Chương 150: Để anh bù lại cho các người
Lâm Hy
19/04/2019
Một người phụ nữ mang thai, gặp phải tai nạn xe
cộ suýt nữa bỏ mạng, rất không dễ dàng bảo vệ tiểu sinh mệnh trong bụng, mà tiểu sinh mệnh này sau khi sinh ra, đã có bệnh tật bẩm sinh.
Một người phụ nữ như cô, mang theo con trai có bệnh từ nhỏ, khẳng định là cô độc bất lực...
Tự trách, áy náy, thương tiếc...
Những thứ cảm xúc phức tạp này, đang hành hạ lòng anh, cũng không còn tư cách gì oán trách cô!
Người đàn ông nước mắt rơi xuống nhỏ giọt chảy vào trong cổ cô, Hạ Nhất Nhiễm khóe miệng nhếch lên, hốc mắt lại ướt át, cũng không phải đối với anh có cái cảm giác gì, mà là đang nhớ lại những năm tháng đau khổ trước kia.
"Tôi cho rằng, sau khi ly hôn, có thể tiêu sái rời đi. Không nghĩ tới, anh mang theo Đồng Y Mộng lại vẫn đến quấn lấy tôi... Nếu không có tai nạn xe kia, có lẽ tôi sẽ không lại nhảy vào cái hầm lửa kia..."
"Lần đó đi tìm em, kỳ thật là tình cờ gặp được! Anh không biết Đồng Y Mộng biết em lại vẫn mang thai, biết em ở đó! Khi đó, anh đã cùng cô ta chia tay, cô ta bảo anh đưa cô ta đi du lịch, kết quả ngay tại trấn nhỏ kia gặp được em rồi! Anh không biết cô ta là có dự đồ từ trước!" Đường Hạo Nam kích động nói, đem cô ôm chặt hơn.
Hạ Nhất Nhiễm đáy lòng thêm âu sầu, biết đó là Đồng Y Mộng cùng Cố Tú Vân ngấm ngầm tính kế.
Cái người đàn ông ngốc này, cùng Đồng Y Mộng chia tay, còn không biết bộ mặt thật của cô ta.
Cô mơ hồ nhớ rõ, cái đêm đông rét lạnh kia, cô xách theo túi mua hàng, đi trên ngã tư đường, mà anh, một mực đi theo.
Mơ hồ còn nhớ rõ cái loại cảm giác ê ẩm chát chát này, nghĩ muốn xoay người tiến lên, ôm lấy anh, nói cho anh, đứa bé của bọn họ vẫn còn, nó cần cha...
Nhưng chung quy không có xoay người, anh cũng không đuổi theo, rồi ngày hôm sau, liền xảy ra bi kịch.
Vận mệnh như vậy, làm cho bọn họ bỏ qua nhau, để cho cô phai nhạt tình yêu dành cho anh.
"Nhiễm Nhiễm... Thực xin lỗi..." Áy náy thì thào nói, Hạ Nhất Nhiễm bị anh ôm chặt, gần như thở không nổi.
"Đừng nữa nói những thứ này. Tôi cũng không yêu anh nữa, liền không căm hận gì, anh cũng không mắc nợ gì rồi. Tôi thừa nhận, đứa bé trai bên ngoài kia, là con trai của anh, nhưng mà, anh không thể nhận lại thằng bé, sau này cũng đừng nghĩ muốn có được thằng bé từ tôi! Anh có thể làm đến những thứ này, tôi liền tin tưởng anh là thật tâm ăn năn rồi!"
Cô bình tĩnh nói, chính là kiên quyết không chịu cho anh cơ hội.
Đường Hạo Nam ngực lại bị đâm một đao.
"Tại sao không thể để cho anh chăm sóc mẹ con em, bù đắp lại cho các người?! Trước sau vẫn bài xích anh!" Đường Hạo Nam mạnh kéo cô ra, hai tay giữ chặt bờ vai cô, trên khuôn mặt tuấn tú, đã bò đầy nước mắt.
