Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 69: XÉ TÂM CƯỜI
Tử Yên Phiêu Miểu
11/12/2014
- Đúng, chính Tuyệt đã nói như vậy, cô là cái người phụ nữ không biết xấu hổ. Nếu không phải
là do cô, tôi và Tuyệt cũng không thành ra như vầy, cho đến nay tôi và
anh ấy cũng chưa thể ở chung với nhau. - Nghe câu hỏi của Duy Nhất nên
Hà Thanh Lịch trả lời như vậy, dĩ nhiên lời nói ấy thật hay giả chỉ có
mình cô biết, nhưng cô nghĩ nó hoàn toàn đúng, nếu không phải do người
phụ nữ này cứ mãi bên cạnh Tuyệt thì cô đã có thể ở chung với anh rồi.
- Nếu như anh ta có lòng, dù hôm nay cô không tới đây, cô vẫn có thể ở cùng với anh ấy, nếu như anh ấy vô tâm, dù cho cô có giết tôi, anh ấy cũng chẳng thèm ở chung với cô đâu, nếu như cô yêu thương anh thật lòng, tại sao lại không hiểu tính cách của anh ấy? Anh ấy là loại người có thể để người mình yêu chịu uất ức sao? Nếu như anh ấy có thể vì tôi mà để cho cô ấm ức, vậy nói rõ là gì? Chỉ có thể nói, trong lòng của anh ấy không có cô, cho dù cô có làm nhiều chuyện hơn nữa, cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu, mẹ con chúng tôi cũng không gây trở ngại cho mấy người, nếu như anh ấy muốn ở cùng vơi cô, tôi sẽ ra đi, tôi cũng không có hững thú dùng chung một gã đàn ông với người phụ nữ khác.-Duy Nhất cười lạnh nói, tay lặng lẽ thò vào trong mép áo, không để ai phát hiện ra cô đang tháo nút áo.
Tình tình của Tuyệt, sao cô có thể không hiểu? Nếu như anh có lòng đối với cô ta, người phụ nữ này chẳng cần mất công tới đây uy hiếp cô. Trong lòng cô tức giận nhưng không phải vì cô ta tới đây uy hiếp hai mẹ con cô, mà là Minh Dạ Tuyệt cư nhiên để yên cho cô ta tới đây uy hiếp hai mẹ con cô, chuyện gì cô cũng có thể nhìn, duy chỉ có chuyện này thì không thể nhẫn nhịn, ngàn vạn lần không nên, anh không nên để cho người phụ nữ này đến đây.
- Không, chỉ cần cô rời đi, Tuyệt sẽ ở cùng với tôi, trong lòng anh ấy có tôi, anh ấy yêu tôi, đều là do cô, nếu không phải là do cô vẫn bám lấy anh ấy, chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi. - Lời Duy Nhất vừa nói đánh trúng vào nỗi đau của Hạ Thanh Lịch, cô ta đột nhiên như người điên, kích động mà di chuyển con dao từ trên cổ Nhu Nhi, đến trước mặt Duy Nhất.
‘vèo’, ngay lúc Hạ Thanh Lịch kích động hươ con dao kia thì tay Duy Nhất thoáng qua một ánh sáng, trúng vào cổ tay của Hạ Thanh Lịch.
- A. . . . . .
"Leng keng"
Tiếng một người phụ nữ kêu thét, trong nháy mắt có một miếng kim loại rơi xuống nền đất phát ra tiếng leng keng.
Duy Nhất thấy Hạ Thanh Lịch bởi vì đau mà thả Nhu Nhi ra, lập tức chạy vọt tới bên cạnh hai người, vòng tay ôm Nhu Nhi tránh xa ra khỏi phạm vi của Hạ Thanh lịch. Tất cả mọi hành động diễn ra trong một cái chớp mắt, giống như, Nhu Nhi vốn đứng bên cạnh của Duy Nhất vậy.
- Cô. . . . . . - Hạ Thanh Lịch như mất hồn, Nhu Nhi đã không còn nằm trong lòng bàn tay của cô ta, ngẩng đầu lại thấy ngay vẻ lạnh lùng của Duy Nhất, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, chân run rẩy không tự chủ mà lui về đằng sau.
Cô vốn tưởng rằng, mình có thể lợi dụng Nhu Nhi để khống chế Duy Nhất, không nghĩ rằng, dù biết Duy Nhất lợi hại như vậy, nhưng căn bản không ngờ cô có thể làm loạt hành động ấy trong tít tắt.
- A. . . . . . , Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Mợ cả, mợ cả. - Đang lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng kêu hoảng hốt của dì Trương, Duy Nhất cau mày quay đầu nhìn, thấy dì Trương xách một túi đồ, mặt trắng bệch chạy vào nhà.
Còn Hạ Thanh Lịch thừa dịp Duy Nhất không để ý lặng lẽ đi tới bên cửa chính. Cô không thể ở lại chỗ này được nữa.
- Mợ cả, cô có sao không? - dì Trương vừa tiến vào đã thấy Duy Nhất và Nhu Nhi đang đứng ở giữa phòng khách, hình như không có chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện một người lạ không thuộc ở nơi này.
- Cô là ai? - dì Trương nhìn hành động lén lút đi ra cửa của Hạ Thanh Lịch thì lên tiếng hỏi, trực giác nói cho bà biết người phụ này không tốt lành gì.
Nghe giọng nói của dì Trương, Duy Nhất mới chú ý đến Hạ Thanh Lịch, không biết từ lúc nào cô ta đã đi đến bên cạnh dì Trương.
- Cô đứng lại đó cho tôi. - Duy Nhất nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức buông Nhu Nhi rồi đuổi theo Hạ Thanh Lịch, chỉ sợ cô ta gây nguy hiểm cho dì Trương mà thôi.
- A. . . . . . - Hạ Thanh Lịch vừa nhìn thấy Duy Nhất chạy về phía mình, hoảng hốt thét lên, đẩy dì Trương sang một bên rồi chạy ra ngoài đường. Sợ Duy Nhất sẽ làm hại đến cô ta.
- Dì Trương, dì không sao chứ? - Duy Nhất đuổi theo Hạ Thanh lịch nên không để ý, thiếu chút nữa đã ngã vào người dì Trương, sau đó ân cần hỏi han.
- Tôi không sao. Mợ cả, cô không sao chứ? – dì Trương vỗ vỗ ngực vì bị kinh sợ, vội vàng nhìn một loạt từ trên xuống dưới cơ thể của Duy Nhất.
- Tôi không sao, dì yên tâm. - Duy Nhất vỗ vỗ vai dì Trương, vội vàng quay đầu đi tới chỗ Nhu Nhi, cô nhớ trên cổ Nhu Nhi có vết thương, không dám để muộn sợ xử lý không kịp?.
Duy Nhất ôm Nhu Nhi vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra cổ của Nhu nhi, phát hiện ra cổ bé chỉ bị một vết cứa nhẹ mà thôi, khiến trái tim của cô dần ồn định, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bảo với dì Trương:
- Trương tẩu, giúp tôi lấy gương thuốc tới đây.
- Được, tôi mang qua ngay. – dì Trương vừa nhìn những vết máu trên cổ Nhu Nhi, lập tức thả túi đồ ăn trên tay xuống đất, chạy đi lấy hòm thuốc.
Tay chân dì Trương luống cuống, vất vả lắm mới tìm được gương thuốc, vội vàng chạy ra ngoài đưa cho Duy Nhất.
