Chương 71: Anh lúc nào từ chối không nghe điện thoại của cô?
Lâm Hy
03/09/2018
"Hạ Nhất Nhiễm! Em chui ngay ra đây cho anh! Em đêm nay không gặp anh, anh sẽ không đi!" Anh nhịn đau, lớn tiếng kêu hô.
Hạ Nhất Nhiễm có phần lo lắng, sợ anh thực bị Tiểu Bảo cắn bị thương, bệnh chó dại cũng không thể đùa được.
Cô vẫn lại là mở cửa chống trộm đi ra ngoài, "Tiểu Bảo, mày mau vào nhà!"
Đường Hạo Nam thấy cô đi ra cả người căng thẳng, dưới ánh đèn, cô hướng tới chính mình đi tới, anh đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Anh thật sự bị cắn sao?" Hạ Nhất Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nhìn mắt cá chân anh, ống quần tây bị xé nát, không biết có bị cắn hay không.
"Em đi với anh!" Anh theo bản năng muốn nắm cổ tay cô, cô vội vã lùi về sau, né tránh anh đụng chạm, "Tôi sẽ không đi theo anh, nếu bị cắn bị thương, nhanh đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đi." Cô vừa nói vừa lùi về phía sau, lạnh lùng cự tuyệt anh đến gần.
Hết lần này đến lần khác đến gần, nhưng mà vẫn phải xa nhau, vậy không cần lại đến gần đối phương.
"Anh bị cắn bị thương rồi!" Anh nói xong, đem ống quần kéo lên lộ ra mắt cá chân, mơ hồ có thể thấy được có vết máu.
"Anh nhanh đi..."
"Anh không đi tiêm vắc-xin phòng bệnh! Trừ phi em đưa anh đi!" Anh lớn tiếng cắt ngang lời cô, uy hiếp cô, không tin cô sẽ không đưa mình đi!
"Anh không tiêm thì kệ anh!" Hạ Nhất Nhiễm cũng giận không kém, nói xong liền xoay người vào phòng, Đường Hạo Nam cũng không đuổi theo nữa.
Anh liền đứng ở cửa, sau khi Hạ Nhất Nhiễm vào nhà, đèn ở cửa cũng tắt, bên ngoài tối như mực, Đường Hạo Nam giống một bức tượng đứng ở kia.
"Tình yêu của em, chị thật sự là rất giỏi!" Tô Tiểu Quả bội phục nhìn Hạ Nhất Nhiễm khen ngợi cô.
"Tiểu Quả, Tiểu Bảo thực đem anh ấy cắn bị thương!" Hạ Nhất Nhiễm ảo não nói, cau mày, trừng mắt nhìn Tiểu Cẩu trên mặt đất, "Tiểu Bảo, mày làm sai rồi, biết không?!"
"Ư ư..."
Tiểu Bảo khe khẽ kêu, vẫy vẫy cái đuôi, chạy quanh chân làm nũng.
"Tiểu Bảo nhà chúng ta chỉ biết cắn người xấu!" Tô Tiểu Quả đắc ý nói, "Tiểu Bảo giỏi lắm!"
Hạ Nhất Nhiễm hung hăng trừng mắt với cô, "Xem TV của em đi! Chị lên lầu nghỉ ngơi đây!" Cô nói xong, liền lên lầu rồi.
Lén lút đi đến cửa sổ, nhìn đến dưới sân đang đứng một bóng người, cô run sợ, anh thực không tính toán đi sao?!
Hốc mắt ướt át, khô khốc cay xòe, cô ép chính mình lên giường, cầm lấy di động, trên màn hình điện thoại thông báo có tin nhắn từ "ông xã", nước mắt như muốn chực trào, nhẫn tâm vội vàng đem cái tên lưu trong danh bạ kia xóa bỏ.
Anh đâu còn là ông xã của cô.
Đường Hạo Nam nhìn di động, Đường phu nhân gửi tin nhắn tới, yết hầu anh di chuyển lên xuống.
Đường phu nhân: Anh đi nhanh đi! Không sợ Mộng Mộng hoài nghi sao? Đừng quên tiêm vắc-xin phòng bệnh!
