Quyển 13 - Chương 1: LONG CHI KHÔNG GIAN
Closeads
15/04/2013
Bên cạnh Dao Trì, mắt thấy Tiểu Khai và Tiểu Trúc không biết đi đâu, Lục Mi tiên sinh cả giận nói: " Các ngươi làm gì?"
" Ngươi không có mắt hay sao?" Thiên Ngưu Tử dương dương nói: " Tiểu tử này trong mắt không có tiên nhân, dám hại bọn ta, ta chỉ là cho hắn một chút trừng phạt nho nhỏ."
" Như vậy mà gọi là trừng phạt nho nhỏ?" Phi Hạc thượng nhân đối với ba tiên nhân này sợ muốn chết, nhưng vẫn ngạnh da đầu tiến lên một bước, kháng nghị nói: " Thiên Tuyển môn chủ rơi vào Dao Trì, giờ phút này cả tính mạng cũng mất luôn."
" Ha ha, ha ha, thì tính sao?" Thiên Ma Tử thần tình dữ tợn nói: " Hắn lấy tiên tinh của chúng ta, đã thù không đội trời chung, ta hận không được đánh nát xương hắn thành tro bụi, bằm thây vạn đoạn."
" Không sai, chúng ta đúng là muốn giết hắn, các ngươi có năng lực làm gì?" Thiên Trùng Tử hừ lạnh nói: " Khu khu người tu chân, dám vô lễ đối với chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không sợ thần hình câu diệt!"
Ba người này thật ra nghĩ đến một chuyện, đã không về tiên giới được nữa, vậy ở lại tu chân giới tác uy tác phúc, cũng là một lựa chọn, đối mặt với những người tu chân chẳng khác gì những con kiến tầm thường, bọn họ không hẹn mà cùng quyết định, nhất định phải đàn áp, cho bọn hắn biết thế nào là thị uy.
Sau đó, ba huynh đệ liền nhìn thấy phía sau Lam Điền Ngọc bỗng nhiên toát ra một hạt châu cỡ nắm tay, đối diện ba người tạp đi tới, một cô gái mỹ mạo nhảy ra, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, cả giận nói: " Các ngươi thường mạng cho Tiểu Khai ca ca!"
" Thiết! Một đệ tử, không ngờ mà cũng dám ra tay." Thiên Trùng Tử khinh thường xuất một chưởng, khẽ cười nói: " Khiến cho các ngươi nhìn thử xem lực lượng của tiên nhân ba."
" Oanh!" Một tiếng kinh thiên động địa, một tiếng nổ mạnh ngay trước mặt Thiên Trùng Tử vang lên, khói bụi cuồn cuộn đầy đất, mọi người sát sát ánh mắt, nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Kỳ quái, thật là kỳ quái, vị đệ tử nhỏ Khinh Hồng của Lưu Vân Thủy Tạ, trong Tru Yêu đại hội đã từng triển lãm ra Ngưng Hương bảo châu của nàng, nhưng bảo châu này làm sao lại có đại uy lực như vậy? Nhìn Thiên Trùng Tử thần tình huyết nhục mơ hồ, hai tay run nhè nhẹ, rõ ràng đã bị tạc ra nội thương rất nặng.
Trong cơ thể Khinh Hồng chảy xuôi tiên thiên khí lúc song tu cùng Tiểu Khai, giờ phút này công lực còn hơn ngày đó, tiến bộ đâu chỉ thập bội, một chiêu đắc thủ, Ngưng Hương bảo châu nhất thời lại cao bay, tản mát ra kim quang càng thêm sáng lạn, bao trùm chụp xuống.
" Sư huynh cứu ta!" Thiên Trùng Tử vong hồn bay cao, kêu lên thảm thiết.
Thiên Ngưu Tử " cáp" một tiếng, nhổ ra một ngụm bạch khí nồng đậm, đây là bổn mạng chân khí hắn tu luyện cả đời, bao hàm lực lượng tinh hoa toàn thân, hung hăng đánh lên Ngưng Hương bảo châu!
" Oanh long" một tiếng, lần này đúng là hai bên tương đương.
Thế nhưng ở tại địa phương xa xôi, đã có hai đạo hỏa hồng hào quang bay nhanh phóng tới, thân ảnh kia yêu kiều hư ảnh, xoát một cái đã bay đến bên người Thiên Ngưu Tử, bắt lấy cánh tay hắn, nhất thời đưa thân hình hai trăm cân của hắn ném lên trời cao.
Bên tai Thiên Ngưu Tử gió thổi hô hô, hai cổ tay bị bóp đến vỡ nát, đau đớn toàn thân, không để ý hết thảy tê hống lên: " Linh Trư, ngươi đã đánh lén qua Thiên Tuyển môn chủ, ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Linh Trư hừ lạnh một tiếng, miệng hé ra, nhất thời nhổ ra hai khỏa hạt châu đen nhánh tỏa sáng, hướng về hai đạo hồng ảnh vọt tới, đây chính là bổn mạng ma châu của người trong ma giới.
Hai đạo hồng ảnh này không chút nào sợ hãi, đều tự vươn hai tay, chộp tới hạt châu, sau một khắc, hai người đồng thời " a" một tiếng kêu sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.
Ma châu vừa chạm tới thì liền thu, treo ở giữa không trung, Linh Trư thần sắc lãnh túc, khinh miệt nhìn chăm chú hai đạo hồng ảnh ngã xuống.
Nguyên lai hai người này, chính là Hiểu Nguyệt và Tiểu Hân.
Tiểu Khai cứu Tiểu Trúc một đường đi xa ngàn dặm, hai tiểu hồ ly tốc độ không đủ, chỉ có thể rượt theo ở phía sau, trơ mắt nhìn thấy Tiểu Khai bị đánh rớt vào Dao Trì, giờ phút này hai người chống lại Linh Trư, đã sớm mang lòng muốn chết, mặc dù vừa mới nếm khổ nhiều, nhưng không chút nào chần chờ, hai người cùng hét lớn, liền xông tới.
Đúng lúc này, giữa không trung Thiên Ngưu Tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, " phốc" miệng nhổ ra máu tươi, màu kim hoàng sắc, máu của tiên nhân màu vàng kim, nhất thời cả ánh mặt trời cũng ảm đạm thất sắc, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ngực của Thiên Ngưu Tử đang cắm một thanh phi kiếm lòe lòe hàn quang, một cô gái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi đang lẳng lặng phiêu phù tại không trung, thần sắc lại quyết tuyệt lại trầm thống, từ từ rút kiếm ra, thấp giọng nói: " Đây là kết cục ngươi hại chết Tiểu Khai ca ca."
Người tu chân đông đảo tại hiện trường, thế nhưng không ai nhìn thấy nàng làm sao xuất hiện.
Lam Điền Ngọc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: " Đây là ai? Sao kiếm pháp lại nhanh như vậy?"
" Nàng gọi là Trữ Tình." Khinh Hồng chỉ Tham Ăn Thú dưới chân Trữ Tình, giải thích: " Kiếm pháp của nàng cũng không lợi hại như vậy, lợi hại chính là thần thú dưới thân nàng."
Đúng vậy, con Tham Ăn Thú này đến từ Diệt Thế Chi Môn, hấp thu tất cả tinh hoa năng lượng của Lưu Manh Thỏ đại nhân, trải qua lần thứ hai phân liệt, cuối cùng nhận Trữ Tình là chủ nhân, theo lý luận mà nói, trong cơ thể nó ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cơ hồ đủ để cho nó đứng trên đỉnh của thế giới.
