Chương 47: Hôn lễ?
Chiến Sĩ Hói Đầu
22/11/2024
"Ba!" Cố Tử An gào lên với điện thoại.
Ba Cố tháo kính lão, nằm tựa lưng ghế, xoa mí mắt, "Có chuyện gì?"
"Con và Thẩm Mặc đăng kí rồi!" Giọng Cố Tử An run run, chán nản không phải gọi video, như thế thì có thể khoe sổ đỏ của mình.
"Ồ, biết rồi, còn gì không? Không thì ba cúp đây." Ba Cố nhìn thiệp mời mình mình tự viết từng nét trên mặt bàn, cảm thấy sâu sắc rằng con cái chính là cục nợ của ba mẹ.
"Ba không kinh ngạc, không kích động sao?! Nhà họ Cố chúng ta, đã có thêm một chàng dâu xinh đẹp như hoa, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, giỏi văn giỏi võ! Ba không phát biểu chút sao!" Cố Tử An chỉ trích rát cổ họng, thầm lắc đầu, lão Cố à, tư tưởng giác ngộ không đủ cao.
"Ba biết hôm nay tụi bây đi đăng kí từ trước rồi."
Trong lòng Cố Tử An hiện ra dấu chấm hỏi lớn, không ngờ tin tức tui sắp đăng kí kết hôn, người đương sự lại là người biết sau cùng.
Tiếp đó nghe thấy ba Cố thong thả bổ sung, "Vốn định là hôm qua, cả nhà đến căn hộ của Thẩm Mặc hết rồi, kết quả thì sao, ai đó chưa dậy, ngủ khò khò. Chạm vào còn rầm rì, anh ơi, mỏi eo, anh ơi, mệt mệt."
Nhìn chữ "bồi bổ" vô thức viết ra, ba Cố nghẹn họng cạn lời, thở dài, "Lúc đó ba mẹ Thẩm Mặc cũng có mặt, con trai à, hay là ta bồi bổ chút? Nếu con cảm thấy mất mặt, thì lúc về mà bảo mẹ con lén bồi bổ cho con?"
Vãi đạn thành hàng nhấn chìm Cố Tử An, cậu từ từ hoá đá, nứt ra, vỡ thành bụt phấn, cùng bay theo tiết tháo đã đi xa của mình.
Không sống nữa, mọi người ơi, chúng ta gặp lại ở cuốn sách sau đi, huhuhu.
"Haizz, chuẩn bị hôn lễ kĩ lưỡng đi, hai mươi mốt tháng mười hai, hôm Đông Chí, con biết chứ?"
Có thể nói không biết không?! Cố Tử An ậm ờ vâng, vội vàng cúp điện thoại.
"Gọi xong nhanh vậy?" Thẩm Mặc nhìn người xuất hiện ở cửa nhà bếp, trong mắt xẹt qua chút ngạc nhiên, không thể nào, Cố Tử An nói nhiều thế mà.
"Ừm, là, chúng ta," bàn chân mang dép lê vịt vàng của Cố Tử An rục rịch không yên, "Chúng ta tổ chức hôn lễ vào Đông Chí?"
Ngạc nhiên trong mắt Thẩm Mặc lập tức lan rộng, "Ai nói với em? Làm hỏng niềm vui bất ngờ anh chuẩn bị rồi."
"Ghét quá, anh không nói với em gì hết." Cố Tử An ngẩng đầu trừng Thẩm Mặc, dép lê vịt vàng nhỏ hung hăng ịn trên dép lê của Thẩm Mặc.
"Chẳng phải vì màn cầu hôn của em làm rối kế hoạch của anh đấy sao." Thẩm Mặc cười thò chân ra góp đủ số, "Hả giận chưa? Không thì thêm cái nữa?"
"Aaaa, thêm gì mà thêm! Vòi nước chưa tắt!" Nghe tiếng nước chảy rào rào, truyền thống tốt đẹp cần cù tiết kiệm khắc trong xương thúc giục Cố Tử An bay tới bên bồn rửa với tốc độ ánh sáng, cạch, ấn tắt.
Phù ~ DNA nóng nảy đã trở lại bình thường.
Eo bị ôm lấy từ phía sau, cơ thể ấm áp kề sát cột sống, Thẩm Mặc gác cằm lên vai Cố Tử An, hà hơi với vành tai đỏ của cậu, trêu, "Hiền thục quá chồng ạ."
