Chương 96: Con của Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn!
Lâm Hy
10/12/2018
Sâu trong sân nhỏ, lá trên thân cây ngô đồng đã rụng hết, trụi lủi, chỉ còn lủng lẳng vài quả tròn tròn màu nâu trên đó.
Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu lên, hít sâu, không khí có phần yên tĩnh lành lạnh, làm mũi người ta chua cay khó nhịn. Lục Ngộ Hàn ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai tháng trước bọn họ đã tới trấn nhỏ ít người biết đến ở phía nam này, Lục Ngộ Hàn sắp xếp cho cô ở trong căn nhà nhỏ ở đây, vách tường màu trắng, mái ngói màu xám xanh, bức tường rào cao cao vây quanh ngôi nhà...
Ru rú trong nhà không đi đâu, chỉ sợ Đồng Y Mộng, Cố Tú Vân tìm tới, biết cô không có sảy thai lại hại cô thêm lần nữa.
Kỳ thật, chung quanh đều có người của Lục Ngộ Hàn đang âm thầm bảo hộ, có đôi khi, cô cảm thấy được mình giống như động vật quý hiếm vậy
Lục Ngộ Hàn cũng cực kỳ quan tâm chăm sóc cho cô, gần như mỗi ngày đều ở cùng cô. Cô đã từng hỏi qua công ty ở Sùng Xuyên của anh thì sao, anh nói, giao cho người có chuyên môn phụ trách, không cần anh quan tâm nhiều.
Có lần, Lục Ngộ Hàn lại vẫn nói cho cô, trước kia bọn họ gặp nhau lần đầu tiên là ở rừng rậm, nói chuyện lần đó cô cứu anh. Lục Ngộ Hàn nói, anh là vì báo ân, mới quan tâm chăm sóc cô như vậy. Hạ Nhất Nhiễm không ngu ngốc, mặt ngoài giả ngu, lòng là hiểu rõ mọi chuyện, Lục Ngộ Hàn đối với cô ít nhiều lại vẫn là có chút tình yêu nam nữ.
Anh là không muốn để cho cô cảm thấy không cách báo đáp, mới nói là báo ân đi?
"Cậu, con gái luôn yếu ớt, nhưng khi trở thành mẹ rồi thì lại rất mạnh mẽ, con nghĩ đợi đến khi cục cưng trong bụng con sinh ra, con tự nhiên sẽ kiên định thôi. Hiện tại mỗi ngày lại vẫn cảnh giác lo lắng không yên, cho nên, ngủ không ngon." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng trả lời, khuôn mặt nhu hòa, tươi cười an tĩnh.
"Nhiễm Nhiễm, không cần lúc nào cũng phải lo lắng cảnh giác không yên như thế, sẽ không tốt cho con và đứa bé trong bụng! Ta sẽ mau chóng, để cho Tần Mục sa lưới, để cho Đồng Y Mộng hiện ra nguyên hình, chỉ có như vậy, con mới có thể giải trừ hậu hoạn!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, trong giọng nói lộ ra quyết tuyệt.
"Làm sao mới có thể để cho cô ta hiện hình đây? Cô ta có thể thề thốt phủ nhận, tìm không thấy chứng cứ, vấn đề quan trọng hơn chính là, anh ấy vẫn tin tưởng Đồng Y Mộng như vậy..." Hạ Nhất Nhiễm cười khổ.
"Dù sao cũng là người anh ấy yêu sâu đậm, cũng sẽ có khác biệt mà thôi." Cô nói tiếp.
"Nhiễm Nhiễm, ta vẫn cảm thấy, người Hạo Nam yêu là con, nó chính là quá kiêu ngạo mà thôi!" Lục Ngộ Hàn thốt ra, có lẽ, cô biết điểm này, trong lòng sẽ dễ chịu một chút! Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo, người trong cuộc lại u mê. Vài năm nay, anh là nhìn giữa bọn họ trải qua đủ loại chuyện thăng trầm.
Đường Hạo Nam trước vẫn giữ cô ở lại bên cạnh như vậy, cũng là xuất phát từ hận đi, loại hận ra, là bởi vì yêu mà sinh ra.
Lòng Hạ Nhất Nhiễm, bởi vì những lời của Lục Ngộ Hàn nói, rối loạn xoắn xuýt không yên, theo bản năng lắc đầu, "Cậu, người cũng đừng lại an ủi con, con đã sớm không để ý đến chuyện anh ấy có yêu con hay không rồi!" Cô phản ứng kịch liệt nói, kỳ thật, đáy lòng vẫn lại là để ý đi.
Có đôi khi vừa tỉnh ngủ, nghĩ đến đoạn thời gian kia, anh quan tâm chăm sóc, yêu thương cô như vậy, cảm giác như là giấc mơ, nhưng mà, lại quả thật tồn tại, đã từng xảy ra.
Đã từng, cô cũng hoài nghi qua, anh có phải tại lừa gạt cô hay không, nhưng anh dùng hành động chứng minh rồi, là thật lòng ở chung với cô.