Anh vội vã gọi lại, Hạ Nhất Nhiễm lập tức từ chối không nghe máy.
Anh càng không ngừng gọi đến, cô rốt cuộc chịu nghe máy rồi.
"Anh vẫn là câu nói kia, em không đưa anh đi, anh liền không tiêm vắc-xin phòng bệnh!" Anh quật cường nói, không tin cô thật sự nhẫn tâm, anh cũng là quyết tâm, cô đêm nay nếu là không đưa anh đi, anh liền thực sự không tiêm vắc-xin phòng bệnh!
Giờ phút này, Đường Hạo Nam năm nay đã hai mươi tám tuổi, ngây thơ giống đứa bé hướng cô làm nũng!
"Anh thực ấu trĩ! Anh nếu xảy ra chuyện gì, Đường thị làm sao? Đồng Y Mộng làm sao?" Cô tức giận hỏi lại.
Anh lúc này chỉ muốn hỏi, anh nếu là xảy ra chuyện, cô sẽ thế nào?!
Đường Hạo Nam không trả lời, giận dỗi cúp điện thoại, tiếp tục đứng tại chỗ, lấy ra thuốc lá, tiếp tục hút, cũng không quan tâm mắt cá chân còn chảy máu hay không, lại càng không để ý chút đau đớn đó, bởi vì đau lòng sớm vượt qua tất cả.
Qua một lúc lâu sau Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến anh vẫn còn đứng ở phía dưới, cuối cùng nhịn không được thay quần áo, đi xuống lầu.
Tô Tiểu Quả thấy cô muốn ra ngoài, liền muốn ngăn cản "Tiểu quả, em mặc kệ chị đi." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh ngắt lời Tô Tiểu Quả muốn nói, cô bé chỉ có thể thở dài nhìn Hạ Nhất Nhiễm mềm lòng ra cửa.
Đường Hạo Nam thấy cô đi ra, khóe miệng lập tức cong lên, Hạ Nhất Nhiễm đã đi tới, cau mày trừng mắt nhìn thuốc lá trong tay anh, anh lập tức vứt bỏ.
Cô dẫn đầu hướng về phía đường cái, anh im lặng theo sát, chiếc jeep đỏ thẫm của anh hung hãn dừng ở bên đường.
"Em lái xe đi." Đường Hạo Nam nói xong, đem chìa khóa xe nhét vào trong tay cô, mắt cá chân anh đau, chỉ sợ lái xe không được.
Hạ Nhất Nhiễm không lên tiếng, chỉ ngồi lên vị trí lái, Đường Hạo Nam lập tức ngồi chỗ tay lái phụ.
Trong khoan xe rộng rãi, cô lái xe, anh vẫn nghiêng mặt nhìn cô, trái tim đang rung động, cũng đang run run.
Cô vẫn lại là quan tâm anh.
Tuy tỏ ra rất lãnh đạm.
Từ từ nhắm hai mắt, hít vào thật sâu, có thể ngửi được hương vị sữa tắm tươi mát trên người cô, còn có một mùi thơm quen thuộc tự nhiên của cơ thể, quyến luyến hương vị của cô.
Hạ Nhất Nhiễm cố gắng chuyên tâm lái xe, cũng cảm nhận được ánh mắt anh chăm chút nhìn cô, cũng không có phân tâm, dựa theo hướng dẫn nhắc nhở, hướng bệnh viện chạy đến.
Đến chỗ bệnh viện, cô giúp anh đi bóc số.
Trên mắt cá chân thực sự bị chó cắn không nhẹ, đã không còn chảy máu, vết máu qua vài giờ đã khô cạn thành màu nâu, y tá giúp anh rửa sạch sạch sẽ miệng vết thương, đơn giản băng bó, rồi mới tiêm thuốc.
Vắc-xin phòng bệnh dại tổng cộng phải tiêm năm mũi, bác sĩ viết lịch hẹn, nhắc nhở bọn họ sau này đúng hẹn tới tiêm thuốc.
