Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 16: Nhà họ Vu
Minh Như Chước
22/10/2024
Vợ anh thà ở góa còn hơn là ly hôn, vợ anh thật tốt.
Lâm Tu Trúc vẫn muốn biết tung tích Úc Đường, nhưng Tần Bất Phàm đã hứa với Úc Đường là không tiết lộ tung tích của y. Thấy Lâm Tu Trúc kiên trì như vậy, Tần Bất Phàm cũng phải khâm phục lòng dũng cảm của anh, bèn hỏi: “Anh không sợ sao?”
Làm điều tra viên đã lâu, Tần Bất Phàm từng thấy rất nhiều câu chuyện về người thường và Quái, nhưng thường thì mọi người sẽ theo bản năng tránh xa Quái, nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng thật của chúng. Cho dù đã từng thề non hẹn biển bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bao giờ vượt qua được nỗi sợ hãi trước điều chưa biết đã khắc sâu trong xương tủy. Đó là bản năng của con người.
Anh Lâm đây lần đầu tiên nhìn thấy một phần diện mạo thật sự của Úc Đường đã không chịu nổi kích thích, còn ngất xỉu vì sợ. Tất nhiên, ngất xỉu cũng một phần là do bị cậu của anh bỏ thuốc, nhưng quan trọng hơn, đó còn là bản năng tự vệ của bộ não con người đang phát huy tác dụng. Nhưng giờ đây, anh Lâm không chỉ chấp nhận việc mình kết hôn với một tồn tại không thể miêu tả, thậm chí còn chạy đi đòi tái hôn với tồn tại mà tổ tiên loài người sợ hãi tránh xa kia.
Tần Bất Phàm nghĩ, một dũng sĩ chân chính phải như thế này…
“Tất nhiên là tôi sợ.” Lâm Tu Trúc đưa ra câu trả lời của mình: “Người bình thường cũng sợ hãi phải không nào?”
Tần Bất Phàm: “???”
“Tôi thừa nhận, đêm đó tôi gần như sợ chết khiếp, nếu nhìn thấy cậu ấy lần nữa, tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ không run lên vì sợ.” Lâm Tu Trúc thành thật nói.
“Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch cho mình một quy trình điều trị giảm mẫn cảm, hy vọng sẽ quen với tất cả hình dạng của cậu ấy thông qua quá trình giảm mẫn cảm.” Anh nói một cách tự tin: “Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng…”
“Nhưng, đó là Úc Đường mà.”
“Tôi đã hứa với cậu ấy rằng tôi sẽ chấp nhận mọi dáng vẻ của cậu ấy, tôi không thể làm cậu ấy thất vọng hay đau buồn.” Lâm Tu Trúc thở dài: “Cho nên, dù sợ hãi, tôi vẫn muốn đến bên cậu ấy, nói với cậu ấy rằng tôi cũng yêu cậu ấy.”
Tần Bất Phàm sửng sốt, tựa hồ đã hơi xúc động. Một người không sợ hãi chắc chắn là dũng cảm, nhưng một người có thể chiến đấu với bản năng của mình bằng niềm tin cũng rất đáng được tôn trọng.
Lát sau, Tần Bất Phàm thở dài, lén lút tiết lộ thêm một thông tin nữa cho Lâm Tu Trúc: “Ngài ấy đến đây vì hứa sẽ thực hiện điều ước của một người khác, bây giờ điều ước đã thành hiện thực, ngài ấy muốn trở về.”
“Hơn nữa, ngài ấy nói không thích nghi được với cuộc sống ở đây.” Tần Bất Phàm bắt đầu lo lắng cho anh Lâm đây: “Cho dù anh có tìm được ngài ấy, ngài ấy cũng chưa chắc sẽ đi theo anh.”
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết điều này.” Lâm Tu Trúc lịch sự mỉm cười.
Anh không hỏi thêm nữa, xét theo thái độ che giấu của Tần Bất Phàm thì tất cả những chuyện về Úc Đường có thể được xếp vào phạm vi câu hỏi cần bảo mật. Đối mặt với bạn bè của vợ, Lâm Tu Trúc không muốn đối phó qua loa, mỗi lời anh nói đều mang nặng lòng chân thành: “Nếu đã như vậy, tôi đến đó là được chứ gì?”
*
Sau khi tiễn Tần Bất Phàm ra về, Lâm Tu Trúc cũng chuẩn bị ra ngoài, anh vẫn muốn đến nhà họ Vu để tìm kiếm dấu vết Úc Đường để lại.
