Quyển 17 - Chương 1: ĐẠI ĐẢ XUẤT THỦ
Closeads
15/04/2013
Một lần chém này gió mạnh nổi lên, ánh mắt mọi người đang nhìn vào miệng Tiểu Khai, ai cũng không ngờ tới hắn bỗng nhiên động thủ, mắt thấy Bàn Cổ Phủ đã bổ tới trên đỉnh đầu Tê Bì, nhìn thấy Tê Bì bỗng nhiên ngẩng đầu lên trợn mắt, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, cũng không trốn tránh, cũng không đón đỡ, chỉ nhìn hướng búa quát một tiếng: " Bàn Cổ Phủ quy vị!"
Trong tay Tiểu Khai đột nhiên không còn, cây búa dài hơn một thước kia nhất thời hư không tiêu mất, sau một khắc, Tê Bì đứng ngay đương trường, tay phải nắm chặt Bàn Cổ Phủ, đang lạnh lùng nhìn Tiểu Khai: " Ngươi còn có chiêu gì, lão phu cho ngươi thi triển."
" Này...đây là tại sao thế này?" Tiểu Khai nhất thời có chút bối rối.
" Lão phu sớm biết ngươi có tâm khác thường." Tê Bì cười lạnh nói: " Cây búa này của lão phu, vốn không chỉ có một bộ khẩu quyết, lão phu nói cho ngươi, bất quá chỉ là phương pháp sử dụng thô thiển nhất mà thôi. Tất cả thần khí đều là nhận chủ, nó sao lại có thể để cho người ngoài tự nhiên sử dụng."
Ánh mắt Tiểu Khai đảo qua khắp sân, trái tim chậm rãi trầm xuống.
Tất cả tinh duệ của Bá Cách gia tộc toàn bộ tới rồi, đang đứng phía sau Tê Bì, có đại thiếu gia và nhị thiếu gia, ở phía sau còn có Vũ Ca tiểu thư đang dùng một đôi mắt chán ghét nhìn mình, mà hai bên lại còn có ba ma tộc cao thủ gương mặt tuấn mỹ khi nãy, lại thêm bên ngoài, trên bầu trời rừng trúc rậm rạp che kín ma tộc, có lẽ mỗi người chỉ cần nhổ ngụm nước bọt, đã đủ bao phủ chính mình.
" Hôm nay...sợ là phải xong rồi..." Tiểu Khai nghĩ tới đây, tâm tình ngược lại bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: " Ta không có chiêu gì khác, ngươi ra tay đi."
Khuôn mặt Tê Bì đanh lại, gật đầu nói: " Lão phu cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi lưu lại Trì Tiểu Trúc, cởi Phong Ma Khẩu Quyết cho lão tam, ta sẽ thả ngươi rời đi."
Tiểu Khai không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu nói: " Tiểu Trúc vốn là vợ ta, ta tuyệt không bỏ qua."
Vẻ mặt Tê Bì giận dữ, nhưng lại gắng đè xuống, nói: " Được, lão phu bình sinh kính trọng nhất chính là ma luyện sư, niệm tình đại sư là đệ nhất ma luyện sư của ma giới, lão phu sẽ khoan dung một lần nữa. Chỉ cần ngươi trị tốt cho con ta, lão phu sẽ thả ngươi rời đi, từ nay về sau sẽ tuyệt không truy cứu."
Đại thiếu gia nghe được khẩn trương, kêu lên: " Cha, còn có Tiểu Trúc muội muội..."
Tê Bì hung hăng trừng mắt: " Câm miệng!"
Tiểu Khai cũng không suy nghĩ, đừng nói là hắn không có cách nào giải được Phong Ma Khẩu Quyết, cho dù hắn biết giải, hắn cũng tuyệt đối không tin Tê Bì sẽ thả hắn, người trong ma giới lòng dạ độc ác hắn cũng nhận thức không ít, đối mặt với trường hợp này, hắn lập tức lắc đầu nói: " Thực xin lỗi, ta cự tuyệt."
Lần này Tê Bì thật sự là nổi giận, chợt quát một tiếng: " Đã ngươi muốn chết, ta đây thành toàn ngươi!"
Tiểu Khai một tay nắm chặt Sáng Thế Bảo Bình, trong lòng cả nửa điểm tin tưởng cũng không có, cắn răng ngạnh xương nói: " Ngươi tới đi."
Tê Bì rống to một tiếng, Bàn Cổ Phủ trong tay nhất thời hóa thành quang ảnh đầy trời, hướng Tiểu Khai đập vào mặt mà đến!
Lúc này đây, trong lòng Tê Bì ôm hận, đã ra tay toàn lực, thề muốn đem Tiểu Khai chém thành mảnh nhỏ. Huống chi hắn cầm thần khí trong tay, đây đã là hình thái cực mạnh nhất, có lẽ dù là Ma Tôn lúc này, cũng không dám ngay mặt cản trở một kích, ở đây chúng ma tộc nhìn thấy, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, chờ xem Tiểu Khai bị chém thành huyết nhục tan tành trong nháy mắt.
Trong nháy mắt chạm nhau, Tiểu Khai ngoại trừ xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, căn bản không kịp làm ra phản ứng gì khác.
Bàn Cổ Phủ với lôi đình vạn quân chi thế đánh lên Sáng Thế Bảo Bình, Tiểu Khai nhất thời khí huyết quay cuồng, giống như bị người hung hăng đánh một quyền vào bụng, oa nhổ một búng máu.
Nhưng Bàn Cổ Phủ không chút dừng lại, chỉ va chạm với bảo bình, rồi đột nhiên biến mất trong mắt Tiểu Khai, rồi sau đó, bên tai Tiểu Khai chỉ nghe được " đinh đinh đương đương binh binh bàng bàng" không ngừng bên tai, phảng phất toàn thân cao thấp như bị vật gì đánh trúng, đánh cho hắn toàn thân đau đớn, trước mắt một mảnh biến thành màu đen, trong tích tắc, cũng không biết đến tột cùng là nghe được bao nhiêu âm thanh, sau đó rốt cuộc " oanh long" một tiếng, Tê Bì chụp lại cây búa, đăng đăng đăng thối lui ba bước, dùng sức nhổ ra một hơi dài, cả giận nói: " Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"
Phải biết rằng một chiêu này của Tê Bì, kỳ thật rất có giảng cứu, Bàn Cổ Phủ tuy lớn, nhưng lại nhẹ nhàng vô cùng, lưỡi búa càng không gì không xuyên, cho nên thích hợp dùng nhanh chế chậm, Tê Bì vừa rồi nhìn tưởng một chiêu, kỳ thật đã túc túc bổ ra mấy trăm búa, thực lực của Tiểu Khai cùng hắn như trời với đất, chỉ dùng Sáng Thế Bảo Bình ngăn được một chiêu thì đã bị trực tiếp chấn thành nội thương, cho nên, mấy trăm búa sau đó thật sự là bổ lên trên người Tiểu Khai.
Nhưng vấn đề xảy ra ở chỗ này.
Bàn Cổ Phủ thân là thần khí, trong tam giới không có thứ gì nó không chém được, nhưng nó vừa bổ vào sau lưng Tiểu Khai, đã bị một cỗ lực lượng cường đại mênh mông như biển bắn ngược trở về, dựa theo phỏng chừng của Tê Bì, đây là vì cỗ lực lượng này không phản công mà thôi, nếu không sẽ không chỉ hất ngược cây búa trở về, mà là sẽ đem mình chấn thành nội thương.