"Có cảm giác chỗ nào không khỏe không?" Sau kên xe, Hạ Nhất Nhiễm nhìn anh đang ngồi bên cạnh ghế lái, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi hỏi.
"Đầu có chút choáng quáng, đưa anh đến căn hộ đi." Đường Hạo Nam nhàn nhạt nói.
Nhắc tới căn hộ kia, cô có phần mâu thuẫn, "Anh gọi lái xe của mình đến đi, tôi phải trở về!"
"Em lái đi!" Anh đột nhiên gầm nhẹ, giọng nghiêm khắc.
Hạ Nhất Nhiễm bị giật mình, sau đó, mở cửa xe liền muốn đi xuống, Đường Hạo Nam đột nhiên kéo cô trở về, đem cửa xe đóng lại, mà cô bị anh ôm chặt vào trong ngực.
"Anh!"
Anh dựa vào ghế phụ, cô ngồi ở trên đùi của anh, đầu bị anh ấn vào trong ngực, cánh tay sắt chặt chẽ ôm chặt cô.
"Em liền không nghĩ muốn anh nữa sao?" Đường Hạo Nam mệt mỏi hỏi, giọng mang theo chút run rẩy.
"Anh buông ra! Tôi đưa anh đi về căn hộ!" Cô trầm giọng nói, Đường Hạo Nam liền buông lỏng cô ra...
...
Dọc theo đường đi, Đường Hạo Nam không nói được một lời, nhắm mắt nghỉ ngơi, xe tại tầng hầm của chung cư dừng lại, anh xuống xe trước, sau khi cô xuống xe, đã bị anh lôi kéo vào thang máy.
Từ sau khi Đồng Y Mộng tỉnh lại, cô liền không trở lại nơi này, chỉ chớp mắt, cũng nửa tháng rồi.
Chìa khóa căn hộ, cô còn không có trả lại cho anh.
Cửa mở, anh lôi kéo cô đi vào, vừa mới tiến vào cửa, anh liền xoay người đi, đem thân thể của cô chuyển qua, anh từ phía sau cô, đem cô gắt gao ôm lấy.
Đã lâu không ôm ấp, đã lâu không ở trong ngực, dán sát lên lưng chính mình, tim Hạ Nhất Nhiễm đập nhanh, lúc này hoàn toàn khác với sự cuồng dã lúc giữa trưa tại toilet nhà ăn khi đó, ôm ấp như vậy có thể mang đến cho cô ấm áp cùng cảm động thật sự.
Cô cần cái ôm thuần túy như vậy, cần anh ôm an ủi...
Cằm Đường Hạo Nam để trên đỉnh đầu cô, ngửi hương vị thuộc về cô,
Không có phẫn nộ, chỉ có nhớ nhung dày đặc bao phủ, cô mất tích mấy ngày, anh gần như muốn sụp đổ.
"Bà xã..." Anh thấp giọng kêu hô, Hạ Nhất Nhiễm nhắm mắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tại sao, mỗi lần anh gọi cô "Bà xã", cô liền khống chế không nổi cảm xúc chính mình? Nháy mắt liền lệ rơi đầy mặt.
Giờ phút này tất cả ngụy trang lên kiên cường cùng bình tĩnh đều sụp đổ rồi.
Cảm giác người con gái trong ngực đang nức nở, Đường Hạo Nam lập tức đem cô kéo ra, nâng mặt cô lên, nhìn nước mắt cô.
"Thấy em khóc, anh có phải cực kỳ vui vẻ hay không? Cảm thấy được em không thể rời bỏ anh phải không? Anh vừa lòng rồi hả? Anh vui mừng đúng không? Anh liền cảm thấy được không có anh, em sống không nổi phải không?" Cô vừa khóc vừa chất vấn, "Nhìn đến em sụp đổ, anh rất đắc ý, đúng không?"
Cô nói xong, nước mắt như mưa tùy ý chảy theo dòng.
Cả trái tim đau nhức mà kích động.
Ngược lại nhào vào trong lòng anh, hai tay oán hận đánh đấm lên lưng anh.
