều.
- Hôm nay gọi tôi đến có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, tôi phải đi. - Duy Nhất không muốn ở chỗ này hao tổn thời gian nữa, cô không có tấm lòng độ lượng lớn như vậy, có thể đối mặt với bọn họ còn có thể thủy chung mỉm cười.
- Ông xã à, anh nên nói giúp em một lời công bằng - Trương Mỹ Lệ nhìn chồng đang đứng phía sau, liên tục thúc giục.
Duy Nhất từ đầu đến cuối không có quay đầu lại, chỉ là tay lại từ từ nắm chặt, cho đến khi trên mu bàn tay nổi những đường gân xanh cũng không buông ra.
Ba? ba của cô?. Thật là một danh từ buồn cười.
- Duy. . . . . . Duy nhất à. - Hách Chấn Tân đứng lặng nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng gọi ra cái tên không muốn gọi, đối với đứa con gái này, ông chẳng thèm coi trọng. Hiện tại ông là không dám nhìn, có thể vì dung mạo của cô rất giống mẹ của cô, khi nhìn vào khuôn mặt cô, trong lòng ông lại sợ hãi.
- Có chuyện gì thì nói, tôi còn nhiều chuyện phải làm, không rãnh ở chỗ này tán gẫu. - Duy Nhất nghe được tiếng gọi “Duy Nhất” kia, nhắm đôi mắt thật chặt, mới có thể thản nhiên nói.
- Ách. . . . . . , hôm nay gọi con tới, là muốn đưa con đi gặp một người, nếu được thì ba sẽ gả con cho cậu ta.
- Hả? - Duy Nhất nhẹ nhàng quay đầu lại, đối mặt với người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không có lộ ra bất kỳ tia sợ hãi nào.
- Ách. . . . . . , cái đó, công ty của ba phá sản, hiện tại thiếu nợ rất nhiều, người kia nói, chỉ cần dẫn con gái ba đi gặp cậu ta, nếu cậu ấy nhìn trúng, sẽ lấy con gái của ba, sau đó những tiền kia coi như xóa. - Hách Chấn Tân xoay người lại nhìn Duy Nhất, nuốt xuống một bãi nước miếng nói. Dĩ nhiên ông nói chúng ta, cũng bao gồm Duy Nhất.
- Xin hỏi, những thứ này có quan hệ gì với tôi? - Duy Nhất nhìn người trước mặt đang khẩn trương, cô vẫn mỉm cười như cũ.
Thật là buồn cười à, tại sao cô nên vì cả nhà bọn họ mà hy sinh?
- Con cũng là con gái của ba, cho nên ba muốn con đi con phải đi. - Hách Chấn Tân nói, lần này giọng nói lên lớn chút, nói cũng hùng hồn hơn.
Duy Nhất thủy chung im lặng không nói, để cho ông nghĩ cô vẫn chỉ là một đứa bé, một đứa bé có thể mặc ông định đoạt sao?
- Thật sao? Tôi là con gái ông sao? - Duy Nhất nhẹ nhàng quay đầu nhìn về Hách Mị Nhi đang phía đứng bên cạnh Trương Mỹ Lệ, sau đó nói: - Hình như người kia mới đúng là con gái ông, đừng có nhận lầm.
- Mày. . . . . . , coi như mày không thừa nhận, mày cùng tao vẫn có quan hệ huyết thống suốt đời chẳng thể phủ nhận. Dĩ nhiên Mị Nhi cũng là con gái của tao, chỉ là tao không muốn cho nó đi chịu khổ. Vậy thì mày đi đi. - Hách Chấn Tân nhìn Mị Nhi một chút rồi nói, cái cô gái đó dù sao cũng ở bên ông từ nhỏ đến lớn, sao ông có thể cam lòng để cho cô đi lấy cái tên ác ma kia?.
- Máu mủ? Xí, lại muốn bán tôi như mười năm trước chứ gì? Tôi với họ Hách các người không có bất cứ quan hệ gì, cho nên không cần tìm tôi, chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi, chẳng quan hệ với tôi. - Duy Nhất nói xong cũng xoay người chuẩn bị rời đi, nơi này không khí quá bẩn thỉu, tiếp tục ở lại chỗ này sẽ khiến cô phát điên.