"Anh vừa mới gọi em là gì?" Cố Tử An quay đầu, nghĩ đến gì đó, kẹp môi Thẩm Mặc, "Từ từ! Điện thoại, em phải ghi âm."
"Muốn nghe thì anh gọi, cần gì dùng điện thoại chứ, chồng." Thẩm Mặc vỗ tay Cố Tử An ra, tươi cười lặp lại.
Cố Tử An khàn giọng hỏi, "Bây giờ anh đói không?"
"Vẫn ổn." Thẩm Mặc nghiêng đầu nghĩ.
"Vậy làm việc khác trước đi."
Hai thanh niên khó lắm mới nếm được vị ngọt không chịu bỏ qua cơ hội thịnh soạn lần này, ăn từng miếng to, sau đó, chén dĩa lộn xộn, là một thảm trạng.
Cố Tử An chuyển địa điểm dùng bữa giữa chừng nằm trên giường, hỏi lên thắc mắc mình chưa kịp hỏi, "Tại sao hôn lễ đặt vào Đông chí vậy anh?"
"Anh gặp em vào Hạ chí, Hạ chí đến Đông chí, Trái Đất hướng về Mặt Trời, hạ điểm từ chí tuyến Bắc chạy về chí tuyến Nam, mà anh thì chạy về phía em."
"Em yêu anh." Cố Tử An hôn mắt của Thẩm Mặc, khẽ giọng tỏ tình.
"Vậy nên muốn thêm lần nữa không?" Thẩm Mặc đùa, nhưng lại bị tưởng thật.
"Được."
Kết quả có thể tưởng tượng được, Cố Tử An không chống đỡ được, ngủ một mạch đến mười hai giờ đêm.
Không có đất cày hỏng, chỉ có trâu mệt chết!
Cố Tử An ngồi bên giường ôm đầu.
Huhuhu, sau này thóc thuế nộp thế nào đây, không đạt tiêu chuẩn của địa chủ thì sao giờ?
Đáng ghét! Cố Tử An gian nan cầm điện thoại lên, soạn một hàng chữ, nhắm mắt, nhấn gửi.
"Ba! Thuốc bổ ba nói có link không?"
Ba Cố tháo kính lão, nằm tựa lưng ghế, xoa mí mắt, "Có chuyện gì?"
"Con và Thẩm Mặc đăng kí rồi!" Giọng Cố Tử An run run, chán nản không phải gọi video, như thế thì có thể khoe sổ đỏ của mình.
"Ồ, biết rồi, còn gì không? Không thì ba cúp đây." Ba Cố nhìn thiệp mời mình mình tự viết từng nét trên mặt bàn, cảm thấy sâu sắc rằng con cái chính là cục nợ của ba mẹ.
"Ba không kinh ngạc, không kích động sao?! Nhà họ Cố chúng ta, đã có thêm một chàng dâu xinh đẹp như hoa, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, giỏi văn giỏi võ! Ba không phát biểu chút sao!" Cố Tử An chỉ trích rát cổ họng, thầm lắc đầu, lão Cố à, tư tưởng giác ngộ không đủ cao.
"Ba biết hôm nay tụi bây đi đăng kí từ trước rồi."
Trong lòng Cố Tử An hiện ra dấu chấm hỏi lớn, không ngờ tin tức tui sắp đăng kí kết hôn, người đương sự lại là người biết sau cùng.
Tiếp đó nghe thấy ba Cố thong thả bổ sung, "Vốn định là hôm qua, cả nhà đến căn hộ của Thẩm Mặc hết rồi, kết quả thì sao, ai đó chưa dậy, ngủ khò khò. Chạm vào còn rầm rì, anh ơi, mỏi eo, anh ơi, mệt mệt."
Nhìn chữ "bồi bổ" vô thức viết ra, ba Cố nghẹn họng cạn lời, thở dài, "Lúc đó ba mẹ Thẩm Mặc cũng có mặt, con trai à, hay là ta bồi bổ chút? Nếu con cảm thấy mất mặt, thì lúc về mà bảo mẹ con lén bồi bổ cho con?"
Vãi đạn thành hàng nhấn chìm Cố Tử An, cậu từ từ hoá đá, nứt ra, vỡ thành bụt phấn, cùng bay theo tiết tháo đã đi xa của mình.
