Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Chương 1: SỢ HÃI

Tử Yên Phiêu Miểu

11/12/2014

Vào những ngày ánh mặt trời rực rỡ như hôm nay thì đi dạo phố là thích hợp nhất. Gió xuân thổi qua cơ thể, làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp. Lá cây như muốn vươn mình đâm chồi mới. Mặc dù chưa vào mùa Hạ nhưng lá rất nhiều, có thể tạo thành những bóng râm to.

Trên đường phố rộng lớn, cô gái nhỏ đang lôi kéo tay mẹ, vui vẻ nhảy nhót, trò chuyện giống như một chú chim non hoạt bát và ngập tràn hạnh phúc. Mỗi ngày ở trường bé chỉ mong đợi đến ngày này. Bởi hiện tại bé đã học lớp một rồi, nên mẹ để cho bé ở lại trường. Mỗi tuần, bé chỉ có ngày nay là được ở cùng với mẹ; còn ba thì không bao giờ để ý hay quan tâm đến bé. Dần thành thói quen, trong lòng bé tiếng “ba” chỉ như cái tên mà thôi, không có cảm giác gì đặc biệt. Bé chỉ cần mẹ là thấy đủ lắm rồi, có mẹ bên cạnh bé liền thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Khi bé đang vui vẻ bước đi, đột nhiên có cảm giác như ai đó kéo cánh tay mình lại. Bé bối rối không rõ việc gì, ngẩng đầu lên nhìn mẹ thì thấy mẹ đột nhiên đứng lại, rồi nụ cười trên mặt từ từ biến mất, mắt mở thật to, gương mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên, nơi hốc mắt mơ hồ xuất hiện một thứ chất lỏng.

- Mẹ?

- Mẹ ơi! Đừng khóc! Duy Nhất sẽ rất ngoan ngoãn. Mỗi ngày con đều đến trường thật sớm. Mẹ đừng nóng giận, con nghe lời của mẹ, con sẽ ngoan ngoãn, có được hay không? - bé gái nóng ruột lôi kéo cánh tay của mẹ, giọng run rẩy nói, thấy mẹ vẫn không trả lời mình, vì vậy càng vội vàng hơn. Bé tưởng chính mình đã làm gì sai để mẹ khóc .

Người phụ nữ kia lại như không nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của con gái, vẫn ngây người nhìn về phía trước như cũ, đôi môi mấp máy nhưng chẳng rõ nói gì, trên gương mặt ngập tràn vẻ tuyệt vọng. Ở phía trước, một người đàn ông đang ôm một bé gái, hai người họ đang bước về phía cô, đi bên cạnh còn có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, họ đúng là một nhà ba người hoàn hảo. Và chỉ cô mới biết người đàn ông kia cũng chính chồng cô, là cha của cô gái nhỏ bên dưới, nhưng bây giờ anh không có thời gian để ở bên cô và con gái, bởi vì anh đang ở với người phụ nữ khác và con gái khác của anh.

- Mẹ, mẹ! – Bé gái gắt gao gọi và không ngừng lắc cánh tay của mẹ mình.

Duy Nhất nhìn thấy trong đôi mắt mẹ đang lấp lánh những giọt nước mắt, bé sợ đến muốn khóc lên. Từ trước cho tới bây giờ, bé cũng chưa từng thấy mẹ mình khóc, bé còn đơn thuần nghĩ rằng mẹ sẽ luôn luôn mỉm cười. Hôm nay là thế nào đây?

Nghe được tiếng khóc của con gái, rốt cuộc người phụ nữ ấy cũng cúi đầu xuống. Cô nhìn thấy con gái yêu quý bị nước mắt làm lem nhem hết mặt mày, trông rất buồn cười vậy mà cũng không thể cười nổi. Chỉ có thể giơ tay lên dịu dàng lau những giọt mắt nước mắt mang đầy giận dỗi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trong lòng dâng trào một sự đau đớn. Cô nghĩ đến chuyện, nếu một ngày nào đó cô biến mất khỏi thế giới này thì con gái của cô phải làm thế nào đây?

- Con gái yêu, không khóc nữa, mẹ chỉ bị đau mắt một tí thôi, không có gì phải sợ cả. – Người phụ nữ nhẹ giọng dỗ dành con gái yêu của mình, đứa con gái Duy Nhất nhất của cô.

