Chương 30: Đón sinh nhật, thất bại!
Chiến Sĩ Hói Đầu
22/11/2024
Ghi lại size nhẫn của Thẩm Mặc xong, tảng đá to đè nặng trong coi như được dỡ bỏ.
Cố Tử An ngâm nga bài hát, mua chiếc nhẫn mình ngắm lâu nay đưa đến tiệm bánh kem, đặt thời gian giao bánh.
Ahaha, nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, không có cái gì có thể ngăn cản tui nữa! Cố Tử An chống nạnh cười to.
Về tới nhà, cậu bắt đầu luyện tập đàn bài hát chúc mừng sinh nhật bằng đàn ghita theo hướng dẫn.
Một tiếng trôi qua, Cố Tử An vẫn đàn ngắc ngứ, tay đàn xuôi thì không biết hát, miệng có thể đọc lời trôi chảy tay lại không biết nên đàn thế nào, chỉ có thể tập trung vào một phía.
Cố Đì-Bai bàng thính đau khổ định dùng chi trước bịt tai, sau khi hiệu quả thu được rất ít ỏi quyết định, muốn dùng ma thuật đánh bại ma thuật.
Khi Cố Tử An đàn nốt đầu tiên, Cố Đì-Bai giáng đòn phủ đầu, sủa lớn một tiếng, át âm thanh của Cố Tử An, sau đó không cho cậu cơ hội lên tiếng, dùng âm điệu của ngôn ngữ hành tinh chó hát đúng hết bài.
Cố Tử An: mặc dù tui không hiểu nguyên lý, nhưng tui cực kỳ chấn động! Phắc, bài hát này đơn giản vậy sao? Chó cũng biết hát?
Tiếp đó, mỗi khi Cố Tử An quên lời hoặc quên điệu, Cố Đì-Bai sẽ chỉ đạo, dùng ngôn ngữ hành tinh chó hát phần sau.
Tui đệt, đây là gián điệp của người ngoài hành tinh giấu ở địa cầu đúng không! Cố Tử An không dám tin ghi lại toàn bộ quá trình Cố Đì-Bai hát.
"Từ bỏ ngụy trang đi! Mi đã bị ta phát hiện, mọi lời mi nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."
Cố Tử An lời lẽ đanh thép, bàn tay giấu sau lưng đã run thành mô-tơ vì sợ.
Cố Đì-Bai khinh thường nhìn thú hai chân đang lên cơn, buồn chán lắc đuôi, lắc một hồi biến thành đuổi theo đuôi mình chạy vòng vòng, chạy mệt rồi thì tìm dép lê ngồi xổm, bắt đầu vận sức.
Được rồi, đã xác định, vẫn là con chó ngốc kia.
Đúng! Vẫn là cái mùi này, thúi ~ hoắc ~.
Ngửi thấy mùi thối quen thuộc như đồng hồ báo thức đánh thức mỗi sáng mình toả ra, Cố Tử An tìm lại được một chút cảm giác an toàn.
Không lo cái khác nữa, tập trung vào luyện tập thôi.
Thời gian trôi qua vù vù, tay Cố Tử An đã ma xát ra mụn rộp trong suối, cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Buổi chiều ngày 23 một mình cậu chạy tới du thuyền đã đặt trước, trong du thuyền treo tám trăm dặm đèn màu mua vội, thở hổn hển dán bong bóng, rồi lấy bình hoa cắm hoa hồng tươi thắm lên.
Đây tuyệt đối là một bữa tiệc sinh nhật hết sức hoàn hảo! Cố Tử An chẳng tự biết mình miệng quạ đen cười toe toét.
Đã hẹn buổi tối cùng ăn cơm, Cố Tử An rất tâm cơ đi làm tóc, nhớ lại quần áo lúc Thẩm Mặc ra ngoài, phối cho mình đồ tình nhân.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai vờn quanh, ánh nến mờ ảo lay động theo luồng không khí nhân viên phục vụ đi lại, Cố Tử An nhanh chóng cắt bít-tết trong tay, muốn tranh thủ cắt xong đổi cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tinh tế 10/10 cố tình chậm tay lại, trong ngày đặc biệt này, cho Alpha đối diện một cơ hội thể hiện vậy.
