Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 94: Nhập vai
Hàn Trinh Trinh
25/11/2013
Ngày tuyết giá lạnh. . . . . .
Quảng trường Trung Hoa. . . . .
Hàn Văn Vũ, Lynda và Tiểu Thanh, tiếp theo là đạo diễn Tôn Minh cùng không ít nhân viên nghiệp vụ vây quanh, nhìn Hạ Tuyết nằm trên ghế, nàng đang mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt mê man, lại thấy có nhiều khuôn mặt nhìn nàng xuất thần, nàng oa một tiếng, vội vàng kêu lên: "Các người làm sao vậy?"
Hàn Văn Vũ “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, cười rộ lên nói: "Cô không biết xấu hổ còn nói? Cô nói tôi nhảy lầu, cô ngất cái gì a?"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ sửng sốt, vui mừng nói: "Anh nhảy lầu xong rồi hả!"
Mọi người vừa nghe lời này, đều cười ầm lên, ai cần làm gì thì cứ làm, chỉ có Hàn Văn Vũ và đạo diễn vẫn đang nhìn Hạ Tuyết suy ngẫm. . . .
"Anh không sao chứ?" Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, xem xét toàn thân trên dưới Hàn Văn Vũ. . . . .
"Có thể có chuyện gì?" Hàn Văn Vũ nhịn không được cười, trừng mắt nhìn người này: "Tại sao cô lại ngất hả? Lo lắng cũng không đến mức như vậy a? Làm như tôi thật sự muốn nhảy lầu”.
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi ảm đạm, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì khi cha mẹ tôi mất, tôi tận mắt nhìn thấy . . . . . . tôi luôn cảm thấy rất nguy hiểm, có quá mức mẫn cảm, trái tim tôi bị bóp nghẹt, không khỏi cảm thấy sợ hãi. . . . . . cũng không khống chế được bản thân. . . . . ."
Một câu nhẹ nhàng hời hợt nói ra, không có bi thương. . . . . .
Hàn Văn Vũ lại nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết, giọng nói nhẹ, hắn muốn vội vàng ôm lấy cô nhóc tội nghiệp này, vẻ mặt hắn đột nhiên tươi cười nói: "Tôi nói cho cô biết, nếu muốn ở trong cái giới này, thì phải giống như vậy, hoặc là yếu đuối, hoặc là mạnh mẽ lên!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, đột nhiên không tim không phổi cười nói: "Ôi! Tôi cũng không phải là người trong giới này. . . . . . Tôi chỉ là trợ lý của anh thôi, chỉ cần anh phát tiền lương đầy đủ cho tôi, tôi cũng đã vô cùng biết ơn rồi !"
Hạ Tuyết vừa nói xong, định xoay người, lại nhìn đạo diễn Tôn Minh đang thâm sâu quan sát nàng, nàng kỳ quái nhìn đạo diễn, mỉm cười hỏi: "Đạo diễn. . . . . ."
Hàn Văn Vũ cũng nhìn đạo diễn. . . . . .
"Đứa nhỏ này rất mạnh . . . . . ." Tôn Minh đột nhiên thâm ý vỗ nhẹ trên vai Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Cái gì mà cảm quan?"
Hàn Văn Vũ cười nói: "Là nhập vai. . . . . . Nhập vai rất tốt. . . . . . có thể vừa rồi cô nhìn thấy tôi nhảy lầu, liền sinh ra cảm giác thực, cảm thấy tôi có thể sẽ chết. . . . . . Loại thiên phú này không phải người bình thường có được, đáng tiếc cô không phải là diễn viên!"
Hạ Tuyết a... một tiếng, cười lại ha ha ha ngây ngô nói: "Tôi cũng có thể làm diễn viên a, lúc nảy tôi lên lầu, nhìn diễn viên quần chúng ở dưới lầu chỉ lên kêu la, tôi cảm thấy rất dễ mà, lại còn có tiền nữa!"
"Tiền bạc, tiền bạc, tiền bạc, trong đầu của cô chỉ là tiền bạc, có thể có những thứ khác hay không! ?" Hạ Văn Vũ không để ý nàng, xoay người đi về phía trước, chuẩn bị xem phim. . . . . .
Hạ Tuyết lập tức kéo sau áo của hắn, cười xin: "Tôi chỉ đùa thôi mà. . . . . ." Thật ra, chỉ cần ở chung Hàn Văn Vũ một ngày, cô phát giác, người đàn ông này thật sự rất tốt, Hạ Tuyết càng ngày càng không sợ hắn, thậm chí cảm thấy hắn giống anh trai thương yêu mình.
"Cút!" Hàn Văn Vũ ngồi vào ghế chuyên dụng, lúc vừa định xem phim, Tôn Minh ngậm một điếu thuốc, bật lửa, hít một ngụm khói, giống như đang phân vân điều gì đó rồi nhả khói ra, mới quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô. . . . .thử làm cho tôi xem cảm xúc vui, buồn, yêu, ghét đi?"
Quảng trường Trung Hoa. . . . .
Hàn Văn Vũ, Lynda và Tiểu Thanh, tiếp theo là đạo diễn Tôn Minh cùng không ít nhân viên nghiệp vụ vây quanh, nhìn Hạ Tuyết nằm trên ghế, nàng đang mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt mê man, lại thấy có nhiều khuôn mặt nhìn nàng xuất thần, nàng oa một tiếng, vội vàng kêu lên: "Các người làm sao vậy?"
Hàn Văn Vũ “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, cười rộ lên nói: "Cô không biết xấu hổ còn nói? Cô nói tôi nhảy lầu, cô ngất cái gì a?"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ sửng sốt, vui mừng nói: "Anh nhảy lầu xong rồi hả!"
Mọi người vừa nghe lời này, đều cười ầm lên, ai cần làm gì thì cứ làm, chỉ có Hàn Văn Vũ và đạo diễn vẫn đang nhìn Hạ Tuyết suy ngẫm. . . .
"Anh không sao chứ?" Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, xem xét toàn thân trên dưới Hàn Văn Vũ. . . . .
"Có thể có chuyện gì?" Hàn Văn Vũ nhịn không được cười, trừng mắt nhìn người này: "Tại sao cô lại ngất hả? Lo lắng cũng không đến mức như vậy a? Làm như tôi thật sự muốn nhảy lầu”.
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi ảm đạm, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì khi cha mẹ tôi mất, tôi tận mắt nhìn thấy . . . . . . tôi luôn cảm thấy rất nguy hiểm, có quá mức mẫn cảm, trái tim tôi bị bóp nghẹt, không khỏi cảm thấy sợ hãi. . . . . . cũng không khống chế được bản thân. . . . . ."
Một câu nhẹ nhàng hời hợt nói ra, không có bi thương. . . . . .
Hàn Văn Vũ lại nhìn Hạ Tuyết đứng trong tuyết, giọng nói nhẹ, hắn muốn vội vàng ôm lấy cô nhóc tội nghiệp này, vẻ mặt hắn đột nhiên tươi cười nói: "Tôi nói cho cô biết, nếu muốn ở trong cái giới này, thì phải giống như vậy, hoặc là yếu đuối, hoặc là mạnh mẽ lên!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, đột nhiên không tim không phổi cười nói: "Ôi! Tôi cũng không phải là người trong giới này. . . . . . Tôi chỉ là trợ lý của anh thôi, chỉ cần anh phát tiền lương đầy đủ cho tôi, tôi cũng đã vô cùng biết ơn rồi !"
Hạ Tuyết vừa nói xong, định xoay người, lại nhìn đạo diễn Tôn Minh đang thâm sâu quan sát nàng, nàng kỳ quái nhìn đạo diễn, mỉm cười hỏi: "Đạo diễn. . . . . ."
Hàn Văn Vũ cũng nhìn đạo diễn. . . . . .
"Đứa nhỏ này rất mạnh . . . . . ." Tôn Minh đột nhiên thâm ý vỗ nhẹ trên vai Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Cái gì mà cảm quan?"
Hàn Văn Vũ cười nói: "Là nhập vai. . . . . . Nhập vai rất tốt. . . . . . có thể vừa rồi cô nhìn thấy tôi nhảy lầu, liền sinh ra cảm giác thực, cảm thấy tôi có thể sẽ chết. . . . . . Loại thiên phú này không phải người bình thường có được, đáng tiếc cô không phải là diễn viên!"
Hạ Tuyết a... một tiếng, cười lại ha ha ha ngây ngô nói: "Tôi cũng có thể làm diễn viên a, lúc nảy tôi lên lầu, nhìn diễn viên quần chúng ở dưới lầu chỉ lên kêu la, tôi cảm thấy rất dễ mà, lại còn có tiền nữa!"
"Tiền bạc, tiền bạc, tiền bạc, trong đầu của cô chỉ là tiền bạc, có thể có những thứ khác hay không! ?" Hạ Văn Vũ không để ý nàng, xoay người đi về phía trước, chuẩn bị xem phim. . . . . .
Hạ Tuyết lập tức kéo sau áo của hắn, cười xin: "Tôi chỉ đùa thôi mà. . . . . ." Thật ra, chỉ cần ở chung Hàn Văn Vũ một ngày, cô phát giác, người đàn ông này thật sự rất tốt, Hạ Tuyết càng ngày càng không sợ hắn, thậm chí cảm thấy hắn giống anh trai thương yêu mình.
"Cút!" Hàn Văn Vũ ngồi vào ghế chuyên dụng, lúc vừa định xem phim, Tôn Minh ngậm một điếu thuốc, bật lửa, hít một ngụm khói, giống như đang phân vân điều gì đó rồi nhả khói ra, mới quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô. . . . .thử làm cho tôi xem cảm xúc vui, buồn, yêu, ghét đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.