Quyển 16 - Chương 8: BÍ MẬT BÀN CỔ
Closeads
16/04/2013
" Sao lại không có khả năng?" Tê Bì toàn thân tản mát ra sát khí nồng đậm, thanh âm còn lớn hơn Tiểu Khai: " Ngươi được xưng tâm luyện thuật không ai sánh bằng, ngươi đương nhiên có thể! Ngươi nhất định phải làm được!"
Tiểu Khai chỉ cảm thấy cái đầu phát lớn, nhìn thấy hắc ngọc chất đống trên bàn, miệng đều là đắng chát, thấp giọng nói: " Ta...ta cũng không biết...được hay không..."
Tâm luyện thuật của hắn, nói trắng ra chỉ thuần túy là lợi dụng Di Lạc Chi Tâm trong cơ thể làm trung chuyển, đem lực lượng dời đi, bởi vì tất cả những thủ pháp luyện khí đều sẽ có hao tổn nguyên liệu, mà Di Lạc Chi Tâm lại có thể trăm phần trăm đem tất cả lực lượng tính chất hấp thu, cho nên, môn thủ pháp này của Tiểu Khai, đích xác có thể xem như thủ pháp luyện khí thiên tài chưa từng có.
Nhưng Di Lạc Chi Tâm của hắn còn quá yếu, mặc dù lần trước trong sống chết đột phá được cảnh giới xanh nước biển nguyên lực, nhưng cũng chỉ tương đương với một cao đẳng ma tộc mà thôi. Còn hắc ngọc này hơn bảy ngàn khối, mỗi một khối đều ẩn chứa lực lượng công pháp cảnh giới cao nhất của Tê Bì, bảy ngàn cỗ lực lượng này hợp lại, có lẽ còn mạnh hơn cả ma công của bản thân Tê Bì chút ít, thử hỏi Tiểu Khai làm sao có thể hấp thu được hết? Có lẽ ngàn dặm trường chinh chỉ mới mở đầu, đã bị cổ lực lượng này làm nổ bạo mà chết.
Ánh mắt của Tê Bì có chút lãnh, âm thanh nói: " Lão phu tốn nhiều công sức mời ngươi tới, thậm chí còn hứa đem nữ nhi gả cho ngươi, đó là vì muốn ngươi làm chuyện này, ngươi là ma luyện sư cực mạnh của ma giới, nếu cả ngươi cũng làm không được chuyện này, con của ta phải cả đời chịu tàn phế sao? Lão phu mời ngươi tới, còn có ý nghĩa gì?"
Lời này nói ra, lộ hẳn sát khí, Tiểu Khai chỉ cảm thấy hàn khí rét lạnh, đã rùng mình một cái.
Tê Bì chợt thở dài, nói: " Đại sư cũng không cần khẩn trương, lão phu có thể cho ngươi nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng đại sư nhất định phải luyện chế ra pháp bảo này giúp cho ta."
Tiểu Khai nói: " Đại nhân xác định có bảo bối này, sẽ nhất định có thể phá giải được Phong Ma Khẩu Quyết?"
Tê Bì lắc đầu nói: " Đây chỉ là một ý tưởng muốn nếm thử của lão phu thôi, mặc dù không có nắm chắc, nhưng chung quy muốn thử một lần."
Thái độ của hắn rõ ràng là muốn đè ép người khác, làm cũng được, không được cũng phải làm, Tiểu Khai căn bản không có cơ hội cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ gật đầu: " Ta sẽ cố hết sức."
Sắc mặt Tê Bì hòa hoãn, ôn nhu nói: " Đại sư có gì cần, có thể nói ra."
Tiểu Khai trong đầu một mảnh hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra có biện pháp gì có thể đem những hắc ngọc này toàn bộ luyện hóa thành một, hắn trộm tra xét trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư, cũng muốn hỏi phương pháp phá giải Phong Ma Khẩu Quyết, nhưng Phong Ma Khẩu Quyết liên lụy tới lực lượng của thần, sớm siêu việt cảnh giới của tam giới, Vô Tự Thiên Thư rõ ràng chỉ cho hắn một đáp án: " Quyền hạn không đủ" mà thôi.
Tiểu Khai nhíu mày suy nghĩ, nhớ tới mục đích mình tới đây, trong đầu hốt nhiên hiện lên một đạo linh quang, bật thốt: " Bàn Cổ Phủ! Ta cần Bàn Cổ Phủ!"
Ánh mắt Tê Bì dữ dội: " Bàn Cổ Phủ là thần khí tổ truyền của Bá Cách gia tộc ta, ngươi cần làm gì?"
" Bởi vì ta...ta cần nghiên cứu làm sao luyện chế ra nó." Tiểu Khai nói chậm rãi: " Bàn Cổ Phủ mặc dù đối với Phong Ma Khẩu Quyết không có hiệu quả, nhưng nó có thể phá đi phong ấn của tam giới, hiệu quả rất tương thông với Phong Ma Khẩu Quyết, ngươi muốn luyện hóa bảy ngàn hắc ngọc này, không phải là muốn phá hết phong ấn của tam giới hay sao? Nếu ta có thể biết rõ thủ pháp luyện khí của thần, có thể dùng được để phá đi Phong Ma Khẩu Quyết?"
Tê Bì nhất thời do dự.
Bàn Cổ Phủ là bảo bối của Bá Cách gia tộc, hắn tự nhiên không hy vọng Tiểu Khai nghiên cứu ra nguyên lý lực lượng của thần, nhưng mặt khác, hắn lại hy vọng Tiểu Khai có thể nghiên cứu ra bí mật của Bàn Cổ Phủ, sau đó có thể phá đi phong ấn trên người tam thiếu gia. Hai ý niệm này đổi tới đổi lui trong đầu, qua hồi lâu, Tê Bì có chút ít không tình nguyện gật đầu: " Được rồi."
Trong lòng Tiểu Khai nhảy mạnh, mục đích hắn tới nơi này chính là muốn ăn trộm Bàn Cổ Phủ, dùng trao đổi Sa La Mộc và Hoàn Hồn Thảo với Vong Xuyên Quân, nhưng vì gặp được Tiểu Trúc, đó chẳng qua là điều ngoài ý muốn, hôm nay dây dưa lâu như vậy, Bàn Cổ Phủ cuối cùng đã tới tay, Tiểu Khai bỗng nghĩ tới mục đích đến nơi này.
Tê Bì nhổ Bàn Cổ Phủ trong miệng ra, hóa thành cây búa lớn dài hơn một thước, đưa cho Tiểu Khai cầm lấy, chỉ cảm thấy vào tay nặng nề vô cùng, không khỏi hỏi: " Thanh búa này làm sao thu nhỏ lại?"
Tê Bì nhíu mày nói: " Đó là khẩu quyết cha truyền con nối của gia tộc ta, đại sư không cần biết đâu."
" Đương nhiên không được." Tiểu Khai nói: " Ta đã phải nghiên cứu bí mật của Bàn Cổ Phủ, tự nhiên trước tiên phải hoàn toàn hiểu rõ phương pháp sử dụng nó, nói không chừng khẩu quyết kia là mấu chốt của bí mật về Bàn Cổ Phủ thì sao?"
Ánh mắt Tê Bì lóe ra, bỗng nhiên xẹt qua một đạo hung quang, trầm giọng nói: " Được, ta nói cho ngươi!"