- Mày đứng lại đó cho tao, ba tao cho mày đi là coi trọng mày, mày phải biết, người kia nhưng rất có tiền, mày gả cho người đó sau này sẽ thành bà chủ lớn, vinh hoa phú quý hưởng vô tận, đặc biệt cho mày mặt mũi còn không biết quỳ lạy tụi tao à?. -Hách Mị Nhi lập tức chặn lại đường đi của cô, chỉa tay về phía lỗ mũi cô mắng không ngừng.
- Thật sao? Vậy tại sao Hách đại tiểu thư lại không đi vậy?-Duy Nhất giương mắt nhìn người đang giơ nanh múa vuốt, cười lạnh một tiếng.
- Tao. . . . . . , tao mới không cần gả cho ác ma kia. - Hách Mị Nhi khinh thường nói.
- À. . . . . . Ác ma à, vậy tôi cũng không thể gả nha. - Duy Nhất làm bộ như bộ dáng giật mình, lập tức nói.
- Mày đứng lại đó cho tao, tao bảo mày lấy chồng thì phải lấy. - Trương Mỹ Lệ cũng gia nhập vào hàng ngũ của Hách Mị Nhi, bà không thể để cho Duy Nhất đi mất, đây chính là hy vọng của bọn họ.
- Cút ngay! - Duy Nhất nhìn hai người đang ngăn trở đường đi của mình, mặt từ từ trầm xuống.
- Tao nói là ngày mai tao đưa mày đi gặp người kia. - Trương Mỹ Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, cho tới bây giờ không ai dám đối với bà lời nói như vậy, con nhỏ đáng chết này lại dám phản kháng bà?
- Đừng quên, hơn mười năm trước bà cũng đã bán tôi, tôi với các người không có bất kỳ quan hệ gì. Hiện tại, lập tức tránh ra cho tôi. - Duy Nhất lạnh lùng nhìn hai mẹ con đứng trước mặt cô, thoáng qua trong mắt một cơn khát máu.
- Mày dám đi, chúng ta liền bán vườn hoa của mẹ mày. - Trương Mỹ Lệ đột nhiên lớn tiếng nói.
- Cái gì? - Duy Nhất nghe được lời của bà ta..., tâm co rụt lại, hung hăng nhìn chằm chằm bà.
- Hừ, mày dám không nghe tụi tao, tao liền đem vườn hoa mẹ mày cố giữ lại cho mày bán đi, dĩ nhiên, nếu như mày đã không muốn ở lại, tao cũng không bắt buộc, mày có thể đi. - Trương Mỹ Lệ thấy bộ dáng giật mình của Duy Nhất, hả hê nói.
- Bà. . . . . . Uy hiếp tôi? - Duy Nhất hỏi. Tức giận trong lòng dần dần lên cao.
- Tùy mày nghĩ như thế nào thì nghĩ, mày cứ đi đi, tao liền đem vườn hoa bán. - Trương Mỹ Lệ cười hài lòng, từ từ nhìn Duy Nhất. Bà cũng biết cô rất quan tâm cái vườn hoa đó.
- Duy Nhất a, vì ba, chỉ có hai chị em con, nên thôi con hy sinh mình một chút, gả cho cậu ta đi! - Hách Chấn Tân cũng đi tới bên cạnh Duy Nhất để khuyên nhủ, ông không nghĩ nói chuyện với Duy Nhất lại khó như vậy.
- à. . . . . . Ha ha ha. . . . . . - Duy Nhất đột nhiên cười phá lên, cười đến khổ sở, cười đến lòng chua xót.
Ba? Em gái? Lúc nào thì bọn họ lại trở thành người nhà của cô? Thật là buồn cười, có người ba nào lại đem con gái mình đi bán hai lần sao? Có người sẽ em nào đối với chị gái luôn luôn khinh ghét sao?
- Được. - Sau hồi lâu Duy Nhất từ từ dừng tiếng cười lại, nhìn vào mắt ba người kia nói.
Nghe một tiếng “được” của Duy Nhất, mẹ con Trương Mỹ Lệ lập tức kích động búng lên. Hách Chấn Tân cũng thở dài một hơi. Tốt lắm, lần này tốt lắm, bọn họ rốt cuộc không sợ đi ngồi tù nữa rồi, cũng không cần lo lắng sẽ phải chết mà không rõ nguyên nhân. Sau này bọn họ lại có thể tiếp tục cuộc sống qua ngày như trước kia.
- Chỉ là. . . . . . - Duy Nhất nhìn ba người đang vui vẻ, lại từ từ nói: - Các người đem vườn hoa cùng cái nhà này chuyển thành tên của tôi, sau đó cùng tôi ký một bảng thỏa thuận, từ nay về sau các người cùng tôi không còn quan hệ gì nữa, món nợ của các người, tiền tài, sinh lão bệnh tử đều không liên quan đến tôi.