Ban đầu, cô cho rằng Duy Nhất là kết quả tình yêu của hai người nhưng nay cô đã nhận ra tất cả là một âm mưu. Người đàn ông kia, cái người mà cô đã dốc hết tấm lòng để yêu, thì ra chưa bao giờ yêu cô. Vậy mà, cô vốn tưởng rằng chỉ cần mình nhẫn nại, anh sẽ quay đầu lại, nhưng cho tới bây giờ cô mới phát hiện, không thương chính là không thương, nhịn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

- Thật không? – Duy Nhất nhìn vào gương mặt trắng bệch của mẹ, ánh mắt trong veo đầy mê hoặc của bé liên tục chớp chớp như có điều gì đó không tin.

- Thật. – Người phụ nữ gật đầu một cái, ngồi xổm xuống nhìn con gái của mình, nhẹ nhàng mở miệng nói tiếp – Duy Nhất này! Hay là ngày hôm nay chúng ta không đi công viên trò chơi nữa, mẹ sẽ dẫn con đến một nơi khác có được hay không?

- Dạ. được ạ. – Duy Nhất nhẹ nhàng gật đầu một cái, chỉ cần mẹ vui vẻ, bé đến nơi nào cũng được cả.

Người phụ nữ dẫn theo con gái, tại cái nơi người đàn ông không đi qua, gọi một chiếc taxi và lên xe.

- Mẹ, ba ở nơi đó kìa!. - Bé lôi kéo tay mẹ, chỉ ra bên ngoài chỗ người đàn ông mới vừa đi qua.

- Ngày hôm nay mẹ dẫn con đi đến một vài nơi mà cho tới bây giờ mẹ vẫn chưa dẫn con đến, có được hay không? - Tuyết Nhi choàng tay qua để đầu con gái tựa vào vai mình, nhẹ nhàng nói.

- Thật không? Nhưng mẹ ơi! tại sao ba cho tới bây giờ đều không đi chơi với chúng ta, có phải vì muốn ở bên bé gái kia không? Hơn nữa ba đều không có ôm con giống như ôm cô em gái kia. – Duy Nhất nhỏ giọng hỏi mẹ bé, trong lời nói có rất nhiều uất ức. Cho đến hiện tại, ba chưa lần nào cùng bé dạo phố cả, cũng chưa từng ẵm bé, bé cho rằng tính cách ba mình là như thế, nhưng hôm nay bé nhìn thấy ba rất vui vẻ ẵm bé gái kia, chẳng lẽ ba không thích bé sao?

- Con gái ngoan, con nhìn sai rồi, người đó không phải là ba con. - Tuyết Nhi nhìn bộ dạng đau lòng của con gái, cõi lòng không kìm được xót xa. Cô nhẹ nhàng an ủi con gái.

- Thật sao? – Duy Nhất mở to đôi mắt trong suốt ra hỏi mẹ, bởi ban nãy bé rõ ràng là nhìn thấy ba mình mà.

- Đúng, con nhìn sai rồi, hôm nay mẹ dẫn con đi một chỗ, nơi đó có rất nhiều, rất nhiều loại hoa xinh đẹp nhé! Con có muốn đi không? - Tuyết Nhi bỏ qua những chua xót như chuẩn bị vỡ òa xuống, nhẹ nhàng nói.

- Thật sao? Vậy con rất muốn đi. – Duy Nhất ngay lập tức bị phân tâm vì những lời nói của mẹ.

Sau đó Lam Tuyết Nhi nói với tài xế nói một địa điểm, xe nhanh chóng khởi động rời xa thành phố ồn ào và náo nhiệt.



- Oa! Thật là đẹp ạ. Mẹ ơi! nơi này thật sự là đẹp quá. – Sau khi bé xuống xe, nhìn khắp mọi nơi đâu đâu cũng là hoa, khuôn mặt bé trở nên tươi cười rực rỡ

- Thật sao? - Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ con gái vui vẻ, mỉm cười dịu dàng.

- Dạ, thật rất đẹp. – Duy Nhất dùng sức gật đầu khẳng định, rồi vội vã chạy vọt đến chỗ những bụi hoa. Nơi này có rất nhiều hoa với nhiều màu sắc khác nhau, ngoài ra còn có các chú buớm bay tới bay lui ở trong các khóm hoa. Hoa hòa theo gió nhè nhẹ thổi vào lòng người một mùi thơm say đắm, giúp cho người ta dễ dàng tạm quên đi những điều không vui.

Tuyết Nhi nhìn bóng dáng con gái chạy từ bụi hoa này đến bụi khác, trên mặt nở ra một nụ cười dịu dàng, rồi từ từ ánh mắt trở nên ảm đạm.