Tham Ăn Thú này trải qua không gian tàn phá cùng với lần thứ hai phân liệt năng lượng giảm mất, giống như là bị vây trong thời kỳ ấu sinh, thật lớn bộ phận năng lượng đều không có giác tỉnh, cho nên bây giờ xem ra cũng không khác gì một con cọp non, nhưng dù vậy, năng lượng khổng lồ của nó, đã xa xa vượt qua Thiên Ngưu Tử. Thiên Ngưu Tử mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt từ giữa không trung quăng ngã đi xuống.
Khinh Hồng không chút nào chần chờ, vỗ đầu Tham Ăn Thú, Tham Ăn Thú nhất thời ngao ô một tiếng rít gào, hướng Linh Trư đánh tới.
" Mẹ nó, nơi đây không thể ở lâu, ta phải đi thôi." Linh Trư thầm nhủ, trầm ngâm nói: " Hắc long xuất thế mặc dù thất bại, nhưng Thiên Tuyển môn chủ dù sao cũng bị ta giết, huống chi hắc long là bị vị kia đuổi đi, mặc dù là Ma Tôn cũng không đổ lên đầu ta, ta cần gì phải cùng đám người tu chân này liều mạng chứ?"
Hắn vừa nghĩ tới đây, nhất thời đưa tay phao xuất Lục Tâm Thông, pháp bảo chính do Ma Tôn chuyên môn ban cho là Ma Giới chí bảo, vừa mới ném ra, nhất thời toàn thân đều bị hắc ám bao phủ, Tham Ăn Thú chàng trúng Lục Tâm Thông, vừa mở miệng ra muốn cắn xé, bỗng nhiên miệng tê rần, toàn thân mềm nhũn, nhất thời từ giữa không trung ngã xuống tới.
Linh Trư lạnh lùng cười, quát: " Nếu không phải Ma Tôn không cho ta dùng bảo bối đối phó người tu chân, hôm nay trong các ngươi cũng không có ai là đối thủ của ta." Nói hết lời, toàn thân hắn hóa thành lưu quang, liền chui vào Dao Trì, thân thể phảng phất như hắc vụ thẩm thấu tiến sâu vào đáy Dao Trì, biến mất.
Phía dưới, Thiên Trùng Tử đang bị Ngưng Hương bảo châu của Khinh Hồng đánh cho chết đi sống lại, kim hoàng sắc, máu tươi màu vàng ói ra từng ngụm từng ngụm, nhìn qua thật sự thê thảm.
Thiên Ma Tử rụt súc cổ, trộm nhìn ra bốn phương tám hướng, phát hiện tất cả mọi người không có chú ý tới hắn, nhất thời kiếm ra khỏi vỏ, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, xoay người vãng xa xa chạy trốn, nhưng vừa bay không tới ba thước, chợt nghe được " xích lạp" một tiếng nước vang rất nhỏ, cả thân hình phảng phất như chàng vào trong một mảnh tường nước, rốt cuộc không thể động đậy.
Ở phía sau bức màn nước, là một tuyệt sắc nữ tử hai mắt ửng đỏ, phảng phất như đã khóc, đang chậm rãi hiện ra, thấp giọng nói: " Ngay cả Tiểu Khai đệ đệ ngươi còn muốn hại, chẳng lẽ còn nghĩ là chạy trốn được hay sao?"
Thiên Ma Tử chỉ cảm thấy hồn phi phách tán, toàn lực thúc giục phi kiếm, theo lý thuyết hắn dù sao cũng là thất phẩm tiên nhân, vô luận như thế nào cũng không nên thất bại trong tay một người tu chân, nhưng nữ tử trước mắt này căn bản không có động tác gì, chỉ là bày ra một bức màn nước, đã gắt gao vây khốn hắn, mặc cho hắn sử dụng lực lượng toàn thân, cũng không thể tránh ra.
Phiến màn nước này ách trụ thân hình của hắn, phảng phất như có một cỗ cường lực đang bóp chặt yết hầu của hắn, chậm rãi buộc chặt, thất khiếu của Thiên Ma Tử đồng loạt phun máu, nhìn qua đáng sợ nói không nên lời, Tiêu Vận nhìn trong mắt, ngay cả nửa điểm liên mẫn thương xót cũng đều không có, chỉ là trong tay càng dùng sức nắm chặt Băng Phách Chi Tinh, hung hăng niết xuống!
" Vèo!" Cả thân hình của Thiên Ma Tử, đều bị nước chảy tê thành mảnh nhỏ, trong phút chốc biến mất vô tung.
Đúng lúc này Thiên Trùng Tử cũng phát ra tiếng hét thảm cuối cùng của cuộc đời này, bị Ngưng Hương bảo châu đánh vỡ thân thể, càng bị hủy nguyên thần, biến thành kim hoàng rơi xuống đầy đất.
Đến tận đây, bốn vị hung thủ ám toán Tiểu Khai, đã ba chết một đào, xem như đã định.
Trên núi Côn Lôn, tất cả người tu chân đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy những vị nữ tử mỹ mạo còn trẻ tuổi này, có một loại cảm giác phảng phất như đang nằm mơ.
Lúc này chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng, tu chân giới làm sao lại xuất ra được nhiều cao thủ như vậy?
Vậy bây giờ, Tiểu Khai thì thế nào?
Tiểu Khai căng căng hai tay ôm Tiểu Trúc, trước mắt một mảnh tối đen, nước hồ trong phút chốc lạnh như vạn tái hàn đàm, làm cho hắn cảm thấy trong xương rét lạnh, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã cảm thấy trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, nhất thời nhìn thấy như có chút ánh sáng nhàn nhạt.
" Hoa lạp" tiếng nước vang không dứt, hắn khẽ quay đầu, liền phát hiện vị trí của mình, đã không còn là Dao Trì nho nhỏ phương viên hơn mười thước trên Côn Lôn sơn.
Nơi này rõ ràng là một mảnh hải vực màu lam khôn cùng bát ngát!
Từ nơi này nhìn qua, cả hải vực vô thủy vô chung, trên đầu dưới chân đều là nước biển, hắn ôm Tiểu Trúc, liền phảng phất như đang huyền phù trong biển, mà phía trước tại địa phương không biết xa xôi thế nào, đã có một mảnh bóng đen với tốc độ cao khó thể hình dung đang hướng bên này lướt tới. Thể tích của bóng đen kia thật lớn, làm cho cả tầm mắt của Tiểu Khai giống như bị che phủ.
Trong tích tắc này, trong đầu Tiểu Khai phảng phất bỗng nhiên mở ra một tầng ánh sáng, hoắc nhiên đốn ngộ!
Nguyên lai bóng đen này, đúng là hắc long chính thức, mà vùng biển này, mới chính thức là diện mục của Dao Trì!
Hắc long loại sinh vật này, năng lượng đã sớm siêu việt cực hạn của tu chân giới, cho nên nó căn bản không cách nào chính thức xuất hiện tại tu chân giới, lúc trước Tiểu Khai đã nhìn thấy mắt rồng, căn bản chỉ là ánh mắt ngoài thân hóa thân mà thôi, mà bây giờ, phiến Dao Trì mênh mông này, mới là địa phương chính thức có thể dung nạp bản thể của hắc long.