"Anh tới cùng muốn em phải thế nào..." Cô đánh mệt mỏi, ghé vào lòng ngực rộng lớn cứng rắn của anh, im lặng nức nở, hai vai đang run run.
Đau khổ của cô, anh có thể cảm nhận được.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Đường Hạo Nam luôn kiêu ngạo, giờ phút này liên tục nhận lỗi với cô, đau lòng ôm cô càng thêm chặt, nước mắt Hạ Nhất Nhiễm rơi càng nhiều hơn, cũng khóc thành tiếng.
Lên tiếng gào khóc, ôm chặt anh.
Nghĩ đến sự bất lực, khủng hoảng đêm đó, khi bị kẻ bắt cóc đuổi theo, cô khóc đến càng lớn tiếng, giống làm nũng.
"Lúc em gặp được nguy hiểm, người nghĩ đến đầu tiên chính là anh, gọi điện thoại cho anh, hướng anh cầu cứu, anh lại đem điện thoại của em từ chối không nghe! Nếu không phải Kha Dịch Thần đúng lúc chạy tới, em cũng không biết bị kẻ bắt cóc làm gì nữa! Lúc đó, em cực kỳ hi vọng anh có thể bên cạnh em, giống như, giống như lúc còn ở Bắc Kinh, anh đột nhiên xuất hiện, cứu em một dạng!"
"Nhưng mà... Anh từ chối không nghe điện thoại của em, lúc ấy nhất định là đang bên cạnh cô ấy đi?" Cô nức nở, khóc nói.
"Đường Hạo Nam! Anh cực kỳ khốn kiếp, anh cực kỳ cặn bã, anh biết không?! Em muốn rời xa anh, anh tại sao vẫn còn quấn lấy em?! Em phải rời khỏi anh, bởi vì, anh không có khả năng cho em được thứ em muốn! Nhưng mà, anh biết rõ cho không được thứ em muốn, vì cái gì còn tới quấn láy em không buông!"
Cô một hơi nói nhiều như thế, Đường Hạo Nam vẫn không hé răng, anh lúc nào từ chối không nghe điện thoại của cô?!
Trong đầu chỉ có điểm nghi vấn này.
Nhưng lòng anh cũng vở vụn hết rồi.
"Anh biết không nên quấn lấy em không buông, nhưng anh làm không được! Em là phu nhân của anh! Bà xã của anh!" Anh phản bác, ôm cô lên, chạy vào phòng ngủ.
"Là bà xã của anh thì lại như thế nào?! Chúng ta sớm hay muộn cũng phải ly hôn, anh sớm hay muộn cũng phải kết hôn với Mộng Mộng!" Cô bị anh đặt ở trên giường lớn tiếng phản bác.
Đường Hạo Nam lại đứng ở một bên, lấy điện thoại ra, ngón tay càng không ngừng lướt tìm trên màn hình di động, đang tìm lịch sử cuộc gọi tối hôm đó.
"Tối hôm đó, em căn bản không gọi điện thoại đến, anh gọi cho em rất nhiều làn, em vẫn luôn không nghe máy!" Đường Hạo Nam tìm kiếm thật lâu, đưa điện thoại di động ra trước mặt cô, lớn tiếng nói.
Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, khóc lớn một hồi, đầu óc tỉnh táo hơn hơn, cô nhìn màn hình.
Rõ ràng thấy được chữ "Đường phu nhân".
"Nào có từ chối không nghe?! Hạ Nhất Nhiễm! Em lại gạt anh!" Cùng cô trực tiếp đối chất, cho rằng chính mình bỏ lỡ cuộc gọi của cô, ai biết được căn bản không có, phản xạ có điều kiện cho rằng cô đang lừa gạt chính mình.
Càng để ý, càng mẫn cảm, đối với đối phương kỳ vọng càng cao, cũng càng sợ hãi bị lừa gạt.
Hạ Nhất Nhiễm sững sờ, cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn ba chữ "Đường phu nhân" kia, mũi càng thêm cay cay, không biết anh từ lúc nào đem số của cô đổi thành "Đường phu nhân", căn bản không để ý lời anh nói, nước mắt óng ánh trong suốt một giọt lại một giọt rơi xuống..
