Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 106: Thẩm Tử Quân gặp nạn
Thiển Khuynh Thành
20/06/2015
11h 30’ trưa,
Cuộc họp của chuyên gia kết thúc, Trác Minh Liệt bị bác sĩ gọi vào phòng làm việc.
“Trác tiên sinh, chúng tôi thật lòng chia buồn với anh, con của anh thật sự bị bệnh máu trắng!”
Trong đầu Trác Minh Liệt nổ oanh một cái, anh cảm giác hình như mình đã bị mất đi thính giác.
“Trác tiên sinh, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa cho Mộc Mộc. Tình trạng của đứa bé bây giờ có thể coi như là ổn định, chỉ cần tromg thời gian cho phép, tìm được cốt tủy thích hợp thì Mộc Mộc có thể cứu!”
Câu nói tiếp theo của bác sĩ cũng không thể làm cho Trác Minh Liệt bình tâm hơn. Đối với căn bệnh máu trắng này, anh rất sợ hãi vì trước đây em trai của anh cũng vig căn bệnh này mà chết.
“Tỷ lệ tìm được người hợp tủy là bao nhiêu?” Trác Minh Liệt ổn định lại âm thanh. . .
“Nếu như Mộc Mộc có anh chị em thì khoảng 25% , nếu không có mà tìm ở ngoài thì cái này rất khó nói” bác sĩ thở dài.
Bên ngoài, mặc dù ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ nhưng lại anh lại không hề cảm nhận được sự ấm áp, và hy vọng.
Mộc Mộc là cô nhi, anh phải đi đâu để tìm anh chị em của con đây? Trác Minh Liệt tuyệt vọng, chỉ có thể thử tìm vận may trong số những người xa lại vậy.
“Chúng tôi sẽ đưa tư liệu con trai của anh đến kho cốt tủy Trung Hoa và thế giới và cũng mong Trác tiên sinh hãy tích cực phối hợp tìm kiếm người để việc cứu Mộc Mộc được nhanh chóng!” Bác sĩ khích lệ Trác Minh Liệt nhưng anh vẫn bi thương khác thường. . . Từ phòng đi ra Trác Minh Liệt không biết làm thế nào để đối mặt với Mộc Mộc. Giả sử không tìm được tủy hợp lý, vậy đứa bé này chẳng phải sẽ biến mất sao, điều này làm sao anh chịu nổi .
“Ba…” Mộc Mộc đang mang bệnh nên một phút cũng không muốn rời xa anh.
Trác Minh Liệt vừa an ủi con trai vừa gọi điện thoại đến công ty thông báo cho trợ lý chuẩn bị một hội nghị triệu tập khẩn cấp.
“Tất cả mọi người trong công ty đều phải đến bao gồm nhân công vệ sinh!”
“Tổng tài đã xảy ra chuyện gì?” Trợ lý cả kinh thất sắc,việc tập hợp này chỉ có khi công ty xảy ra chuyện khẩn cấp.
“Hãy bớt nói nhảm đi, làm theo lời của tôi!” Trác Minh Liệt không nói gì thêm, cúp điện thoại xuống, tiếp tục an ủi Mộc Mộc.
Tổng công ty Thẩm thị, vì hoài nghi cách làm của Phùng Thiếu Diễn cho nên Thẩm Tử Quân muốn trực tiếp gặp anh ta để nói rõ ràng.
“Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc anh có mục đích gì?” Thẩm Tử Quân lạnh lùng hỏi.
“Đại tiểu thư, nơi này là công ty không phải là phòng làm việc của tôi, cô đột nhiên xông tới như vậy là tốt sao?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng nói.
“Tốt chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Hai người đi đếm một chỗ để xe.
“Có phải anh có âm mưu gì không?” Thẩm Tử Quân hỏi.
“ Đều do người nhà họ Thẩm cô quyết định, nếu có âm mưu thì cũng không phải là âm mưu của tôi, nên cô muốn hỏi thì nên hỏi ba cô chứ, có phải không?” Phùng Thiếu Diễm châm chọc cười, trong mắt anh nhìn Thẩm Tử Quân có vẻ thông minh mà quả thật ngu ngốc vô cùng.
“Tốt anh không phải nói, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Trác Minh Liệt!” Nói xong Thẩm Tử Quân quay người muốn đi, nhưng Phùng Thiếu Diễm chợt chắn trước mặt cô.
“Bây giờ cô mà nói cho hắn biết chính là hại chết cha cô! Mà cô nghĩ hắn ta sẽ tin cô sao?” Phùng Thiếu Diễm từng bước từng bước mà ép sát, Thẩm Tử Quân từng bước lui về phía sau, chợt chân trượt, cô một tiếng hét to mốt tiếng ngã xuống cầu thang!