"Cảm ơn, em yêu." Thẩm Mặc chan chứa ý cười nhận bít-tết đã cắt xong.
"Đừng khách sáo." Cố Tử An cười ngượng ngùng, vốn muốn làm bộ tự nhiên nhưng làm sao cũng không kìm nén được tâm trạng vui vẻ toả hơi nóng ra bên ngoài như nước sôi.
"Lát nữa vẫn còn sắp xếp đó, cụ thể là gì không nói với anh đâu, anh chỉ cần biết tối nay anh thuộc về em," Cố Tử An giả vờ cao thâm, nháy mắt tinh nghịch với Thẩm Mặc, đoạn nghiêm túc bổ sung, "Tối nay cấm nhắc tới Cố Đì-Bai."
"Được."
Gió đêm pha lẫn ý lạnh, đứng bên bờ sông càng lạnh hơn, gió cũng hơi lớn, Cố Tử An và Thẩm Mặc đan tay đi men con đường nhỏ ven sông.
Đèn đường dần thưa thớt, giấu đi góc rẽ ngoằn ngoèo, nước sông vỗ lên bờ rì rào giống như con thú khổng lồ màu đen chuyển động, bị mắc kẹt xiềng xích trên người, chỉ có thể mượn cái này thể hiện sự đáng sợ của nó với sinh vật trên đất liền.
Một chiếc du thuyền màu trắng đơn giản trôi nổi trên thân của cự thú.
"Tối nay em muốn dẫn anh đi lang bạt!" Cố Tử An hớn hở kéo Thẩm Mặc lên boong, sau đó vụng về nói mình muốn đi vệ sinh, mượn cớ rời đi.
Thẩm Mặc nhìn người hồi hộp đến mức run hai tay, cười tươi rói bảo, "Không cần gấp, nào em gọi anh mới qua."
Cố Tử An bị nhìn thấu suy nghĩ lảo đảo một cái, suýt chúi đầu xuống sông.
Lấy bánh kem từ chỗ người phụ trách, mang đến khoang thuyền, vừa nhìn, vãi lựu đạn!
Lúc đi vẫn còn ổn, bây giờ về bong bóng đã rớt một nửa, bóng bóng được dán thành mặt cười rớt gần hết, nếu nhất định phải nói giống cái gì.
Thì giống, thì giống một bà cụ không răng đang cười toét miệng.
Mùi tiêu tùng ngày một nồng.
Cố Tử An bắt đầu lính quýnh trang trí lại, đồng thời, du thuyền bắt đầu lái, gió to thổi mặt sông dập dờn, cũng thổi du thuyền lắc lư.
Lần thứ n vịn bàn cho vững người, Cố Tử An cảm thấy bụng của mình cũng bắt đầu cuộn trào, bít tết mới ăn như đang sống trong bụng, biến thành từng con bò húc thẳng vào.
"Trong bụng tui giống như có một thảo nguyên." Cậu trào phúng.
Đến khi thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, Thẩm Mặc đã hóng gió lạnh nửa tiếng đồng hồ, anh được cung kính mời lên sô pha, nhìn bánh kem và hoa hồng, mỉm cười sâu xa.
Thấy Cố Tử An lấy ghita ra, tạo dáng xong, trong lòng càng mong đợi hơn.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng chậm rãi lướt qua dây đàn, Cố Tử An mở miệng,
"Huệ ~"
Cậu, nôn rồi.
Vậy mà tui lại nôn trong dịp quan trọng như vậy! Cố Tử An trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn một đống censor trên sàn.
Ngửi mùi chua át hương hoa hồng, cậu cảm thấy mình đã mất quyền kén vợ kén chồng.