Đã không chỉ một lần hai lần vì cô rơi nước mắt, nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô nhìn đến.
Nhìn đến cái người đàn ông đã từng đối chính mình vô tình vô nghĩa này, dáng vẻ ở trước mặt cô, không có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, nước mắt rơi đầy mặt.
Nước mắt trong suốt nhỏ giọt theo cánh mũi anh, rồi sau đó lăn xuống.
"Bởi vì tôi không cần anh chăm sóc! Chúng tôi không cần! Từ ngày rời khỏi anh, tôi đã chuẩn bị làm tốt một mình đem con nuôi lớn, huống chi, tôi hiện tại với anh chỉ là người xa lạ..."
Cô lạnh lùng nói.
Người xa lạ...
Đường Hạo Nam sâu sắc cảm nhận được, tư vị đau khổ, một cô gái vốn dĩ yêu anh, bây giờ đối với anh, là thật tâm không thích, loại cảm giác này, quả thực làm cho người ta hít thở không thông.
"Anh làm không được! Làm bạn bè được không? Hạ Nhất Nhiễm, anh không muốn lại thúc ép em, chỉ muốn thành tâm thành ý cùng em làm bạn, bảo vệ em, dù cho không cùng con trai nhận lại nhau cũng được! Anh chỉ muốn bảo vệ em..." Anh lại ôm chặt cô, giọng khàn khàn thành khẩn nói.
Không làm vợ được, thì làm bạn bè không được sao?
Sẽ không cần đáp lại anh, để cho anh yên lặng bảo vệ bên cạnh cô, không được sao?
"Đường Hạo Nam, anh đừng làm thánh nhân, đến lúc đó, tôi không đáp lại anh, anh lại được oán trách tôi thôi." Cô không nghĩ tới anh có thể nói ra không cùng con trai nhận lại nhau, này không phù hợp phong cách cường thế bá đạo của anh.
Có lẽ là thật lòng ăn năn, thành tâm thành ý nghĩ muốn bù đắp lại cho cô.
Cô dùng lực đẩy anh ra, lùi lại vài bước, "William còn không biết tôi là mẹ của thằng bé, tôi cũng không ở trước mặt nó thừa nhận qua, nhưng mà, thằng bé cực kỳ thân thiết với tôi. Đổng gia không biết thằng bé là con riêng của tôi, nếu lúc trước biết, tôi cũng không có khả năng cùng Đổng Hưng Á kết hôn."
Lời của cô, làm anh nhíu mày.
"Đứa nhỏ này mấy năm nay vẫn lưu lạc bên ngoài?!" Đường Hạo Nam nắm chặt hai đấm, trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm tim cũng hung hăng thắt lại, "Phải! Vẫn sống ở cô nhi viện."
Chỉ thấy Đường Hạo Nam gắt gao cắn răng, xương trên hai má lồi ra, như muốn từ trong làn da chui ra.
Một đứa bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng có cha mẹ, lại phải lớn lên ở cô nhi viện...
Đường Hạo Nam đột nhiên cảm thấy được chính mình không phải đàn ông, lại càng không phải là người cha tốt!
"Nini thì sao? Là con của ai? Không phải do em sinh đúng không?" Anh cười khổ hỏi.
"Anh không cần biết quá nhiều, tôi ra ngoài chơi cùng bọn nhỏ." Cô nói xong, nhanh chóng ra cửa, bỏ lại Đường Hạo Nam một người, ôm đầu, lòng tràn đầy hối hận cùng đau khổ, hành hạ chính mình.
...
William là một đứa bé khép kín không thích ồn ào náo nhiệt, cho dù Hạ Nhất Nhiễm cùng Nini ở đây, cậu bé cũng rất ít nói chuyện với bọn họ, trái lại cùng Đại Hoàng chơi đùa thật sự thân thiết, mà Đại Hoàng muốn hướng bên người Đường Hạo Nam cọ cọ.
Cái này cho Đường Hạo Nam cơ hội tiếp cận con trai rồi.