Có đôi khi, cô thật sự không tin, một chút tình yêu anh giành cho cô đều không có, không tin, thực bị anh đùa bỡn một hồi.
Nhưng mà đã ly hôn, thực không cần thiết lại xoắn xuýt, lưu luyến rồi!
Cô cố nén nước mắt đang muốn tràn mi, nhớ lại những chuyện không tốt của anh, sự tàn nhẫn độc ác của anh, không muốn vì anh mà thương tâm rơi lệ.
"Nhiễm Nhiễm, ta là hi vọng con cùng Hạo Nam không nên có hiểu lầm gì, miễn cho tương lai hối hận!" Anh cũng hi vọng Hạ Nhất Nhiễm có thể triệt để quên mất Đường Hạo Nam, lần nữa bắt đầu, hoặc có thể cho anh một cơ hội. Nhưng mà, lại không muốn bọn họ cứ không hiểu rõ mọi chuyện mà mất đi nhau như thế, nhất là, con của hai người vẫn còn.
"Hiểu lầm cái gì, đứa nhỏ sao? Thôi, cứ như vậy đi, anh ấy cùng Đồng Y Mộng đều sắp kết hôn rồi..." Hạ Nhất Nhiễm chán nản nói, đứng lên, đi lên lầu rồi.
Cửa phòng ngủ khép lại, cô dựa lưng vào ván cửa, mím môi, nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt tuôn ra...
...
"Anh Hạo Nam! Em có đẹp không?"
Trong cửa hàng áo cưới, Đồng Y Mộng từ phòng thay đồ đi ra, phía sau đi theo hai nhân viên cửa hàng giúp cô ta cầm đuôi váy lớn thật dài, cả người cô ta mặc váy cưới trắng tinh, vẻ mặt vui sướng.
Đường Hạo Nam ngồi ở trong ghế sofa, theo bản năng cong khóe môi, "Đẹp!"
Anh giương giọng nói, đứng lên, đi đến trước mặt Đồng Y Mộng, trên dưới trước sau đánh giá cô ta.
"Bộ váy này là thiết kế lộ lưng đó, em cực kỳ thích, anh Hạo Nam, lưng của em có đẹp không?"
Lưng...
Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên tấm lưng trắng nõn trơn bóng không chút tì vết của cô gái, trái tim phút chốc thắt lại, trước mắt hiện lên chính là tấm lưng trắng nõn nhưng chằng chịt vết xẹo xấu xí nhăn nhúm lại kia.
Ở cửa bệnh viện, cái buổi chiều đến chết cũng khó quên kia...
Hiện tại đã biết được sự kiện lần đó là Kha Dịch Thần ở sau lưng ra lệnh, mà Hạ Nhất Nhiễm, có thể là cùng Kha Dịch Thần liên hợp diễn khổ nhục kế.
Rõ ràng anh vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy người trong nhà đều đã tại hoài nghi Hạ Nhất Nhiễm là cố ý giúp anh cản Axit Sunfuric, khi đó, anh chết sống không tin!
Cũng là một lần kia, trái tim anh bị cô làm cho rung động, trái tim lạnh lùng băng giá của anh bị cô đả động, rồi sau đó, bắt đầu một đoạn tình yêu không thể vãn hồi...
Hiện tại nhớ đến những cái này, quả thực là câu chuyện cười!
Xứng đáng, cô xứng đáng lưu lại vết xẹo xấu xí nhăn nhúm thành một đoàn như vậy!
"Anh Hạo Nam, lưng của em, có phải cực kỳ xấu hay không?" Đồng Y Mộng nhìn Đường Hạo Nam trong gương đang thất thần, mất mác hỏi.
Đường Hạo Nam hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, từ phía sau ôm lấy cô ta vào trong lòng, "Ai nói... Rất đẹp... Đẹp không tỳ vết..." Anh nhìn Đồng Y Mộng trong gương, cười nói, vẻ mặt ôn nhu, chẳng qua, cặp mắt kia, thực ra lại trống rỗng vô hồn.
Đường Hạo Nam nói muốn hút thuốc, đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, bất tri bất giác, đi dọc theo đường phố đi về phía trước, đi qua vài con đường, đi đến chỗ rẽ, chính là cửa hàng đồ ngọt kia.
Ngã rẽ chuyện xưa.
Anh đi tới, vào trong cửa hàng.
Buổi chiều, cửa hàng đồ ngọt không có khách, kỳ thật, chỉ có buổi tối, nơi này làm ăn mới tốt.
Tô Tiểu Quả gặp Đường Hạo Nam đi vào, trong lòng giận dễ sợ, "Vị tiên sinh này, cửa hàng chúng tôi không chào đón anh, xin mời ra ngoài!"
Tại sao anh còn có mặt mũi tới đây?!
Tô Tiểu Quả nhìn Đường Hạo Nam, cực kỳ muốn bước tới đá anh mấy đá.