Một tia hung quang này vừa lóe thì tắt, nhưng đúng lúc cho Tiểu Khai nhìn thấy. Trong lòng hắn hiểu rõ, biết Tê Bì khẳng định sau chuyện này sẽ giết người diệt khẩu. Hắn lại nói: " Đại nhân, cây búa này ẩn chứa bí mật khẳng định không phải chuyện đùa, ta cần nhiều thời gian một chút, nếu đại nhân không vội, ta muốn đem nó về nghiên cứu, như thế nào?"
Hắn nhìn thấy Tê Bì trầm ngâm không nói, cười bảo: " Gian biệt viện kia khắp bốn phía đã bị đại nhân cho người bao vây ẩn mật, hoa viên phía sau càng phong ấn khắp nơi, căn bản không còn đường để đi, chẳng lẽ còn sợ ta đánh cắp cây búa này?"
Tê Bì thầm nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: " Cũng tốt, ngươi trở về đi."
Tiểu Khai mừng thầm, nhưng trên mặt không lộ chút phản ứng, dùng phương pháp Tê Bì chỉ cho đem cây búa thu nhỏ cầm trong lòng bàn tay, cười nói: " Ta cáo từ được chứ?"
Tê Bì chậm rãi gật đầu, chỉ vào hắc ngọc chất núi trên bàn nói: " Pháp bảo này, ngươi phải luyện nó."
Tiểu Khai a a cười: " Ta biết, ngươi giúp ta đưa tới là được."
Tê Bì chắp tay đứng, không thèm nhắc lại, đưa mắt nhìn Tiểu Khai đang chậm rãi tiêu sái đi ra đại sảnh.
Tiểu Khai trở lại biệt viện, lập tức bế quan nghiên cứu Bàn Cổ Phủ, Di Lạc Chi Tâm trong cơ thể hắn là công pháp cao nhất Diệt Thế Chi Môn, cảnh giới đã ngang ngửa với Sáng Thế Thần, cả sáng thế lực của Tiểu Tiểu cũng có thể hấp thu qua, tự nhiên cũng không xem lực lượng của thần của đám ma tộc để vào mắt, Tiểu Khai không vội đem cây búa phóng lớn, để nó nằm trong lòng bàn tay, khải động nguyên lực màu xanh nước biển.
Trong Bàn Cổ Phủ ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn, Tiểu Khai đương nhiên không dám lỗ mãng hấp thu toàn bộ vào trong cơ thể, nếu không bị bạo thể mà chết thì thật là quá oan uổng, hắn cẩn thận chỉ rút đi một tia lực lượng đưa vào trong Di Lạc Chi Tâm, cỗ lực lượng này màu vàng đất, màu sắc nồng hậu giống như chất dịch, vừa đi vào trong Di Lạc Chi Tâm thì bỗng nhiên" bồng " một tiếng, trong phút chốc bành trướng ra gấp trăm lần, nhất thời điền đầy cả Di Lạc Chi Tâm, Tiểu Khai trong tích tắc toát ra một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: " Nguyên lai lực lượng trong Bàn Cổ Phủ là dùng mật độ cao áp súc, hoàn hảo ta chỉ hút đi một tia lực lượng, nếu nhiều hơn một chút, có lẽ đã phá tan Di Lạc Chi Tâm rồi."
Hắn nhắm mắt yên lặng nhận thức lực lượng trong Di Lạc Chi Tâm, thần niệm xâm nhập vào trong thần lực niêm trù, mới thoáng vừa thấy, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên lai một cỗ lực lượng nhìn như thuần túy này, bên trong thế nhưng có trăm sông trăm suối, phân biệt phức tạp khó thể nói nên lời, các loại các dạng lực lượng cổ quái Tiểu Khai chưa từng thấy dung hợp đan vào cùng một chỗ, vừa mới hoàn mỹ hình thành một chỉnh thể, lại nhìn thấy, quả thật là ngàn vạn dấu hiệu, làm cho da đầu người ta run lên, Tiểu Khai nhịn không được thử thăm dò lấy đi một mẫu lực lượng trong đó, tinh tế xem xét, vừa tra xét, nhịn không được kinh ngạc " di" một tiếng.
Nguyên lai cỗ lực lượng này tương đối quen thuộc, lộ ra thanh quang nhàn nhạt, chính là ngày đó Thanh Thành chưởng môn đã xuất ra Chiếu Yêu Kính, chính là lực giam cầm. Tiểu Khai yên lặng nhận thức, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng này thật là thuần túy, mặc dù cùng loại với Chiếu Yêu Kính, nhưng tinh luyện hơn thập bội, có lẽ sớm siêu việt khỏi phạm trù của tu chân giới, đạt tới cảnh giới của tiên ma.
Hắn buông cỗ lực lượng này, lại tùy ý xem xét vài cỗ lực lượng, thời điểm nhìn tới cỗ lực lượng thứ mười tám, quả nhiên nhìn thấy một cỗ lực lượng quen thuộc, chính là do một đạo phong ấn do Lưu Vân Thủy Tạ thi triển lên người Tiểu Trúc, đương nhiên, đạo phong ấn này còn hơn phong ấn do Lam Điền Ngọc thi triển, lại càng tinh luyện hơn rất nhiều.
" Chẳng lẽ...nơi này toàn bộ đều là phong ấn lực?" Trong đầu Tiểu Khai mọc lên một ý niệm cổ quái, nhịn không được tinh tế xem xét tiếp tục.
Di Lạc Chi Tâm cao minh thế nào, phàm là lực lượng bị hắn điều tra qua, đều rõ ràng hiện ra thuộc tính trong đầu Tiểu Khai, mấy lực lượng này ngàn kì trăm quái, nhưng đều là phong ấn trận pháp lực, Tiểu Khai một đường nhìn qua, thần niệm chuyển động còn nhanh hơn động tác, cho nên chỉ qua một khắc, đã tra xét qua hơn ba ngàn cỗ lực lượng.
Hắn càng xem càng âm thầm kinh ngạc, ý niệm cổ quái trong đầu càng phát ra rõ ràng, chỉ qua nửa giờ, rốt cuộc đã xem hết toàn bộ lực lượng, thế nhưng túc túc chừng hơn một vạn một ngàn cỗ lực lượng, trong mấy lực lượng này có mang theo tiên linh khí, lại có khí tức của ma giới, có số ít đến từ tu chân giới, ngoại trừ mấy thứ này, thế nhưng còn có bốn cỗ lực lượng dị thường thần diệu, xa xa siêu việt thần ma cảnh giới, ngay cả Tiểu Khai cũng không thể thấy ra đến tột cùng là bí ẩn gì. Bốn cỗ lực lượng này phân chia bốn điểm, đem một vạn một ngàn cỗ lực lượng tụ tập cùng một chỗ, hình thành một chỉnh thể, hiện ra màu vàng đất ở bên ngoài.
" Chẳng lẽ bốn cỗ lực lượng này, đến từ đệ tứ giới hay đệ ngũ giới?" Tiểu Khai cau mày nghĩ ngợi: " Bàn Cổ Phủ có thể trảm phá hết thảy phong ấn, mà phong ấn trong búa đều là lực lượng phá giải phong ấn, có lẽ loại phong ấn của tam giới đều có phương pháp phá giải, trong cây búa này đều có, cấu tạo này, chẳng lẽ lại giống như ý nghĩ của Tê Bì? Khác ở chỗ, Tê Bì chỉ có thể nói là có hơn bảy ngàn cỗ lực lượng, mà cây búa này, lại phong ấn một vạn một ngàn cỗ lực lượng, có lẽ đây thuộc về đệ tứ giới và đệ ngũ giới a."