Cô phải nhân dịp này đem vườn hoa trở về với mình, nếu như vườn hoa vẫn còn ở trên tay của bọn họ, sớm muộn cũng có một ngày, bọn họ sẽ bán nó một lần nữa. Nếu để ngày sau đủ tiền mua thì lại phiền toán gặp gia đình này một lần nữa, chi bằng nay dùng vườn hoa uy hiếp bà ta trả lại vườn hoa cho cô, coi như cô hy sinh không oan uổng.
- Cái gì? Ký giấy thì có thể ký, nhưng vườn hoa và căn nhà này vì sao phải cho mày? - Vừa nghe Duy Nhất nói muốn bà đem vườn hoa cùng căn nhà giao lại cho cô đứng tên, Trương Mỹ Lệ lập tức búng lên. Đây chính là thứ bảo đảm cho cuộc sống sau này của bọn họ, không có vườn hoa và căn nhà, bọn họ về sau muốn sinh hoạt thế nào?
Mà Duy Nhất cũng chỉ nhìn chằm chằm bà không nói một câu, đem Trương Mỹ Lệ nhìn đến khi cả người bà phát rét, lại không dám nhìn vào ánh mắt của cô.
- Này! Mày không phải chính là một đứa con hoang sao? Tại sao nói chuyện với ba mẹ tao như vậy. - Hách Mị Nhi thấy mẹ bị buộc lùi về phía sau từng bước, biết Duy Nhất chính là người sáng hôm nay mẹ nói với cô, cái gì mà người chị bị bán ngày cũ, trong lòng tức lại càng không chỗ đánh, cô cũng quá kiêu ngạo rồi.
- À, xin hỏi muốn tôi đối xử với các người ra sao đây? Đối với một người đã cướp đi gia đình của tôi, tôi có thể nói gì? - Duy Nhất đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng hỏi hai mẹ con kia.
- Mẹ mày là tự sát, căn bản cũng không có dính dáng gì đến tao, mày không có tư cách cãi lộn ở chỗ này. - Trương Mỹ Lệ nghe được lời của cô, mà nóng giận bừng bừng. Nơi này chính là nhà của bà nha, đó là chồng của bà, con gái của bà; họ đều ở bên cạnh bà, tại sao bà lại phải sợ con nhỏ kia?
- Tôi cãi lộn rồi sao? Từ khi tới đây tôi giống như không có lớn tiếng nói chuyện nhiều à - Duy Nhất nhẹ nhàng cười, tay khẽ nắm chặt một cái sau đó từ từ buông ra. Kể từ khi cô lớn lên đến giờ, cô cũng biết là mẹ hy sinh cả mạng sống, bỏ cô, tất cả đến tột cùng là do ai gây ra?
- Mày. . . . . . - Trương Mỹ Lệ chỉ vào nụ cười của Duy Nhất, nhưng không cách nào phản bác. Xác thực, từ khi Duy Nhất vào cửa, quả thật cũng không có lớn tiếng nói chuyện nhiều.
- Hôm nay gọi tôi đến có chuyện gì? Nếu như không có chuyện gì, tôi phải đi. - Duy Nhất không muốn ở chỗ này hao tổn thời gian nữa, cô không có tấm lòng độ lượng lớn như vậy, có thể đối mặt với bọn họ còn có thể thủy chung mỉm cười.
- Ông xã à, anh nên nói giúp em một lời công bằng - Trương Mỹ Lệ nhìn chồng đang đứng phía sau, liên tục thúc giục.
Duy Nhất từ đầu đến cuối không có quay đầu lại, chỉ là tay lại từ từ nắm chặt, cho đến khi trên mu bàn tay nổi những đường gân xanh cũng không buông ra.
Ba? ba của cô?. Thật là một danh từ buồn cười.
- Duy. . . . . . Duy nhất à. - Hách Chấn Tân đứng lặng nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng gọi ra cái tên không muốn gọi, đối với đứa con gái này, ông chẳng thèm coi trọng. Hiện tại ông là không dám nhìn, có thể vì dung mạo của cô rất giống mẹ của cô, khi nhìn vào khuôn mặt cô, trong lòng ông lại sợ hãi.