Mặt Đường Hạo Nam không chút cảm xúc, anh cũng không thèm quan tâm, ở trong tiệm đi lại, bị một tấm bưu thiếp trên vách tường, hấp dẫn ánh mắt của mình, anh đi tới.
Thư riêng, cấm mở ra xem.
【 kí gửi cho tương lai 】
Anh đại khái biết những bưu thiếp này là có ý nghĩ gì rồi.
"Đường Hạo Nam! Tôi lặp lại lần nữa, nơi này không chào đón anh!" Tô Tiểu Quả trừng mắt nhìn bóng lưng Đường Hạo Nam, lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi không khách khí nói.
"Mỗi một cửa hàng trên con phố này, đều thuộc sở hữu của công ty tôi..." mặt Đường Hạo Nam không đổi sắc, cũng không quay đầu, giương giọng nói.
Anh là đang uy hiếp cô!
Tô Tiểu Quả căm tức, "Cặn bã!"
"Tôi muốn một ly cà phê đen, không thêm đường." Đường Hạo Nam nói xong, ngồi xuống ở một cái bàn bên cạnh, tầm mắt lại vẫn rơi vào tấm bưu thiếp trên tường kia.
Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Quả bưng tới một tách cà phê nóng, cực kỳ không khách khí, mạnh mẽ đặt xuống.
Cà phê là mặn chát, vừa đắng vừa chát, giống hương vị nước mắt.
Tô Tiểu Quả kinh ngạc nhìn Đường Hạo Nam vẻ mặt bình tĩnh uống hết tách cafe mà cô cố ý bỏ thêm muối kia, không phải cô không có lịch sự cơ bản, là thật sự chán ghét Đường Hạo Nam!
Người này căn bã ti tiện quá rồi, vậy mà vẫn còn cùng Đồng Y Mộng kết hôn!
Lại vẫn oanh động đến cả thành phố đều biết!
Vậy mà còn có tạp chí trắng trợn tuyên truyền anh cùng Đồng Y Mộng "Chuyện tình yêu cổ tích thời hiện đại" nữa chứ!
Giờ phút này cô rất muốn giúp Hạ Nhất Nhiễm chất vấn tên đàn ông cặn bã này một chút, rốt cuộc coi Hạ Nhất Nhiễm là cái gì rồi hả?!Đường Hạo Nam uống xong một ly coffee, đứng lên, đi đến quầy thu ngân, "Cà phê uống ngon không?"
"Không tệ." Đường Hạo Nam lấy ra bóp tiền, nhàn nhạt nói.
"Vậy Đường tiên sinh trở về mà có bị ngộ độc thức ăn cũng đừng tới tìm chúng tôi đấy...!" Tô Tiểu Quả châm chọc nói, nhận lấy tờ một trăm tệ của anh.
"Không cần thối lại." Đường Hạo Nam nói xong liền đi.
Tô Tiểu Quả lại đem tiền lẻ cầm lấy, cô ngăn cản ở trước mặt anh, ngửa đầu, trừng mắt nhìn anh, "Cửa hàng của chúng tôi quy định, không ghi sổ nợ, cũng không thu một đồng tiền boa nào của khách!"
Đường Hạo Nam nhận tiền lẻ, nhướng mày.
"Ngu si! Cặn bã! Tra nam tiện nữ, chúc các người bạch đầu giai lão, anh cưới Đồng Y Mộng rất tốt, tên đàn ông cặn bã như anh không cần lại gây tai họa cho cô gái khác, đóa sen trắng Đồng Y Mộng kia cũng sẽ không lại đi lừa gạt người đàn ông khác rồi!" Tô Tiểu Quả lớn tiếng châm chọc, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của chính mình, cô chính là thay Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy không đáng giá.
Hiện tại, cô không biết Hạ Nhất Nhiễm rốt cuộc ở đâu, chỉ là sẽ nhận được tin nhắn cô gửi đến.
Đường Hạo Nam xoay người, nhìn Tô Tiểu Quả tràn ngập địch ý với mình.
Cô là bạn tốt duy nhất thật sự của Hạ Nhất Nhiễm.
Cô là biết Hạ Nhất Nhiễm đi đâu đúng không?
Nhưng anh không muốn biết.
Cái gì cũng chưa nói, anh liền xoay người đi.
"Đường Hạo Nam! Anh đúng là kẻ mù!" Tô Tiểu Quả nhìn bóng lưng Đường Hạo Nam, không biết tại sao, rất muốn cho anh biết, gương mặt thật của Đồng Y Mộng kia, cũng rất muốn cho anh biết, Hạ Nhất Nhiễm đã từng yêu anh đến thế nào, mà anh là có mắt không tròng ra sao!
Đường Hạo Nam còn không có đi tới cửa, di động của Tô Tiểu Quả đã vang lên, là âm báo tin nhắn thoại mới, cô vội vã mở ra.
"Tiểu Quả, chị gần đây rất tốt, đừng lo lắng, nhớ em!"
Âm thanh quen thuộc đã lâu chưa được nghe thấy kia, rõ ràng truyền vào lỗ tai anh, Đường Hạo Nam nắm chặt hai đấm, cắn răng thật chặt.