Hắn càng nghĩ càng thấy hợp lí, thầm nghĩ: " Lực lượng trong Bàn Cổ Phủ là nhờ vào bốn cỗ thần lực tụ tập mà thành, xem ra vận dụng thần lực là một biện pháp xử lí, nhưng ta đi đâu lấy được thần lực đây?"
Đầu óc hắn chợt lóe linh quang: " Ba", vỗ tay một cái: " Đúng vậy, là Sáng Thế Lực!"
Khó khăn này đã giải quyết xong, Tiểu Khai vô cùng vui vẻ, liền đem nguyên dạng lực lượng trong Di Lạc Chi Tâm trả lại cho Bàn Cổ Phủ, mặc niệm khẩu quyết phóng lớn cây búa, lại cẩn thận hút ra một tia lực lượng.
Bàn Cổ Phủ đã không chỉ là một hình thái, vậy khẳng định cũng không cùng một loại cấu tạo, sau khi phóng đại Bàn Cổ Phủ mới có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng, vậy là giờ phút này trong cây búa ẩn chứa lực lượng tự nhiên càng thêm đáng sợ, Tiểu Khai chỉ hút lấy một tia lực lượng, cũng không dám lấy thêm, không chút do dự chặt đứt liên lạc.
Quả nhiên, lúc này đây càng thêm kinh người, một chút lực lượng màu vàng này có tốc độ bành trướng thật sự quá nhanh, thế nhưng " ba" một tiếng tạc vỡ ra, Tiểu Khai chỉ cảm thấy cổ họng chợt ngọt" phốc" đã nhổ ra một ngụm máu nhỏ, chỉ cảm thấy Di Lạc Chi Tâm có chút chấn động, nhưng chấn tới phát đau.
Đây là thời khắc mấu chốt, Tiểu Khai lập tức đưa tâm thần đắm chìm đi xuống, tra xét lực lượng trong Di Lạc Chi Tâm.
Lúc này đây, quả nhiên không giống như vừa rồi, lực lượng trong cơ thể rậm rạp tích đầy, so sánh với vừa rồi bành trướng gấp trăm lần, nói cách khác, ít nhất cũng có trăm vạn chủng loại, Tiểu Khai nhìn thấy đầu cũng phát lớn, nghĩ thầm: " Trên thế giới này thật sự có nhiều chủng phong ấn như vậy sao chứ?"
Hắn tinh tế tra xét, lúc này mới giật mình hiểu ra, nguyên lai trong mấy lực lượng này, có rất nhiều là do những lực lượng tổ hợp chuyển hóa mà ra, nếu nói ban sơ hình thái của Bàn Cổ Phủ chỉ là đem tất cả phong ấn lực liệt kê ra, vậy hình thái hoàn toàn của Bàn Cổ Phủ còn lại là đem những lực lượng này hình thành những tổ hợp đều liệt kê ra, đầu tiên là như vậy, số lượng tự nhiên sẽ bành trướng vô hạn.
Tiểu Khai cố gắng tìm kiếm, cuối cùng để cho hắn tìm được bốn cỗ thần lực kia, bọn chúng vẫn như cũ chiếm cứ bốn chỗ chính yếu, đem vô số lực lượng đoàn kết cùng một chỗ.
" Xem ra, muốn cho bọn chúng tụ tập cùng một chỗ, quả nhiên chỉ có thể là thần lực, lực lượng thế giới cấp bậc sâm nghiêm, chỉ có cảnh giới cao mới có thể làm cho cảnh giới thấp vô điều kiện thần phục." Tiểu Khai thầm nghĩ: " Nhưng...đến tột cùng nó làm sao thay đổi hay chủng loại hình thái? Ở trong này, tất nhiên còn có một ít gì đó ta không phát hiện."
Hắn suy nghĩ một trận, rốt cuộc cắn răng, nghĩ thầm: " Cho dù có một trăm vạn chủng lực lượng, ta cứ xem qua từng cỗ, vô luận như thế nào, cũng phải tìm được mấu chốt trong đó."
Hắn suy tư một lần, rồi trước tiên đứng dậy đi ra bên ngoài. Bên ngoài, Tê Bì quả nhiên phái người đưa hơn bảy ngàn hắc ngọc tới, chất thành một đống trong phòng khách, Ngọc Hồ và Tiểu Hùng Miêu đang vây quanh tấm tắc.
Tiểu Khai bảo bọn họ đưa hắc ngọc vào trong phòng, nói: " Lần này ta bế quan có thể cần vài ngày thời gian, các ngươi đừng tới quấy rầy ta."
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại có một ý niệm trong đầu, nói với Tiểu Hùng Miêu: " Nào, tiểu Ảnh, dùng Phá Thư đánh ta một cái."
Tiểu Hùng Miêu lắp bắp kinh hãi, nói: " Khai ca, ngươi làm vậy để chi?"
" Đừng lo lắng, ta không có việc gì." Tiểu Khai cười chỉ chỉ vào ngực mình: " Đến, dùng Phá Thư đánh một quyền ở đây, nhẹ một chút, ngàn vạn lần đừng có dùng sức."
Tiểu Hùng Miêu nhìn thần thái hắn nghiêm túc, không giống đang nói giỡn, liền thoáng khởi một chút lực lượng, nhẹ nhàng gõ vào ngực Tiểu Khai một cái, Di Lạc Chi Tâm nhanh chóng chuyển động, màu xanh nước biển nơi ngực Tiểu Khai chợt lóe, đã đem điểm lực lượng ấy hấp thu đi vào. Tiểu Khai cười hắc hắc: " Bây giờ ta bắt đầu bế quan, các ngươi chờ ta đi ra, chúng ta sẽ chuẩn bị hành động!"
Vẻ mặt mọi người đều có chút ít phấn chấn, đều gật đầu đáp ứng.
Tiểu Khai trở lại phòng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cả thần niệm đều chìm vào trong Di Lạc Chi Tâm, bắt đầu tinh tế xem xét cỗ Phá Thư lực của Tiểu Hùng Miêu.
Phá Thư lực có thể dùng một pháp phá vạn pháp, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó, Tiểu Khai vốn nghĩ đến nó cũng có chiêu số như Bàn Cổ Phủ, cũng nùng súc rất nhiều loại hình lực lượng phong ấn, ai ngờ vừa nhìn thấy, hoàn toàn không phải như vậy.
Nguyên lai cỗ lực lượng này, thế nhưng đơn giản tới không gì để nói, khó tin, đó là một cỗ lực lượng vô cùng thuần khiết, cũng không giáp tạp chút tạp chất, cả lực lượng hiện ra vẻ trong suốt, Tiểu Khai lấy một cỗ lực lượng trong hơn một vạn cỗ lực lượng kia ra đối lập, thế nhưng không có cỗ lực lượng nào giống nó.
Nói cách khác, Phá Thư lực là một cỗ lực lượng mới mẻ của tam giới, mà cỗ lực lượng này không giống như những cỗ lực lượng khác, nó có thể trực tiếp một pháp phá vạn pháp, cũng không biết Phá Thư đến tột cùng là công pháp của ai lưu lại, không ngờ lại không giống với công pháp của tam giới.