"William, Đại Hoàng không ăn trái cây."
"Tại sao?"
"Nó chỉ thích ăn thức ăn dành cho chó cùng thịt, bởi vì ăn thịt, thân thể mới càng khỏe mạnh!" William lấy hoa quả cho Đại Hoàng ăn, Đường Hạo Nam đi tới, ôn nhu nói.
"Anh nói bậy cái gì, William, bởi vì Đại Hoàng là chó, mới không thích ăn trái cây, làm một bạn nhỏ, mặc kệ hoa quả cùng thịt, đều phải ăn..." Hạ Nhất Nhiễm đã đi tới, hướng Đường Hạo Nam ghét bỏ nói, nói chuyện với con trai.
William ngơ ngác nhìn hai người lớn này, không biết nên nghe ai, trầm mặc gục đầu xuống.
Đường Hạo Nam cũng cảm thấy được đứa nhỏ này quái gở.
"Chú đẹp trai, người sau này đều sẽ ở đây sao? Con có thể mỗi ngày đều tới tìm người sao?" Nini đột nhiên xông đi tới, thân thể nhỏ bé đã ghé vào trên lưng Đường Hạo Nam.
Đường Hạo Nam đưa tay ra sau ôm lấy eo tiểu bảo bối, nháy mắt tiếp theo, Nini đã ngồi ở trên vai anh, Đường Hạo Nam đứng lên.
"Thật cao! Ha ha... Con cao hơn William rồi!" Nini kích động lớn tiếng nói, William lúc này nhìn qua, vểnh môi, lườm một cái, "Người nào thèm chứ..." Trong miệng nhỏ than thở nói câu.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn một màn kia, khóe miệng hơi hơi cong lên, đã vào nhà, giúp Lục Ngộ Hàn nấu cơm.
"Con đừng rửa, không cần con giúp! Thời tiết lạnh, con đừng dính nước lạnh! Phương thuốc lúc trước đã uống chưa?" Lục Ngộ Hàn đang cầm bát, cầm chiếc đũa khuấy trứng, thấy Hạ Nhất Nhiễm muốn giúp anh rửa rau, vội vàng ngăn cản.
"Uống đứt quãng, căn bản không uống đúng giờ, sau khi trở lại bên này, càng không sắc thuốc uống..." Cô nhàn nhạt cười nói, đều đã nhanh quên chuyện này, không nghĩ tới anh vẫn nhớ kỹ.
"Con đấy, ta phải nói con thế nào đây! Có hai đứa con, lại vẫn không biết chăm sóc chính mình, người mẹ như con làm sao làm đây? Làm mẹ người ta rồi, vẫn không biết quý trọng thân thể!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng dạy dỗ, Hạ Nhất Nhiễm hướng anh cười, le lưỡi.
"Cậu dạy chí phải!" Cô nghịch ngợm cười nói.
Giống đứa bé tinh nghịch.
Lục Ngộ Hàn hướng cô xem thường, trong mắt chứa sủng nịch.
"Cậu, người cùng San San hiện tại..."
"Hở...!"
Hạ Nhất Nhiễm mới vừa nhắc đến Hạ Khả San, Lục Ngộ Hàn đã đem một chén trứng, đổ vào chảo, âm thanh kia che dấu giọng của cô, Lục Ngộ Hàn giống như không có nghe đến, giương giọng hỏi cô.
Cô cảm thấy Lục Ngộ Hàn rõ ràng là đang tránh đi cái đề tài này.
Bất đắc dĩ thở dài.
Lục Ngộ Hàn hơi hơi thất thần, trong đầu tất cả là hình ảnh Hạ Khả San vì chính mình chắn đạn lần đó, tim chùng lại.
Cô đã có bạn trai, một ông chú già như anh làm gì có tư cách lại vẫn đi quấy rầy cô.
"Ai nha! Cậu! Khét rồi!" Đường Hạo Nam đột nhiên tiến vào, cất giọng nói.
