Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 68: tuyệt vọng
Thiển Khuynh Thành
20/06/2015
Cũng không biết trải qua bao lâu Tiểu Thi bị truyền thanh đánh thức, thì ra là đã đến.
“Cầu Cầu chúng ta về nhà rồi!” Tiểu Thi đánh thức Cầu Cầu, trong lòng có mấy phần chua xót, không đến một tháng trước nơi này cũng là nhà của cô nhưng còn bây giờ nơi này còn như vậy không …..
Máy bay hạ cánh Tiểu Thi lập tức đi hỏi thăm chuyến bay tiếp theo thời gian tới đây còn lâu không.
Cô đợi rất lâu rồi không thấy có chuyến bay nào tới, Tiểu Thi có chút sốt ruột.
“Tiểu thư cho hỏi tại sao chuyến bay 1024 vẫn chưa hạ cánh? ?”
“Thật xin lỗi tiểu thư, nửa giờ trước chúng tôi nhận được tin tức chuyến bay 1024 đang bị mất tích ngoài ý muốn, hiện chung tôi đang điều tra nguyên nhân mất tích!”
! Tiểu Thi không thể tin vào tai mình ngồi sụp xuống ghế sô pha. Trác Minh Liệt đã xảy ra chuyện? ! ! Nếu như bởi vì cô mà khiến Trác Minh Liệt gặp chuyện không may cô làm sao có thể đối mặt với nhà của Trác gia!
“Tiểu thư ngài hãy bình tĩnh, máy bay hiện tại chỉ là mất tích mà thôi thương vong cụ thể còn chưa có tin gì!”
“Câu thương vong nghe thật kinh người!”
“Chú Minh Liệt!” Cầu Cầu chợt gọi to một tiếng làm suy nghĩ của Tiểu Thi dừng lại trong nháy mắt lại bị kích hoạt lên. Cô vội vàng xoay một người ăn mặc rất thoải mãi đang đi đến- Trác Minh Liệt xuất hiện trong tầm mắt cô. Ánh mắt của cô chợt mơ hồ cô nắm Cầu Cầu thật chặt.
“Anh không có việc gì thật tốt quá!” Tiểu Thi tái nhợt cười.
“Vừa rồi ở trên máy bay tôi cũng nghe loa phóng thanh nói, chỉ là thiếu chút nữa là tôi đã lên chuyến máy bay kia. Đáng tiếc tôi không mua được tấm vé cuois cùng nên đành đi chuyên cơ sang đây!” Trác Minh Liệt hời hợt nói qua. Tiểu Thi cố gắng mở to mắt nhưng vẫn hoàn toàn mơ hồ. “Xem nào, thời gian của cô thật còn không nhiều lắm.”
“Chúng ta đi đến chỗ nào đầu tiên?”
“Tôi muốn đi đến viên trang họ Lý đầu tiên”Tiểu Thi kéo Cầu Cầu nhỏ giọng nói “Cầu Cầu nắm tay mẹ có được hay không?”
“Vâng” Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu.
Tháng tư ở Vancauver khí hậu rất dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp.Từng đợt hoa Anh Đào và Đỗ Quyên nở rộ.
Trác Minh Liệt gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng tới viên trang họ Lý.
“Tiểu Thi cô có phải không thoải mái chỗ nào hay không?” Trác Minh Liệt nhìn thấy sự khác thường của Tiểu Thi .
“Tôi không sao” Mười lăm phút sau, một tòa trang viên khác hắn với kiến trúc của Trung Quốc xuất hiện, nằm tại lưng chừng trên dốc núi. Trang viên được bao bọc xunh quanh bởi các cây đại thụ và những vườn hoa rực rỡ. Hàng rào sắt mang phong cách châu Âu bị cây Tường Vi bám đầy.
“Mẹ wearehome! wearehome!” Cầu Cầu qua ở cửa sổ xe trước vui vẻ kêu to. Tiểu Thi lại trầm mặc, không nói, cô mơ hồ cảm nhận thấy trong tầm mắt của cô trang viên này không hề có sức sống thậm chí mang đậm không khí trầm lặng.
Xuống xe Cầu Cầu là người đầu tiên chạy ra nó chạy nhanh đến trước cửa bấn chuông và kêu to: “unclewearehome!” Nhưng Trác Minh Liệt lại để ý thấy những thứ như tay nắm cửa và hàng rào sắt đã gỉ vết loang lổ nhìn giống như đã thật lâu không ai tới.
Thật lâu bên trong lại truyền đến tiếng người: “người nào!”
“Mẹ có người ở”!
Một ông cụ tóc nâu trắng đi ra, mặt tò mò nhìn Tiểu Thi: “ngài tìm ai?”
Tiểu Thi nắm hàng rào khẩn trương hỏi: “ngài khỏe, xin hỏi Lý Triết Vũ còn ở tại nơi này không?”
“Lý Triết Vũ? Chưa nghe nói qua!” Ông cụ trả lời, điều đó khiến Tiểu Thi trầm mặc.
“Nơi này là không phải gọi là Lý Viên sao? Trước đây ai đã ở đây?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Cái gì là Lý Viên, nơi này là vườn Hoa Thường trước là một cô gái gốc Hoa ở sau đó cô ấy lại trở về nước, phòng này vẫn trống không!”