Lòng nghi hoặc của Tiểu Khai càng ngày càng sâu, nhưng giờ phút này cũng không phải là thời điểm tìm hiểu, hắn chỉ bỏ nghi hoặc sang bên, tiện tay cầm lấy một khối hắc ngọc bên cạnh, đem Phá Thư lực đi vào, sau đó một lần nữa cầm lấy Bàn Cổ Phủ phóng đại.
Công tác gian khổ bắt đầu rồi.
Trong Bàn Cổ Phủ có trăm vạn chủng loại lực lượng hoàn toàn khác nhau, ảnh hưởng nhau, bổ sung nhau, toàn bộ tinh thần của Tiểu Khai chăm chú đầu nhập đi vào, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu tra xét mấy lực lượng này, thần niệm mặc dù bay nhanh, nhưng mấy cỗ lực lượng này thật sự là nhiều lắm, mắt thấy thời gian như nước chảy qua, đảo mắt đã là bốn ngày.
Bốn ngày này, Ngọc Hồ và Tiểu Hùng Miêu ở bên ngoài thật nặng nề, chỉ sợ Tiểu Khai xảy ra vấn đề, lại không dám đi vào xem xét, sợ phá hủy đại sự của Tiểu Khai, cuộc sống quả thật một ngày dài như một năm.
Lúc này Tiểu Khai bế quan, tính ra là lần mệt nhất, một trăm vạn chủng loại lực lượng nhìn qua lần lượt, lại thấy trong đầu mông mông một mảnh, cũng không nhớ rõ thần niệm đảo qua bao nhiêu lực lượng, chỉ máy móc mà nhìn, cả thần trí có điểm ngây ra như gỗ, rốt cuộc ở một địa phương, thần niệm đình chỉ, rồi sau đó chẳng còn gì, Tiểu Khai sửng sốt vài phút, mới bỗng nhiên phản ứng: Toàn bộ xem xong rồi.
Hắn vừa phản ứng, thì nhất thời lại sửng sốt: " Ta muốn tìm cái gì? Quyết khiếu thiết hoán Bàn Cổ Phủ ở nơi nào?"
Tiểu Khai dùng sức lắc đầu, chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, phảng phất như có thể nhắm mắt lại ngủ suốt ba ngày ba đêm, nhưng trong đầu lại có một thanh âm: " Ngươi còn chưa làm xong việc đó a."
Tiểu Khai dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi, cắn đến nỗi nước mắt chảy ra, mới có thể đem thần trí mông lung tỉnh táo lại lần nữa.
Làm sao bây giờ?
Kỳ thật người như Tiểu Khai, cũng có chút tính cứng đầu, nếu tính không ra, thay vì thối lui, hắn lại nguyện ý tiến tới, đây là điển hình ăn mềm không ăn cứng, chỉ một lát hắn lại quật cường, thầm nghĩ: " Ta còn thật không tin ta không tìm ra bí mật của Bàn Cổ Phủ."
Không phải chỉ là một cây búa thôi sao?
Ý niệm này vừa khởi lên trong đầu, không nói hai lời, rõ ràng nhắm mắt lại, một lần nữa đem thần niệm chìm vào Di Lạc Chi Tâm, quyết định đem hơn một trăm vạn chủng loại lực lượng xem xét lại một lần.
Không giống như vừa rồi, lần này là hoàn toàn chăm chú mà xem!
Lần này coi như làm khổ bọn người Ngọc Hồ bên ngoài, bọn họ đợi suốt một tháng, cả Tê Bì cũng nhịn không được phái người tới thúc giục vài lần, nhưng Tiểu Khai vẫn lẳng lặng ở trong phòng, cũng không lên tiếng, cũng không mở cửa, đáng thương cho Ngọc Hồ và Tiểu Hùng Miêu ở một bên lo lắng sợ hãi, một bên còn phải liều mạng giải thích với sứ giả của Tê Bì, nháo đến cuối cùng chính Tê Bì rốt cuộc nhịn không được tự mình đi tới, phong thái của một trong năm đại cao thủ ma giới quả nhiên khác hẳn ma tộc tầm thường, Tê Bì đại nhân không nghe không hỏi, không cãi không nháo, chỉ dán lỗ tai vào cửa phòng nghe vài phút rồi gật đầu nói: " Không có việc gì, hắn còn đang bế quan, chờ hắn tỉnh thôi, chúng ta không cần quấy rầy hắn."
Vì vậy cuối cùng Ngọc Hồ bọn họ cũng được thanh tịnh xuống.
Bên trong cửa, Tiểu Khai đắm chìm trong thế giới của mình, dùng nghị lực biến thái, dám đem hơn trăm vạn lực lượng xem xét qua tám lần, thời điểm lần thứ tám, rốt cuộc đã khác hẳn!
Tiểu Khai đã sắp chết lặng, thần niệm chợt nghe được một thanh âm phi thường yếu ớt rồi lại dị thường rõ ràng bỗng nhiên vang lên: " Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Tiểu Khai rùng mình một cái, trong phút chốc tóc gáy dựng đứng, cả kinh nói: " Ai đang nói chuyện?"
" Ngươi xem phía trước, đúng vậy, nơi này, là ta." Tiểu Khai nếu có vẻ mặt, tuyệt đối là đang trợn mắt há hốc mồm, bởi vì hắn nhìn thấy một cỗ thần lực trong bốn cỗ, giờ phút này, cỗ lực lượng đang hóa thành sợi chỉ nhỏ đang nhuyễn động có qui luật, không ngừng rót thanh âm vào trong đầu hắn: " Ta nói ngươi, ngươi thật ra thấy phiền hay không a, tiến đến xem thì thôi đi, còn nhìn một lần lại một lần, làm cho chúng ta không cách nào nghỉ ngơi, ngươi không mệt nhưng chúng ta còn mệt đó, thành thật công đạo đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiểu Khai không nói chuyện, sửng sốt nửa ngày, mới ha ha nói: " Ngươi là ai?"
" Ta là ai không trọng yếu." Ngữ khí của cỗ thần lực nghe thật buồn bực: " Trọng yếu là ngươi đừng có đứng hoài ở đây đi dạo mãi, chúng ta cần nghỉ ngơi a."
" Các ngươi còn nghỉ ngơi không đủ sao?" Tiểu Khai nói: " Nơi này có gì làm đâu?"
" Vô nghĩa!" Cỗ thần lực có điểm nổi giận: " Bốn huynh đệ chúng ta đâu có ở không, ngươi xem nơi này, dưới tay chúng ta có một trăm hai mươi tám vạn tiểu đệ, mấy tiểu đệ này cần chúng ta thống lĩnh, chỉ cần có người đến, chúng ta phải liệt đội, thao luyện, nhận kiểm duyệt, đó có phải là chuyện dễ dàng đâu."
Tiểu Khai càng không thể tưởng tượng, nói: " Các ngươi có bốn huynh đệ?"
" Đương nhiên." Thần lực không kiên nhẫn nói: " Ngươi thật là dài dòng, bốn huynh đệ chúng ta đều là ma thần giới tứ đại ma thần lưu lại lực lượng lạc ấn, chúng ta đều là luân lưu thay phiên, bình thường một trăm năm cũng chỉ cần tìm chút khí lực tụ tập đội ngũ, không nghĩ tới làm cho ta gặp gỡ thứ biến thái như ngươi, lúc này mới vài ngày a, ngươi đi tới đi lui làm cho ta phải tụ họp đội ngũ tám lần, ngươi chẳng lẽ không biết, tổ chức một trăm hai mươi tám vạn tiểu đệ xếp hàng là chuyện phải cố hết sức lắm hay sao chứ?"