- Nhu Nhi ngoan của mẹ, chịu đau một chút nhé!-Duy Nhất nói xong thì mở hòm thuốc ra lấy miếng bông băng, nhẹ nhàng lau vết thương cho Nhu Nhi.
- Dạ. - Nhu Nhi lớn tiếng đồng ý, sùng bái nhìn Duy Nhất. Đây là lần đầu tiên bé thấy mẹ lợi hại như vậy đấy.
- Mợ cả, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Vì sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy, mà Nhu Nhi lại còn bị thương nữa?. - Dì Trương nhìn Duy Nhất cẩn thẩn khử trùng vết thương cho Nhu Nhi, lo lắng hỏi.
- Cái người xấu kia dẫn theo nhiều người đến đánh mẹ cháu, nhưng mẹ. . . . . . . -Không đợi mẹ Duy Nhất lên tiếng trả lời, Nhu Nhi lập tức lên tiếng thay.
- Nhu Nhi. - Duy Nhất ngừng động tác trong tay lại, cắt đứt lời nói của con gái, chớp mắt một cái, ý bảo với bé rằng, cô không muốn để cho người khác biết việc này.
Nhu Nhi thấy dấu hiệu của mẹ, lập tức ăn ý không nói nữa, không nói gì thêm, trên mặt vẫn tràn đầy sự kiêu ngạo.
- Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi với Nhu Nhi vừa vào đến nhà đã đụng ngay mấy người đó, bọn họ vừa thấy chúng toi là ra tay tấn công, sau đó có một người qua đường đã giúp đỡ mẹ con chúng tôi. Duy Nhất nói một cách qua loa, chuyện này tuyệt đối không để dì Trương biết, nếu để cho người khác biết chuyện này, cô sẽ gặp phiền phức.
- A, ra là vậy. . . . . . Cái người giúp cô đi đâu rồi? Nên cảm ơn người ta mới được. – Dì Trương nghe xong thì bừng tỉnh vì hiểu rõ mọi chuyện, lập tức nói. Ở bang Thiên Minh lâu như vậy, cũng có nghe thấy mấy chuyện như thế, cho dù là bà chưa tận mắt thấy qua, cũng nghe qua vài lần. Cho nên sau khi nghe Duy Nhất kể rõ mọi chuyện, bà cũng không hoài nghi lời nói ấy kia.
- Tôi cũng không biết, anh ta đánh mấy người đó xong rồi bỏ đi, không hề nói gì. -Duy Nhất trả lời nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, thấy dì Trương không có nghi ngờ gì , trong lòng âm thầm ra một hơi.
- Tốt rồi, Nhu Nhi còn đau không? - Duy Nhất nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ Nhu Nhi, sau đó hỏi bé.
- Không đau nữa ạ. - Nhu Nhi nhìn Duy Nhất cười nói, bây giờ bé thật sự rất vui, nếu không có sự việc ngày hôm nay, bé cũng khôngbiết mẹ mình lợi hại như vậy.
- Bé ngốc, cười cái gì? - Duy Nhất nhìn Nhu Nhi đang cười khúc khích, nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực. Cô không thể tiếp tục để mọi chuyện thành như vậy nữa, cô không thể để cho Nhu Nhi nhà cô gặp thêm bất cứ nguy hiểm nào.
- Con thật sự rất yêu mẹ. - Nhu Nhi nhìn dì Trương đang đứng bên cạnh một lát rồi ôm lấy cô Duy Nhất, thì thầm vào tai cô.
"Ha ha, thật à?" Duy Nhất nhẹ nhàng cười, hơi thất thần nhìn về phía cửa. Nghĩ tới chuyện phải xử lý mấy người ngoài đó như thế nào.
- Dĩ nhiên, con cực kỳ yêu mẹ - Nhu Nhi trừng mắt nói, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Dì Trương nhìn hai mẹ con bọn họ ôm nhau thắm thiết, mỉm cười cầm lên hòm thuốc, xoay người rời khỏi phòng khách.
- Mẹ cũng yêu Nhu nhi lắm, nhưng mà, chuyện này là bí mật giữa hai người mình nhé, không thể nói cho người khác biết chuyện mẹ đánh mấy người kia được không? - Duy Nhất thấy dì Trương đã đi, vì vậy nhỏ giọng nói với Nhu Nhi.
- Tại sao ạ? - Nhu Nhi không hiểu, tại sao mẹ lại không cho người khác biết mẹ lợi hại như thế nào, nếu để cho người khác biết, mẹ của bé lợi hại như vậy, người ta sẽ hâm mộ bé chết mất.
- Chẳng lẽ Nhu Nhi không muốn giữ cùng một bí mật với mẹ à? Cũng chỉ có hai người chúng ta biết bí mật đó thôi - Duy Nhất nhẹ giọng dụ dỗ Nhu Nhi.
- Hai người chúng ta biết bí mật ư?!... được ạ! Nhu Nhi tuyệt đối không nói ra đâu, con với mẹ có cùng giữ một “bí mật”, ha ha ha. - Nhu Nhi nghẹo đầu suy nghĩ một lúc, sau đó che cái miệng nhỏ đang cười khanh khách, bé và mẹ có một bí mật, nghe rất thú vị đó
- Cục cưng, con ngồi đây chờ một lát, mẹ đi ra ngoài có việc, con và dì Trương phải ở yên trong nhà nhé! - Duy Nhất thấy Nhu Nhi đồng ý, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói.
Đứa nhỏ Nhu Nhi nhà cô mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần cô sai bảo chuyện gì thì bé cũng ngoan ngoãn làm theo.
- Được, nhưng mẹ phải về sớm nhé! - Nhu Nhi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhưng vẫn đề nghị.
- Được. - Duy Nhất khẽ cười, để Nhu Nhi xuống, sau đó xoay người hường về phía dì Trương ở trong bếp, lớn tiếng nói: - Dì Trương, cháu đi ra ngoài một lát, dì trông Nhu Nhi giùm tôi nhé."
- Mợ Cả, cô đi đâu vậy? Bây giờ ở ngoài đó rất nguy hiểm, nói không chừng có người đang ở chỗ nào đó quang sát chúng ta đấy, hay là cô ở trong nhà đi, chờ cậu cả trở về xử lý mọi chuyện xong rồi hãy đi!" Vừa nghe Duy Nhất nói phải đi ra ngoài, dì Trương lập tức từ trong phòng bếp chạy ra, lo lắng nói.
- Không có chuyện gì đâu, dì yên tâm đi, hơn nữa tôi chính là đi nói chuyện này với Tuyệt, không cần lo lắng cho tôi làm gì." Duy nhất cười, an ủi dì Trương.
- À, vậy cô phải cẩn thận một chút. – dì Trương thấy cô đi ra ngoài, cũng đi theo cô, chỉ là do bà vẫn chưa yên lòng về chuyện này.
- Tôi biết bảo vệ mình mà, dì cứ yên tâm - Duy Nhất nói xong cất bước đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, thấy mấy tên kia vẫn nằm dưới đất không có bất kỳ động tĩnh gì, cô nhíu mày, ban đầu cô học mấy chiêu thức này căn bản là để lấy mạng người khác, mới vừa rồi cô đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ làm cho họ hôn mê mà thôi, nhiều nhất là một tiếng sau sẽ tỉnh lại, không thể để cho Minh Dạ Tuyệt thấy những người này, chẳng biết phải xử lý mọi chuyện như thế nào.
Nghĩ tới đây, Duy Nhất lấy điện thoại ra bấm một dãy số mà bảy năm qua cô chưa từng quên. Sau khi phân phó xong, Duy Nhất quay người nhìn mấy người kia một chút rồi rời đi.
