Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 41: Một Khởi Đầu Mới (3)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
22/06/2022
Nam Tương đặt toàn bộ mảnh vải trên mặt đất, vừa làm vừa nói với Bì Bì Đường Đường: "Con có thấy những miếng vải này không?”
"Nhìng thấy." Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói.
"Các con đặt vải cùng màu ở cùng một chỗ, được không?"
"Được ạ."
"Các con làm thử mẹ xem."
"Ừm." Bì Bì Đường Đường gật đầu.
Hai bé con cầm một mảnh vải màu xanh đen, hai bé không biết màu này gọi là màu xanh đen, nhưng biết phải tìm màu giống nhau, vì thế rất chính xác tìm được một mảnh vải màu xanh đen, hai mảnh đặt cùng một chỗ, cầm cho Nam Tương xem.
"Ai nha, tìm đúng rồi, Bì Bì Đường Đường nhà chúng ta sao lại lợi hại như vậy, mẹ không biết phải khen các con thế nào nữa." Nam Tương từ lúc thức tỉnh, cả ngày đều thổi rắm cầu vồng cho Bì Bì Đường Đường.
Sự thật chứng minh rắm cầu vồng rất hữu dụng đối với Bì Bì Đường Đường, hai đứa nhỏ cực kỳ thích lời khen ngợi của mẹ, vui vẻ cười khanh khách.
Bì Bì nói, "Mẹ ơi, con đang tìm màu giống nhau.”
Đường Đường nói theo: "Con cũng tìm.”
Nam Tương gật đầu: "Ừm, hai đứa từ từ tìm, mẹ đi làm việc.”
"Ừm."
Nam Tương đứng dậy.
Bận rộn xong Uông thị đi tới hỏi: "Nam Tương, có gì cho dì làm không?”
Nam Tương nói: "Dì ơi, dì nghỉ ngơi đi.”
"Dì không mệt, dì cũng muốn giúp con."
"Vậy được, dì với Bì Bì Đường Đường cùng nhau nhặt vải đi."
"Nhặt vải?"
"Đúng, để màu sắc giống nhau ở cùng một chỗ, nếu như có thể, thì phân chia thành vải lớn, nhỏ, dài, ngắn." Nam Tương giải thích với Uông thị.
"Những thứ này hữu dụng chứ?"
"Vô cùng hữu dụng."
"Được, vậy bây giờ dì đi nhặt."
"Được, con cũng làm việc đây."
"Đi đi." Uông thị ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh Bì Bì Đường Đường bắt đầu nhặt vải.
Nam Tương nhìn thoáng qua những miếng vải lớn nhỏ, đi vào cửa hàng, đến... Trước quầy, lấy giấy và bút ra khỏi túi vải của mình, dựa vào màu sắc và hình dạng của mảnh vải bắt đầu vẽ trên giấy.
Lúc này có một vị khách nữ tiến vào, vị khách sau khi vào cửa, cố ý quay lại nhìn bảng tên trên cửa: "Cửa hàng may vá Hồng Mai.”
"Đúng, là cửa hàng may vá Hồng Mai." Nam Tương cười buông giấy bút xuống nghênh đón người khách.
Vị khách nữ quan sát tình hình trong cửa hàng: "Sao lại thay đổi?”
Nam Tương vẫn mỉm cười: "Thay đổi chỗ nào?”
"Trong cửa hàng trống rất nhiều, có phải định đóng cửa không?"
"Không phải, là... Là dọn dẹp lại một chút.”
"Vốn dĩ chất đầy kệ, không phải rất tốt sao."
"Nhưng mùa hè đến rồi." Nam Tương tuyệt đối không thừa nhận mình nghèo đến mức không có đồ vật lấp đầy kệ hàng, cười nói: "Mùa hè nóng, trong cửa hàng có quá nhiều đồ, nhìn cũng nóng theo, rộng rãi mát mẻ như này, không tốt sao?”
"Nói cũng đúng, trên kệ này——"
"Vừa mới rửa qua, phơi một lúc, ngày mai bắt đầu lên sản phẩm mới."
"Thì ra là như vậy, mọi người muốn thay đổi phong cách sao."
"Là tăng thêm phong cách mới."
"Có thể, thay đổi biến hóa mới cũng khá tốt." Vị khách nói.
Uông thị bận rộn ở sân sau nghe được đối thoại của Nam Tương và vị khách, nghe được vị khách nữ ghét bỏ không gian trong cửa hàng, trái tim bà liền run lên.
Mọi người đều đi từ thập niên 60 đói chết người mà đến, chỉ thích "phong phú", một khi nhìn thấy trống rỗng, trong lòng liền không yên ổn.