Theo Tiểu Khai xem ra, hắc long cách hắn ít nhất còn có mấy vạn thước, nhưng theo hắc long xem ra, nó cùng Tiểu Khai chỉ còn gần trong gang tấc.
Nó muốn làm một chuyện rất đơn giản: ăn tươi tên thủ phạm Tiểu Khai gây cản trở nó.
Muốn nói cả đời này thời điểm mà Tiểu Khai sợ hãi nhất, đại khái đúng là bây giờ, đối mặt sinh vật tuyệt cường như hắc long, hắn cơ hồ không còn cách gì phản kháng, hắn chỉ một tay ôm Tiểu Trúc, mặt khác một tay rút nhanh ra một sợi lông khỉ, cơ hồ muốn khóc ra tiếng: " Hầu tử, hầu gia, hầu lão đại, ngài mau ra đây cứu mạng a!"
Sợi lông khỉ kịch liệt run rẩy lên, ở trong nước xuất ra một làn sóng nước mãnh liệt, hướng tận sâu trong nước biển truyền đến, sau đó, ở một địa phương phảng phất như bị chàng trúng một tấm vách vô hình, phát ra " đinh" một tiếng vang thanh thúy, rốt cuộc không thể truyền ra.
Lực lượng của hầu tử mặc dù kinh thiên động địa, nhưng hắn đang ở trong đệ ngũ giới, thì phải tuân theo quy tắc, tỷ như nói, lâm giới không gian sẽ là địa phương mà hắn không có khả năng cảm ứng tới được, cho nên tiên đế không đánh lại hắn, nhưng huyền thiết chi tinh trong Cửu Trọng Bảo Tháp của tiên giới, có thể tránh được cảm ứng của hắn.
Mà nơi này càng là một nơi kỳ diệu của thiên địa năm giới, là cả tiếp tiên giới, ma giới, tu chân giới nhưng lâm giới không gian khổng lồ, là chuyên thuộc loại tam giới, còn Long Chi không gian của hắc long, được xưng là long không, đây là địa phương mà ngay cả Sáng Thế Thần cũng không thể tu cải dễ dàng, hầu tử mặc dù cường thịnh trở lại, cũng không có cách nào chạy đến nơi đây.
Có thể nói, ở chỗ này mặc dù là hầu tử, cũng không phải là đối thủ của hắc long, huống chi là Tiểu Khai.
Hắc long từ xa xa hé miệng, vô lượng vô số nước biển hoa lạp trùng tiến vào miệng, cả nước biển phảng phất như bị giảo động, hình thành lốc xoáy thật lớn vô cùng, trực tiếp hướng tới Tiểu Khai đi tới.
" Trời ạ, sao lại như vậy, ngươi không phải nói, thời điểm gì ngươi đều có thể xuất hiện hay sao?" Ánh mắt Tiểu Khai đỏ lên, hai tay ôm chặt thân thể của Tiểu Trúc, cắn chặt răng, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm cuối cùng: " Có thể cùng Tiểu Trúc muội muội chết cùng một chỗ, ta cũng vô oán vô hối."
Sau một khắc, thân thể hai người tuyệt đối vượt qua phương viên một ngàn công lý, vọt tới miệng của hắc long.
Nơi đây, hắc long vô cùng âm hiểm động ở môi, một loạt hàn quang răng nanh lòe lòe giống như lưỡi dao sắc bén, đang đường hoàng che kín trên đường Tiểu Khai đi tới, như đang chờ đợi cắt Tiểu Khai và Tiểu Trúc thành hai đoạn.
Trong thời khắc cơ hồ vô vọng này, Tiểu Khai bỗng nhiên nghe được hơi thở yếu ớt mỏng manh của Tiểu Trúc ở bên tai mình: " Tiểu Khai…đây là…địa phương nào?"
Phảng phất như có một tiếng sét đánh giữa tinh không, trong phút chốc toàn thân Tiểu Khai phát run, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên: " Không được, ta không thể buông tha cho! Tiểu Trúc muội muội…nàng tuyệt đối không thể chết được!"
" Ta muốn nàng sống, ta không thể để nàng chết được!"
" Ta tìm nhiều khí lực như vậy, làm nhiều chuyện tình như vậy, ta đã dám đắc tội thiên hạ người tu chân, dám cùng tiên nhân đối nghịch, không là vì cứu nàng hay sao?"
" Vậy bây giờ vì cái gì ta bỗng nhiên buông tha chứ?"
" Chẳng lẽ…là bởi vì ta hoàn toàn không còn phần thắng gì hay sao?"
Nhưng không đúng! Ta rõ ràng còn một cơ hội cuối cùng a!
Tiểu Khai kích động cả người phát run, dùng hết khí lực của chính mình, trong dòng nước tuôn cố gắng sờ tay vào ngực, gian nan móc ra một cái chai nho nhỏ.
Nhược Thủy.
" Đã phải chết, vậy cùng đồng quy vu tận đi." Chỉ thoáng giây lát, ánh mắt Tiểu Khai đỏ hồng, hắn dùng ngón cái " ba" một tiếng, đem nắp bình bật khai, phóng ra vật khủng bố nhất, biến thái nhất, đáng sợ nhất của Diệt Thế Chi Môn!
Nhược Thủy, một giọt hòa tan Hãm Không Đảo, một giọt hòa tan Vô Danh Phong siêu cấp tồn tại, cứ như vậy mà bị đổ hết vào trong miệng của hắc long!
Phía sau, Tiểu Khai cũng không biết, hắn đã làm ra một việc đáng sợ đến như thế nào, dùng một vật chất hủy diệt cực mạnh của một thế giới để sử dụng tại một thế giới khác, điều này liên lụy tới quy tắc cơ bản nhất trong đối kháng, một khi trụ cột quy tắc hỏng mất, có lẽ cả không gian đều sẽ xong đời.
Nếu Long Chi không gian này thật sự bị hủy, có lẽ cả tam giới đều sẽ bởi vì mất đi liên lạc mà hỏng mất, tam giới một khi hỏng mất, đệ ngũ giới mất đi trụ cột cũng sẽ đi theo hỏng mất, đó chính là thế giới sẽ tận thế chính thức.
Cho nên, Nhược Thủy vừa ra khỏi miệng bình, hắc long liền phát ra một tiếng vô cùng phẫn muộn, vô cùng bi thống, vô cùng hối hận, vô cùng tiêu ngao, vô cùng không cam lòng mà rít gào lên!
Nếu có người nghe hiểu tiếng rồng, có thể hiểu rõ được, giờ phút này hắc long có loại tâm tình…hắn quả thật vô cùng hối hận. Hắn đã biết được trong cuộc đời vô số thời đại làm sai một việc lớn nhất, chính là tìm Tiểu Khai báo thù, mà chuyện bất đắc dĩ khuất nhục nhất của hắn, cùng là tìm Tiểu Khai báo thù.
Đừng hiểu lầm, hắn cũng không phải sợ Nhược Thủy, trên sự thật, với sự cường hãn của hắc long, mặc dù bị Nhược Thủy làm cho nguyên khí đại thương, cũng không buồn bực đến nước này.
Sự buồn bực của hắn, là có nguyên nhân sâu xa phi thường phức tạp.
