Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 11: Một Công Việc (2)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
04/06/2022
Nam Tương một lần nữa ngồi vào máy may, hoàn thành nốt phần còn lại của quần áo Bì Bì Đường Đường, để Bì Bì Đường Đường ngồi một bên chơi đùa.
Cô và Mai Hồng Mai mở sổ ghi chép, chọn ra mấy bộ quần áo cần giao gấp.
Nam Tương bắt đầu dựa theo kích cỡ mà vẽ, cắt, lắp ráp trên bàn, sau đó đặt trên máy may, thuần thục đạp máy may, thay chỉ, kim, xoay vải này nọ, động tác thành thạo lại tự nhiên.
Mai Hồng Mai ở một bên nhìn vô cùng vui vẻ.
Cô chưa bao giờ thấy ai ngay cả đạp máy may cũng đẹp như vậy.
Cô thật sự nhặt được bảo bối, nhặt được bảo bối rồi, trong lòng đối với Nam Tương vô cùng hài lòng, ngay cả nhìn Bì Bì Đường Đường cũng đặc biệt thích, cố ý lấy hai viên kẹo đậu phộng từ trong ngăn kéo cho Bì Bì Đường Đường: "Nào, Bì Bì Đường Đường, dì Mai cho các con ăn.”
Bì Bì Đường Đường không dám lấy, nhìn về phía Nam Tương.
Nam Tương nói lời cảm ơn Mai Hồng Mai, rồi cười nói với Bì Bì Đường Đường: "Ăn đi, mẹ làm xong mấy bộ quần áo này trước, lát nữa chúng ta đi mua đồ ăn ngon, có được không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
"Bảo bảo thật tri kỷ, mẹ yêu các con." Nam Tương không hề che giấu tình yêu của mình, chính là hy vọng có thể chữa lành vết thương trong lòng hai đứa nhỏ, sau khi cười mới cúi đầu tiếp tục nghiêm túc làm quần áo.
Bì Bì Đường Đường ở ngay bên cạnh nhặt mảnh vải chơi.
Mai Hồng Mai chiêu đãi khách nhân.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Nam Tương hoàn thành được một cái quần nam sĩ, một cái áo ngắn sợi tổng hợp, hai cái áo lót, hai cái quần cộc, lần này Nam Tương có thể lấy được năm mao tiền trích phần trăm.
Mai Hồng Mai đi tới kiểm tra một chút, đôi mắt cười đến nheo lại, nói: "Không tồi không tồi, Nam Tương, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
"Không được không được, đứa nhỏ ở đây cũng sắp nửa ngày, em sợ tụi nhỏ buồn bực, bọn em về nhà ăn là được rồi." Thật ra là cô cảm thấy quá quấy rầy Mai Hồng Mai, ngượng ngùng còn ở lại đây ăn cơm.
Mai Hồng Mai cũng không giữ lại hỏi: "Vậy cũng được, ngày mai khi nào em tới đây?”
"Hay em vẫn đến giờ này đi, được không?"
Mai Hồng Mai liên tục gật đầu: "Được được được."
"Vậy được rồi, tụi em đi đây."
"Ngày mai gặp." Mai Hồng Mai đưa ba mẹ con Nam Tương ra cửa.
"Ngày mai gặp."
Rời khỏi cửa hàng may vá Hồng Mai, trong lòng Nam Tương lại lần nữa kích động, thật sự không nghĩ tới có thể tìm được công việc vừa lòng như vậy, có công việc này cô có thể sinh sống cùng Bì Bì Đường Đường thật tốt, cô kéo Bì Bì Đường Đường đến ven đường, cười ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát Bì Bì Đường Đường.
Bì Bì Đường Đường mặc quần áo mới giống như thay đổi thành một người khác, khuôn mặt nhỏ non nớt, đôi mắt to sáng, đẹp một cách lạ thường.
Vừa rồi ở cửa hàng may vá Hồng Mai, cô không có thời gian khen, lúc này phải khen ngợi một chút, nói: "Ai nha, Bì Bì Đường Đường nhà chúng ta thật đẹp mắt nha, sao các con lại đẹp như vậy chứ?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Bì Bì Đường Đường mím lại.
Nam Tương cười nói: "Muốn cười thì cười nha.”
Mắt Bì Bì Đường Đường cong cong.