Người phụ nữ đáng giận, vô tình, lãnh huyết!
Hận, giống một cây dao, lại ở trong lòng anh đâm sâu thêm!
Hận cô vô tình cùng rời đi dứt khoát như vậy!
Hận cô lừa gạt mình!
Cô sống tốt, cô đương nhiên sống rất tốt!
Nhiều đàn ông vây quanh theo đuổi cô như vậy, sao có thể không tốt?!
Trở lại cửa hàng áo cưới, cùng Đồng Y Mộng đi lấy nhẫn kim cương, ba tháng trước đã đặt.
Quản lí lén lút đem nhẫn kim cương lúc trước anh đã đặt làm đưa cho anh, Đường Hạo Nam nhìn cũng không nhìn, lén lút nhét vào trong túi áo.
Buổi tối, anh không về nhà chính, kêu lái xe đưa Đồng Y Mộng đi trở về, chính mình lại đi căn hộ.
Âm nhạc mở lên, phát lên tất cả những ca khúc tình yêu nhàm chán mà cô đã từng chọn lựa, một mình anh đứng ở trong căn phòng trống vắng, tiếng nhạc mở thật lớn...
Từ trong túi áo lấy ra hộp nhung màu xanh ngọc kia, từ từ mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo tao nhã, an tĩnh nằm ở bên trong.
Anh yêu em, rất yêu em
Thực xin lỗi, cám ơn
Cầm chiếc nhẫn trong tay
Anh hận em, thật hận em
Thực xin lỗi, cám ơn
Cười nhạo anh có bao nhiêu thảm hại
Sự thiện lương của em, sự ngang ngược của anh
Đứa trẻ của chúng ta, sẽ trông như thế nào nhỉ
Đôi khi anh nghĩ về tương lại tương đẹp đó
Lông mi dày như bé gái, mắt một mí như bé trai
Tương lai tốt đẹp đã từng gần trong gang tấc
Giờ đã trở nên quá xa vời
...
Giọng ca nam đầy từ tính lên tiếng hát vang, giống như đang châm chọc nhẫn kim cương cầm trong tay anh.
Anh tự giễu nở nụ cười, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, từ trong tủ bảo hiểm lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, từ trong ngăn tủ lấy ra bộ váy cưới kia, ném ở trên giường, từ trong túi áo lấy ra cái bật lửa, đem nhẫn kim cương cũng ném qua đó.
Ánh mắt người đàn ông trở nên tàn nhẫn trừng mắt nhìn chiếc váy cưới trắng chói mắt kia, chứng nhận kết hôn đỏ chói mắt, "Lạch cạch" một tiếng, cái bật lửa thoát ra ngọn lửa màu xanh.
Chỉ cần một trận lửa, có thể thiêu hủy toàn bộ những thứ chứng minh sự ngu xuẩn của anh!
Anh là thật sự ngu xuẩn!
Bật lửa cháy rất lâu, nhiệt độ nóng bỏng, làm phỏng ngón tay anh, anh mới hoàn hồn, nhìn một đống truyện cười kia, lòng, vô cảm đến không còn chút tri giác...
Chung quy là không thiêu hủy kia toàn bộ, có lẽ giữ lại có thể thời khắc nhắc nhở anh, anh đã từng ngu xuẩn thế nào.
......
Hạ Nhất Nhiễm nửa đêm bị ác mộng làm giật mình tỉnh dậy, miệng khô lưỡi hanh, tay theo bản năng vuốt ve xuống dưới mông là khô ráo, cô mới an tâm.
Ngồi ở trên giường, cô ôm đầu, vậy mà lại mơ thấy anh nắm chặt cổ cô hung tợn chất vấn, tại sao muốn cùng Kha Dịch Thần liên hợp lại hại anh, dáng vẻ như sắp giết cô đó, thật sự quá dọa người, rồi sau đó dưới người cô bắt đầu chảy máu...
Kha Dịch Thần...
Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi, Đường Hạo Nam có phải đối với cô còn có hiểu lầm những chuyện gì khác nữa hay không?
Nghe Lục Ngộ Hàn nói, Kha Dịch Thần cùng Khương Dư Hằng hiện tại là hợp tác mở công ty, Kha Dịch Thần lại vẫn thành cổ đông của Đường thị.
Bị ác mộng làm tỉnh còn có Đồng Y Mộng, cô ta mới vừa tỉnh lại, mobile phone vừa lúc vang lên, hoảng sợ.
"Mộng mộng, là mẹ...!"
"Nửa đêm bà gọi điện thoại làm gì?! Nghĩ muốn hù chết tôi à?!"
"Mộng Mộng! Con của Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn! Mẹ mới vừa đạt được tin tức!" Cố Tú Vân ở trong điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bà nói cái gì?!" Đồng Y Mộng thét chói tai, lúc này, có bóng dáng từ cửa sổ phòng cô ta lướt qua, cô ta sợ tới mức ôm chặt thân thể, một cử động nhỏ cũng không dám, che miệng.