Hắc long không phải súc sinh, hắn là một sinh vật có trí tuệ cao, là một trong những sinh vật cao nhất trong năm giới, hắn chẳng những biết được vô số thiên địa tự nhiên chi lý, còn biết rất nhiều thiên địa bổn nguyên quy tắc, tỷ như ngũ hành sinh khắc, tỷ như sáu đạo luân hồi, tỷ như….trụ cột quy tắc.
Cho nên Nhược Thủy vừa mới xuất hiện, hắc long liền nhạy cảm nhận thấy được, thứ đồ này đại biểu cho hủy diệt, là đến từ một thế giới khác, thứ này đủ để làm cho thiên địa năm giới hỏng mất.
Khác hẳn với Tiểu Khai, hắc long trăm phần trăm xác định, Nhược Thủy này chỉ cần dừng lại trong Long Chi không gian, sẽ làm cho Long Chi không gian biến chất, tiến vào làm cho tam giới rung chuyển, cuối cùng năm giới hoàn toàn hỏng mất.
Cho nên, vì muốn làm cho năm giới còn có thể sinh tồn, mấy Nhược Thủy này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể lạc tiến vào trong nước.
Hắc long đương nhiên không phải vì thiên địa năm giới hòa bình, hắn chỉ là vì chính tính mạng của mình. Hắc long rất sợ chết, điều này thật bình thường, tất cả những sinh vật càng sống lâu thì càng sợ cái chết, nếu ngươi chỉ có thời gian mười năm để sống thì ngươi còn dám tìm người liều mạng, nhưng nếu ngươi biết mình sẽ trường sinh bất lão, sẽ cảm thấy tính mạng thật quý giá, sẽ không muốn cùng người khác liều mạng nữa.
Vốn hắc long nghĩ Tiểu Khai chỉ là một con kiến nhỏ, tùy tiện bóp chết là có thể, vừa lúc sẽ hết giận. Nhưng sau khi Tiểu Khai xuất ra Nhược Thủy, hắn bỗng nhiên ý thức được, nguyên lai đây là một con kiến nắm giữ quả bom lớn, là một tiểu hài tử cầm cây súng AK 47.
Bây giờ, hắc long bỗng nhiên vô cùng đau đầu phát hiện, vì sống sót, vì không cùng con kiến nhỏ này đoản mệnh cùng lúc xong đời, hắn chỉ có một lựa chọn, là phải đem Nhược Thủy nuốt vào, để chính mình tiêu hóa.
Vì sống sót, phải tiêu hóa thứ vật chất hủy diệt này.
" Dựa vào cái gì mà bắt lão tử phải tiêu hóa cái thứ này chứ? Dựa vào cái gì mà lão tử phải cứu thế giới này?" Hắc long dùng long ngữ liều mạng kêu lên: " Cùng lúc thì mọi người cùng chết ma, ai sợ ai a, dựa vào cái gì tiểu tử này gây ra vấn đề mà bắt ta phải giải quyết chứ? Làm ơn, ta cũng không phải là lão đại của hắn, ta muốn ăn thịt hắn a, như thế nào bây giờ bỗng nhiên biến thành ta lau cái mông cho hắn chứ?"
" Ta không cam lòng nha!!!" Hắc long vừa ai thán, vừa vô hạn ủy khuất rít gào, miệng dùng sức hấp a hấp, đem nước biển hỗn hợp cùng Nhược Thủy hấp vào trong bụng không bỏ sót một giọt, sau đó căng căng ngậm miệng lại, mặc cho trong bụng như bị dao cắt đau đớn, trong quá trình này, hắn cơ hồ điên cuồng cảm giác được, tiểu tử kia đang dùng Nhược Thủy ăn mòn hai hàm răng nanh của hắn.
Mà đối với Tiểu Khai mà nói, tiếng gầm gừ thật lớn chấn đến lỗ tai của Tiểu Khai trực tiếp mất đi tri giác, khí lãng thật lớn tương vùng nước biển mấy ngàn bình phương giảo thành lốc xoáy, cả vùng nước biển phảng phất như trong phút chốc sôi trào lên, mà Tiểu Khai và Tiểu Trúc, phảng phất như một chiếc thuyền nhỏ trong mưa to cuồng phong, bị ác hung hăng quăng ngã ra ngoài!
Mặc dù là thân hình của Đại La Kim Tiên, gặp đả kích cuồng mãnh như vậy, có lẽ cũng sẽ phân thân toái cốt, huống chi là Tiểu Khai?
Nhưng Tiểu Khai hết lần này tới lần khác lại không chết.
Một quả trứng đá nho nhỏ trong lòng ngực hắn bay ra, tản mát ra hào quang màu trắng ấm áp, bao phủ hai người, mặc cho bên ngoài cuồng phong mưa to, nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có, Tiểu Khai và Tiểu Trúc cứ như vậy nhẹ nhàng bay vào trong miệng hắc long, lại trải qua hàm răng nanh lòe lòe thì Tiểu Khai thuận tay dùng Vạn Uẩn Bình tạc vào hàm răng, đem tất cả chất lỏng còn lại toàn bộ đảo vào hàm răng của hắn, lại theo bên cạnh dùng nước biển rửa cái chai thật sạch sẽ.
Rồi sau đó, hai người bay đi vào trong cổ họng của hắc long.
Dựa theo tưởng tượng của Tiểu Khai, đã trong bụng hắc long, vậy nên có những bộ phận nội tạng tiêu hóa, nếu vận khí không tốt, vào bao tử cũng nên, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nôn mửa, nhưng khi bay vào, liền cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hồng quang lòe lòe, sóng nhiệt ngập trời, ngẩng đầu nhìn thấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi!
Trước mắt làm sao là nội tạng gì, rõ ràng là một mảnh biển lửa, ngọn lửa đằng khởi chừng trăm thước cao, nhìn đúng là Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký.
Trong bụng hắc long vẫn có một cỗ khí lưu thổi ra phía trước, thân hình muốn dừng cũng dừng không được, cứ như vậy một đầu chàng vào trong Hỏa Diệm Sơn.
Hào quang màu trắng của trứng đá vẫn như cũ lớn thành một đoàn, vững vàng bảo vệ Tiểu Khai và Tiểu Trúc, mắt thấy chung quanh ngọn lửa hùng hùng, nhưng chỉ cảm thấy nóng bức, không gì khó chịu, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm đi tới, đang trên đường đi, bỗng nhiên nghe được " oanh long" một tiếng sấm sét, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, Tiểu Khai cúi đầu nhìn thấy, phía dưới đang có một sinh vật hình thù kỳ lạ quái trạng miệng phun máu đang rơi xuống, mới rơi một nửa, chợt nhìn thấy Tiểu Khai, nhất thời kêu to lên: " Ma Quân cứu ta!"
" Di, đây là ý tứ gì?" Tiểu Khai dừng lại thân hình phi xuống. Vì lô hỏa thuần thanh, có thể thấy được ngọn lửa càng xanh thì càng mãnh liệt, nếu màu xanh hoàn toàn thành màu trắng, thì mới là chính thức Vô Căn Thiên Hỏa, nhưng đạo Hỏa Diệm Sơn có điểm kỳ quái, Tiểu Khai càng xuống thấp, ngọn lửa ngược lại càng đen, đến sau đó, cơ hồ hắc ửu ửu không có chút ánh sáng, người nọ rơi xuống rất nhanh, Tiểu Khai đuổi đã lâu mới đuổi kịp, chụp lấy cánh tay người nọ, kéo đi lên, nói: " Ngươi là ai, đây là làm sao?"
