Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 118: khó phân biệt
Thiển Khuynh Thành
20/06/2015
Trong lòng Tiểu Thi kinh ngạc người này nhìn thật lạ không giống bất cứ trợ lý nào của Trác Minh Liệt, một người xa lạ lại thăm một bệnh nhân thật là quá kỳ lạ. Ngộ nhỡ anh ta định làm hại Trác Minh Liệt chẳng phải là nguy rồi. Nghĩ đến đo Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đi vào phòng bệnh Trác Minh Liệt.
“Anh là ai? Sao lại ở chỗ này?” Tiểu Thi hung dữ hỏi.
“Tôi là trợ lý của bác sĩ Quynh Tư tìm Trác tiên sinh có việc vô cùng quan trọng!” Người kia nói.
Tiểu Thi nhìn tài liệu trong tay anh ta, không biết bên trong sẽ là cái gì. Bọn họ cứ im lặng như vậy, bỗng nhiên Trác Minh Liệt tỉnh lại.
“Tiểu Thi, Mộc Mộc phẫu thuật thành công?” Anh nắm lấy tay Tiểu Thi hỏi.
Tiểu Thi rất cảm động gật đầu liên tục “Rất thành công! Anh đã cực khổ” nói xong cô rất tự nhiên mà xoa xoa đầu của anh. Trác Minh Liệt nắm lấy tay của cô nhưng vì thuốc vẫn chưa hết tác dụng nên anh vẫn chưa tinh hẳn, cả người có chút mệt mỏi.
Người kia thấy anh tỉnh lại vội vàng đưa tập tài liệu lên “Trác tiên sinh, tiên sinh Quynh Tư gửi cho anh!”
Vừa nghe đến Quynh Tư, tim Trác Minh Liệt lập tức rộn lên. Anh có chút run rẩy nhận lấy tài liệu từ từ mở ra. . . Đây là báo cáo kết quả giám định DNA “Không có quan hệ cha con” . Mộc Mộc không phải con trai của anh?
Anh chán nản buông báo cáo xuống, đem cả người mệt lả tựa vào người Tiểu Thi.
“Thế nào?” Tiểu Thi hỏi.
“Mộc Mộc không phải là con trai của anh!” Trác Minh Liệt có chút thất vọng nói.
“Anh đi làm xét nghiệm DNA rồi hả ?” Tiểu Thi hỏi “Không phải thì sao chứ? Bé yêu anh mà anh cũng yêu bé như vậy còn chưa đủ sao?” Cô an ủi.
Anh chợt ôm lấy cô, đôi tay ôm chặt hông của cô, vùi đầu ở trên bụng của cô. Như một đứa bé đang làm nũng .
“Chú Minh Liệt mà cũng làm nũng” Cầu Cầu ngồi trên ghế làm mặt quỷ cười nhạo Trác Minh Liệt, Trác Minh Liệt dùng một tay kéo Cầu Cầu lại, làm nó vừa sợ, vừa cười to vừa thét chói tai. Anh cũng tùy ý mà cười, có lẽ cứ như vậy mới làm vơi đi mất mát trong lòng anh! Có lẽ Tiểu Thi nói đúng, Mộc Mộc không phải là con trai anh thì sao chứ? Mà anh đã nhận nuôi nó dù thế nào đi chăng nữa anh cũng hết sức yêu thương nó!
Sắc trời đã tối, vì vẫn còn mệt mỏi nên Trác Minh Liệt vẫn ở trong bệnh viện mà Mộc Mộc vẫn còn chưa tỉnh lại. . . Bác sĩ nói, đứa bé còn quá nhỏ nên ảnh hưởng của thuốc mê tương đối lớn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Tiểu Thi và Cầu Cầu vẫn ở trong phòng bệnh của Trác Minh Liệt chờ Mộc Mộc tỉnh lại.
“Có đau hay không ?” Tiểu Thi hỏi Trác Minh Liệt.
“Dù có đau nhưng vì cứu con trai, anh vẫn có thể chịu được!” Trác Minh Liệt chân thành nói. Nhưng do tác dụng phụ cuae thuốc tê làm tinh thần của anh uể oải, Tiểu Thi muốn đi ra ngoài để cho anh nghỉ ngơi nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu thả.
