Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 487: Tiến hành hôn lễ
Hàn Trinh Trinh
17/05/2014
Hạ Tuyết vừa đi ra khỏi xe, lập tức bị phóng viên xông tới hỏi chuyện liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, là vợ trước của Hàn Tổng Tài, mẹ của đứa bé, là người Hàn Tổng Tài không thể bỏ qua trong cuộc đời, đối với tin tức hôn sự của hắn lần này, có ý kiến gì không?
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ cúi đầu, dưới sự hộ tống của hộ vệ, từng bước từng bước đi vào trong, trên mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Hạ Tuyết, nghe nói cô còn tình cảm đối với Hàn Tổng Tài, vậy lần này hắn kết hôn, cô có chúc phúc cho hắn không? Hay không chúc phúc chứ? Như vậy quá hẹp hòi rồi !" Một lão phóng viên cầm ống nói bắt đầu ném ra lời nói bén nhọn, Isha lập tức tháo mắt kính, đứng bên trong đám người chen lấn, chỉ vào người phóng viên kia, tức giận nói: "Ông có ý gì? Ông đại diện cho truyền thông hay tạp chí hay sao? Nói ra những lời này?"
Lão phóng viên không để ý tới Isha, lại cầm ống nói hướng về phía Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết, cô nói một lời đi!"
Hạ Tuyết thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng bên trong đám phóng viên, đối mặt với rất nhiều đèn flash, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ống kính, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Đối với hôn sự của Hàn Tổng Tài, trước mắt tôi còn chưa nghe nói, cho nên không dám suy luận phán đoán, nhưng nếu tin tức này là thật, như vậy tôi chúc phúc cho bọn họ, trên thế giới này, lại thêm một cặp đôi hạnh phúc mới"
Các phóng viên nghe xong, vẫn cầm ống nói, muốn phỏng vấn, Isha lập tức dẫn hộ vệ, đẩy tất cả bọn họ ra, một đường hộ tống Hạ Tuyết đi vào Cinemax.
Tất cả sự việc xảy ra, trong đầu Hạ Tuyết kêu ong ong, nhưng sắc mặt bình tĩnh nhớ đến ánh mắt nóng bỏng dưới tàng cây hoa anh đào, hai tròng mắt thâm tình trong quán lẩu, trong lòng của cô chua chát, nước mắt ở trong hốc mắt hơi run rẩy, biết có một số chuyện phải kết thúc, nhưng nếu như ứng phó không kịp sẽ vấp ngã, bởi vì không hề dự báo trước, cho nên ngã không nhẹ, cô nở nụ cười tự giễu.
Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong tiếng kêu gào của đám phóng viên, mặc váy ngắn da beo bó sát người, bên ngoài khoác áo da màu đen lệch vai, mang giày cao gót 12 cm, đi xuống xe, không chút để ý phóng viên hỏi, đi vào Cinemax, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc xe BMW cao cấp đưa Hạ Tuyết, dưới ánh mặt trời lóe sáng, cô ta lạnh lùng cười một tiếng. . . . . .
Trợ lý đứng bên cạnh cô ta, mỉm cười nói: "Lần này cô và Hạ Tuyết hợp tác, bị truyền thông tham dự vì tác phẩm đỉnh cao! Tất cả mọi người đều mãnh liệt chế tạo đề tài giữa cô và cô ấy!"
Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Chuyện cười! Chỉ bằng chút tài mọn của Hạ Tuyết, cũng muốn tranh với tôi? Cô ta có tư cách gì? Tôi muốn đi vào chính thức gặp cô ta!"
Cô ta nói xong, không bao lâu, đi vào phòng làm việc của tổ diễn kịch “Song Thành Ký”, lúc này, đã thấy đạo diễn Lý Vũ đang mặc com lê màu xám tro, ngồi trước bàn làm việc chữ nhật, trong tay đang cầm một cốc mì ăn liền, ngồi bên cạnh nhà biên kịch, Phó Đạo Diễn, Giám chế, và Hạ Tuyết, bên cạnh còn hai vị trí trống.
Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn chỗ trống đối diện Hạ Tuyết, hai tròng mắt của cô ta hiện lên âm trầm, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với đạo diễn, Giám chế.
Hạ Tuyết cầm kịch bản, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ, cũng lập tức đứng lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười vươn tay nói: "Cô khỏe chứ! Rất vui được hợp tác cùng cô lần này, có thể có cơ hội học tập cô, đây là vinh hạnh của tôi".
"Cô quá khách sáo" Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười nhìn cô, vươn tay nói: "Cô tốt nghiệp từ học viện, thực lực không tầm thường, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, chỉ tiếc trong phim chúng ta diễn kẻ thù, tranh đoạt một người đàn ông. . . . . Cuối cùng vẫn là cô thắng, nếu cô không muốn đổi vai"
Hạ Tuyết nhìn cô ta một cái, cảm thấy trong hai tròng mắt quyến rũ xinh đẹp, lóe một tia khiêu khích, đang muốn nói tiếp, đã nghe Lý Đạo diễn bảo bọn họ cùng ngồi xuống, khom người hai tay chống trên mặt bàn, nhìn hai người, mỉm cười nói: "Lần này “Song Thành Ký” có hai nữ chính, Vi Giai và Tử Hàm, trong bộ phim này, là nhân vật quan trọng nhất, bất kể là một bên chính nghĩa, hay một bên là tổ chức khủng bố, cũng cường điều nội tâm đùa giỡn biểu diễn vượt qua thử thách, ngôn ngữ tay chân đến nơi, tôi đã từng xem qua diễn xuất của các cô, cảm thấy ở phương diện này, các cô biểu diễn tốt nhất, cho nên lần này tìm các cô, một là nói đến việc ký hợp đồng, hai là quyết định cuối cùng với vai diễn hai người nữ chính Vi Giai và Tử Hàm. Tôi và nhà biên kịch không cùng cách nhìn, nhưng cuối cùng quyết định Hạ Tuyết diễn Tử Hàm, ngọc lộ diễn Vi Giai, các cô đối với sự sắp xếp này, có ý kiến gì không?"
Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng che giấu ánh sáng không thỏa hiệp chút nào, mỉm cười.
"Nếu các cô cũng không có ý kiến đối với sự sắp xếp vai diễn lần này! Chúng ta sau đó sẽ ký hợp đồng!" Đạo diễn rất hài lòng nói với bọn họ.
"Đúng rồi!" Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm hợp đồng, ngẩng đầu nhìn đạo diễn nói: "Tổng Tài one-king chúng tôi, Văn Vũ đâu? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, tại sao hắn không tới?"
Đạo diễn và Văn Vũ cũng quen biết, mỉm cười nói với các cô: "Văn Vũ đã biết phải diễn chung với cô, nhưng hôm nay hắn phải đi thử đồ phù rể, cho nên không có thời gian !"
Isha nghe, đứng phía sau, mỉm cười nói: "Không thể nào? Mấy ngày nữa Em trai hắn cũng phải kết hôn, bây giờ mới thử đồ phù rể ?"
Lúc này, Lynda vừa đi vào tổ diễn kịch, vừa đi đi vào vừa nói: "Lần trước hắn thử là cho em trai, hôm nay thử là cho anh trai . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn cô, sắc mặt không nhịn được cứng ngắc, không nhịn được ho khan một tiếng.
Trầm Ngọc Lộ giống như rất quan tâm nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Tuyết vừa gạt khăn giấy, ho khan mấy cái, vừa nói: "Sáng nay, có chút nghẹt mũi, nhưng không để ý, lúc nảy lúc tới, cảm thấy cổ họng đã ho nhẹ. Có thể bị cảm lạnh một chút".
Trầm Ngọc Lộ nghe xong, đôi mắt quyến rũ nhấp nháy, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết cầm khăn giấy che miệng ho khan nói: "Cô phải cẩn thận bảo vệ tốt cho mình a . . . . . . Bệnh khuẩn và ma quỷ giống nhau, thâm nhập rất đáng sợ"
Hạ Tuyết vừa ho khan, vừa nói: "Cám ơn cô. Tôi sẽ cẩn thận!"
"Tốt lắm!" Đạo diễn cũng mỉm cười vỗ tay, nhìn bọn họ nói: "Tiếp theo chúng ta ký hợp đồng, bắt đầu mời người chọn ngày, cúng bái thần linh làm nghi thức ghi hình! Đây là hợp đồng lần này, các cô tự mình xem qua một chút, chúng ta sẽ triệu tập phóng viên chính thức ký hợp đồng!"
Lynda và Isha nghe xong, liền tiến lên một lượt, cầm lấy hợp đồng tự mình xem, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết hai người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức nhìn đối phương! Trầm Ngọc Lộ cố ý bộc lộ nhất định sẽ thắng, nhưng Hạ Tuyết chỉ khẽ mỉm cười, cho tới bây giờ cô vẫn là một người khiêm tốn, chỉ nhằm vào tác phẩm, bản thân thích diễn tốt tác phẩm là đủ rồi! Đây là hòa mình vào tác phẩm, thái độ chân thành nhất!
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều loại thái độ, chỉ cần bạn thành công, thái độ của bạn chiến thắng! Chỉ cần bạn thất bại, thái độ của bạn là sai lầm !
Sau khi ký hợp đồng xong, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng đi ra Cinemax, lúc này đã tụ tập rất nhiều người hâm mộ nhận được tin tức, do bộ phim “Dịu dàng” của Hạ Tuyết được công chiếu lần lượt ở trong nước, cho nên người hâm mộ càng ngày càng nhiều, phim của Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong nước dần dần chiếu, hơn nữa cô ta trở về nước đã lâu, tham gia không ít hoạt động từ thiện và những quảng cáo lớn, còn nhận chuyên gia phỏng vấn của Đài Truyền Hình và radio, một loạt hoạt động, làm cho cô ta tụ tập không ít người hâm mộ, cho nên khi họ đi ra, đã thấy tất cả fans hâm mộ của hai người, giơ cao áp-phích của các cô phất cờ hò reo, bên Trầm Ngọc Lộ cờ tung bay kêu to: "Ngọc lộ —“Song Thành Ký” cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! Chúng tôi yêu cô! !"
Người hâm mộ bên Hạ Tuyết do một cô gái tóc ngắn dẫn đầu, chỉ thấy nàng mặc váy ngắn thiên nga màu hồng, má trái dán nhẹ một chữ tuyết màu trắng, cờ tung bay dẫn đám người hâm mộ, lớn tiếng kích động hô hào: "Hạ Tuyết —— chúng tôi yêu cô ——“Song Thành Ký” tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !"
"Phi! ! Ngọc lộ chúng ta nhất định sẽ là ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa ! !" Đám fans hâm mộ đối phương chỉ vào cô bé kia, tức giận kêu to: "Ảnh hậu nhất định sẽ về Ngọc Lộ chúng ta! !"
"Hạ Tuyết tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !" Cô gái đứng trước mọi người, giơ cờ đỏ và poster cao hơn nữa, khàn giọng hô lên: "Cố gắng lên! ! Hạ Tuyết ——"
Đám fans hâm mộ hai bên quậy lật trời! Hạ Tuyết đối mặt tình huống này vẫn là lần đầu tiên, bởi vì ngoại trừ quay phim, cô rất ít tham gia các hoạt động, cũng ít tiếp xúc với người ái mộ, nhưng hôm nay có hơn ngàn người hâm mộ tới hiện trường, cô vẫn là lần đầu tiên, nhưng mà ngược lại lần này đám fans hâm mộ cứu cô, để cho cô không bị phóng viên nhắc lại câu hỏi liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, cô thở phào nhẹ nhõm, tính dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ và Isha, đi vào xe BMW, không ngờ người hâm mộ quá nhiều, đem cô và Ngọc Lộ bên kia tất cả đều chen lấn không thể nhúc nhích, cả người đầy mồ hôi kẹp trong đám người, nhích từng bước di chuyển về phía trước! !
Các phóng viên lập tức căn cứ vào hai nhóm fans hâm mộ mãnh liệt chế tạo đề tài, lại cùng Giám chế tán gẫu một lát, cố ý thả ra rất nhiều tin tức, thậm chí trang đầu tin tức đã bắt đầu nói các cô bất hòa, mượn tình thế lần này để lăng xê “Song Thành Ký” nổi tiếng! ! Viết như vậy, liền như vậy, khi Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng ngồi lên xe BMW thì tình huống của hai người bọn họ đã tạo thành thế đối lập! !
Hạ Tuyết ngồi vào xe BMW, nhìn rất nhiều người hâm mộ vì gặp mặt mình một lần, thậm chí có một số người kích động bật khóc, phe phẩy áp-phích của mình, kêu to: "Hạ Tuyết! ! Cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! ! Cô mãi mãi là diễn viên giỏi nhất! !"
Có một bóng dáng rất quen thuộc, nữ sinh tóc ngắn, đôi mắt to sáng, ở bên trong đám người hâm mộ, cắn răng cố gắng chen qua bên này xe, cầm trong tay một bình thuỷ kêu to: "Hạ Tuyết —— tôi nghe có một người đại diện nói cô thích ăn trứng cá! Sáng nay tôi nói bà nội của tôi làm cho cô đấy! ! Hạ Tuyết ——"
Hạ Tuyết lập tức nhìn nữ sinh kia, nhìn cô đẩy đẩy chen chen, hai mắt kích động đến đỏ bừng, cố gắng đi tới thì bị người kéo rơi áo khoác ngoài, nhưng vẫn giơ cao bình thuỷ, Hạ Tuyết nhìn chòng chọc bộ dáng kia của cô, liền nhớ đến, cô chính là cô gái nhỏ ngày đó ở quán lẩu, tên là Đan Đan, dưới tình huống Isha không kịp ngăn cản, cô tự mình mở cửa xe BMW, đám người hâm mộ hưng phấn nhào về phía trước mặt cô kêu to, thì cô tự mình đưa hai tay, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, mỉm cười nhận lấy bình thuỷ trong tay Đan Đan vừa nhào tới nói: "Cám ơn cô! Đan Đan. . . . . ."
Đan Đan có chút sửng sốt, dưới tình huống bị người hâm mộ chen lấn trái đẩy, phải chen, bên trong tiếng kêu gào, lần đầu tiên chính mắt, nhìn thấy Hạ Tuyết người mặc quần áo hoa lệ, khuôn mặt mỹ lệ vẫn không son phấn, cùng hình ảnh đôi tình nhân tối hôm qua ở bên trong quán, người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô gái xinh đẹp hiện lên, cô lập tức bụm chặt miệng, kích động nói không ra lời, càng không ngừng dậm chân, khóc kêu to: "Tối hôm qua là cô sao? Tối hôm qua thật là cô sao?"
Hạ Tuyết mỉm cười, hộ vệ mạnh mẽ hộ tống, đưa vào trong xe BMW, cô mạnh mẽ ngăn cửa đóng lại, ôm bình thuỷ, nhìn Đan Đan ngoài cửa, mỉm cười nói: "Cô yên tâm! Tôi sẽ cố gắng! Trứng cá ăn rất ngon! Bình thuỷ tôi rửa sạch, sẽ tự mình trả lại cho cô. . . . . . Trở về đi thôi, mọi người cũng trở về đi thôi. . . . . . Tôi sẽ diễn xuất thật tốt, không phụ lòng mong đợi của các bạn. . . . . ."
Đan Đan càng nghe càng kích động, muốn vươn tay, bắt tay Hạ Tuyết, lại bị hộ vệ đỡ ra, đóng chặt cửa xe, xe chậm rãi chạy thẳng đi phía trước, tất cả người hâm mộ vừa vỗ cửa xe, vừa kêu to: "Hạ Tuyết — cố gắng lên — chúng tôi vĩnh viễn yêu cô —— Hạ Tuyết ——"
Hạ Tuyết ôm bình thuỷ, nhìn phía ngoài cửa sổ có rất nhiều người hâm mộ, hai tròng mắt của cô không khỏi ửng đỏ, ngoài cửa sổ tiếng gió và tiếng kêu gào của người hâm mộ cùng nhau truyền đến.
Isha cũng nhìn nhóm fan ngoài cửa sổ, xúc động nói: "Ngôi sao là như vậy, khi cô chỉ còn hai bàn tay trắng, có lẽ làm bạn với cô, chỉ còn những âm thanh đáng yêu kia thôi"
Hạ Tuyết đón gió quay đầu, nhìn người hâm mộ cách mình càng lúc càng xa, trong lòng của cô đột nhiên mênh mông vô cùng, có một loại kích động, có một loại cảnh giới, đột nhiên làm cho linh hồn của mình bồng bềnh, trên thế giới này nhẹ nhàng bay, có chút bi thương đang dần dần dâng lên, tất cả quay về quá khứ . . . . . . Cô ngẩng đầu lên, nhìn gió lùa phất phới ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Bắt đầu từ bây giờ, khởi động tất cả công việc cho tôi đi, đại diện phát ngôn, quảng cáo, thông báo, thăm hỏi, tất cả lời mời kịch bản, tất cả để tôi xem qua, tôi muốn bận rộn với công việc, nếu không bận rộn, thì có lỗi với những gì tôi đã từng cố gắng và tất cả tổn thương đã chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tương lai của tôi, tôi sẽ tạo ra! !"
Isha cùng Hạo Vũ và Niệm Niệm cùng nhìn cô!
Hai tròng mắt Hạ Tuyết chăm chú nhìn bầu trời xanh bao la, mây trắng bay phía ngoài cửa sổ, chậm rãi, nhắm mắt lại, hưởng thụ cơn gió mát mẻ, biết thời gian vô tình âm thầm lướt qua bên cạnh mình.
Năm ngày sau là hôn lễ của người con thứ ba nhà họ Hàn, địa điểm hôn lễ, ở sân golf rất lớn của Hàn gia! ! Đây là sự kiện quan trọng của thành phố, giới y học, giới doanh thương, giới chính trị, tất cả mọi người đến chúc mừng trước, vì ông ngoại của Mộng Hàm, thậm chí cùng hoàng tử của nhiều nước có mới quan hệ rất tốt, cho nên lần này trong tân khách, có rất nhiều hoàng tử của các nước, hơn nữa khu biệt viện của Hàn gia, gần đây thường có máy bay trực thăng quanh quẩn, vận chuyển đồ trang sức châu báu cao cấp nhất, tất cả có giá trị lên thành, gia tộc Hàn gia từ các nơi trên thế giới chạy tới, các bậc cha chú rối rít tới phụ giúp chuẩn bị hôn lễ này, người trẻ tuổi ở Hàn gia vây quanh Mộng Hàm thay đổi 12 bộ áo cưới và dạ phục, rất nhiều người lui tới vô cùng hưng phấn, hơn nữa mọi người còn nghe nói, sau hôn lễ của Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm cử hành xong, kế tiếp là hôn lễ của Hàn Văn Hạo, hôn lễ của Hàn Văn Hạo càng làm cho mọi người hưng phấn mong đợi, ngay cả truyền thông quốc tế cũng chú ý đến cuộc hôn lễ này của hắn!
Hi Văn là cháu gái Hàn gia, được Hàn Trung Trí xem trọng nhất, đáng lẽ ông ta muốn mượn cơ hội này, để cho Hi Văn chính thức nhận tổ quy tông, để cho khắp thiên hạ biết cháu gái nhỏ xinh đẹp nhất, cho nên mấy ngày gần đây, ông ta thường sai người tới đưa Hi Văn đến Hàn gia, gặp mặt tất cả các bậc cha chú của Hàn gia, hơn nữa còn bảo chuyên gia thiết kế nổi danh nhất, thiết kế cho Hi Văn các loại váy nhỏ đáng yêu khác nhau, trong đó có một cái váy, dùng tất cả trân châu nhỏ thượng đẳng nhất ở Hải Nam kết thành chim phượng hoàng nhỏ, xinh đẹp như thiên sứ, nhưng bất kể Hàn Trung Trí đưa Hi Văn trở về Hàn gia thế nào cũng không nói một câu với Hạ Tuyết, dường như xem cô như không khí, trong buổi hôn lễ, Lam Anh tức giận mắng Hàn Trung Trí là lão già đáng chết, làm việc hung ác, cũng không sợ bị sét đánh, bởi vì chuyện của Hạ Tuyết, đáng lẽ Lam Anh không muốn tham gia hôn lễ Hàn gia, nhưng Hàn Trung Trí gọi điện thoại cho bà, nói bà không đến, hai nhà cũng đừng qua lại nữa, vô luận Hàn Trung Trí mắng Lam Anh thế nào, nhưng ông ta vẫn muốn bà tham gia, ông ta muốn để cho bà nhìn thấy, Hàn gia là gia tộc lớn nhất trên thế giới! ! Lam Anh tức chết, nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng, có một ngày, phòng tổng thống nhìn thấy hai tấm thiệp mời màu đỏ, một của Black, một của Hạ Tuyết, thiệp mời nói rõ một chuyện, cô là người ngoài, mặc dù con gái thường ra vào cửa chính Hàn gia. Mấy ngày nay cô vẫn bề bộn nhiều việc, một mình bận rộn, quay quảng cáo, học thuộc lời thoại, tham gia nghi thức ghi hình, đi thăm hỏi, trở về vẫn thuộc kịch bản, lặng lẽ một mình, không nói với Hàn Văn Hạo, không có tin tức của Hàn Văn Hạo, nghe nói hắn cùng Tần Thư Lôi đi Anh quốc, tự mình yêu cầu thiết kế đồ trang sức Hoàng thất, cũng nghe nói chỉ là đi ký hợp tác với ngân hàng thế giới, tin tức dạng gì đều có, giữa bọn họ, giống như không khí tĩnh mịch, không sờ được, không chạm tới, không thấy được, giống như hai hành tinh không cùng quỹ đạo, tự mình rơi xuống . . . . . .
Đối với chuyện hôn sự này bận nhất đại khái là Hàn Trung Trí, đã từng là người hô mưa gọi gió của Hàn gia, ông ta dồn hết tâm lực vì con trai cưng cử hành hôn lễ thật long trọng, ông ta muốn vì hôn lễ đứa con trai nghe lời nhất, hiểu chuyện nhất, hiền lành nhất, có con dâu gia thế hiển hách, nằm mơ nghĩ, rốt cuộc ông ta đã đạt được, khi ông ta đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa ngoài phòng, trên cầu hình vòm, nhộn nhịp treo đèn lồng đỏ thẫm, còn có đồng tâm kết, ông ta hài lòng cười khẽ, vô cùng yêu thích văn hóa Trung Quốc, hiện tại nồng đậm sắc thái Trung Quốc, từ trước đến giờ là truyền thống của Hàn gia !
Ngoài cửa một âm thanh vang lên! !
Trang Minh Nguyệt mặc sườn xám trắng thêu hoa Mẫu Đơn màu vàng, đi vào, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ, cũng không lên tiếng, đem cái hộp cẩn thận đặt vào bên trong rất nhiều quà tặng hôn lễ, sau đó lặng lẽ muốn xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Hàn Trung Trí đột nhiên lạnh lùng quay đầu, nhìn Trang Minh Nguyệt!
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, đứng bên sofa, trong tay nắm 1 góc áo choàng tuyết trắng, nhàn nhạt hỏi: "Ông tìm tôi có việc ư?"
Hàn Trung Trí thâm trầm nhìn thái độ lạnh nhạt của Trang Minh Nguyệt, mặt lạnh nói: "Rốt cuộc bà còn muốn bày tỏ thái độ này tới khi nào? Nếu bà thật muốn rời khỏi cái nhà này, xem như bà không có sinh con trai, bây giờ cút ngay cho tôi! !"
Hai mắt Trang Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng không nói lời nào, chỉ cúi đầu.
Hàn Trung Trí vừa nhìn thấy thái độ của Trang Minh Nguyệt, ông ta càng tức giận đi về phía bà nói: "Rốt cuộc bà muốn thế nào? Nói chuyện với bà, bà lại không lên tiếng ?"
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, chỉ muốn lặng lẽ đi ra khỏi phòng này!
"Đứng lại! !" Hàn Trung Trí tức giận rống lên! ! Lý thẩm vừa muốn cầm hầm cách thủy do phu nhân nấu đưa vào cho lão gia, nghe tiếng rống giận, bà sững sờ tại cửa, không dám đi vào, không dám đi ra ngoài.
Hàn Trung Trí tức giận đi tới trước mặt của Trang Minh Nguyệt, cũng không để ý trước mặt của người giúp việc, trách mắng bà nói: "Bà nhìn lại bộ dáng bây giờ của bà đi, giống như người giúp việc cũng không bằng, sợ hãi rụt rè! Có phải bà thật muốn đấu với tôi đến cùng hay không? Lúc muốn ở lại bên cạnh tôi, biện pháp gì cũng dùng hết, tại sao lại không suy nghĩ kiên cường một chút? Loại phụ nữ như bà, có thể có được đàn ông sao? Nếu không phải bà sinh cho tôi ba con trai cũng ưu tú như vậy, tôi sớm Tam Phòng tứ thiếp rồi, bà còn không biết dừng?"
Trong lòng Trang Minh Nguyệt đột nhiên đau xót, chỉ nghẹn ngào nói: "Tôi hiện tại. . . . . . Không biết rốt cuộc ông muốn làm thế nào? Tôi chỉ nghĩ chờ sau khi Văn Kiệt kết hôn, tôi sẽ rời đi. . . . . . hôn lễ Văn Hạo, chỉ có một mình ông quan tâm đi, tôi không có cách nào, vì hôn lễ của con trai tôi như vậy, lại đi cố gắng. Nhìn bọn chúng, giống như nhìn thấy chúng ta năm đó, đi qua lễ đường, ông liền quăng tay của tôi, đi xem Văn Giai rồi. . . . . . Hi vọng ông đừng hối hận. . . . . . bây giờ ông vì mình, đánh cuộc hôn nhân của Văn Hạo, hắn đồng ý ông, cũng chỉ là đồng ý mà thôi."
Hàn Trung Trí lập tức đi tới trước mặt của Trang Minh Nguyệt, ngăn cản bà đi ra khỏi phòng, tức giận nói: "Tại sao bà biết hắn không hạnh phúc?"
"Từ lúc ông lấy tôi cho tới bây giờ, ông có hạnh phúc sao?" Trang Minh Nguyệt nói đến chuyện này, trong lòng lại đau xót, không khỏi thương cảm muốn đi ra ngoài.
"Bà muốn đi thật? Nếu muốn đi thật! Tôi sẽ bảo Lý thẩm, lập tức đem đồ dùng của bà mười mấy năm trong phòng tôi ném ra ngoài, bắt đầu từ hôm nay, bà ngủ ở phòng khách! !" Hàn Trung Trí cao giọng nói.
"Tốt. . . . . ." Trang Minh Nguyệt lạnh nhạt nói xong, liền đi ra ngoài.
Lý thẩm đột nhiên đau lòng nhìn phu nhân, an ủi nói: "Phu nhân. . . . . . Cậu cả đã về. . . . . ."
Trang Minh Nguyệt giật mình ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Lý thẩm nói: "Có thật không? Trở về? Hắn đi Anh quốc mới hai ngày, nhanh như vậy đã trở về rồi hả ?"
"Đúng vậy! ! Ngồi máy bay tư nhân trở về. . . . . ." Lý thẩm mỉm cười nói.
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ cúi đầu, dưới sự hộ tống của hộ vệ, từng bước từng bước đi vào trong, trên mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Hạ Tuyết, nghe nói cô còn tình cảm đối với Hàn Tổng Tài, vậy lần này hắn kết hôn, cô có chúc phúc cho hắn không? Hay không chúc phúc chứ? Như vậy quá hẹp hòi rồi !" Một lão phóng viên cầm ống nói bắt đầu ném ra lời nói bén nhọn, Isha lập tức tháo mắt kính, đứng bên trong đám người chen lấn, chỉ vào người phóng viên kia, tức giận nói: "Ông có ý gì? Ông đại diện cho truyền thông hay tạp chí hay sao? Nói ra những lời này?"
Lão phóng viên không để ý tới Isha, lại cầm ống nói hướng về phía Hạ Tuyết nói: "Hạ Tuyết, cô nói một lời đi!"
Hạ Tuyết thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng bên trong đám phóng viên, đối mặt với rất nhiều đèn flash, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ống kính, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Đối với hôn sự của Hàn Tổng Tài, trước mắt tôi còn chưa nghe nói, cho nên không dám suy luận phán đoán, nhưng nếu tin tức này là thật, như vậy tôi chúc phúc cho bọn họ, trên thế giới này, lại thêm một cặp đôi hạnh phúc mới"
Các phóng viên nghe xong, vẫn cầm ống nói, muốn phỏng vấn, Isha lập tức dẫn hộ vệ, đẩy tất cả bọn họ ra, một đường hộ tống Hạ Tuyết đi vào Cinemax.
Tất cả sự việc xảy ra, trong đầu Hạ Tuyết kêu ong ong, nhưng sắc mặt bình tĩnh nhớ đến ánh mắt nóng bỏng dưới tàng cây hoa anh đào, hai tròng mắt thâm tình trong quán lẩu, trong lòng của cô chua chát, nước mắt ở trong hốc mắt hơi run rẩy, biết có một số chuyện phải kết thúc, nhưng nếu như ứng phó không kịp sẽ vấp ngã, bởi vì không hề dự báo trước, cho nên ngã không nhẹ, cô nở nụ cười tự giễu.
Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong tiếng kêu gào của đám phóng viên, mặc váy ngắn da beo bó sát người, bên ngoài khoác áo da màu đen lệch vai, mang giày cao gót 12 cm, đi xuống xe, không chút để ý phóng viên hỏi, đi vào Cinemax, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc xe BMW cao cấp đưa Hạ Tuyết, dưới ánh mặt trời lóe sáng, cô ta lạnh lùng cười một tiếng. . . . . .
Trợ lý đứng bên cạnh cô ta, mỉm cười nói: "Lần này cô và Hạ Tuyết hợp tác, bị truyền thông tham dự vì tác phẩm đỉnh cao! Tất cả mọi người đều mãnh liệt chế tạo đề tài giữa cô và cô ấy!"
Trầm Ngọc Lộ mặt lạnh ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Chuyện cười! Chỉ bằng chút tài mọn của Hạ Tuyết, cũng muốn tranh với tôi? Cô ta có tư cách gì? Tôi muốn đi vào chính thức gặp cô ta!"
Cô ta nói xong, không bao lâu, đi vào phòng làm việc của tổ diễn kịch “Song Thành Ký”, lúc này, đã thấy đạo diễn Lý Vũ đang mặc com lê màu xám tro, ngồi trước bàn làm việc chữ nhật, trong tay đang cầm một cốc mì ăn liền, ngồi bên cạnh nhà biên kịch, Phó Đạo Diễn, Giám chế, và Hạ Tuyết, bên cạnh còn hai vị trí trống.
Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn chỗ trống đối diện Hạ Tuyết, hai tròng mắt của cô ta hiện lên âm trầm, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với đạo diễn, Giám chế.
Hạ Tuyết cầm kịch bản, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ, cũng lập tức đứng lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mỉm cười vươn tay nói: "Cô khỏe chứ! Rất vui được hợp tác cùng cô lần này, có thể có cơ hội học tập cô, đây là vinh hạnh của tôi".
"Cô quá khách sáo" Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười nhìn cô, vươn tay nói: "Cô tốt nghiệp từ học viện, thực lực không tầm thường, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, chỉ tiếc trong phim chúng ta diễn kẻ thù, tranh đoạt một người đàn ông. . . . . Cuối cùng vẫn là cô thắng, nếu cô không muốn đổi vai"
Hạ Tuyết nhìn cô ta một cái, cảm thấy trong hai tròng mắt quyến rũ xinh đẹp, lóe một tia khiêu khích, đang muốn nói tiếp, đã nghe Lý Đạo diễn bảo bọn họ cùng ngồi xuống, khom người hai tay chống trên mặt bàn, nhìn hai người, mỉm cười nói: "Lần này “Song Thành Ký” có hai nữ chính, Vi Giai và Tử Hàm, trong bộ phim này, là nhân vật quan trọng nhất, bất kể là một bên chính nghĩa, hay một bên là tổ chức khủng bố, cũng cường điều nội tâm đùa giỡn biểu diễn vượt qua thử thách, ngôn ngữ tay chân đến nơi, tôi đã từng xem qua diễn xuất của các cô, cảm thấy ở phương diện này, các cô biểu diễn tốt nhất, cho nên lần này tìm các cô, một là nói đến việc ký hợp đồng, hai là quyết định cuối cùng với vai diễn hai người nữ chính Vi Giai và Tử Hàm. Tôi và nhà biên kịch không cùng cách nhìn, nhưng cuối cùng quyết định Hạ Tuyết diễn Tử Hàm, ngọc lộ diễn Vi Giai, các cô đối với sự sắp xếp này, có ý kiến gì không?"
Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng che giấu ánh sáng không thỏa hiệp chút nào, mỉm cười.
"Nếu các cô cũng không có ý kiến đối với sự sắp xếp vai diễn lần này! Chúng ta sau đó sẽ ký hợp đồng!" Đạo diễn rất hài lòng nói với bọn họ.
"Đúng rồi!" Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm hợp đồng, ngẩng đầu nhìn đạo diễn nói: "Tổng Tài one-king chúng tôi, Văn Vũ đâu? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, tại sao hắn không tới?"
Đạo diễn và Văn Vũ cũng quen biết, mỉm cười nói với các cô: "Văn Vũ đã biết phải diễn chung với cô, nhưng hôm nay hắn phải đi thử đồ phù rể, cho nên không có thời gian !"
Isha nghe, đứng phía sau, mỉm cười nói: "Không thể nào? Mấy ngày nữa Em trai hắn cũng phải kết hôn, bây giờ mới thử đồ phù rể ?"
Lúc này, Lynda vừa đi vào tổ diễn kịch, vừa đi đi vào vừa nói: "Lần trước hắn thử là cho em trai, hôm nay thử là cho anh trai . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn cô, sắc mặt không nhịn được cứng ngắc, không nhịn được ho khan một tiếng.
Trầm Ngọc Lộ giống như rất quan tâm nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái à?"
Hạ Tuyết vừa gạt khăn giấy, ho khan mấy cái, vừa nói: "Sáng nay, có chút nghẹt mũi, nhưng không để ý, lúc nảy lúc tới, cảm thấy cổ họng đã ho nhẹ. Có thể bị cảm lạnh một chút".
Trầm Ngọc Lộ nghe xong, đôi mắt quyến rũ nhấp nháy, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết cầm khăn giấy che miệng ho khan nói: "Cô phải cẩn thận bảo vệ tốt cho mình a . . . . . . Bệnh khuẩn và ma quỷ giống nhau, thâm nhập rất đáng sợ"
Hạ Tuyết vừa ho khan, vừa nói: "Cám ơn cô. Tôi sẽ cẩn thận!"
"Tốt lắm!" Đạo diễn cũng mỉm cười vỗ tay, nhìn bọn họ nói: "Tiếp theo chúng ta ký hợp đồng, bắt đầu mời người chọn ngày, cúng bái thần linh làm nghi thức ghi hình! Đây là hợp đồng lần này, các cô tự mình xem qua một chút, chúng ta sẽ triệu tập phóng viên chính thức ký hợp đồng!"
Lynda và Isha nghe xong, liền tiến lên một lượt, cầm lấy hợp đồng tự mình xem, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết hai người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức nhìn đối phương! Trầm Ngọc Lộ cố ý bộc lộ nhất định sẽ thắng, nhưng Hạ Tuyết chỉ khẽ mỉm cười, cho tới bây giờ cô vẫn là một người khiêm tốn, chỉ nhằm vào tác phẩm, bản thân thích diễn tốt tác phẩm là đủ rồi! Đây là hòa mình vào tác phẩm, thái độ chân thành nhất!
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều loại thái độ, chỉ cần bạn thành công, thái độ của bạn chiến thắng! Chỉ cần bạn thất bại, thái độ của bạn là sai lầm !
Sau khi ký hợp đồng xong, Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng đi ra Cinemax, lúc này đã tụ tập rất nhiều người hâm mộ nhận được tin tức, do bộ phim “Dịu dàng” của Hạ Tuyết được công chiếu lần lượt ở trong nước, cho nên người hâm mộ càng ngày càng nhiều, phim của Trầm Ngọc Lộ cũng ở trong nước dần dần chiếu, hơn nữa cô ta trở về nước đã lâu, tham gia không ít hoạt động từ thiện và những quảng cáo lớn, còn nhận chuyên gia phỏng vấn của Đài Truyền Hình và radio, một loạt hoạt động, làm cho cô ta tụ tập không ít người hâm mộ, cho nên khi họ đi ra, đã thấy tất cả fans hâm mộ của hai người, giơ cao áp-phích của các cô phất cờ hò reo, bên Trầm Ngọc Lộ cờ tung bay kêu to: "Ngọc lộ —“Song Thành Ký” cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! Chúng tôi yêu cô! !"
Người hâm mộ bên Hạ Tuyết do một cô gái tóc ngắn dẫn đầu, chỉ thấy nàng mặc váy ngắn thiên nga màu hồng, má trái dán nhẹ một chữ tuyết màu trắng, cờ tung bay dẫn đám người hâm mộ, lớn tiếng kích động hô hào: "Hạ Tuyết —— chúng tôi yêu cô ——“Song Thành Ký” tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !"
"Phi! ! Ngọc lộ chúng ta nhất định sẽ là ảnh hậu giải thưởng Bách Hoa ! !" Đám fans hâm mộ đối phương chỉ vào cô bé kia, tức giận kêu to: "Ảnh hậu nhất định sẽ về Ngọc Lộ chúng ta! !"
"Hạ Tuyết tất thắng! ! giải thưởng Bách Hoa tất thắng! !" Cô gái đứng trước mọi người, giơ cờ đỏ và poster cao hơn nữa, khàn giọng hô lên: "Cố gắng lên! ! Hạ Tuyết ——"
Đám fans hâm mộ hai bên quậy lật trời! Hạ Tuyết đối mặt tình huống này vẫn là lần đầu tiên, bởi vì ngoại trừ quay phim, cô rất ít tham gia các hoạt động, cũng ít tiếp xúc với người ái mộ, nhưng hôm nay có hơn ngàn người hâm mộ tới hiện trường, cô vẫn là lần đầu tiên, nhưng mà ngược lại lần này đám fans hâm mộ cứu cô, để cho cô không bị phóng viên nhắc lại câu hỏi liên quan đến hôn sự của Hàn Văn Hạo, cô thở phào nhẹ nhõm, tính dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ và Isha, đi vào xe BMW, không ngờ người hâm mộ quá nhiều, đem cô và Ngọc Lộ bên kia tất cả đều chen lấn không thể nhúc nhích, cả người đầy mồ hôi kẹp trong đám người, nhích từng bước di chuyển về phía trước! !
Các phóng viên lập tức căn cứ vào hai nhóm fans hâm mộ mãnh liệt chế tạo đề tài, lại cùng Giám chế tán gẫu một lát, cố ý thả ra rất nhiều tin tức, thậm chí trang đầu tin tức đã bắt đầu nói các cô bất hòa, mượn tình thế lần này để lăng xê “Song Thành Ký” nổi tiếng! ! Viết như vậy, liền như vậy, khi Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết cùng ngồi lên xe BMW thì tình huống của hai người bọn họ đã tạo thành thế đối lập! !
Hạ Tuyết ngồi vào xe BMW, nhìn rất nhiều người hâm mộ vì gặp mặt mình một lần, thậm chí có một số người kích động bật khóc, phe phẩy áp-phích của mình, kêu to: "Hạ Tuyết! ! Cố gắng lên! ! Chúng tôi ủng hộ cô! ! Cô mãi mãi là diễn viên giỏi nhất! !"
Có một bóng dáng rất quen thuộc, nữ sinh tóc ngắn, đôi mắt to sáng, ở bên trong đám người hâm mộ, cắn răng cố gắng chen qua bên này xe, cầm trong tay một bình thuỷ kêu to: "Hạ Tuyết —— tôi nghe có một người đại diện nói cô thích ăn trứng cá! Sáng nay tôi nói bà nội của tôi làm cho cô đấy! ! Hạ Tuyết ——"
Hạ Tuyết lập tức nhìn nữ sinh kia, nhìn cô đẩy đẩy chen chen, hai mắt kích động đến đỏ bừng, cố gắng đi tới thì bị người kéo rơi áo khoác ngoài, nhưng vẫn giơ cao bình thuỷ, Hạ Tuyết nhìn chòng chọc bộ dáng kia của cô, liền nhớ đến, cô chính là cô gái nhỏ ngày đó ở quán lẩu, tên là Đan Đan, dưới tình huống Isha không kịp ngăn cản, cô tự mình mở cửa xe BMW, đám người hâm mộ hưng phấn nhào về phía trước mặt cô kêu to, thì cô tự mình đưa hai tay, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, mỉm cười nhận lấy bình thuỷ trong tay Đan Đan vừa nhào tới nói: "Cám ơn cô! Đan Đan. . . . . ."
Đan Đan có chút sửng sốt, dưới tình huống bị người hâm mộ chen lấn trái đẩy, phải chen, bên trong tiếng kêu gào, lần đầu tiên chính mắt, nhìn thấy Hạ Tuyết người mặc quần áo hoa lệ, khuôn mặt mỹ lệ vẫn không son phấn, cùng hình ảnh đôi tình nhân tối hôm qua ở bên trong quán, người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô gái xinh đẹp hiện lên, cô lập tức bụm chặt miệng, kích động nói không ra lời, càng không ngừng dậm chân, khóc kêu to: "Tối hôm qua là cô sao? Tối hôm qua thật là cô sao?"
Hạ Tuyết mỉm cười, hộ vệ mạnh mẽ hộ tống, đưa vào trong xe BMW, cô mạnh mẽ ngăn cửa đóng lại, ôm bình thuỷ, nhìn Đan Đan ngoài cửa, mỉm cười nói: "Cô yên tâm! Tôi sẽ cố gắng! Trứng cá ăn rất ngon! Bình thuỷ tôi rửa sạch, sẽ tự mình trả lại cho cô. . . . . . Trở về đi thôi, mọi người cũng trở về đi thôi. . . . . . Tôi sẽ diễn xuất thật tốt, không phụ lòng mong đợi của các bạn. . . . . ."
Đan Đan càng nghe càng kích động, muốn vươn tay, bắt tay Hạ Tuyết, lại bị hộ vệ đỡ ra, đóng chặt cửa xe, xe chậm rãi chạy thẳng đi phía trước, tất cả người hâm mộ vừa vỗ cửa xe, vừa kêu to: "Hạ Tuyết — cố gắng lên — chúng tôi vĩnh viễn yêu cô —— Hạ Tuyết ——"
Hạ Tuyết ôm bình thuỷ, nhìn phía ngoài cửa sổ có rất nhiều người hâm mộ, hai tròng mắt của cô không khỏi ửng đỏ, ngoài cửa sổ tiếng gió và tiếng kêu gào của người hâm mộ cùng nhau truyền đến.
Isha cũng nhìn nhóm fan ngoài cửa sổ, xúc động nói: "Ngôi sao là như vậy, khi cô chỉ còn hai bàn tay trắng, có lẽ làm bạn với cô, chỉ còn những âm thanh đáng yêu kia thôi"
Hạ Tuyết đón gió quay đầu, nhìn người hâm mộ cách mình càng lúc càng xa, trong lòng của cô đột nhiên mênh mông vô cùng, có một loại kích động, có một loại cảnh giới, đột nhiên làm cho linh hồn của mình bồng bềnh, trên thế giới này nhẹ nhàng bay, có chút bi thương đang dần dần dâng lên, tất cả quay về quá khứ . . . . . . Cô ngẩng đầu lên, nhìn gió lùa phất phới ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Bắt đầu từ bây giờ, khởi động tất cả công việc cho tôi đi, đại diện phát ngôn, quảng cáo, thông báo, thăm hỏi, tất cả lời mời kịch bản, tất cả để tôi xem qua, tôi muốn bận rộn với công việc, nếu không bận rộn, thì có lỗi với những gì tôi đã từng cố gắng và tất cả tổn thương đã chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tương lai của tôi, tôi sẽ tạo ra! !"
Isha cùng Hạo Vũ và Niệm Niệm cùng nhìn cô!
Hai tròng mắt Hạ Tuyết chăm chú nhìn bầu trời xanh bao la, mây trắng bay phía ngoài cửa sổ, chậm rãi, nhắm mắt lại, hưởng thụ cơn gió mát mẻ, biết thời gian vô tình âm thầm lướt qua bên cạnh mình.
Năm ngày sau là hôn lễ của người con thứ ba nhà họ Hàn, địa điểm hôn lễ, ở sân golf rất lớn của Hàn gia! ! Đây là sự kiện quan trọng của thành phố, giới y học, giới doanh thương, giới chính trị, tất cả mọi người đến chúc mừng trước, vì ông ngoại của Mộng Hàm, thậm chí cùng hoàng tử của nhiều nước có mới quan hệ rất tốt, cho nên lần này trong tân khách, có rất nhiều hoàng tử của các nước, hơn nữa khu biệt viện của Hàn gia, gần đây thường có máy bay trực thăng quanh quẩn, vận chuyển đồ trang sức châu báu cao cấp nhất, tất cả có giá trị lên thành, gia tộc Hàn gia từ các nơi trên thế giới chạy tới, các bậc cha chú rối rít tới phụ giúp chuẩn bị hôn lễ này, người trẻ tuổi ở Hàn gia vây quanh Mộng Hàm thay đổi 12 bộ áo cưới và dạ phục, rất nhiều người lui tới vô cùng hưng phấn, hơn nữa mọi người còn nghe nói, sau hôn lễ của Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm cử hành xong, kế tiếp là hôn lễ của Hàn Văn Hạo, hôn lễ của Hàn Văn Hạo càng làm cho mọi người hưng phấn mong đợi, ngay cả truyền thông quốc tế cũng chú ý đến cuộc hôn lễ này của hắn!
Hi Văn là cháu gái Hàn gia, được Hàn Trung Trí xem trọng nhất, đáng lẽ ông ta muốn mượn cơ hội này, để cho Hi Văn chính thức nhận tổ quy tông, để cho khắp thiên hạ biết cháu gái nhỏ xinh đẹp nhất, cho nên mấy ngày gần đây, ông ta thường sai người tới đưa Hi Văn đến Hàn gia, gặp mặt tất cả các bậc cha chú của Hàn gia, hơn nữa còn bảo chuyên gia thiết kế nổi danh nhất, thiết kế cho Hi Văn các loại váy nhỏ đáng yêu khác nhau, trong đó có một cái váy, dùng tất cả trân châu nhỏ thượng đẳng nhất ở Hải Nam kết thành chim phượng hoàng nhỏ, xinh đẹp như thiên sứ, nhưng bất kể Hàn Trung Trí đưa Hi Văn trở về Hàn gia thế nào cũng không nói một câu với Hạ Tuyết, dường như xem cô như không khí, trong buổi hôn lễ, Lam Anh tức giận mắng Hàn Trung Trí là lão già đáng chết, làm việc hung ác, cũng không sợ bị sét đánh, bởi vì chuyện của Hạ Tuyết, đáng lẽ Lam Anh không muốn tham gia hôn lễ Hàn gia, nhưng Hàn Trung Trí gọi điện thoại cho bà, nói bà không đến, hai nhà cũng đừng qua lại nữa, vô luận Hàn Trung Trí mắng Lam Anh thế nào, nhưng ông ta vẫn muốn bà tham gia, ông ta muốn để cho bà nhìn thấy, Hàn gia là gia tộc lớn nhất trên thế giới! ! Lam Anh tức chết, nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng, có một ngày, phòng tổng thống nhìn thấy hai tấm thiệp mời màu đỏ, một của Black, một của Hạ Tuyết, thiệp mời nói rõ một chuyện, cô là người ngoài, mặc dù con gái thường ra vào cửa chính Hàn gia. Mấy ngày nay cô vẫn bề bộn nhiều việc, một mình bận rộn, quay quảng cáo, học thuộc lời thoại, tham gia nghi thức ghi hình, đi thăm hỏi, trở về vẫn thuộc kịch bản, lặng lẽ một mình, không nói với Hàn Văn Hạo, không có tin tức của Hàn Văn Hạo, nghe nói hắn cùng Tần Thư Lôi đi Anh quốc, tự mình yêu cầu thiết kế đồ trang sức Hoàng thất, cũng nghe nói chỉ là đi ký hợp tác với ngân hàng thế giới, tin tức dạng gì đều có, giữa bọn họ, giống như không khí tĩnh mịch, không sờ được, không chạm tới, không thấy được, giống như hai hành tinh không cùng quỹ đạo, tự mình rơi xuống . . . . . .
Đối với chuyện hôn sự này bận nhất đại khái là Hàn Trung Trí, đã từng là người hô mưa gọi gió của Hàn gia, ông ta dồn hết tâm lực vì con trai cưng cử hành hôn lễ thật long trọng, ông ta muốn vì hôn lễ đứa con trai nghe lời nhất, hiểu chuyện nhất, hiền lành nhất, có con dâu gia thế hiển hách, nằm mơ nghĩ, rốt cuộc ông ta đã đạt được, khi ông ta đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa ngoài phòng, trên cầu hình vòm, nhộn nhịp treo đèn lồng đỏ thẫm, còn có đồng tâm kết, ông ta hài lòng cười khẽ, vô cùng yêu thích văn hóa Trung Quốc, hiện tại nồng đậm sắc thái Trung Quốc, từ trước đến giờ là truyền thống của Hàn gia !
Ngoài cửa một âm thanh vang lên! !
Trang Minh Nguyệt mặc sườn xám trắng thêu hoa Mẫu Đơn màu vàng, đi vào, trong tay đang cầm một cái hộp gỗ, cũng không lên tiếng, đem cái hộp cẩn thận đặt vào bên trong rất nhiều quà tặng hôn lễ, sau đó lặng lẽ muốn xoay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Hàn Trung Trí đột nhiên lạnh lùng quay đầu, nhìn Trang Minh Nguyệt!
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, đứng bên sofa, trong tay nắm 1 góc áo choàng tuyết trắng, nhàn nhạt hỏi: "Ông tìm tôi có việc ư?"
Hàn Trung Trí thâm trầm nhìn thái độ lạnh nhạt của Trang Minh Nguyệt, mặt lạnh nói: "Rốt cuộc bà còn muốn bày tỏ thái độ này tới khi nào? Nếu bà thật muốn rời khỏi cái nhà này, xem như bà không có sinh con trai, bây giờ cút ngay cho tôi! !"
Hai mắt Trang Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng không nói lời nào, chỉ cúi đầu.
Hàn Trung Trí vừa nhìn thấy thái độ của Trang Minh Nguyệt, ông ta càng tức giận đi về phía bà nói: "Rốt cuộc bà muốn thế nào? Nói chuyện với bà, bà lại không lên tiếng ?"
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, chỉ muốn lặng lẽ đi ra khỏi phòng này!
"Đứng lại! !" Hàn Trung Trí tức giận rống lên! ! Lý thẩm vừa muốn cầm hầm cách thủy do phu nhân nấu đưa vào cho lão gia, nghe tiếng rống giận, bà sững sờ tại cửa, không dám đi vào, không dám đi ra ngoài.
Hàn Trung Trí tức giận đi tới trước mặt của Trang Minh Nguyệt, cũng không để ý trước mặt của người giúp việc, trách mắng bà nói: "Bà nhìn lại bộ dáng bây giờ của bà đi, giống như người giúp việc cũng không bằng, sợ hãi rụt rè! Có phải bà thật muốn đấu với tôi đến cùng hay không? Lúc muốn ở lại bên cạnh tôi, biện pháp gì cũng dùng hết, tại sao lại không suy nghĩ kiên cường một chút? Loại phụ nữ như bà, có thể có được đàn ông sao? Nếu không phải bà sinh cho tôi ba con trai cũng ưu tú như vậy, tôi sớm Tam Phòng tứ thiếp rồi, bà còn không biết dừng?"
Trong lòng Trang Minh Nguyệt đột nhiên đau xót, chỉ nghẹn ngào nói: "Tôi hiện tại. . . . . . Không biết rốt cuộc ông muốn làm thế nào? Tôi chỉ nghĩ chờ sau khi Văn Kiệt kết hôn, tôi sẽ rời đi. . . . . . hôn lễ Văn Hạo, chỉ có một mình ông quan tâm đi, tôi không có cách nào, vì hôn lễ của con trai tôi như vậy, lại đi cố gắng. Nhìn bọn chúng, giống như nhìn thấy chúng ta năm đó, đi qua lễ đường, ông liền quăng tay của tôi, đi xem Văn Giai rồi. . . . . . Hi vọng ông đừng hối hận. . . . . . bây giờ ông vì mình, đánh cuộc hôn nhân của Văn Hạo, hắn đồng ý ông, cũng chỉ là đồng ý mà thôi."
Hàn Trung Trí lập tức đi tới trước mặt của Trang Minh Nguyệt, ngăn cản bà đi ra khỏi phòng, tức giận nói: "Tại sao bà biết hắn không hạnh phúc?"
"Từ lúc ông lấy tôi cho tới bây giờ, ông có hạnh phúc sao?" Trang Minh Nguyệt nói đến chuyện này, trong lòng lại đau xót, không khỏi thương cảm muốn đi ra ngoài.
"Bà muốn đi thật? Nếu muốn đi thật! Tôi sẽ bảo Lý thẩm, lập tức đem đồ dùng của bà mười mấy năm trong phòng tôi ném ra ngoài, bắt đầu từ hôm nay, bà ngủ ở phòng khách! !" Hàn Trung Trí cao giọng nói.
"Tốt. . . . . ." Trang Minh Nguyệt lạnh nhạt nói xong, liền đi ra ngoài.
Lý thẩm đột nhiên đau lòng nhìn phu nhân, an ủi nói: "Phu nhân. . . . . . Cậu cả đã về. . . . . ."
Trang Minh Nguyệt giật mình ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Lý thẩm nói: "Có thật không? Trở về? Hắn đi Anh quốc mới hai ngày, nhanh như vậy đã trở về rồi hả ?"
"Đúng vậy! ! Ngồi máy bay tư nhân trở về. . . . . ." Lý thẩm mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.