Thạch đản( trứng đá) cũng thông linh, lập tức hào quang đại trướng, tương người nọ bao phủ vào bên trong.
" Ngươi không có mắt hay sao?" Thiên Ngưu Tử dương dương nói: " Tiểu tử này trong mắt không có tiên nhân, dám hại bọn ta, ta chỉ là cho hắn một chút trừng phạt nho nhỏ."
" Như vậy mà gọi là trừng phạt nho nhỏ?" Phi Hạc thượng nhân đối với ba tiên nhân này sợ muốn chết, nhưng vẫn ngạnh da đầu tiến lên một bước, kháng nghị nói: " Thiên Tuyển môn chủ rơi vào Dao Trì, giờ phút này cả tính mạng cũng mất luôn."
" Ha ha, ha ha, thì tính sao?" Thiên Ma Tử thần tình dữ tợn nói: " Hắn lấy tiên tinh của chúng ta, đã thù không đội trời chung, ta hận không được đánh nát xương hắn thành tro bụi, bằm thây vạn đoạn."
" Không sai, chúng ta đúng là muốn giết hắn, các ngươi có năng lực làm gì?" Thiên Trùng Tử hừ lạnh nói: " Khu khu người tu chân, dám vô lễ đối với chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không sợ thần hình câu diệt!"
Ba người này thật ra nghĩ đến một chuyện, đã không về tiên giới được nữa, vậy ở lại tu chân giới tác uy tác phúc, cũng là một lựa chọn, đối mặt với những người tu chân chẳng khác gì những con kiến tầm thường, bọn họ không hẹn mà cùng quyết định, nhất định phải đàn áp, cho bọn hắn biết thế nào là thị uy.
Sau đó, ba huynh đệ liền nhìn thấy phía sau Lam Điền Ngọc bỗng nhiên toát ra một hạt châu cỡ nắm tay, đối diện ba người tạp đi tới, một cô gái mỹ mạo nhảy ra, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, cả giận nói: " Các ngươi thường mạng cho Tiểu Khai ca ca!"
" Thiết! Một đệ tử, không ngờ mà cũng dám ra tay." Thiên Trùng Tử khinh thường xuất một chưởng, khẽ cười nói: " Khiến cho các ngươi nhìn thử xem lực lượng của tiên nhân ba."
" Oanh!" Một tiếng kinh thiên động địa, một tiếng nổ mạnh ngay trước mặt Thiên Trùng Tử vang lên, khói bụi cuồn cuộn đầy đất, mọi người sát sát ánh mắt, nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Kỳ quái, thật là kỳ quái, vị đệ tử nhỏ Khinh Hồng của Lưu Vân Thủy Tạ, trong Tru Yêu đại hội đã từng triển lãm ra Ngưng Hương bảo châu của nàng, nhưng bảo châu này làm sao lại có đại uy lực như vậy? Nhìn Thiên Trùng Tử thần tình huyết nhục mơ hồ, hai tay run nhè nhẹ, rõ ràng đã bị tạc ra nội thương rất nặng.
Trong cơ thể Khinh Hồng chảy xuôi tiên thiên khí lúc song tu cùng Tiểu Khai, giờ phút này công lực còn hơn ngày đó, tiến bộ đâu chỉ thập bội, một chiêu đắc thủ, Ngưng Hương bảo châu nhất thời lại cao bay, tản mát ra kim quang càng thêm sáng lạn, bao trùm chụp xuống.
" Sư huynh cứu ta!" Thiên Trùng Tử vong hồn bay cao, kêu lên thảm thiết.
Thiên Ngưu Tử " cáp" một tiếng, nhổ ra một ngụm bạch khí nồng đậm, đây là bổn mạng chân khí hắn tu luyện cả đời, bao hàm lực lượng tinh hoa toàn thân, hung hăng đánh lên Ngưng Hương bảo châu!
" Oanh long" một tiếng, lần này đúng là hai bên tương đương.
Thế nhưng ở tại địa phương xa xôi, đã có hai đạo hỏa hồng hào quang bay nhanh phóng tới, thân ảnh kia yêu kiều hư ảnh, xoát một cái đã bay đến bên người Thiên Ngưu Tử, bắt lấy cánh tay hắn, nhất thời đưa thân hình hai trăm cân của hắn ném lên trời cao.
Bên tai Thiên Ngưu Tử gió thổi hô hô, hai cổ tay bị bóp đến vỡ nát, đau đớn toàn thân, không để ý hết thảy tê hống lên: " Linh Trư, ngươi đã đánh lén qua Thiên Tuyển môn chủ, ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Linh Trư hừ lạnh một tiếng, miệng hé ra, nhất thời nhổ ra hai khỏa hạt châu đen nhánh tỏa sáng, hướng về hai đạo hồng ảnh vọt tới, đây chính là bổn mạng ma châu của người trong ma giới.
Hai đạo hồng ảnh này không chút nào sợ hãi, đều tự vươn hai tay, chộp tới hạt châu, sau một khắc, hai người đồng thời " a" một tiếng kêu sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.
Ma châu vừa chạm tới thì liền thu, treo ở giữa không trung, Linh Trư thần sắc lãnh túc, khinh miệt nhìn chăm chú hai đạo hồng ảnh ngã xuống.
Nguyên lai hai người này, chính là Hiểu Nguyệt và Tiểu Hân.
Tiểu Khai cứu Tiểu Trúc một đường đi xa ngàn dặm, hai tiểu hồ ly tốc độ không đủ, chỉ có thể rượt theo ở phía sau, trơ mắt nhìn thấy Tiểu Khai bị đánh rớt vào Dao Trì, giờ phút này hai người chống lại Linh Trư, đã sớm mang lòng muốn chết, mặc dù vừa mới nếm khổ nhiều, nhưng không chút nào chần chờ, hai người cùng hét lớn, liền xông tới.
Đúng lúc này, giữa không trung Thiên Ngưu Tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, " phốc" miệng nhổ ra máu tươi, màu kim hoàng sắc, máu của tiên nhân màu vàng kim, nhất thời cả ánh mặt trời cũng ảm đạm thất sắc, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ngực của Thiên Ngưu Tử đang cắm một thanh phi kiếm lòe lòe hàn quang, một cô gái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi đang lẳng lặng phiêu phù tại không trung, thần sắc lại quyết tuyệt lại trầm thống, từ từ rút kiếm ra, thấp giọng nói: " Đây là kết cục ngươi hại chết Tiểu Khai ca ca."
Người tu chân đông đảo tại hiện trường, thế nhưng không ai nhìn thấy nàng làm sao xuất hiện.
Lam Điền Ngọc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: " Đây là ai? Sao kiếm pháp lại nhanh như vậy?"
" Nàng gọi là Trữ Tình." Khinh Hồng chỉ Tham Ăn Thú dưới chân Trữ Tình, giải thích: " Kiếm pháp của nàng cũng không lợi hại như vậy, lợi hại chính là thần thú dưới thân nàng."
Đúng vậy, con Tham Ăn Thú này đến từ Diệt Thế Chi Môn, hấp thu tất cả tinh hoa năng lượng của Lưu Manh Thỏ đại nhân, trải qua lần thứ hai phân liệt, cuối cùng nhận Trữ Tình là chủ nhân, theo lý luận mà nói, trong cơ thể nó ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cơ hồ đủ để cho nó đứng trên đỉnh của thế giới.