Hạ Nhất Nhiễm có phần lo lắng, sợ anh thực bị Tiểu Bảo cắn bị thương, bệnh chó dại cũng không thể đùa được.
Cô vẫn lại là mở cửa chống trộm đi ra ngoài, "Tiểu Bảo, mày mau vào nhà!"
Đường Hạo Nam thấy cô đi ra cả người căng thẳng, dưới ánh đèn, cô hướng tới chính mình đi tới, anh đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Anh thật sự bị cắn sao?" Hạ Nhất Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nhìn mắt cá chân anh, ống quần tây bị xé nát, không biết có bị cắn hay không.
"Em đi với anh!" Anh theo bản năng muốn nắm cổ tay cô, cô vội vã lùi về sau, né tránh anh đụng chạm, "Tôi sẽ không đi theo anh, nếu bị cắn bị thương, nhanh đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đi." Cô vừa nói vừa lùi về phía sau, lạnh lùng cự tuyệt anh đến gần.
Hết lần này đến lần khác đến gần, nhưng mà vẫn phải xa nhau, vậy không cần lại đến gần đối phương.
"Anh bị cắn bị thương rồi!" Anh nói xong, đem ống quần kéo lên lộ ra mắt cá chân, mơ hồ có thể thấy được có vết máu.
"Anh nhanh đi..."
"Anh không đi tiêm vắc-xin phòng bệnh! Trừ phi em đưa anh đi!" Anh lớn tiếng cắt ngang lời cô, uy hiếp cô, không tin cô sẽ không đưa mình đi!
"Anh không tiêm thì kệ anh!" Hạ Nhất Nhiễm cũng giận không kém, nói xong liền xoay người vào phòng, Đường Hạo Nam cũng không đuổi theo nữa.
Anh liền đứng ở cửa, sau khi Hạ Nhất Nhiễm vào nhà, đèn ở cửa cũng tắt, bên ngoài tối như mực, Đường Hạo Nam giống một bức tượng đứng ở kia.
"Tình yêu của em, chị thật sự là rất giỏi!" Tô Tiểu Quả bội phục nhìn Hạ Nhất Nhiễm khen ngợi cô.
"Tiểu Quả, Tiểu Bảo thực đem anh ấy cắn bị thương!" Hạ Nhất Nhiễm ảo não nói, cau mày, trừng mắt nhìn Tiểu Cẩu trên mặt đất, "Tiểu Bảo, mày làm sai rồi, biết không?!"
"Ư ư..."
Tiểu Bảo khe khẽ kêu, vẫy vẫy cái đuôi, chạy quanh chân làm nũng.
"Tiểu Bảo nhà chúng ta chỉ biết cắn người xấu!" Tô Tiểu Quả đắc ý nói, "Tiểu Bảo giỏi lắm!"
Hạ Nhất Nhiễm hung hăng trừng mắt với cô, "Xem TV của em đi! Chị lên lầu nghỉ ngơi đây!" Cô nói xong, liền lên lầu rồi.
Lén lút đi đến cửa sổ, nhìn đến dưới sân đang đứng một bóng người, cô run sợ, anh thực không tính toán đi sao?!
Hốc mắt ướt át, khô khốc cay xòe, cô ép chính mình lên giường, cầm lấy di động, trên màn hình điện thoại thông báo có tin nhắn từ "ông xã", nước mắt như muốn chực trào, nhẫn tâm vội vàng đem cái tên lưu trong danh bạ kia xóa bỏ.
Anh đâu còn là ông xã của cô.
Đường Hạo Nam nhìn di động, Đường phu nhân gửi tin nhắn tới, yết hầu anh di chuyển lên xuống.
Đường phu nhân: Anh đi nhanh đi! Không sợ Mộng Mộng hoài nghi sao? Đừng quên tiêm vắc-xin phòng bệnh!
Anh vội vã gọi lại, Hạ Nhất Nhiễm lập tức từ chối không nghe máy.
