Chương 486
Linh Linh
20/04/2024
“…… Hả? Được rồi. ”
Ôn Hủ Hủ lập tức dè dặt lại.
Thật sự đáng sợ!
Hắn không sao chứ? Hoàn toàn giống như biến thành một người khác vậy, có phải hắn bị người khác nhập rồi không?
Ôn Hủ Hủ ngã xuống giường ôm lấy trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp trong lồng ngực….
Bởi vì Hoắc Tư Tước trực tiếp trở về xử lý chuyện này, nên buổi chiều ở Hoàng Đình số 1 sóng yên biển lặng.
“Cô Ôn, cô xem hôm nay đã là Tết ông Công ông Táo rồi, hôm nay chúng ta cũng không làm gì hay là trang trí lại căn nhà này đi, cô nhìn xem tôi đã mua rất nhiều đồ dùng cho Tết.”
Dì Vương nhìn thấy cuối cùng trong biệt thự chỉ còn lại người trong nhà, dì ta lập tức lấy đống đồ tết mà mình đã mua ra, muốn trang trí lại nơi này.
Bọn trẻ nhìn thấy vậy, còn chưa đợi mẹ lên tiếng đã cùng nhau xông lên.
“Nhược Nhược muốn đi treo những trái ớt đỏ này.”
“Vậy anh sẽ phụ trách dán những chữ phúc này, làm cho cả ngôi nhà của chúng ta rực rỡ sắc đỏ.”
Mặc Bảo thấy em gái muốn treo ớt đỏ, vì thế cậu ôm ngay đống chữ phúc đỏ rực, bê chúng chạy đi dán lên từng cửa phòng.
Còn Hoắc Dận không biết phải làm gì.
Cậu chưa từng tham gia vào những hoạt động náo nhiệt, trong nhà vào dịp Tết cũng chưa từng náo nhiệt vui vẻ như này.
“Dận Dận, đến đây nào, con đi treo những chiếc đèn lồng đỏ này trong vườn hoa của chúng ta đi, đúng rồi, không phải con còn biết viết thư pháp sao? Con thấy đấy nhà chúng ta có rất nhiều cửa, con có thể viết câu đối cho tất cả chúng.”
Ôn Hủ Hủ cầm những chiếc đèn lồng đỏ đi tới bên cạnh cậu con trai lớn, khuyến khích cậu nhận nhiệm vụ rất “gian khổ” này.
Cậu bé nghe thấy vậy, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Vâng!”
Sau đó cậu cầm theo những chiếc đèn lòng đỏ chạy ra vườn.
Dì Vương luôn đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy ngay cả tiểu thiếu gia tính tình lãnh đạm cũng được điều động tham gia hoạt động này, từ tận đáy lòng dì ta cảm thấy rất vui vẻ.
“Cô Ôn, cô ở đây thật sự quá tốt.”
“Hả?”
“Cô biết không, ở đây trước kia chúng tôi ăn Tết rất quạnh quẽ không có không khí Tết gì cả, tiểu thiếu gia cũng lạnh nhạt, nhưng năm nay có mọi người tới đây, cô nhìn xem bầu không khí náo nhiệt tràn đầy sức sống biết bao.”
Dì Vương tươi cười nhìn xung quanh.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo ánh mắt của dì ta, lúc này mới phát hiện bởi vì bọn nhỏ đang trang trí nhà cửa, cho nên những bảo vệ bình thường ít xuất hiện cũng tới giúp một tay.
Trong một lúc bóng người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng.
Thật sự rất náo nhiệt.
Ôn Hủ Hủ lập tức dè dặt lại.
Thật sự đáng sợ!
Hắn không sao chứ? Hoàn toàn giống như biến thành một người khác vậy, có phải hắn bị người khác nhập rồi không?
Ôn Hủ Hủ ngã xuống giường ôm lấy trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp trong lồng ngực….
Bởi vì Hoắc Tư Tước trực tiếp trở về xử lý chuyện này, nên buổi chiều ở Hoàng Đình số 1 sóng yên biển lặng.
“Cô Ôn, cô xem hôm nay đã là Tết ông Công ông Táo rồi, hôm nay chúng ta cũng không làm gì hay là trang trí lại căn nhà này đi, cô nhìn xem tôi đã mua rất nhiều đồ dùng cho Tết.”
Dì Vương nhìn thấy cuối cùng trong biệt thự chỉ còn lại người trong nhà, dì ta lập tức lấy đống đồ tết mà mình đã mua ra, muốn trang trí lại nơi này.
Bọn trẻ nhìn thấy vậy, còn chưa đợi mẹ lên tiếng đã cùng nhau xông lên.
“Nhược Nhược muốn đi treo những trái ớt đỏ này.”
“Vậy anh sẽ phụ trách dán những chữ phúc này, làm cho cả ngôi nhà của chúng ta rực rỡ sắc đỏ.”
Mặc Bảo thấy em gái muốn treo ớt đỏ, vì thế cậu ôm ngay đống chữ phúc đỏ rực, bê chúng chạy đi dán lên từng cửa phòng.
Còn Hoắc Dận không biết phải làm gì.
Cậu chưa từng tham gia vào những hoạt động náo nhiệt, trong nhà vào dịp Tết cũng chưa từng náo nhiệt vui vẻ như này.
“Dận Dận, đến đây nào, con đi treo những chiếc đèn lồng đỏ này trong vườn hoa của chúng ta đi, đúng rồi, không phải con còn biết viết thư pháp sao? Con thấy đấy nhà chúng ta có rất nhiều cửa, con có thể viết câu đối cho tất cả chúng.”
Ôn Hủ Hủ cầm những chiếc đèn lồng đỏ đi tới bên cạnh cậu con trai lớn, khuyến khích cậu nhận nhiệm vụ rất “gian khổ” này.
Cậu bé nghe thấy vậy, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
“Vâng!”
Sau đó cậu cầm theo những chiếc đèn lòng đỏ chạy ra vườn.
Dì Vương luôn đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy ngay cả tiểu thiếu gia tính tình lãnh đạm cũng được điều động tham gia hoạt động này, từ tận đáy lòng dì ta cảm thấy rất vui vẻ.
“Cô Ôn, cô ở đây thật sự quá tốt.”
“Hả?”
“Cô biết không, ở đây trước kia chúng tôi ăn Tết rất quạnh quẽ không có không khí Tết gì cả, tiểu thiếu gia cũng lạnh nhạt, nhưng năm nay có mọi người tới đây, cô nhìn xem bầu không khí náo nhiệt tràn đầy sức sống biết bao.”
Dì Vương tươi cười nhìn xung quanh.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo ánh mắt của dì ta, lúc này mới phát hiện bởi vì bọn nhỏ đang trang trí nhà cửa, cho nên những bảo vệ bình thường ít xuất hiện cũng tới giúp một tay.
Trong một lúc bóng người qua lại, tiếng cười nói rộn ràng.
Thật sự rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.