Con gái ngoan, thật xin lỗi, là mẹ quá ích kỷ.

- Mẹ, mẹ ơi! Mau đến đây. – Duy Nhất đang ở trên một hành lang nhỏ giữa những khóm bông hoa vui vẻ vẫy tay với mẹ của bé.

- Ừ, mẹ đến đây.- Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười con gái mà không đành lòng cự tuyệt yêu cầu nhỏ của con, vội vàng đi tới.

- Con gái yêu, con thích nơi này hay không? - Tuyết Nhi đi tới bên cạnh, mỉm cười hỏi.

- Dạ rất thích ạ.

- Vậy sau này, nơi này sẽ thuộc về con. Có muốn không?

- Có thật không ạ? – Duy Nhất ngạc nhiên nhìn mẹ mình, nơi này thật có thể thuộc về bé sao?

- Đúng vậy, chỉ là, phải đợi con trưởng thành, lập gia đình rồi nơi này mới thật sự thuộc về con. Nhưng mà trước hết, con phải giúp mẹ bảo vệ thật tốt nơi này, có được hay không? - Tuyết Nhi nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mượt của con, chậm rãi hỏi.

- Đây là nhiệm vụ mẹ giao cho con ạ?- Duy Nhất cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.

- Đúng, đây là mẹ giao nhiệm vụ cho con, con làm tròn trách nhiệm nhé!

- Có thể, Duy Nhất chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao cho. – Bé kiên định gật đầu một cái, gương mặt thể hiện sự quyết tâm, chỉ cần là nhiệm vụ mẹ giao cho bé, bé liền nhất định sẽ hoàn thành nó.

- Con gái thật biết nghe lời, về sau nếu như mẹ không có ở đây, con phải biết tự chăm sóc thật tốt cho mình, không được để cho người ta khi dễ được không? - Tuyết Nhi dặn dò con gái.

- Mẹ, có phải mẹ cần đi đâu không ạ? – Hôm nay, Duy Nhất thấy mẹ là lạ nên lên tiếng hỏi.

- Mẹ có nơi nào để đi, mẹ là nói con khi ở trường học, mẹ đều không ở bên cạnh con, con phải tự học cách chăm sóc mình.

- Dạ, con biết rồi. Ở trong trường các bạn rất tốt với con ạ, ai cũng yêu quý con cả – Duy Nhất kiêu ngạo nói, ở trong trường tình cảm bạn bè của bé rất tốt kia mà.

- Ừ, vậy thì tốt, như vậy mẹ mới an tâm. - Tuyết Nhi đưa bàn tay lên vuốt ve gương mặt mềm mại của con gái, cô biết mình sẽ vô cùng luyến tiếc khi ra đi, nhưng cô đã quá mệt mỏi, đã không còn niềm tin để tiếp tục trên con đường này nữa. Cuộc sống như hiện tại, cô không còn tiếp tục kiên trì được rồi.

Cho đến khi Duy Nhất đã chơi mệt mỏi ở trong vườn hoa. Tuyết Nhi mới đưa con rời khỏi nơi ngập tràn hoa này, và đi tới nhà một người chú gần đó, đi đến nơi nào Tuyết Nhi cũng dặn dò thật nhiều điều. Ở một số nơi còn dùng giấy bút viết lại tên của bé, sau đó mới dẫn bé rời khỏi.

Tuyết Nhi dẫn Duy Nhất đi thật là nhiều nơi khác nhau, đều là những nơi trước kia Duy Nhất muốn đi nhưng không đến được. Nếu là trước kia, Duy Nhất nhất định sẽ nhảy dựng lên vì vui sướng, nhưng hôm nay, bé lại không như thế. Trong lòng dâng lên sự lo lắng dành cho mẹ, mặc dù mẹ luôn luôn cười, nhưng bé có thể cảm nhận được mẹ không hề vui vẻ gì. Lúc trước, khi mẹ vui mừng sẽ liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nhưng hôm nay không có như vậy.



- Con gái yêu, hôm nay con đi chơi có vui không?- Tuyết Nhi nhìn con gái cắn miếng đùi gà cuối cùng, cầm lên khăn giấy, vừa lau khóe miệng dính đầy dầu mở của con vừa hỏi.

- Dạ, vui lắm ạ.

- Còn muốn đi chỗ nào không?

