Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 609: Mẹ
Hàn Trinh Trinh
11/07/2014
Chương 609: Mẹ
Tả An Na và Nhậm Phong nhanh chóng đi xuống bậc thang, Nhậm Phong nhìn Tả An Na nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi lái xe tới đây, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong"
Tả An Na gật đầu, sau đó nhìn Nhậm Phong bước nhanh đi lái xe tới đây, cô đứng ở trong bóng đêm, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng lo lắng, lại nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ một chút, đã gần 4 giờ sáng, thời gian đã không còn nhiều lắm, tại sao Nhậm Phong còn chưa tới? Cô vừa căng thẳng nhìn đầu kia, lúc này điện thoại di động vang lên, cô vội vã nghe, sau khi nghe một lúc, hai mắt lo lắng của cô, ở trong bóng tối xẹt qua lạnh lùng, chớp mắt một cái, lồng ngực phập phồng hơi giận tức, cô nhẹ giọng đáp: "Ừ, biết rồi"
Cô cúp điện thoại, nhìn Nhậm Phong lái xe thật nhanh về phía bên này, cô vội vã xách theo tài liệu ngồi lên xe, nhìn Nhậm Phong nói: "Vừa rồi phi trường gọi điện thoại tới, nói tối nay có gió tuyết lớn, tạm thời dời lại 1 giờ sau sẽ cất cánh"
"Dù sao một giờ cũng không tệ" Nhậm Phong chậm lại tốc độ lái xe.
Tả An Na mệt mỏi nằm ở trên ghế xe, hai mắt nhắm lại, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhậm Phong lái xe từ từ, nắm tay lái nói: "Gần đây có phải quá mệt mỏi không"
"Ừ" Tả An Na nặng nề thở dốc một hơi, hai mắt nhắm lại, nói: "Mệt mỏi không thở nổi. Hi vọng chuyện lần này, sau khi hoàn thành, không còn chuyện gì xảy ra, chúng ta, cũng có thể sống yên ổn một chút"
Nhậm Phong cười khẽ một tiếng. Nét mặt hơi hòa hoãn.
Xe vẫn ở trong đêm tối chạy về phía trước, nhưng đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, két một tiếng, tại trên đường cao tốc, “ầm” một tiếng nổ, đâm vào chiếc xe đậu bên cạnh đường cao tốc, phun ra hơi nước khổng lồ, cửa xe chậm rãi mở ra, Tả An Na lạnh lùng từ trên xe bước xuống, cầm điện thoại di động, xách theo này phần quan trọng tài liệu, nói: "Chuyện đã làm xong"
Đối phương truyền đến một hồi âm thanh, Tả An Na bình tĩnh nghe, khuôn mặt dịu dàng, thiện lương, xinh đẹp thường ngày, đột nhiên ở trong bóng tối, giống như khuôn mặt bị xé nát, cô từng bước, từng bước dọc theo đường, đi về phía trước, mặc cho người bên trong xe, máu chảy lai láng, hai tròng mắt của cô ở trong bóng tối càng thêm lành lạnh.
Đối phương truyền tới âm thanh lạnh lùng: "Đây là cho cô một lần cuối cùng, đến bệnh viện, cô nhất định phải giết chết Hạ Tuyết".
Tả An Na bình tĩnh nghe xong, cúp điện thoại sau đó trượt mở số điện thoại của Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Tổng Tài, chúng tôi đã sắp phải vào phi trường, tối đa là 5 giờ, sẽ lên máy bay, anh yên tâm, tài liệu tôi nhất định sẽ mang tới".
Hàn Văn Hạo đồng ý.
Tả An Na mỉm cười buông điện thoại xuống, sắc mặt chậm rãi buộc chặt, hai mắt chợt lóe lên mãnh liệt, nhớ lại những tháng năm ở Nhật Bản, cha mẹ của mình đều vì Hàn thị thu mua công ty nhỏ, mà vội vã buông tha tất cả, thù hận trên thế giới này, ngay cả có nhiều thứ như vậy, cô từng bước, từng bước đi tới cây cầu lớn trước mặt, biết có người đã ở phía sau, dọn dẹp sạch sẽ vũng máu và chiếc xe, cô yên lòng đi về phía trước, cũng như nhiều năm từ trước tới nay, vì lấy được sự tin tưởng Hàn Văn Hạo, vẫn từng bước từng bước đi về phía trước, thậm chí điều khiển duyên phận tình yêu của Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo.
Cô từng bước từng bước đi về phía trước, đi qua từng bước, từng bước, cô biết cô muốn đi nơi nào, cô phải đi bệnh viện
Bệnh viện
Hàn Văn Kiệt cùng với Hàn Trung Trí đi nghỉ ngơi, Hàn Văn Vũ coi chừng mẹ, cũng khóc đã mệt, ngồi trên ghế sa lon bên ngoài ngủ thiếp đi, Hạ Tuyết mặc áo khoác, ngồi bên cạnh Trang Minh Nguyệt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, mặc dù đã có ba đứa con trai thành công, nhưng năm tháng không làm tổn hao nhan sắc của bà, thời gian trôi qua, trên gương mặt của bà chỉ có một chút tang thương, nhưng lại mang đến cho bà càng thêm xinh đẹp và tao nhã hơn.
Hạ Tuyết cười khẽ một tiếng, nắm tay Trang Minh Nguyệt, cảm nhận được hơi ấm của bà, tim của mình cũng ấm áp, nhìn gò má người phụ nữ xinh đẹp, nhã nhặn lịch sự, sâu kín nói: "Mẹ, mẹ ngủ có ngon không? Qua nhiều năm như vậy, mẹ mệt mỏi, vì con cái, hy sinh tất cả, vì chồng, chịu được tất cả. Con đã là một người mẹ, hiểu rất rõ. Loại cảm giác này, thật ra chỉ có người đã làm mẹ mới hiểu, khi trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, bản năng trời sinh người mẹ, sẽ nói cho mẹ biết, mẹ muốn bảo vệ con mình, mặc dù có thể mẹ sẽ đối mặt với tổn thương, đối mặt tất cả khổ sở, cũng muốn bảo vệ con của mìnnh"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt, trầm tĩnh của Trang Minh Nguyệt, giống như hòa tan vào khăn trải giường, nhỏ bé như vậy, trong lòng của cô đau xót, lại nắm tay Trang Minh Nguyệt nói: "Mẹ, mẹ biết không? Văn Hạo thật sự rất yêu mẹ, vì mẹ, hắn đã rất cố gắng, chỉ vì đổi được một chút bình an và nụ cười của mẹ, rõ ràng các người vì nhau mà bỏ ra, mà nỗ lực, mẹ có biết mẹ rời đi, đối xử với hắn, có bao nhiêu tổn thương sao? Hắn nói đúng, chúng con cũng đã không thể hạnh phúc, bởi vì chúng con bước qua tính mạng của mẹ để có được tương lai, chúng con làm sao có thể hạnh phúc? Đã nhiều năm rồi, mẹ vất vả, chịu đựng tất cả, cảm thấy hy sinh hạnh phúc của người bạn thân, để đi đến nay, trong lòng mẹ bị áy náy, mẹ sống thật là khổ, thật là khổ, chúng con cũng biết, nhưng mẹ có nghĩ tới hay không, có lẽ dì Văn Giai, ở trên trời có linh thiêng, thật ra cũng không trách mẹ thì sao? Nếu bà ấy thật sự oán hận mẹ, bà ấy cũng sẽ không bỏ đi, không phải là muốn thành toàn cho mẹ sao? Hôm nay cách trở âm dương, để cho hai người không có cách nào nắm tay trò chuyện vui vẻ, nhưng chúng ta có thể hiểu cho nổi khổ tâm của dì Văn Giai một chút hay không, trên trời có linh thiêng, bà đã hy sinh hạnh phúc của mình, thành toàn một nhà cho mẹ cha, nếu mẹ cứ đi như vậy, không phải bà hy sinh vô ích sao? Con tin rằng, con người khi còn sống, trong lòng của mỗi người, luôn có một mảnh đất bình yên, luôn có một chút thiện lương, dùng để tha thứ cho người khác và dùng để tha thứ cho mình"
Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, nhớ tới mẹ của mình, trong lòng đau nhói, nghẹn ngào nói: "Mẹ của con, từng đã qua đời như vậy, ngay cả một tiếng nói tạm biệt, cũng không nói được, nếu có thể làm lại, con sẽ vô cùng quý trọng mỗi một ngày ở bên bà ấy, bởi vì trong lòng của con cái, mẹ là bến bờ của tâm hồn, là chỗ dựa của tâm hồn, là người mà con cái yêu thương nhất trong cuộc đời, trong thế giới của bọn họ, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên ôm ấp, lần đầu tiên khóc thút thít, lần đầu tiên cười vui vẻ, đều là mẹ ban cho, bọn họ dùng tánh mạng, để báo đáp cho người mẹ vĩ đại của mình, tỉnh lại đi, con của mẹ cũng yêu mẹ, rất yêu, rất yêu mẹ, tỉnh lại để nhìn chúng con, chúng con cần mẹ, chúng con cần mẹ, cùng hưởng hạnh phúc, chúng con cũng yêu mẹ, chúng con đều không bỏ được mẹ, con cầu xin mẹ, hãy tỉnh lại, cứu con của mẹ, đừng để cho hắn sinh ra thù hận, con không muốn đạp trên mạng sống và khổ sở của người khác, để có cuộc sống hạnh phúc của mình, mẹ, mẹ tỉnh lại đi, con và Văn Hạo hứa với mẹ, nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt".
Hạ Tuyết càng nói càng đau lòng, nước mắt lăn xuống, nắm tay Trang Minh Nguyệt, đặt nhẹ trên mặt mình, khóc nói: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ tỉnh lại được không, con của mẹ và dì Văn Giai, cùng một cội sinh ra, cuộc đời khó được có bao nhiêu duyên phận, mới có thể để cho máu mủ đến gần nhau, đáng lẽ nên nâng đỡ lẫn nhau, cùng thương yêu nhau, nhưng tự giết lẫn nhau, chuyện này đối với người làm cha mẹ, có bao nhiêu thống khổ"
Hai mắt Trang Minh Nguyệt nhẹ nhàng chớp động, ngón tay nhích nhẹ.
Tả An Na đứng ở trước cửa phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết.
Tả An Na và Nhậm Phong nhanh chóng đi xuống bậc thang, Nhậm Phong nhìn Tả An Na nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi lái xe tới đây, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong"
Tả An Na gật đầu, sau đó nhìn Nhậm Phong bước nhanh đi lái xe tới đây, cô đứng ở trong bóng đêm, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng lo lắng, lại nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ một chút, đã gần 4 giờ sáng, thời gian đã không còn nhiều lắm, tại sao Nhậm Phong còn chưa tới? Cô vừa căng thẳng nhìn đầu kia, lúc này điện thoại di động vang lên, cô vội vã nghe, sau khi nghe một lúc, hai mắt lo lắng của cô, ở trong bóng tối xẹt qua lạnh lùng, chớp mắt một cái, lồng ngực phập phồng hơi giận tức, cô nhẹ giọng đáp: "Ừ, biết rồi"
Cô cúp điện thoại, nhìn Nhậm Phong lái xe thật nhanh về phía bên này, cô vội vã xách theo tài liệu ngồi lên xe, nhìn Nhậm Phong nói: "Vừa rồi phi trường gọi điện thoại tới, nói tối nay có gió tuyết lớn, tạm thời dời lại 1 giờ sau sẽ cất cánh"
"Dù sao một giờ cũng không tệ" Nhậm Phong chậm lại tốc độ lái xe.
Tả An Na mệt mỏi nằm ở trên ghế xe, hai mắt nhắm lại, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhậm Phong lái xe từ từ, nắm tay lái nói: "Gần đây có phải quá mệt mỏi không"
"Ừ" Tả An Na nặng nề thở dốc một hơi, hai mắt nhắm lại, nói: "Mệt mỏi không thở nổi. Hi vọng chuyện lần này, sau khi hoàn thành, không còn chuyện gì xảy ra, chúng ta, cũng có thể sống yên ổn một chút"
Nhậm Phong cười khẽ một tiếng. Nét mặt hơi hòa hoãn.
Xe vẫn ở trong đêm tối chạy về phía trước, nhưng đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, két một tiếng, tại trên đường cao tốc, “ầm” một tiếng nổ, đâm vào chiếc xe đậu bên cạnh đường cao tốc, phun ra hơi nước khổng lồ, cửa xe chậm rãi mở ra, Tả An Na lạnh lùng từ trên xe bước xuống, cầm điện thoại di động, xách theo này phần quan trọng tài liệu, nói: "Chuyện đã làm xong"
Đối phương truyền đến một hồi âm thanh, Tả An Na bình tĩnh nghe, khuôn mặt dịu dàng, thiện lương, xinh đẹp thường ngày, đột nhiên ở trong bóng tối, giống như khuôn mặt bị xé nát, cô từng bước, từng bước dọc theo đường, đi về phía trước, mặc cho người bên trong xe, máu chảy lai láng, hai tròng mắt của cô ở trong bóng tối càng thêm lành lạnh.
Đối phương truyền tới âm thanh lạnh lùng: "Đây là cho cô một lần cuối cùng, đến bệnh viện, cô nhất định phải giết chết Hạ Tuyết".
Tả An Na bình tĩnh nghe xong, cúp điện thoại sau đó trượt mở số điện thoại của Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Tổng Tài, chúng tôi đã sắp phải vào phi trường, tối đa là 5 giờ, sẽ lên máy bay, anh yên tâm, tài liệu tôi nhất định sẽ mang tới".
Hàn Văn Hạo đồng ý.
Tả An Na mỉm cười buông điện thoại xuống, sắc mặt chậm rãi buộc chặt, hai mắt chợt lóe lên mãnh liệt, nhớ lại những tháng năm ở Nhật Bản, cha mẹ của mình đều vì Hàn thị thu mua công ty nhỏ, mà vội vã buông tha tất cả, thù hận trên thế giới này, ngay cả có nhiều thứ như vậy, cô từng bước, từng bước đi tới cây cầu lớn trước mặt, biết có người đã ở phía sau, dọn dẹp sạch sẽ vũng máu và chiếc xe, cô yên lòng đi về phía trước, cũng như nhiều năm từ trước tới nay, vì lấy được sự tin tưởng Hàn Văn Hạo, vẫn từng bước từng bước đi về phía trước, thậm chí điều khiển duyên phận tình yêu của Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo.
Cô từng bước từng bước đi về phía trước, đi qua từng bước, từng bước, cô biết cô muốn đi nơi nào, cô phải đi bệnh viện
Bệnh viện
Hàn Văn Kiệt cùng với Hàn Trung Trí đi nghỉ ngơi, Hàn Văn Vũ coi chừng mẹ, cũng khóc đã mệt, ngồi trên ghế sa lon bên ngoài ngủ thiếp đi, Hạ Tuyết mặc áo khoác, ngồi bên cạnh Trang Minh Nguyệt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, mặc dù đã có ba đứa con trai thành công, nhưng năm tháng không làm tổn hao nhan sắc của bà, thời gian trôi qua, trên gương mặt của bà chỉ có một chút tang thương, nhưng lại mang đến cho bà càng thêm xinh đẹp và tao nhã hơn.
Hạ Tuyết cười khẽ một tiếng, nắm tay Trang Minh Nguyệt, cảm nhận được hơi ấm của bà, tim của mình cũng ấm áp, nhìn gò má người phụ nữ xinh đẹp, nhã nhặn lịch sự, sâu kín nói: "Mẹ, mẹ ngủ có ngon không? Qua nhiều năm như vậy, mẹ mệt mỏi, vì con cái, hy sinh tất cả, vì chồng, chịu được tất cả. Con đã là một người mẹ, hiểu rất rõ. Loại cảm giác này, thật ra chỉ có người đã làm mẹ mới hiểu, khi trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, bản năng trời sinh người mẹ, sẽ nói cho mẹ biết, mẹ muốn bảo vệ con mình, mặc dù có thể mẹ sẽ đối mặt với tổn thương, đối mặt tất cả khổ sở, cũng muốn bảo vệ con của mìnnh"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt, trầm tĩnh của Trang Minh Nguyệt, giống như hòa tan vào khăn trải giường, nhỏ bé như vậy, trong lòng của cô đau xót, lại nắm tay Trang Minh Nguyệt nói: "Mẹ, mẹ biết không? Văn Hạo thật sự rất yêu mẹ, vì mẹ, hắn đã rất cố gắng, chỉ vì đổi được một chút bình an và nụ cười của mẹ, rõ ràng các người vì nhau mà bỏ ra, mà nỗ lực, mẹ có biết mẹ rời đi, đối xử với hắn, có bao nhiêu tổn thương sao? Hắn nói đúng, chúng con cũng đã không thể hạnh phúc, bởi vì chúng con bước qua tính mạng của mẹ để có được tương lai, chúng con làm sao có thể hạnh phúc? Đã nhiều năm rồi, mẹ vất vả, chịu đựng tất cả, cảm thấy hy sinh hạnh phúc của người bạn thân, để đi đến nay, trong lòng mẹ bị áy náy, mẹ sống thật là khổ, thật là khổ, chúng con cũng biết, nhưng mẹ có nghĩ tới hay không, có lẽ dì Văn Giai, ở trên trời có linh thiêng, thật ra cũng không trách mẹ thì sao? Nếu bà ấy thật sự oán hận mẹ, bà ấy cũng sẽ không bỏ đi, không phải là muốn thành toàn cho mẹ sao? Hôm nay cách trở âm dương, để cho hai người không có cách nào nắm tay trò chuyện vui vẻ, nhưng chúng ta có thể hiểu cho nổi khổ tâm của dì Văn Giai một chút hay không, trên trời có linh thiêng, bà đã hy sinh hạnh phúc của mình, thành toàn một nhà cho mẹ cha, nếu mẹ cứ đi như vậy, không phải bà hy sinh vô ích sao? Con tin rằng, con người khi còn sống, trong lòng của mỗi người, luôn có một mảnh đất bình yên, luôn có một chút thiện lương, dùng để tha thứ cho người khác và dùng để tha thứ cho mình"
Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, nhớ tới mẹ của mình, trong lòng đau nhói, nghẹn ngào nói: "Mẹ của con, từng đã qua đời như vậy, ngay cả một tiếng nói tạm biệt, cũng không nói được, nếu có thể làm lại, con sẽ vô cùng quý trọng mỗi một ngày ở bên bà ấy, bởi vì trong lòng của con cái, mẹ là bến bờ của tâm hồn, là chỗ dựa của tâm hồn, là người mà con cái yêu thương nhất trong cuộc đời, trong thế giới của bọn họ, lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên ôm ấp, lần đầu tiên khóc thút thít, lần đầu tiên cười vui vẻ, đều là mẹ ban cho, bọn họ dùng tánh mạng, để báo đáp cho người mẹ vĩ đại của mình, tỉnh lại đi, con của mẹ cũng yêu mẹ, rất yêu, rất yêu mẹ, tỉnh lại để nhìn chúng con, chúng con cần mẹ, chúng con cần mẹ, cùng hưởng hạnh phúc, chúng con cũng yêu mẹ, chúng con đều không bỏ được mẹ, con cầu xin mẹ, hãy tỉnh lại, cứu con của mẹ, đừng để cho hắn sinh ra thù hận, con không muốn đạp trên mạng sống và khổ sở của người khác, để có cuộc sống hạnh phúc của mình, mẹ, mẹ tỉnh lại đi, con và Văn Hạo hứa với mẹ, nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt".
Hạ Tuyết càng nói càng đau lòng, nước mắt lăn xuống, nắm tay Trang Minh Nguyệt, đặt nhẹ trên mặt mình, khóc nói: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ tỉnh lại được không, con của mẹ và dì Văn Giai, cùng một cội sinh ra, cuộc đời khó được có bao nhiêu duyên phận, mới có thể để cho máu mủ đến gần nhau, đáng lẽ nên nâng đỡ lẫn nhau, cùng thương yêu nhau, nhưng tự giết lẫn nhau, chuyện này đối với người làm cha mẹ, có bao nhiêu thống khổ"
Hai mắt Trang Minh Nguyệt nhẹ nhàng chớp động, ngón tay nhích nhẹ.
Tả An Na đứng ở trước cửa phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.