Còn ai thức ko nhỉ???
Không thức cũng không sao, chức mọi người ngủ ngon ^^
Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu lên, hít sâu, không khí có phần yên tĩnh lành lạnh, làm mũi người ta chua cay khó nhịn. Lục Ngộ Hàn ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai tháng trước bọn họ đã tới trấn nhỏ ít người biết đến ở phía nam này, Lục Ngộ Hàn sắp xếp cho cô ở trong căn nhà nhỏ ở đây, vách tường màu trắng, mái ngói màu xám xanh, bức tường rào cao cao vây quanh ngôi nhà...
Ru rú trong nhà không đi đâu, chỉ sợ Đồng Y Mộng, Cố Tú Vân tìm tới, biết cô không có sảy thai lại hại cô thêm lần nữa.
Kỳ thật, chung quanh đều có người của Lục Ngộ Hàn đang âm thầm bảo hộ, có đôi khi, cô cảm thấy được mình giống như động vật quý hiếm vậy
Lục Ngộ Hàn cũng cực kỳ quan tâm chăm sóc cho cô, gần như mỗi ngày đều ở cùng cô. Cô đã từng hỏi qua công ty ở Sùng Xuyên của anh thì sao, anh nói, giao cho người có chuyên môn phụ trách, không cần anh quan tâm nhiều.
Có lần, Lục Ngộ Hàn lại vẫn nói cho cô, trước kia bọn họ gặp nhau lần đầu tiên là ở rừng rậm, nói chuyện lần đó cô cứu anh. Lục Ngộ Hàn nói, anh là vì báo ân, mới quan tâm chăm sóc cô như vậy. Hạ Nhất Nhiễm không ngu ngốc, mặt ngoài giả ngu, lòng là hiểu rõ mọi chuyện, Lục Ngộ Hàn đối với cô ít nhiều lại vẫn là có chút tình yêu nam nữ.
Anh là không muốn để cho cô cảm thấy không cách báo đáp, mới nói là báo ân đi?
"Cậu, con gái luôn yếu ớt, nhưng khi trở thành mẹ rồi thì lại rất mạnh mẽ, con nghĩ đợi đến khi cục cưng trong bụng con sinh ra, con tự nhiên sẽ kiên định thôi. Hiện tại mỗi ngày lại vẫn cảnh giác lo lắng không yên, cho nên, ngủ không ngon." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng trả lời, khuôn mặt nhu hòa, tươi cười an tĩnh.
"Nhiễm Nhiễm, không cần lúc nào cũng phải lo lắng cảnh giác không yên như thế, sẽ không tốt cho con và đứa bé trong bụng! Ta sẽ mau chóng, để cho Tần Mục sa lưới, để cho Đồng Y Mộng hiện ra nguyên hình, chỉ có như vậy, con mới có thể giải trừ hậu hoạn!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, trong giọng nói lộ ra quyết tuyệt.
"Làm sao mới có thể để cho cô ta hiện hình đây? Cô ta có thể thề thốt phủ nhận, tìm không thấy chứng cứ, vấn đề quan trọng hơn chính là, anh ấy vẫn tin tưởng Đồng Y Mộng như vậy..." Hạ Nhất Nhiễm cười khổ.
"Dù sao cũng là người anh ấy yêu sâu đậm, cũng sẽ có khác biệt mà thôi." Cô nói tiếp.
"Nhiễm Nhiễm, ta vẫn cảm thấy, người Hạo Nam yêu là con, nó chính là quá kiêu ngạo mà thôi!" Lục Ngộ Hàn thốt ra, có lẽ, cô biết điểm này, trong lòng sẽ dễ chịu một chút! Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo, người trong cuộc lại u mê. Vài năm nay, anh là nhìn giữa bọn họ trải qua đủ loại chuyện thăng trầm.
Đường Hạo Nam trước vẫn giữ cô ở lại bên cạnh như vậy, cũng là xuất phát từ hận đi, loại hận ra, là bởi vì yêu mà sinh ra.
Lòng Hạ Nhất Nhiễm, bởi vì những lời của Lục Ngộ Hàn nói, rối loạn xoắn xuýt không yên, theo bản năng lắc đầu, "Cậu, người cũng đừng lại an ủi con, con đã sớm không để ý đến chuyện anh ấy có yêu con hay không rồi!" Cô phản ứng kịch liệt nói, kỳ thật, đáy lòng vẫn lại là để ý đi.
Có đôi khi vừa tỉnh ngủ, nghĩ đến đoạn thời gian kia, anh quan tâm chăm sóc, yêu thương cô như vậy, cảm giác như là giấc mơ, nhưng mà, lại quả thật tồn tại, đã từng xảy ra.
Đã từng, cô cũng hoài nghi qua, anh có phải tại lừa gạt cô hay không, nhưng anh dùng hành động chứng minh rồi, là thật lòng ở chung với cô.
Có đôi khi, cô thật sự không tin, một chút tình yêu anh giành cho cô đều không có, không tin, thực bị anh đùa bỡn một hồi.