Duy Nhất mới vừa đi được một lát, đã có mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi tới, động tác cực nhanh mang theo mấy người sát thủ kia rời đi, tất cả tiến hành trong lặng lẽ không gây ra bất cứ tiếng động nào. Nơi này lại khôi phục vẻ sạch sẽ như trước đó, giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Duy Nhất lái xe thẳng đến cao ốc của tập đoàn Minh Thị, dừng xe, đóng sầm cửa xe lại, mang theo sự tức giận nhẹ nhàng bước vào trong.
Có một số việc cô nhất định phải nói rõ ràng với Minh Dạ Tuyệt, chuyện gì cô cũng có thể tha thứ, duy chỉ có chuyện này thì không bao giờ, không ai được phép đụng vào con gái của cô cả
- Tiểu thư, cô có chuyện gì không? – Một nhân viên bảo vệ chặn chân Duy Nhất lại, bởi vì anh nhìn thấy sắc mặt của cô chẳng mấy tốt.
- Tôi tìm tổng giám đốc của mấy người, anh ấy đang ở lầu mấy? - Duy Nhất dừng bước chân, lạnh lùng hỏi, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
- Ách. . . . . . , xin hỏi cô có hẹn trước không? - Người bảo vệ ngẩn ra, tiếp tục hỏi cô, lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ phách lối như thế này, chẳng biết cô ta với tổng giám đốc có quan hệ gì nữa?
- Không có.
- Thật xin lỗi, vậy cô không thể đi vào trong - Người bảo vệ lễ phép nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Duy Nhất liếc qua người bảo vệ kia, không để ý lời của anh ta, xoay người vòng qua anh ta, ròi đi vào thang máy, mặc dù đã đến nơi này vài lần, nhưng cô vẫn chẳng nhớ phòng làm việc của anh đặt ở nơi nào cả
- Tiểu thư, thật sự cô không thể đi lên - Người bảo vệ thấy cô đi tới thang máy, lập tức đuổi theo.
Hạ Thanh Lịch khiếp vía trở lại phòng làm việc, không biết nên làm gì tiếp theo, vốn cô cho rằng đối phó với người phụ nữ kia vô cùng đơn giản, lại chưa từng nghĩ đến chuyện mọi thứ sẽ phức tạp đến vậy, nếu Minh Dạ Tuyệt biết chuyện này, vậy cô sẽ làm thế nào đây?
- Thư ký Hạ, đem tài liệu hôm nay tới đây. - Đang lúc Hạ Thanh Lịch hốt hoảng không biết nên làm gì, giọng nói lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt vang lên bên điện thoại nội bộ khiến cho cô giật mình.
- Dạ, vâng. - Hạ Thanh Lịch hốt hoảng trả lời, vội vàng tìm tài liệu mà anh cần, đi tới phòng làm việc. Khi đi đến cửa, đột nhiên cô ngừng lại, thả mái tóc mình xuống, sau đó cắn răng, giơ tay cào một đường lên khuôn mặt kiêu ngạo của mình, lại tạo thêm mấy vết thương trên tay mình rồi mới đi vào trong.
- Tổng giám đốc, đây tài liệu anh muốn. - Hạ Thanh Lịch cố ý lộ ra mấy vết thương mình khi đưa tài liệu cho anh, rồi cô mới đặt tài liệu xuống.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt đáp trả một tiếng, sự chú ý vẫn dồn ở đống tài liệu, không nhìn cũng không liếc cô một cái.
Thấy anh không ngẩng đầu, Hạ Thanh Lịch lúng túng thu cánh tay về, nhưng cũng không đi ra ngoài, chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh.
- Còn việc gì nữa? - Qua một lúc lâu, Minh Dạ Tuyệt phát hiện cô vẫn còn đứng đó, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, khi thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô thì hơi nhíu mày: - Tại sao lại thành ra thế này?
- Tổng giám đốc, tôi. . . . . . , tôi. . . . . . - Hạ Thanh Lịch ấp a ấp úng giống như không biết nói như thế nào cả, mân mê đôi môi đỏ mọng giống như cô đang cố che giấu uất ức trong lòng.
- Có gì thì cứ nói, không có việc gì thì đi ra ngoài, ngoan ngoãn chỉnh đốn lại quần áo của mình, đừng để cái bộ dạng của cô ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty - Minh Dạ Tuyệt cau mày lạnh lùng nói, nhịn không được mà nói ra lời cay nghiệt.
- Cái gì? - Hạ Thanh Lịch ngẩn người, cô còn tưởng anh sẽ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy.
- Còn có việc gì sao? - Minh Dạ Tuyệt thấy cô còn chưa chịu rời đi. Càng mệt mỏi hơn
- Ách. . . . . . , tổng giám đốc, tôi muốn nhờ tổng giám đốc nói với vợ của Tổng giám đốc rằng, tôi không phải muốn trèo cao, cũng không mơ mộng hảo huyền, xin cô ấy không nên hiểu lầm thêm nữa, được không? - Hạ Thanh Lịch từ từ cúi đầu, bắt đầu khóc thút thít vì uất ức, tay còn giơ lên lau nước mắt đang rơi.
- Ý cô nói là. . . . . . chuyện này là do cô ấy gây ra - Minh Dạ Tuyệt hoài nghi nhìn cô ta, làm sao người phụ nữ kia có thể làm được chuyện này? Lấy những gì anh hiểu về cô thì đây là chuyện không thể.
- Dạ, vâng ạ - Hạ Thanh Lịch chợt gật đầu một cái, sau đó còn nói thêm: - Buổi trưa hôm nay lúc tan việc tôi đi ra ngoài ăn cơm, vừa đúng lúc chạm mặt vợ Tổng giám đốc, cô ấy nhìn thấy tôi đã xông lên đánh, còn nói tôi là hồ ly tinh muốn quyến rũ anh, muốn tôi cách xa anh một chút, nếu không về sau gặp tôi ở đâu thì đánh lần đấy, tôi nghĩ có thể là do hôm qua tôi đưa anh về nhà cho nên… cô ấy đã hiểu lầm chuyện gì đó, tổng giám đốc, tôi thật sự không có mơ mộng hảo huyền, xin anh hãy nói rõ với cô ấy? Tôi chưa từng có loại ý nghĩ đó. - Hạ Thanh Lịch nói xong đi tới trước, kiểu như vì tâm tình kích động mà hoảng sợ, tóm lấy áo Minh Dạ Tuyệt, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu mang theo nước mắt.
- Cô. . . . . .
- Tiểu thư, cô không thể đi vào
Minh Dạ Tuyệt vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe được cuộc cãi vã bên ngoài, ngay sau đó cánh cửa "Rầm" một tiếng, bị người ta đá ra, phía sau cửa xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ tức giận của Duy Nhất, còn có một vài người bảo vệ đang đuổi theo.
- Á, tổng giám đốc, xin anh hãy cứu tôi. - Hạ Thanh Lịch vừa nhìn thấy Duy Nhất xuất hiện tại cửa, cả người chợt giật mình, vội vàng trốn ra sau lưng Minh Dạ Tuyệt, cả người không tự chủ mà run lên, làm cho cô ta còn thêm đáng yêu.
- Tổng giám đốc, chúng tôi không ngăn được cô ta. - Người bảo vệ cúi đầu nói rõ sự tình.
- Đi ra ngoài đi. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn cánh tay run run của Hạ Thanh Lịch đang nắm lấy tay áo anh, không chịu buông ra, phất tay một cái với mấy người bảo vệ.
