Chương 569
Linh Linh
20/04/2024
Người đàn ông cuối cùng cũng kéo được cô vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần, giữa hai người chỉ cách nhau hơi thở nóng rực của hắn, khí thế mạnh đến mức có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Đầu Ôn Hủ Hủ càng trống rỗng hơn.
Cô như nai con bị giữ chặt trong lòng người đàn ông này, ảnh hưởng của cồn và hơi thở nóng kinh người của ai kia khiến cô mất đi lí trí thường ngày.
”Sau đó… Sau đó chờ anh đến bắt đó, sao anh không đến?”
”Chờ anh đến bắt?”
”Đúng vậy, tôi báo thù cho anh nha, ông ta bắt nạt anh, tôi bắt ông ta trả lại!”
Cô thật sự say rồi nên mới vung nắm đấm nhỏ của mình nói muốn giúp hắn báo thù trước mặt con sói già này. Đôi mắt cô lúc này cũng tràn ngập sự ngây thơ trong sáng.
Không có chút sắc bén lạnh lùng lúc cô tỉnh táo.
Trái tim Hoắc Tư Tước mềm nhũn.
Hắn không quan tâm những chuyện khác, sau khi kéo cô vào lòng, từng nụ hôn nối tiếp nhau liên tục rơi xuống…
Hắn thật sự không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Nếu như nói về thái độ của hắn đối với người phụ nữ này thì chính là cô đã ngoan cố xâm nhập vào hắn gần hai mươi năm, cuối cùng khiến hắn hiểu được, thật ra cô đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu.
Vậy nên, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hối hận.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy áy náy với cô, đã nhiều năm như vậy cô tự tiện cũng được, không được cho phép cũng được, cứ như vậy mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn.
Hắn phải thừa nhận, hắn đã khiến cô phải trả giá rất lớn.
Mà đồ ngốc này, cho dù đến bây giờ bị ba con bọn họ làm tổn thương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn theo bảo vệ họ theo bản năng.
Hoắc Tư Tước mạnh mẽ hôn Ôn Hủ Hủ.
Cả đêm hắn đều vô cùng dịu dàng, cho dù hắn không thể khống chế được mà muốn yêu thương cô thật mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cho cô sự dịu dàng chưa từng có.
Đương nhiên ngoại trừ số lần.
*
Hôm sau.
Kiều Thời Khiêm dậy rất sớm.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.
Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.
Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.
”Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?”
”…Không sao.”
Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.
Đầu Ôn Hủ Hủ càng trống rỗng hơn.
Cô như nai con bị giữ chặt trong lòng người đàn ông này, ảnh hưởng của cồn và hơi thở nóng kinh người của ai kia khiến cô mất đi lí trí thường ngày.
”Sau đó… Sau đó chờ anh đến bắt đó, sao anh không đến?”
”Chờ anh đến bắt?”
”Đúng vậy, tôi báo thù cho anh nha, ông ta bắt nạt anh, tôi bắt ông ta trả lại!”
Cô thật sự say rồi nên mới vung nắm đấm nhỏ của mình nói muốn giúp hắn báo thù trước mặt con sói già này. Đôi mắt cô lúc này cũng tràn ngập sự ngây thơ trong sáng.
Không có chút sắc bén lạnh lùng lúc cô tỉnh táo.
Trái tim Hoắc Tư Tước mềm nhũn.
Hắn không quan tâm những chuyện khác, sau khi kéo cô vào lòng, từng nụ hôn nối tiếp nhau liên tục rơi xuống…
Hắn thật sự không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Nếu như nói về thái độ của hắn đối với người phụ nữ này thì chính là cô đã ngoan cố xâm nhập vào hắn gần hai mươi năm, cuối cùng khiến hắn hiểu được, thật ra cô đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu.
Vậy nên, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hối hận.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy áy náy với cô, đã nhiều năm như vậy cô tự tiện cũng được, không được cho phép cũng được, cứ như vậy mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn.
Hắn phải thừa nhận, hắn đã khiến cô phải trả giá rất lớn.
Mà đồ ngốc này, cho dù đến bây giờ bị ba con bọn họ làm tổn thương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn theo bảo vệ họ theo bản năng.
Hoắc Tư Tước mạnh mẽ hôn Ôn Hủ Hủ.
Cả đêm hắn đều vô cùng dịu dàng, cho dù hắn không thể khống chế được mà muốn yêu thương cô thật mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cho cô sự dịu dàng chưa từng có.
Đương nhiên ngoại trừ số lần.
*
Hôm sau.
Kiều Thời Khiêm dậy rất sớm.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.
Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.
Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.
”Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?”
”…Không sao.”
Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.