Nghe ông cụ nói như vậy, Tiểu Thi cảm thấy thật mơ hồ chẳng lẽ cuộc sống trước kia là tự cô tưởng tượng ra sao?
“Cầu Cầu chúng ta về nhà rồi!” Tiểu Thi đánh thức Cầu Cầu, trong lòng có mấy phần chua xót, không đến một tháng trước nơi này cũng là nhà của cô nhưng còn bây giờ nơi này còn như vậy không …..
Máy bay hạ cánh Tiểu Thi lập tức đi hỏi thăm chuyến bay tiếp theo thời gian tới đây còn lâu không.
Cô đợi rất lâu rồi không thấy có chuyến bay nào tới, Tiểu Thi có chút sốt ruột.
“Tiểu thư cho hỏi tại sao chuyến bay 1024 vẫn chưa hạ cánh? ?”
“Thật xin lỗi tiểu thư, nửa giờ trước chúng tôi nhận được tin tức chuyến bay 1024 đang bị mất tích ngoài ý muốn, hiện chung tôi đang điều tra nguyên nhân mất tích!”
! Tiểu Thi không thể tin vào tai mình ngồi sụp xuống ghế sô pha. Trác Minh Liệt đã xảy ra chuyện? ! ! Nếu như bởi vì cô mà khiến Trác Minh Liệt gặp chuyện không may cô làm sao có thể đối mặt với nhà của Trác gia!
“Tiểu thư ngài hãy bình tĩnh, máy bay hiện tại chỉ là mất tích mà thôi thương vong cụ thể còn chưa có tin gì!”
“Câu thương vong nghe thật kinh người!”
“Chú Minh Liệt!” Cầu Cầu chợt gọi to một tiếng làm suy nghĩ của Tiểu Thi dừng lại trong nháy mắt lại bị kích hoạt lên. Cô vội vàng xoay một người ăn mặc rất thoải mãi đang đi đến- Trác Minh Liệt xuất hiện trong tầm mắt cô. Ánh mắt của cô chợt mơ hồ cô nắm Cầu Cầu thật chặt.
“Anh không có việc gì thật tốt quá!” Tiểu Thi tái nhợt cười.
“Vừa rồi ở trên máy bay tôi cũng nghe loa phóng thanh nói, chỉ là thiếu chút nữa là tôi đã lên chuyến máy bay kia. Đáng tiếc tôi không mua được tấm vé cuois cùng nên đành đi chuyên cơ sang đây!” Trác Minh Liệt hời hợt nói qua. Tiểu Thi cố gắng mở to mắt nhưng vẫn hoàn toàn mơ hồ. “Xem nào, thời gian của cô thật còn không nhiều lắm.”
“Chúng ta đi đến chỗ nào đầu tiên?”
“Tôi muốn đi đến viên trang họ Lý đầu tiên”Tiểu Thi kéo Cầu Cầu nhỏ giọng nói “Cầu Cầu nắm tay mẹ có được hay không?”
“Vâng” Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu.
Tháng tư ở Vancauver khí hậu rất dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp.Từng đợt hoa Anh Đào và Đỗ Quyên nở rộ.
Trác Minh Liệt gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng tới viên trang họ Lý.
“Tiểu Thi cô có phải không thoải mái chỗ nào hay không?” Trác Minh Liệt nhìn thấy sự khác thường của Tiểu Thi .
“Tôi không sao” Mười lăm phút sau, một tòa trang viên khác hắn với kiến trúc của Trung Quốc xuất hiện, nằm tại lưng chừng trên dốc núi. Trang viên được bao bọc xunh quanh bởi các cây đại thụ và những vườn hoa rực rỡ. Hàng rào sắt mang phong cách châu Âu bị cây Tường Vi bám đầy.
“Mẹ wearehome! wearehome!” Cầu Cầu qua ở cửa sổ xe trước vui vẻ kêu to. Tiểu Thi lại trầm mặc, không nói, cô mơ hồ cảm nhận thấy trong tầm mắt của cô trang viên này không hề có sức sống thậm chí mang đậm không khí trầm lặng.
Xuống xe Cầu Cầu là người đầu tiên chạy ra nó chạy nhanh đến trước cửa bấn chuông và kêu to: “unclewearehome!” Nhưng Trác Minh Liệt lại để ý thấy những thứ như tay nắm cửa và hàng rào sắt đã gỉ vết loang lổ nhìn giống như đã thật lâu không ai tới.
Thật lâu bên trong lại truyền đến tiếng người: “người nào!”
“Mẹ có người ở”!
Một ông cụ tóc nâu trắng đi ra, mặt tò mò nhìn Tiểu Thi: “ngài tìm ai?”
Tiểu Thi nắm hàng rào khẩn trương hỏi: “ngài khỏe, xin hỏi Lý Triết Vũ còn ở tại nơi này không?”
“Lý Triết Vũ? Chưa nghe nói qua!” Ông cụ trả lời, điều đó khiến Tiểu Thi trầm mặc.
“Nơi này là không phải gọi là Lý Viên sao? Trước đây ai đã ở đây?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Cái gì là Lý Viên, nơi này là vườn Hoa Thường trước là một cô gái gốc Hoa ở sau đó cô ấy lại trở về nước, phòng này vẫn trống không!”
Nghe ông cụ nói như vậy, Tiểu Thi cảm thấy thật mơ hồ chẳng lẽ cuộc sống trước kia là tự cô tưởng tượng ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.