Điểm chết người chính là, hắn phát hiện cỗ lực lượng này, cư nhiên tương đương quen thuộc, như thế nào xem ra lại giống như lão đối đầu Vong Xuyên Quân Hắc Long lực, muốn nói có gì không giống, thì phải là cỗ lực lượng này rõ ràng càng lớn hơn Vong Xuyên Quân, càng tinh thuần hơn.
Đương nhiên, Tê Bì kinh qua sa trường, tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên cổ tay hắn vừa chuyển, lại bổ tới ngực Tiểu Khai, một lần này, lại bổ trúng một thứ khác.
Thứ này không ẩn chứa lực lượng đáng sợ gì, nhưng thứ này cứng, phi thường cứng, cứng ngoài dự đoán mọi người, Tê Bì phảng phất nghe được bảo bối của mình phát ra " khách sát" một tiếng vang, là giống như cây búa chém trúng mặt băng xuất ra một lỗ khuyết, lần này cả kinh không giống bình thường, ý niệm đầu tiên trong đầu Tê Bì chính là: thay chỗ khác thử xem.
Trước ngực phía sau lưng đều không được, tự nhiên phải là ở dưới, phá đi đan điền, hủy hồn phách nguyên anh, đây cũng là một lựa chọn a, cho nên Tê Bì xuất ra hơn hai mươi búa cuối cùng, đã toàn bộ hướng thẳng tới vùng bụng dưới của Tiểu Khai.
Chỉ một chút này, đã bổ trúng một thứ càng cổ quái gì đó.
Không bị bắn ngược, không có độ cứng, ra vẻ không có gì chống cự, nhưng lưỡi búa chém tới, thì giống như chém vào trong bùn đất, nửa điểm phản ứng đều không có, đảo mắt đã chém hết hai mươi búa, Tiểu Khai làm ra hình dáng không có việc gì, đứng ở nơi đó cả động cũng không động một chút, lần này Tê Bì thật sự là bị hù dọa, không nói hai lời, cả người bật lui, bật thốt lên: " Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"
Sự tình này chỉ có thể nói Tê Bì tự tìm khó, nếu hắn trực tiếp chém thẳng vào cổ Tiểu Khai, có lẽ chuyện này không còn gì để nói nữa, nhưng trước tiên hắn chém trúng vảy rồng đen, sau lại chém Niết Bàn Tàn Phiến, cuối cùng lại hướng Vô Tự Thiên Thư chém hai mươi búa, chém trúng đều là chút ít pháp bảo cấp biến thái, vậy, giờ phút này hắn kinh nghi không chừng, cũng cảm thấy không được bình thường rồi.
Tiểu Khai liền phản ứng, lập tức ưỡn ngực, cười lạnh: " Muốn biết ta là ai sao? Vậy ngươi xem đây!"
Hắn chậm rãi thò tay vào ngực, móc ra một vật phảng phất giống như lệnh tiễn gì đó, nhẹ nhàng vỗ, chỉ nghe " sưu" một tiếng, thứ này phóng lên cao, trong phút chốc xông lên trời cao vài trăm thước, " ba" một tiếng nổ tung, sương khói tràn ngập, nhất thời hình thành một đầu cự long dài miên duyên trăm thước, phát ra một tiếng rồng ngâm " ngao" cực kỳ hình tượng.
Tê Bì bật thốt: " Vong Xuyên Quân Hắc Long!"
" Đúng vây." Tiểu Khai gật đầu: " Ta là sư đệ của hắn."
Đạo yên hoa lệnh tiễn này, chính là tín hiệu ước định của Tiểu Khai và Vong Xuyên Quân ngày đó, thứ này phóng lên, Vong Xuyên Quân sẽ dẫn Vũ Nguyệt Yêu Linh và Liệt Hỏa Ám Linh trực tiếp đánh vào Bá Cách gia, tiếp ứng Bàn Cổ Phủ của Tiểu Khai.
Tê Bì lập tức ý thức được điểm này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Tê Bì đã biến mất tại chỗ, xa xa truyền đến thanh âm vội vàng của hắn: " Ta đi chặn lại Vong Xuyên Quân, các ngươi cùng tiến lên, đừng cho Nghiêm Tiểu Khai chạy thoát!"
Tiểu Khai hắc hắc cười lạnh: " Trời phạt còn chưa tới, vội chạy đi đâu."
Tiểu Trúc ngạc nhiên nói: " Trời phạt? Trời phạt gì?"
Lời còn chưa dứt, chợt nhìn thấy xa xa, bỗng nhiên " hoa lạp" một tiếng nổ, một đạo ngọn lửa ngăm đen như mực từ trên mặt đất phun ra, phóng lên cao, trong hỏa quang, một bóng người phảng phất như bị thiêu trúng chân nhảy tung lên, phát ra " ai yêu" một tiếng kêu kinh hoảng thất thố.
Người này không phải ai khác, chính là Tê Bì Nhĩ Bá Cách.
Đạo hỏa quang này đen đến mức che cả ánh sáng, lực lượng ẩn chứa trong đó có thể tưởng tượng, chúng ma tộc từ xa nhìn lại, đều cảm thấy quỷ dị không hiểu, nhịn không được đều nghĩ: " Địa ngục lửa ma này từ đâu mà đến, thế nhưng có thể thiêu tộc trưởng thành như vậy!"
Tê Bì lần này thật là ăn phải đau khổ, cỗ ngọn lửa này mãnh liệt, viễn siêu ngoài sự tưởng tượng của hắn, thế nhưng làm cháy sạch cả người hắn đau đớn, không thể không rơi xuống đất, đảo mắt, lông mày râu mép cháy sạch không còn một mảnh, toàn thân quần áo đều thiêu thành tro bụi, hắn vốn muốn chạy trốn, nhưng cỗ ngọn lửa này phảng phất như thông linh, đuổi theo hắn đốt, vẫn đốt mãi tới năm phút mới đột nhiên lùi trở về dưới đất.
Tê Bì bạo nộ như điên, quát to: " Ai? Đi ra cho ta!" Hắn một bên quát hỏi, một bên kích mạch một quyền xuống mặt đất, ma giới năm đại cao thủ thực lực có thể nhìn ra, đầy trời đều là bùn đất bay tung, ở tại chỗ nhất thời kích mở ra một cái hố to siêu cấp chừng mấy chục thước sâu, nhìn qua, chỉ cần dẫn nước vào là có thể làm thành một hồ nước.
Đương nhiên, dưới đất trống trơn, căn bản tìm không ra vị nào đã đốt lửa.
Tiểu Khai cười một tiếng phảng phất như hồ ly: " Cả Vô Tự Thiên Thư ngươi cũng dám đánh, xem, bị trời phạt rồi đó, hừ hừ, đáng đời."
Tiểu Trúc xem vào trong mắt, bỗng nhiên nhớ tới trước đây Tiểu Khai có kể cho mình nghe câu chuyện, vị Hoàng Sơn chưởng môn Tùng Phong đạo trưởng trong chuyện xưa từng bị thiêu qua, nhất thời môi khẽ run lên, không tiếng động nở nụ cười
Cuối cùng Tê Bì cũng rời khỏi, nhưng ở bên này vô số cao thủ của Bá Cách gia tộc lại chậm rãi xông tới, đứng ở đầu tiên chính là Vũ Ca tiểu thư. Mà trong tay Vũ Ca tiểu thư, chính là Bàn Cổ Phủ.