Không sống nữa, mọi người ơi, chúng ta gặp lại ở cuốn sách sau đi, huhuhu.
"Haizz, chuẩn bị hôn lễ kĩ lưỡng đi, hai mươi mốt tháng mười hai, hôm Đông Chí, con biết chứ?"
Có thể nói không biết không?! Cố Tử An ậm ờ vâng, vội vàng cúp điện thoại.
"Gọi xong nhanh vậy?" Thẩm Mặc nhìn người xuất hiện ở cửa nhà bếp, trong mắt xẹt qua chút ngạc nhiên, không thể nào, Cố Tử An nói nhiều thế mà.
"Ừm, là, chúng ta," bàn chân mang dép lê vịt vàng của Cố Tử An rục rịch không yên, "Chúng ta tổ chức hôn lễ vào Đông Chí?"
Ngạc nhiên trong mắt Thẩm Mặc lập tức lan rộng, "Ai nói với em? Làm hỏng niềm vui bất ngờ anh chuẩn bị rồi."
"Ghét quá, anh không nói với em gì hết." Cố Tử An ngẩng đầu trừng Thẩm Mặc, dép lê vịt vàng nhỏ hung hăng ịn trên dép lê của Thẩm Mặc.
"Chẳng phải vì màn cầu hôn của em làm rối kế hoạch của anh đấy sao." Thẩm Mặc cười thò chân ra góp đủ số, "Hả giận chưa? Không thì thêm cái nữa?"
"Aaaa, thêm gì mà thêm! Vòi nước chưa tắt!" Nghe tiếng nước chảy rào rào, truyền thống tốt đẹp cần cù tiết kiệm khắc trong xương thúc giục Cố Tử An bay tới bên bồn rửa với tốc độ ánh sáng, cạch, ấn tắt.
Phù ~ DNA nóng nảy đã trở lại bình thường.
Eo bị ôm lấy từ phía sau, cơ thể ấm áp kề sát cột sống, Thẩm Mặc gác cằm lên vai Cố Tử An, hà hơi với vành tai đỏ của cậu, trêu, "Hiền thục quá chồng ạ."
"Anh vừa mới gọi em là gì?" Cố Tử An quay đầu, nghĩ đến gì đó, kẹp môi Thẩm Mặc, "Từ từ! Điện thoại, em phải ghi âm."
"Muốn nghe thì anh gọi, cần gì dùng điện thoại chứ, chồng." Thẩm Mặc vỗ tay Cố Tử An ra, tươi cười lặp lại.
Cố Tử An khàn giọng hỏi, "Bây giờ anh đói không?"
"Vẫn ổn." Thẩm Mặc nghiêng đầu nghĩ.
"Vậy làm việc khác trước đi."
Hai thanh niên khó lắm mới nếm được vị ngọt không chịu bỏ qua cơ hội thịnh soạn lần này, ăn từng miếng to, sau đó, chén dĩa lộn xộn, là một thảm trạng.
Cố Tử An chuyển địa điểm dùng bữa giữa chừng nằm trên giường, hỏi lên thắc mắc mình chưa kịp hỏi, "Tại sao hôn lễ đặt vào Đông chí vậy anh?"
"Anh gặp em vào Hạ chí, Hạ chí đến Đông chí, Trái Đất hướng về Mặt Trời, hạ điểm từ chí tuyến Bắc chạy về chí tuyến Nam, mà anh thì chạy về phía em."
"Em yêu anh." Cố Tử An hôn mắt của Thẩm Mặc, khẽ giọng tỏ tình.
"Vậy nên muốn thêm lần nữa không?" Thẩm Mặc đùa, nhưng lại bị tưởng thật.
"Được."
Kết quả có thể tưởng tượng được, Cố Tử An không chống đỡ được, ngủ một mạch đến mười hai giờ đêm.
Không có đất cày hỏng, chỉ có trâu mệt chết!
Cố Tử An ngồi bên giường ôm đầu.
Huhuhu, sau này thóc thuế nộp thế nào đây, không đạt tiêu chuẩn của địa chủ thì sao giờ?
Đáng ghét! Cố Tử An gian nan cầm điện thoại lên, soạn một hàng chữ, nhắm mắt, nhấn gửi.
"Ba! Thuốc bổ ba nói có link không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.