Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 115: Gọi số 120
Hàn Trinh Trinh
02/12/2013
Lên xe!!" Hàn Văn Hạo không nói nữa, kéo Hạ Tuyết lên xe, nhưng Hạ Tuyết lại ngồi xổm xuống mặt tuyết, khổ sở nói: "Tôi van cầu anh, không cần như vậy, tôi biết tôi không thể từ chối anh được, nhưng tôi không phải loại người như anh tưởng tượng, tôi sẽ không đáp ứng anh cái gì! Tôi chỉ đơn giản muốn cố gắng sống qua ngày bình thường! Tôi không muốn giống như các cô gái kia, làm phụ nữ của anh, cuộc sống xa hoa nhưng tôi không quan tâm !"
Hàn Văn Hạo cúi đầu ngồi xổm bên chân Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cắn răng có phần nghẹn ngào nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng giày vò tôi, tôi thật sự rất sợ anh, sợ muốn chết. . . . . ."
Hàn Văn Hạo lạnh lùng duỗi ngón trỏ ra khỏi bao tay da màu đen, trước tiên, chậm rãi vuốt đầu Hạ Tuyết, sau đó xẹt qua mặt nàng, đến cằm, sau đó nắm cằm của nàng, nhìn vào mặt nàng ...
Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt rơi ra. . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua giọt nước mắt tội nghiệp trên gương mặt của nàng, chậm rãi nói: "Cái gọi là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi không quan tâm là ý tứ gì?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, không dám nói, muốn cúi đầu, hắn siết chặt cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh. . . . . . Nàng đành phải bất đắc dĩ nhìn hắn, hai tròng mắt kia giống như muốn đem nàng lột ra, nói: "Anh biết . . . . . . cần gì phải nói rõ?"
"Phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, cô ấy phải đặc biệt tôi mới chọn lựa! Không phải vì tôi chọn lựa mà cô ấy mới đặc biệt!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết chậm rãi nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, cho rằng chính mình nghe lầm, người đàn ông này xem ra mặt lạnh, tim lạnh, tàn nhẫn vô tình đáng sợ, nhưng lại vì người phụ nữ của mình mà giải thích …. Hắn lại có thể giải thích …. Nàng kìm lòng không được lại nhìn hắn một cái. . . . . .
"Lên xe! Tôi không có ý để cho cô trở thành người phụ nữ của tôi! Tôi chỉ không muốn nhìn cô bị lạnh chết trong bánh ngọt vẽ của cô! Dù sao, bây giờ, cô cũng là người ở bên cạnh Văn Vũ!" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói!
Hạ Tuyết rốt cuộc hơi buông lỏng nhìn hắn, biết người này nói sẽ giữ lời, nàng yếu ớt hỏi: "Vậy anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Tôi mang cô đi đâu, thì đi đó! Dù sao cô vẫn còn sống! Không đến mức lạnh chết!" Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, thật sự lạnh không chịu nổi, hôm nay dự báo thời tiết nói có luồng khí lạnh, nàng bất đắc dĩ thở dài, đứng lên, nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói thêm nữa, ngồi trước vào trong xe, nhìn phong cảnh xa xa phía trước xe, không để ý đến nàng. . . . . .
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cũng ngồi vào trong xe, Hàn Văn Hạo trực tiếp phân phó lái xe ...."Lái xe!"
Xe chậm rãi chạy về phía trước, Hạ Tuyết vừa rồi ở trong lạnh lẽo, vào trong xe ấm áp, nàng nhẹ nhàng thở ra, hài lòng ôm vai, hít cái mũi đỏ bừng, cười nói: "Thật là ấm áp a. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong lời này, lạnh mặt, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, sau đó nghiêng người, vô cùng không khách khí choàng lên người nàng, lại cởi bao tay da ném lên người nàng ...
Hạ Tuyết nhìn hắn, vội vàng đưa bao tay ấm áp dễ chịu trả lại cho hắn, nói: "Không cần, cám ơn . . . . . ."
Hàn Văn Hạo vừa nghe từ chối, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Tuyết, đeo bao tay da của hắn vào, hơi tức giận địa nói: "Biết thời tiết lạnh, thân thể mình không tốt, một đôi bao tay cũng không mua! Thật là làm phiền người khác!"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, nhìn hắn. . . . . .
"Như thế nào?" Hàn Văn Hạo không khách khí nói: "Lại muốn báo cảnh sát bắt tôi? Lần sau nhớ kỹ, báo cảnh sát gọi số 110, số 120!"