Bà càng lo lắng khi nghe vị khách nữ nói "có phải định đóng cửa không".
Nhưng Nam Tương lại không chút hoang mang nói chuyện với vị khách nữ, mấy câu đã thuyết phục được vị khách nữ, chuyện này bà và Hồng Mai không làm được.
Nam Tương thật sự quá ưu tú.
Bà sống hơn năm mươi năm, lần đầu tiên thấy người như Nam Tương một cô gái xinh đẹp tâm địa thiện lương lại có năng lực, trong lòng vừa bội phục vừa yêu thích.
Có điều này đó Nam Tương cũng không biết, cô mỉm cười nhận lấy váy hoa do vị khách nữ đưa tới, nói: "Váy này rất đẹp.”
Vị khách nữ nói: "Còn không phải sao, tôi mua ở đế đô, một cái hai mươi đồng.”
Nam Tương liếc mắt nhìn vị khách nữ nói: "Rất tôn da cô, cô mặc vào nhất định rất đẹp mắt.”
Vị khách nữ nghe xong lời này liền vui vẻ: "Còn không phải sao, cho nên hai ngày trước, chỗ eo này này, không cẩn thận kéo đứt chỉ, tôi không dám tự mình khâu, đường may không tốt, quần áo sẽ hỏng ngay.”
"Đúng vậy." Nam Tương nhìn chằm chằm vào quần áo.
Vị khách nữ hỏi: "Cô có thể khâu không?”
Nam Tương gật đầu: "Có thể, đạp máy may qua lại hai lần là được.”
"Bao nhiêu tiền?"
"Bốn xu."
"Tiện nghi như vậy?"
"Chỉ thu tiền chỉ."
"Được, cô khâu đi."
"Được, chỗ thắt lưng chiếc váy này có phải hơi chật không?"
"Đúng vậy, sao cô biết?"
"Đường may trên vải có chút lỏng lẻo, lỗ kim hơi thô, hẳn là chống đỡ." Nam Tương chỉ cho vị khách nữ xem.
Vị khách nữ nhìn phía ngón tay Nam Tương chỉ, nói: "Đúng là vậy, có cách nào sửa không?”
"Có, tôi phải tháo một bên khác của thắt lưng ra, rồi mới may lại."
"Tháo ra?" Vị khách nữ hơi do dự.
"Đúng, như vậy mặc mới thoải mái."
"Vậy quần áo có trở nên xấu không?"
"Không ảnh hưởng đến thẩm mỹ."
"Vậy... Được rồi.”
"Nhìng thấy." Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói.
"Các con đặt vải cùng màu ở cùng một chỗ, được không?"
"Được ạ."
"Các con làm thử mẹ xem."
"Ừm." Bì Bì Đường Đường gật đầu.
Hai bé con cầm một mảnh vải màu xanh đen, hai bé không biết màu này gọi là màu xanh đen, nhưng biết phải tìm màu giống nhau, vì thế rất chính xác tìm được một mảnh vải màu xanh đen, hai mảnh đặt cùng một chỗ, cầm cho Nam Tương xem.
"Ai nha, tìm đúng rồi, Bì Bì Đường Đường nhà chúng ta sao lại lợi hại như vậy, mẹ không biết phải khen các con thế nào nữa." Nam Tương từ lúc thức tỉnh, cả ngày đều thổi rắm cầu vồng cho Bì Bì Đường Đường.
Sự thật chứng minh rắm cầu vồng rất hữu dụng đối với Bì Bì Đường Đường, hai đứa nhỏ cực kỳ thích lời khen ngợi của mẹ, vui vẻ cười khanh khách.
Bì Bì nói, "Mẹ ơi, con đang tìm màu giống nhau.”
Đường Đường nói theo: "Con cũng tìm.”
Nam Tương gật đầu: "Ừm, hai đứa từ từ tìm, mẹ đi làm việc.”
"Ừm."
Nam Tương đứng dậy.
Bận rộn xong Uông thị đi tới hỏi: "Nam Tương, có gì cho dì làm không?”
Nam Tương nói: "Dì ơi, dì nghỉ ngơi đi.”
"Dì không mệt, dì cũng muốn giúp con."
"Vậy được, dì với Bì Bì Đường Đường cùng nhau nhặt vải đi."
"Nhặt vải?"
"Đúng, để màu sắc giống nhau ở cùng một chỗ, nếu như có thể, thì phân chia thành vải lớn, nhỏ, dài, ngắn." Nam Tương giải thích với Uông thị.
"Những thứ này hữu dụng chứ?"
"Vô cùng hữu dụng."
"Được, vậy bây giờ dì đi nhặt."
"Được, con cũng làm việc đây."