Tham Ăn Thú này trải qua không gian tàn phá cùng với lần thứ hai phân liệt năng lượng giảm mất, giống như là bị vây trong thời kỳ ấu sinh, thật lớn bộ phận năng lượng đều không có giác tỉnh, cho nên bây giờ xem ra cũng không khác gì một con cọp non, nhưng dù vậy, năng lượng khổng lồ của nó, đã xa xa vượt qua Thiên Ngưu Tử. Thiên Ngưu Tử mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt từ giữa không trung quăng ngã đi xuống.
Khinh Hồng không chút nào chần chờ, vỗ đầu Tham Ăn Thú, Tham Ăn Thú nhất thời ngao ô một tiếng rít gào, hướng Linh Trư đánh tới.
" Mẹ nó, nơi đây không thể ở lâu, ta phải đi thôi." Linh Trư thầm nhủ, trầm ngâm nói: " Hắc long xuất thế mặc dù thất bại, nhưng Thiên Tuyển môn chủ dù sao cũng bị ta giết, huống chi hắc long là bị vị kia đuổi đi, mặc dù là Ma Tôn cũng không đổ lên đầu ta, ta cần gì phải cùng đám người tu chân này liều mạng chứ?"
Hắn vừa nghĩ tới đây, nhất thời đưa tay phao xuất Lục Tâm Thông, pháp bảo chính do Ma Tôn chuyên môn ban cho là Ma Giới chí bảo, vừa mới ném ra, nhất thời toàn thân đều bị hắc ám bao phủ, Tham Ăn Thú chàng trúng Lục Tâm Thông, vừa mở miệng ra muốn cắn xé, bỗng nhiên miệng tê rần, toàn thân mềm nhũn, nhất thời từ giữa không trung ngã xuống tới.
Linh Trư lạnh lùng cười, quát: " Nếu không phải Ma Tôn không cho ta dùng bảo bối đối phó người tu chân, hôm nay trong các ngươi cũng không có ai là đối thủ của ta." Nói hết lời, toàn thân hắn hóa thành lưu quang, liền chui vào Dao Trì, thân thể phảng phất như hắc vụ thẩm thấu tiến sâu vào đáy Dao Trì, biến mất.
Phía dưới, Thiên Trùng Tử đang bị Ngưng Hương bảo châu của Khinh Hồng đánh cho chết đi sống lại, kim hoàng sắc, máu tươi màu vàng ói ra từng ngụm từng ngụm, nhìn qua thật sự thê thảm.
Thiên Ma Tử rụt súc cổ, trộm nhìn ra bốn phương tám hướng, phát hiện tất cả mọi người không có chú ý tới hắn, nhất thời kiếm ra khỏi vỏ, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, xoay người vãng xa xa chạy trốn, nhưng vừa bay không tới ba thước, chợt nghe được " xích lạp" một tiếng nước vang rất nhỏ, cả thân hình phảng phất như chàng vào trong một mảnh tường nước, rốt cuộc không thể động đậy.
Ở phía sau bức màn nước, là một tuyệt sắc nữ tử hai mắt ửng đỏ, phảng phất như đã khóc, đang chậm rãi hiện ra, thấp giọng nói: " Ngay cả Tiểu Khai đệ đệ ngươi còn muốn hại, chẳng lẽ còn nghĩ là chạy trốn được hay sao?"
Thiên Ma Tử chỉ cảm thấy hồn phi phách tán, toàn lực thúc giục phi kiếm, theo lý thuyết hắn dù sao cũng là thất phẩm tiên nhân, vô luận như thế nào cũng không nên thất bại trong tay một người tu chân, nhưng nữ tử trước mắt này căn bản không có động tác gì, chỉ là bày ra một bức màn nước, đã gắt gao vây khốn hắn, mặc cho hắn sử dụng lực lượng toàn thân, cũng không thể tránh ra.
Phiến màn nước này ách trụ thân hình của hắn, phảng phất như có một cỗ cường lực đang bóp chặt yết hầu của hắn, chậm rãi buộc chặt, thất khiếu của Thiên Ma Tử đồng loạt phun máu, nhìn qua đáng sợ nói không nên lời, Tiêu Vận nhìn trong mắt, ngay cả nửa điểm liên mẫn thương xót cũng đều không có, chỉ là trong tay càng dùng sức nắm chặt Băng Phách Chi Tinh, hung hăng niết xuống!
" Vèo!" Cả thân hình của Thiên Ma Tử, đều bị nước chảy tê thành mảnh nhỏ, trong phút chốc biến mất vô tung.
Đúng lúc này Thiên Trùng Tử cũng phát ra tiếng hét thảm cuối cùng của cuộc đời này, bị Ngưng Hương bảo châu đánh vỡ thân thể, càng bị hủy nguyên thần, biến thành kim hoàng rơi xuống đầy đất.
Đến tận đây, bốn vị hung thủ ám toán Tiểu Khai, đã ba chết một đào, xem như đã định.
Trên núi Côn Lôn, tất cả người tu chân đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy những vị nữ tử mỹ mạo còn trẻ tuổi này, có một loại cảm giác phảng phất như đang nằm mơ.
Lúc này chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng, tu chân giới làm sao lại xuất ra được nhiều cao thủ như vậy?
Vậy bây giờ, Tiểu Khai thì thế nào?
Tiểu Khai căng căng hai tay ôm Tiểu Trúc, trước mắt một mảnh tối đen, nước hồ trong phút chốc lạnh như vạn tái hàn đàm, làm cho hắn cảm thấy trong xương rét lạnh, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã cảm thấy trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, nhất thời nhìn thấy như có chút ánh sáng nhàn nhạt.
" Hoa lạp" tiếng nước vang không dứt, hắn khẽ quay đầu, liền phát hiện vị trí của mình, đã không còn là Dao Trì nho nhỏ phương viên hơn mười thước trên Côn Lôn sơn.
Nơi này rõ ràng là một mảnh hải vực màu lam khôn cùng bát ngát!
Từ nơi này nhìn qua, cả hải vực vô thủy vô chung, trên đầu dưới chân đều là nước biển, hắn ôm Tiểu Trúc, liền phảng phất như đang huyền phù trong biển, mà phía trước tại địa phương không biết xa xôi thế nào, đã có một mảnh bóng đen với tốc độ cao khó thể hình dung đang hướng bên này lướt tới. Thể tích của bóng đen kia thật lớn, làm cho cả tầm mắt của Tiểu Khai giống như bị che phủ.
Trong tích tắc này, trong đầu Tiểu Khai phảng phất bỗng nhiên mở ra một tầng ánh sáng, hoắc nhiên đốn ngộ!
Nguyên lai bóng đen này, đúng là hắc long chính thức, mà vùng biển này, mới chính thức là diện mục của Dao Trì!
Hắc long loại sinh vật này, năng lượng đã sớm siêu việt cực hạn của tu chân giới, cho nên nó căn bản không cách nào chính thức xuất hiện tại tu chân giới, lúc trước Tiểu Khai đã nhìn thấy mắt rồng, căn bản chỉ là ánh mắt ngoài thân hóa thân mà thôi, mà bây giờ, phiến Dao Trì mênh mông này, mới là địa phương chính thức có thể dung nạp bản thể của hắc long.
Theo Tiểu Khai xem ra, hắc long cách hắn ít nhất còn có mấy vạn thước, nhưng theo hắc long xem ra, nó cùng Tiểu Khai chỉ còn gần trong gang tấc.
