Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 19: Bán Quần Áo (1)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
07/06/2022
Chị mập cũng là người thích những thứ xinh đẹp như mọi người, hôm nay đến huyện thành để mua lễ vật đi thăm bạn bè, đã đi dạo một vòng, vẫn chưa nhìn trúng lễ vật nào.
Bỗng nhiên nhìn thấy hai đứa bé phấn điêu ngọc trác ngồi trên xe bò, cũng không phải nhìn trúng Bì Bì Đường Đường, chỉ là cảm thấy hai đứa nhỏ Bì Bì Đường Đường này lớn lên quá tinh xảo, cô nhịn không được nhìn đến mê mẩn, sắp quên mất mục đích mình đến huyện thành là gì.
Kết quả Bì Bì vừa nhắc nhở, cô mới phát hiện quần áo trên người Bì Bì cực kỳ đẹp mắt, không giống như quần áo trẻ em trên thị trường hiện nay, trong nháy mắt liền nhìn trúng.
Ngay lập tức quyết định mua hai bộ quần áo này tặng cho bạn bè.
"Là cho đứa bé bao nhiêu tuổi?" Nam Tương hỏi.
"Khoảng chừng ba tuổi." Chị mập nói.
"Vậy cũng không khác đứa nhỏ nhà tôi lắm."
"Hai đứa bé nhà cô ba tuổi?" Chị mập nhìn Bì Bì Đường Đường.
Nam Tương hơi ngại nói: "Đã hơn ba tuổi, chỉ là hơi gầy.”
Chị mập nói thật: "Đúng là hơi gầy, nhưng trông rất đáng yêu nha.”
"Cảm ơn, bây giờ chị muốn lấy bộ quần áo này liền sao?" Nam Tương hỏi.
Chị mập gật đầu: "Đúng vậy.”
"Nhưng trong cửa hàng chúng tôi chỉ có hai bộ này? Chị có để ý chuyện tụi nhỏ mặc qua rồi không?”
"Cái này thì có cái gì mà để ý, hiện tại nhiều đứa trẻ đều nhặt quần áo cũ của người khác mặc kìa, hơn nữa." Chị mập nhìn chằm chằm vào quần áo Bì Bì Đường Đường nói: "Quần áo này của tụi nhỏ vẫn còn rất sạch sẽ.”
"Ừm, đều là vừa mới mặc."
"Vậy tôi mua." Chị mập dứt khoát nói.
"Có thể, nhưng chị phải đi cùng tôi đến cửa hàng may vá Hồng Mai một chút, tôi phải hỏi qua giá của bà chủ, chị xem có được không?" Nam Tương nhẹ giọng nói.
"Cửa hàng may vá Hồng Mai ở đâu?" Chị mập nhìn bốn phía.
Nam Tương chỉ về phía trước: "Ở ngay phía trước thôi, tôi làm việc ở đó.”
"A, cô mở cửa hàng quần áo?"
"Không phải, tôi làm thuê ở bên trong, nhưng hai bộ quần áo này là do tôi làm."
"Làm rất đẹp." Chị mập thật tình thật lòng nhìn trúng quần áo, vì vậy chắc chắn nói: "Vậy tôi đi cùng cô đến cửa hàng xem một chút.”
"Được."
Nam Tương và chị mập vừa trò chuyện vừa đi về phía cửa hàng may vá Hồng Mai, thấy Mai Hồng Mai đang nói chuyện với khách ở cửa, Bì Bì Đường Đường mặc quần áo mới, đang muốn khoe khoang, cho nên vội vàng nhảy xuống xe bò, hiếm khi nhiệt tình gọi: "Dì Mai.”
Mai Hồng Mai và khách nhân đều nhìn qua, thấy Bì Bì Đường Đường đang mặc quần áo mới.
Bì Bì mặc áo tay ngắn cổ tim gà màu vàng nhạt, quần đùi năm phân màu xanh đen mang giày xăng đan vải.
Đường Đường là áo tay ngắn cổ lá sen màu xanh lục, quần đùi năm phân màu xám mang giày xăng đan cùng màu quần.
Hai đứa nhỏ vốn lớn lên vô cùng tinh xảo, mặc như vậy, quả thực giống như đứa bé bước ra từ trong tranh tết, Mai Hồng Mai cùng khách nhân đều kinh diễm một phen.
Đặc biệt là Mai Hồng Mai, vội vàng bước qua người khách, bước đi tới trước mặt Bì Bì Đường Đường, ngồi xổm xuống vuốt quần áo trên người Bì Bì Đường Đường hỏi: "Đây là quần áo mới?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Giọng Bì Bì trong trẻo nói: "Mẹ con làm đó!”
Đường Đường nói: "Rất rất thăm.”
"Đúng, rất rất đẹp."