Duy Nhất hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thanh Lịch đang núp đằng sau người Minh Dạ Tuyệt, từ từ nheo mắt lại, người phụ nữ của anh ta, thì ra đó mới thật sự là người phụ nữ của anh ta. Nếu không, anh lại cho phép cô ấy đến gần anh?
- Cô tới đây làm cái gì? - Sau khi người bảo vệ đi ra ngoài, Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy Duy Nhất trừng mắt với Hà Thanh Lịch, cau mày hỏi.
Trong sáu năm hai người làm vợ chồng, cô không bao giờ đến đây, hôm nay co tới đây làm gì? chẳng lẽ thật sự giống như Hạ Thanh Lịch đã nói, cô muốn gây bất lợi cho Hạ Thanh Lịch sao?
- Tới đây làm gì? Anh thử hỏi cô ta xem, người phụ nữ kia đã làm gì? Minh Dạ Tuyệt, đây là lần cuối cùng tôi nói cho anh biết, đừng để cho người phụ nữ của anh xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, cũng đừng để cho tôi thấy cô ta đụng đến Nhu Nhi của tôi, nếu không, đừng trách tôi ra tay không lưu tình. - Duy Nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh Dạ Tuyệt. Anh đã làm cho cô quá thất vọng, vốn cho là dù anh không quan tâm đến mẹ con cô, anh cũng sẽ bảo vệ người nhà của mình, nhưng cô đã biết mình sai hoàn toàn rồi, người đàn ông này căn bản không coi mẹ con cô là người nhà của anh ta.
- Cái gì mà người phụ nữ của tôi? Nhu Nhi thế nào? Cô đừng cố tình gây sự ở đây. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nói, thì ra đây là cái cơ Duy Nhất đánh Hạ Thanh Lịch bị thương, mới vừa rồi anh còn không tin lời Hạ Thanh Lịch nói, nhưng nhìn đến dáng vẻ sợ sệt của Hạ Thanh Lịch và lời gây sự của Duy Nhất, anh thật sự hoài nghi.
- Cố tình gây sự sao? - Duy Nhất cười lạnh, tâm hoàn toàn lạnh lẽo, nơi cổ họng xông lên một trận ghen tuông, trái tim như bị nhéo đến đau, nhưng cô cố cắn răng thật chặt để không khiến mình tỏ ra là người yếu đuối trước mặt anh. Anh cho là cô cố tình gây sự?
- Được rồi, chuyện này tỗi sẽ không truy cứu nữa, cô cũng đừng làm phiền cô ấy nữa, hôm nay cô tới đây cũng tốt, thuận tiện ký cái này đi! - Minh Dạ Tuyệt nói xong liền đẩy cánh tay đang bị Hạ Thanh Lịch nắm chặt ra, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo đưa đến trước mặt Duy Nhất. Chuyện Hạ Thanh Lịch, anh có thể không cần so đo với cô, chỉ cần cô không tái diễn nó thêm một lần nữa, anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô lần này. Quan trọng là hôm nay cô nhất định phải ký vào tập tài liệu này.
Hạ Thanh Lịch không tình nguyện bị anh đẩy ra, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ là vẫn cố ý dựa sát vào người anh, đưa đôi mắt phòng bị nhìn Duy Nhất, không dám có thêm bất cứ động tác nào nữa.
- Đây là cái gì? - Duy Nhất nhận lấy tập tài liệu rồi nghi ngờ hỏi. Cái này có liên quan gì đến cô?
- Bản thỏa thuận, cô xem một chút rồi ký đi! - Minh Dạ Tuyệt dựa vào thành ghế, chờ cô ký tên.
- Thỏa thuận? - Duy Nhất kỳ quái nhìn anh một cái rồi nhìn lại mấy tờ giấy trong tay, nhưng càng xem lòng của cô càng âm u, cũng càng ngày càng tức giận, cả người giống như đang bị ngâm trong nước đá, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
- Anh có ý gì đây hả? - Duy Nhất đem giấy ném lên bàn làm việc, cắn răng hỏi. Trong mắt không còn một tia tình cảm nào. Trái tim hoàn toàn chết rồi.
- Xem không hiểu sao? Vậy tôi nói cho cô biết, đây coi như là thỏa thuận tiếp theo cái bảng mà chúng ta đã ký trước đây. Mới đầu tôi đã nói sau bảy năm sẽ ly hôn, và cô không lấy được bất cứ thứ gì cô muốn, hiện tại kỳ hạn ấy sắp tới rồi, cô ký tên vào tờ thỏa thuận này, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kéo dài thêm bảy năm nữa, nếu như không ký, cô tự biết hậu quả. - Minh Dạ Tuyệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng chẳng rõ đang mang cảm xúc gì. Nhưng cũng không thể không nói. Có lẽ trong lòng anh cũng đang sợ cô sẽ không ký, sau đó chờ đến khi bảy năm kết thúc, cô sẽ cầm tiền của anh rời đi!
Mấy ngày trước khi luật sư đến thông báo cho anh việc này, anh im lặng hồi lâu, những năm tháng này, bọn họ đã ở cạnh nhau vô cùng bình yên, cũng ít khi trao đổi chuyện với nhau như những đôi vợ chồng khác. Anh chẳng rõ mình có cảm giác gì đối với cô. Anh cũng không hiểu sao mình có thể làm như vậy, chỉ là anh nghĩ cơ bản cô cưới anh bởi vì tiền, ở bên cạnh anh cũng vì tiền, nếu như rời khỏi anh mà không có tiền, có lẽ cô sẽ chọn cách ở lại?
- Nếu như tôi không ký? - Duy Nhất đột nhiên nở nụ cười, lòng cô không cầm được mà run rẩy, bây giờ cô biết mình nực cười như thế nào, vì sao cứ phải nhẫn nhịn người này. Thì ra kẻ ngu ngốc nhất chính là cô.
- Vậy chúng ta ly hôn ngay bây giờ, mà cô cũng không được nhận tứ gì cả, tiền, vật, quần áo, xe, phòng ốc, không có gì cả, cô trắng tay đi ra khỏi nhà. – Cô nhìn anh nở một nụ cười, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên ngẩn ra, trong lòng có một loại thương xót nhìn cô, nụ cười này khiến anh nhìn thấy sự đau khổ của cô, muốn lau sạch nụ cười ấy, không để cho cô cười nữa, nhưng anh đã quên rằng, chuyện quan trọng bây giờ là khiến cô ký vào cái bản thỏa hiệp này.
- Nếu như tôi không muốn mấy thứ đó của anh, vậy giấy ly hôn anh đã chuẩn bị rồi đúng không? - Duy Nhất lạnh mặt hỏi Minh Dạ Tuyệt.
Minh Dạ Tuyệt sững sờ, không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi anh như vậy, anh đúng là có chuẩn bị một bản ly hôn, nhưng nghĩ rằng nếu cô không ký bản hiệp ước này thì mới lấy ra, vật này cũng chỉ muốn dọa cô một chút mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của anh, Duy Nhất cũng biết anh đã chuẩn bị đơn ly hôn từ lâu rồi, nhìn thật sâu vào hàng lông mày rậm của anh, ánh mắt sắc bén của anh, đường cong cứng rắn trên khuôn mặt anh, khóe môi đột nhiên từ từ nâng lên.
- Ha ha. - Duy Nhất nhẹ giọng bật cười, cười mà lòng đầy sự chua xót, cười đến mức nước mắt rơi xuống lúc nào mà cô chẳng hay. Đúng là ngu ngốc mà, thì cô mới là kẻ ngu nhất trên đời này. Trước kia còn vọng tưởng sẽ tìm được sự quan tâm từ anh, thật là khờ khạo mà. Lại còn có thể kiên trì sống chung với anh bảy năm trời
- Lấy ra đi! Tôi ký giấy ly hôn. - Sau hồi lâu, Duy Nhất nén lại sự tuyệt vọng của mình xuống, cười đến xé tâm can, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Dạ Tuyệt nhã từng chữ một.