Nam Tương hỏi: "Có thích quần áo mẹ làm cho các con không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
"Được, buổi tối trở về, mẹ lại làm cho hai đứa một đôi giày."
Bì Bì Đường Đường ngạc nhiên nhìn Nam Tương.
Nam Tương đưa tay chọc chọc giày vải của Bì Bì, đôi giày vải này bị rách nghiêm trọng, đã lộ cả ngón chân ra, cô chọc như vậy, vừa vặn chọc vào đầu ngón chân nho nhỏ, Bì Bì lại sợ ngứa, bị chọc như vậy, lập tức ngứa muốn thu chân lại, cười khanh khách một tiếng.
Nam Tương lập tức trêu Bì Bì: "Ai nha, Bì Bì cười, mẹ nghe Bì Bì cười nha.”
Bì Bì ngượng ngùng cúi đầu.
"Bì Bì cười rộ lên siêu đẹp trai!" Nam Tương nhìn Đường Đường: "Đường Đường cười lên cũng siêu đẹp.”
Khóe miệng Đường Đường hơi nhếch lên.
Nam Tương bật cười, cô cố ý trêu Bì Bì Đường Đường, nhưng cũng không thể trêu chọc quá mức, cho nên cô nhanh chóng dừng lại, nói: "Đi, mẹ dẫn hai đứa đi ăn bánh bao.”
Trên đường tới, lúc bọn họ đi ngang qua tiệm bánh bao, Bì Bì Đường Đường nhìn bánh bao liền nuốt nước miếng, lúc ấy Nam Tương không biết làm quần áo phải trả bao nhiêu tiền, cho nên không nỡ mua.
Bây giờ không tốn tiền lại làm được bốn bộ quần áo, đương nhiên phải mua cho đứa nhỏ hai cái bánh bao nếm thử.
"Bánh bao rất đắt." Bì Bì nhíu mày nói.
Nam Tương nghe vậy "phì" cười một tiếng, hỏi: "Con còn biết rất đắt à?”
Bì Bì gật đầu.
"Nhưng mẹ có tiền nha."
"Không có." Bọn họ đều phải bán gà.
"Có, hơn nữa bây giờ mẹ tìm được việc làm, sau này mỗi ngày mẹ đến đây làm quần áo là có thể lấy tiền lương, tiền lương một tháng có thể mua được một trăm cái bánh bao nha." Nam Tương nói.
Một trăm cái bánh bao!
Chuyện này đối với Bì Bì Đường Đường, chính là con số thiên văn, siêu nhiều.
Bì Bì Đường Đường hỏi: "Thật sao?”
"Thật sự, mẹ sẽ không lừa hai đứa, đi thôi, chúng ta mua bánh bao ăn!"
Bì Bì Đường Đường gật đầu thật mạnh.
Nam Tương nắm lấy tay Bì Bì Đường Đường, vui vẻ đi về phía trước.
Đi một lúc lâu, mới tìm được một tiệm bán bánh bao đến buổi trưa vẫn còn mở cửa, cô hỏi: "Ông chủ, còn bánh bao không?”
"Còn." Ông chủ trả lời.
Nam Tương nhìn bánh bao bột mì lớn hơn một nắm tay trong vỉ hấp, hỏi: "Bao nhiêu tiền một cái?”
"Bánh bao chay năm xu một cái, bánh bao thịt chín xu một cái."
"Lấy cho tôi hai cái bánh bao thịt, một cái bánh bao chay."
“Có ngay đây!” Ông chủ sảng khoái đáp ứng, bắt đầu gắp bánh bao cho cô.
"Cám ơn." Nam Tương lễ phép nói.
Bì Bì Đường Đường đứng bên cạnh chân cô, ngẩng đầu nhìn cũng không thể thấy bánh bao.
Nam Tương cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bì Bì Đường Đường, bỗng nhiên nghe được một giọng nói truyền tới: "Người nào đây nha, thật đúng là, Tùy Chu ở bên ngoài chịu đói chịu khổ, ngược lại chị ta ở đây ăn ngon mặc đẹp, hiện tại còn ăn bánh bao thịt, chị ta không biết chữ xấu hổ viết như thế nào sao? Tùy Chu thật sự là xui xẻo tám đời, mới cưới phải người như chị ta!”
Tùy Chu??
