Chương 507
Linh Linh
20/04/2024
Hoắc Dận luôn tích chữ như vàng vậy mà lại đồng ý với quan điểm của em trai.
Sau đó, ba bạn nhỏ vì để bố mẹ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, dưới sự cầm đầu của Mặc Bảo đã chủ động gọi điện thoại cho ông cụ Hoắc.
”Ông nội, con là Mặc Mặc nha, ông có muốn gặp cháu trai không?”
”Nhóc con, con nói xem ông có muốn không?”
Trong điện thoại, ông cụ vô cùng hiếm được cháu trai gọi điện kích động đến mức rơi lệ.
Mặc Bảo nhìn anh trai và em gái cười một tiếng, sau đó tủm tỉm nói: ”Vậy ông đến đón tụi con đi, chúng con quyết định hôm nay sẽ qua chỗ ông ở, có thể sẽ ở đó một đêm nữa.”
”Thật sao?” Ông lão vô cùng vui mừng, kích động đứng lên: ”Được được được, ông lập tức cho người đi đón mấy đứa.”
Sau đó ông ấy lập tức cúp điện thoại đi sắp xếp tài xế.
Thật ra ông lão đối xử với con cháu không tệ chút nào, cho dù là con trai Hoắc Tư Tước hay hai cháu trai của mình, ông cũng đều nuông chiều như tâm can bảo bối.
Ôn Hủ Hủ đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô quay về ngày mình vẫn còn là thiếu nữ, gia đình giàu có, ba mẹ khỏe mạnh, mỗi ngày cô đều được họ nâng niu trong lòng bàn tay, vô cùng hạnh phúc.
Sau đó một ngày, mẹ bỗng nhiên mang con gái của cậu về nhà.
”Hủ Hủ, gần đây cậu con bị bệnh, sau này chị họ Như Quân sẽ ở nhà chúng ta, con nhớ phải quan tâm chăm sóc chị, biết không?”
”Biết ạ.”
Ôn Hủ Hủ kéo tay chị họ lớn hơn mình hai tuổi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Về sau chị họ thật sự ở bên cạnh cô mỗi ngày, vì nghe nói trường mà Ôn Hủ Hủ đang học rất tốt, chị họ cũng bày tỏ muốn học ở đó cùng.
Ba của cô cũng sắp xếp cho chị họ đi học.
Từ đó quan hệ của hai chị em càng thân mật hơn.
”Hủ Hủ, em đang làm gì vậy? Sao em không làm bài tập?”
”Em đang viết thư nha, anh ấy đang ở nước ngoài, mỗi ngày em đều muốn gửi thư cho anh ấy.” Ôn Hủ Hủ nằm dài trên bàn học, mỗi một câu chữ đều vô cùng cẩn thận.
Đỗ Như Quân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ta cầm thư Ôn Hủ Hủ viết lên, bắt đầu đọc: ”Anh ta đã đi lâu như vậy rồi mà, mỗi ngày em đều viết thư như thế này, anh ta sẽ trả lời em sao?”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lập tức trầm xuống: ”Không có…”
Cô không hi vọng quá xa xôi.
Vì những bức thư này cô chưa từng gửi đi.
Nhưng ngày hôm nay, chị họ cô đã nói: ”Sao như vậy được? Em luôn viết mà anh ta lại không trả lời em, em không cảm thấy uất ức sao? Như vậy đi, sau này những bức thư này em để chị gửi cho.”
”Hả? Chị gửi giúp em?”
”Đúng, chị gửi giúp em, sau đó sẽ theo dõi đợi anh ta trả lời, em yên tâm, chị nhất định sẽ đưa thư trả lời cho em.”
Lời nói son sắt của Đỗ Như Quân khiến cô tin tưởng.
Sau đó Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, để mặc cô ta lấy những bức thư kia của mình đi.
Sau đó, ba bạn nhỏ vì để bố mẹ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, dưới sự cầm đầu của Mặc Bảo đã chủ động gọi điện thoại cho ông cụ Hoắc.
”Ông nội, con là Mặc Mặc nha, ông có muốn gặp cháu trai không?”
”Nhóc con, con nói xem ông có muốn không?”
Trong điện thoại, ông cụ vô cùng hiếm được cháu trai gọi điện kích động đến mức rơi lệ.
Mặc Bảo nhìn anh trai và em gái cười một tiếng, sau đó tủm tỉm nói: ”Vậy ông đến đón tụi con đi, chúng con quyết định hôm nay sẽ qua chỗ ông ở, có thể sẽ ở đó một đêm nữa.”
”Thật sao?” Ông lão vô cùng vui mừng, kích động đứng lên: ”Được được được, ông lập tức cho người đi đón mấy đứa.”
Sau đó ông ấy lập tức cúp điện thoại đi sắp xếp tài xế.
Thật ra ông lão đối xử với con cháu không tệ chút nào, cho dù là con trai Hoắc Tư Tước hay hai cháu trai của mình, ông cũng đều nuông chiều như tâm can bảo bối.
Ôn Hủ Hủ đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô quay về ngày mình vẫn còn là thiếu nữ, gia đình giàu có, ba mẹ khỏe mạnh, mỗi ngày cô đều được họ nâng niu trong lòng bàn tay, vô cùng hạnh phúc.
Sau đó một ngày, mẹ bỗng nhiên mang con gái của cậu về nhà.
”Hủ Hủ, gần đây cậu con bị bệnh, sau này chị họ Như Quân sẽ ở nhà chúng ta, con nhớ phải quan tâm chăm sóc chị, biết không?”
”Biết ạ.”
Ôn Hủ Hủ kéo tay chị họ lớn hơn mình hai tuổi, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Về sau chị họ thật sự ở bên cạnh cô mỗi ngày, vì nghe nói trường mà Ôn Hủ Hủ đang học rất tốt, chị họ cũng bày tỏ muốn học ở đó cùng.
Ba của cô cũng sắp xếp cho chị họ đi học.
Từ đó quan hệ của hai chị em càng thân mật hơn.
”Hủ Hủ, em đang làm gì vậy? Sao em không làm bài tập?”
”Em đang viết thư nha, anh ấy đang ở nước ngoài, mỗi ngày em đều muốn gửi thư cho anh ấy.” Ôn Hủ Hủ nằm dài trên bàn học, mỗi một câu chữ đều vô cùng cẩn thận.
Đỗ Như Quân cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô ta cầm thư Ôn Hủ Hủ viết lên, bắt đầu đọc: ”Anh ta đã đi lâu như vậy rồi mà, mỗi ngày em đều viết thư như thế này, anh ta sẽ trả lời em sao?”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lập tức trầm xuống: ”Không có…”
Cô không hi vọng quá xa xôi.
Vì những bức thư này cô chưa từng gửi đi.
Nhưng ngày hôm nay, chị họ cô đã nói: ”Sao như vậy được? Em luôn viết mà anh ta lại không trả lời em, em không cảm thấy uất ức sao? Như vậy đi, sau này những bức thư này em để chị gửi cho.”
”Hả? Chị gửi giúp em?”
”Đúng, chị gửi giúp em, sau đó sẽ theo dõi đợi anh ta trả lời, em yên tâm, chị nhất định sẽ đưa thư trả lời cho em.”
Lời nói son sắt của Đỗ Như Quân khiến cô tin tưởng.
Sau đó Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, để mặc cô ta lấy những bức thư kia của mình đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.