- Nếu như anh ta có lòng, dù hôm nay cô không tới đây, cô vẫn có thể ở cùng với anh ấy, nếu như anh ấy vô tâm, dù cho cô có giết tôi, anh ấy cũng chẳng thèm ở chung với cô đâu, nếu như cô yêu thương anh thật lòng, tại sao lại không hiểu tính cách của anh ấy? Anh ấy là loại người có thể để người mình yêu chịu uất ức sao? Nếu như anh ấy có thể vì tôi mà để cho cô ấm ức, vậy nói rõ là gì? Chỉ có thể nói, trong lòng của anh ấy không có cô, cho dù cô có làm nhiều chuyện hơn nữa, cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu, mẹ con chúng tôi cũng không gây trở ngại cho mấy người, nếu như anh ấy muốn ở cùng vơi cô, tôi sẽ ra đi, tôi cũng không có hững thú dùng chung một gã đàn ông với người phụ nữ khác.-Duy Nhất cười lạnh nói, tay lặng lẽ thò vào trong mép áo, không để ai phát hiện ra cô đang tháo nút áo.
Tình tình của Tuyệt, sao cô có thể không hiểu? Nếu như anh có lòng đối với cô ta, người phụ nữ này chẳng cần mất công tới đây uy hiếp cô. Trong lòng cô tức giận nhưng không phải vì cô ta tới đây uy hiếp hai mẹ con cô, mà là Minh Dạ Tuyệt cư nhiên để yên cho cô ta tới đây uy hiếp hai mẹ con cô, chuyện gì cô cũng có thể nhìn, duy chỉ có chuyện này thì không thể nhẫn nhịn, ngàn vạn lần không nên, anh không nên để cho người phụ nữ này đến đây.
- Không, chỉ cần cô rời đi, Tuyệt sẽ ở cùng với tôi, trong lòng anh ấy có tôi, anh ấy yêu tôi, đều là do cô, nếu không phải là do cô vẫn bám lấy anh ấy, chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi. - Lời Duy Nhất vừa nói đánh trúng vào nỗi đau của Hạ Thanh Lịch, cô ta đột nhiên như người điên, kích động mà di chuyển con dao từ trên cổ Nhu Nhi, đến trước mặt Duy Nhất.
‘vèo’, ngay lúc Hạ Thanh Lịch kích động hươ con dao kia thì tay Duy Nhất thoáng qua một ánh sáng, trúng vào cổ tay của Hạ Thanh Lịch.
- A. . . . . .
"Leng keng"
Tiếng một người phụ nữ kêu thét, trong nháy mắt có một miếng kim loại rơi xuống nền đất phát ra tiếng leng keng.
Duy Nhất thấy Hạ Thanh Lịch bởi vì đau mà thả Nhu Nhi ra, lập tức chạy vọt tới bên cạnh hai người, vòng tay ôm Nhu Nhi tránh xa ra khỏi phạm vi của Hạ Thanh lịch. Tất cả mọi hành động diễn ra trong một cái chớp mắt, giống như, Nhu Nhi vốn đứng bên cạnh của Duy Nhất vậy.
- Cô. . . . . . - Hạ Thanh Lịch như mất hồn, Nhu Nhi đã không còn nằm trong lòng bàn tay của cô ta, ngẩng đầu lại thấy ngay vẻ lạnh lùng của Duy Nhất, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, chân run rẩy không tự chủ mà lui về đằng sau.
Cô vốn tưởng rằng, mình có thể lợi dụng Nhu Nhi để khống chế Duy Nhất, không nghĩ rằng, dù biết Duy Nhất lợi hại như vậy, nhưng căn bản không ngờ cô có thể làm loạt hành động ấy trong tít tắt.
- A. . . . . . , Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Mợ cả, mợ cả. - Đang lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng kêu hoảng hốt của dì Trương, Duy Nhất cau mày quay đầu nhìn, thấy dì Trương xách một túi đồ, mặt trắng bệch chạy vào nhà.
Còn Hạ Thanh Lịch thừa dịp Duy Nhất không để ý lặng lẽ đi tới bên cửa chính. Cô không thể ở lại chỗ này được nữa.
- Mợ cả, cô có sao không? - dì Trương vừa tiến vào đã thấy Duy Nhất và Nhu Nhi đang đứng ở giữa phòng khách, hình như không có chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện một người lạ không thuộc ở nơi này.
- Cô là ai? - dì Trương nhìn hành động lén lút đi ra cửa của Hạ Thanh Lịch thì lên tiếng hỏi, trực giác nói cho bà biết người phụ này không tốt lành gì.
Nghe giọng nói của dì Trương, Duy Nhất mới chú ý đến Hạ Thanh Lịch, không biết từ lúc nào cô ta đã đi đến bên cạnh dì Trương.
- Cô đứng lại đó cho tôi. - Duy Nhất nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức buông Nhu Nhi rồi đuổi theo Hạ Thanh Lịch, chỉ sợ cô ta gây nguy hiểm cho dì Trương mà thôi.
- A. . . . . . - Hạ Thanh Lịch vừa nhìn thấy Duy Nhất chạy về phía mình, hoảng hốt thét lên, đẩy dì Trương sang một bên rồi chạy ra ngoài đường. Sợ Duy Nhất sẽ làm hại đến cô ta.
- Dì Trương, dì không sao chứ? - Duy Nhất đuổi theo Hạ Thanh lịch nên không để ý, thiếu chút nữa đã ngã vào người dì Trương, sau đó ân cần hỏi han.
- Tôi không sao. Mợ cả, cô không sao chứ? – dì Trương vỗ vỗ ngực vì bị kinh sợ, vội vàng nhìn một loạt từ trên xuống dưới cơ thể của Duy Nhất.
- Tôi không sao, dì yên tâm. - Duy Nhất vỗ vỗ vai dì Trương, vội vàng quay đầu đi tới chỗ Nhu Nhi, cô nhớ trên cổ Nhu Nhi có vết thương, không dám để muộn sợ xử lý không kịp?.
Duy Nhất ôm Nhu Nhi vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra cổ của Nhu nhi, phát hiện ra cổ bé chỉ bị một vết cứa nhẹ mà thôi, khiến trái tim của cô dần ồn định, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bảo với dì Trương:
- Trương tẩu, giúp tôi lấy gương thuốc tới đây.
- Được, tôi mang qua ngay. – dì Trương vừa nhìn những vết máu trên cổ Nhu Nhi, lập tức thả túi đồ ăn trên tay xuống đất, chạy đi lấy hòm thuốc.
Tay chân dì Trương luống cuống, vất vả lắm mới tìm được gương thuốc, vội vàng chạy ra ngoài đưa cho Duy Nhất.
- Nhu Nhi ngoan của mẹ, chịu đau một chút nhé!-Duy Nhất nói xong thì mở hòm thuốc ra lấy miếng bông băng, nhẹ nhàng lau vết thương cho Nhu Nhi.
- Dạ. - Nhu Nhi lớn tiếng đồng ý, sùng bái nhìn Duy Nhất. Đây là lần đầu tiên bé thấy mẹ lợi hại như vậy đấy.