_
Lời tác giả
Tác giả: đừng làm màu, làm màu bị sét đánh
Cố Tử An: ai nói! Huệ ~
Cố Tử An ngâm nga bài hát, mua chiếc nhẫn mình ngắm lâu nay đưa đến tiệm bánh kem, đặt thời gian giao bánh.
Ahaha, nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, không có cái gì có thể ngăn cản tui nữa! Cố Tử An chống nạnh cười to.
Về tới nhà, cậu bắt đầu luyện tập đàn bài hát chúc mừng sinh nhật bằng đàn ghita theo hướng dẫn.
Một tiếng trôi qua, Cố Tử An vẫn đàn ngắc ngứ, tay đàn xuôi thì không biết hát, miệng có thể đọc lời trôi chảy tay lại không biết nên đàn thế nào, chỉ có thể tập trung vào một phía.
Cố Đì-Bai bàng thính đau khổ định dùng chi trước bịt tai, sau khi hiệu quả thu được rất ít ỏi quyết định, muốn dùng ma thuật đánh bại ma thuật.
Khi Cố Tử An đàn nốt đầu tiên, Cố Đì-Bai giáng đòn phủ đầu, sủa lớn một tiếng, át âm thanh của Cố Tử An, sau đó không cho cậu cơ hội lên tiếng, dùng âm điệu của ngôn ngữ hành tinh chó hát đúng hết bài.
Cố Tử An: mặc dù tui không hiểu nguyên lý, nhưng tui cực kỳ chấn động! Phắc, bài hát này đơn giản vậy sao? Chó cũng biết hát?
Tiếp đó, mỗi khi Cố Tử An quên lời hoặc quên điệu, Cố Đì-Bai sẽ chỉ đạo, dùng ngôn ngữ hành tinh chó hát phần sau.
Tui đệt, đây là gián điệp của người ngoài hành tinh giấu ở địa cầu đúng không! Cố Tử An không dám tin ghi lại toàn bộ quá trình Cố Đì-Bai hát.
"Từ bỏ ngụy trang đi! Mi đã bị ta phát hiện, mọi lời mi nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."
Cố Tử An lời lẽ đanh thép, bàn tay giấu sau lưng đã run thành mô-tơ vì sợ.
Cố Đì-Bai khinh thường nhìn thú hai chân đang lên cơn, buồn chán lắc đuôi, lắc một hồi biến thành đuổi theo đuôi mình chạy vòng vòng, chạy mệt rồi thì tìm dép lê ngồi xổm, bắt đầu vận sức.
Được rồi, đã xác định, vẫn là con chó ngốc kia.
Đúng! Vẫn là cái mùi này, thúi ~ hoắc ~.
Ngửi thấy mùi thối quen thuộc như đồng hồ báo thức đánh thức mỗi sáng mình toả ra, Cố Tử An tìm lại được một chút cảm giác an toàn.
Không lo cái khác nữa, tập trung vào luyện tập thôi.
Thời gian trôi qua vù vù, tay Cố Tử An đã ma xát ra mụn rộp trong suối, cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Buổi chiều ngày 23 một mình cậu chạy tới du thuyền đã đặt trước, trong du thuyền treo tám trăm dặm đèn màu mua vội, thở hổn hển dán bong bóng, rồi lấy bình hoa cắm hoa hồng tươi thắm lên.
Đây tuyệt đối là một bữa tiệc sinh nhật hết sức hoàn hảo! Cố Tử An chẳng tự biết mình miệng quạ đen cười toe toét.
Đã hẹn buổi tối cùng ăn cơm, Cố Tử An rất tâm cơ đi làm tóc, nhớ lại quần áo lúc Thẩm Mặc ra ngoài, phối cho mình đồ tình nhân.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai vờn quanh, ánh nến mờ ảo lay động theo luồng không khí nhân viên phục vụ đi lại, Cố Tử An nhanh chóng cắt bít-tết trong tay, muốn tranh thủ cắt xong đổi cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tinh tế 10/10 cố tình chậm tay lại, trong ngày đặc biệt này, cho Alpha đối diện một cơ hội thể hiện vậy.
