Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 8: Công Việc Rơi Từ Trên Trời Xuống (3)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
31/05/2022
Dựa theo giá trên bảng, Nam Tương ước tính giá mỗi bộ quần áo là một đồng bảy mao làm hai bộ quần áo mất tổng cộng ba đồng bốn mao.
Nếu như vậy ba mẹ con cô sẽ không có nhiều tiền để mua đồ ăn.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn nên làm một bộ trước cho Bì Bì Đường Đường, tổng chi phí chỉ cần một đồng bảy mao.
Vì thế cô kéo Bì Bì Đường Đường đi về phía cửa hàng may vá Hồng Mai, mới đến cửa đã nhìn thấy bên trong có bốn năm vị khách, đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Dáng vẻ của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặt tròn, ngũ quan đoan chính, mặc áo ngắn tay màu đỏ thẫm, buộc kiểu tóc đuôi ngựa thấp, lớn tiếng nói chuyện cùng khách nhân: "Cái gì cơ? Em nói sợi tổng hợp sao, đúng vậy, sợi tổng hợp vốn không thông khí nha, chị Lưu đến rồi sao, quần ống loa của chị sớm đã làm xong nha, một đồng năm mao, chú Chu, thật xin lỗi, áo kiểu Tôn Trung Sơn của chú vẫn chưa làm xong.”
Nhìn là thấy người phụ nữ rất bận rộn.
Nam Tương kéo Bì Bì Đường Đường đứng chờ một bên.
Khi vị khách cuối cùng rời đi, Nam Tương biết người phụ nữ này chính là bà chủ ở đây, tên là Mai Hồng Mai.
Cô cười nói, "Xin chào chị Mai.”
Mai Hồng Mai liếc mắt nhìn Nam Tương một cái, thời gian cô làm thợ may không ngắn, đã từng chứng kiến đủ kiểu người muôn hình muôn vẻ, vẫn là lần đầu tiên thấy một cô gái đẹp như vậy, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thân hình tinh tế lại quyến rũ.
Tuy rằng mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn khiến cô không khỏi kinh diễm một phen.
Cô cười chào hỏi: "Xin chào, em muốn làm quần áo?”
"Đúng vậy, làm cho hai đứa nhỏ của em." Nam Tương nói.
“Em có con rồi?” Mai Hồng Mai kinh ngạc khi thấy Nam Tương còn trẻ như vậy mà đã có con.
“Đúng vậy, đây là hai đứa nhỏ của em.” Nam Tương cúi đầu nhìn Bì Bì Đường Đường.
Mai Hồng Mai nhìn một cái, nói: “Lớn lên thật đẹp mắt.”
“Cảm ơn.” Nam Tương nói xong liền buông tay Bì Bì Đường Đường, lấy hai bộ quần áo vắt trên cánh tay đưa tới nói: "Em muốn làm hai bộ quần áo mùa hè cho trẻ em, một bộ bao nhiêu tiền vậy chị?”
Mai Hồng Mai nhận được hai bộ quần áo, nhìn một chút mới nói: "Hai đồng.”
"Bên ngoài chị viết không phải là một đồng bảy sao?" Nam Tương nghi hoặc hỏi.
"Em biết chữ?" Mai Hồng Mai hỏi ngược lại.
"Ừm." Nam Tương gật đầu.
"Vậy thì dễ nói rồi, phía trên chị viết đúng là một đồng bảy mao, nhưng quần áo em mang theo là thành phẩm, chị phải tháo chỉ ra cho em, tính toán lại miếng vải nào dùng ở đâu, cái này rất mất thời gian, em cũng thấy đó, chị rất bận rộn." Mai Hồng Mai thành thật: "Vì vậy, giá mới cao hơn một chút.”
Nói xong lại có khách nhân vào cửa, Mai Hồng Mai nhanh chóng chào hỏi.
Nam Tương nói: "Nếu em tự tháo chỉ, vậy có phải chị sẽ không thu ba mao tiền không?”
Bây giờ ba mao tiền đối với cô mà nói, cũng không phải con số nhỏ nhoi gì.
"Em tự tháo chỉ?" Mai Hồng Mai kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Mai Hồng Mai đánh giá Nam Tương từ trên xuống dưới, lại nhìn hai đứa nhỏ, lớn lên thật dễ nhìn, con người cô chính là không kháng cự được bộ dạng đẹp mắt.
Vì vậy, cô nói: "Được thôi, vậy em tự tháo chỉ đi, nếu em biết dùng máy may thì cứ đến máy may bên cạnh làm quần áo, chị sẽ không thu tiền của em đâu.”
"Thật sao?" Nam Tương ngạc nhiên.
"Thật sự."
"Vậy em làm bốn bộ, cũng đều miễn phí?"
"Nếu em có thể làm ra thì miễn phí."
"Là chị nói nha, vậy em cảm ơn trước."
Mai Hồng Mai cười cười, máy may không dễ dùng như vậy, cô học ba tháng mới học được cách đạp máy may, sau đó lại mất một thời gian dài mới biết may đồ.
Cô không tin cô gái tuổi trẻ lại xinh đẹp trước mắt biết may đồ, nếu biết làm đã sớm đi kiếm tiền, quần áo hai đứa nhỏ mặc cũng sẽ không vừa rách vừa nhỏ, cho nên cô mặc kệ Nam Tương, ngược lại đi tiếp đón mấy vị khách nhân khác.
Nam Tương kéo Bì Bì Đường Đường đi đến trước máy may, dịu dàng nói với Bì Bì Đường Đường: "Các bảo bảo, mẹ phải làm quần áo cho hai đứa, phải mất một ít thời gian, hai đứa đừng gấp gáp, ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ được không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Nam Tương ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, cầm kéo, tìm được chỗ xuống tay liền bắt đầu tháo chỉ.