- Có chuyện gì thì nói, tôi còn nhiều chuyện phải làm, không rãnh ở chỗ này tán gẫu. - Duy Nhất nghe được tiếng gọi “Duy Nhất” kia, nhắm đôi mắt thật chặt, mới có thể thản nhiên nói.
- Ách. . . . . . , hôm nay gọi con tới, là muốn đưa con đi gặp một người, nếu được thì ba sẽ gả con cho cậu ta.
- Hả? - Duy Nhất nhẹ nhàng quay đầu lại, đối mặt với người đàn ông đang đứng ở trước mặt cô, trong lòng căng thẳng, nhưng trên mặt lại không có lộ ra bất kỳ tia sợ hãi nào.
- Ách. . . . . . , cái đó, công ty của ba phá sản, hiện tại thiếu nợ rất nhiều, người kia nói, chỉ cần dẫn con gái ba đi gặp cậu ta, nếu cậu ấy nhìn trúng, sẽ lấy con gái của ba, sau đó những tiền kia coi như xóa. - Hách Chấn Tân xoay người lại nhìn Duy Nhất, nuốt xuống một bãi nước miếng nói. Dĩ nhiên ông nói chúng ta, cũng bao gồm Duy Nhất.
- Xin hỏi, những thứ này có quan hệ gì với tôi? - Duy Nhất nhìn người trước mặt đang khẩn trương, cô vẫn mỉm cười như cũ.
Thật là buồn cười à, tại sao cô nên vì cả nhà bọn họ mà hy sinh?
- Con cũng là con gái của ba, cho nên ba muốn con đi con phải đi. - Hách Chấn Tân nói, lần này giọng nói lên lớn chút, nói cũng hùng hồn hơn.
Duy Nhất thủy chung im lặng không nói, để cho ông nghĩ cô vẫn chỉ là một đứa bé, một đứa bé có thể mặc ông định đoạt sao?
- Thật sao? Tôi là con gái ông sao? - Duy Nhất nhẹ nhàng quay đầu nhìn về Hách Mị Nhi đang phía đứng bên cạnh Trương Mỹ Lệ, sau đó nói: - Hình như người kia mới đúng là con gái ông, đừng có nhận lầm.
- Mày. . . . . . , coi như mày không thừa nhận, mày cùng tao vẫn có quan hệ huyết thống suốt đời chẳng thể phủ nhận. Dĩ nhiên Mị Nhi cũng là con gái của tao, chỉ là tao không muốn cho nó đi chịu khổ. Vậy thì mày đi đi. - Hách Chấn Tân nhìn Mị Nhi một chút rồi nói, cái cô gái đó dù sao cũng ở bên ông từ nhỏ đến lớn, sao ông có thể cam lòng để cho cô đi lấy cái tên ác ma kia?.
- Máu mủ? Xí, lại muốn bán tôi như mười năm trước chứ gì? Tôi với họ Hách các người không có bất cứ quan hệ gì, cho nên không cần tìm tôi, chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi, chẳng quan hệ với tôi. - Duy Nhất nói xong cũng xoay người chuẩn bị rời đi, nơi này không khí quá bẩn thỉu, tiếp tục ở lại chỗ này sẽ khiến cô phát điên.
- Mày đứng lại đó cho tao, ba tao cho mày đi là coi trọng mày, mày phải biết, người kia nhưng rất có tiền, mày gả cho người đó sau này sẽ thành bà chủ lớn, vinh hoa phú quý hưởng vô tận, đặc biệt cho mày mặt mũi còn không biết quỳ lạy tụi tao à?. -Hách Mị Nhi lập tức chặn lại đường đi của cô, chỉa tay về phía lỗ mũi cô mắng không ngừng.
- Thật sao? Vậy tại sao Hách đại tiểu thư lại không đi vậy?-Duy Nhất giương mắt nhìn người đang giơ nanh múa vuốt, cười lạnh một tiếng.
- Tao. . . . . . , tao mới không cần gả cho ác ma kia. - Hách Mị Nhi khinh thường nói.
- À. . . . . . Ác ma à, vậy tôi cũng không thể gả nha. - Duy Nhất làm bộ như bộ dáng giật mình, lập tức nói.
- Mày đứng lại đó cho tao, tao bảo mày lấy chồng thì phải lấy. - Trương Mỹ Lệ cũng gia nhập vào hàng ngũ của Hách Mị Nhi, bà không thể để cho Duy Nhất đi mất, đây chính là hy vọng của bọn họ.
- Cút ngay! - Duy Nhất nhìn hai người đang ngăn trở đường đi của mình, mặt từ từ trầm xuống.