Khu biệt thự nơi nhà họ Vu sinh sống vẫn còn lưu lại lịch sử những lần Lâm Tu Trúc đến thăm, anh thuận lợi đến trước cửa biệt thự nhà họ Vu, bấm chuông nhưng mãi mà không có ai trả lời. Trời đã tối nhưng trong biệt thự nhà họ Vu vẫn chưa bật đèn, Lâm Tu Trúc cảm thấy có gì không ổn, đúng lúc này, anh đột nhiên nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền ra từ trong nhà. Anh không kịp suy nghĩ, mà đi thẳng vào sân trong biệt thự qua cánh cửa trước mở toang, qua cửa sổ kính chạm trần, anh nhìn thấy một cuộc chiến đang diễn ra bên trong.
Bạch Tuyết đang đè Vu Hậu Vọng xuống đất, bóp cổ gã thật chặt, không biết bà ta lấy đâu ra sức lực mà có thể đè chặt một người đàn ông trưởng thành xuống đất. Vu Hậu Vọng vẫn đang vùng vẫy nhưng trông rất đau đớn, dường như có thứ gì đó đang nhảy múa dưới da gã, tay chân gã mất hết sức lực vì thứ đang nhảy múa dưới da, mọi nỗ lực của gã đều vô ích. Hai mẹ con vẫn mặc bộ đồ từng mặc khi dự đám cưới Úc Đường, nhưng đã khá cũ nát, có dấu hiệu bị xé rách rõ ràng. Xem ra đã có chuyện gì đó xảy ra với họ sau khi trở về từ đám cưới, dẫn đến tình trạng bi thảm hiện tại.
Thấy căn biệt thự sắp trở thành hiện trường án mạng, Lâm Tu Trúc gõ mạnh vào cửa sổ nhưng không thu hút được chú ý của những người trong nhà, anh nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thứ gì có thể đập vỡ cửa sổ chạm trần này. Sau, anh để ý đến một bức ảnh gia đình trên tường. Lâm Tu Trúc ngay lập tức nhớ ra mình có thể tùy ý ra vào di ảnh của mình, vậy thì anh có thể vào ảnh của người khác được không?
Tình thế cấp bách, không có thời gian suy nghĩ nhiều, thử cái xem sao đã. Lâm Tu Trúc nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhớ lại cảm giác khi bước vào bức ảnh. May mắn là anh đã thành công ngay trong lần đầu, khi mở mắt ra lần nữa, góc nhìn của anh đã chuyển sang bức ảnh gia đình trong biệt thự nhà họ Vu. Lâm Tu Trúc bước ra khỏi bức chân dung gia đình, lập tức chạy đến chiến trường nơi hai người đang giằng co, tách hai người đang đánh đấm túi bụi ra.
Bạch Tuyết vốn đang trong cơn giận điên người, còn không để ý vừa rồi có người gõ cửa kính, càng không nghĩ tới có người vào được, đột nhiên bị Lâm Tu Trúc cắt ngang, bà ta thở dốc, mắt đỏ bừng nhìn kẻ đột nhập.
“Mày làm gì! Nó sắp biến thành quái vật! Đến lúc đó chắc chắn nó sẽ xé xác tao ra! Tại sao không để tao giết nó trước!” Bạch Tuyết gào thét điên cuồng, quay sang tấn công Lâm Tu Trúc đã ngăn cản mình gây án.
Lâm Tu Trúc né tránh, cuối cùng chớp thời cơ, khống chế được tay của người đàn bà đang đang tấn công mình, sau đó quay đầu lại xem xét tình hình của Vu Hậu Vọng.
Thế nhưng, cơn đau của Vu Hậu Vọng cũng không hề giảm đi vì thiếu một người bóp cổ mình. Gã vẫn cào xé trên mặt đất, la hét trong đau đớn, liên tục đập đầu xuống sàn. Trong lúc Lâm Tu Trúc chưa biết phải làm sao thì Vu Hậu Vọng bỗng im lặng một cách đột ngột, chỉ nằm đó bất động.
Cơ thể gã đang dần vỡ ra. Thứ đầu tiên vỡ vụn là đôi chân của gã, vô số sợi tơ đen thoát ra khỏi giày của gã, khi những sợi tơ màu đen lan rộng ra, đôi giày mất đi vật chống đỡ, rơi thẳng xuống đất. Những sợi tơ đen quá quen thuộc với Lâm Tu Trúc dường như có sức sống, chúng bò về phía trước cho đến khi bò vào trong cái bóng, hòa vào mặt tối của thế giới, không xuất hiện lại nữa. Khi ngày càng có nhiều sợi tơ đen tan rã, mắt cá chân, bắp chân và đầu gối của Vu Hậu Vọng cũng biến mất từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại phần đùi giữ căng chiếc quần. Vu Hậu Vọng nằm trên mặt đất không biết còn sống hay đã chết.
