Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 188: Cuộc gặp mặt kinh hoàng
Thiển Khuynh Thành
20/06/2015
″ Trác tiên sinh đã khuya như vậy ngài còn tới tìm tôi,có chuyện gì sao?” Tử Đồ Mi rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, giờ đây khuôn mặt của cô là mặt mộc. Lại giống Thi Ngữ thêm vài phần.
“Muốn nhờ cô giả làm Thi Ngữ!” Trác Minh Liệt mỉm cười.
“Vậy anh có thể giả bộ yêu tôi như anh yêu cô ấy sao?” Tử Đồ Mi cũng mỉm cười, Trác Minh Liệt cứng họng.
Tại một quầy rượu trong chợ đen , ” Nghe nói trong tay các anh có hàng?” Trong bóng tối quản gia Bạch hỏi người thần bí.
“Không phải hàng bình thường nên chúng tôi chỉ bán cho người biết nhìn hàng xịn!” Người thần bí nhỏ giọng đưa ra một hàng mẫu của kim loại!
Quản gia Bạch vừa nhìn thấy lập tức hỏi: ” Ra giá đi!”
“Đây chính là thứ mà chúng tôi đổi cả mạng sống mới lấy được, 50 triệu Đô-la!”
“Được!” Quản gia Bạch không hề nghĩ ngợi một phút viết chi phiếu luôn. Đúng lúc này bỗng nhiên có người đến nói vào tai người thần bí câu gì mà hắn vội móc sung ra: ” Các người là ai? Sao lại dẫn thêm người đến đây?”
Quản gia Bạch nhận thấy là có vấn đề vì khi đến đấy ông không đem theo ai cả .
“Bây giờ tất cả các phiên giao dịch tại chợ đen đều bị Đồ Long Bang phong tỏa có phải ông cũng là người của Đồ Long Bang?”
Quản gia Bạch lắc đầu, đúng lúc này lại có vài tiếng hét chói tai vang lên hinh như bên ngoài đang diễn ra một trận đấu súng nguy hiểm . . . Người thần bí nhanh như chớp đá một đá vào bụng quản gia Bạch rồi vội vàng theo người của mình chạy ra chiếc xe ngoài cửa.
.
Trác Minh Liệt ẩn mình trong chỗ tối chạy theo thật nhanh.
“Trác Minh Liệt lên đi!” Tử Đồ Mi không biết lấy ở đâu một chiếc xe máy, Trác Minh Liệt vội nhảy lên ngồi ở phía sau cô.
Hai người đuổi theo chiếc xe kia nhưng đến một khu rừng rậm thì bị mất dấu.
Tử Đồ Mi đề nghị trở về gọi thêm người đến giúp nhưng Trác Minh Liệt nóng lòng muốn cứu người nhất định muối đuổi theo.
Cuối cùng hai người quyết định đi theo đám người kia vào khu rừng đó cụ thể là một khu căn cứ bí mật. Những kẻ kia đang lâm vào khủng hoảng nên không để ý có người đi theo. Nơi này chỗ biên cảnh cho nên vô cùng nguy hiểm.
“Trác tiên sinh tôi nghĩ chúng ta vẫn nên trở về chỉ dựa vào sự lực của chúng ta chỉ sợ người không cứu được mà ngay cả tính mạng của chúng ta cũng bi đe dọa!” Tử Đồ Mi cau mày.
“Nếu như cô sợ thì cô cứ trở về trước. . . Tôi không thể để Thi Ngữ ở nơi này một mình, bây giờ dù chỉ muộn một phút thì mạng của cô ấy cũng có khả năng gặp nguy hiểm.” Trác Minh Liệt nằm ở trong bụi cỏ phía sau nhỏ giọng nói, lời nói của anh làm cho Tử Đồ Mi không hiểu tại sao mình lại có thể lưu lại cùng anh mạo hiểm, ngay từ lúc đầu đã biết là nguy mà vẫn đi theo thì bây giờ còn phải nói thêm điều gì nữa, vì vậy cô chỉ nhìn anh một cái rồi im lặng lặp đạn vào súng.
Lúc này trong căn phòng cách đó không xa chợt vang lên hai tiếng súng, không lâu sau thì có hai xác chết bị ném ra ngoài. Trác Minh Liệt nhìn kĩ lại thì mới phát hiện hai thi thể đó là hai người ở quầy rượu trước đó có lẽ hị bị bắn là do giao dịch thất bại.