Nhưng mà đã ly hôn, thực không cần thiết lại xoắn xuýt, lưu luyến rồi!
Cô cố nén nước mắt đang muốn tràn mi, nhớ lại những chuyện không tốt của anh, sự tàn nhẫn độc ác của anh, không muốn vì anh mà thương tâm rơi lệ.
"Nhiễm Nhiễm, ta là hi vọng con cùng Hạo Nam không nên có hiểu lầm gì, miễn cho tương lai hối hận!" Anh cũng hi vọng Hạ Nhất Nhiễm có thể triệt để quên mất Đường Hạo Nam, lần nữa bắt đầu, hoặc có thể cho anh một cơ hội. Nhưng mà, lại không muốn bọn họ cứ không hiểu rõ mọi chuyện mà mất đi nhau như thế, nhất là, con của hai người vẫn còn.
"Hiểu lầm cái gì, đứa nhỏ sao? Thôi, cứ như vậy đi, anh ấy cùng Đồng Y Mộng đều sắp kết hôn rồi..." Hạ Nhất Nhiễm chán nản nói, đứng lên, đi lên lầu rồi.
Cửa phòng ngủ khép lại, cô dựa lưng vào ván cửa, mím môi, nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt tuôn ra...
...
"Anh Hạo Nam! Em có đẹp không?"
Trong cửa hàng áo cưới, Đồng Y Mộng từ phòng thay đồ đi ra, phía sau đi theo hai nhân viên cửa hàng giúp cô ta cầm đuôi váy lớn thật dài, cả người cô ta mặc váy cưới trắng tinh, vẻ mặt vui sướng.
Đường Hạo Nam ngồi ở trong ghế sofa, theo bản năng cong khóe môi, "Đẹp!"
Anh giương giọng nói, đứng lên, đi đến trước mặt Đồng Y Mộng, trên dưới trước sau đánh giá cô ta.
"Bộ váy này là thiết kế lộ lưng đó, em cực kỳ thích, anh Hạo Nam, lưng của em có đẹp không?"
Lưng...
Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên tấm lưng trắng nõn trơn bóng không chút tì vết của cô gái, trái tim phút chốc thắt lại, trước mắt hiện lên chính là tấm lưng trắng nõn nhưng chằng chịt vết xẹo xấu xí nhăn nhúm lại kia.
Ở cửa bệnh viện, cái buổi chiều đến chết cũng khó quên kia...
Hiện tại đã biết được sự kiện lần đó là Kha Dịch Thần ở sau lưng ra lệnh, mà Hạ Nhất Nhiễm, có thể là cùng Kha Dịch Thần liên hợp diễn khổ nhục kế.
Rõ ràng anh vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy người trong nhà đều đã tại hoài nghi Hạ Nhất Nhiễm là cố ý giúp anh cản Axit Sunfuric, khi đó, anh chết sống không tin!
Cũng là một lần kia, trái tim anh bị cô làm cho rung động, trái tim lạnh lùng băng giá của anh bị cô đả động, rồi sau đó, bắt đầu một đoạn tình yêu không thể vãn hồi...
Hiện tại nhớ đến những cái này, quả thực là câu chuyện cười!
Xứng đáng, cô xứng đáng lưu lại vết xẹo xấu xí nhăn nhúm thành một đoàn như vậy!
"Anh Hạo Nam, lưng của em, có phải cực kỳ xấu hay không?" Đồng Y Mộng nhìn Đường Hạo Nam trong gương đang thất thần, mất mác hỏi.
Đường Hạo Nam hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, từ phía sau ôm lấy cô ta vào trong lòng, "Ai nói... Rất đẹp... Đẹp không tỳ vết..." Anh nhìn Đồng Y Mộng trong gương, cười nói, vẻ mặt ôn nhu, chẳng qua, cặp mắt kia, thực ra lại trống rỗng vô hồn.
Đường Hạo Nam nói muốn hút thuốc, đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, bất tri bất giác, đi dọc theo đường phố đi về phía trước, đi qua vài con đường, đi đến chỗ rẽ, chính là cửa hàng đồ ngọt kia.
Ngã rẽ chuyện xưa.
Anh đi tới, vào trong cửa hàng.
Buổi chiều, cửa hàng đồ ngọt không có khách, kỳ thật, chỉ có buổi tối, nơi này làm ăn mới tốt.
Tô Tiểu Quả gặp Đường Hạo Nam đi vào, trong lòng giận dễ sợ, "Vị tiên sinh này, cửa hàng chúng tôi không chào đón anh, xin mời ra ngoài!"
Tại sao anh còn có mặt mũi tới đây?!
Tô Tiểu Quả nhìn Đường Hạo Nam, cực kỳ muốn bước tới đá anh mấy đá.
Mặt Đường Hạo Nam không chút cảm xúc, anh cũng không thèm quan tâm, ở trong tiệm đi lại, bị một tấm bưu thiếp trên vách tường, hấp dẫn ánh mắt của mình, anh đi tới.