“Mau ngủ đi, ngày mai tôi lại đến thăm anh!” Tiểu Thi như dỗ một đứa bé, nghe thấy vậy anh mới ngoan ngoãn gật đầu một cái, mí mắt từ từ khép lại, lông mi dày ở phía trên khẽ dãn ra. Tiểu Thi lắc đầu một cái, dẫn Cầu Cầu ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, chúng ta không đợi Mộc Mộc tỉnh lại sao?” Cầu Cầu hỏi.
“Không đợi, sáng sớm ngày mai chúng ta lại tới đây có được hay không?” Tiểu Thi hỏi Cầu Cầu.
“Được ạ” Cầu Cầu nắm lấy tay mẹ vừa nhảy vừa đi “Mẹ, đã rất lâu rồi con chưa đi nhà trẻ !”
“Chờ Mộc Mộc khỏe lại các con cùng đi được không?”
“Vâng ạ” hai mẹ con cũng nhau đối thoại, thật vui vẻ mà đi . Chợt Cầu Cầu nhìn thấy phía trước có một chú chó con rất xinh đẹp nó lập tức buông lỏng tay Tiểu Thi ra vội đuổi theo.
“Cầu Cầu! Con chạy đi đâu!” Tiểu Thi hỏng sợ, nơi này xe đi rất đông đúc rất khó đi lại , nguy hiểm vô cùng. Nhưng là Cầu Cầu giống cá trạch vừa trơn vừa trượt cứ thế mà chạy đi, Tiểu Thi vừa vội lại vừa giận đuổi theo con.Nhưng đến lúc cô chạy ra thì lại không nhìn thấy Cầu Cầu đâu.
“Cầu Cầu! !” Tiểu Thi hoảng sợ, cô sợ Cầu Cầu lại bị bắt cóc như lần trước, vừa trách mình dạy con ko chu đáo.
“Mẹ, con ở nơi này” trong bụi hoa bỗng nhiên vang lên tiếng của Cầu Cầu , Tiểu Thi vội vàng chạy đến đó. Khuôn mặt Cầu Cầu bi thương nhìn chú chó con, vừa rồi còn thấy nó chạy vậy mà giờ không biết tại sao lại nằm tại nơi này.
“Cầu Cầu!” Tiểu Thi tức giận “Con làm sao vậy!”
“Mẹ con chó bị chết rồi!”
“Còn nói gì!” Tiểu Thi nâng lên bàn tay liền, đánh thẳng vào Cầu Cầu “Con có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào hay không!”
Cầu Cầu oa một tiếng khóc lên, đúng lúc ấy thì xác của chú chó con kia chợt nổ bùng, lấy lại chú ý của hai người họ. Tiểu Thi bị tình hình trước mắt làm sợ ngây người, chuyện này là sao?
Nhìn lại xương thịt còn sót lại của con chó, Tiểu Thi chợt nhìn thấy một bộ điểu khiển từ xa, lúc này cô mới hiểu được… kế hoạch A. Lòng của cô nhất thời rơi vào hầm băng, xem ra vừa rồi là cảnh cáo đối với cô.Ép cô nhanh chóng lấy được tài liệu về kế hoạch A!
Nhưng tại sao muốn lại là cô? Tại sao lại ẹp buộc cô! Tiểu Thi ôm chặt lấy Cầu Cầu vội vàng muốn ra khỏi nơi đó.
Trong nhà tất cả các giấy tờ đều bay loạn lên. Chuyện này là sao? Trác Minh Liệt kinh hãi nhìn cả căn nhà bừa bãi, chợt không biết từ đâu một trận gió to thổi đến, làm giấy tờ đã loạn lại loạn hơn, chúng bay đầy trời. Cho đến khi tất cả đều kết thúc anh mới nhìn thấy trên bàn còn sót lại ba tờ giấy đó là báo cáo về xét nghiệp DNA của anh và Mộc Mộc, xét nghiệp hiến tủy của ba anh và anh. Những thứ này tại sao lại ở chỗ này? Anh chợt nhớ đến một chuyện, hình như anh đã quá vội vàng nên lấy nhầm tủy của ba anh đưa cho Quynh Tư làm xét nghiệm DNA , bỗng nhiên hình ảnh trong mơ đột nhiên vụt tắt , Trác Minh Liệt tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi. Giấc mơ vừa rồi tại sao chân thật như vậy? Thật chẳng lẽ có chỗ nào không đúng sao?