Trái tim của Trác Minh Liệt nẩy lên tới tận cổ họng anh muốn lao ra nhưng lại bị Tử Đồ Mi kéo “Trác tiên sinh, trong trường hợp này không nên dùng sức mà phải dùng mưu!” Tử Đồ Mi không chớp mắt nhìn chằm chằm bố trí chung quanh mấy căn phòng đơn sơ đó.” Nếu như tôi đoán không sai nơi đó hẳn là một nơi ẩn mình tốt nhất. ” Tử Đồ Mi chỉ vào mấy tảng đá ở gần phòng ở, nó có thể chặn ngang tất cả mọi tầm nhìn.
“Chờ trời tối đi chút nữa tôi sẽ thử qua! Nhưng trước đó chúng ta phải biết chắc chắn Lâm Thi Ngữ đang bị giam ở phòng nào và vì sao bọn họ lại bắt cô ấy?”
Trác Minh Liệt trầm mặc không nói, đối với người phụ nữ này anh chỉ cảm thấy mình phải cận lực tránh cho việc cô bị lien lụy đến chuyện của anh và Thi Ngữa.
Tử Đồ Mi nhìn anh không nói lời nào cũng không hỏi thêm hai người nằm ở trong bụi cỏ chờ đợi trời tối. Đợi một lúc Trác Minh Liệt định gọi cho ông ngoại để báo tình hình nhưng nơi này quá mức xa xôi điện thoại di động cũng không có tín hiệu.
Đúng lúc này Tử Đồ Mi đột nhiên cảm thấy bắp chân mình đau nhói, theo bản năng cô co chân lại lấy tay sờ sờ nhưng không hề phát hiện ra vết thương nào. Dựa vào kinh nghiệm có sẵn cô lấy một miếng vải buộc chân thật chặt.
Cách đó không xa, bên trong phòng mấy kẻ như đầu sỏ đang bàn luận xôn xao.
“Việc này càng ngày càng khó khăn hay chúng ta lấy bảo bối ra đi?”
“Mày cho rằng mọi chuyện dẽ dàng như thế sao? Cách bảo quản kim loại chúng ta không hề biết ngộ nhớ lấy ra ngoài bị hỏng thì sao?”
“Nhưng nuôi người sống lại phải cho ăn, cho uống, lại phải trông chừng cô ta chạy trốn và nhỡ có người biết đến đấy gây rỗi thì sao?”
Lúc bọn họ nói những lời này, Trác Minh Liệt và Tử Đồ Mi đã mò tới căn phòng phía sau.Chỉ một bứng tường đơn bạc sao có thể ngăng không cho âm thanh phát ra ngoài.
“Chúng mày không phải nhiều lời”Có cả tiếng người nước ngoài vang lên “Tao có thể lấy thứ kim loại kia ra nhưng trước đó phải giết người đàn bà kia!”
Trác Minh Liệt cả kinh lập tức muốn xông vào nhưng Tử Đồ Mi lại kéo anh lại cũng ép anh giữ yên lặng.
“Giết cô ta?”
“Không giết chẳng lẽ chúng mày bắt tao phải phẫu thuật sao?” Gã ngoại quốc hỏi.
Bọn chúng quay mặt nhìn nhau.
“Chúng ta bắt cô ta đến đây để lấy xương của cô ta, làm việc nhanh một chút có rất nhiều người muốn mua !” Gã ngoại quốc lấy một bình nhỏ từ trong ngực ra “Đây là thuốc độc, hãy đem đến cho cô ta ăn đi!”
Một người trong đó thò tay ra nhận lấy thuốc độc rồi đi đến một căn phòng khác. Ở phía ngoài Trác Minh Liệt và Tử Đồ Mi cũng lập tức đi theo.
Lâm Thi Ngữ vừa nghe thấy có tiếng bước chân đến gần lấy lại sức để ngồi dậy.
“Ai!” Cô cảnh giác hỏi.
“Còn ai nữa, tiểu mỹ nhân” Gã đên ngồi xổm bên cạnh cô.
“Các người là ai tại sao lại bắt tôi đến đây!”