Anh càng không ngừng gọi đến, cô rốt cuộc chịu nghe máy rồi.
"Anh vẫn là câu nói kia, em không đưa anh đi, anh liền không tiêm vắc-xin phòng bệnh!" Anh quật cường nói, không tin cô thật sự nhẫn tâm, anh cũng là quyết tâm, cô đêm nay nếu là không đưa anh đi, anh liền thực sự không tiêm vắc-xin phòng bệnh!
Giờ phút này, Đường Hạo Nam năm nay đã hai mươi tám tuổi, ngây thơ giống đứa bé hướng cô làm nũng!
"Anh thực ấu trĩ! Anh nếu xảy ra chuyện gì, Đường thị làm sao? Đồng Y Mộng làm sao?" Cô tức giận hỏi lại.
Anh lúc này chỉ muốn hỏi, anh nếu là xảy ra chuyện, cô sẽ thế nào?!
Đường Hạo Nam không trả lời, giận dỗi cúp điện thoại, tiếp tục đứng tại chỗ, lấy ra thuốc lá, tiếp tục hút, cũng không quan tâm mắt cá chân còn chảy máu hay không, lại càng không để ý chút đau đớn đó, bởi vì đau lòng sớm vượt qua tất cả.
Qua một lúc lâu sau Hạ Nhất Nhiễm nhìn đến anh vẫn còn đứng ở phía dưới, cuối cùng nhịn không được thay quần áo, đi xuống lầu.
Tô Tiểu Quả thấy cô muốn ra ngoài, liền muốn ngăn cản "Tiểu quả, em mặc kệ chị đi." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh ngắt lời Tô Tiểu Quả muốn nói, cô bé chỉ có thể thở dài nhìn Hạ Nhất Nhiễm mềm lòng ra cửa.
Đường Hạo Nam thấy cô đi ra, khóe miệng lập tức cong lên, Hạ Nhất Nhiễm đã đi tới, cau mày trừng mắt nhìn thuốc lá trong tay anh, anh lập tức vứt bỏ.
Cô dẫn đầu hướng về phía đường cái, anh im lặng theo sát, chiếc jeep đỏ thẫm của anh hung hãn dừng ở bên đường.
"Em lái xe đi." Đường Hạo Nam nói xong, đem chìa khóa xe nhét vào trong tay cô, mắt cá chân anh đau, chỉ sợ lái xe không được.
Hạ Nhất Nhiễm không lên tiếng, chỉ ngồi lên vị trí lái, Đường Hạo Nam lập tức ngồi chỗ tay lái phụ.
Trong khoan xe rộng rãi, cô lái xe, anh vẫn nghiêng mặt nhìn cô, trái tim đang rung động, cũng đang run run.
Cô vẫn lại là quan tâm anh.
Tuy tỏ ra rất lãnh đạm.
Từ từ nhắm hai mắt, hít vào thật sâu, có thể ngửi được hương vị sữa tắm tươi mát trên người cô, còn có một mùi thơm quen thuộc tự nhiên của cơ thể, quyến luyến hương vị của cô.
Hạ Nhất Nhiễm cố gắng chuyên tâm lái xe, cũng cảm nhận được ánh mắt anh chăm chút nhìn cô, cũng không có phân tâm, dựa theo hướng dẫn nhắc nhở, hướng bệnh viện chạy đến.
Đến chỗ bệnh viện, cô giúp anh đi bóc số.
Trên mắt cá chân thực sự bị chó cắn không nhẹ, đã không còn chảy máu, vết máu qua vài giờ đã khô cạn thành màu nâu, y tá giúp anh rửa sạch sạch sẽ miệng vết thương, đơn giản băng bó, rồi mới tiêm thuốc.
Vắc-xin phòng bệnh dại tổng cộng phải tiêm năm mũi, bác sĩ viết lịch hẹn, nhắc nhở bọn họ sau này đúng hẹn tới tiêm thuốc.
"Có cảm giác chỗ nào không khỏe không?" Sau kên xe, Hạ Nhất Nhiễm nhìn anh đang ngồi bên cạnh ghế lái, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi hỏi.