Mai Hồng Mai cực kỳ kinh hỉ, thật sự không thể tưởng tượng được quần áo trẻ em còn có thể đẹp như vậy, tay nghề tinh tế, vải vóc bình thường, nhưng nhìn qua lại vừa có phong cách tây vừa có sức hút.
Loại quần áo này cô vừa nhìn đã muốn mua về nhà.
Nam Tương làm thật sự rất tốt, cô thích không buông tay mà sờ một ít thiết kế quần áo, cái gì cổ tim gà, cổ lá sen, giày xăng đan các thứ.
Nghe được giọng nói của Nam Tương, cô mới hoàn hồn lại.
"Chị Mai, quần áo này có được không?" Nam Tương hỏi.
Mai Hồng Mai đứng dậy, ý cười khó nén nói: "Được.”
Nam Tương thở phào nhẹ nhõm.
Mai Hồng Mai nói tiếp: "Lát nữa chị hỏi mấy người khách xem có ai coi trọng bộ quần áo này không.”
"Tôi coi trọng." Chị mập nói xen vào.
Mai Hồng Mai nghe vậy nhìn Nam Tương: "Vị này là?”
Nam Tương kể lại chuyện vừa rồi khi đi vào huyện thành, Mai Hồng Mai kinh ngạc mở to hai mắt, cô biết Nam Tương làm hai bộ quần áo này rất đẹp, nhất định sẽ có người khách đồng ý mua, lại không ngờ đến Bì Bì Đường Đường đi trên đường ở huyện thành, liền có người khách coi trọng quần áo này, tốc độ này có hơi nhanh đi.
"Hai bộ này giá bao nhiêu?" Chị mập hỏi.
Nam Tương nhìn Mai Hồng Mai.
Mai Hồng Mai cũng không biết bộ quần áo này định giá bao nhiêu mới thích hợp, cô ngẫu nhiên làm mấy món quần áo, đều là tùy ý định giá.
Nhưng quần áo cô làm bình thường không có gì lạ, giá cả bình thường thì được, quần áo Nam Tương làm rõ ràng đẹp hơn rất nhiều, nếu giá thấp, cô cảm thấy cũng quá thiệt thòi đi, vì thế quay đầu nhìn Nam Tương.
Nam Tương yên lặng dùng hai tay khoa tay múa chân diễn tả "một" "ba", hợp lại chính là mười ba.
Mai Hồng Mai nhìn vải, lại nhìn đường may kiểu dáng, cảm thấy mười ba đồng có hơi đắt, nhưng giá cả thập phần hợp lý, vì thế nói: "Mười ba đồng.”
Bỗng nhiên nhìn thấy hai đứa bé phấn điêu ngọc trác ngồi trên xe bò, cũng không phải nhìn trúng Bì Bì Đường Đường, chỉ là cảm thấy hai đứa nhỏ Bì Bì Đường Đường này lớn lên quá tinh xảo, cô nhịn không được nhìn đến mê mẩn, sắp quên mất mục đích mình đến huyện thành là gì.
Kết quả Bì Bì vừa nhắc nhở, cô mới phát hiện quần áo trên người Bì Bì cực kỳ đẹp mắt, không giống như quần áo trẻ em trên thị trường hiện nay, trong nháy mắt liền nhìn trúng.
Ngay lập tức quyết định mua hai bộ quần áo này tặng cho bạn bè.
"Là cho đứa bé bao nhiêu tuổi?" Nam Tương hỏi.
"Khoảng chừng ba tuổi." Chị mập nói.
"Vậy cũng không khác đứa nhỏ nhà tôi lắm."
"Hai đứa bé nhà cô ba tuổi?" Chị mập nhìn Bì Bì Đường Đường.
Nam Tương hơi ngại nói: "Đã hơn ba tuổi, chỉ là hơi gầy.”
Chị mập nói thật: "Đúng là hơi gầy, nhưng trông rất đáng yêu nha.”
"Cảm ơn, bây giờ chị muốn lấy bộ quần áo này liền sao?" Nam Tương hỏi.
Chị mập gật đầu: "Đúng vậy.”
"Nhưng trong cửa hàng chúng tôi chỉ có hai bộ này? Chị có để ý chuyện tụi nhỏ mặc qua rồi không?”
"Cái này thì có cái gì mà để ý, hiện tại nhiều đứa trẻ đều nhặt quần áo cũ của người khác mặc kìa, hơn nữa." Chị mập nhìn chằm chằm vào quần áo Bì Bì Đường Đường nói: "Quần áo này của tụi nhỏ vẫn còn rất sạch sẽ.”
"Ừm, đều là vừa mới mặc."
"Vậy tôi mua." Chị mập dứt khoát nói.
"Có thể, nhưng chị phải đi cùng tôi đến cửa hàng may vá Hồng Mai một chút, tôi phải hỏi qua giá của bà chủ, chị xem có được không?" Nam Tương nhẹ giọng nói.