Lục Ngộ Hàn lúc này mới hoàn hồn.
"Khó có được nha... Cậu còn có lúc thất thần!" Cô sâu xa châm chọc, Hạ Nhất Nhiễm lần này càng khẳng định Lục Ngộ Hàn vừa rồi là vì Hạ Khả San thất thần rồi.
"Cái gì cùng cái gì, lửa lớn thôi!" Lục Ngộ Hàn tắt bếp, che dấu nói.
"Lửa lớn, hay vẫn lại là trù nghệ của người giảm sút rồi? Người không được rồi, để con làm đi!" Đường Hạo Nam nói xong, liền muốn cướp đoạt cái giá trong tay anh.
"Đường Hạo Nam! Anh đừng mù quáng quấy rối, trù nghệ của cậu là cao nhất!" Hạ Nhất Nhiễm lúc này giúp Lục Ngộ Hàn nói chuyện, Đường Hạo Nam trong lòng đau xót, còn không có phản bác, Hạ Nhất Nhiễm đã đi ra ngoài.
Anh vẫn lại là đoạt cái giá cùng với tạp dề trong tay Lục Ngộ Hàn, anh mặc quần bò cùng áo lông dê, có dáng có hình ở trong phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Còn không cho Lục Ngộ Hàn hỗ trợ, Lục Ngộ Hàn đành phải đi ra ngoài.
Lúc Đường Hạo Nam chính mình làm một bàn đồ ăn mang lên, trong viện truyền đến động tĩnh, Hạ Nhất Nhiễm cùng Nini liền đi, anh vội vã lấy đi tạp dề, liền xông ra ngoài.
Bên ngoài đã tối rồi.
"Cơm chiều đã làm xong, ăn xong lại đi!" Anh cực kỳ hứng thú làm một bàn đồ ăn, kết quả, cô liền đi, trước sao chưa nói liền đi? Một bàn kia đều là đồ ăn cô thích ăn!
"Không được, trở về trễ không tốt." Hạ Nhất Nhiễm nhàn nhạt nói, đã ôm lấy Nini.
"Mami, con muốn ở lại ăn cơm..." Tiểu Nini không muốn nói, vừa rồi lúc Đường Hạo Nam nấu cơm, cô bé đã lén đi vào nhiều lần, Đường Hạo Nam làm một món ăn, liền cho tiểu bảo bối "Ăn vụng" một lần.
"Nini...!"
"Nhiễm Nhiễm, nếu đều đã xong, không cần vội đi, liền ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy đi!" Lục Ngộ Hàn không muốn để cho Đường Hạo Nam uổng công bận rộn một hồi, khuyên nhủ Hạ Nhất Nhiễm.
"Cậu, thật sự không được."
"Người đi thì đi đi! Ở lại cũng ăn không ngon, hà tất miễn cưỡng!" Đường Hạo Nam nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm đứng trong bóng tối, trầm giọng nói, nói xong, khom lưng đem con trai bên cạnh ôm lấy.
Hướng tới biệt thự đi đến rồi.
"Nhất Nhiễm! Con thật là...!" Lục Ngộ Hàn cực kì tức giận, Hạ Nhất Nhiễm chưa nói cái gì, cố chấp ôm con gái đi rồi.
Anh ở lại chỗ Lục Ngộ Hàn bên này, cùng con trai ăn cơm, mặt đối mặt, thằng bé này rất lạnh khốc, không chút thích để ý đến anh.
"Người là ai?" Khi Lục Ngộ Hàn ăn xong đi ra ngoài trước, cậu bé nhìn về phía đối diện, nhìn cái chú có dáng vẻ cùng chính mình rất giống, đột ngột hỏi.
Đường Hạo Nam kinh ngạc, đứa nhỏ này thật sự là một đứa trẻ thông minh trưởng thành sớm, đã hoài nghi rồi sao?
"Ta là Đường Hạo Nam, đến từ Trung Quốc."
William lắc lắc đầu, "Con muốn biết, người cùng con có quan hệ gì?"
