Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 630: Bốn anh em

Hàn Trinh Trinh

26/07/2014

"Chị dâu! Tôi không thể cho chị thời gian vô hạn a, nhớ lúc trước chồng chị ra đề tài này nhục nhã tôi, nhưng tôi không có khách khí như vậy !" Hàn Văn Vũ lại há miệng cười hát: "A, những Tinh Linh đáng yêu, a, những Tinh Linh dễ thương, chúng ta cùng đồng lòng chung sức, khởi động đầu óc, đấu hư mọi thứ, chúng ta ca hát, khiêu vũ vui vẻ, rất vui vẻ"

"Chị dâu! die»ndٿanl«equ»yd«onHết thời gian" Hàn Văn Kiệt không nhịn được, cười nói.

"Lúc nảy các chú không có nói thời gian!" Hàn Văn Hạo ôm vợ nói.

Trác Bách Quân nghe vậy, buồn cười nói: "Anh cả, đoán vô hạn cũng được, nếu anh tiêu tốn thời gian động phòng hoa chúc, chúng ta anh em tình thâm, cùng anh vượt qua đêm dài đằng đẵng!"

Hàn Văn Hạo không khỏi nhìn đứa em trai cơ trí này một cái, liền ho khan một tiếng, nhìn Hạ Tuyết, đau lòng nhìn vẻ mặt vợ đáng thương như vậy, liền nói: "Không có gì! đề tài IQ có chút khó khăn"

Hạ Tuyết tức giận nói: "Đây rốt cuộc người nào ra đề tài IQ đáng ghét như vậy? Tại sao lấy ngón tay ra biểu diễn? Đây không phải là cố ý làm khó người ta sao? Ghét!"

"Ha ha ha ha" Hàn Văn Vũ cười die»ndٿanl«equ»yd«onđến chảy nước mắt rồi, đang ôm bụng, đầu chúi trên mặt bàn, cười đến run lẩy bẩy!

Hàn Văn Hạo không dám lên tiếng, chỉ nhìn Hạ Tuyết.

"Thời gian đã đến, chị dâu" Trác Bách Quân lên tiếng nhắc nhở Hạ Tuyết.

"Vậy thua rồi, hắc...!" Hàn Văn Vũ lập tức nâng ly rượu.

"Chờ một chút!" Hạ Tuyết lập tức nhìn Hàn Văn Vũ, loạn xạ giơ lên đầu ngón tay của mình, nói: "Beethoven ngón tay này, ách ách ách"

Mọi người cùng nhau ngừng thở nhìn cô, cô bé Hi Văn ngồi ở một bên, bất đắc dĩ nhìn mẹ.

"Đoán không ra?" Hàn Văn Vũ lại cố nén cười nhìn cô!

Hạ Tuyết chỉ thiếu chút nữa dậm chân, cầm lấy ngón tay của mình, tức giận gấp nói: "Tôi làm sao biết tại sao ông ta không cần đầu ngón tay này để đánh đàn dương cầm ? Ngón tay này là của tôi, die»ndٿanl«equ»yd«ontôi chỉ biết ngón tay của tôi thật tốt, tại sao ông ta không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm ?"

Con ngươi Hàn Văn Vũ căng thẳng trừng to.



Hàn Văn Hạo cũng có chút căng thẳng nhìn Hạ Tuyết nói: "Đúng vậy! Tại sao vậy? Ngón tay của em thật tốt, tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm?"

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nét mặt ngây thơ đáng yêu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Em không biết a! Tại sao vậy! Đề tài này quá khó !"

Hàn Văn Vũ cười đến toàn thân đổ mồ hôi, nằm bên cạnh em trai, chống đỡ cũng nhịn không được!

Hàn Văn Hạo hết ý kiến, hắn quay đầu đang suy nghĩ, trời ạ, người này thế nào trở thành như vậy?

Hi Văn đã tức giận đến phồng mặt, đứng lên chỉ vào mẹ nói: "Mẹ ………. đến cùng con có phải do mẹ sinh hay không? Con có phải do mẹ ôm sai hay không?"

Hạ Tuyết lập tức nhìn con gái, trừng mắt, nói: "Cút! Tại sao con không phải do mẹ sanh? Mẹ ăn rất nhiều củ cải trắng mới sinh con ra ngoài!"

Hi Văn tức giận đến mặt cũng uốn éo thành một đoàn, nhìn mẹ nói: "Mẹ ăn nhiều củ cải như vậy, cũng ăn vào trong đầu của mẹ đi rồi! Cám ơn cha của con, cho con một cái đầu thông minh! Nếu giống như mẹ, con còn không bằng củ cải nữa! đáp án rõ ràng như vậy, mẹ cũng trả lời không ra được? Mẹ thật là ngốc mà! !"

Hạ Tuyết vừa nghe, thì càng tức giận nhìn Hi Văn nói: "Mẹ biết con có bản lãnh, nhưng con đáp được sao? Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm?" Cô vừa nói xong, liền giơ ngón tay của mình, chỉ về phía con gái của mình!

"Bởi vì ngón tay này là của mẹ …………" Hi Văn thật sự là không thể nhịn được nữa, kêu lên!