Tiểu Khai chỉ cảm thấy cái đầu phát lớn, nhìn thấy hắc ngọc chất đống trên bàn, miệng đều là đắng chát, thấp giọng nói: " Ta...ta cũng không biết...được hay không..."
Tâm luyện thuật của hắn, nói trắng ra chỉ thuần túy là lợi dụng Di Lạc Chi Tâm trong cơ thể làm trung chuyển, đem lực lượng dời đi, bởi vì tất cả những thủ pháp luyện khí đều sẽ có hao tổn nguyên liệu, mà Di Lạc Chi Tâm lại có thể trăm phần trăm đem tất cả lực lượng tính chất hấp thu, cho nên, môn thủ pháp này của Tiểu Khai, đích xác có thể xem như thủ pháp luyện khí thiên tài chưa từng có.
Nhưng Di Lạc Chi Tâm của hắn còn quá yếu, mặc dù lần trước trong sống chết đột phá được cảnh giới xanh nước biển nguyên lực, nhưng cũng chỉ tương đương với một cao đẳng ma tộc mà thôi. Còn hắc ngọc này hơn bảy ngàn khối, mỗi một khối đều ẩn chứa lực lượng công pháp cảnh giới cao nhất của Tê Bì, bảy ngàn cỗ lực lượng này hợp lại, có lẽ còn mạnh hơn cả ma công của bản thân Tê Bì chút ít, thử hỏi Tiểu Khai làm sao có thể hấp thu được hết? Có lẽ ngàn dặm trường chinh chỉ mới mở đầu, đã bị cổ lực lượng này làm nổ bạo mà chết.
Ánh mắt của Tê Bì có chút lãnh, âm thanh nói: " Lão phu tốn nhiều công sức mời ngươi tới, thậm chí còn hứa đem nữ nhi gả cho ngươi, đó là vì muốn ngươi làm chuyện này, ngươi là ma luyện sư cực mạnh của ma giới, nếu cả ngươi cũng làm không được chuyện này, con của ta phải cả đời chịu tàn phế sao? Lão phu mời ngươi tới, còn có ý nghĩa gì?"
Lời này nói ra, lộ hẳn sát khí, Tiểu Khai chỉ cảm thấy hàn khí rét lạnh, đã rùng mình một cái.
Tê Bì chợt thở dài, nói: " Đại sư cũng không cần khẩn trương, lão phu có thể cho ngươi nhiều thời gian suy nghĩ, nhưng đại sư nhất định phải luyện chế ra pháp bảo này giúp cho ta."
Tiểu Khai nói: " Đại nhân xác định có bảo bối này, sẽ nhất định có thể phá giải được Phong Ma Khẩu Quyết?"
Tê Bì lắc đầu nói: " Đây chỉ là một ý tưởng muốn nếm thử của lão phu thôi, mặc dù không có nắm chắc, nhưng chung quy muốn thử một lần."
Thái độ của hắn rõ ràng là muốn đè ép người khác, làm cũng được, không được cũng phải làm, Tiểu Khai căn bản không có cơ hội cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ gật đầu: " Ta sẽ cố hết sức."
Sắc mặt Tê Bì hòa hoãn, ôn nhu nói: " Đại sư có gì cần, có thể nói ra."
Tiểu Khai trong đầu một mảnh hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra có biện pháp gì có thể đem những hắc ngọc này toàn bộ luyện hóa thành một, hắn trộm tra xét trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư, cũng muốn hỏi phương pháp phá giải Phong Ma Khẩu Quyết, nhưng Phong Ma Khẩu Quyết liên lụy tới lực lượng của thần, sớm siêu việt cảnh giới của tam giới, Vô Tự Thiên Thư rõ ràng chỉ cho hắn một đáp án: " Quyền hạn không đủ" mà thôi.
Tiểu Khai nhíu mày suy nghĩ, nhớ tới mục đích mình tới đây, trong đầu hốt nhiên hiện lên một đạo linh quang, bật thốt: " Bàn Cổ Phủ! Ta cần Bàn Cổ Phủ!"
Ánh mắt Tê Bì dữ dội: " Bàn Cổ Phủ là thần khí tổ truyền của Bá Cách gia tộc ta, ngươi cần làm gì?"
" Bởi vì ta...ta cần nghiên cứu làm sao luyện chế ra nó." Tiểu Khai nói chậm rãi: " Bàn Cổ Phủ mặc dù đối với Phong Ma Khẩu Quyết không có hiệu quả, nhưng nó có thể phá đi phong ấn của tam giới, hiệu quả rất tương thông với Phong Ma Khẩu Quyết, ngươi muốn luyện hóa bảy ngàn hắc ngọc này, không phải là muốn phá hết phong ấn của tam giới hay sao? Nếu ta có thể biết rõ thủ pháp luyện khí của thần, có thể dùng được để phá đi Phong Ma Khẩu Quyết?"
Tê Bì nhất thời do dự.
Bàn Cổ Phủ là bảo bối của Bá Cách gia tộc, hắn tự nhiên không hy vọng Tiểu Khai nghiên cứu ra nguyên lý lực lượng của thần, nhưng mặt khác, hắn lại hy vọng Tiểu Khai có thể nghiên cứu ra bí mật của Bàn Cổ Phủ, sau đó có thể phá đi phong ấn trên người tam thiếu gia. Hai ý niệm này đổi tới đổi lui trong đầu, qua hồi lâu, Tê Bì có chút ít không tình nguyện gật đầu: " Được rồi."
Trong lòng Tiểu Khai nhảy mạnh, mục đích hắn tới nơi này chính là muốn ăn trộm Bàn Cổ Phủ, dùng trao đổi Sa La Mộc và Hoàn Hồn Thảo với Vong Xuyên Quân, nhưng vì gặp được Tiểu Trúc, đó chẳng qua là điều ngoài ý muốn, hôm nay dây dưa lâu như vậy, Bàn Cổ Phủ cuối cùng đã tới tay, Tiểu Khai bỗng nghĩ tới mục đích đến nơi này.
Tê Bì nhổ Bàn Cổ Phủ trong miệng ra, hóa thành cây búa lớn dài hơn một thước, đưa cho Tiểu Khai cầm lấy, chỉ cảm thấy vào tay nặng nề vô cùng, không khỏi hỏi: " Thanh búa này làm sao thu nhỏ lại?"
Tê Bì nhíu mày nói: " Đó là khẩu quyết cha truyền con nối của gia tộc ta, đại sư không cần biết đâu."
" Đương nhiên không được." Tiểu Khai nói: " Ta đã phải nghiên cứu bí mật của Bàn Cổ Phủ, tự nhiên trước tiên phải hoàn toàn hiểu rõ phương pháp sử dụng nó, nói không chừng khẩu quyết kia là mấu chốt của bí mật về Bàn Cổ Phủ thì sao?"
Ánh mắt Tê Bì lóe ra, bỗng nhiên xẹt qua một đạo hung quang, trầm giọng nói: " Được, ta nói cho ngươi!"
Một tia hung quang này vừa lóe thì tắt, nhưng đúng lúc cho Tiểu Khai nhìn thấy. Trong lòng hắn hiểu rõ, biết Tê Bì khẳng định sau chuyện này sẽ giết người diệt khẩu. Hắn lại nói: " Đại nhân, cây búa này ẩn chứa bí mật khẳng định không phải chuyện đùa, ta cần nhiều thời gian một chút, nếu đại nhân không vội, ta muốn đem nó về nghiên cứu, như thế nào?"