Cậu bé nghiêm túc hỏi, mặt lạnh lùng không chút thay đổi, giống như một người lớn.
Một người phụ nữ như cô, mang theo con trai có bệnh từ nhỏ, khẳng định là cô độc bất lực...
Tự trách, áy náy, thương tiếc...
Những thứ cảm xúc phức tạp này, đang hành hạ lòng anh, cũng không còn tư cách gì oán trách cô!
Người đàn ông nước mắt rơi xuống nhỏ giọt chảy vào trong cổ cô, Hạ Nhất Nhiễm khóe miệng nhếch lên, hốc mắt lại ướt át, cũng không phải đối với anh có cái cảm giác gì, mà là đang nhớ lại những năm tháng đau khổ trước kia.
"Tôi cho rằng, sau khi ly hôn, có thể tiêu sái rời đi. Không nghĩ tới, anh mang theo Đồng Y Mộng lại vẫn đến quấn lấy tôi... Nếu không có tai nạn xe kia, có lẽ tôi sẽ không lại nhảy vào cái hầm lửa kia..."
"Lần đó đi tìm em, kỳ thật là tình cờ gặp được! Anh không biết Đồng Y Mộng biết em lại vẫn mang thai, biết em ở đó! Khi đó, anh đã cùng cô ta chia tay, cô ta bảo anh đưa cô ta đi du lịch, kết quả ngay tại trấn nhỏ kia gặp được em rồi! Anh không biết cô ta là có dự đồ từ trước!" Đường Hạo Nam kích động nói, đem cô ôm chặt hơn.
Hạ Nhất Nhiễm đáy lòng thêm âu sầu, biết đó là Đồng Y Mộng cùng Cố Tú Vân ngấm ngầm tính kế.
Cái người đàn ông ngốc này, cùng Đồng Y Mộng chia tay, còn không biết bộ mặt thật của cô ta.
Cô mơ hồ nhớ rõ, cái đêm đông rét lạnh kia, cô xách theo túi mua hàng, đi trên ngã tư đường, mà anh, một mực đi theo.
Mơ hồ còn nhớ rõ cái loại cảm giác ê ẩm chát chát này, nghĩ muốn xoay người tiến lên, ôm lấy anh, nói cho anh, đứa bé của bọn họ vẫn còn, nó cần cha...
Nhưng chung quy không có xoay người, anh cũng không đuổi theo, rồi ngày hôm sau, liền xảy ra bi kịch.
Vận mệnh như vậy, làm cho bọn họ bỏ qua nhau, để cho cô phai nhạt tình yêu dành cho anh.
"Nhiễm Nhiễm... Thực xin lỗi..." Áy náy thì thào nói, Hạ Nhất Nhiễm bị anh ôm chặt, gần như thở không nổi.
"Đừng nữa nói những thứ này. Tôi cũng không yêu anh nữa, liền không căm hận gì, anh cũng không mắc nợ gì rồi. Tôi thừa nhận, đứa bé trai bên ngoài kia, là con trai của anh, nhưng mà, anh không thể nhận lại thằng bé, sau này cũng đừng nghĩ muốn có được thằng bé từ tôi! Anh có thể làm đến những thứ này, tôi liền tin tưởng anh là thật tâm ăn năn rồi!"
Cô bình tĩnh nói, chính là kiên quyết không chịu cho anh cơ hội.
Đường Hạo Nam ngực lại bị đâm một đao.
"Tại sao không thể để cho anh chăm sóc mẹ con em, bù đắp lại cho các người?! Trước sau vẫn bài xích anh!" Đường Hạo Nam mạnh kéo cô ra, hai tay giữ chặt bờ vai cô, trên khuôn mặt tuấn tú, đã bò đầy nước mắt.
Đã không chỉ một lần hai lần vì cô rơi nước mắt, nhưng mà, đây là lần đầu tiên cô nhìn đến.
Nhìn đến cái người đàn ông đã từng đối chính mình vô tình vô nghĩa này, dáng vẻ ở trước mặt cô, không có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, nước mắt rơi đầy mặt.
Nước mắt trong suốt nhỏ giọt theo cánh mũi anh, rồi sau đó lăn xuống.
"Bởi vì tôi không cần anh chăm sóc! Chúng tôi không cần! Từ ngày rời khỏi anh, tôi đã chuẩn bị làm tốt một mình đem con nuôi lớn, huống chi, tôi hiện tại với anh chỉ là người xa lạ..."
Cô lạnh lùng nói.
Người xa lạ...
Đường Hạo Nam sâu sắc cảm nhận được, tư vị đau khổ, một cô gái vốn dĩ yêu anh, bây giờ đối với anh, là thật tâm không thích, loại cảm giác này, quả thực làm cho người ta hít thở không thông.
"Anh làm không được! Làm bạn bè được không? Hạ Nhất Nhiễm, anh không muốn lại thúc ép em, chỉ muốn thành tâm thành ý cùng em làm bạn, bảo vệ em, dù cho không cùng con trai nhận lại nhau cũng được! Anh chỉ muốn bảo vệ em..." Anh lại ôm chặt cô, giọng khàn khàn thành khẩn nói.
Không làm vợ được, thì làm bạn bè không được sao?
Sẽ không cần đáp lại anh, để cho anh yên lặng bảo vệ bên cạnh cô, không được sao?
"Đường Hạo Nam, anh đừng làm thánh nhân, đến lúc đó, tôi không đáp lại anh, anh lại được oán trách tôi thôi." Cô không nghĩ tới anh có thể nói ra không cùng con trai nhận lại nhau, này không phù hợp phong cách cường thế bá đạo của anh.
Có lẽ là thật lòng ăn năn, thành tâm thành ý nghĩ muốn bù đắp lại cho cô.
Cô dùng lực đẩy anh ra, lùi lại vài bước, "William còn không biết tôi là mẹ của thằng bé, tôi cũng không ở trước mặt nó thừa nhận qua, nhưng mà, thằng bé cực kỳ thân thiết với tôi. Đổng gia không biết thằng bé là con riêng của tôi, nếu lúc trước biết, tôi cũng không có khả năng cùng Đổng Hưng Á kết hôn."
Lời của cô, làm anh nhíu mày.
"Đứa nhỏ này mấy năm nay vẫn lưu lạc bên ngoài?!" Đường Hạo Nam nắm chặt hai đấm, trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm tim cũng hung hăng thắt lại, "Phải! Vẫn sống ở cô nhi viện."
Chỉ thấy Đường Hạo Nam gắt gao cắn răng, xương trên hai má lồi ra, như muốn từ trong làn da chui ra.
Một đứa bé còn nhỏ như vậy, rõ ràng có cha mẹ, lại phải lớn lên ở cô nhi viện...
Đường Hạo Nam đột nhiên cảm thấy được chính mình không phải đàn ông, lại càng không phải là người cha tốt!
"Nini thì sao? Là con của ai? Không phải do em sinh đúng không?" Anh cười khổ hỏi.
"Anh không cần biết quá nhiều, tôi ra ngoài chơi cùng bọn nhỏ." Cô nói xong, nhanh chóng ra cửa, bỏ lại Đường Hạo Nam một người, ôm đầu, lòng tràn đầy hối hận cùng đau khổ, hành hạ chính mình.
...
William là một đứa bé khép kín không thích ồn ào náo nhiệt, cho dù Hạ Nhất Nhiễm cùng Nini ở đây, cậu bé cũng rất ít nói chuyện với bọn họ, trái lại cùng Đại Hoàng chơi đùa thật sự thân thiết, mà Đại Hoàng muốn hướng bên người Đường Hạo Nam cọ cọ.
Cái này cho Đường Hạo Nam cơ hội tiếp cận con trai rồi.
"William, Đại Hoàng không ăn trái cây."
"Tại sao?"
"Nó chỉ thích ăn thức ăn dành cho chó cùng thịt, bởi vì ăn thịt, thân thể mới càng khỏe mạnh!" William lấy hoa quả cho Đại Hoàng ăn, Đường Hạo Nam đi tới, ôn nhu nói.
"Anh nói bậy cái gì, William, bởi vì Đại Hoàng là chó, mới không thích ăn trái cây, làm một bạn nhỏ, mặc kệ hoa quả cùng thịt, đều phải ăn..." Hạ Nhất Nhiễm đã đi tới, hướng Đường Hạo Nam ghét bỏ nói, nói chuyện với con trai.
William ngơ ngác nhìn hai người lớn này, không biết nên nghe ai, trầm mặc gục đầu xuống.
Đường Hạo Nam cũng cảm thấy được đứa nhỏ này quái gở.
"Chú đẹp trai, người sau này đều sẽ ở đây sao? Con có thể mỗi ngày đều tới tìm người sao?" Nini đột nhiên xông đi tới, thân thể nhỏ bé đã ghé vào trên lưng Đường Hạo Nam.
Đường Hạo Nam đưa tay ra sau ôm lấy eo tiểu bảo bối, nháy mắt tiếp theo, Nini đã ngồi ở trên vai anh, Đường Hạo Nam đứng lên.
"Thật cao! Ha ha... Con cao hơn William rồi!" Nini kích động lớn tiếng nói, William lúc này nhìn qua, vểnh môi, lườm một cái, "Người nào thèm chứ..." Trong miệng nhỏ than thở nói câu.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn một màn kia, khóe miệng hơi hơi cong lên, đã vào nhà, giúp Lục Ngộ Hàn nấu cơm.
"Con đừng rửa, không cần con giúp! Thời tiết lạnh, con đừng dính nước lạnh! Phương thuốc lúc trước đã uống chưa?" Lục Ngộ Hàn đang cầm bát, cầm chiếc đũa khuấy trứng, thấy Hạ Nhất Nhiễm muốn giúp anh rửa rau, vội vàng ngăn cản.
"Uống đứt quãng, căn bản không uống đúng giờ, sau khi trở lại bên này, càng không sắc thuốc uống..." Cô nhàn nhạt cười nói, đều đã nhanh quên chuyện này, không nghĩ tới anh vẫn nhớ kỹ.
"Con đấy, ta phải nói con thế nào đây! Có hai đứa con, lại vẫn không biết chăm sóc chính mình, người mẹ như con làm sao làm đây? Làm mẹ người ta rồi, vẫn không biết quý trọng thân thể!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng dạy dỗ, Hạ Nhất Nhiễm hướng anh cười, le lưỡi.
"Cậu dạy chí phải!" Cô nghịch ngợm cười nói.
Giống đứa bé tinh nghịch.
Lục Ngộ Hàn hướng cô xem thường, trong mắt chứa sủng nịch.
"Cậu, người cùng San San hiện tại..."
"Hở...!"
Hạ Nhất Nhiễm mới vừa nhắc đến Hạ Khả San, Lục Ngộ Hàn đã đem một chén trứng, đổ vào chảo, âm thanh kia che dấu giọng của cô, Lục Ngộ Hàn giống như không có nghe đến, giương giọng hỏi cô.
Cô cảm thấy Lục Ngộ Hàn rõ ràng là đang tránh đi cái đề tài này.
Bất đắc dĩ thở dài.
Lục Ngộ Hàn hơi hơi thất thần, trong đầu tất cả là hình ảnh Hạ Khả San vì chính mình chắn đạn lần đó, tim chùng lại.
Cô đã có bạn trai, một ông chú già như anh làm gì có tư cách lại vẫn đi quấy rầy cô.
"Ai nha! Cậu! Khét rồi!" Đường Hạo Nam đột nhiên tiến vào, cất giọng nói.
Lục Ngộ Hàn lúc này mới hoàn hồn.
"Khó có được nha... Cậu còn có lúc thất thần!" Cô sâu xa châm chọc, Hạ Nhất Nhiễm lần này càng khẳng định Lục Ngộ Hàn vừa rồi là vì Hạ Khả San thất thần rồi.
"Cái gì cùng cái gì, lửa lớn thôi!" Lục Ngộ Hàn tắt bếp, che dấu nói.
"Lửa lớn, hay vẫn lại là trù nghệ của người giảm sút rồi? Người không được rồi, để con làm đi!" Đường Hạo Nam nói xong, liền muốn cướp đoạt cái giá trong tay anh.
"Đường Hạo Nam! Anh đừng mù quáng quấy rối, trù nghệ của cậu là cao nhất!" Hạ Nhất Nhiễm lúc này giúp Lục Ngộ Hàn nói chuyện, Đường Hạo Nam trong lòng đau xót, còn không có phản bác, Hạ Nhất Nhiễm đã đi ra ngoài.
Anh vẫn lại là đoạt cái giá cùng với tạp dề trong tay Lục Ngộ Hàn, anh mặc quần bò cùng áo lông dê, có dáng có hình ở trong phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Còn không cho Lục Ngộ Hàn hỗ trợ, Lục Ngộ Hàn đành phải đi ra ngoài.
Lúc Đường Hạo Nam chính mình làm một bàn đồ ăn mang lên, trong viện truyền đến động tĩnh, Hạ Nhất Nhiễm cùng Nini liền đi, anh vội vã lấy đi tạp dề, liền xông ra ngoài.
Bên ngoài đã tối rồi.
"Cơm chiều đã làm xong, ăn xong lại đi!" Anh cực kỳ hứng thú làm một bàn đồ ăn, kết quả, cô liền đi, trước sao chưa nói liền đi? Một bàn kia đều là đồ ăn cô thích ăn!
"Không được, trở về trễ không tốt." Hạ Nhất Nhiễm nhàn nhạt nói, đã ôm lấy Nini.
"Mami, con muốn ở lại ăn cơm..." Tiểu Nini không muốn nói, vừa rồi lúc Đường Hạo Nam nấu cơm, cô bé đã lén đi vào nhiều lần, Đường Hạo Nam làm một món ăn, liền cho tiểu bảo bối "Ăn vụng" một lần.
"Nini...!"
"Nhiễm Nhiễm, nếu đều đã xong, không cần vội đi, liền ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy đi!" Lục Ngộ Hàn không muốn để cho Đường Hạo Nam uổng công bận rộn một hồi, khuyên nhủ Hạ Nhất Nhiễm.
"Cậu, thật sự không được."
"Người đi thì đi đi! Ở lại cũng ăn không ngon, hà tất miễn cưỡng!" Đường Hạo Nam nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm đứng trong bóng tối, trầm giọng nói, nói xong, khom lưng đem con trai bên cạnh ôm lấy.
Hướng tới biệt thự đi đến rồi.
"Nhất Nhiễm! Con thật là...!" Lục Ngộ Hàn cực kì tức giận, Hạ Nhất Nhiễm chưa nói cái gì, cố chấp ôm con gái đi rồi.
Anh ở lại chỗ Lục Ngộ Hàn bên này, cùng con trai ăn cơm, mặt đối mặt, thằng bé này rất lạnh khốc, không chút thích để ý đến anh.
"Người là ai?" Khi Lục Ngộ Hàn ăn xong đi ra ngoài trước, cậu bé nhìn về phía đối diện, nhìn cái chú có dáng vẻ cùng chính mình rất giống, đột ngột hỏi.
Đường Hạo Nam kinh ngạc, đứa nhỏ này thật sự là một đứa trẻ thông minh trưởng thành sớm, đã hoài nghi rồi sao?
"Ta là Đường Hạo Nam, đến từ Trung Quốc."
William lắc lắc đầu, "Con muốn biết, người cùng con có quan hệ gì?"
Cậu bé nghiêm túc hỏi, mặt lạnh lùng không chút thay đổi, giống như một người lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.