Tiểu Khai kỳ lạ hỏi: " Tê Bì đại nhân sao lại đưa Bàn Cổ Phủ cho ngươi?"
Vũ Ca tiểu thư cười lạnh không nói, gương mặt bao phủ sát khí, cô ta đã sớm hận Tiểu Khai đến thấu xương, trước kia vì đại kế của cha nên vẫn ẩn nhẫn, bây giờ cuối cùng đã đến thời điểm trút giận, giờ phút nàng cô nàng nghiến chặt hàm răng, mày liễu nhướng cao, đầu ngón tay nắm chặt cán búa, hiển nhiên đã vận hết ma công toàn thân, muốn dùng một kích giết chết Tiểu Khai.
Đôi mắt Tiểu Khai vừa chuyển, lại nói: " Đại ca ngươi mới là tộc trưởng tương lai của Bá Cách gia tộc, vì sao ngươi không đưa cây búa cho hắn?"
" Nghiêm Tiểu Khai, đến lúc này rồi, ngươi đừng mong ly gián." Đại thiếu gia nở nụ cười: " Vốn tiểu muội là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của chúng ta, cha đưa cây búa cho nàng, chúng ta đều không có ý kiến."
Tiểu Khai rất là kinh ngạc, nói: " Di, nương tử, nguyên lai ngươi mới là đệ nhất cao thủ của Bá Cách gia tộc nha, nhưng ngươi lại thân nữ nhi, cũng đừng quên hôn ước của chúng ta nga."
Giờ phút này Vũ Ca tiểu thư thần thái tỉnh táo đến đáng sợ, bổn ý của Tiểu Khai chỉ là muốn thiêu động tâm thần của cô ta, vì muốn tạo cho mình một cơ hội, nhưng khi thốt ra lời này, rõ ràng là đã đốt lửa, gương mặt Vũ Ca tiểu thư từ trắng thành hồng, từ hồng thành xanh, sau đó nổ bạo.
" Nghiêm Tiểu Khai! Bổn cô nương đã sớm không còn nhẫn nhịn ngươi được nữa, hôm ngươi lại còn dám khiêu khích, bổn cô nương lúc này phát hạ thiên ma độc thệ, mặc dù lên trời xuống đất tận cuộc đời này, cũng phải giết chết ngươi, nếu như phản lời thề, khiến cho ta...khiến cho ta đời này không thể gả chồng được nữa!" Vũ Ca tiểu thư rống giận, vừa dùng sức, Bàn Cổ Phủ giơ cao, hướng Tiểu Khai chém tới.
Thiên Ma Độc Thệ vừa ra, từ nay về sau không được cãi lời, Tiểu Khai vừa nghe lời này, chỉ biết mình đã nói sai lời, trong phút chốc, hoàn toàn trở mặt, luống cuống tay chân xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, quát to một tiếng: " Chạy mau a!" Lôi kéo Tiểu Trúc chạy ngược ra sau.
Ma tộc trong rừng trúc chừng mấy ngàn người, muốn xông vào cũng không có nửa điểm cơ hội, nhưng mặt sau rừng trúc, chính là hậu hoa viên phương hướng lại hoàn toàn trống trơn, giờ phút này Tiểu Khai đang kinh hoảng, tự nhiên phải tìm địa phương ít người nhất mà chạy.
Bàn Cổ Phủ đánh lên Sáng Thế Bảo Bình, rõ ràng lực lượng của Bàn Cổ Phủ mạnh hơn nhiều lắm, Tiểu Khai bị đánh cho toàn thân phát run, nhanh chóng thu hồi Sáng Thế Bảo Bình, cắm đầu chạy trối chết.
Tiểu Trúc lần này tỉnh lại, thì cũng chưa từng bị người đụng chạm qua, cả đại thiếu gia vốn là vị hôn phu của nàng, còn chưa dám chạm nàng một chút, giờ phút này lại bị Tiểu Khai nắm chặt bàn tay ngọc, nhất thời trên mặt đỏ hồng, vốn định dùng sức hất ra, nhưng mắt nhìn Tiểu Khai thần tình đẫm mồ hôi và vết máu nơi khóe miệng, suy nghĩ một chút vị nam nhân này vì muốn mang mình đi, mạo hiểm bao nhiêu nguy hiểm, suy nghĩ lại mình từng nghe qua chuyện xưa chẳng biết là thật hay giả kia, trong lòng hốt nhiên có chút vừa động, lặng lẽ cúi đầu xuống, mặc cho hắn kéo chạy về phía trước.
Vũ Ca tiểu thư không nói hai lời, cầm Bàn Cổ Phủ mau chóng đuổi theo phía sau, muốn đơn thân một mình chém giết Tiểu Khai.
Ma tộc phía sau cũng đuổi theo, đại thiếu gia chạy nhanh nói: " Bên kia không có đường đi, mọi người không cần gấp, không cần kinh hãi, vây khốn chết bọn họ nơi đó."
Chúng ma tộc âm thầm làm theo, thả chậm bước chân, chậm rãi vây quanh.
Tiểu Khai chạy một lát, đột nhiên dừng chân lại, hoắc nhiên xoay người.
" Chạy đi, ngươi chạy đi." Vũ Ca tiểu thư thần tình sát khí, cười lạnh đứng đối diện: " Ta thật muốn nhìn, hôm nay ngươi có thể còn sống đi ra ngoài hay không!"
Con đường này quả nhiên là đường chết, ở phía sau lưng Tiểu Khai chính là cấm khu của Bá Cách gia tộc, cánh cửa màu đen kia đang lẳng lặng đứng ngay phía sau, Tiểu Khai biết, chỉ cần chạm vào nó, có lẽ trong khoảnh khắc sẽ bị thiêu thành tro bụi, chính mình muốn đi ra ngoài, có lẽ chỉ còn lại một con đường: đánh bại Vũ Ca tiểu thư.
Tiểu Khai thở dài, sờ tay vào ngực, sờ vào cọng lông khỉ trong đó.
" Hầu tử a hầu tử, lần này dù ngươi chửi ta thế nào, ta cũng bất chấp, hôm nay ta phải tìm ngươi hỗ trợ rồi." Tiểu Khai thầm nghĩ: " Nếu không, ta có lẽ không qua được cửa này."
Vũ Ca tiểu thư thật ra băng tuyết thông minh, tuyệt không phạm vào sai lầm của cha cô ta, cô ta sẽ không cho Tiểu Khai cơ hội phản ứng, giương tay lên, Bàn Cổ Phủ đã bổ tới. Cô ta thân là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Bá Cách gia tộc, thực lực đã có bốn năm phần hỏa hầu của Tê Bì, nếu nói đơn giản, vượt qua Tiểu Khai đâu chỉ thập bội, Tiểu Khai đâu còn thời gian lấy sợi lông khỉ, chỉ còn kịp động ý niệm trong đầu, lại xuất ra Sáng Thế Bảo Bình.