“Anh là ai? Sao lại ở chỗ này?” Tiểu Thi hung dữ hỏi.
“Tôi là trợ lý của bác sĩ Quynh Tư tìm Trác tiên sinh có việc vô cùng quan trọng!” Người kia nói.
Tiểu Thi nhìn tài liệu trong tay anh ta, không biết bên trong sẽ là cái gì. Bọn họ cứ im lặng như vậy, bỗng nhiên Trác Minh Liệt tỉnh lại.
“Tiểu Thi, Mộc Mộc phẫu thuật thành công?” Anh nắm lấy tay Tiểu Thi hỏi.
Tiểu Thi rất cảm động gật đầu liên tục “Rất thành công! Anh đã cực khổ” nói xong cô rất tự nhiên mà xoa xoa đầu của anh. Trác Minh Liệt nắm lấy tay của cô nhưng vì thuốc vẫn chưa hết tác dụng nên anh vẫn chưa tinh hẳn, cả người có chút mệt mỏi.
Người kia thấy anh tỉnh lại vội vàng đưa tập tài liệu lên “Trác tiên sinh, tiên sinh Quynh Tư gửi cho anh!”
Vừa nghe đến Quynh Tư, tim Trác Minh Liệt lập tức rộn lên. Anh có chút run rẩy nhận lấy tài liệu từ từ mở ra. . . Đây là báo cáo kết quả giám định DNA “Không có quan hệ cha con” . Mộc Mộc không phải con trai của anh?
Anh chán nản buông báo cáo xuống, đem cả người mệt lả tựa vào người Tiểu Thi.
“Thế nào?” Tiểu Thi hỏi.
“Mộc Mộc không phải là con trai của anh!” Trác Minh Liệt có chút thất vọng nói.
“Anh đi làm xét nghiệm DNA rồi hả ?” Tiểu Thi hỏi “Không phải thì sao chứ? Bé yêu anh mà anh cũng yêu bé như vậy còn chưa đủ sao?” Cô an ủi.
Anh chợt ôm lấy cô, đôi tay ôm chặt hông của cô, vùi đầu ở trên bụng của cô. Như một đứa bé đang làm nũng .
“Chú Minh Liệt mà cũng làm nũng” Cầu Cầu ngồi trên ghế làm mặt quỷ cười nhạo Trác Minh Liệt, Trác Minh Liệt dùng một tay kéo Cầu Cầu lại, làm nó vừa sợ, vừa cười to vừa thét chói tai. Anh cũng tùy ý mà cười, có lẽ cứ như vậy mới làm vơi đi mất mát trong lòng anh! Có lẽ Tiểu Thi nói đúng, Mộc Mộc không phải là con trai anh thì sao chứ? Mà anh đã nhận nuôi nó dù thế nào đi chăng nữa anh cũng hết sức yêu thương nó!
Sắc trời đã tối, vì vẫn còn mệt mỏi nên Trác Minh Liệt vẫn ở trong bệnh viện mà Mộc Mộc vẫn còn chưa tỉnh lại. . . Bác sĩ nói, đứa bé còn quá nhỏ nên ảnh hưởng của thuốc mê tương đối lớn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Tiểu Thi và Cầu Cầu vẫn ở trong phòng bệnh của Trác Minh Liệt chờ Mộc Mộc tỉnh lại.
“Có đau hay không ?” Tiểu Thi hỏi Trác Minh Liệt.
“Dù có đau nhưng vì cứu con trai, anh vẫn có thể chịu được!” Trác Minh Liệt chân thành nói. Nhưng do tác dụng phụ cuae thuốc tê làm tinh thần của anh uể oải, Tiểu Thi muốn đi ra ngoài để cho anh nghỉ ngơi nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không chịu thả.