“Chúng tao chỉ là một đám dân liều mạng còn về chuyện vì sao muốn bắt mày thì đợi mày ăn thứ này thì sẽ biết!”
“Các người muốn làm gì” Lâm Thi Ngữ mem theo vách tường lui về phía sau.
“Muốn nhờ cô giả làm Thi Ngữ!” Trác Minh Liệt mỉm cười.
“Vậy anh có thể giả bộ yêu tôi như anh yêu cô ấy sao?” Tử Đồ Mi cũng mỉm cười, Trác Minh Liệt cứng họng.
Tại một quầy rượu trong chợ đen , ” Nghe nói trong tay các anh có hàng?” Trong bóng tối quản gia Bạch hỏi người thần bí.
“Không phải hàng bình thường nên chúng tôi chỉ bán cho người biết nhìn hàng xịn!” Người thần bí nhỏ giọng đưa ra một hàng mẫu của kim loại!
Quản gia Bạch vừa nhìn thấy lập tức hỏi: ” Ra giá đi!”
“Đây chính là thứ mà chúng tôi đổi cả mạng sống mới lấy được, 50 triệu Đô-la!”
“Được!” Quản gia Bạch không hề nghĩ ngợi một phút viết chi phiếu luôn. Đúng lúc này bỗng nhiên có người đến nói vào tai người thần bí câu gì mà hắn vội móc sung ra: ” Các người là ai? Sao lại dẫn thêm người đến đây?”
Quản gia Bạch nhận thấy là có vấn đề vì khi đến đấy ông không đem theo ai cả .
“Bây giờ tất cả các phiên giao dịch tại chợ đen đều bị Đồ Long Bang phong tỏa có phải ông cũng là người của Đồ Long Bang?”
Quản gia Bạch lắc đầu, đúng lúc này lại có vài tiếng hét chói tai vang lên hinh như bên ngoài đang diễn ra một trận đấu súng nguy hiểm . . . Người thần bí nhanh như chớp đá một đá vào bụng quản gia Bạch rồi vội vàng theo người của mình chạy ra chiếc xe ngoài cửa.
.
Trác Minh Liệt ẩn mình trong chỗ tối chạy theo thật nhanh.
“Trác Minh Liệt lên đi!” Tử Đồ Mi không biết lấy ở đâu một chiếc xe máy, Trác Minh Liệt vội nhảy lên ngồi ở phía sau cô.
Hai người đuổi theo chiếc xe kia nhưng đến một khu rừng rậm thì bị mất dấu.
Tử Đồ Mi đề nghị trở về gọi thêm người đến giúp nhưng Trác Minh Liệt nóng lòng muốn cứu người nhất định muối đuổi theo.
Cuối cùng hai người quyết định đi theo đám người kia vào khu rừng đó cụ thể là một khu căn cứ bí mật. Những kẻ kia đang lâm vào khủng hoảng nên không để ý có người đi theo. Nơi này chỗ biên cảnh cho nên vô cùng nguy hiểm.
“Trác tiên sinh tôi nghĩ chúng ta vẫn nên trở về chỉ dựa vào sự lực của chúng ta chỉ sợ người không cứu được mà ngay cả tính mạng của chúng ta cũng bi đe dọa!” Tử Đồ Mi cau mày.
“Nếu như cô sợ thì cô cứ trở về trước. . . Tôi không thể để Thi Ngữ ở nơi này một mình, bây giờ dù chỉ muộn một phút thì mạng của cô ấy cũng có khả năng gặp nguy hiểm.” Trác Minh Liệt nằm ở trong bụi cỏ phía sau nhỏ giọng nói, lời nói của anh làm cho Tử Đồ Mi không hiểu tại sao mình lại có thể lưu lại cùng anh mạo hiểm, ngay từ lúc đầu đã biết là nguy mà vẫn đi theo thì bây giờ còn phải nói thêm điều gì nữa, vì vậy cô chỉ nhìn anh một cái rồi im lặng lặp đạn vào súng.
Lúc này trong căn phòng cách đó không xa chợt vang lên hai tiếng súng, không lâu sau thì có hai xác chết bị ném ra ngoài. Trác Minh Liệt nhìn kĩ lại thì mới phát hiện hai thi thể đó là hai người ở quầy rượu trước đó có lẽ hị bị bắn là do giao dịch thất bại.