Nó muốn làm một chuyện rất đơn giản: ăn tươi tên thủ phạm Tiểu Khai gây cản trở nó.
Muốn nói cả đời này thời điểm mà Tiểu Khai sợ hãi nhất, đại khái đúng là bây giờ, đối mặt sinh vật tuyệt cường như hắc long, hắn cơ hồ không còn cách gì phản kháng, hắn chỉ một tay ôm Tiểu Trúc, mặt khác một tay rút nhanh ra một sợi lông khỉ, cơ hồ muốn khóc ra tiếng: " Hầu tử, hầu gia, hầu lão đại, ngài mau ra đây cứu mạng a!"
Sợi lông khỉ kịch liệt run rẩy lên, ở trong nước xuất ra một làn sóng nước mãnh liệt, hướng tận sâu trong nước biển truyền đến, sau đó, ở một địa phương phảng phất như bị chàng trúng một tấm vách vô hình, phát ra " đinh" một tiếng vang thanh thúy, rốt cuộc không thể truyền ra.
Lực lượng của hầu tử mặc dù kinh thiên động địa, nhưng hắn đang ở trong đệ ngũ giới, thì phải tuân theo quy tắc, tỷ như nói, lâm giới không gian sẽ là địa phương mà hắn không có khả năng cảm ứng tới được, cho nên tiên đế không đánh lại hắn, nhưng huyền thiết chi tinh trong Cửu Trọng Bảo Tháp của tiên giới, có thể tránh được cảm ứng của hắn.
Mà nơi này càng là một nơi kỳ diệu của thiên địa năm giới, là cả tiếp tiên giới, ma giới, tu chân giới nhưng lâm giới không gian khổng lồ, là chuyên thuộc loại tam giới, còn Long Chi không gian của hắc long, được xưng là long không, đây là địa phương mà ngay cả Sáng Thế Thần cũng không thể tu cải dễ dàng, hầu tử mặc dù cường thịnh trở lại, cũng không có cách nào chạy đến nơi đây.
Có thể nói, ở chỗ này mặc dù là hầu tử, cũng không phải là đối thủ của hắc long, huống chi là Tiểu Khai.
Hắc long từ xa xa hé miệng, vô lượng vô số nước biển hoa lạp trùng tiến vào miệng, cả nước biển phảng phất như bị giảo động, hình thành lốc xoáy thật lớn vô cùng, trực tiếp hướng tới Tiểu Khai đi tới.
" Trời ạ, sao lại như vậy, ngươi không phải nói, thời điểm gì ngươi đều có thể xuất hiện hay sao?" Ánh mắt Tiểu Khai đỏ lên, hai tay ôm chặt thân thể của Tiểu Trúc, cắn chặt răng, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm cuối cùng: " Có thể cùng Tiểu Trúc muội muội chết cùng một chỗ, ta cũng vô oán vô hối."
Sau một khắc, thân thể hai người tuyệt đối vượt qua phương viên một ngàn công lý, vọt tới miệng của hắc long.
Nơi đây, hắc long vô cùng âm hiểm động ở môi, một loạt hàn quang răng nanh lòe lòe giống như lưỡi dao sắc bén, đang đường hoàng che kín trên đường Tiểu Khai đi tới, như đang chờ đợi cắt Tiểu Khai và Tiểu Trúc thành hai đoạn.
Trong thời khắc cơ hồ vô vọng này, Tiểu Khai bỗng nhiên nghe được hơi thở yếu ớt mỏng manh của Tiểu Trúc ở bên tai mình: " Tiểu Khai…đây là…địa phương nào?"
Phảng phất như có một tiếng sét đánh giữa tinh không, trong phút chốc toàn thân Tiểu Khai phát run, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên: " Không được, ta không thể buông tha cho! Tiểu Trúc muội muội…nàng tuyệt đối không thể chết được!"
" Ta muốn nàng sống, ta không thể để nàng chết được!"
" Ta tìm nhiều khí lực như vậy, làm nhiều chuyện tình như vậy, ta đã dám đắc tội thiên hạ người tu chân, dám cùng tiên nhân đối nghịch, không là vì cứu nàng hay sao?"
" Vậy bây giờ vì cái gì ta bỗng nhiên buông tha chứ?"
" Chẳng lẽ…là bởi vì ta hoàn toàn không còn phần thắng gì hay sao?"
Nhưng không đúng! Ta rõ ràng còn một cơ hội cuối cùng a!
Tiểu Khai kích động cả người phát run, dùng hết khí lực của chính mình, trong dòng nước tuôn cố gắng sờ tay vào ngực, gian nan móc ra một cái chai nho nhỏ.
Nhược Thủy.
" Đã phải chết, vậy cùng đồng quy vu tận đi." Chỉ thoáng giây lát, ánh mắt Tiểu Khai đỏ hồng, hắn dùng ngón cái " ba" một tiếng, đem nắp bình bật khai, phóng ra vật khủng bố nhất, biến thái nhất, đáng sợ nhất của Diệt Thế Chi Môn!
Nhược Thủy, một giọt hòa tan Hãm Không Đảo, một giọt hòa tan Vô Danh Phong siêu cấp tồn tại, cứ như vậy mà bị đổ hết vào trong miệng của hắc long!
Phía sau, Tiểu Khai cũng không biết, hắn đã làm ra một việc đáng sợ đến như thế nào, dùng một vật chất hủy diệt cực mạnh của một thế giới để sử dụng tại một thế giới khác, điều này liên lụy tới quy tắc cơ bản nhất trong đối kháng, một khi trụ cột quy tắc hỏng mất, có lẽ cả không gian đều sẽ xong đời.
Nếu Long Chi không gian này thật sự bị hủy, có lẽ cả tam giới đều sẽ bởi vì mất đi liên lạc mà hỏng mất, tam giới một khi hỏng mất, đệ ngũ giới mất đi trụ cột cũng sẽ đi theo hỏng mất, đó chính là thế giới sẽ tận thế chính thức.
Cho nên, Nhược Thủy vừa ra khỏi miệng bình, hắc long liền phát ra một tiếng vô cùng phẫn muộn, vô cùng bi thống, vô cùng hối hận, vô cùng tiêu ngao, vô cùng không cam lòng mà rít gào lên!
Nếu có người nghe hiểu tiếng rồng, có thể hiểu rõ được, giờ phút này hắc long có loại tâm tình…hắn quả thật vô cùng hối hận. Hắn đã biết được trong cuộc đời vô số thời đại làm sai một việc lớn nhất, chính là tìm Tiểu Khai báo thù, mà chuyện bất đắc dĩ khuất nhục nhất của hắn, cùng là tìm Tiểu Khai báo thù.
Đừng hiểu lầm, hắn cũng không phải sợ Nhược Thủy, trên sự thật, với sự cường hãn của hắc long, mặc dù bị Nhược Thủy làm cho nguyên khí đại thương, cũng không buồn bực đến nước này.
Sự buồn bực của hắn, là có nguyên nhân sâu xa phi thường phức tạp.
Hắc long không phải súc sinh, hắn là một sinh vật có trí tuệ cao, là một trong những sinh vật cao nhất trong năm giới, hắn chẳng những biết được vô số thiên địa tự nhiên chi lý, còn biết rất nhiều thiên địa bổn nguyên quy tắc, tỷ như ngũ hành sinh khắc, tỷ như sáu đạo luân hồi, tỷ như….trụ cột quy tắc.