Nếu như vậy ba mẹ con cô sẽ không có nhiều tiền để mua đồ ăn.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn nên làm một bộ trước cho Bì Bì Đường Đường, tổng chi phí chỉ cần một đồng bảy mao.
Vì thế cô kéo Bì Bì Đường Đường đi về phía cửa hàng may vá Hồng Mai, mới đến cửa đã nhìn thấy bên trong có bốn năm vị khách, đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Dáng vẻ của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặt tròn, ngũ quan đoan chính, mặc áo ngắn tay màu đỏ thẫm, buộc kiểu tóc đuôi ngựa thấp, lớn tiếng nói chuyện cùng khách nhân: "Cái gì cơ? Em nói sợi tổng hợp sao, đúng vậy, sợi tổng hợp vốn không thông khí nha, chị Lưu đến rồi sao, quần ống loa của chị sớm đã làm xong nha, một đồng năm mao, chú Chu, thật xin lỗi, áo kiểu Tôn Trung Sơn của chú vẫn chưa làm xong.”
Nhìn là thấy người phụ nữ rất bận rộn.
Nam Tương kéo Bì Bì Đường Đường đứng chờ một bên.
Khi vị khách cuối cùng rời đi, Nam Tương biết người phụ nữ này chính là bà chủ ở đây, tên là Mai Hồng Mai.
Cô cười nói, "Xin chào chị Mai.”
Mai Hồng Mai liếc mắt nhìn Nam Tương một cái, thời gian cô làm thợ may không ngắn, đã từng chứng kiến đủ kiểu người muôn hình muôn vẻ, vẫn là lần đầu tiên thấy một cô gái đẹp như vậy, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thân hình tinh tế lại quyến rũ.
Tuy rằng mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn khiến cô không khỏi kinh diễm một phen.
Cô cười chào hỏi: "Xin chào, em muốn làm quần áo?”
"Đúng vậy, làm cho hai đứa nhỏ của em." Nam Tương nói.
“Em có con rồi?” Mai Hồng Mai kinh ngạc khi thấy Nam Tương còn trẻ như vậy mà đã có con.
“Đúng vậy, đây là hai đứa nhỏ của em.” Nam Tương cúi đầu nhìn Bì Bì Đường Đường.
Mai Hồng Mai nhìn một cái, nói: “Lớn lên thật đẹp mắt.”
“Cảm ơn.” Nam Tương nói xong liền buông tay Bì Bì Đường Đường, lấy hai bộ quần áo vắt trên cánh tay đưa tới nói: "Em muốn làm hai bộ quần áo mùa hè cho trẻ em, một bộ bao nhiêu tiền vậy chị?”
Mai Hồng Mai nhận được hai bộ quần áo, nhìn một chút mới nói: "Hai đồng.”
"Bên ngoài chị viết không phải là một đồng bảy sao?" Nam Tương nghi hoặc hỏi.
"Em biết chữ?" Mai Hồng Mai hỏi ngược lại.
"Ừm." Nam Tương gật đầu.
"Vậy thì dễ nói rồi, phía trên chị viết đúng là một đồng bảy mao, nhưng quần áo em mang theo là thành phẩm, chị phải tháo chỉ ra cho em, tính toán lại miếng vải nào dùng ở đâu, cái này rất mất thời gian, em cũng thấy đó, chị rất bận rộn." Mai Hồng Mai thành thật: "Vì vậy, giá mới cao hơn một chút.”
Nói xong lại có khách nhân vào cửa, Mai Hồng Mai nhanh chóng chào hỏi.
Nam Tương nói: "Nếu em tự tháo chỉ, vậy có phải chị sẽ không thu ba mao tiền không?”
Bây giờ ba mao tiền đối với cô mà nói, cũng không phải con số nhỏ nhoi gì.
"Em tự tháo chỉ?" Mai Hồng Mai kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Mai Hồng Mai đánh giá Nam Tương từ trên xuống dưới, lại nhìn hai đứa nhỏ, lớn lên thật dễ nhìn, con người cô chính là không kháng cự được bộ dạng đẹp mắt.
Vì vậy, cô nói: "Được thôi, vậy em tự tháo chỉ đi, nếu em biết dùng máy may thì cứ đến máy may bên cạnh làm quần áo, chị sẽ không thu tiền của em đâu.”
"Thật sao?" Nam Tương ngạc nhiên.
"Thật sự."
"Vậy em làm bốn bộ, cũng đều miễn phí?"
"Nếu em có thể làm ra thì miễn phí."
"Là chị nói nha, vậy em cảm ơn trước."
Mai Hồng Mai cười cười, máy may không dễ dùng như vậy, cô học ba tháng mới học được cách đạp máy may, sau đó lại mất một thời gian dài mới biết may đồ.
Cô không tin cô gái tuổi trẻ lại xinh đẹp trước mắt biết may đồ, nếu biết làm đã sớm đi kiếm tiền, quần áo hai đứa nhỏ mặc cũng sẽ không vừa rách vừa nhỏ, cho nên cô mặc kệ Nam Tương, ngược lại đi tiếp đón mấy vị khách nhân khác.
Nam Tương kéo Bì Bì Đường Đường đi đến trước máy may, dịu dàng nói với Bì Bì Đường Đường: "Các bảo bảo, mẹ phải làm quần áo cho hai đứa, phải mất một ít thời gian, hai đứa đừng gấp gáp, ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ được không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Nam Tương ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, cầm kéo, tìm được chỗ xuống tay liền bắt đầu tháo chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.