Trái tim của Trác Minh Liệt nẩy lên tới tận cổ họng anh muốn lao ra nhưng lại bị Tử Đồ Mi kéo “Trác tiên sinh, trong trường hợp này không nên dùng sức mà phải dùng mưu!” Tử Đồ Mi không chớp mắt nhìn chằm chằm bố trí chung quanh mấy căn phòng đơn sơ đó.” Nếu như tôi đoán không sai nơi đó hẳn là một nơi ẩn mình tốt nhất. ” Tử Đồ Mi chỉ vào mấy tảng đá ở gần phòng ở, nó có thể chặn ngang tất cả mọi tầm nhìn.
“Chờ trời tối đi chút nữa tôi sẽ thử qua! Nhưng trước đó chúng ta phải biết chắc chắn Lâm Thi Ngữ đang bị giam ở phòng nào và vì sao bọn họ lại bắt cô ấy?”
Trác Minh Liệt trầm mặc không nói, đối với người phụ nữ này anh chỉ cảm thấy mình phải cận lực tránh cho việc cô bị lien lụy đến chuyện của anh và Thi Ngữa.
Tử Đồ Mi nhìn anh không nói lời nào cũng không hỏi thêm hai người nằm ở trong bụi cỏ chờ đợi trời tối. Đợi một lúc Trác Minh Liệt định gọi cho ông ngoại để báo tình hình nhưng nơi này quá mức xa xôi điện thoại di động cũng không có tín hiệu.
Đúng lúc này Tử Đồ Mi đột nhiên cảm thấy bắp chân mình đau nhói, theo bản năng cô co chân lại lấy tay sờ sờ nhưng không hề phát hiện ra vết thương nào. Dựa vào kinh nghiệm có sẵn cô lấy một miếng vải buộc chân thật chặt.
Cách đó không xa, bên trong phòng mấy kẻ như đầu sỏ đang bàn luận xôn xao.
“Việc này càng ngày càng khó khăn hay chúng ta lấy bảo bối ra đi?”
“Mày cho rằng mọi chuyện dẽ dàng như thế sao? Cách bảo quản kim loại chúng ta không hề biết ngộ nhớ lấy ra ngoài bị hỏng thì sao?”
“Nhưng nuôi người sống lại phải cho ăn, cho uống, lại phải trông chừng cô ta chạy trốn và nhỡ có người biết đến đấy gây rỗi thì sao?”
Lúc bọn họ nói những lời này, Trác Minh Liệt và Tử Đồ Mi đã mò tới căn phòng phía sau.Chỉ một bứng tường đơn bạc sao có thể ngăng không cho âm thanh phát ra ngoài.
“Chúng mày không phải nhiều lời”Có cả tiếng người nước ngoài vang lên “Tao có thể lấy thứ kim loại kia ra nhưng trước đó phải giết người đàn bà kia!”
Trác Minh Liệt cả kinh lập tức muốn xông vào nhưng Tử Đồ Mi lại kéo anh lại cũng ép anh giữ yên lặng.
“Giết cô ta?”
“Không giết chẳng lẽ chúng mày bắt tao phải phẫu thuật sao?” Gã ngoại quốc hỏi.
Bọn chúng quay mặt nhìn nhau.
“Chúng ta bắt cô ta đến đây để lấy xương của cô ta, làm việc nhanh một chút có rất nhiều người muốn mua !” Gã ngoại quốc lấy một bình nhỏ từ trong ngực ra “Đây là thuốc độc, hãy đem đến cho cô ta ăn đi!”
Một người trong đó thò tay ra nhận lấy thuốc độc rồi đi đến một căn phòng khác. Ở phía ngoài Trác Minh Liệt và Tử Đồ Mi cũng lập tức đi theo.
Lâm Thi Ngữ vừa nghe thấy có tiếng bước chân đến gần lấy lại sức để ngồi dậy.
“Ai!” Cô cảnh giác hỏi.
“Còn ai nữa, tiểu mỹ nhân” Gã đên ngồi xổm bên cạnh cô.
“Các người là ai tại sao lại bắt tôi đến đây!”
“Chúng tao chỉ là một đám dân liều mạng còn về chuyện vì sao muốn bắt mày thì đợi mày ăn thứ này thì sẽ biết!”
“Các người muốn làm gì” Lâm Thi Ngữ mem theo vách tường lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.