Chương 541
Linh Linh
20/04/2024
Ôn Hủ Hủ bật cười.
Tiếng cười của cô vừa chói tai vừa mang theo chút điên cuồng.
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.
”Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh không để người giết cô ta, đúng là anh đã sớm biết cô ta là người đưa bản thảo cho Cố Hạ, nhưng anh cho người đi theo em là vì, chỉ vì muốn… bảo vệ anh.”
Cuối cùng hắn cũng nói hết ra.
Giọng nói hắn không được tự nhiên, còn có chút khó chịu.
Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt đã không còn tin tưởng hắn, hoặc có thể nói, một loạt chuyện xảy ra tối nay đã làm cô sụp đổ, cô căn bản không còn tin tưởng chuyện tốt đẹp như vậy sẽ đến với mình.
”Bảo vệ? Hoắc Tư Tước, anh dám nói lúc anh phái người đến đã không chuẩn bị xong kế hoạch khác nếu cô ta chạy trốn sao?”
”…”
Người đàn ông đối diện cũng trầm mặc.
Tất nhiên là có, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu như không xử lí tốt người phụ nữ kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết.
Nhưng không phải hắn đã đưa cơ hội cho cô rồi sao?
Hoắc Tư Tước bắt đầu có chút tức giận: ”Đúng, em nói không sai, anh đúng là có dự tính khác, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này anh đã giao cho em xử lí, trước khi em hoàn thành anh sẽ không nhúng tay vào.”
”Ai tin được?”
”Em nói cái gì?” Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm, câu nói không chút tin tưởng và phủ nhận khiến hắn tức đến nâng chân.
”Ôn Hủ Hủ, em nói lại lần nữa xem?”
”Nói lại lần nữa thì sao? Việc đã rõ rành rành trước mắt, Đỗ Như Quân chết rồi, chết trên tay thuộc hạ của anh, mà bây giờ anh cũng thừa nhận, người không phải anh giết thì còn ai?”
”Còn nữa, cho dù không phải anh thì cũng chắc chắn là người nhà họ Hoắc của anh, năm đó ba anh vì muốn ”tiêu diệt” người sống là tôi mà tôi mới mười tám đã lừa tôi gả cho anh, sau yến thọ nhà họ Trì lại muốn giam giữ tôi ở nhà họ Hoắc, ba con các anh có chuyện gì là không làm được nữa? Hả? Anh nói cho tôi nghe xem?”
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe điên cuồng hét lớn, cô cuồng loạn, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Cảnh tượng này dùng hai chữ ”điên cuồng” để miêu tả cũng không đủ.
Thật tuyệt vọng!
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng không nói thêm gì.
Khuôn mặt hắn không còn chút máu, giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ không sụp đổ không khống chế được của cô, trái tim cứng rắn bắt đầu từ từ suy sụp.
Thậm chí chuyện này cô cũng biết.
Ai nói cho cô biết?
Không, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng những điều cô nói đều có thể lầ thật, vì ba hắn tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện này.
Tiếng cười của cô vừa chói tai vừa mang theo chút điên cuồng.
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.
”Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh không để người giết cô ta, đúng là anh đã sớm biết cô ta là người đưa bản thảo cho Cố Hạ, nhưng anh cho người đi theo em là vì, chỉ vì muốn… bảo vệ anh.”
Cuối cùng hắn cũng nói hết ra.
Giọng nói hắn không được tự nhiên, còn có chút khó chịu.
Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt đã không còn tin tưởng hắn, hoặc có thể nói, một loạt chuyện xảy ra tối nay đã làm cô sụp đổ, cô căn bản không còn tin tưởng chuyện tốt đẹp như vậy sẽ đến với mình.
”Bảo vệ? Hoắc Tư Tước, anh dám nói lúc anh phái người đến đã không chuẩn bị xong kế hoạch khác nếu cô ta chạy trốn sao?”
”…”
Người đàn ông đối diện cũng trầm mặc.
Tất nhiên là có, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu như không xử lí tốt người phụ nữ kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết.
Nhưng không phải hắn đã đưa cơ hội cho cô rồi sao?
Hoắc Tư Tước bắt đầu có chút tức giận: ”Đúng, em nói không sai, anh đúng là có dự tính khác, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này anh đã giao cho em xử lí, trước khi em hoàn thành anh sẽ không nhúng tay vào.”
”Ai tin được?”
”Em nói cái gì?” Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm, câu nói không chút tin tưởng và phủ nhận khiến hắn tức đến nâng chân.
”Ôn Hủ Hủ, em nói lại lần nữa xem?”
”Nói lại lần nữa thì sao? Việc đã rõ rành rành trước mắt, Đỗ Như Quân chết rồi, chết trên tay thuộc hạ của anh, mà bây giờ anh cũng thừa nhận, người không phải anh giết thì còn ai?”
”Còn nữa, cho dù không phải anh thì cũng chắc chắn là người nhà họ Hoắc của anh, năm đó ba anh vì muốn ”tiêu diệt” người sống là tôi mà tôi mới mười tám đã lừa tôi gả cho anh, sau yến thọ nhà họ Trì lại muốn giam giữ tôi ở nhà họ Hoắc, ba con các anh có chuyện gì là không làm được nữa? Hả? Anh nói cho tôi nghe xem?”
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe điên cuồng hét lớn, cô cuồng loạn, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Cảnh tượng này dùng hai chữ ”điên cuồng” để miêu tả cũng không đủ.
Thật tuyệt vọng!
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng không nói thêm gì.
Khuôn mặt hắn không còn chút máu, giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ không sụp đổ không khống chế được của cô, trái tim cứng rắn bắt đầu từ từ suy sụp.
Thậm chí chuyện này cô cũng biết.
Ai nói cho cô biết?
Không, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng những điều cô nói đều có thể lầ thật, vì ba hắn tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.