"Đầu có chút choáng quáng, đưa anh đến căn hộ đi." Đường Hạo Nam nhàn nhạt nói.
Nhắc tới căn hộ kia, cô có phần mâu thuẫn, "Anh gọi lái xe của mình đến đi, tôi phải trở về!"
"Em lái đi!" Anh đột nhiên gầm nhẹ, giọng nghiêm khắc.
Hạ Nhất Nhiễm bị giật mình, sau đó, mở cửa xe liền muốn đi xuống, Đường Hạo Nam đột nhiên kéo cô trở về, đem cửa xe đóng lại, mà cô bị anh ôm chặt vào trong ngực.
"Anh!"
Anh dựa vào ghế phụ, cô ngồi ở trên đùi của anh, đầu bị anh ấn vào trong ngực, cánh tay sắt chặt chẽ ôm chặt cô.
"Em liền không nghĩ muốn anh nữa sao?" Đường Hạo Nam mệt mỏi hỏi, giọng mang theo chút run rẩy.
"Anh buông ra! Tôi đưa anh đi về căn hộ!" Cô trầm giọng nói, Đường Hạo Nam liền buông lỏng cô ra...
...
Dọc theo đường đi, Đường Hạo Nam không nói được một lời, nhắm mắt nghỉ ngơi, xe tại tầng hầm của chung cư dừng lại, anh xuống xe trước, sau khi cô xuống xe, đã bị anh lôi kéo vào thang máy.
Từ sau khi Đồng Y Mộng tỉnh lại, cô liền không trở lại nơi này, chỉ chớp mắt, cũng nửa tháng rồi.
Chìa khóa căn hộ, cô còn không có trả lại cho anh.
Cửa mở, anh lôi kéo cô đi vào, vừa mới tiến vào cửa, anh liền xoay người đi, đem thân thể của cô chuyển qua, anh từ phía sau cô, đem cô gắt gao ôm lấy.
Đã lâu không ôm ấp, đã lâu không ở trong ngực, dán sát lên lưng chính mình, tim Hạ Nhất Nhiễm đập nhanh, lúc này hoàn toàn khác với sự cuồng dã lúc giữa trưa tại toilet nhà ăn khi đó, ôm ấp như vậy có thể mang đến cho cô ấm áp cùng cảm động thật sự.
Cô cần cái ôm thuần túy như vậy, cần anh ôm an ủi...
Cằm Đường Hạo Nam để trên đỉnh đầu cô, ngửi hương vị thuộc về cô,
Không có phẫn nộ, chỉ có nhớ nhung dày đặc bao phủ, cô mất tích mấy ngày, anh gần như muốn sụp đổ.
"Bà xã..." Anh thấp giọng kêu hô, Hạ Nhất Nhiễm nhắm mắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tại sao, mỗi lần anh gọi cô "Bà xã", cô liền khống chế không nổi cảm xúc chính mình? Nháy mắt liền lệ rơi đầy mặt.
Giờ phút này tất cả ngụy trang lên kiên cường cùng bình tĩnh đều sụp đổ rồi.
Cảm giác người con gái trong ngực đang nức nở, Đường Hạo Nam lập tức đem cô kéo ra, nâng mặt cô lên, nhìn nước mắt cô.
"Thấy em khóc, anh có phải cực kỳ vui vẻ hay không? Cảm thấy được em không thể rời bỏ anh phải không? Anh vừa lòng rồi hả? Anh vui mừng đúng không? Anh liền cảm thấy được không có anh, em sống không nổi phải không?" Cô vừa khóc vừa chất vấn, "Nhìn đến em sụp đổ, anh rất đắc ý, đúng không?"
Cô nói xong, nước mắt như mưa tùy ý chảy theo dòng.
Cả trái tim đau nhức mà kích động.
Ngược lại nhào vào trong lòng anh, hai tay oán hận đánh đấm lên lưng anh.
"Anh tới cùng muốn em phải thế nào..." Cô đánh mệt mỏi, ghé vào lòng ngực rộng lớn cứng rắn của anh, im lặng nức nở, hai vai đang run run.