Cuộc họp của chuyên gia kết thúc, Trác Minh Liệt bị bác sĩ gọi vào phòng làm việc.
“Trác tiên sinh, chúng tôi thật lòng chia buồn với anh, con của anh thật sự bị bệnh máu trắng!”
Trong đầu Trác Minh Liệt nổ oanh một cái, anh cảm giác hình như mình đã bị mất đi thính giác.
“Trác tiên sinh, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa cho Mộc Mộc. Tình trạng của đứa bé bây giờ có thể coi như là ổn định, chỉ cần tromg thời gian cho phép, tìm được cốt tủy thích hợp thì Mộc Mộc có thể cứu!”
Câu nói tiếp theo của bác sĩ cũng không thể làm cho Trác Minh Liệt bình tâm hơn. Đối với căn bệnh máu trắng này, anh rất sợ hãi vì trước đây em trai của anh cũng vig căn bệnh này mà chết.
“Tỷ lệ tìm được người hợp tủy là bao nhiêu?” Trác Minh Liệt ổn định lại âm thanh. . .
“Nếu như Mộc Mộc có anh chị em thì khoảng 25% , nếu không có mà tìm ở ngoài thì cái này rất khó nói” bác sĩ thở dài.
Bên ngoài, mặc dù ánh nắng mặt trời vẫn sáng rực rỡ nhưng lại anh lại không hề cảm nhận được sự ấm áp, và hy vọng.
Mộc Mộc là cô nhi, anh phải đi đâu để tìm anh chị em của con đây? Trác Minh Liệt tuyệt vọng, chỉ có thể thử tìm vận may trong số những người xa lại vậy.
“Chúng tôi sẽ đưa tư liệu con trai của anh đến kho cốt tủy Trung Hoa và thế giới và cũng mong Trác tiên sinh hãy tích cực phối hợp tìm kiếm người để việc cứu Mộc Mộc được nhanh chóng!” Bác sĩ khích lệ Trác Minh Liệt nhưng anh vẫn bi thương khác thường. . . Từ phòng đi ra Trác Minh Liệt không biết làm thế nào để đối mặt với Mộc Mộc. Giả sử không tìm được tủy hợp lý, vậy đứa bé này chẳng phải sẽ biến mất sao, điều này làm sao anh chịu nổi .
“Ba…” Mộc Mộc đang mang bệnh nên một phút cũng không muốn rời xa anh.
Trác Minh Liệt vừa an ủi con trai vừa gọi điện thoại đến công ty thông báo cho trợ lý chuẩn bị một hội nghị triệu tập khẩn cấp.
“Tất cả mọi người trong công ty đều phải đến bao gồm nhân công vệ sinh!”
“Tổng tài đã xảy ra chuyện gì?” Trợ lý cả kinh thất sắc,việc tập hợp này chỉ có khi công ty xảy ra chuyện khẩn cấp.
“Hãy bớt nói nhảm đi, làm theo lời của tôi!” Trác Minh Liệt không nói gì thêm, cúp điện thoại xuống, tiếp tục an ủi Mộc Mộc.
Tổng công ty Thẩm thị, vì hoài nghi cách làm của Phùng Thiếu Diễn cho nên Thẩm Tử Quân muốn trực tiếp gặp anh ta để nói rõ ràng.
“Phùng Thiếu Diễm, rốt cuộc anh có mục đích gì?” Thẩm Tử Quân lạnh lùng hỏi.
“Đại tiểu thư, nơi này là công ty không phải là phòng làm việc của tôi, cô đột nhiên xông tới như vậy là tốt sao?” Phùng Thiếu Diễm lạnh lùng nói.
“Tốt chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Hai người đi đếm một chỗ để xe.
“Có phải anh có âm mưu gì không?” Thẩm Tử Quân hỏi.
“ Đều do người nhà họ Thẩm cô quyết định, nếu có âm mưu thì cũng không phải là âm mưu của tôi, nên cô muốn hỏi thì nên hỏi ba cô chứ, có phải không?” Phùng Thiếu Diễm châm chọc cười, trong mắt anh nhìn Thẩm Tử Quân có vẻ thông minh mà quả thật ngu ngốc vô cùng.
“Tốt anh không phải nói, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Trác Minh Liệt!” Nói xong Thẩm Tử Quân quay người muốn đi, nhưng Phùng Thiếu Diễm chợt chắn trước mặt cô.
“Bây giờ cô mà nói cho hắn biết chính là hại chết cha cô! Mà cô nghĩ hắn ta sẽ tin cô sao?” Phùng Thiếu Diễm từng bước từng bước mà ép sát, Thẩm Tử Quân từng bước lui về phía sau, chợt chân trượt, cô một tiếng hét to mốt tiếng ngã xuống cầu thang!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.