Sáng Thế Bảo Bình theo tính chất và cảnh giới mà nói, đích thật là có thể so sánh với thần khí như Bàn Cổ Phủ, nhưng lực lượng cường độ mà xem, vẫn còn kém quá xa, thời điểm mà Tiểu Khai phân tích Bàn Cổ Phủ, chỉ dám hút đi một tia lực lượng tiến vào Di Lạc Chi Tâm, mà thời điểm chế tác ra Sáng Thế Bảo Bình, cũng không chút kiêng kị hút hết toàn bộ lực lượng trong hắc ngọc, từ điểm đó có thể nhìn ra hai bên chênh lệch lớn bao nhiêu. Nếu không phải Vạn Uẩn Bình chính là do Đa Tình Công Tử đích thân luyện chế ra thần khí chính thức, có lẽ lần đầu tiên bị Bàn Cổ Phủ đánh xuống, đã đánh nó thành dập nát.
Giờ phút này Vũ Ca tiểu thư ôm hận bổ tới, lại không thể giống như cha cô ta, lại chém lung tung hơn mười búa, mà là thật sự chỉ dùng một chiêu, ngưng tụ công lực toàn thân. Một búa này xuống tới, Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm đại chấn, phảng phất như toàn thân bị đánh tan, máu tươi trong cơ thể nhất thời không thể khống chế tứ tán chảy ra, chỉ nghe " phốc, phốc, phốc" mấy tiếng vang lên, từ khóe miệng hắn, khóe mắt, mũi và lỗ tai đồng thời thấm ra máu tươi, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
" Nghiêm Tiểu Khai..." Tiểu Trúc cả kinh mở to hai mắt nhìn, một tay nắm chặt tay Tiểu Khai.
Vũ Ca tiểu thư cắn chặt răng, không chút chần chờ, lại chém tới một búa, phảng phất như thái sơn áp xuống chém tới lần nữa!
Tính tình cố chấp của Tiểu Khai bộc phát, hắn dùng sức nuốt ngụm máu, nhướng cao mày, ném Sáng Thế Bảo Bình ra ngoài: " Cản cho ta!"
" Ba!" Trong tiếng vang thanh thúy nứt vỡ, Sáng Thế Bảo Bình run rẩy, bạch quang bị tiêu mất, mềm nhũn rơi xuống trong tay Tiểu Khai, mà thân thể Tiểu Khai, lại bị chém bay ngược, trực tiếp hướng cánh cửa cấm khu đánh tới!
Tiểu Khai muốn buông tay Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Trúc lại nắm chặt tay Tiểu Khai, nhất định không buông ra, thân hình nàng nhẹ nhàng bay lên, đi theo Tiểu Khai chàng vào trong cánh cửa.
Sắc mặt Vũ Ca tiểu thư vui mừng, đang chờ xem bộ dáng hai người bị thiêu thành tro bụi, nhưng khi thân hình hai người chạm đến cánh cửa, thì ngọn lửa vừa bốc lên, đã liền biến mất, mà thân hình hai người, chỉ có chút chợt lóe, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
" Bọn họ bị thiêu chết rồi sao?" Đại thiếu gia thần tình mê hoặc tiêu sái đi tới.
" Không có." Vũ Ca tiểu thư cắn chặt răng, trầm giọng nói: " Bọn họ không ngờ đã đi vào trong."
" Đi vào trong! Có lầm hay không!" Đại thiếu gia kinh hô: " Không phải cha nói, phàm ai chạm đến cánh cửa này, đều sẽ bị đốt thành tro bụi hay sao?"
" Ngươi nghe được chỉ là nửa câu đầu." Vũ Ca tiểu thư vẻ mặt tràn ngập không cam lòng: " Cha còn nói qua, nếu trên người có thần khí, ngọn lửa không thể thiêu chết hắn, sẽ xuyên qua cánh cửa cấm khu, tiến vào trong đó."
Đại thiếu gia líu lưỡi nói: " Vậy...cánh cửa này rốt cuộc là gì?"
Vũ Ca tiểu thư chậm rãi lắc đầu: " Ta không biết."
Nhị thiếu gia cũng chậm rãi đi tới, âm dương quái khí nói: " Đã như vầy, sao tiểu muội không truy vào xem?"
Đại thiếu gia quát lớn: " Nhị đệ, không được nói bậy!"
Nhị thiếu gia cũng không sợ hắn, ngược lại cười có chút hả hê: " Tiểu muội vừa rồi còn phát ra thiên ma độc thệ, nói phải giết Nghiêm Tiểu Khai, nếu như bỏ qua, thì cả đời không thể gả ra ngoài đó sao?"
Đại thiếu gia cả giận nói: " Ngươi cút xuống cho ta!"
Nhị thiếu gia dù sao cũng không dám đắc tội tộc trưởng tương lai, vẻ mặt giận dữ chợt lóe rồi biến mất, chậm rãi lui đi xuống.
Đại thiếu gia lôi kéo Vũ Ca tiểu thư muốn đi trở về, nói: " Tiểu muội, cha đang một mình ngăn cản Vong Xuyên Quân, chúng ta nhanh đi hỗ trợ."
Vũ Ca tránh thoát tay của đại thiếu gia, cắn răng nói: " Nhị ca nói không sai, ta nên đi vào xem."
Đại thiếu gia cả kinh: " Tiểu muội, muội ngàn vạn lần đừng hồ đồ, nơi này ngay cả cha cũng không dám đi vào, nghe nói là do thủ hộ ma thần Cửu Thiên Huyền Nữ của Bá Cách gia tộc thiết trí, đó là cấm khu của thần a!"
" Ta mặc kệ!" Vũ Ca tiểu thư thần thái dị thường nghiêm túc, cắn chặt mái tóc nơi khóe miệng, nhìn ra tràn ngập vẻ quyết tuyệt: " Bàn Cổ Phủ trong tay ta cũng là thần khí, bọn họ đi được, ta cũng đi được!"
Đại thiếu gia cả kinh hít một hơi rét lạnh, kéo mạnh tay Vũ Ca tiểu thư: " Không được hồ đồ, theo ta trở về!"
Vũ Ca tiểu thư lại hất tay đại thiếu gia, công lực của cô ta hơn xa đại thiếu gia, cái hất này, đã trực tiếp hất đại thiếu gia ra xa hai ba thước, không cho đại thiếu gia thêm cơ hội khuyên ngăn, hai tay ôm chặt Bàn Cổ Phủ, đánh thẳng vào cánh cửa cấm khu!
" Trời ạ! Tiểu muội, muội không muốn sống nữa!" Đại thiếu gia sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim không còn đập.
Hoàn hảo...hoàn hảo...trên Bàn Cổ Phủ hiện lên một mạt hàn quang kinh tâm động phách, thân hình Vũ Ca tiểu thư đã lọt vào trong cánh cửa.
Lại nói khi Tiểu Khai chạm đến cánh cửa, chỉ cảm thấy một trận đau đớn nóng rực toàn thân, vốn nghĩ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng trước ngực, sau lưng, vùng bụng ba chỗ truyền đến cảm giác mát mẻ, sau đó...hắn phát hiện mình đã đi tới một địa phương hoàn toàn lạ lẫm.
Bên người, Trì Tiểu Trúc đang mỉm cười nhìn hắn, toàn thân không hề tổn thương, dù là sợi tóc đang bay, cũng không hề bị thiêu hủy nửa sợi.
" Chúng ta...còn còn sống?" Tiểu Khai ha ha nói: " Nơi này chẳng lẽ là cấm khu?"
" Ta không biết cái gì là cấm khu." Tiểu Trúc có chút đỏ mặt, thấp giọng cười nói: " Nhưng...ngươi có thể buông tay ra không?"
Gương mặt Tiểu Khai đỏ bừng, nhanh chóng buông tay ra, ấp úng nói: " Thực xin lỗi...thực xin lỗi...ta...ta không phải cố ý."
Tiểu Trúc lơ đễnh lắc đầu, nói: " Ngươi có biết đây là địa phương gì không?"
Đây là một địa phương mà có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung.
Trong tay Tiểu Khai đột nhiên không còn, cây búa dài hơn một thước kia nhất thời hư không tiêu mất, sau một khắc, Tê Bì đứng ngay đương trường, tay phải nắm chặt Bàn Cổ Phủ, đang lạnh lùng nhìn Tiểu Khai: " Ngươi còn có chiêu gì, lão phu cho ngươi thi triển."
" Này...đây là tại sao thế này?" Tiểu Khai nhất thời có chút bối rối.
" Lão phu sớm biết ngươi có tâm khác thường." Tê Bì cười lạnh nói: " Cây búa này của lão phu, vốn không chỉ có một bộ khẩu quyết, lão phu nói cho ngươi, bất quá chỉ là phương pháp sử dụng thô thiển nhất mà thôi. Tất cả thần khí đều là nhận chủ, nó sao lại có thể để cho người ngoài tự nhiên sử dụng."
Ánh mắt Tiểu Khai đảo qua khắp sân, trái tim chậm rãi trầm xuống.
Tất cả tinh duệ của Bá Cách gia tộc toàn bộ tới rồi, đang đứng phía sau Tê Bì, có đại thiếu gia và nhị thiếu gia, ở phía sau còn có Vũ Ca tiểu thư đang dùng một đôi mắt chán ghét nhìn mình, mà hai bên lại còn có ba ma tộc cao thủ gương mặt tuấn mỹ khi nãy, lại thêm bên ngoài, trên bầu trời rừng trúc rậm rạp che kín ma tộc, có lẽ mỗi người chỉ cần nhổ ngụm nước bọt, đã đủ bao phủ chính mình.
" Hôm nay...sợ là phải xong rồi..." Tiểu Khai nghĩ tới đây, tâm tình ngược lại bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: " Ta không có chiêu gì khác, ngươi ra tay đi."
Khuôn mặt Tê Bì đanh lại, gật đầu nói: " Lão phu cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi lưu lại Trì Tiểu Trúc, cởi Phong Ma Khẩu Quyết cho lão tam, ta sẽ thả ngươi rời đi."
Tiểu Khai không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu nói: " Tiểu Trúc vốn là vợ ta, ta tuyệt không bỏ qua."
Vẻ mặt Tê Bì giận dữ, nhưng lại gắng đè xuống, nói: " Được, lão phu bình sinh kính trọng nhất chính là ma luyện sư, niệm tình đại sư là đệ nhất ma luyện sư của ma giới, lão phu sẽ khoan dung một lần nữa. Chỉ cần ngươi trị tốt cho con ta, lão phu sẽ thả ngươi rời đi, từ nay về sau sẽ tuyệt không truy cứu."
Đại thiếu gia nghe được khẩn trương, kêu lên: " Cha, còn có Tiểu Trúc muội muội..."
Tê Bì hung hăng trừng mắt: " Câm miệng!"
Tiểu Khai cũng không suy nghĩ, đừng nói là hắn không có cách nào giải được Phong Ma Khẩu Quyết, cho dù hắn biết giải, hắn cũng tuyệt đối không tin Tê Bì sẽ thả hắn, người trong ma giới lòng dạ độc ác hắn cũng nhận thức không ít, đối mặt với trường hợp này, hắn lập tức lắc đầu nói: " Thực xin lỗi, ta cự tuyệt."
Lần này Tê Bì thật sự là nổi giận, chợt quát một tiếng: " Đã ngươi muốn chết, ta đây thành toàn ngươi!"
Tiểu Khai một tay nắm chặt Sáng Thế Bảo Bình, trong lòng cả nửa điểm tin tưởng cũng không có, cắn răng ngạnh xương nói: " Ngươi tới đi."
Tê Bì rống to một tiếng, Bàn Cổ Phủ trong tay nhất thời hóa thành quang ảnh đầy trời, hướng Tiểu Khai đập vào mặt mà đến!
Lúc này đây, trong lòng Tê Bì ôm hận, đã ra tay toàn lực, thề muốn đem Tiểu Khai chém thành mảnh nhỏ. Huống chi hắn cầm thần khí trong tay, đây đã là hình thái cực mạnh nhất, có lẽ dù là Ma Tôn lúc này, cũng không dám ngay mặt cản trở một kích, ở đây chúng ma tộc nhìn thấy, mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, chờ xem Tiểu Khai bị chém thành huyết nhục tan tành trong nháy mắt.
Trong nháy mắt chạm nhau, Tiểu Khai ngoại trừ xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, căn bản không kịp làm ra phản ứng gì khác.
Bàn Cổ Phủ với lôi đình vạn quân chi thế đánh lên Sáng Thế Bảo Bình, Tiểu Khai nhất thời khí huyết quay cuồng, giống như bị người hung hăng đánh một quyền vào bụng, oa nhổ một búng máu.
Nhưng Bàn Cổ Phủ không chút dừng lại, chỉ va chạm với bảo bình, rồi đột nhiên biến mất trong mắt Tiểu Khai, rồi sau đó, bên tai Tiểu Khai chỉ nghe được " đinh đinh đương đương binh binh bàng bàng" không ngừng bên tai, phảng phất toàn thân cao thấp như bị vật gì đánh trúng, đánh cho hắn toàn thân đau đớn, trước mắt một mảnh biến thành màu đen, trong tích tắc, cũng không biết đến tột cùng là nghe được bao nhiêu âm thanh, sau đó rốt cuộc " oanh long" một tiếng, Tê Bì chụp lại cây búa, đăng đăng đăng thối lui ba bước, dùng sức nhổ ra một hơi dài, cả giận nói: " Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"
Phải biết rằng một chiêu này của Tê Bì, kỳ thật rất có giảng cứu, Bàn Cổ Phủ tuy lớn, nhưng lại nhẹ nhàng vô cùng, lưỡi búa càng không gì không xuyên, cho nên thích hợp dùng nhanh chế chậm, Tê Bì vừa rồi nhìn tưởng một chiêu, kỳ thật đã túc túc bổ ra mấy trăm búa, thực lực của Tiểu Khai cùng hắn như trời với đất, chỉ dùng Sáng Thế Bảo Bình ngăn được một chiêu thì đã bị trực tiếp chấn thành nội thương, cho nên, mấy trăm búa sau đó thật sự là bổ lên trên người Tiểu Khai.
Nhưng vấn đề xảy ra ở chỗ này.
Bàn Cổ Phủ thân là thần khí, trong tam giới không có thứ gì nó không chém được, nhưng nó vừa bổ vào sau lưng Tiểu Khai, đã bị một cỗ lực lượng cường đại mênh mông như biển bắn ngược trở về, dựa theo phỏng chừng của Tê Bì, đây là vì cỗ lực lượng này không phản công mà thôi, nếu không sẽ không chỉ hất ngược cây búa trở về, mà là sẽ đem mình chấn thành nội thương.
Điểm chết người chính là, hắn phát hiện cỗ lực lượng này, cư nhiên tương đương quen thuộc, như thế nào xem ra lại giống như lão đối đầu Vong Xuyên Quân Hắc Long lực, muốn nói có gì không giống, thì phải là cỗ lực lượng này rõ ràng càng lớn hơn Vong Xuyên Quân, càng tinh thuần hơn.
Đương nhiên, Tê Bì kinh qua sa trường, tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên cổ tay hắn vừa chuyển, lại bổ tới ngực Tiểu Khai, một lần này, lại bổ trúng một thứ khác.
Thứ này không ẩn chứa lực lượng đáng sợ gì, nhưng thứ này cứng, phi thường cứng, cứng ngoài dự đoán mọi người, Tê Bì phảng phất nghe được bảo bối của mình phát ra " khách sát" một tiếng vang, là giống như cây búa chém trúng mặt băng xuất ra một lỗ khuyết, lần này cả kinh không giống bình thường, ý niệm đầu tiên trong đầu Tê Bì chính là: thay chỗ khác thử xem.
Trước ngực phía sau lưng đều không được, tự nhiên phải là ở dưới, phá đi đan điền, hủy hồn phách nguyên anh, đây cũng là một lựa chọn a, cho nên Tê Bì xuất ra hơn hai mươi búa cuối cùng, đã toàn bộ hướng thẳng tới vùng bụng dưới của Tiểu Khai.
Chỉ một chút này, đã bổ trúng một thứ càng cổ quái gì đó.
Không bị bắn ngược, không có độ cứng, ra vẻ không có gì chống cự, nhưng lưỡi búa chém tới, thì giống như chém vào trong bùn đất, nửa điểm phản ứng đều không có, đảo mắt đã chém hết hai mươi búa, Tiểu Khai làm ra hình dáng không có việc gì, đứng ở nơi đó cả động cũng không động một chút, lần này Tê Bì thật sự là bị hù dọa, không nói hai lời, cả người bật lui, bật thốt lên: " Ngươi...ngươi đến tột cùng là ai?"
Sự tình này chỉ có thể nói Tê Bì tự tìm khó, nếu hắn trực tiếp chém thẳng vào cổ Tiểu Khai, có lẽ chuyện này không còn gì để nói nữa, nhưng trước tiên hắn chém trúng vảy rồng đen, sau lại chém Niết Bàn Tàn Phiến, cuối cùng lại hướng Vô Tự Thiên Thư chém hai mươi búa, chém trúng đều là chút ít pháp bảo cấp biến thái, vậy, giờ phút này hắn kinh nghi không chừng, cũng cảm thấy không được bình thường rồi.
Tiểu Khai liền phản ứng, lập tức ưỡn ngực, cười lạnh: " Muốn biết ta là ai sao? Vậy ngươi xem đây!"
Hắn chậm rãi thò tay vào ngực, móc ra một vật phảng phất giống như lệnh tiễn gì đó, nhẹ nhàng vỗ, chỉ nghe " sưu" một tiếng, thứ này phóng lên cao, trong phút chốc xông lên trời cao vài trăm thước, " ba" một tiếng nổ tung, sương khói tràn ngập, nhất thời hình thành một đầu cự long dài miên duyên trăm thước, phát ra một tiếng rồng ngâm " ngao" cực kỳ hình tượng.
Tê Bì bật thốt: " Vong Xuyên Quân Hắc Long!"
" Đúng vây." Tiểu Khai gật đầu: " Ta là sư đệ của hắn."
Đạo yên hoa lệnh tiễn này, chính là tín hiệu ước định của Tiểu Khai và Vong Xuyên Quân ngày đó, thứ này phóng lên, Vong Xuyên Quân sẽ dẫn Vũ Nguyệt Yêu Linh và Liệt Hỏa Ám Linh trực tiếp đánh vào Bá Cách gia, tiếp ứng Bàn Cổ Phủ của Tiểu Khai.
Tê Bì lập tức ý thức được điểm này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Tê Bì đã biến mất tại chỗ, xa xa truyền đến thanh âm vội vàng của hắn: " Ta đi chặn lại Vong Xuyên Quân, các ngươi cùng tiến lên, đừng cho Nghiêm Tiểu Khai chạy thoát!"
Tiểu Khai hắc hắc cười lạnh: " Trời phạt còn chưa tới, vội chạy đi đâu."
Tiểu Trúc ngạc nhiên nói: " Trời phạt? Trời phạt gì?"
Lời còn chưa dứt, chợt nhìn thấy xa xa, bỗng nhiên " hoa lạp" một tiếng nổ, một đạo ngọn lửa ngăm đen như mực từ trên mặt đất phun ra, phóng lên cao, trong hỏa quang, một bóng người phảng phất như bị thiêu trúng chân nhảy tung lên, phát ra " ai yêu" một tiếng kêu kinh hoảng thất thố.
Người này không phải ai khác, chính là Tê Bì Nhĩ Bá Cách.
Đạo hỏa quang này đen đến mức che cả ánh sáng, lực lượng ẩn chứa trong đó có thể tưởng tượng, chúng ma tộc từ xa nhìn lại, đều cảm thấy quỷ dị không hiểu, nhịn không được đều nghĩ: " Địa ngục lửa ma này từ đâu mà đến, thế nhưng có thể thiêu tộc trưởng thành như vậy!"
Tê Bì lần này thật là ăn phải đau khổ, cỗ ngọn lửa này mãnh liệt, viễn siêu ngoài sự tưởng tượng của hắn, thế nhưng làm cháy sạch cả người hắn đau đớn, không thể không rơi xuống đất, đảo mắt, lông mày râu mép cháy sạch không còn một mảnh, toàn thân quần áo đều thiêu thành tro bụi, hắn vốn muốn chạy trốn, nhưng cỗ ngọn lửa này phảng phất như thông linh, đuổi theo hắn đốt, vẫn đốt mãi tới năm phút mới đột nhiên lùi trở về dưới đất.
Tê Bì bạo nộ như điên, quát to: " Ai? Đi ra cho ta!" Hắn một bên quát hỏi, một bên kích mạch một quyền xuống mặt đất, ma giới năm đại cao thủ thực lực có thể nhìn ra, đầy trời đều là bùn đất bay tung, ở tại chỗ nhất thời kích mở ra một cái hố to siêu cấp chừng mấy chục thước sâu, nhìn qua, chỉ cần dẫn nước vào là có thể làm thành một hồ nước.
Đương nhiên, dưới đất trống trơn, căn bản tìm không ra vị nào đã đốt lửa.
Tiểu Khai cười một tiếng phảng phất như hồ ly: " Cả Vô Tự Thiên Thư ngươi cũng dám đánh, xem, bị trời phạt rồi đó, hừ hừ, đáng đời."
Tiểu Trúc xem vào trong mắt, bỗng nhiên nhớ tới trước đây Tiểu Khai có kể cho mình nghe câu chuyện, vị Hoàng Sơn chưởng môn Tùng Phong đạo trưởng trong chuyện xưa từng bị thiêu qua, nhất thời môi khẽ run lên, không tiếng động nở nụ cười
Cuối cùng Tê Bì cũng rời khỏi, nhưng ở bên này vô số cao thủ của Bá Cách gia tộc lại chậm rãi xông tới, đứng ở đầu tiên chính là Vũ Ca tiểu thư. Mà trong tay Vũ Ca tiểu thư, chính là Bàn Cổ Phủ.
Tiểu Khai kỳ lạ hỏi: " Tê Bì đại nhân sao lại đưa Bàn Cổ Phủ cho ngươi?"
Vũ Ca tiểu thư cười lạnh không nói, gương mặt bao phủ sát khí, cô ta đã sớm hận Tiểu Khai đến thấu xương, trước kia vì đại kế của cha nên vẫn ẩn nhẫn, bây giờ cuối cùng đã đến thời điểm trút giận, giờ phút nàng cô nàng nghiến chặt hàm răng, mày liễu nhướng cao, đầu ngón tay nắm chặt cán búa, hiển nhiên đã vận hết ma công toàn thân, muốn dùng một kích giết chết Tiểu Khai.
Đôi mắt Tiểu Khai vừa chuyển, lại nói: " Đại ca ngươi mới là tộc trưởng tương lai của Bá Cách gia tộc, vì sao ngươi không đưa cây búa cho hắn?"
" Nghiêm Tiểu Khai, đến lúc này rồi, ngươi đừng mong ly gián." Đại thiếu gia nở nụ cười: " Vốn tiểu muội là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của chúng ta, cha đưa cây búa cho nàng, chúng ta đều không có ý kiến."
Tiểu Khai rất là kinh ngạc, nói: " Di, nương tử, nguyên lai ngươi mới là đệ nhất cao thủ của Bá Cách gia tộc nha, nhưng ngươi lại thân nữ nhi, cũng đừng quên hôn ước của chúng ta nga."
Giờ phút này Vũ Ca tiểu thư thần thái tỉnh táo đến đáng sợ, bổn ý của Tiểu Khai chỉ là muốn thiêu động tâm thần của cô ta, vì muốn tạo cho mình một cơ hội, nhưng khi thốt ra lời này, rõ ràng là đã đốt lửa, gương mặt Vũ Ca tiểu thư từ trắng thành hồng, từ hồng thành xanh, sau đó nổ bạo.
" Nghiêm Tiểu Khai! Bổn cô nương đã sớm không còn nhẫn nhịn ngươi được nữa, hôm ngươi lại còn dám khiêu khích, bổn cô nương lúc này phát hạ thiên ma độc thệ, mặc dù lên trời xuống đất tận cuộc đời này, cũng phải giết chết ngươi, nếu như phản lời thề, khiến cho ta...khiến cho ta đời này không thể gả chồng được nữa!" Vũ Ca tiểu thư rống giận, vừa dùng sức, Bàn Cổ Phủ giơ cao, hướng Tiểu Khai chém tới.
Thiên Ma Độc Thệ vừa ra, từ nay về sau không được cãi lời, Tiểu Khai vừa nghe lời này, chỉ biết mình đã nói sai lời, trong phút chốc, hoàn toàn trở mặt, luống cuống tay chân xuất ra Sáng Thế Bảo Bình, quát to một tiếng: " Chạy mau a!" Lôi kéo Tiểu Trúc chạy ngược ra sau.
Ma tộc trong rừng trúc chừng mấy ngàn người, muốn xông vào cũng không có nửa điểm cơ hội, nhưng mặt sau rừng trúc, chính là hậu hoa viên phương hướng lại hoàn toàn trống trơn, giờ phút này Tiểu Khai đang kinh hoảng, tự nhiên phải tìm địa phương ít người nhất mà chạy.
Bàn Cổ Phủ đánh lên Sáng Thế Bảo Bình, rõ ràng lực lượng của Bàn Cổ Phủ mạnh hơn nhiều lắm, Tiểu Khai bị đánh cho toàn thân phát run, nhanh chóng thu hồi Sáng Thế Bảo Bình, cắm đầu chạy trối chết.
Tiểu Trúc lần này tỉnh lại, thì cũng chưa từng bị người đụng chạm qua, cả đại thiếu gia vốn là vị hôn phu của nàng, còn chưa dám chạm nàng một chút, giờ phút này lại bị Tiểu Khai nắm chặt bàn tay ngọc, nhất thời trên mặt đỏ hồng, vốn định dùng sức hất ra, nhưng mắt nhìn Tiểu Khai thần tình đẫm mồ hôi và vết máu nơi khóe miệng, suy nghĩ một chút vị nam nhân này vì muốn mang mình đi, mạo hiểm bao nhiêu nguy hiểm, suy nghĩ lại mình từng nghe qua chuyện xưa chẳng biết là thật hay giả kia, trong lòng hốt nhiên có chút vừa động, lặng lẽ cúi đầu xuống, mặc cho hắn kéo chạy về phía trước.
Vũ Ca tiểu thư không nói hai lời, cầm Bàn Cổ Phủ mau chóng đuổi theo phía sau, muốn đơn thân một mình chém giết Tiểu Khai.
Ma tộc phía sau cũng đuổi theo, đại thiếu gia chạy nhanh nói: " Bên kia không có đường đi, mọi người không cần gấp, không cần kinh hãi, vây khốn chết bọn họ nơi đó."
Chúng ma tộc âm thầm làm theo, thả chậm bước chân, chậm rãi vây quanh.
Tiểu Khai chạy một lát, đột nhiên dừng chân lại, hoắc nhiên xoay người.
" Chạy đi, ngươi chạy đi." Vũ Ca tiểu thư thần tình sát khí, cười lạnh đứng đối diện: " Ta thật muốn nhìn, hôm nay ngươi có thể còn sống đi ra ngoài hay không!"
Con đường này quả nhiên là đường chết, ở phía sau lưng Tiểu Khai chính là cấm khu của Bá Cách gia tộc, cánh cửa màu đen kia đang lẳng lặng đứng ngay phía sau, Tiểu Khai biết, chỉ cần chạm vào nó, có lẽ trong khoảnh khắc sẽ bị thiêu thành tro bụi, chính mình muốn đi ra ngoài, có lẽ chỉ còn lại một con đường: đánh bại Vũ Ca tiểu thư.
Tiểu Khai thở dài, sờ tay vào ngực, sờ vào cọng lông khỉ trong đó.
" Hầu tử a hầu tử, lần này dù ngươi chửi ta thế nào, ta cũng bất chấp, hôm nay ta phải tìm ngươi hỗ trợ rồi." Tiểu Khai thầm nghĩ: " Nếu không, ta có lẽ không qua được cửa này."
Vũ Ca tiểu thư thật ra băng tuyết thông minh, tuyệt không phạm vào sai lầm của cha cô ta, cô ta sẽ không cho Tiểu Khai cơ hội phản ứng, giương tay lên, Bàn Cổ Phủ đã bổ tới. Cô ta thân là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Bá Cách gia tộc, thực lực đã có bốn năm phần hỏa hầu của Tê Bì, nếu nói đơn giản, vượt qua Tiểu Khai đâu chỉ thập bội, Tiểu Khai đâu còn thời gian lấy sợi lông khỉ, chỉ còn kịp động ý niệm trong đầu, lại xuất ra Sáng Thế Bảo Bình.
Sáng Thế Bảo Bình theo tính chất và cảnh giới mà nói, đích thật là có thể so sánh với thần khí như Bàn Cổ Phủ, nhưng lực lượng cường độ mà xem, vẫn còn kém quá xa, thời điểm mà Tiểu Khai phân tích Bàn Cổ Phủ, chỉ dám hút đi một tia lực lượng tiến vào Di Lạc Chi Tâm, mà thời điểm chế tác ra Sáng Thế Bảo Bình, cũng không chút kiêng kị hút hết toàn bộ lực lượng trong hắc ngọc, từ điểm đó có thể nhìn ra hai bên chênh lệch lớn bao nhiêu. Nếu không phải Vạn Uẩn Bình chính là do Đa Tình Công Tử đích thân luyện chế ra thần khí chính thức, có lẽ lần đầu tiên bị Bàn Cổ Phủ đánh xuống, đã đánh nó thành dập nát.