Lúc này, Hạ Tuyết mới trừng to mắt, liếc đầu ngón tay của mình, hắc một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói: "Phải ha!die»ndٿanl«equ»yd«on Tôi, ồ! Nhưng tại sao là tôi? Các người không phải hỏi Beethoven sao?"

"Ha ha ha …………" Hàn Văn Vũ không nhịn được, giơ ly rượu lên, đi tới trước mặt anh cả, nói: "Cũng không phải là nói anh em không chiếu cố anh! Cái đáp án này, thật sự cũng quá khó khăn, cô ấy trả lời không được, đúng vậy! Tại sao vậy? Bởi vì cô ấy ngây thơ lương thiện! ! ! Làm đi!"

Hạ Tuyết tức giận đến phồng má, nhìn Hàn Văn Vũ, rồi lại có chút đau lòng nhìn Hàn Văn Hạo.

Hàn Văn Hạo không có cách nào, chỉ đành phải an ủi thê tử nói: "Không có gì! Anh thích em đơn thuần như vậy. Em tuyệt đối không ngốc, là đề tài này quá khó!"

Phốc! Nữ tân khách cũng không nhịn được kêu lên.



"Uống....uố...ng! Để cho chúng ta xem tấm lòng anh vĩ đại, có thể chứa bao nhiêu rượu!" Hàn Văn Vũ lại hướng anh cả nâng ly, Hàn Văn Hạo hung hung dữ dữ nhìn Hàn Văn Vũ, nhận lấy ly rượu mạnh kia, nói: "Tốt nhất trong cuộc đời này chú đừng kết hôn cho anh! Nếu không, sau khi hôn lễ anh để cho chú, một trăm năm cũng không rời giường được!"

"Ôi chao! Uống nhanh! Em sẽ đuổi theo bước chân của anh !" Hàn Văn Vũ lập tức cổ động.

Hàn Văn Hạo bị buộc bất đắc dĩ, liền cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch! Lập tức dạ dày nhộn nhạo chua cay, hắn không nhịn được nhìn em trai nói: "Tên nhóc thối tha, lại là rượu thật!"

"Thể hiện anh em tình thâm mà!" die»ndٿanl«equ»yd«onHàn Văn Vũ cười nói xong, lập tức nhìn Hàn Văn Kiệt chớp mắt một cái, Hàn Văn Kiệt cũng đứng lên nhìn Hàn Văn Hạo giơ ly rượu lên, mỉm cười nói: "Anh cả! Em chúc anh và chị dâu ân ái đến đầu bạc! Uống....uố...ng!"

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm em trai nói: "Ly hôn đi!"

Hàn Văn Kiệt không nhịn được, cười một tiếng, Mộng Hàm lập tức làm nũng nhìn Hàn Văn Hạo kêu lên: "Anh cả! Không nên như vậy nha, có chơi có chịu đi!"

Hàn Văn Hạo tức giận nâng ly rượu mạnh, uống một hơi cạn sạch, lại cảm thấy trong dạ dày nhộn nhạo chua cay, kích thích toàn thân hắn đổ mồ hôi nóng, trán cũng ngâm xuất mồ hôi, Hạ Tuyết đau lòng lau cái trán cho chồng, nói: "Đừng uống nữa ………. cũng toát mồ hôi rồi!"

"Aiz! Hạ Tuyết!" Hàn Trung Trí cũng đá ra một cước, cười nói: "Cuộc sống hôn nhân đại sự, Rượu của mấy anh em còn không chịu nổi sao?"

"Đúng vậy!" Trác Bách Quân nói xong, đột nhiên vươn tay, nâng một ly lớncrượu mạnh, cười nói: "Đây chính là anh em bọn em mời anh! Cay đắng xuống bụng, anh khó quên đêm nay!"

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hắn, tức giận nhận lấy ly rượu mạnh trong tay hắn, nói: "Nếu mà anh không sống được, ba người các chú tới cướp gia sản anh đi!"

"Phi! Tiền bây giờ vẫn là của cha đấy!" Hàn Văn Vũ lập tức kéo da miệng nói!

Hàn Văn Hạo cắn răng, nói một câu, tất cả các chú đều nhớ kỹ cho anh, liền một hơi, đem ly rượu mạnh uống hết xuống, sau đó bỗng nhiên trời đất quay cuồng, đầu choáng váng hoa mắt, nắm chặt tay Hạ Tuyết, Hạ Tuyết cũng đau lòng đỡ Hàn Văn Hạo, dậm chân, hung hung dữ dữ nhìn Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười nói: "Mau đưa anh cả trở về phòng, một chút nữa tôi làm một thuốc cho hắn ăn vào, lập tức sẽ tĩnh, chúng tôi sẽ phải đi náo động phòng rồi. Đi nghỉ trước một lát"

"Tôi không muốn để ý đến các người nữa !" Vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, vừa đau lòng vừa làm nũng, vươn tay lau mồ hôi trên trán cho Hàn Văn Hạo, nói: "Chồng ơi, anh khỏe không?"

Hàn Văn Hạo nhếch miệng mỉm cười, lại cảm thấy chóng mặt, lại nặng nề thở dốc một hơi, vẫn đi về phía trước.

Mấy anh em Hàn Văn Vũ cùng nhau cười lên, sau đó lặng lẽ cười gian một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook