Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 91: Xử lý như thế nào
Hàn Trinh Trinh
23/11/2013
Hàn Văn Vũ lấy một chậu nước lạnh, hắt toàn bộ lên trên người Lưu Giám chế. . .
"A………." Lưu Giám chế đột nhiên giống như một con ếch sống, nhảy dựng lên, lạnh run rẩy kêu to: "Lạnh chết tôi rồi ! !"
Hàn Văn Vũ lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhìn Lưu Giám chế. . . . . .
Hạ Tuyết sợ quá trốn sau lưng Hàn Văn Vũ, cũng khẩn trương nhô đầu ra nhìn lão. . . . .
Lưu Giám chế bị tạt nước lạnh làm cho mơ hồ, lúc vừa muốn chửi ầm lên, lại nhìn thấy gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lão tức khắc nhớ lại chuyện vừa rồi, mình ướt đầm đìa nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyết giống như một con cún nhỏ đứng sau lưng Hàn Văn Vũ, lão há hốc mồm kinh ngạc, chỉ kém hai chân run run muốn quỳ xuống đến nơi, nói: "Thực xin lỗi. . . . Văn Vũ, tôi không biết là người của cậu. . . .Tôi cho rằng. . . . . ."
Hàn Văn Vũ lập tức cười lạnh, mới “chậc” một tiếng, đi đến trước mặt Lưu Giám chế, năm ngón tay vươn ra, chụp một cái lên vai của lão, sau đó trực tiếp đè thấp đầu, nói: "Ở trong này, mọi người đều biết Hàn Văn Vũ tôi không thích nói nhiều! Ông không cần giải thích với tôi là ông có đụng đến người của tôi hay không, sự thật là ông đã động người của tôi! Ông hiểu chưa? Giải thích chỉ là che giấu lỗi lầm, trước đây ông không học qua nhà trẻ sao? Thầy giáo không dạy ông đạo lý làm người?"
"Tôi. . . . Tôi. . . . . . Tôi . . . ." Lưu Giám chế khẩn trương nhìn Hàn Văn Vũ, lão hiểu rất rõ ràng kết cục của mình khi đắc tội với người của Hàn gia, lão lập tức ngẩng đầu, giơ tay của mình tự tát vào mặt mình, khóc lóc, xin tha thứ nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. . . . . . Là tôi đáng chết!"
Hạ Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt quả thực đang tự bạt tai vả vào mặt của mình, làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng, nàng sợ hãi thối lui ra sau lưng Hàn Văn Vũ, mà lại nhịn không được nói: "Đáng đời!"
Hàn Văn Vũ nắm một tay của Hạ Tuyết đưa tới, kéo căng vai nàng, nói: "Cô muốn đá vào giữa hai chân của lão hay không? Hay là cho mấy cái tát? Có lẽ. . . . . . Bắt lão thiến cho rồi !"
Lưu Giám chế vừa nghe, lập tức hai tròng mắt mở to, khẩn trương nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết tức giận ló mặt nhìn lão, trêu tức nói: "Tôi không dám, anh giúp tôi đá cho lão mấy đá đi!"
Hàn Văn Vũ không nói hai lời, như một tia chớp đưa chân đạp Lưu Giám chế một cái, lão a một tiếng, cả người bay ra, sau đó ngã vào bên cạnh ghế sofa, kêu rên liên tục . . . . . .
Hạ Tuyết giật mình che lại miệng, nhẹ giọng kêu: "Tôi chỉ đùa với anh một chút . . . . . ."
"Nếu vừa rồi, thật sự lão leo lên người cô, tôi sẽ thiến lão rồi ! Một đá này là nhẹ rồi! Hừ!" Hàn Văn Vũ tức giận đi tới trước mặt Lưu Giám chế, ngồi xổm người xuống, vỗ mạnh trên vai của lão. . . .
Lưu Giám chế sợ tới mức liên tục chắp tay cầu xin tha thứ. . . . . ."Sau này tôi không dám, Sau này tôi không dám nữa. . . . . ."
Hàn Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, không để ý những lời vô nghĩa của lão, chỉ là năm ngón tay như gọng kiềm siết chặt vai của lão, giống như một tên lưu manh, kéo ngửa đầu lão, hung hãn hỏi: "Ngoài cửa có một đám phóng viên, ông nói nên làm cái gì bây giờ?"
Lưu Giám chế lập tức nói: "Chuyện này dễ lắm! Chúng tôi vừa mới thảo luận kịch bản phim!"
Hàn Văn Vũ vươn ngón trỏ, chỉ lên trán của lão, giọng âm u hỏi: "Vậy trên người của ông sao lại ướt đầm đìa thế này a?"
"Bản thân tôi không cẩn thận ngã trúng vào cái chậu nước!" Lưu Giám chế khẩn trương nói.
Hàn Văn Vũ lại vươn ra ngón trỏ, chỉ tiếp lên trán lão, hỏi: "Vậy vết thương trên người ông thì sao?"
"Tự tôi té ngã !" Lưu Giám chế gấp gáp nói.
Vẻ mặt Hàn Văn Vũ có chút hòa hoãn, hắn nhịn không được cười vỗ vai Lưu Giám chế, nói: "Lo làm phim cho tốt là được . . . . . . Đã lớn tuổi như vậy, lại còn muốn làm hư cô gái nhỏ làm gì?"
"Vâng, vâng" Lưu Giám chế khẩn trương nói.
Sắc mặt Hàn Văn Vũ lạnh lùng, đột nhiên trở nên ngoan độc dữ tợn, tát cho lão một bạt tai, làm cho đầu óc lão nổ đom đóm, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Tôi cảnh cáo ông, về sau nơi nào có Hàn Văn Vũ tôi, ông cút càng xa càng tốt cho tôi. . . . . . Bởi vì mọi người trong này đều biết cách làm của tôi thế nào, rõ chứ?"
"Rõ rồi! Rõ rồi!" Lưu Giám chế vội vàng nói.
"Uh! Bây giờ mới coi được!" Hàn Văn Vũ móc khăn tay trước chạm đến người hắn, rất tao nhã lau lau các ngón tay thon dài đẹp mắt, một bên lau, một bên bỉu môi nói: "Mẹ nó! Mặt của ông sao trơn bóng vậy chứ? Giảm béo đi!"
"A………." Lưu Giám chế đột nhiên giống như một con ếch sống, nhảy dựng lên, lạnh run rẩy kêu to: "Lạnh chết tôi rồi ! !"
Hàn Văn Vũ lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhìn Lưu Giám chế. . . . . .
Hạ Tuyết sợ quá trốn sau lưng Hàn Văn Vũ, cũng khẩn trương nhô đầu ra nhìn lão. . . . .
Lưu Giám chế bị tạt nước lạnh làm cho mơ hồ, lúc vừa muốn chửi ầm lên, lại nhìn thấy gương mặt thúi của Hàn Văn Vũ, lão tức khắc nhớ lại chuyện vừa rồi, mình ướt đầm đìa nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyết giống như một con cún nhỏ đứng sau lưng Hàn Văn Vũ, lão há hốc mồm kinh ngạc, chỉ kém hai chân run run muốn quỳ xuống đến nơi, nói: "Thực xin lỗi. . . . Văn Vũ, tôi không biết là người của cậu. . . .Tôi cho rằng. . . . . ."
Hàn Văn Vũ lập tức cười lạnh, mới “chậc” một tiếng, đi đến trước mặt Lưu Giám chế, năm ngón tay vươn ra, chụp một cái lên vai của lão, sau đó trực tiếp đè thấp đầu, nói: "Ở trong này, mọi người đều biết Hàn Văn Vũ tôi không thích nói nhiều! Ông không cần giải thích với tôi là ông có đụng đến người của tôi hay không, sự thật là ông đã động người của tôi! Ông hiểu chưa? Giải thích chỉ là che giấu lỗi lầm, trước đây ông không học qua nhà trẻ sao? Thầy giáo không dạy ông đạo lý làm người?"
"Tôi. . . . Tôi. . . . . . Tôi . . . ." Lưu Giám chế khẩn trương nhìn Hàn Văn Vũ, lão hiểu rất rõ ràng kết cục của mình khi đắc tội với người của Hàn gia, lão lập tức ngẩng đầu, giơ tay của mình tự tát vào mặt mình, khóc lóc, xin tha thứ nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. . . . . . Là tôi đáng chết!"
Hạ Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt quả thực đang tự bạt tai vả vào mặt của mình, làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng, nàng sợ hãi thối lui ra sau lưng Hàn Văn Vũ, mà lại nhịn không được nói: "Đáng đời!"
Hàn Văn Vũ nắm một tay của Hạ Tuyết đưa tới, kéo căng vai nàng, nói: "Cô muốn đá vào giữa hai chân của lão hay không? Hay là cho mấy cái tát? Có lẽ. . . . . . Bắt lão thiến cho rồi !"
Lưu Giám chế vừa nghe, lập tức hai tròng mắt mở to, khẩn trương nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết tức giận ló mặt nhìn lão, trêu tức nói: "Tôi không dám, anh giúp tôi đá cho lão mấy đá đi!"
Hàn Văn Vũ không nói hai lời, như một tia chớp đưa chân đạp Lưu Giám chế một cái, lão a một tiếng, cả người bay ra, sau đó ngã vào bên cạnh ghế sofa, kêu rên liên tục . . . . . .
Hạ Tuyết giật mình che lại miệng, nhẹ giọng kêu: "Tôi chỉ đùa với anh một chút . . . . . ."
"Nếu vừa rồi, thật sự lão leo lên người cô, tôi sẽ thiến lão rồi ! Một đá này là nhẹ rồi! Hừ!" Hàn Văn Vũ tức giận đi tới trước mặt Lưu Giám chế, ngồi xổm người xuống, vỗ mạnh trên vai của lão. . . .
Lưu Giám chế sợ tới mức liên tục chắp tay cầu xin tha thứ. . . . . ."Sau này tôi không dám, Sau này tôi không dám nữa. . . . . ."
Hàn Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, không để ý những lời vô nghĩa của lão, chỉ là năm ngón tay như gọng kiềm siết chặt vai của lão, giống như một tên lưu manh, kéo ngửa đầu lão, hung hãn hỏi: "Ngoài cửa có một đám phóng viên, ông nói nên làm cái gì bây giờ?"
Lưu Giám chế lập tức nói: "Chuyện này dễ lắm! Chúng tôi vừa mới thảo luận kịch bản phim!"
Hàn Văn Vũ vươn ngón trỏ, chỉ lên trán của lão, giọng âm u hỏi: "Vậy trên người của ông sao lại ướt đầm đìa thế này a?"
"Bản thân tôi không cẩn thận ngã trúng vào cái chậu nước!" Lưu Giám chế khẩn trương nói.
Hàn Văn Vũ lại vươn ra ngón trỏ, chỉ tiếp lên trán lão, hỏi: "Vậy vết thương trên người ông thì sao?"
"Tự tôi té ngã !" Lưu Giám chế gấp gáp nói.
Vẻ mặt Hàn Văn Vũ có chút hòa hoãn, hắn nhịn không được cười vỗ vai Lưu Giám chế, nói: "Lo làm phim cho tốt là được . . . . . . Đã lớn tuổi như vậy, lại còn muốn làm hư cô gái nhỏ làm gì?"
"Vâng, vâng" Lưu Giám chế khẩn trương nói.
Sắc mặt Hàn Văn Vũ lạnh lùng, đột nhiên trở nên ngoan độc dữ tợn, tát cho lão một bạt tai, làm cho đầu óc lão nổ đom đóm, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Tôi cảnh cáo ông, về sau nơi nào có Hàn Văn Vũ tôi, ông cút càng xa càng tốt cho tôi. . . . . . Bởi vì mọi người trong này đều biết cách làm của tôi thế nào, rõ chứ?"
"Rõ rồi! Rõ rồi!" Lưu Giám chế vội vàng nói.
"Uh! Bây giờ mới coi được!" Hàn Văn Vũ móc khăn tay trước chạm đến người hắn, rất tao nhã lau lau các ngón tay thon dài đẹp mắt, một bên lau, một bên bỉu môi nói: "Mẹ nó! Mặt của ông sao trơn bóng vậy chứ? Giảm béo đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.