- Mợ cả, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Vì sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy, mà Nhu Nhi lại còn bị thương nữa?. - Dì Trương nhìn Duy Nhất cẩn thẩn khử trùng vết thương cho Nhu Nhi, lo lắng hỏi.
- Cái người xấu kia dẫn theo nhiều người đến đánh mẹ cháu, nhưng mẹ. . . . . . . -Không đợi mẹ Duy Nhất lên tiếng trả lời, Nhu Nhi lập tức lên tiếng thay.
- Nhu Nhi. - Duy Nhất ngừng động tác trong tay lại, cắt đứt lời nói của con gái, chớp mắt một cái, ý bảo với bé rằng, cô không muốn để cho người khác biết việc này.
Nhu Nhi thấy dấu hiệu của mẹ, lập tức ăn ý không nói nữa, không nói gì thêm, trên mặt vẫn tràn đầy sự kiêu ngạo.
- Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi với Nhu Nhi vừa vào đến nhà đã đụng ngay mấy người đó, bọn họ vừa thấy chúng toi là ra tay tấn công, sau đó có một người qua đường đã giúp đỡ mẹ con chúng tôi. Duy Nhất nói một cách qua loa, chuyện này tuyệt đối không để dì Trương biết, nếu để cho người khác biết chuyện này, cô sẽ gặp phiền phức.
- A, ra là vậy. . . . . . Cái người giúp cô đi đâu rồi? Nên cảm ơn người ta mới được. – Dì Trương nghe xong thì bừng tỉnh vì hiểu rõ mọi chuyện, lập tức nói. Ở bang Thiên Minh lâu như vậy, cũng có nghe thấy mấy chuyện như thế, cho dù là bà chưa tận mắt thấy qua, cũng nghe qua vài lần. Cho nên sau khi nghe Duy Nhất kể rõ mọi chuyện, bà cũng không hoài nghi lời nói ấy kia.
- Tôi cũng không biết, anh ta đánh mấy người đó xong rồi bỏ đi, không hề nói gì. -Duy Nhất trả lời nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, thấy dì Trương không có nghi ngờ gì , trong lòng âm thầm ra một hơi.
- Tốt rồi, Nhu Nhi còn đau không? - Duy Nhất nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ Nhu Nhi, sau đó hỏi bé.
- Không đau nữa ạ. - Nhu Nhi nhìn Duy Nhất cười nói, bây giờ bé thật sự rất vui, nếu không có sự việc ngày hôm nay, bé cũng khôngbiết mẹ mình lợi hại như vậy.
- Bé ngốc, cười cái gì? - Duy Nhất nhìn Nhu Nhi đang cười khúc khích, nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực. Cô không thể tiếp tục để mọi chuyện thành như vậy nữa, cô không thể để cho Nhu Nhi nhà cô gặp thêm bất cứ nguy hiểm nào.
- Con thật sự rất yêu mẹ. - Nhu Nhi nhìn dì Trương đang đứng bên cạnh một lát rồi ôm lấy cô Duy Nhất, thì thầm vào tai cô.
"Ha ha, thật à?" Duy Nhất nhẹ nhàng cười, hơi thất thần nhìn về phía cửa. Nghĩ tới chuyện phải xử lý mấy người ngoài đó như thế nào.
- Dĩ nhiên, con cực kỳ yêu mẹ - Nhu Nhi trừng mắt nói, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Dì Trương nhìn hai mẹ con bọn họ ôm nhau thắm thiết, mỉm cười cầm lên hòm thuốc, xoay người rời khỏi phòng khách.
- Mẹ cũng yêu Nhu nhi lắm, nhưng mà, chuyện này là bí mật giữa hai người mình nhé, không thể nói cho người khác biết chuyện mẹ đánh mấy người kia được không? - Duy Nhất thấy dì Trương đã đi, vì vậy nhỏ giọng nói với Nhu Nhi.
- Tại sao ạ? - Nhu Nhi không hiểu, tại sao mẹ lại không cho người khác biết mẹ lợi hại như thế nào, nếu để cho người khác biết, mẹ của bé lợi hại như vậy, người ta sẽ hâm mộ bé chết mất.
- Chẳng lẽ Nhu Nhi không muốn giữ cùng một bí mật với mẹ à? Cũng chỉ có hai người chúng ta biết bí mật đó thôi - Duy Nhất nhẹ giọng dụ dỗ Nhu Nhi.
- Hai người chúng ta biết bí mật ư?!... được ạ! Nhu Nhi tuyệt đối không nói ra đâu, con với mẹ có cùng giữ một “bí mật”, ha ha ha. - Nhu Nhi nghẹo đầu suy nghĩ một lúc, sau đó che cái miệng nhỏ đang cười khanh khách, bé và mẹ có một bí mật, nghe rất thú vị đó
- Cục cưng, con ngồi đây chờ một lát, mẹ đi ra ngoài có việc, con và dì Trương phải ở yên trong nhà nhé! - Duy Nhất thấy Nhu Nhi đồng ý, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói.
Đứa nhỏ Nhu Nhi nhà cô mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần cô sai bảo chuyện gì thì bé cũng ngoan ngoãn làm theo.
- Được, nhưng mẹ phải về sớm nhé! - Nhu Nhi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhưng vẫn đề nghị.
- Được. - Duy Nhất khẽ cười, để Nhu Nhi xuống, sau đó xoay người hường về phía dì Trương ở trong bếp, lớn tiếng nói: - Dì Trương, cháu đi ra ngoài một lát, dì trông Nhu Nhi giùm tôi nhé."
- Mợ Cả, cô đi đâu vậy? Bây giờ ở ngoài đó rất nguy hiểm, nói không chừng có người đang ở chỗ nào đó quang sát chúng ta đấy, hay là cô ở trong nhà đi, chờ cậu cả trở về xử lý mọi chuyện xong rồi hãy đi!" Vừa nghe Duy Nhất nói phải đi ra ngoài, dì Trương lập tức từ trong phòng bếp chạy ra, lo lắng nói.
- Không có chuyện gì đâu, dì yên tâm đi, hơn nữa tôi chính là đi nói chuyện này với Tuyệt, không cần lo lắng cho tôi làm gì." Duy nhất cười, an ủi dì Trương.
- À, vậy cô phải cẩn thận một chút. – dì Trương thấy cô đi ra ngoài, cũng đi theo cô, chỉ là do bà vẫn chưa yên lòng về chuyện này.
- Tôi biết bảo vệ mình mà, dì cứ yên tâm - Duy Nhất nói xong cất bước đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, thấy mấy tên kia vẫn nằm dưới đất không có bất kỳ động tĩnh gì, cô nhíu mày, ban đầu cô học mấy chiêu thức này căn bản là để lấy mạng người khác, mới vừa rồi cô đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ làm cho họ hôn mê mà thôi, nhiều nhất là một tiếng sau sẽ tỉnh lại, không thể để cho Minh Dạ Tuyệt thấy những người này, chẳng biết phải xử lý mọi chuyện như thế nào.
Nghĩ tới đây, Duy Nhất lấy điện thoại ra bấm một dãy số mà bảy năm qua cô chưa từng quên. Sau khi phân phó xong, Duy Nhất quay người nhìn mấy người kia một chút rồi rời đi.
Duy Nhất mới vừa đi được một lát, đã có mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi tới, động tác cực nhanh mang theo mấy người sát thủ kia rời đi, tất cả tiến hành trong lặng lẽ không gây ra bất cứ tiếng động nào. Nơi này lại khôi phục vẻ sạch sẽ như trước đó, giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Duy Nhất lái xe thẳng đến cao ốc của tập đoàn Minh Thị, dừng xe, đóng sầm cửa xe lại, mang theo sự tức giận nhẹ nhàng bước vào trong.