- Tao nói là ngày mai tao đưa mày đi gặp người kia. - Trương Mỹ Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, cho tới bây giờ không ai dám đối với bà lời nói như vậy, con nhỏ đáng chết này lại dám phản kháng bà?
- Đừng quên, hơn mười năm trước bà cũng đã bán tôi, tôi với các người không có bất kỳ quan hệ gì. Hiện tại, lập tức tránh ra cho tôi. - Duy Nhất lạnh lùng nhìn hai mẹ con đứng trước mặt cô, thoáng qua trong mắt một cơn khát máu.
- Mày dám đi, chúng ta liền bán vườn hoa của mẹ mày. - Trương Mỹ Lệ đột nhiên lớn tiếng nói.
- Cái gì? - Duy Nhất nghe được lời của bà ta..., tâm co rụt lại, hung hăng nhìn chằm chằm bà.
- Hừ, mày dám không nghe tụi tao, tao liền đem vườn hoa mẹ mày cố giữ lại cho mày bán đi, dĩ nhiên, nếu như mày đã không muốn ở lại, tao cũng không bắt buộc, mày có thể đi. - Trương Mỹ Lệ thấy bộ dáng giật mình của Duy Nhất, hả hê nói.
- Bà. . . . . . Uy hiếp tôi? - Duy Nhất hỏi. Tức giận trong lòng dần dần lên cao.
- Tùy mày nghĩ như thế nào thì nghĩ, mày cứ đi đi, tao liền đem vườn hoa bán. - Trương Mỹ Lệ cười hài lòng, từ từ nhìn Duy Nhất. Bà cũng biết cô rất quan tâm cái vườn hoa đó.
- Duy Nhất a, vì ba, chỉ có hai chị em con, nên thôi con hy sinh mình một chút, gả cho cậu ta đi! - Hách Chấn Tân cũng đi tới bên cạnh Duy Nhất để khuyên nhủ, ông không nghĩ nói chuyện với Duy Nhất lại khó như vậy.
- à. . . . . . Ha ha ha. . . . . . - Duy Nhất đột nhiên cười phá lên, cười đến khổ sở, cười đến lòng chua xót.
Ba? Em gái? Lúc nào thì bọn họ lại trở thành người nhà của cô? Thật là buồn cười, có người ba nào lại đem con gái mình đi bán hai lần sao? Có người sẽ em nào đối với chị gái luôn luôn khinh ghét sao?
- Được. - Sau hồi lâu Duy Nhất từ từ dừng tiếng cười lại, nhìn vào mắt ba người kia nói.
Nghe một tiếng “được” của Duy Nhất, mẹ con Trương Mỹ Lệ lập tức kích động búng lên. Hách Chấn Tân cũng thở dài một hơi. Tốt lắm, lần này tốt lắm, bọn họ rốt cuộc không sợ đi ngồi tù nữa rồi, cũng không cần lo lắng sẽ phải chết mà không rõ nguyên nhân. Sau này bọn họ lại có thể tiếp tục cuộc sống qua ngày như trước kia.
- Chỉ là. . . . . . - Duy Nhất nhìn ba người đang vui vẻ, lại từ từ nói: - Các người đem vườn hoa cùng cái nhà này chuyển thành tên của tôi, sau đó cùng tôi ký một bảng thỏa thuận, từ nay về sau các người cùng tôi không còn quan hệ gì nữa, món nợ của các người, tiền tài, sinh lão bệnh tử đều không liên quan đến tôi.
Cô phải nhân dịp này đem vườn hoa trở về với mình, nếu như vườn hoa vẫn còn ở trên tay của bọn họ, sớm muộn cũng có một ngày, bọn họ sẽ bán nó một lần nữa. Nếu để ngày sau đủ tiền mua thì lại phiền toán gặp gia đình này một lần nữa, chi bằng nay dùng vườn hoa uy hiếp bà ta trả lại vườn hoa cho cô, coi như cô hy sinh không oan uổng.
- Cái gì? Ký giấy thì có thể ký, nhưng vườn hoa và căn nhà này vì sao phải cho mày? - Vừa nghe Duy Nhất nói muốn bà đem vườn hoa cùng căn nhà giao lại cho cô đứng tên, Trương Mỹ Lệ lập tức búng lên. Đây chính là thứ bảo đảm cho cuộc sống sau này của bọn họ, không có vườn hoa và căn nhà, bọn họ về sau muốn sinh hoạt thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.