Hắn nhìn thấy Tê Bì trầm ngâm không nói, cười bảo: " Gian biệt viện kia khắp bốn phía đã bị đại nhân cho người bao vây ẩn mật, hoa viên phía sau càng phong ấn khắp nơi, căn bản không còn đường để đi, chẳng lẽ còn sợ ta đánh cắp cây búa này?"
Tê Bì thầm nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: " Cũng tốt, ngươi trở về đi."
Tiểu Khai mừng thầm, nhưng trên mặt không lộ chút phản ứng, dùng phương pháp Tê Bì chỉ cho đem cây búa thu nhỏ cầm trong lòng bàn tay, cười nói: " Ta cáo từ được chứ?"
Tê Bì chậm rãi gật đầu, chỉ vào hắc ngọc chất núi trên bàn nói: " Pháp bảo này, ngươi phải luyện nó."
Tiểu Khai a a cười: " Ta biết, ngươi giúp ta đưa tới là được."
Tê Bì chắp tay đứng, không thèm nhắc lại, đưa mắt nhìn Tiểu Khai đang chậm rãi tiêu sái đi ra đại sảnh.
Tiểu Khai trở lại biệt viện, lập tức bế quan nghiên cứu Bàn Cổ Phủ, Di Lạc Chi Tâm trong cơ thể hắn là công pháp cao nhất Diệt Thế Chi Môn, cảnh giới đã ngang ngửa với Sáng Thế Thần, cả sáng thế lực của Tiểu Tiểu cũng có thể hấp thu qua, tự nhiên cũng không xem lực lượng của thần của đám ma tộc để vào mắt, Tiểu Khai không vội đem cây búa phóng lớn, để nó nằm trong lòng bàn tay, khải động nguyên lực màu xanh nước biển.
Trong Bàn Cổ Phủ ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn, Tiểu Khai đương nhiên không dám lỗ mãng hấp thu toàn bộ vào trong cơ thể, nếu không bị bạo thể mà chết thì thật là quá oan uổng, hắn cẩn thận chỉ rút đi một tia lực lượng đưa vào trong Di Lạc Chi Tâm, cỗ lực lượng này màu vàng đất, màu sắc nồng hậu giống như chất dịch, vừa đi vào trong Di Lạc Chi Tâm thì bỗng nhiên" bồng " một tiếng, trong phút chốc bành trướng ra gấp trăm lần, nhất thời điền đầy cả Di Lạc Chi Tâm, Tiểu Khai trong tích tắc toát ra một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: " Nguyên lai lực lượng trong Bàn Cổ Phủ là dùng mật độ cao áp súc, hoàn hảo ta chỉ hút đi một tia lực lượng, nếu nhiều hơn một chút, có lẽ đã phá tan Di Lạc Chi Tâm rồi."
Hắn nhắm mắt yên lặng nhận thức lực lượng trong Di Lạc Chi Tâm, thần niệm xâm nhập vào trong thần lực niêm trù, mới thoáng vừa thấy, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên lai một cỗ lực lượng nhìn như thuần túy này, bên trong thế nhưng có trăm sông trăm suối, phân biệt phức tạp khó thể nói nên lời, các loại các dạng lực lượng cổ quái Tiểu Khai chưa từng thấy dung hợp đan vào cùng một chỗ, vừa mới hoàn mỹ hình thành một chỉnh thể, lại nhìn thấy, quả thật là ngàn vạn dấu hiệu, làm cho da đầu người ta run lên, Tiểu Khai nhịn không được thử thăm dò lấy đi một mẫu lực lượng trong đó, tinh tế xem xét, vừa tra xét, nhịn không được kinh ngạc " di" một tiếng.
Nguyên lai cỗ lực lượng này tương đối quen thuộc, lộ ra thanh quang nhàn nhạt, chính là ngày đó Thanh Thành chưởng môn đã xuất ra Chiếu Yêu Kính, chính là lực giam cầm. Tiểu Khai yên lặng nhận thức, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng này thật là thuần túy, mặc dù cùng loại với Chiếu Yêu Kính, nhưng tinh luyện hơn thập bội, có lẽ sớm siêu việt khỏi phạm trù của tu chân giới, đạt tới cảnh giới của tiên ma.
Hắn buông cỗ lực lượng này, lại tùy ý xem xét vài cỗ lực lượng, thời điểm nhìn tới cỗ lực lượng thứ mười tám, quả nhiên nhìn thấy một cỗ lực lượng quen thuộc, chính là do một đạo phong ấn do Lưu Vân Thủy Tạ thi triển lên người Tiểu Trúc, đương nhiên, đạo phong ấn này còn hơn phong ấn do Lam Điền Ngọc thi triển, lại càng tinh luyện hơn rất nhiều.
" Chẳng lẽ...nơi này toàn bộ đều là phong ấn lực?" Trong đầu Tiểu Khai mọc lên một ý niệm cổ quái, nhịn không được tinh tế xem xét tiếp tục.
Di Lạc Chi Tâm cao minh thế nào, phàm là lực lượng bị hắn điều tra qua, đều rõ ràng hiện ra thuộc tính trong đầu Tiểu Khai, mấy lực lượng này ngàn kì trăm quái, nhưng đều là phong ấn trận pháp lực, Tiểu Khai một đường nhìn qua, thần niệm chuyển động còn nhanh hơn động tác, cho nên chỉ qua một khắc, đã tra xét qua hơn ba ngàn cỗ lực lượng.
Hắn càng xem càng âm thầm kinh ngạc, ý niệm cổ quái trong đầu càng phát ra rõ ràng, chỉ qua nửa giờ, rốt cuộc đã xem hết toàn bộ lực lượng, thế nhưng túc túc chừng hơn một vạn một ngàn cỗ lực lượng, trong mấy lực lượng này có mang theo tiên linh khí, lại có khí tức của ma giới, có số ít đến từ tu chân giới, ngoại trừ mấy thứ này, thế nhưng còn có bốn cỗ lực lượng dị thường thần diệu, xa xa siêu việt thần ma cảnh giới, ngay cả Tiểu Khai cũng không thể thấy ra đến tột cùng là bí ẩn gì. Bốn cỗ lực lượng này phân chia bốn điểm, đem một vạn một ngàn cỗ lực lượng tụ tập cùng một chỗ, hình thành một chỉnh thể, hiện ra màu vàng đất ở bên ngoài.
" Chẳng lẽ bốn cỗ lực lượng này, đến từ đệ tứ giới hay đệ ngũ giới?" Tiểu Khai cau mày nghĩ ngợi: " Bàn Cổ Phủ có thể trảm phá hết thảy phong ấn, mà phong ấn trong búa đều là lực lượng phá giải phong ấn, có lẽ loại phong ấn của tam giới đều có phương pháp phá giải, trong cây búa này đều có, cấu tạo này, chẳng lẽ lại giống như ý nghĩ của Tê Bì? Khác ở chỗ, Tê Bì chỉ có thể nói là có hơn bảy ngàn cỗ lực lượng, mà cây búa này, lại phong ấn một vạn một ngàn cỗ lực lượng, có lẽ đây thuộc về đệ tứ giới và đệ ngũ giới a."
Hắn càng nghĩ càng thấy hợp lí, thầm nghĩ: " Lực lượng trong Bàn Cổ Phủ là nhờ vào bốn cỗ thần lực tụ tập mà thành, xem ra vận dụng thần lực là một biện pháp xử lí, nhưng ta đi đâu lấy được thần lực đây?"
Đầu óc hắn chợt lóe linh quang: " Ba", vỗ tay một cái: " Đúng vậy, là Sáng Thế Lực!"
Khó khăn này đã giải quyết xong, Tiểu Khai vô cùng vui vẻ, liền đem nguyên dạng lực lượng trong Di Lạc Chi Tâm trả lại cho Bàn Cổ Phủ, mặc niệm khẩu quyết phóng lớn cây búa, lại cẩn thận hút ra một tia lực lượng.
Bàn Cổ Phủ đã không chỉ là một hình thái, vậy khẳng định cũng không cùng một loại cấu tạo, sau khi phóng đại Bàn Cổ Phủ mới có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng, vậy là giờ phút này trong cây búa ẩn chứa lực lượng tự nhiên càng thêm đáng sợ, Tiểu Khai chỉ hút lấy một tia lực lượng, cũng không dám lấy thêm, không chút do dự chặt đứt liên lạc.
Quả nhiên, lúc này đây càng thêm kinh người, một chút lực lượng màu vàng này có tốc độ bành trướng thật sự quá nhanh, thế nhưng " ba" một tiếng tạc vỡ ra, Tiểu Khai chỉ cảm thấy cổ họng chợt ngọt" phốc" đã nhổ ra một ngụm máu nhỏ, chỉ cảm thấy Di Lạc Chi Tâm có chút chấn động, nhưng chấn tới phát đau.
Đây là thời khắc mấu chốt, Tiểu Khai lập tức đưa tâm thần đắm chìm đi xuống, tra xét lực lượng trong Di Lạc Chi Tâm.
Lúc này đây, quả nhiên không giống như vừa rồi, lực lượng trong cơ thể rậm rạp tích đầy, so sánh với vừa rồi bành trướng gấp trăm lần, nói cách khác, ít nhất cũng có trăm vạn chủng loại, Tiểu Khai nhìn thấy đầu cũng phát lớn, nghĩ thầm: " Trên thế giới này thật sự có nhiều chủng phong ấn như vậy sao chứ?"
Hắn tinh tế tra xét, lúc này mới giật mình hiểu ra, nguyên lai trong mấy lực lượng này, có rất nhiều là do những lực lượng tổ hợp chuyển hóa mà ra, nếu nói ban sơ hình thái của Bàn Cổ Phủ chỉ là đem tất cả phong ấn lực liệt kê ra, vậy hình thái hoàn toàn của Bàn Cổ Phủ còn lại là đem những lực lượng này hình thành những tổ hợp đều liệt kê ra, đầu tiên là như vậy, số lượng tự nhiên sẽ bành trướng vô hạn.
Tiểu Khai cố gắng tìm kiếm, cuối cùng để cho hắn tìm được bốn cỗ thần lực kia, bọn chúng vẫn như cũ chiếm cứ bốn chỗ chính yếu, đem vô số lực lượng đoàn kết cùng một chỗ.
" Xem ra, muốn cho bọn chúng tụ tập cùng một chỗ, quả nhiên chỉ có thể là thần lực, lực lượng thế giới cấp bậc sâm nghiêm, chỉ có cảnh giới cao mới có thể làm cho cảnh giới thấp vô điều kiện thần phục." Tiểu Khai thầm nghĩ: " Nhưng...đến tột cùng nó làm sao thay đổi hay chủng loại hình thái? Ở trong này, tất nhiên còn có một ít gì đó ta không phát hiện."
Hắn suy nghĩ một trận, rốt cuộc cắn răng, nghĩ thầm: " Cho dù có một trăm vạn chủng lực lượng, ta cứ xem qua từng cỗ, vô luận như thế nào, cũng phải tìm được mấu chốt trong đó."
Hắn suy tư một lần, rồi trước tiên đứng dậy đi ra bên ngoài. Bên ngoài, Tê Bì quả nhiên phái người đưa hơn bảy ngàn hắc ngọc tới, chất thành một đống trong phòng khách, Ngọc Hồ và Tiểu Hùng Miêu đang vây quanh tấm tắc.
Tiểu Khai bảo bọn họ đưa hắc ngọc vào trong phòng, nói: " Lần này ta bế quan có thể cần vài ngày thời gian, các ngươi đừng tới quấy rầy ta."
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại có một ý niệm trong đầu, nói với Tiểu Hùng Miêu: " Nào, tiểu Ảnh, dùng Phá Thư đánh ta một cái."
Tiểu Hùng Miêu lắp bắp kinh hãi, nói: " Khai ca, ngươi làm vậy để chi?"
" Đừng lo lắng, ta không có việc gì." Tiểu Khai cười chỉ chỉ vào ngực mình: " Đến, dùng Phá Thư đánh một quyền ở đây, nhẹ một chút, ngàn vạn lần đừng có dùng sức."
Tiểu Hùng Miêu nhìn thần thái hắn nghiêm túc, không giống đang nói giỡn, liền thoáng khởi một chút lực lượng, nhẹ nhàng gõ vào ngực Tiểu Khai một cái, Di Lạc Chi Tâm nhanh chóng chuyển động, màu xanh nước biển nơi ngực Tiểu Khai chợt lóe, đã đem điểm lực lượng ấy hấp thu đi vào. Tiểu Khai cười hắc hắc: " Bây giờ ta bắt đầu bế quan, các ngươi chờ ta đi ra, chúng ta sẽ chuẩn bị hành động!"
Vẻ mặt mọi người đều có chút ít phấn chấn, đều gật đầu đáp ứng.
Tiểu Khai trở lại phòng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cả thần niệm đều chìm vào trong Di Lạc Chi Tâm, bắt đầu tinh tế xem xét cỗ Phá Thư lực của Tiểu Hùng Miêu.
Phá Thư lực có thể dùng một pháp phá vạn pháp, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó, Tiểu Khai vốn nghĩ đến nó cũng có chiêu số như Bàn Cổ Phủ, cũng nùng súc rất nhiều loại hình lực lượng phong ấn, ai ngờ vừa nhìn thấy, hoàn toàn không phải như vậy.
Nguyên lai cỗ lực lượng này, thế nhưng đơn giản tới không gì để nói, khó tin, đó là một cỗ lực lượng vô cùng thuần khiết, cũng không giáp tạp chút tạp chất, cả lực lượng hiện ra vẻ trong suốt, Tiểu Khai lấy một cỗ lực lượng trong hơn một vạn cỗ lực lượng kia ra đối lập, thế nhưng không có cỗ lực lượng nào giống nó.
Nói cách khác, Phá Thư lực là một cỗ lực lượng mới mẻ của tam giới, mà cỗ lực lượng này không giống như những cỗ lực lượng khác, nó có thể trực tiếp một pháp phá vạn pháp, cũng không biết Phá Thư đến tột cùng là công pháp của ai lưu lại, không ngờ lại không giống với công pháp của tam giới.
Lòng nghi hoặc của Tiểu Khai càng ngày càng sâu, nhưng giờ phút này cũng không phải là thời điểm tìm hiểu, hắn chỉ bỏ nghi hoặc sang bên, tiện tay cầm lấy một khối hắc ngọc bên cạnh, đem Phá Thư lực đi vào, sau đó một lần nữa cầm lấy Bàn Cổ Phủ phóng đại.