Thư riêng, cấm mở ra xem.
【 kí gửi cho tương lai 】
Anh đại khái biết những bưu thiếp này là có ý nghĩ gì rồi.
"Đường Hạo Nam! Tôi lặp lại lần nữa, nơi này không chào đón anh!" Tô Tiểu Quả trừng mắt nhìn bóng lưng Đường Hạo Nam, lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi không khách khí nói.
"Mỗi một cửa hàng trên con phố này, đều thuộc sở hữu của công ty tôi..." mặt Đường Hạo Nam không đổi sắc, cũng không quay đầu, giương giọng nói.
Anh là đang uy hiếp cô!
Tô Tiểu Quả căm tức, "Cặn bã!"
"Tôi muốn một ly cà phê đen, không thêm đường." Đường Hạo Nam nói xong, ngồi xuống ở một cái bàn bên cạnh, tầm mắt lại vẫn rơi vào tấm bưu thiếp trên tường kia.
Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Quả bưng tới một tách cà phê nóng, cực kỳ không khách khí, mạnh mẽ đặt xuống.
Cà phê là mặn chát, vừa đắng vừa chát, giống hương vị nước mắt.
Tô Tiểu Quả kinh ngạc nhìn Đường Hạo Nam vẻ mặt bình tĩnh uống hết tách cafe mà cô cố ý bỏ thêm muối kia, không phải cô không có lịch sự cơ bản, là thật sự chán ghét Đường Hạo Nam!
Người này căn bã ti tiện quá rồi, vậy mà vẫn còn cùng Đồng Y Mộng kết hôn!
Lại vẫn oanh động đến cả thành phố đều biết!
Vậy mà còn có tạp chí trắng trợn tuyên truyền anh cùng Đồng Y Mộng "Chuyện tình yêu cổ tích thời hiện đại" nữa chứ!
Giờ phút này cô rất muốn giúp Hạ Nhất Nhiễm chất vấn tên đàn ông cặn bã này một chút, rốt cuộc coi Hạ Nhất Nhiễm là cái gì rồi hả?!Đường Hạo Nam uống xong một ly coffee, đứng lên, đi đến quầy thu ngân, "Cà phê uống ngon không?"
"Không tệ." Đường Hạo Nam lấy ra bóp tiền, nhàn nhạt nói.
"Vậy Đường tiên sinh trở về mà có bị ngộ độc thức ăn cũng đừng tới tìm chúng tôi đấy...!" Tô Tiểu Quả châm chọc nói, nhận lấy tờ một trăm tệ của anh.
"Không cần thối lại." Đường Hạo Nam nói xong liền đi.
Tô Tiểu Quả lại đem tiền lẻ cầm lấy, cô ngăn cản ở trước mặt anh, ngửa đầu, trừng mắt nhìn anh, "Cửa hàng của chúng tôi quy định, không ghi sổ nợ, cũng không thu một đồng tiền boa nào của khách!"
Đường Hạo Nam nhận tiền lẻ, nhướng mày.
"Ngu si! Cặn bã! Tra nam tiện nữ, chúc các người bạch đầu giai lão, anh cưới Đồng Y Mộng rất tốt, tên đàn ông cặn bã như anh không cần lại gây tai họa cho cô gái khác, đóa sen trắng Đồng Y Mộng kia cũng sẽ không lại đi lừa gạt người đàn ông khác rồi!" Tô Tiểu Quả lớn tiếng châm chọc, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của chính mình, cô chính là thay Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy không đáng giá.
Hiện tại, cô không biết Hạ Nhất Nhiễm rốt cuộc ở đâu, chỉ là sẽ nhận được tin nhắn cô gửi đến.
Đường Hạo Nam xoay người, nhìn Tô Tiểu Quả tràn ngập địch ý với mình.
Cô là bạn tốt duy nhất thật sự của Hạ Nhất Nhiễm.
Cô là biết Hạ Nhất Nhiễm đi đâu đúng không?
Nhưng anh không muốn biết.
Cái gì cũng chưa nói, anh liền xoay người đi.
"Đường Hạo Nam! Anh đúng là kẻ mù!" Tô Tiểu Quả nhìn bóng lưng Đường Hạo Nam, không biết tại sao, rất muốn cho anh biết, gương mặt thật của Đồng Y Mộng kia, cũng rất muốn cho anh biết, Hạ Nhất Nhiễm đã từng yêu anh đến thế nào, mà anh là có mắt không tròng ra sao!
Đường Hạo Nam còn không có đi tới cửa, di động của Tô Tiểu Quả đã vang lên, là âm báo tin nhắn thoại mới, cô vội vã mở ra.
"Tiểu Quả, chị gần đây rất tốt, đừng lo lắng, nhớ em!"
Âm thanh quen thuộc đã lâu chưa được nghe thấy kia, rõ ràng truyền vào lỗ tai anh, Đường Hạo Nam nắm chặt hai đấm, cắn răng thật chặt.
Người phụ nữ đáng giận, vô tình, lãnh huyết!