Thấy đứa con nuôi không biến thành quái vật tấn công mình như trong tưởng tượng, Bạch Tuyết cũng không còn cuồng loạn nữa. Bạch Tuyết mở to mắt, thở hổn hển, Lâm Tu Trúc vừa buông ra, bà ta liền ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào.
Lâm Tu Trúc nhân cơ hội khi cả hai đều đang im lặng để gọi điện cho Tần Bất Phàm, xin hỗ trợ bên ngoài. Tranh thủ lúc người của cơ quan chức năng trên đường tới đây, Lâm Tu Trúc kiểm tra biệt thự nhà họ Lâm.
Bạch Tuyết kiệt sức, tinh thần cũng suy sụp, Vu Hậu Vọng ngã xuống đất không dậy nổi thì vẫn còn thở, nhưng trong biệt thự không còn bóng dáng Vu Dương Xuân, lão dường như đã bốc hơi khỏi thế giới. Ngôi nhà bừa bộn không còn ra thể thống gì nữa, đồ đạc rơi vãi, vết máu trên bàn, vết xước trên cửa… chẳng biết hai mẹ con không cùng máu mủ này đã trải qua một tuần như thế nào. Nếu hôm nay không ai có thể vào biệt thự này, chưa biết nơi này sẽ trở thành địa ngục nhân gian như thế nào nữa.
Lâm Tu Trúc không quan tâm đến chuyện thị phi của nhà họ Vu, anh nhờ cậy người tỉnh táo duy nhất có mặt ở đó giúp đỡ, cố gắng tìm cách moi ra tung tích của Úc Đường từ chỗ bà ta. Bạch Tuyết vẫn vô cùng sợ hãi mọi thứ liên quan đến Úc Đường, chỉ ném chìa khóa phòng Úc Đường cho Lâm Tu Trúc, mặc kệ anh tự đi tìm thứ mình muốn. Lâm Tu Trúc còn muốn hỏi xem tình hình của Úc Đường hồi ở ngôi nhà này, nhưng Bạch Tuyết vừa nghe đến từ “nhà” là bắt đầu nổi điên, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, khóc lóc thảm thiết.
“Đừng có hỏi tao! Tao không biết gì hết!”
Người đàn bà này từng rất chú trọng đến thể diện, vậy mà lúc này mất hết phẩm giá và tự tôn, mặc trên người bộ quần áo rách nát do vật lộn, khuôn mặt đã một tuần không được rửa sạch, vết trang điểm lấm lem, trông còn kinh dị hơn gấp bội. Bà ta ôm đầu lắc đầu điên cuồng, kinh hoàng và sợ hãi, rơi vào vực sâu hỗn loạn, vùng vẫy mãi mà không thể thoát ra.
“Tao không biết đó là gì! Nó không phải con tao! Con tao đã chết! Ha ha ha thằng ranh con đó cuối cùng cũng phải tự mình đi chết! Cuối cùng cũng chết!”
“Nhưng tại sao cuối cùng lại quay về!”
“Tại sao, tại sao lại quay về? Thứ trở lại là cái gì? Cái gì vậy!”
“Tao không biết cái gì đã quay về!”
“Tao không biết!”
“Tao không biết!”
“Tao không biết gì hết!”
*
Yến Thành, Đại học Thủ đô, lúc xế chiều.
Tan học, Úc Ninh bước ra khỏi cổng trường, vai khoác một cặp tai nghe, trên tay là một chiếc cặp đi học, theo sau là bạn cùng phòng đang suy nghĩ bữa tối nay ăn gì.
Úc Ninh vừa rẽ một cái thì bạn cùng phòng đã túm lấy cánh tay cậu: “Nhìn kìa, ở đó có một người siêu đẹp!”
Úc Ninh không có hứng thú, chỉ ậm ừ đối phó bạn cùng phòng cho xong, không ngẩng đầu đi về phía trước.
Bạn cùng phòng lại thấy lạ, đây là khu làng đại học, điều không thiếu nhất chính là những bạn trẻ thích vui vẻ, ưa buôn chuyện và yêu cái đẹp, người bên kia đường đẹp như vậy nhưng tại sao mọi người lại làm như không thấy y? Nhưng trước khi người bạn cùng phòng kịp lên tiếng hỏi, cậu ta đã cảm thấy có gì đó nóng nóng trên ngực, sờ thử thì hóa ra là tấm bùa hộ mệnh mà Úc Ninh đưa cho đang bốc cháy. Bạn cùng phòng kêu thét lên, vội rút mặt dây chuyền ra.
Úc Ninh nghe thấy tiếng hét của cậu ta mới quay lại thì thấy cả mặt dây chuyền đã cháy rụi.