- Dạ, Không, con mệt rồi. Mẹ, chúng ta về nhà thôi. – Duy Nhất cười và trả lời. Đi chơi một ngày, bé thật sự rất mệt, mẹ đã đi cùng bé cả ngày chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.

- Được, vậy bây giờ chúng ta về nhà thôi! - Nhìn khuôn mặt ửng hồng của con gái, Tuyết Nhi dịu dàng cười. Đứa nhỏ này mãi mãi là người thân thiết nhất của cô

Khi về đến nhà đã khuya rồi, Tuyết Nhi giúp Duy Nhất tắm xong, liền ôm bé trở về phòng, căn phòng này thật ra là bởi vì bé mà chuẩn bị, nhưng đến bây giờ đây lại là lần đầu tiên bé ngủ ở nơi này.

- Bắt đầu từ hôm nay, con phải ngủ một mình nha!

- Tại sao? – Duy Nhất bĩu môi đầy bất mãn. Trước kia chỉ cần ba không ở nhà là bé đều qua ngủ cùng với mẹ, ba lại ở nhà rất ít, cho nên bé vẫn luôn ngủ ở trong lòng mẹ. Hôm nay tại sao không để cho bé ngủ chung với mẹ.

- Bởi vì con gái đã lớn rồi, ở trong trường học không phải con cũng ngủ một mình sao? - Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói.

- Không muốn, con muốn mẹ ngủ cùng con. – Bé kiên quyết phản đối, bé chính là muốn ngủ mẹ, đã một tuần lễ bé không được ngủ chung với mẹ rồi nha.

- Nghe lời, nếu không mẹ tức giận về sau liền không cần con nữa. -Tuyết Nhi giả vờ nghiêm mặt nói.

- Mẹ đừng tức giận nha, con ngoan, con ngủ một mình ạ. – Duy Nhất thấy mẹ giống như tức giận thật sự, nhanh nhẹn chui vào chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tuyết Nhi nhìn con gái nằm ngủ, trong lòng không khỏi đau nhói. Cô cắn răng đứng lên đi ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.

Tuyết Nhi tự mình trở lại phòng, lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn chai thuốc trên bàn; nơi khóe mi, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Mệt mỏi, cô thật sự rất mệt mỏi. Là cô quá yếu đuối sao? Cuộc sống như thế, cô không có dũng khí để đi tiếp. Nhưng nếu không có cô, thì con gái cũng sẽ sống tốt được chứ? Người đàn ông kia không cần cô, cũng không thể ngay cả con gái mình cũng không cần chứ?

Nghĩ tới đây, cô không còn phân vân nữa, cầm chai thuốc trên bàn lên, đem tất cả viên thuốc bên trong đổ ra, bỏ toàn bộ vào trong miệng của mình.

Duy Nhất mở mắt thật to, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.

Bé không ngủ được, không hiểu tại sao tự dưng mẹ lại khó khăn với bé như thế. Bên ngoài gió thổi từng cơn nghe xào xạc, để bé càng ngày càng sợ hãi hơn, giống như tiếng xào xạc và cái rét có chân và nó đang từ từ tiến lại gần bé.

Càng nghĩ càng sợ, bé chẳng dám một mình ở chỗ này tiếp, bé bỗng ném cái gối trên đầu xuống đất, đi chân không ra khỏi giường, nhanh chóng chạy qua phòng mẹ. Nhưng chạy càng nhanh thì cái âm thanh kia càng theo sát lưng bé hơn, làm bé sợ đến mức tim như nhảy cẩng ra khỏi lồng ngực.

Rốt cuộc bé cũng chạy tới mẹ trước cửa phòng, vội vã dùng ta mở cửa phòng ra. Một tiếng “Bành” vang lên, cùng lúc cửa mở ra, như thể giúp bé đuổi sự sợ hãi kia đi.

Đứng ngoài cửa, bé nhìn mẹ giống như không hề có ý tỉnh lại, Duy Nhất che miệng len lén cười, bé nghĩ mẹ đang giả bộ ngủ, xem ra mẹ vẫn yêu bé lắm, bằng không nghe tiếng mở cửa thô bạo thế sao không tỉnh cho được, mẹ nhất định sẽ ngồi dậy la bé không ngoan .

Bé chậm rãi bò lên giường, vén chăn, tiến tới bên người của mẹ. Vừa mới đưa tay lên đụng phải thân thể của mẹ, bé lập tức nhăn mày lại.

Hôm nay thân thể mẹ vô cùng lạnh nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook