Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 553: Một chút chân tướng
Hàn Trinh Trinh
18/06/2014
Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh!
Trác Bách Quân mặt lạnh ngồi trên xe, biết Tĩnh Đồng đang bấm gọi điện thoại, hắn trầm giọng nói: "Làm người thẳng thắn một chút! Nếu như lề mề, chỉ làm khổ mình thôi, không bằng chết đi cho xong !"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi dưới, nắm điện thoại, nghe Trác Bách Quân nói xong, rốt cuộc bấm mã số, cả người run run cầm điện thoại di động nghe — Chuông điện thoại vang lên, sau đó đầu kia truyền đến tiếng nói rất mau mắn gọi to: "Ừm, vợ hả ——"
Trác Bách Quân chế nhạo quay đầu, hai mắt lại không khỏi nổi giận!
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, đẩy mắt kính lầu bầu hỏi: "Bây giờ anh ở đâu?"
"Anh và người bạn đi chơi tối, anh còn mua kẹo đường cho em, tối nay đưa qua cho em! Bé ngốc!" Nguời bạn trai vừa nói, vừa dịu dàng gọi.
Trong nháy mắt, Tĩnh Đồng thất vọng, ngẩng mặt lên, cho rằng vừa rồi mình nhìn thấy đều là giả, người bạn trai này rất yêu mình, cô lập tức chùn bước, vừa nghĩ tha thứ cho hắn, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Trác Bách Quân, mặt của cô đỏ lên, nhưng vẫn có chút đau lòng hỏi: "Anh và người bạn kia là ai?"
"Một người bạn cũ! Làm gì? Hỏi nhiều như vậy! Em còn cho rằng anh cùng cô gái nhà giàu kia ở chung một chỗ à? Anh đã sớm cắt đứt rồi! Yên tâm đi! ! Trong mắt của anh chỉ có em! Anh thề!" Người bạn trai trìu mến, nói.
Tĩnh Đồng mếu miệng, trong lòng đau đớn, đôi mắt to đong đầy nước mắt, nước mắt từng giọt lăn xuống.
"Vợ à, em làm sao vậy ? Có phải chuẩn bị kết hôn, có chút căng thẳng? Đừng sợ —— Có anh đây!" Người bạn trai lại dỗ dành, nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ ở cùng một chỗ, anh muốn mỗi ngày làm thức ăn cho em ——"
Tĩnh Đồng đau lòng, kích động đến nói không ra lời, tắt điện thoại, oa một tiếng, khóc rống lên, gào to: "Tại sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao hắn phải đối xử với tôi như vậy? Coi như không muốn sống chung với tôi, cũng không cần lừa gạt tôi như vậy! Tôi rất yêu, rất yêu hắn——"
Trác Bách Quân mặt lạnh không lên tiếng, chỉ đạp chân ga, cho xe chạy về phía trước, vừa láy về phía trước, vừa nói: "Có gì phải khóc? Phát hiện ra thứ người như thế trước, đối với cô là chuyện tốt, nếu không, cô còn phải giày vò tới khi nào? Nhìn cô sống hèn mọn như vậy, thật cảm thấy cô rất vô dụng, tự mình không tôn trọng mình, còn có ai tôn trọng cô! ! Đáng đời! !"
"Anh không cần nói tôi như vậy nha, tôi đã rất đau lòng rồi, hôn lễ cái gì cũng chuẩn bị xong, thiệp mời cũng viết xong, bây giờ tôi nên làm sao đây?" Tĩnh Đồng khổ sở cúi đầu, lại bưng che mặt khóc.
Trác Bách Quân cười lạnh nói: "Cuộc sống sợ nhất —— Chính là cô bước sai một bước, thì vĩnh viễn cô rơi xuống —— Biết quay đầu lại, chứng tỏ rằng Thượng Đế tha thứ cho cô ——"
Tĩnh Đồng vẫn nức nở khóc, nước mắt từng giọt lăn xuống.
Trác Bách Quân không lên tiếng, nghe Tĩnh Đồng khóc, vẫn lái xe chạy về hướng nhà của cô, vừa láy, vừa cười khẽ, nói: "Cô và mẹ tôi rất giống nhau ——"
Tĩnh Đồng lập tức quay đầu, nhìn Trác Bách Quân nghẹn ngào hỏi: "Mẹ anh? Bà ấy cũng giống tôi, thích khóc sao?"
Ánh mắt Trác Bách Quân lóe lên, chậm rãi nói: "Bà rất thích khóc, thật ra lúc bà khóc là lúc đẹp nhất, lúc nào cũng thích đứng dưới cây hoa anh đào lớn tiếng khóc, cũng chỉ có vào lúc đó, tôi mới hiểu mẹ tôi một chút, biết bà đau lòng —"
Ngay lập tức, Tĩnh Đồng quên đi nổi đau của mình, rơi lệ hỏi: "Có phải mẹ của anh những ngày sau này không tốt hay không? Cho nên —— Mới đau lòng như vậy? Cuối cùng tôi cảm thấy tuổi thơ của anh không hề vui vẻ ——"
"Tôi không có tuổi thơ! Thứ mà tôi nhìn thấy, cũng chỉ là mỗi ngày xem mẹ tôi xách từng thùng nước, cầm khăn lau, hèn mọn lau sàn nhà, trên mặt, trên cổ, trên lưng, tất cả đều là nước mắt, tôi không hiểu chuyện, lúc ở bên cạnh bà, làm lật thùng nước của bà, sau đó, ông chủ khách sạn xông hơi đi ra, đạp trên lưng của bà, tôi hoảng sợ đứng trong góc, nhìn bà rất nhẫn nhịn ——" Trác Bách Quân cầm tay lái, mặt hướng về phía trước, cặp mắt đã ươn ướt.
Trong lòng của Tĩnh Đồng đau nhói, đồng tình nhìn hắn nói: "Tại sao —— Bà ấy phải nhẫn nhịn như vậy?"
Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, trong mắt đong đầy nước mắt, trào phúng nói: "Còn có thể tại sao? Vì tôi đó! Nếu bà ấy không nhẫn nhịn, chúng tôi sẽ đói chết! ! Bà cũng chỉ có thể mang tôi theo, tiếp tục nhẫn nhịn!"
Tĩnh Đồng đau lòng hỏi: "Cha của anh đâu? Sao tôi không nghe nói đến cha của anh!"
"Không có cha! !" Trác Bách Quân nhanh chóng nói: "Mẹ tôi nói, tôi từ trong nước trôi tới, cô tin không? Bà ấy muốn đem cha tôi, che giấu đến chết cũng không nói ra! Nhưng tôi biết, bà cứ nhớ nhung một người đàn ông! Mỗi đêm khuya yên tĩnh, bà lấy ra một tấm hình, nhìn tấm hình khóc rất đáng thương! Lúc tôi hiểu chuyện, mỗi buổi tối, tôi cũng nghe được tiếng khóc, rất thê lương, ai oán, tôi cứ như vậy, nghe tiếng khóc lớn lên, từ đó, trong thế giới của tôi, không có niềm vui, chỉ còn lại tiếng khóc!"
Tĩnh Đồng không lên tiếng, chỉ nhìn nửa khuôn mặt của hắn, ở dưới đèn đường, chợt lóe chợt lóe.
Trác Bách Quân láy xe chuyển vào một cái hẻm nhỏ, nhìn con đường nhỏ phía trước khúc khuỷu quanh co, tim của hắn đột nhiên đau nhói, sâu kín nói: "Lúc tôi còn nhỏ, thường xuyên phải dọn nhà, luôn bị chủ cho thuê nhà đẩy ra, bọn họ không học được cách làm cho người ta lặng yên đi ra khỏi cửa, hành lý của tôi và mẹ, luôn bị vứt ra ngoài, ném dưới chân, hay ném ở một nơi thật xa —— mỗi sáng sớm, lúc chưa nhìn thấy ánh mặt trời, chúng tôi xách theo cái rương đi bộ trên con đường nhỏ quanh co của Nhật Bản, bất cứ lúc nào cũng ẩm ướt, mẹ nắm tay tôi, bước qua từng vũng nước, khi đó, tôi ngẩng đầu, nói với mẹ: mẹ, sau này con nhất định phải mua xe ngựa cho mẹ —— lúc ấy mẹ vừa khóc, vừa khẽ vuốt mặt của tôi, mỉm cười gật đầu ——"
Tĩnh Đồng nhìn hắn, nước mắt lăn xuống.
Trác Bách Quân đột nhiên cười nhỏ, thắng gấp xe dưới một gốc cây anh đào, nhìn công viên nhỏ phía trước, nước mắt lăn xuống, giống như nghĩ tới một câu chuyện cười, quay đầu nhìn Tĩnh Đồng nói: "Mẹ tôi chết rồi! trong một buổi sáng ấy, hai chân bà, máu cuộn cuộn cho chảy đến chết! Tôi vĩnh viễn cũng không quên được khoảnh khắc đó, thậm chí, ánh mắt của bà bi thương không nhắm lại! bây giờ, cái gì tôi cũng có, nhưng tôi chỉ muốn mẹ của tôi ——"
Hắn đột nhiên cười rồi nức nở khóc, cúi đầu, trán gục trên tay lái, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhớ nhung đau lòng rơi lệ kêu nhỏ: "Mẹ tôi chết rồi, buổi sáng ấy mẹ dắt tay của tôi, đi bộ trên con đường nhỏ quanh co, đã chết rồi —— Có lúc, chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya yên tĩnh, nhìn cả không gian tối tăm, muốn gọi tiếng mẹ, nhưng trong lòng khổ sở không thốt nên lời, loại cảm giác này —— Cả đời đều không tìm được hạnh phúc, làm cho tôi thống hận! !"
Nước mắt Tĩnh Đồng lăn xuống, nhẹ nhàng vươn tay, khẽ kéo bả vai Trác Bách Quân, ôm hắn, nghẹn ngào nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cuộc đời người đến rồi đi, mẹ của anh nhất định ở trên thiên đường sống rất hạnh phúc ——"
Tiếng nói lộ ra một chút chân thành, lộ ra một chút chân thật, lộ ra một chút chúc phúc, kéo dài vào trong lòng, giống như nhớ thương nhiều năm qua nhận được an ủi, giống như người mẹ đã chết đi, đã nhận được an ủi, thật sự đang ở Thiên đường —— Trác Bách Quân sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tĩnh Đồng đầy tràn nước mắt, cuối cùng vươn tay, nhẹ nâng khuôn mặt của cô, nhìn kỹ vào hai tròng mắt dịu dàng của cô đang rưng rưng, đột nhiên rất tưởng niệm, cúi đầu, hôn lên bờ môi cô ——
Tĩnh Đồng lập tức bị dọa sợ, nhưng không biết tại sao, không có phản kháng, để mặc cho nước mắt rơi xuống.
Trác Bách Quân vừa khẽ vuốt ve cổ của cô, vừa mút đôi môi đỏ mọng, đầy đặn của cô, có mùi hoa anh đào, trong thoáng chốc làm cho người ta mê loạn và say đắm, tay của hắn dần dần đi xuống, nhẹ nhàng nhấn Tĩnh Đồng vào ghế ngồi, hai người cứ như vậy ôm nhau, giống như biến mất ở bên trong buồng xe, triền miên hôn —— hôn thật thắm thiết ——
Trên thế giới này, giống như con đường nhỏ, 9 khúc 13 cong, làm sao bạn biết, bạn phải cong chỗ nào? Ai biết trái tim sẽ đi đến đó, hay đi về phía nào ——
Trác Bách Quân và Tĩnh Đồng vẫn thâm tình ôm nhau, triền miên hôn, thậm chí nụ hôn ngọt ngào này, thấm vào thân thể, khiến cho hai người cũng say, nhưng không có phát hiện, ở trong bóng tối, có hai bóng dáng, dần dần từ một góc tường xuất hiện —— Nhậm Phong và Hứa Mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc xe kia và bóng người cử động, ánh mắt hai người chợt lóe, liền rời đi.
Trác Bách Quân mặt lạnh ngồi trên xe, biết Tĩnh Đồng đang bấm gọi điện thoại, hắn trầm giọng nói: "Làm người thẳng thắn một chút! Nếu như lề mề, chỉ làm khổ mình thôi, không bằng chết đi cho xong !"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi dưới, nắm điện thoại, nghe Trác Bách Quân nói xong, rốt cuộc bấm mã số, cả người run run cầm điện thoại di động nghe — Chuông điện thoại vang lên, sau đó đầu kia truyền đến tiếng nói rất mau mắn gọi to: "Ừm, vợ hả ——"
Trác Bách Quân chế nhạo quay đầu, hai mắt lại không khỏi nổi giận!
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, đẩy mắt kính lầu bầu hỏi: "Bây giờ anh ở đâu?"
"Anh và người bạn đi chơi tối, anh còn mua kẹo đường cho em, tối nay đưa qua cho em! Bé ngốc!" Nguời bạn trai vừa nói, vừa dịu dàng gọi.
Trong nháy mắt, Tĩnh Đồng thất vọng, ngẩng mặt lên, cho rằng vừa rồi mình nhìn thấy đều là giả, người bạn trai này rất yêu mình, cô lập tức chùn bước, vừa nghĩ tha thứ cho hắn, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Trác Bách Quân, mặt của cô đỏ lên, nhưng vẫn có chút đau lòng hỏi: "Anh và người bạn kia là ai?"
"Một người bạn cũ! Làm gì? Hỏi nhiều như vậy! Em còn cho rằng anh cùng cô gái nhà giàu kia ở chung một chỗ à? Anh đã sớm cắt đứt rồi! Yên tâm đi! ! Trong mắt của anh chỉ có em! Anh thề!" Người bạn trai trìu mến, nói.
Tĩnh Đồng mếu miệng, trong lòng đau đớn, đôi mắt to đong đầy nước mắt, nước mắt từng giọt lăn xuống.
"Vợ à, em làm sao vậy ? Có phải chuẩn bị kết hôn, có chút căng thẳng? Đừng sợ —— Có anh đây!" Người bạn trai lại dỗ dành, nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ ở cùng một chỗ, anh muốn mỗi ngày làm thức ăn cho em ——"
Tĩnh Đồng đau lòng, kích động đến nói không ra lời, tắt điện thoại, oa một tiếng, khóc rống lên, gào to: "Tại sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao hắn phải đối xử với tôi như vậy? Coi như không muốn sống chung với tôi, cũng không cần lừa gạt tôi như vậy! Tôi rất yêu, rất yêu hắn——"
Trác Bách Quân mặt lạnh không lên tiếng, chỉ đạp chân ga, cho xe chạy về phía trước, vừa láy về phía trước, vừa nói: "Có gì phải khóc? Phát hiện ra thứ người như thế trước, đối với cô là chuyện tốt, nếu không, cô còn phải giày vò tới khi nào? Nhìn cô sống hèn mọn như vậy, thật cảm thấy cô rất vô dụng, tự mình không tôn trọng mình, còn có ai tôn trọng cô! ! Đáng đời! !"
"Anh không cần nói tôi như vậy nha, tôi đã rất đau lòng rồi, hôn lễ cái gì cũng chuẩn bị xong, thiệp mời cũng viết xong, bây giờ tôi nên làm sao đây?" Tĩnh Đồng khổ sở cúi đầu, lại bưng che mặt khóc.
Trác Bách Quân cười lạnh nói: "Cuộc sống sợ nhất —— Chính là cô bước sai một bước, thì vĩnh viễn cô rơi xuống —— Biết quay đầu lại, chứng tỏ rằng Thượng Đế tha thứ cho cô ——"
Tĩnh Đồng vẫn nức nở khóc, nước mắt từng giọt lăn xuống.
Trác Bách Quân không lên tiếng, nghe Tĩnh Đồng khóc, vẫn lái xe chạy về hướng nhà của cô, vừa láy, vừa cười khẽ, nói: "Cô và mẹ tôi rất giống nhau ——"
Tĩnh Đồng lập tức quay đầu, nhìn Trác Bách Quân nghẹn ngào hỏi: "Mẹ anh? Bà ấy cũng giống tôi, thích khóc sao?"
Ánh mắt Trác Bách Quân lóe lên, chậm rãi nói: "Bà rất thích khóc, thật ra lúc bà khóc là lúc đẹp nhất, lúc nào cũng thích đứng dưới cây hoa anh đào lớn tiếng khóc, cũng chỉ có vào lúc đó, tôi mới hiểu mẹ tôi một chút, biết bà đau lòng —"
Ngay lập tức, Tĩnh Đồng quên đi nổi đau của mình, rơi lệ hỏi: "Có phải mẹ của anh những ngày sau này không tốt hay không? Cho nên —— Mới đau lòng như vậy? Cuối cùng tôi cảm thấy tuổi thơ của anh không hề vui vẻ ——"
"Tôi không có tuổi thơ! Thứ mà tôi nhìn thấy, cũng chỉ là mỗi ngày xem mẹ tôi xách từng thùng nước, cầm khăn lau, hèn mọn lau sàn nhà, trên mặt, trên cổ, trên lưng, tất cả đều là nước mắt, tôi không hiểu chuyện, lúc ở bên cạnh bà, làm lật thùng nước của bà, sau đó, ông chủ khách sạn xông hơi đi ra, đạp trên lưng của bà, tôi hoảng sợ đứng trong góc, nhìn bà rất nhẫn nhịn ——" Trác Bách Quân cầm tay lái, mặt hướng về phía trước, cặp mắt đã ươn ướt.
Trong lòng của Tĩnh Đồng đau nhói, đồng tình nhìn hắn nói: "Tại sao —— Bà ấy phải nhẫn nhịn như vậy?"
Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, trong mắt đong đầy nước mắt, trào phúng nói: "Còn có thể tại sao? Vì tôi đó! Nếu bà ấy không nhẫn nhịn, chúng tôi sẽ đói chết! ! Bà cũng chỉ có thể mang tôi theo, tiếp tục nhẫn nhịn!"
Tĩnh Đồng đau lòng hỏi: "Cha của anh đâu? Sao tôi không nghe nói đến cha của anh!"
"Không có cha! !" Trác Bách Quân nhanh chóng nói: "Mẹ tôi nói, tôi từ trong nước trôi tới, cô tin không? Bà ấy muốn đem cha tôi, che giấu đến chết cũng không nói ra! Nhưng tôi biết, bà cứ nhớ nhung một người đàn ông! Mỗi đêm khuya yên tĩnh, bà lấy ra một tấm hình, nhìn tấm hình khóc rất đáng thương! Lúc tôi hiểu chuyện, mỗi buổi tối, tôi cũng nghe được tiếng khóc, rất thê lương, ai oán, tôi cứ như vậy, nghe tiếng khóc lớn lên, từ đó, trong thế giới của tôi, không có niềm vui, chỉ còn lại tiếng khóc!"
Tĩnh Đồng không lên tiếng, chỉ nhìn nửa khuôn mặt của hắn, ở dưới đèn đường, chợt lóe chợt lóe.
Trác Bách Quân láy xe chuyển vào một cái hẻm nhỏ, nhìn con đường nhỏ phía trước khúc khuỷu quanh co, tim của hắn đột nhiên đau nhói, sâu kín nói: "Lúc tôi còn nhỏ, thường xuyên phải dọn nhà, luôn bị chủ cho thuê nhà đẩy ra, bọn họ không học được cách làm cho người ta lặng yên đi ra khỏi cửa, hành lý của tôi và mẹ, luôn bị vứt ra ngoài, ném dưới chân, hay ném ở một nơi thật xa —— mỗi sáng sớm, lúc chưa nhìn thấy ánh mặt trời, chúng tôi xách theo cái rương đi bộ trên con đường nhỏ quanh co của Nhật Bản, bất cứ lúc nào cũng ẩm ướt, mẹ nắm tay tôi, bước qua từng vũng nước, khi đó, tôi ngẩng đầu, nói với mẹ: mẹ, sau này con nhất định phải mua xe ngựa cho mẹ —— lúc ấy mẹ vừa khóc, vừa khẽ vuốt mặt của tôi, mỉm cười gật đầu ——"
Tĩnh Đồng nhìn hắn, nước mắt lăn xuống.
Trác Bách Quân đột nhiên cười nhỏ, thắng gấp xe dưới một gốc cây anh đào, nhìn công viên nhỏ phía trước, nước mắt lăn xuống, giống như nghĩ tới một câu chuyện cười, quay đầu nhìn Tĩnh Đồng nói: "Mẹ tôi chết rồi! trong một buổi sáng ấy, hai chân bà, máu cuộn cuộn cho chảy đến chết! Tôi vĩnh viễn cũng không quên được khoảnh khắc đó, thậm chí, ánh mắt của bà bi thương không nhắm lại! bây giờ, cái gì tôi cũng có, nhưng tôi chỉ muốn mẹ của tôi ——"
Hắn đột nhiên cười rồi nức nở khóc, cúi đầu, trán gục trên tay lái, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhớ nhung đau lòng rơi lệ kêu nhỏ: "Mẹ tôi chết rồi, buổi sáng ấy mẹ dắt tay của tôi, đi bộ trên con đường nhỏ quanh co, đã chết rồi —— Có lúc, chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya yên tĩnh, nhìn cả không gian tối tăm, muốn gọi tiếng mẹ, nhưng trong lòng khổ sở không thốt nên lời, loại cảm giác này —— Cả đời đều không tìm được hạnh phúc, làm cho tôi thống hận! !"
Nước mắt Tĩnh Đồng lăn xuống, nhẹ nhàng vươn tay, khẽ kéo bả vai Trác Bách Quân, ôm hắn, nghẹn ngào nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cuộc đời người đến rồi đi, mẹ của anh nhất định ở trên thiên đường sống rất hạnh phúc ——"
Tiếng nói lộ ra một chút chân thành, lộ ra một chút chân thật, lộ ra một chút chúc phúc, kéo dài vào trong lòng, giống như nhớ thương nhiều năm qua nhận được an ủi, giống như người mẹ đã chết đi, đã nhận được an ủi, thật sự đang ở Thiên đường —— Trác Bách Quân sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tĩnh Đồng đầy tràn nước mắt, cuối cùng vươn tay, nhẹ nâng khuôn mặt của cô, nhìn kỹ vào hai tròng mắt dịu dàng của cô đang rưng rưng, đột nhiên rất tưởng niệm, cúi đầu, hôn lên bờ môi cô ——
Tĩnh Đồng lập tức bị dọa sợ, nhưng không biết tại sao, không có phản kháng, để mặc cho nước mắt rơi xuống.
Trác Bách Quân vừa khẽ vuốt ve cổ của cô, vừa mút đôi môi đỏ mọng, đầy đặn của cô, có mùi hoa anh đào, trong thoáng chốc làm cho người ta mê loạn và say đắm, tay của hắn dần dần đi xuống, nhẹ nhàng nhấn Tĩnh Đồng vào ghế ngồi, hai người cứ như vậy ôm nhau, giống như biến mất ở bên trong buồng xe, triền miên hôn —— hôn thật thắm thiết ——
Trên thế giới này, giống như con đường nhỏ, 9 khúc 13 cong, làm sao bạn biết, bạn phải cong chỗ nào? Ai biết trái tim sẽ đi đến đó, hay đi về phía nào ——
Trác Bách Quân và Tĩnh Đồng vẫn thâm tình ôm nhau, triền miên hôn, thậm chí nụ hôn ngọt ngào này, thấm vào thân thể, khiến cho hai người cũng say, nhưng không có phát hiện, ở trong bóng tối, có hai bóng dáng, dần dần từ một góc tường xuất hiện —— Nhậm Phong và Hứa Mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc xe kia và bóng người cử động, ánh mắt hai người chợt lóe, liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.