"Cảm ơn, em yêu." Thẩm Mặc chan chứa ý cười nhận bít-tết đã cắt xong.
"Đừng khách sáo." Cố Tử An cười ngượng ngùng, vốn muốn làm bộ tự nhiên nhưng làm sao cũng không kìm nén được tâm trạng vui vẻ toả hơi nóng ra bên ngoài như nước sôi.
"Lát nữa vẫn còn sắp xếp đó, cụ thể là gì không nói với anh đâu, anh chỉ cần biết tối nay anh thuộc về em," Cố Tử An giả vờ cao thâm, nháy mắt tinh nghịch với Thẩm Mặc, đoạn nghiêm túc bổ sung, "Tối nay cấm nhắc tới Cố Đì-Bai."
"Được."
Gió đêm pha lẫn ý lạnh, đứng bên bờ sông càng lạnh hơn, gió cũng hơi lớn, Cố Tử An và Thẩm Mặc đan tay đi men con đường nhỏ ven sông.
Đèn đường dần thưa thớt, giấu đi góc rẽ ngoằn ngoèo, nước sông vỗ lên bờ rì rào giống như con thú khổng lồ màu đen chuyển động, bị mắc kẹt xiềng xích trên người, chỉ có thể mượn cái này thể hiện sự đáng sợ của nó với sinh vật trên đất liền.
Một chiếc du thuyền màu trắng đơn giản trôi nổi trên thân của cự thú.
"Tối nay em muốn dẫn anh đi lang bạt!" Cố Tử An hớn hở kéo Thẩm Mặc lên boong, sau đó vụng về nói mình muốn đi vệ sinh, mượn cớ rời đi.
Thẩm Mặc nhìn người hồi hộp đến mức run hai tay, cười tươi rói bảo, "Không cần gấp, nào em gọi anh mới qua."
Cố Tử An bị nhìn thấu suy nghĩ lảo đảo một cái, suýt chúi đầu xuống sông.
Lấy bánh kem từ chỗ người phụ trách, mang đến khoang thuyền, vừa nhìn, vãi lựu đạn!
Lúc đi vẫn còn ổn, bây giờ về bong bóng đã rớt một nửa, bóng bóng được dán thành mặt cười rớt gần hết, nếu nhất định phải nói giống cái gì.
Thì giống, thì giống một bà cụ không răng đang cười toét miệng.
Mùi tiêu tùng ngày một nồng.
Cố Tử An bắt đầu lính quýnh trang trí lại, đồng thời, du thuyền bắt đầu lái, gió to thổi mặt sông dập dờn, cũng thổi du thuyền lắc lư.
Lần thứ n vịn bàn cho vững người, Cố Tử An cảm thấy bụng của mình cũng bắt đầu cuộn trào, bít tết mới ăn như đang sống trong bụng, biến thành từng con bò húc thẳng vào.
"Trong bụng tui giống như có một thảo nguyên." Cậu trào phúng.
Đến khi thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, Thẩm Mặc đã hóng gió lạnh nửa tiếng đồng hồ, anh được cung kính mời lên sô pha, nhìn bánh kem và hoa hồng, mỉm cười sâu xa.
Thấy Cố Tử An lấy ghita ra, tạo dáng xong, trong lòng càng mong đợi hơn.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng chậm rãi lướt qua dây đàn, Cố Tử An mở miệng,
"Huệ ~"
Cậu, nôn rồi.
Vậy mà tui lại nôn trong dịp quan trọng như vậy! Cố Tử An trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn một đống censor trên sàn.
Ngửi mùi chua át hương hoa hồng, cậu cảm thấy mình đã mất quyền kén vợ kén chồng.
_
Lời tác giả
Tác giả: đừng làm màu, làm màu bị sét đánh
Cố Tử An: ai nói! Huệ ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.