Kỷ Tùy Chu?
Giọng nói này là đang mắng cô?
Nam Tương nhìn theo nơi phát ra tiếng nói.
Cô và Mai Hồng Mai mở sổ ghi chép, chọn ra mấy bộ quần áo cần giao gấp.
Nam Tương bắt đầu dựa theo kích cỡ mà vẽ, cắt, lắp ráp trên bàn, sau đó đặt trên máy may, thuần thục đạp máy may, thay chỉ, kim, xoay vải này nọ, động tác thành thạo lại tự nhiên.
Mai Hồng Mai ở một bên nhìn vô cùng vui vẻ.
Cô chưa bao giờ thấy ai ngay cả đạp máy may cũng đẹp như vậy.
Cô thật sự nhặt được bảo bối, nhặt được bảo bối rồi, trong lòng đối với Nam Tương vô cùng hài lòng, ngay cả nhìn Bì Bì Đường Đường cũng đặc biệt thích, cố ý lấy hai viên kẹo đậu phộng từ trong ngăn kéo cho Bì Bì Đường Đường: "Nào, Bì Bì Đường Đường, dì Mai cho các con ăn.”
Bì Bì Đường Đường không dám lấy, nhìn về phía Nam Tương.
Nam Tương nói lời cảm ơn Mai Hồng Mai, rồi cười nói với Bì Bì Đường Đường: "Ăn đi, mẹ làm xong mấy bộ quần áo này trước, lát nữa chúng ta đi mua đồ ăn ngon, có được không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
"Bảo bảo thật tri kỷ, mẹ yêu các con." Nam Tương không hề che giấu tình yêu của mình, chính là hy vọng có thể chữa lành vết thương trong lòng hai đứa nhỏ, sau khi cười mới cúi đầu tiếp tục nghiêm túc làm quần áo.
Bì Bì Đường Đường ở ngay bên cạnh nhặt mảnh vải chơi.
Mai Hồng Mai chiêu đãi khách nhân.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Nam Tương hoàn thành được một cái quần nam sĩ, một cái áo ngắn sợi tổng hợp, hai cái áo lót, hai cái quần cộc, lần này Nam Tương có thể lấy được năm mao tiền trích phần trăm.
Mai Hồng Mai đi tới kiểm tra một chút, đôi mắt cười đến nheo lại, nói: "Không tồi không tồi, Nam Tương, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
"Không được không được, đứa nhỏ ở đây cũng sắp nửa ngày, em sợ tụi nhỏ buồn bực, bọn em về nhà ăn là được rồi." Thật ra là cô cảm thấy quá quấy rầy Mai Hồng Mai, ngượng ngùng còn ở lại đây ăn cơm.
Mai Hồng Mai cũng không giữ lại hỏi: "Vậy cũng được, ngày mai khi nào em tới đây?”
"Hay em vẫn đến giờ này đi, được không?"
Mai Hồng Mai liên tục gật đầu: "Được được được."
"Vậy được rồi, tụi em đi đây."
"Ngày mai gặp." Mai Hồng Mai đưa ba mẹ con Nam Tương ra cửa.
"Ngày mai gặp."
Rời khỏi cửa hàng may vá Hồng Mai, trong lòng Nam Tương lại lần nữa kích động, thật sự không nghĩ tới có thể tìm được công việc vừa lòng như vậy, có công việc này cô có thể sinh sống cùng Bì Bì Đường Đường thật tốt, cô kéo Bì Bì Đường Đường đến ven đường, cười ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát Bì Bì Đường Đường.
Bì Bì Đường Đường mặc quần áo mới giống như thay đổi thành một người khác, khuôn mặt nhỏ non nớt, đôi mắt to sáng, đẹp một cách lạ thường.
Vừa rồi ở cửa hàng may vá Hồng Mai, cô không có thời gian khen, lúc này phải khen ngợi một chút, nói: "Ai nha, Bì Bì Đường Đường nhà chúng ta thật đẹp mắt nha, sao các con lại đẹp như vậy chứ?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Bì Bì Đường Đường mím lại.
Nam Tương cười nói: "Muốn cười thì cười nha.”
Mắt Bì Bì Đường Đường cong cong.
Nam Tương hỏi: "Có thích quần áo mẹ làm cho các con không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
"Được, buổi tối trở về, mẹ lại làm cho hai đứa một đôi giày."