Công tác gian khổ bắt đầu rồi.
Trong Bàn Cổ Phủ có trăm vạn chủng loại lực lượng hoàn toàn khác nhau, ảnh hưởng nhau, bổ sung nhau, toàn bộ tinh thần của Tiểu Khai chăm chú đầu nhập đi vào, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu tra xét mấy lực lượng này, thần niệm mặc dù bay nhanh, nhưng mấy cỗ lực lượng này thật sự là nhiều lắm, mắt thấy thời gian như nước chảy qua, đảo mắt đã là bốn ngày.
Bốn ngày này, Ngọc Hồ và Tiểu Hùng Miêu ở bên ngoài thật nặng nề, chỉ sợ Tiểu Khai xảy ra vấn đề, lại không dám đi vào xem xét, sợ phá hủy đại sự của Tiểu Khai, cuộc sống quả thật một ngày dài như một năm.
Lúc này Tiểu Khai bế quan, tính ra là lần mệt nhất, một trăm vạn chủng loại lực lượng nhìn qua lần lượt, lại thấy trong đầu mông mông một mảnh, cũng không nhớ rõ thần niệm đảo qua bao nhiêu lực lượng, chỉ máy móc mà nhìn, cả thần trí có điểm ngây ra như gỗ, rốt cuộc ở một địa phương, thần niệm đình chỉ, rồi sau đó chẳng còn gì, Tiểu Khai sửng sốt vài phút, mới bỗng nhiên phản ứng: Toàn bộ xem xong rồi.
Hắn vừa phản ứng, thì nhất thời lại sửng sốt: " Ta muốn tìm cái gì? Quyết khiếu thiết hoán Bàn Cổ Phủ ở nơi nào?"
Tiểu Khai dùng sức lắc đầu, chỉ cảm thấy toàn thân nặng nề, phảng phất như có thể nhắm mắt lại ngủ suốt ba ngày ba đêm, nhưng trong đầu lại có một thanh âm: " Ngươi còn chưa làm xong việc đó a."
Tiểu Khai dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi, cắn đến nỗi nước mắt chảy ra, mới có thể đem thần trí mông lung tỉnh táo lại lần nữa.
Làm sao bây giờ?
Kỳ thật người như Tiểu Khai, cũng có chút tính cứng đầu, nếu tính không ra, thay vì thối lui, hắn lại nguyện ý tiến tới, đây là điển hình ăn mềm không ăn cứng, chỉ một lát hắn lại quật cường, thầm nghĩ: " Ta còn thật không tin ta không tìm ra bí mật của Bàn Cổ Phủ."
Không phải chỉ là một cây búa thôi sao?
Ý niệm này vừa khởi lên trong đầu, không nói hai lời, rõ ràng nhắm mắt lại, một lần nữa đem thần niệm chìm vào Di Lạc Chi Tâm, quyết định đem hơn một trăm vạn chủng loại lực lượng xem xét lại một lần.
Không giống như vừa rồi, lần này là hoàn toàn chăm chú mà xem!
Lần này coi như làm khổ bọn người Ngọc Hồ bên ngoài, bọn họ đợi suốt một tháng, cả Tê Bì cũng nhịn không được phái người tới thúc giục vài lần, nhưng Tiểu Khai vẫn lẳng lặng ở trong phòng, cũng không lên tiếng, cũng không mở cửa, đáng thương cho Ngọc Hồ và Tiểu Hùng Miêu ở một bên lo lắng sợ hãi, một bên còn phải liều mạng giải thích với sứ giả của Tê Bì, nháo đến cuối cùng chính Tê Bì rốt cuộc nhịn không được tự mình đi tới, phong thái của một trong năm đại cao thủ ma giới quả nhiên khác hẳn ma tộc tầm thường, Tê Bì đại nhân không nghe không hỏi, không cãi không nháo, chỉ dán lỗ tai vào cửa phòng nghe vài phút rồi gật đầu nói: " Không có việc gì, hắn còn đang bế quan, chờ hắn tỉnh thôi, chúng ta không cần quấy rầy hắn."
Vì vậy cuối cùng Ngọc Hồ bọn họ cũng được thanh tịnh xuống.
Bên trong cửa, Tiểu Khai đắm chìm trong thế giới của mình, dùng nghị lực biến thái, dám đem hơn trăm vạn lực lượng xem xét qua tám lần, thời điểm lần thứ tám, rốt cuộc đã khác hẳn!
Tiểu Khai đã sắp chết lặng, thần niệm chợt nghe được một thanh âm phi thường yếu ớt rồi lại dị thường rõ ràng bỗng nhiên vang lên: " Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Tiểu Khai rùng mình một cái, trong phút chốc tóc gáy dựng đứng, cả kinh nói: " Ai đang nói chuyện?"
" Ngươi xem phía trước, đúng vậy, nơi này, là ta." Tiểu Khai nếu có vẻ mặt, tuyệt đối là đang trợn mắt há hốc mồm, bởi vì hắn nhìn thấy một cỗ thần lực trong bốn cỗ, giờ phút này, cỗ lực lượng đang hóa thành sợi chỉ nhỏ đang nhuyễn động có qui luật, không ngừng rót thanh âm vào trong đầu hắn: " Ta nói ngươi, ngươi thật ra thấy phiền hay không a, tiến đến xem thì thôi đi, còn nhìn một lần lại một lần, làm cho chúng ta không cách nào nghỉ ngơi, ngươi không mệt nhưng chúng ta còn mệt đó, thành thật công đạo đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiểu Khai không nói chuyện, sửng sốt nửa ngày, mới ha ha nói: " Ngươi là ai?"
" Ta là ai không trọng yếu." Ngữ khí của cỗ thần lực nghe thật buồn bực: " Trọng yếu là ngươi đừng có đứng hoài ở đây đi dạo mãi, chúng ta cần nghỉ ngơi a."
" Các ngươi còn nghỉ ngơi không đủ sao?" Tiểu Khai nói: " Nơi này có gì làm đâu?"
" Vô nghĩa!" Cỗ thần lực có điểm nổi giận: " Bốn huynh đệ chúng ta đâu có ở không, ngươi xem nơi này, dưới tay chúng ta có một trăm hai mươi tám vạn tiểu đệ, mấy tiểu đệ này cần chúng ta thống lĩnh, chỉ cần có người đến, chúng ta phải liệt đội, thao luyện, nhận kiểm duyệt, đó có phải là chuyện dễ dàng đâu."
Tiểu Khai càng không thể tưởng tượng, nói: " Các ngươi có bốn huynh đệ?"
" Đương nhiên." Thần lực không kiên nhẫn nói: " Ngươi thật là dài dòng, bốn huynh đệ chúng ta đều là ma thần giới tứ đại ma thần lưu lại lực lượng lạc ấn, chúng ta đều là luân lưu thay phiên, bình thường một trăm năm cũng chỉ cần tìm chút khí lực tụ tập đội ngũ, không nghĩ tới làm cho ta gặp gỡ thứ biến thái như ngươi, lúc này mới vài ngày a, ngươi đi tới đi lui làm cho ta phải tụ họp đội ngũ tám lần, ngươi chẳng lẽ không biết, tổ chức một trăm hai mươi tám vạn tiểu đệ xếp hàng là chuyện phải cố hết sức lắm hay sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.