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn người này, trong lòng lại có thể nhạy cảm như vậy, nhớ tới lúc đầu quen biết, nàng vì dọa hắn, cố ý muốn gọi số 120. . . . . .
Hàn Văn Hạo cúi đầu ngồi xổm bên chân Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cắn răng có phần nghẹn ngào nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng giày vò tôi, tôi thật sự rất sợ anh, sợ muốn chết. . . . . ."
Hàn Văn Hạo lạnh lùng duỗi ngón trỏ ra khỏi bao tay da màu đen, trước tiên, chậm rãi vuốt đầu Hạ Tuyết, sau đó xẹt qua mặt nàng, đến cằm, sau đó nắm cằm của nàng, nhìn vào mặt nàng ...
Hạ Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt rơi ra. . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn thoáng qua giọt nước mắt tội nghiệp trên gương mặt của nàng, chậm rãi nói: "Cái gọi là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi không quan tâm là ý tứ gì?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, không dám nói, muốn cúi đầu, hắn siết chặt cằm của nàng, không cho nàng trốn tránh. . . . . . Nàng đành phải bất đắc dĩ nhìn hắn, hai tròng mắt kia giống như muốn đem nàng lột ra, nói: "Anh biết . . . . . . cần gì phải nói rõ?"
"Phụ nữ của Hàn Văn Hạo tôi, cô ấy phải đặc biệt tôi mới chọn lựa! Không phải vì tôi chọn lựa mà cô ấy mới đặc biệt!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết chậm rãi nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, cho rằng chính mình nghe lầm, người đàn ông này xem ra mặt lạnh, tim lạnh, tàn nhẫn vô tình đáng sợ, nhưng lại vì người phụ nữ của mình mà giải thích …. Hắn lại có thể giải thích …. Nàng kìm lòng không được lại nhìn hắn một cái. . . . . .
"Lên xe! Tôi không có ý để cho cô trở thành người phụ nữ của tôi! Tôi chỉ không muốn nhìn cô bị lạnh chết trong bánh ngọt vẽ của cô! Dù sao, bây giờ, cô cũng là người ở bên cạnh Văn Vũ!" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói!
Hạ Tuyết rốt cuộc hơi buông lỏng nhìn hắn, biết người này nói sẽ giữ lời, nàng yếu ớt hỏi: "Vậy anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Tôi mang cô đi đâu, thì đi đó! Dù sao cô vẫn còn sống! Không đến mức lạnh chết!" Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, thật sự lạnh không chịu nổi, hôm nay dự báo thời tiết nói có luồng khí lạnh, nàng bất đắc dĩ thở dài, đứng lên, nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói thêm nữa, ngồi trước vào trong xe, nhìn phong cảnh xa xa phía trước xe, không để ý đến nàng. . . . . .
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cũng ngồi vào trong xe, Hàn Văn Hạo trực tiếp phân phó lái xe ...."Lái xe!"
Xe chậm rãi chạy về phía trước, Hạ Tuyết vừa rồi ở trong lạnh lẽo, vào trong xe ấm áp, nàng nhẹ nhàng thở ra, hài lòng ôm vai, hít cái mũi đỏ bừng, cười nói: "Thật là ấm áp a. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong lời này, lạnh mặt, nhanh chóng cởi áo khoác của mình, sau đó nghiêng người, vô cùng không khách khí choàng lên người nàng, lại cởi bao tay da ném lên người nàng ...
Hạ Tuyết nhìn hắn, vội vàng đưa bao tay ấm áp dễ chịu trả lại cho hắn, nói: "Không cần, cám ơn . . . . . ."
Hàn Văn Hạo vừa nghe từ chối, lập tức kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Tuyết, đeo bao tay da của hắn vào, hơi tức giận địa nói: "Biết thời tiết lạnh, thân thể mình không tốt, một đôi bao tay cũng không mua! Thật là làm phiền người khác!"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, nhìn hắn. . . . . .
"Như thế nào?" Hàn Văn Hạo không khách khí nói: "Lại muốn báo cảnh sát bắt tôi? Lần sau nhớ kỹ, báo cảnh sát gọi số 110, số 120!"
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn người này, trong lòng lại có thể nhạy cảm như vậy, nhớ tới lúc đầu quen biết, nàng vì dọa hắn, cố ý muốn gọi số 120. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.