Đau khổ của cô, anh có thể cảm nhận được.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Đường Hạo Nam luôn kiêu ngạo, giờ phút này liên tục nhận lỗi với cô, đau lòng ôm cô càng thêm chặt, nước mắt Hạ Nhất Nhiễm rơi càng nhiều hơn, cũng khóc thành tiếng.
Lên tiếng gào khóc, ôm chặt anh.
Nghĩ đến sự bất lực, khủng hoảng đêm đó, khi bị kẻ bắt cóc đuổi theo, cô khóc đến càng lớn tiếng, giống làm nũng.
"Lúc em gặp được nguy hiểm, người nghĩ đến đầu tiên chính là anh, gọi điện thoại cho anh, hướng anh cầu cứu, anh lại đem điện thoại của em từ chối không nghe! Nếu không phải Kha Dịch Thần đúng lúc chạy tới, em cũng không biết bị kẻ bắt cóc làm gì nữa! Lúc đó, em cực kỳ hi vọng anh có thể bên cạnh em, giống như, giống như lúc còn ở Bắc Kinh, anh đột nhiên xuất hiện, cứu em một dạng!"
"Nhưng mà... Anh từ chối không nghe điện thoại của em, lúc ấy nhất định là đang bên cạnh cô ấy đi?" Cô nức nở, khóc nói.
"Đường Hạo Nam! Anh cực kỳ khốn kiếp, anh cực kỳ cặn bã, anh biết không?! Em muốn rời xa anh, anh tại sao vẫn còn quấn lấy em?! Em phải rời khỏi anh, bởi vì, anh không có khả năng cho em được thứ em muốn! Nhưng mà, anh biết rõ cho không được thứ em muốn, vì cái gì còn tới quấn láy em không buông!"
Cô một hơi nói nhiều như thế, Đường Hạo Nam vẫn không hé răng, anh lúc nào từ chối không nghe điện thoại của cô?!
Trong đầu chỉ có điểm nghi vấn này.
Nhưng lòng anh cũng vở vụn hết rồi.
"Anh biết không nên quấn lấy em không buông, nhưng anh làm không được! Em là phu nhân của anh! Bà xã của anh!" Anh phản bác, ôm cô lên, chạy vào phòng ngủ.
"Là bà xã của anh thì lại như thế nào?! Chúng ta sớm hay muộn cũng phải ly hôn, anh sớm hay muộn cũng phải kết hôn với Mộng Mộng!" Cô bị anh đặt ở trên giường lớn tiếng phản bác.
Đường Hạo Nam lại đứng ở một bên, lấy điện thoại ra, ngón tay càng không ngừng lướt tìm trên màn hình di động, đang tìm lịch sử cuộc gọi tối hôm đó.
"Tối hôm đó, em căn bản không gọi điện thoại đến, anh gọi cho em rất nhiều làn, em vẫn luôn không nghe máy!" Đường Hạo Nam tìm kiếm thật lâu, đưa điện thoại di động ra trước mặt cô, lớn tiếng nói.
Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, khóc lớn một hồi, đầu óc tỉnh táo hơn hơn, cô nhìn màn hình.
Rõ ràng thấy được chữ "Đường phu nhân".
"Nào có từ chối không nghe?! Hạ Nhất Nhiễm! Em lại gạt anh!" Cùng cô trực tiếp đối chất, cho rằng chính mình bỏ lỡ cuộc gọi của cô, ai biết được căn bản không có, phản xạ có điều kiện cho rằng cô đang lừa gạt chính mình.
Càng để ý, càng mẫn cảm, đối với đối phương kỳ vọng càng cao, cũng càng sợ hãi bị lừa gạt.
Hạ Nhất Nhiễm sững sờ, cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn ba chữ "Đường phu nhân" kia, mũi càng thêm cay cay, không biết anh từ lúc nào đem số của cô đổi thành "Đường phu nhân", căn bản không để ý lời anh nói, nước mắt óng ánh trong suốt một giọt lại một giọt rơi xuống..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.