"Đi đi." Uông thị ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh Bì Bì Đường Đường bắt đầu nhặt vải.
Nam Tương nhìn thoáng qua những miếng vải lớn nhỏ, đi vào cửa hàng, đến... Trước quầy, lấy giấy và bút ra khỏi túi vải của mình, dựa vào màu sắc và hình dạng của mảnh vải bắt đầu vẽ trên giấy.
Lúc này có một vị khách nữ tiến vào, vị khách sau khi vào cửa, cố ý quay lại nhìn bảng tên trên cửa: "Cửa hàng may vá Hồng Mai.”
"Đúng, là cửa hàng may vá Hồng Mai." Nam Tương cười buông giấy bút xuống nghênh đón người khách.
Vị khách nữ quan sát tình hình trong cửa hàng: "Sao lại thay đổi?”
Nam Tương vẫn mỉm cười: "Thay đổi chỗ nào?”
"Trong cửa hàng trống rất nhiều, có phải định đóng cửa không?"
"Không phải, là... Là dọn dẹp lại một chút.”
"Vốn dĩ chất đầy kệ, không phải rất tốt sao."
"Nhưng mùa hè đến rồi." Nam Tương tuyệt đối không thừa nhận mình nghèo đến mức không có đồ vật lấp đầy kệ hàng, cười nói: "Mùa hè nóng, trong cửa hàng có quá nhiều đồ, nhìn cũng nóng theo, rộng rãi mát mẻ như này, không tốt sao?”
"Nói cũng đúng, trên kệ này——"
"Vừa mới rửa qua, phơi một lúc, ngày mai bắt đầu lên sản phẩm mới."
"Thì ra là như vậy, mọi người muốn thay đổi phong cách sao."
"Là tăng thêm phong cách mới."
"Có thể, thay đổi biến hóa mới cũng khá tốt." Vị khách nói.
Uông thị bận rộn ở sân sau nghe được đối thoại của Nam Tương và vị khách, nghe được vị khách nữ ghét bỏ không gian trong cửa hàng, trái tim bà liền run lên.
Mọi người đều đi từ thập niên 60 đói chết người mà đến, chỉ thích "phong phú", một khi nhìn thấy trống rỗng, trong lòng liền không yên ổn.
Bà càng lo lắng khi nghe vị khách nữ nói "có phải định đóng cửa không".
Nhưng Nam Tương lại không chút hoang mang nói chuyện với vị khách nữ, mấy câu đã thuyết phục được vị khách nữ, chuyện này bà và Hồng Mai không làm được.
Nam Tương thật sự quá ưu tú.
Bà sống hơn năm mươi năm, lần đầu tiên thấy người như Nam Tương một cô gái xinh đẹp tâm địa thiện lương lại có năng lực, trong lòng vừa bội phục vừa yêu thích.
Có điều này đó Nam Tương cũng không biết, cô mỉm cười nhận lấy váy hoa do vị khách nữ đưa tới, nói: "Váy này rất đẹp.”
Vị khách nữ nói: "Còn không phải sao, tôi mua ở đế đô, một cái hai mươi đồng.”
Nam Tương liếc mắt nhìn vị khách nữ nói: "Rất tôn da cô, cô mặc vào nhất định rất đẹp mắt.”
Vị khách nữ nghe xong lời này liền vui vẻ: "Còn không phải sao, cho nên hai ngày trước, chỗ eo này này, không cẩn thận kéo đứt chỉ, tôi không dám tự mình khâu, đường may không tốt, quần áo sẽ hỏng ngay.”
"Đúng vậy." Nam Tương nhìn chằm chằm vào quần áo.
Vị khách nữ hỏi: "Cô có thể khâu không?”
Nam Tương gật đầu: "Có thể, đạp máy may qua lại hai lần là được.”
"Bao nhiêu tiền?"
"Bốn xu."
"Tiện nghi như vậy?"
"Chỉ thu tiền chỉ."
"Được, cô khâu đi."
"Được, chỗ thắt lưng chiếc váy này có phải hơi chật không?"
"Đúng vậy, sao cô biết?"
"Đường may trên vải có chút lỏng lẻo, lỗ kim hơi thô, hẳn là chống đỡ." Nam Tương chỉ cho vị khách nữ xem.
Vị khách nữ nhìn phía ngón tay Nam Tương chỉ, nói: "Đúng là vậy, có cách nào sửa không?”
"Có, tôi phải tháo một bên khác của thắt lưng ra, rồi mới may lại."
"Tháo ra?" Vị khách nữ hơi do dự.
"Đúng, như vậy mặc mới thoải mái."
"Vậy quần áo có trở nên xấu không?"
"Không ảnh hưởng đến thẩm mỹ."
"Vậy... Được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.