"Cửa hàng may vá Hồng Mai ở đâu?" Chị mập nhìn bốn phía.
Nam Tương chỉ về phía trước: "Ở ngay phía trước thôi, tôi làm việc ở đó.”
"A, cô mở cửa hàng quần áo?"
"Không phải, tôi làm thuê ở bên trong, nhưng hai bộ quần áo này là do tôi làm."
"Làm rất đẹp." Chị mập thật tình thật lòng nhìn trúng quần áo, vì vậy chắc chắn nói: "Vậy tôi đi cùng cô đến cửa hàng xem một chút.”
"Được."
Nam Tương và chị mập vừa trò chuyện vừa đi về phía cửa hàng may vá Hồng Mai, thấy Mai Hồng Mai đang nói chuyện với khách ở cửa, Bì Bì Đường Đường mặc quần áo mới, đang muốn khoe khoang, cho nên vội vàng nhảy xuống xe bò, hiếm khi nhiệt tình gọi: "Dì Mai.”
Mai Hồng Mai và khách nhân đều nhìn qua, thấy Bì Bì Đường Đường đang mặc quần áo mới.
Bì Bì mặc áo tay ngắn cổ tim gà màu vàng nhạt, quần đùi năm phân màu xanh đen mang giày xăng đan vải.
Đường Đường là áo tay ngắn cổ lá sen màu xanh lục, quần đùi năm phân màu xám mang giày xăng đan cùng màu quần.
Hai đứa nhỏ vốn lớn lên vô cùng tinh xảo, mặc như vậy, quả thực giống như đứa bé bước ra từ trong tranh tết, Mai Hồng Mai cùng khách nhân đều kinh diễm một phen.
Đặc biệt là Mai Hồng Mai, vội vàng bước qua người khách, bước đi tới trước mặt Bì Bì Đường Đường, ngồi xổm xuống vuốt quần áo trên người Bì Bì Đường Đường hỏi: "Đây là quần áo mới?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Giọng Bì Bì trong trẻo nói: "Mẹ con làm đó!”
Đường Đường nói: "Rất rất thăm.”
"Đúng, rất rất đẹp."
Mai Hồng Mai cực kỳ kinh hỉ, thật sự không thể tưởng tượng được quần áo trẻ em còn có thể đẹp như vậy, tay nghề tinh tế, vải vóc bình thường, nhưng nhìn qua lại vừa có phong cách tây vừa có sức hút.
Loại quần áo này cô vừa nhìn đã muốn mua về nhà.
Nam Tương làm thật sự rất tốt, cô thích không buông tay mà sờ một ít thiết kế quần áo, cái gì cổ tim gà, cổ lá sen, giày xăng đan các thứ.
Nghe được giọng nói của Nam Tương, cô mới hoàn hồn lại.
"Chị Mai, quần áo này có được không?" Nam Tương hỏi.
Mai Hồng Mai đứng dậy, ý cười khó nén nói: "Được.”
Nam Tương thở phào nhẹ nhõm.
Mai Hồng Mai nói tiếp: "Lát nữa chị hỏi mấy người khách xem có ai coi trọng bộ quần áo này không.”
"Tôi coi trọng." Chị mập nói xen vào.
Mai Hồng Mai nghe vậy nhìn Nam Tương: "Vị này là?”
Nam Tương kể lại chuyện vừa rồi khi đi vào huyện thành, Mai Hồng Mai kinh ngạc mở to hai mắt, cô biết Nam Tương làm hai bộ quần áo này rất đẹp, nhất định sẽ có người khách đồng ý mua, lại không ngờ đến Bì Bì Đường Đường đi trên đường ở huyện thành, liền có người khách coi trọng quần áo này, tốc độ này có hơi nhanh đi.
"Hai bộ này giá bao nhiêu?" Chị mập hỏi.
Nam Tương nhìn Mai Hồng Mai.
Mai Hồng Mai cũng không biết bộ quần áo này định giá bao nhiêu mới thích hợp, cô ngẫu nhiên làm mấy món quần áo, đều là tùy ý định giá.
Nhưng quần áo cô làm bình thường không có gì lạ, giá cả bình thường thì được, quần áo Nam Tương làm rõ ràng đẹp hơn rất nhiều, nếu giá thấp, cô cảm thấy cũng quá thiệt thòi đi, vì thế quay đầu nhìn Nam Tương.
Nam Tương yên lặng dùng hai tay khoa tay múa chân diễn tả "một" "ba", hợp lại chính là mười ba.
Mai Hồng Mai nhìn vải, lại nhìn đường may kiểu dáng, cảm thấy mười ba đồng có hơi đắt, nhưng giá cả thập phần hợp lý, vì thế nói: "Mười ba đồng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.