Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 24: Điện Thoại (1)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
12/06/2022
"Vậy thì đúng rồi! Bọn họ chính là bởi vì tụi em, mới biết đến cửa hàng may vá Hồng Mai nha!”
“Bọn họ thật sự đến!” Nam Tương không thể tưởng tượng được, không nghĩ tới có nhiều người đến mua quần áo như vậy.
"Còn có thể giả sao? Nhanh lên, đừng nói nữa, tất cả mọi người đều muốn đặt trước, em viết chữ vừa nhanh vừa đẹp, mau tới giúp chị đi.” Mai Hồng Mai cười thúc giục.
Nam Tương vội vàng nói: "Được, để em đưa Bì Bì Đường Đường ra sân sau chơi trước đã.”
Mai Hồng Mai nói: "Đi đi đi đi.”
Nam Tương đưa Bì Bì Đường Đường đến sân sau, rửa tay, mới nhận bút chì trong tay Mai Hồng Mai, phối hợp với Mai Hồng Mai ghi lại độ tuổi, giới tính, cân nặng, chiều cao, số lượng và tiền tạm ứng do khách cung cấp.
Hai người nhanh chóng tiễn một lượng lớn khách đi.
Ngay sau đó lại tiếp đãi khách tới đặt may quần áo.
Ai cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Cuối cùng đến tận giữa trưa.
Khách dần dần ít đi, hai người mới có thời gian thở dốc.
Lúc này Mai Hồng Mai mới đếm số lượng khách đặt quần áo và giày trẻ em, không đếm thì không biết, đếm xong quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Khoảng hai mươi bộ!
Một bộ kiếm được năm đồng, hai mươi bộ là một trăm đồng tiền!
Cho dù cô và Nam Tương chia đôi, đó cũng là năm mươi đồng.
Bình thường đây chính là thu nhập hơn một tháng của cô!
Cô vô cùng kích động, vội vàng chia sẻ thành quả ngày hôm nay với Nam Tương, nói: "Khách đặt trước tổng cộng hai mươi bộ quần áo, là hai mươi bộ đó, ai nha, thật sự vượt quá suy nghĩ của chị mà, đúng rồi, hai chúng ta cùng nhau làm, hai ngày là có thể hoàn thành.”
Nam Tương gật đầu: "Ừm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng là vậy.”
Mai Hồng Mai hưng phấn nói: "Không ngờ lại có nhiều người sẵn sàng mua quần áo thành phẩm đến như vậy.”
Nam Tương mỉm cười nói: "Bây giờ điều kiện sống của mọi người tốt hơn, rất nhiều thứ sẵn sàng chi tiền mua.”
Mai Hồng Mai liên tục gật đầu: "Không sai.”
"Sau này sẽ ngày càng có nhiều người nguyện ý mua quần áo thành phẩm." Điểm này Nam Tương biết trước trong 《Những ngày tháng tốt đẹp ở thập niên 80》, càng về sau người nguyện ý cầm kim khâu quần áo càng ít, tất cả mọi người đều dùng tiền mua thành phẩm.
"Chị cũng cảm thấy vậy." Mai Hồng Mai cười nói.
Nam Tương mỉm cười gật gật đầu.
Mai Hồng Mai không nhịn được nghĩ: "Nếu cửa hàng vẫn luôn kinh doanh tốt như vậy, chồng chị sẽ sớm có thể phẫu thuật.”
"Anh ấy sẽ không sao đâu." Nam Tương thật lòng an ủi Mai Hồng Mai.
Câu này quả thật có hiệu quả, trong lòng Mai Hồng Mai càng thêm kiên định, nói: "Ừm, anh ấy sẽ không sao, chúng ta bắt đầu làm quần áo đi.”
Nam Tương nhắc nhở: "Chị Mai, đã giữa trưa rồi.”
"À đúng! Chị quên mất, đã giữa trưa rồi.” Mai Hồng Mai vỗ trán một cái, sang sảng cười nói: "Em nhìn chị xem, bận rộn đến mức quên mất thời gian, buổi trưa ba mẹ con vẫn không ở lại ăn cơm?”
Nam Tương gật đầu.
Mai Hồng Mai nói: "Chị làm thịt kho tàu đó nha." Cô cố tình dụ dỗ Nam Tương.
Nam Tương biết Mai Hồng Mai tuy rằng kiếm được nhiều tiền, nhưng rất tiết kiệm chuyện ăn mặc, cô sẽ không mang hai đứa nhỏ ăn thịt kho tàu của Mai Hồng Mai, vì thế cười nói: "Vậy chị Mai phải bồi bổ bản thân cho tốt.”
Thấy Nam Tương vẫn không muốn ở lại ăn cơm, Mai Hồng Mai cũng không miễn cưỡng, nói: "Được rồi, ba mẹ con em mau về đi, nhớ chú ý an toàn.”