Bì Bì Đường Đường ngạc nhiên nhìn Nam Tương.
Nam Tương đưa tay chọc chọc giày vải của Bì Bì, đôi giày vải này bị rách nghiêm trọng, đã lộ cả ngón chân ra, cô chọc như vậy, vừa vặn chọc vào đầu ngón chân nho nhỏ, Bì Bì lại sợ ngứa, bị chọc như vậy, lập tức ngứa muốn thu chân lại, cười khanh khách một tiếng.
Nam Tương lập tức trêu Bì Bì: "Ai nha, Bì Bì cười, mẹ nghe Bì Bì cười nha.”
Bì Bì ngượng ngùng cúi đầu.
"Bì Bì cười rộ lên siêu đẹp trai!" Nam Tương nhìn Đường Đường: "Đường Đường cười lên cũng siêu đẹp.”
Khóe miệng Đường Đường hơi nhếch lên.
Nam Tương bật cười, cô cố ý trêu Bì Bì Đường Đường, nhưng cũng không thể trêu chọc quá mức, cho nên cô nhanh chóng dừng lại, nói: "Đi, mẹ dẫn hai đứa đi ăn bánh bao.”
Trên đường tới, lúc bọn họ đi ngang qua tiệm bánh bao, Bì Bì Đường Đường nhìn bánh bao liền nuốt nước miếng, lúc ấy Nam Tương không biết làm quần áo phải trả bao nhiêu tiền, cho nên không nỡ mua.
Bây giờ không tốn tiền lại làm được bốn bộ quần áo, đương nhiên phải mua cho đứa nhỏ hai cái bánh bao nếm thử.
"Bánh bao rất đắt." Bì Bì nhíu mày nói.
Nam Tương nghe vậy "phì" cười một tiếng, hỏi: "Con còn biết rất đắt à?”
Bì Bì gật đầu.
"Nhưng mẹ có tiền nha."
"Không có." Bọn họ đều phải bán gà.
"Có, hơn nữa bây giờ mẹ tìm được việc làm, sau này mỗi ngày mẹ đến đây làm quần áo là có thể lấy tiền lương, tiền lương một tháng có thể mua được một trăm cái bánh bao nha." Nam Tương nói.
Một trăm cái bánh bao!
Chuyện này đối với Bì Bì Đường Đường, chính là con số thiên văn, siêu nhiều.
Bì Bì Đường Đường hỏi: "Thật sao?”
"Thật sự, mẹ sẽ không lừa hai đứa, đi thôi, chúng ta mua bánh bao ăn!"
Bì Bì Đường Đường gật đầu thật mạnh.
Nam Tương nắm lấy tay Bì Bì Đường Đường, vui vẻ đi về phía trước.
Đi một lúc lâu, mới tìm được một tiệm bán bánh bao đến buổi trưa vẫn còn mở cửa, cô hỏi: "Ông chủ, còn bánh bao không?”
"Còn." Ông chủ trả lời.
Nam Tương nhìn bánh bao bột mì lớn hơn một nắm tay trong vỉ hấp, hỏi: "Bao nhiêu tiền một cái?”
"Bánh bao chay năm xu một cái, bánh bao thịt chín xu một cái."
"Lấy cho tôi hai cái bánh bao thịt, một cái bánh bao chay."
“Có ngay đây!” Ông chủ sảng khoái đáp ứng, bắt đầu gắp bánh bao cho cô.
"Cám ơn." Nam Tương lễ phép nói.
Bì Bì Đường Đường đứng bên cạnh chân cô, ngẩng đầu nhìn cũng không thể thấy bánh bao.
Nam Tương cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bì Bì Đường Đường, bỗng nhiên nghe được một giọng nói truyền tới: "Người nào đây nha, thật đúng là, Tùy Chu ở bên ngoài chịu đói chịu khổ, ngược lại chị ta ở đây ăn ngon mặc đẹp, hiện tại còn ăn bánh bao thịt, chị ta không biết chữ xấu hổ viết như thế nào sao? Tùy Chu thật sự là xui xẻo tám đời, mới cưới phải người như chị ta!”
Tùy Chu??
Kỷ Tùy Chu?
Giọng nói này là đang mắng cô?
Nam Tương nhìn theo nơi phát ra tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.