Có một số việc cô nhất định phải nói rõ ràng với Minh Dạ Tuyệt, chuyện gì cô cũng có thể tha thứ, duy chỉ có chuyện này thì không bao giờ, không ai được phép đụng vào con gái của cô cả
- Tiểu thư, cô có chuyện gì không? – Một nhân viên bảo vệ chặn chân Duy Nhất lại, bởi vì anh nhìn thấy sắc mặt của cô chẳng mấy tốt.
- Tôi tìm tổng giám đốc của mấy người, anh ấy đang ở lầu mấy? - Duy Nhất dừng bước chân, lạnh lùng hỏi, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
- Ách. . . . . . , xin hỏi cô có hẹn trước không? - Người bảo vệ ngẩn ra, tiếp tục hỏi cô, lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ phách lối như thế này, chẳng biết cô ta với tổng giám đốc có quan hệ gì nữa?
- Không có.
- Thật xin lỗi, vậy cô không thể đi vào trong - Người bảo vệ lễ phép nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Duy Nhất liếc qua người bảo vệ kia, không để ý lời của anh ta, xoay người vòng qua anh ta, ròi đi vào thang máy, mặc dù đã đến nơi này vài lần, nhưng cô vẫn chẳng nhớ phòng làm việc của anh đặt ở nơi nào cả
- Tiểu thư, thật sự cô không thể đi lên - Người bảo vệ thấy cô đi tới thang máy, lập tức đuổi theo.
Hạ Thanh Lịch khiếp vía trở lại phòng làm việc, không biết nên làm gì tiếp theo, vốn cô cho rằng đối phó với người phụ nữ kia vô cùng đơn giản, lại chưa từng nghĩ đến chuyện mọi thứ sẽ phức tạp đến vậy, nếu Minh Dạ Tuyệt biết chuyện này, vậy cô sẽ làm thế nào đây?
- Thư ký Hạ, đem tài liệu hôm nay tới đây. - Đang lúc Hạ Thanh Lịch hốt hoảng không biết nên làm gì, giọng nói lạnh lùng của Minh Dạ Tuyệt vang lên bên điện thoại nội bộ khiến cho cô giật mình.
- Dạ, vâng. - Hạ Thanh Lịch hốt hoảng trả lời, vội vàng tìm tài liệu mà anh cần, đi tới phòng làm việc. Khi đi đến cửa, đột nhiên cô ngừng lại, thả mái tóc mình xuống, sau đó cắn răng, giơ tay cào một đường lên khuôn mặt kiêu ngạo của mình, lại tạo thêm mấy vết thương trên tay mình rồi mới đi vào trong.
- Tổng giám đốc, đây tài liệu anh muốn. - Hạ Thanh Lịch cố ý lộ ra mấy vết thương mình khi đưa tài liệu cho anh, rồi cô mới đặt tài liệu xuống.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt đáp trả một tiếng, sự chú ý vẫn dồn ở đống tài liệu, không nhìn cũng không liếc cô một cái.
Thấy anh không ngẩng đầu, Hạ Thanh Lịch lúng túng thu cánh tay về, nhưng cũng không đi ra ngoài, chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh.
- Còn việc gì nữa? - Qua một lúc lâu, Minh Dạ Tuyệt phát hiện cô vẫn còn đứng đó, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, khi thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô thì hơi nhíu mày: - Tại sao lại thành ra thế này?
- Tổng giám đốc, tôi. . . . . . , tôi. . . . . . - Hạ Thanh Lịch ấp a ấp úng giống như không biết nói như thế nào cả, mân mê đôi môi đỏ mọng giống như cô đang cố che giấu uất ức trong lòng.
- Có gì thì cứ nói, không có việc gì thì đi ra ngoài, ngoan ngoãn chỉnh đốn lại quần áo của mình, đừng để cái bộ dạng của cô ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty - Minh Dạ Tuyệt cau mày lạnh lùng nói, nhịn không được mà nói ra lời cay nghiệt.
- Cái gì? - Hạ Thanh Lịch ngẩn người, cô còn tưởng anh sẽ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy.
- Còn có việc gì sao? - Minh Dạ Tuyệt thấy cô còn chưa chịu rời đi. Càng mệt mỏi hơn
- Ách. . . . . . , tổng giám đốc, tôi muốn nhờ tổng giám đốc nói với vợ của Tổng giám đốc rằng, tôi không phải muốn trèo cao, cũng không mơ mộng hảo huyền, xin cô ấy không nên hiểu lầm thêm nữa, được không? - Hạ Thanh Lịch từ từ cúi đầu, bắt đầu khóc thút thít vì uất ức, tay còn giơ lên lau nước mắt đang rơi.
- Ý cô nói là. . . . . . chuyện này là do cô ấy gây ra - Minh Dạ Tuyệt hoài nghi nhìn cô ta, làm sao người phụ nữ kia có thể làm được chuyện này? Lấy những gì anh hiểu về cô thì đây là chuyện không thể.
- Dạ, vâng ạ - Hạ Thanh Lịch chợt gật đầu một cái, sau đó còn nói thêm: - Buổi trưa hôm nay lúc tan việc tôi đi ra ngoài ăn cơm, vừa đúng lúc chạm mặt vợ Tổng giám đốc, cô ấy nhìn thấy tôi đã xông lên đánh, còn nói tôi là hồ ly tinh muốn quyến rũ anh, muốn tôi cách xa anh một chút, nếu không về sau gặp tôi ở đâu thì đánh lần đấy, tôi nghĩ có thể là do hôm qua tôi đưa anh về nhà cho nên… cô ấy đã hiểu lầm chuyện gì đó, tổng giám đốc, tôi thật sự không có mơ mộng hảo huyền, xin anh hãy nói rõ với cô ấy? Tôi chưa từng có loại ý nghĩ đó. - Hạ Thanh Lịch nói xong đi tới trước, kiểu như vì tâm tình kích động mà hoảng sợ, tóm lấy áo Minh Dạ Tuyệt, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu mang theo nước mắt.
- Cô. . . . . .
- Tiểu thư, cô không thể đi vào
Minh Dạ Tuyệt vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe được cuộc cãi vã bên ngoài, ngay sau đó cánh cửa "Rầm" một tiếng, bị người ta đá ra, phía sau cửa xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ tức giận của Duy Nhất, còn có một vài người bảo vệ đang đuổi theo.
- Á, tổng giám đốc, xin anh hãy cứu tôi. - Hạ Thanh Lịch vừa nhìn thấy Duy Nhất xuất hiện tại cửa, cả người chợt giật mình, vội vàng trốn ra sau lưng Minh Dạ Tuyệt, cả người không tự chủ mà run lên, làm cho cô ta còn thêm đáng yêu.
- Tổng giám đốc, chúng tôi không ngăn được cô ta. - Người bảo vệ cúi đầu nói rõ sự tình.
- Đi ra ngoài đi. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn cánh tay run run của Hạ Thanh Lịch đang nắm lấy tay áo anh, không chịu buông ra, phất tay một cái với mấy người bảo vệ.
Duy Nhất hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thanh Lịch đang núp đằng sau người Minh Dạ Tuyệt, từ từ nheo mắt lại, người phụ nữ của anh ta, thì ra đó mới thật sự là người phụ nữ của anh ta. Nếu không, anh lại cho phép cô ấy đến gần anh?
- Cô tới đây làm cái gì? - Sau khi người bảo vệ đi ra ngoài, Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy Duy Nhất trừng mắt với Hà Thanh Lịch, cau mày hỏi.
