Chương 525
Linh Linh
20/04/2024
”Mẹ, anh trai đến nhà ông nhỏ xong mới bị bệnh, sau đó chúng con không qua nữa.” Nhưng đúng lúc này Tiểu Nhược Nhược bỗng nhiên đi tới, giọng trẻ con non nớt nói một câu.
Nhà ông nhỏ?
Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này cô mới chú ý đến ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh.
”Là như vậy, hôm qua khi ba đứa nhỏ đến, người trong nhà đều rất vui nên mới mời ba đứa qua chơi. Ba dựa theo bối phận, để mấy đứa đến nhà chú nhỏ các con chơi trước, ai ngờ Mặc Nhi vừa về đã sốt, đã mời bác sĩ đến khám, anh ta bảo nó bị cảm lạnh, có lẽ do chiều chơi trong sân quá lâu nên mồ hôi lạnh thấm ngược vào.”
Ông cụ chống gậy giải thích cặn kẽ cho Ôn Hủ Hủ.
Đây cũng là lần đầu tiên họ chính thức nói chuyện với nhau từ sau chuyện kia, lần trước ông ấy đến đây cùng Cố Hạ, vì sự kiện đột ngột kia mà hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu rồi bế đứa nhỏ lên tầng.
Dì Vương: ”…”
Quản gia Hà đi cùng ông lão đến: ”…”
Đúng là lần đầu tiên thấy cô gái này to gan đến vậy.
Ôn Hủ Hủ trực tiếp bế đứa nhỏ lên phòng ngủ trên tầng hai của mình, sau đó cô để hai bảo bối đi theo mình lên tầng ba lấy thuốc và lấy nước ấm.
”Mặc Mặc đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ lập tức khám cho con, con sẽ nhanh hết khó chịu thôi, được không nào?”
”Được…”
Đứa nhỏ ngày thường vẫn ngoan ngoãn tràn đầy sức sống bây giờ lại yếu ớt nằm trong lòng mẹ như một con mèo nhỏ.
Ôn Hủ Hủ thấy thế không khỏi cảm thấy đau lòng.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm |||||
Cô nhanh chóng đặt cậu bé lên giường, đưa tay bắt mạch cho cậu bé mới phát hiện mạch đập bình thường vô cùng mạnh mẽ lúc này đang vô cùng yếu ớt.
Hơn nữa mạch còn đập rất chậm, không ổn định chút nào.
Dạng mạch này rõ ràng là bị đau dạ dày, sao lại thành cảm lạnh được?
Ôn Hủ Hủ cau mày, cũng không có tâm trí đi truy xét nhiều như vậy, cô lấy bao đựng ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt vị trên người đứa nhỏ.
Quả nhiên vừa châm cứu xong sắc mặt của đứa nhỏ đã tốt hơn nhiều.
”Mẹ, con đói.”
”Được, mẹ nấu chút cháo làm ấm dạ dày cho con nhé, được không?” Ôn Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của bé.
Hai bạn nhỏ còn lại thấy vậy cũng vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Hoắc Dận, sau khi cậu nghe thấy em trai nói muốn ăn xong đã lập tức chạy xuống nói với dì Vương.
Tin này vừa được truyền ra, bầu không khí trong biệt thự cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đứa nhỏ xong, Ôn Hủ Hủ thấy cũng không còn sớm nữa nên chuẩn bị xuống giúp dì Vương nấu cơm.
Không ngờ sau khi xuống tầng, cô phát hiện đã lâu như vậy mà ông lão vẫn còn bên dưới chứ chưa quay về, ông ấy một mình ngồi trên sopha, vừa xem bản tin thời sự vừa uống trà.
Nhà ông nhỏ?
Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này cô mới chú ý đến ông cụ Hoắc đang đứng bên cạnh.
”Là như vậy, hôm qua khi ba đứa nhỏ đến, người trong nhà đều rất vui nên mới mời ba đứa qua chơi. Ba dựa theo bối phận, để mấy đứa đến nhà chú nhỏ các con chơi trước, ai ngờ Mặc Nhi vừa về đã sốt, đã mời bác sĩ đến khám, anh ta bảo nó bị cảm lạnh, có lẽ do chiều chơi trong sân quá lâu nên mồ hôi lạnh thấm ngược vào.”
Ông cụ chống gậy giải thích cặn kẽ cho Ôn Hủ Hủ.
Đây cũng là lần đầu tiên họ chính thức nói chuyện với nhau từ sau chuyện kia, lần trước ông ấy đến đây cùng Cố Hạ, vì sự kiện đột ngột kia mà hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu rồi bế đứa nhỏ lên tầng.
Dì Vương: ”…”
Quản gia Hà đi cùng ông lão đến: ”…”
Đúng là lần đầu tiên thấy cô gái này to gan đến vậy.
Ôn Hủ Hủ trực tiếp bế đứa nhỏ lên phòng ngủ trên tầng hai của mình, sau đó cô để hai bảo bối đi theo mình lên tầng ba lấy thuốc và lấy nước ấm.
”Mặc Mặc đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ lập tức khám cho con, con sẽ nhanh hết khó chịu thôi, được không nào?”
”Được…”
Đứa nhỏ ngày thường vẫn ngoan ngoãn tràn đầy sức sống bây giờ lại yếu ớt nằm trong lòng mẹ như một con mèo nhỏ.
Ôn Hủ Hủ thấy thế không khỏi cảm thấy đau lòng.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm |||||
Cô nhanh chóng đặt cậu bé lên giường, đưa tay bắt mạch cho cậu bé mới phát hiện mạch đập bình thường vô cùng mạnh mẽ lúc này đang vô cùng yếu ớt.
Hơn nữa mạch còn đập rất chậm, không ổn định chút nào.
Dạng mạch này rõ ràng là bị đau dạ dày, sao lại thành cảm lạnh được?
Ôn Hủ Hủ cau mày, cũng không có tâm trí đi truy xét nhiều như vậy, cô lấy bao đựng ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt vị trên người đứa nhỏ.
Quả nhiên vừa châm cứu xong sắc mặt của đứa nhỏ đã tốt hơn nhiều.
”Mẹ, con đói.”
”Được, mẹ nấu chút cháo làm ấm dạ dày cho con nhé, được không?” Ôn Hủ Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của bé.
Hai bạn nhỏ còn lại thấy vậy cũng vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Hoắc Dận, sau khi cậu nghe thấy em trai nói muốn ăn xong đã lập tức chạy xuống nói với dì Vương.
Tin này vừa được truyền ra, bầu không khí trong biệt thự cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đứa nhỏ xong, Ôn Hủ Hủ thấy cũng không còn sớm nữa nên chuẩn bị xuống giúp dì Vương nấu cơm.
Không ngờ sau khi xuống tầng, cô phát hiện đã lâu như vậy mà ông lão vẫn còn bên dưới chứ chưa quay về, ông ấy một mình ngồi trên sopha, vừa xem bản tin thời sự vừa uống trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.