Nam Tương đứng dậy nói: "Được, em dẫn Bì Bì Đường Đường đi dạo một vòng ở huyện thành, thuận tiện quảng cáo cho cửa hàng chúng ta luôn.”
"Được được." Mai Hồng Mai vừa nghe liền vui vẻ, duỗi tay đưa năm đồng cho Nam Tương.
Nam Tương khó hiểu hỏi: "Chị làm gì thế?”
"Dẫn tụi nhỏ đi dạo một chút, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt cho tụi nhỏ."
Nam Tương không nhận tiền, nói: "Em có mang theo tiền.”
"Tiền của em là tiền của em, đây là chị cho riêng tụi nhỏ. Coi như là phí quảng cáo.” Mai Hồng Mai đưa đến trước mặt Nam Tương.
Nam Tương đẩy tay Mai Hồng Mai nói: "Em đã nói không cần tiền quảng cáo.”
Mai Hồng Mai không bỏ cuộc, lại nói: "Vậy thì coi như dì Mai này, cho tụi nhỏ tiền tiêu vặt.”
"Cũng không phải ngày lễ gì trong năm, sao chị lại cho tiền tiêu vặt được." Nam Tương vẫn không muốn cầm tiền tiêu vặt của Mai Hồng Mai, cô biết gánh nặng trong nhà Mai Hồng Mai, năm đồng không phải số lượng nhỏ, vào thời khắc mấu chốt lại có thể cứu mạng người nhà, hơn nữa tiền lương Mai Hồng Mai cho cô cũng rất cao.
Mai Hồng Mai thấy thế, đành phải từ bỏ, nói: "Được rồi được rồi, vậy ba mẹ con mau đi đi.”
"Chờ một chút, em lại viết một tấm biển, treo lên xe bò." Nam Tương lập tức viết bốn chữ "may vá Hồng Mai" trên một tờ giấy, treo lên xe bò, vô cùng bắt mắt, nói với Mai Hồng Mai: "Được rồi.”
Mai Hồng Mai nhìn thấy, trong lòng cảm động một trận, cảm thấy mình thật sự phi thường may mắn mới đúng lúc gặp được người tốt như Nam Tương, cô gật đầu nói: "Rất tốt.”
"Ừm, vậy ngày mai em tới sớm một chút."
Mai Hồng Mai vội vàng nói: "Không cần tới sớm lắm đâu, phải để hai đứa nhỏ ngủ đủ mới được.”
"Em biết mà."
"Được, ngày mai gặp." Mai Hồng Mai đặc biệt ôm Bì Bì Đường Đường lên xe bò.
“Bọn họ thật sự đến!” Nam Tương không thể tưởng tượng được, không nghĩ tới có nhiều người đến mua quần áo như vậy.
"Còn có thể giả sao? Nhanh lên, đừng nói nữa, tất cả mọi người đều muốn đặt trước, em viết chữ vừa nhanh vừa đẹp, mau tới giúp chị đi.” Mai Hồng Mai cười thúc giục.
Nam Tương vội vàng nói: "Được, để em đưa Bì Bì Đường Đường ra sân sau chơi trước đã.”
Mai Hồng Mai nói: "Đi đi đi đi.”
Nam Tương đưa Bì Bì Đường Đường đến sân sau, rửa tay, mới nhận bút chì trong tay Mai Hồng Mai, phối hợp với Mai Hồng Mai ghi lại độ tuổi, giới tính, cân nặng, chiều cao, số lượng và tiền tạm ứng do khách cung cấp.
Hai người nhanh chóng tiễn một lượng lớn khách đi.
Ngay sau đó lại tiếp đãi khách tới đặt may quần áo.
Ai cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Cuối cùng đến tận giữa trưa.
Khách dần dần ít đi, hai người mới có thời gian thở dốc.
Lúc này Mai Hồng Mai mới đếm số lượng khách đặt quần áo và giày trẻ em, không đếm thì không biết, đếm xong quả thật ngoài sức tưởng tượng.
Khoảng hai mươi bộ!
Một bộ kiếm được năm đồng, hai mươi bộ là một trăm đồng tiền!
Cho dù cô và Nam Tương chia đôi, đó cũng là năm mươi đồng.
Bình thường đây chính là thu nhập hơn một tháng của cô!
Cô vô cùng kích động, vội vàng chia sẻ thành quả ngày hôm nay với Nam Tương, nói: "Khách đặt trước tổng cộng hai mươi bộ quần áo, là hai mươi bộ đó, ai nha, thật sự vượt quá suy nghĩ của chị mà, đúng rồi, hai chúng ta cùng nhau làm, hai ngày là có thể hoàn thành.”
Nam Tương gật đầu: "Ừm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đúng là vậy.”
Mai Hồng Mai hưng phấn nói: "Không ngờ lại có nhiều người sẵn sàng mua quần áo thành phẩm đến như vậy.”