Giờ phút này Vũ Ca tiểu thư ôm hận bổ tới, lại không thể giống như cha cô ta, lại chém lung tung hơn mười búa, mà là thật sự chỉ dùng một chiêu, ngưng tụ công lực toàn thân. Một búa này xuống tới, Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm đại chấn, phảng phất như toàn thân bị đánh tan, máu tươi trong cơ thể nhất thời không thể khống chế tứ tán chảy ra, chỉ nghe " phốc, phốc, phốc" mấy tiếng vang lên, từ khóe miệng hắn, khóe mắt, mũi và lỗ tai đồng thời thấm ra máu tươi, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
" Nghiêm Tiểu Khai..." Tiểu Trúc cả kinh mở to hai mắt nhìn, một tay nắm chặt tay Tiểu Khai.
Vũ Ca tiểu thư cắn chặt răng, không chút chần chờ, lại chém tới một búa, phảng phất như thái sơn áp xuống chém tới lần nữa!
Tính tình cố chấp của Tiểu Khai bộc phát, hắn dùng sức nuốt ngụm máu, nhướng cao mày, ném Sáng Thế Bảo Bình ra ngoài: " Cản cho ta!"
" Ba!" Trong tiếng vang thanh thúy nứt vỡ, Sáng Thế Bảo Bình run rẩy, bạch quang bị tiêu mất, mềm nhũn rơi xuống trong tay Tiểu Khai, mà thân thể Tiểu Khai, lại bị chém bay ngược, trực tiếp hướng cánh cửa cấm khu đánh tới!
Tiểu Khai muốn buông tay Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Trúc lại nắm chặt tay Tiểu Khai, nhất định không buông ra, thân hình nàng nhẹ nhàng bay lên, đi theo Tiểu Khai chàng vào trong cánh cửa.
Sắc mặt Vũ Ca tiểu thư vui mừng, đang chờ xem bộ dáng hai người bị thiêu thành tro bụi, nhưng khi thân hình hai người chạm đến cánh cửa, thì ngọn lửa vừa bốc lên, đã liền biến mất, mà thân hình hai người, chỉ có chút chợt lóe, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
" Bọn họ bị thiêu chết rồi sao?" Đại thiếu gia thần tình mê hoặc tiêu sái đi tới.
" Không có." Vũ Ca tiểu thư cắn chặt răng, trầm giọng nói: " Bọn họ không ngờ đã đi vào trong."
" Đi vào trong! Có lầm hay không!" Đại thiếu gia kinh hô: " Không phải cha nói, phàm ai chạm đến cánh cửa này, đều sẽ bị đốt thành tro bụi hay sao?"
" Ngươi nghe được chỉ là nửa câu đầu." Vũ Ca tiểu thư vẻ mặt tràn ngập không cam lòng: " Cha còn nói qua, nếu trên người có thần khí, ngọn lửa không thể thiêu chết hắn, sẽ xuyên qua cánh cửa cấm khu, tiến vào trong đó."
Đại thiếu gia líu lưỡi nói: " Vậy...cánh cửa này rốt cuộc là gì?"
Vũ Ca tiểu thư chậm rãi lắc đầu: " Ta không biết."
Nhị thiếu gia cũng chậm rãi đi tới, âm dương quái khí nói: " Đã như vầy, sao tiểu muội không truy vào xem?"
Đại thiếu gia quát lớn: " Nhị đệ, không được nói bậy!"
Nhị thiếu gia cũng không sợ hắn, ngược lại cười có chút hả hê: " Tiểu muội vừa rồi còn phát ra thiên ma độc thệ, nói phải giết Nghiêm Tiểu Khai, nếu như bỏ qua, thì cả đời không thể gả ra ngoài đó sao?"
Đại thiếu gia cả giận nói: " Ngươi cút xuống cho ta!"
Nhị thiếu gia dù sao cũng không dám đắc tội tộc trưởng tương lai, vẻ mặt giận dữ chợt lóe rồi biến mất, chậm rãi lui đi xuống.
Đại thiếu gia lôi kéo Vũ Ca tiểu thư muốn đi trở về, nói: " Tiểu muội, cha đang một mình ngăn cản Vong Xuyên Quân, chúng ta nhanh đi hỗ trợ."
Vũ Ca tránh thoát tay của đại thiếu gia, cắn răng nói: " Nhị ca nói không sai, ta nên đi vào xem."
Đại thiếu gia cả kinh: " Tiểu muội, muội ngàn vạn lần đừng hồ đồ, nơi này ngay cả cha cũng không dám đi vào, nghe nói là do thủ hộ ma thần Cửu Thiên Huyền Nữ của Bá Cách gia tộc thiết trí, đó là cấm khu của thần a!"
" Ta mặc kệ!" Vũ Ca tiểu thư thần thái dị thường nghiêm túc, cắn chặt mái tóc nơi khóe miệng, nhìn ra tràn ngập vẻ quyết tuyệt: " Bàn Cổ Phủ trong tay ta cũng là thần khí, bọn họ đi được, ta cũng đi được!"
Đại thiếu gia cả kinh hít một hơi rét lạnh, kéo mạnh tay Vũ Ca tiểu thư: " Không được hồ đồ, theo ta trở về!"
Vũ Ca tiểu thư lại hất tay đại thiếu gia, công lực của cô ta hơn xa đại thiếu gia, cái hất này, đã trực tiếp hất đại thiếu gia ra xa hai ba thước, không cho đại thiếu gia thêm cơ hội khuyên ngăn, hai tay ôm chặt Bàn Cổ Phủ, đánh thẳng vào cánh cửa cấm khu!
" Trời ạ! Tiểu muội, muội không muốn sống nữa!" Đại thiếu gia sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trái tim không còn đập.
Hoàn hảo...hoàn hảo...trên Bàn Cổ Phủ hiện lên một mạt hàn quang kinh tâm động phách, thân hình Vũ Ca tiểu thư đã lọt vào trong cánh cửa.
Lại nói khi Tiểu Khai chạm đến cánh cửa, chỉ cảm thấy một trận đau đớn nóng rực toàn thân, vốn nghĩ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng trước ngực, sau lưng, vùng bụng ba chỗ truyền đến cảm giác mát mẻ, sau đó...hắn phát hiện mình đã đi tới một địa phương hoàn toàn lạ lẫm.
Bên người, Trì Tiểu Trúc đang mỉm cười nhìn hắn, toàn thân không hề tổn thương, dù là sợi tóc đang bay, cũng không hề bị thiêu hủy nửa sợi.
" Chúng ta...còn còn sống?" Tiểu Khai ha ha nói: " Nơi này chẳng lẽ là cấm khu?"
" Ta không biết cái gì là cấm khu." Tiểu Trúc có chút đỏ mặt, thấp giọng cười nói: " Nhưng...ngươi có thể buông tay ra không?"
Gương mặt Tiểu Khai đỏ bừng, nhanh chóng buông tay ra, ấp úng nói: " Thực xin lỗi...thực xin lỗi...ta...ta không phải cố ý."
Tiểu Trúc lơ đễnh lắc đầu, nói: " Ngươi có biết đây là địa phương gì không?"
Đây là một địa phương mà có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.