Cho nên Nhược Thủy vừa mới xuất hiện, hắc long liền nhạy cảm nhận thấy được, thứ đồ này đại biểu cho hủy diệt, là đến từ một thế giới khác, thứ này đủ để làm cho thiên địa năm giới hỏng mất.
Khác hẳn với Tiểu Khai, hắc long trăm phần trăm xác định, Nhược Thủy này chỉ cần dừng lại trong Long Chi không gian, sẽ làm cho Long Chi không gian biến chất, tiến vào làm cho tam giới rung chuyển, cuối cùng năm giới hoàn toàn hỏng mất.
Cho nên, vì muốn làm cho năm giới còn có thể sinh tồn, mấy Nhược Thủy này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể lạc tiến vào trong nước.
Hắc long đương nhiên không phải vì thiên địa năm giới hòa bình, hắn chỉ là vì chính tính mạng của mình. Hắc long rất sợ chết, điều này thật bình thường, tất cả những sinh vật càng sống lâu thì càng sợ cái chết, nếu ngươi chỉ có thời gian mười năm để sống thì ngươi còn dám tìm người liều mạng, nhưng nếu ngươi biết mình sẽ trường sinh bất lão, sẽ cảm thấy tính mạng thật quý giá, sẽ không muốn cùng người khác liều mạng nữa.
Vốn hắc long nghĩ Tiểu Khai chỉ là một con kiến nhỏ, tùy tiện bóp chết là có thể, vừa lúc sẽ hết giận. Nhưng sau khi Tiểu Khai xuất ra Nhược Thủy, hắn bỗng nhiên ý thức được, nguyên lai đây là một con kiến nắm giữ quả bom lớn, là một tiểu hài tử cầm cây súng AK 47.
Bây giờ, hắc long bỗng nhiên vô cùng đau đầu phát hiện, vì sống sót, vì không cùng con kiến nhỏ này đoản mệnh cùng lúc xong đời, hắn chỉ có một lựa chọn, là phải đem Nhược Thủy nuốt vào, để chính mình tiêu hóa.
Vì sống sót, phải tiêu hóa thứ vật chất hủy diệt này.
" Dựa vào cái gì mà bắt lão tử phải tiêu hóa cái thứ này chứ? Dựa vào cái gì mà lão tử phải cứu thế giới này?" Hắc long dùng long ngữ liều mạng kêu lên: " Cùng lúc thì mọi người cùng chết ma, ai sợ ai a, dựa vào cái gì tiểu tử này gây ra vấn đề mà bắt ta phải giải quyết chứ? Làm ơn, ta cũng không phải là lão đại của hắn, ta muốn ăn thịt hắn a, như thế nào bây giờ bỗng nhiên biến thành ta lau cái mông cho hắn chứ?"
" Ta không cam lòng nha!!!" Hắc long vừa ai thán, vừa vô hạn ủy khuất rít gào, miệng dùng sức hấp a hấp, đem nước biển hỗn hợp cùng Nhược Thủy hấp vào trong bụng không bỏ sót một giọt, sau đó căng căng ngậm miệng lại, mặc cho trong bụng như bị dao cắt đau đớn, trong quá trình này, hắn cơ hồ điên cuồng cảm giác được, tiểu tử kia đang dùng Nhược Thủy ăn mòn hai hàm răng nanh của hắn.
Mà đối với Tiểu Khai mà nói, tiếng gầm gừ thật lớn chấn đến lỗ tai của Tiểu Khai trực tiếp mất đi tri giác, khí lãng thật lớn tương vùng nước biển mấy ngàn bình phương giảo thành lốc xoáy, cả vùng nước biển phảng phất như trong phút chốc sôi trào lên, mà Tiểu Khai và Tiểu Trúc, phảng phất như một chiếc thuyền nhỏ trong mưa to cuồng phong, bị ác hung hăng quăng ngã ra ngoài!
Mặc dù là thân hình của Đại La Kim Tiên, gặp đả kích cuồng mãnh như vậy, có lẽ cũng sẽ phân thân toái cốt, huống chi là Tiểu Khai?
Nhưng Tiểu Khai hết lần này tới lần khác lại không chết.
Một quả trứng đá nho nhỏ trong lòng ngực hắn bay ra, tản mát ra hào quang màu trắng ấm áp, bao phủ hai người, mặc cho bên ngoài cuồng phong mưa to, nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có, Tiểu Khai và Tiểu Trúc cứ như vậy nhẹ nhàng bay vào trong miệng hắc long, lại trải qua hàm răng nanh lòe lòe thì Tiểu Khai thuận tay dùng Vạn Uẩn Bình tạc vào hàm răng, đem tất cả chất lỏng còn lại toàn bộ đảo vào hàm răng của hắn, lại theo bên cạnh dùng nước biển rửa cái chai thật sạch sẽ.
Rồi sau đó, hai người bay đi vào trong cổ họng của hắc long.
Dựa theo tưởng tượng của Tiểu Khai, đã trong bụng hắc long, vậy nên có những bộ phận nội tạng tiêu hóa, nếu vận khí không tốt, vào bao tử cũng nên, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nôn mửa, nhưng khi bay vào, liền cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hồng quang lòe lòe, sóng nhiệt ngập trời, ngẩng đầu nhìn thấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi!
Trước mắt làm sao là nội tạng gì, rõ ràng là một mảnh biển lửa, ngọn lửa đằng khởi chừng trăm thước cao, nhìn đúng là Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký.
Trong bụng hắc long vẫn có một cỗ khí lưu thổi ra phía trước, thân hình muốn dừng cũng dừng không được, cứ như vậy một đầu chàng vào trong Hỏa Diệm Sơn.
Hào quang màu trắng của trứng đá vẫn như cũ lớn thành một đoàn, vững vàng bảo vệ Tiểu Khai và Tiểu Trúc, mắt thấy chung quanh ngọn lửa hùng hùng, nhưng chỉ cảm thấy nóng bức, không gì khó chịu, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm đi tới, đang trên đường đi, bỗng nhiên nghe được " oanh long" một tiếng sấm sét, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, Tiểu Khai cúi đầu nhìn thấy, phía dưới đang có một sinh vật hình thù kỳ lạ quái trạng miệng phun máu đang rơi xuống, mới rơi một nửa, chợt nhìn thấy Tiểu Khai, nhất thời kêu to lên: " Ma Quân cứu ta!"
" Di, đây là ý tứ gì?" Tiểu Khai dừng lại thân hình phi xuống. Vì lô hỏa thuần thanh, có thể thấy được ngọn lửa càng xanh thì càng mãnh liệt, nếu màu xanh hoàn toàn thành màu trắng, thì mới là chính thức Vô Căn Thiên Hỏa, nhưng đạo Hỏa Diệm Sơn có điểm kỳ quái, Tiểu Khai càng xuống thấp, ngọn lửa ngược lại càng đen, đến sau đó, cơ hồ hắc ửu ửu không có chút ánh sáng, người nọ rơi xuống rất nhanh, Tiểu Khai đuổi đã lâu mới đuổi kịp, chụp lấy cánh tay người nọ, kéo đi lên, nói: " Ngươi là ai, đây là làm sao?"
Thạch đản( trứng đá) cũng thông linh, lập tức hào quang đại trướng, tương người nọ bao phủ vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.