Nam Tương mỉm cười nói: "Bây giờ điều kiện sống của mọi người tốt hơn, rất nhiều thứ sẵn sàng chi tiền mua.”
Mai Hồng Mai liên tục gật đầu: "Không sai.”
"Sau này sẽ ngày càng có nhiều người nguyện ý mua quần áo thành phẩm." Điểm này Nam Tương biết trước trong 《Những ngày tháng tốt đẹp ở thập niên 80》, càng về sau người nguyện ý cầm kim khâu quần áo càng ít, tất cả mọi người đều dùng tiền mua thành phẩm.
"Chị cũng cảm thấy vậy." Mai Hồng Mai cười nói.
Nam Tương mỉm cười gật gật đầu.
Mai Hồng Mai không nhịn được nghĩ: "Nếu cửa hàng vẫn luôn kinh doanh tốt như vậy, chồng chị sẽ sớm có thể phẫu thuật.”
"Anh ấy sẽ không sao đâu." Nam Tương thật lòng an ủi Mai Hồng Mai.
Câu này quả thật có hiệu quả, trong lòng Mai Hồng Mai càng thêm kiên định, nói: "Ừm, anh ấy sẽ không sao, chúng ta bắt đầu làm quần áo đi.”
Nam Tương nhắc nhở: "Chị Mai, đã giữa trưa rồi.”
"À đúng! Chị quên mất, đã giữa trưa rồi.” Mai Hồng Mai vỗ trán một cái, sang sảng cười nói: "Em nhìn chị xem, bận rộn đến mức quên mất thời gian, buổi trưa ba mẹ con vẫn không ở lại ăn cơm?”
Nam Tương gật đầu.
Mai Hồng Mai nói: "Chị làm thịt kho tàu đó nha." Cô cố tình dụ dỗ Nam Tương.
Nam Tương biết Mai Hồng Mai tuy rằng kiếm được nhiều tiền, nhưng rất tiết kiệm chuyện ăn mặc, cô sẽ không mang hai đứa nhỏ ăn thịt kho tàu của Mai Hồng Mai, vì thế cười nói: "Vậy chị Mai phải bồi bổ bản thân cho tốt.”
Thấy Nam Tương vẫn không muốn ở lại ăn cơm, Mai Hồng Mai cũng không miễn cưỡng, nói: "Được rồi, ba mẹ con em mau về đi, nhớ chú ý an toàn.”
Nam Tương đứng dậy nói: "Được, em dẫn Bì Bì Đường Đường đi dạo một vòng ở huyện thành, thuận tiện quảng cáo cho cửa hàng chúng ta luôn.”
"Được được." Mai Hồng Mai vừa nghe liền vui vẻ, duỗi tay đưa năm đồng cho Nam Tương.
Nam Tương khó hiểu hỏi: "Chị làm gì thế?”
"Dẫn tụi nhỏ đi dạo một chút, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt cho tụi nhỏ."
Nam Tương không nhận tiền, nói: "Em có mang theo tiền.”
"Tiền của em là tiền của em, đây là chị cho riêng tụi nhỏ. Coi như là phí quảng cáo.” Mai Hồng Mai đưa đến trước mặt Nam Tương.
Nam Tương đẩy tay Mai Hồng Mai nói: "Em đã nói không cần tiền quảng cáo.”
Mai Hồng Mai không bỏ cuộc, lại nói: "Vậy thì coi như dì Mai này, cho tụi nhỏ tiền tiêu vặt.”
"Cũng không phải ngày lễ gì trong năm, sao chị lại cho tiền tiêu vặt được." Nam Tương vẫn không muốn cầm tiền tiêu vặt của Mai Hồng Mai, cô biết gánh nặng trong nhà Mai Hồng Mai, năm đồng không phải số lượng nhỏ, vào thời khắc mấu chốt lại có thể cứu mạng người nhà, hơn nữa tiền lương Mai Hồng Mai cho cô cũng rất cao.
Mai Hồng Mai thấy thế, đành phải từ bỏ, nói: "Được rồi được rồi, vậy ba mẹ con mau đi đi.”
"Chờ một chút, em lại viết một tấm biển, treo lên xe bò." Nam Tương lập tức viết bốn chữ "may vá Hồng Mai" trên một tờ giấy, treo lên xe bò, vô cùng bắt mắt, nói với Mai Hồng Mai: "Được rồi.”
Mai Hồng Mai nhìn thấy, trong lòng cảm động một trận, cảm thấy mình thật sự phi thường may mắn mới đúng lúc gặp được người tốt như Nam Tương, cô gật đầu nói: "Rất tốt.”
"Ừm, vậy ngày mai em tới sớm một chút."
Mai Hồng Mai vội vàng nói: "Không cần tới sớm lắm đâu, phải để hai đứa nhỏ ngủ đủ mới được.”
"Em biết mà."
"Được, ngày mai gặp." Mai Hồng Mai đặc biệt ôm Bì Bì Đường Đường lên xe bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.