Trong sáu năm hai người làm vợ chồng, cô không bao giờ đến đây, hôm nay co tới đây làm gì? chẳng lẽ thật sự giống như Hạ Thanh Lịch đã nói, cô muốn gây bất lợi cho Hạ Thanh Lịch sao?
- Tới đây làm gì? Anh thử hỏi cô ta xem, người phụ nữ kia đã làm gì? Minh Dạ Tuyệt, đây là lần cuối cùng tôi nói cho anh biết, đừng để cho người phụ nữ của anh xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, cũng đừng để cho tôi thấy cô ta đụng đến Nhu Nhi của tôi, nếu không, đừng trách tôi ra tay không lưu tình. - Duy Nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh Dạ Tuyệt. Anh đã làm cho cô quá thất vọng, vốn cho là dù anh không quan tâm đến mẹ con cô, anh cũng sẽ bảo vệ người nhà của mình, nhưng cô đã biết mình sai hoàn toàn rồi, người đàn ông này căn bản không coi mẹ con cô là người nhà của anh ta.
- Cái gì mà người phụ nữ của tôi? Nhu Nhi thế nào? Cô đừng cố tình gây sự ở đây. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nói, thì ra đây là cái cơ Duy Nhất đánh Hạ Thanh Lịch bị thương, mới vừa rồi anh còn không tin lời Hạ Thanh Lịch nói, nhưng nhìn đến dáng vẻ sợ sệt của Hạ Thanh Lịch và lời gây sự của Duy Nhất, anh thật sự hoài nghi.
- Cố tình gây sự sao? - Duy Nhất cười lạnh, tâm hoàn toàn lạnh lẽo, nơi cổ họng xông lên một trận ghen tuông, trái tim như bị nhéo đến đau, nhưng cô cố cắn răng thật chặt để không khiến mình tỏ ra là người yếu đuối trước mặt anh. Anh cho là cô cố tình gây sự?
- Được rồi, chuyện này tỗi sẽ không truy cứu nữa, cô cũng đừng làm phiền cô ấy nữa, hôm nay cô tới đây cũng tốt, thuận tiện ký cái này đi! - Minh Dạ Tuyệt nói xong liền đẩy cánh tay đang bị Hạ Thanh Lịch nắm chặt ra, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo đưa đến trước mặt Duy Nhất. Chuyện Hạ Thanh Lịch, anh có thể không cần so đo với cô, chỉ cần cô không tái diễn nó thêm một lần nữa, anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô lần này. Quan trọng là hôm nay cô nhất định phải ký vào tập tài liệu này.
Hạ Thanh Lịch không tình nguyện bị anh đẩy ra, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ là vẫn cố ý dựa sát vào người anh, đưa đôi mắt phòng bị nhìn Duy Nhất, không dám có thêm bất cứ động tác nào nữa.
- Đây là cái gì? - Duy Nhất nhận lấy tập tài liệu rồi nghi ngờ hỏi. Cái này có liên quan gì đến cô?
- Bản thỏa thuận, cô xem một chút rồi ký đi! - Minh Dạ Tuyệt dựa vào thành ghế, chờ cô ký tên.
- Thỏa thuận? - Duy Nhất kỳ quái nhìn anh một cái rồi nhìn lại mấy tờ giấy trong tay, nhưng càng xem lòng của cô càng âm u, cũng càng ngày càng tức giận, cả người giống như đang bị ngâm trong nước đá, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
- Anh có ý gì đây hả? - Duy Nhất đem giấy ném lên bàn làm việc, cắn răng hỏi. Trong mắt không còn một tia tình cảm nào. Trái tim hoàn toàn chết rồi.
- Xem không hiểu sao? Vậy tôi nói cho cô biết, đây coi như là thỏa thuận tiếp theo cái bảng mà chúng ta đã ký trước đây. Mới đầu tôi đã nói sau bảy năm sẽ ly hôn, và cô không lấy được bất cứ thứ gì cô muốn, hiện tại kỳ hạn ấy sắp tới rồi, cô ký tên vào tờ thỏa thuận này, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kéo dài thêm bảy năm nữa, nếu như không ký, cô tự biết hậu quả. - Minh Dạ Tuyệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng chẳng rõ đang mang cảm xúc gì. Nhưng cũng không thể không nói. Có lẽ trong lòng anh cũng đang sợ cô sẽ không ký, sau đó chờ đến khi bảy năm kết thúc, cô sẽ cầm tiền của anh rời đi!
Mấy ngày trước khi luật sư đến thông báo cho anh việc này, anh im lặng hồi lâu, những năm tháng này, bọn họ đã ở cạnh nhau vô cùng bình yên, cũng ít khi trao đổi chuyện với nhau như những đôi vợ chồng khác. Anh chẳng rõ mình có cảm giác gì đối với cô. Anh cũng không hiểu sao mình có thể làm như vậy, chỉ là anh nghĩ cơ bản cô cưới anh bởi vì tiền, ở bên cạnh anh cũng vì tiền, nếu như rời khỏi anh mà không có tiền, có lẽ cô sẽ chọn cách ở lại?
- Nếu như tôi không ký? - Duy Nhất đột nhiên nở nụ cười, lòng cô không cầm được mà run rẩy, bây giờ cô biết mình nực cười như thế nào, vì sao cứ phải nhẫn nhịn người này. Thì ra kẻ ngu ngốc nhất chính là cô.
- Vậy chúng ta ly hôn ngay bây giờ, mà cô cũng không được nhận tứ gì cả, tiền, vật, quần áo, xe, phòng ốc, không có gì cả, cô trắng tay đi ra khỏi nhà. – Cô nhìn anh nở một nụ cười, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên ngẩn ra, trong lòng có một loại thương xót nhìn cô, nụ cười này khiến anh nhìn thấy sự đau khổ của cô, muốn lau sạch nụ cười ấy, không để cho cô cười nữa, nhưng anh đã quên rằng, chuyện quan trọng bây giờ là khiến cô ký vào cái bản thỏa hiệp này.
- Nếu như tôi không muốn mấy thứ đó của anh, vậy giấy ly hôn anh đã chuẩn bị rồi đúng không? - Duy Nhất lạnh mặt hỏi Minh Dạ Tuyệt.
Minh Dạ Tuyệt sững sờ, không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi anh như vậy, anh đúng là có chuẩn bị một bản ly hôn, nhưng nghĩ rằng nếu cô không ký bản hiệp ước này thì mới lấy ra, vật này cũng chỉ muốn dọa cô một chút mà thôi.
Nhìn vẻ mặt của anh, Duy Nhất cũng biết anh đã chuẩn bị đơn ly hôn từ lâu rồi, nhìn thật sâu vào hàng lông mày rậm của anh, ánh mắt sắc bén của anh, đường cong cứng rắn trên khuôn mặt anh, khóe môi đột nhiên từ từ nâng lên.
- Ha ha. - Duy Nhất nhẹ giọng bật cười, cười mà lòng đầy sự chua xót, cười đến mức nước mắt rơi xuống lúc nào mà cô chẳng hay. Đúng là ngu ngốc mà, thì cô mới là kẻ ngu nhất trên đời này. Trước kia còn vọng tưởng sẽ tìm được sự quan tâm từ anh, thật là khờ khạo mà. Lại còn có thể kiên trì sống chung với anh bảy năm trời
- Lấy ra đi! Tôi ký giấy ly hôn. - Sau hồi lâu, Duy Nhất nén lại sự tuyệt vọng của mình xuống, cười đến xé tâm can, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Dạ Tuyệt nhã từng chữ một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.