“Mau ngủ đi, ngày mai tôi lại đến thăm anh!” Tiểu Thi như dỗ một đứa bé, nghe thấy vậy anh mới ngoan ngoãn gật đầu một cái, mí mắt từ từ khép lại, lông mi dày ở phía trên khẽ dãn ra. Tiểu Thi lắc đầu một cái, dẫn Cầu Cầu ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, chúng ta không đợi Mộc Mộc tỉnh lại sao?” Cầu Cầu hỏi.
“Không đợi, sáng sớm ngày mai chúng ta lại tới đây có được hay không?” Tiểu Thi hỏi Cầu Cầu.
“Được ạ” Cầu Cầu nắm lấy tay mẹ vừa nhảy vừa đi “Mẹ, đã rất lâu rồi con chưa đi nhà trẻ !”
“Chờ Mộc Mộc khỏe lại các con cùng đi được không?”
“Vâng ạ” hai mẹ con cũng nhau đối thoại, thật vui vẻ mà đi . Chợt Cầu Cầu nhìn thấy phía trước có một chú chó con rất xinh đẹp nó lập tức buông lỏng tay Tiểu Thi ra vội đuổi theo.
“Cầu Cầu! Con chạy đi đâu!” Tiểu Thi hỏng sợ, nơi này xe đi rất đông đúc rất khó đi lại , nguy hiểm vô cùng. Nhưng là Cầu Cầu giống cá trạch vừa trơn vừa trượt cứ thế mà chạy đi, Tiểu Thi vừa vội lại vừa giận đuổi theo con.Nhưng đến lúc cô chạy ra thì lại không nhìn thấy Cầu Cầu đâu.
“Cầu Cầu! !” Tiểu Thi hoảng sợ, cô sợ Cầu Cầu lại bị bắt cóc như lần trước, vừa trách mình dạy con ko chu đáo.
“Mẹ, con ở nơi này” trong bụi hoa bỗng nhiên vang lên tiếng của Cầu Cầu , Tiểu Thi vội vàng chạy đến đó. Khuôn mặt Cầu Cầu bi thương nhìn chú chó con, vừa rồi còn thấy nó chạy vậy mà giờ không biết tại sao lại nằm tại nơi này.
“Cầu Cầu!” Tiểu Thi tức giận “Con làm sao vậy!”
“Mẹ con chó bị chết rồi!”
“Còn nói gì!” Tiểu Thi nâng lên bàn tay liền, đánh thẳng vào Cầu Cầu “Con có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào hay không!”
Cầu Cầu oa một tiếng khóc lên, đúng lúc ấy thì xác của chú chó con kia chợt nổ bùng, lấy lại chú ý của hai người họ. Tiểu Thi bị tình hình trước mắt làm sợ ngây người, chuyện này là sao?
Nhìn lại xương thịt còn sót lại của con chó, Tiểu Thi chợt nhìn thấy một bộ điểu khiển từ xa, lúc này cô mới hiểu được… kế hoạch A. Lòng của cô nhất thời rơi vào hầm băng, xem ra vừa rồi là cảnh cáo đối với cô.Ép cô nhanh chóng lấy được tài liệu về kế hoạch A!
Nhưng tại sao muốn lại là cô? Tại sao lại ẹp buộc cô! Tiểu Thi ôm chặt lấy Cầu Cầu vội vàng muốn ra khỏi nơi đó.
Trong nhà tất cả các giấy tờ đều bay loạn lên. Chuyện này là sao? Trác Minh Liệt kinh hãi nhìn cả căn nhà bừa bãi, chợt không biết từ đâu một trận gió to thổi đến, làm giấy tờ đã loạn lại loạn hơn, chúng bay đầy trời. Cho đến khi tất cả đều kết thúc anh mới nhìn thấy trên bàn còn sót lại ba tờ giấy đó là báo cáo về xét nghiệp DNA của anh và Mộc Mộc, xét nghiệp hiến tủy của ba anh và anh. Những thứ này tại sao lại ở chỗ này? Anh chợt nhớ đến một chuyện, hình như anh đã quá vội vàng nên lấy nhầm tủy của ba anh đưa cho Quynh Tư làm xét nghiệm DNA , bỗng nhiên hình ảnh trong mơ đột nhiên vụt tắt , Trác Minh Liệt tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi. Giấc mơ vừa rồi tại sao chân thật như vậy? Thật chẳng lẽ có chỗ nào không đúng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.