Hận, giống một cây dao, lại ở trong lòng anh đâm sâu thêm!
Hận cô vô tình cùng rời đi dứt khoát như vậy!
Hận cô lừa gạt mình!
Cô sống tốt, cô đương nhiên sống rất tốt!
Nhiều đàn ông vây quanh theo đuổi cô như vậy, sao có thể không tốt?!
Trở lại cửa hàng áo cưới, cùng Đồng Y Mộng đi lấy nhẫn kim cương, ba tháng trước đã đặt.
Quản lí lén lút đem nhẫn kim cương lúc trước anh đã đặt làm đưa cho anh, Đường Hạo Nam nhìn cũng không nhìn, lén lút nhét vào trong túi áo.
Buổi tối, anh không về nhà chính, kêu lái xe đưa Đồng Y Mộng đi trở về, chính mình lại đi căn hộ.
Âm nhạc mở lên, phát lên tất cả những ca khúc tình yêu nhàm chán mà cô đã từng chọn lựa, một mình anh đứng ở trong căn phòng trống vắng, tiếng nhạc mở thật lớn...
Từ trong túi áo lấy ra hộp nhung màu xanh ngọc kia, từ từ mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo tao nhã, an tĩnh nằm ở bên trong.
Anh yêu em, rất yêu em
Thực xin lỗi, cám ơn
Cầm chiếc nhẫn trong tay
Anh hận em, thật hận em
Thực xin lỗi, cám ơn
Cười nhạo anh có bao nhiêu thảm hại
Sự thiện lương của em, sự ngang ngược của anh
Đứa trẻ của chúng ta, sẽ trông như thế nào nhỉ
Đôi khi anh nghĩ về tương lại tương đẹp đó
Lông mi dày như bé gái, mắt một mí như bé trai
Tương lai tốt đẹp đã từng gần trong gang tấc
Giờ đã trở nên quá xa vời
...
Giọng ca nam đầy từ tính lên tiếng hát vang, giống như đang châm chọc nhẫn kim cương cầm trong tay anh.
Anh tự giễu nở nụ cười, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, từ trong tủ bảo hiểm lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, từ trong ngăn tủ lấy ra bộ váy cưới kia, ném ở trên giường, từ trong túi áo lấy ra cái bật lửa, đem nhẫn kim cương cũng ném qua đó.
Ánh mắt người đàn ông trở nên tàn nhẫn trừng mắt nhìn chiếc váy cưới trắng chói mắt kia, chứng nhận kết hôn đỏ chói mắt, "Lạch cạch" một tiếng, cái bật lửa thoát ra ngọn lửa màu xanh.
Chỉ cần một trận lửa, có thể thiêu hủy toàn bộ những thứ chứng minh sự ngu xuẩn của anh!
Anh là thật sự ngu xuẩn!
Bật lửa cháy rất lâu, nhiệt độ nóng bỏng, làm phỏng ngón tay anh, anh mới hoàn hồn, nhìn một đống truyện cười kia, lòng, vô cảm đến không còn chút tri giác...
Chung quy là không thiêu hủy kia toàn bộ, có lẽ giữ lại có thể thời khắc nhắc nhở anh, anh đã từng ngu xuẩn thế nào.
......
Hạ Nhất Nhiễm nửa đêm bị ác mộng làm giật mình tỉnh dậy, miệng khô lưỡi hanh, tay theo bản năng vuốt ve xuống dưới mông là khô ráo, cô mới an tâm.
Ngồi ở trên giường, cô ôm đầu, vậy mà lại mơ thấy anh nắm chặt cổ cô hung tợn chất vấn, tại sao muốn cùng Kha Dịch Thần liên hợp lại hại anh, dáng vẻ như sắp giết cô đó, thật sự quá dọa người, rồi sau đó dưới người cô bắt đầu chảy máu...
Kha Dịch Thần...
Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi, Đường Hạo Nam có phải đối với cô còn có hiểu lầm những chuyện gì khác nữa hay không?
Nghe Lục Ngộ Hàn nói, Kha Dịch Thần cùng Khương Dư Hằng hiện tại là hợp tác mở công ty, Kha Dịch Thần lại vẫn thành cổ đông của Đường thị.
Bị ác mộng làm tỉnh còn có Đồng Y Mộng, cô ta mới vừa tỉnh lại, mobile phone vừa lúc vang lên, hoảng sợ.
"Mộng mộng, là mẹ...!"
"Nửa đêm bà gọi điện thoại làm gì?! Nghĩ muốn hù chết tôi à?!"
"Mộng Mộng! Con của Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn! Mẹ mới vừa đạt được tin tức!" Cố Tú Vân ở trong điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bà nói cái gì?!" Đồng Y Mộng thét chói tai, lúc này, có bóng dáng từ cửa sổ phòng cô ta lướt qua, cô ta sợ tới mức ôm chặt thân thể, một cử động nhỏ cũng không dám, che miệng.
Còn ai thức ko nhỉ???
Không thức cũng không sao, chức mọi người ngủ ngon ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.