“Trời đất quỷ thần ơi, chuyện gì xảy ra vậy?!” Bạn cùng phòng còn đang hoảng hốt sâu một hơi: “Mẹ nó…”
Không biết từ khi nào, người bên kia đường lặng lẽ xuất hiện trước mặt họ.
Bạn cùng phòng cũng nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp đó. Cậu ta ngơ ngác nhìn vệt đỏ thẫm nơi khóe mắt đối phương, không thể rời mắt được nữa.
Úc Ninh nhận thấy tình trạng của bạn cùng phòng, vội lấy ra một món đồ khắc gỗ mới to bằng móng tay nhét vào tay bạn cùng phòng, rồi kéo cậu ta phía sau ra, phòng khi cậu ta chạy loanh quanh trong trạng thái ngây ngốc.
“Ngài đến rồi.” Úc Ninh có quen người trước mặt, thấy y đột nhiên xuất hiện, Úc Ninh còn thấy khá vui mừng, bất giác nở nụ cười: “Đến Yến Thành chơi sao?”
“Không phải.” Úc Đường mỉm cười, đôi mắt cong cong, giọng nói thanh thúy: “Ta đến đây để gặp cậu.”
“Gặp tôi?” Úc Ninh giật mình, người vốn đi đến đâu cũng hào phóng tự tin bỗng trở nên ngại ngùng.
“Đúng thế.” Úc Đường gật đầu, khoanh tay trước ngực, mỉm cười giải thích mục đích của mình: “Ta muốn trả lại cho cậu những gì lúc đó ta đã lấy của cậu.”
Y cười ngọt ngào, sáng rực như mặt trời, nói những lời mà người ta không dám nghĩ tới:
“Ta đến đây để trả lại nhân quả cho cậu.”
Lâm Tu Trúc vẫn muốn biết tung tích Úc Đường, nhưng Tần Bất Phàm đã hứa với Úc Đường là không tiết lộ tung tích của y. Thấy Lâm Tu Trúc kiên trì như vậy, Tần Bất Phàm cũng phải khâm phục lòng dũng cảm của anh, bèn hỏi: “Anh không sợ sao?”
Làm điều tra viên đã lâu, Tần Bất Phàm từng thấy rất nhiều câu chuyện về người thường và Quái, nhưng thường thì mọi người sẽ theo bản năng tránh xa Quái, nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng thật của chúng. Cho dù đã từng thề non hẹn biển bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bao giờ vượt qua được nỗi sợ hãi trước điều chưa biết đã khắc sâu trong xương tủy. Đó là bản năng của con người.
Anh Lâm đây lần đầu tiên nhìn thấy một phần diện mạo thật sự của Úc Đường đã không chịu nổi kích thích, còn ngất xỉu vì sợ. Tất nhiên, ngất xỉu cũng một phần là do bị cậu của anh bỏ thuốc, nhưng quan trọng hơn, đó còn là bản năng tự vệ của bộ não con người đang phát huy tác dụng. Nhưng giờ đây, anh Lâm không chỉ chấp nhận việc mình kết hôn với một tồn tại không thể miêu tả, thậm chí còn chạy đi đòi tái hôn với tồn tại mà tổ tiên loài người sợ hãi tránh xa kia.
Tần Bất Phàm nghĩ, một dũng sĩ chân chính phải như thế này…
“Tất nhiên là tôi sợ.” Lâm Tu Trúc đưa ra câu trả lời của mình: “Người bình thường cũng sợ hãi phải không nào?”
Tần Bất Phàm: “???”
“Tôi thừa nhận, đêm đó tôi gần như sợ chết khiếp, nếu nhìn thấy cậu ấy lần nữa, tôi không thể đảm bảo rằng mình sẽ không run lên vì sợ.” Lâm Tu Trúc thành thật nói.
“Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch cho mình một quy trình điều trị giảm mẫn cảm, hy vọng sẽ quen với tất cả hình dạng của cậu ấy thông qua quá trình giảm mẫn cảm.” Anh nói một cách tự tin: “Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng…”
“Nhưng, đó là Úc Đường mà.”
“Tôi đã hứa với cậu ấy rằng tôi sẽ chấp nhận mọi dáng vẻ của cậu ấy, tôi không thể làm cậu ấy thất vọng hay đau buồn.” Lâm Tu Trúc thở dài: “Cho nên, dù sợ hãi, tôi vẫn muốn đến bên cậu ấy, nói với cậu ấy rằng tôi cũng yêu cậu ấy.”
Tần Bất Phàm sửng sốt, tựa hồ đã hơi xúc động. Một người không sợ hãi chắc chắn là dũng cảm, nhưng một người có thể chiến đấu với bản năng của mình bằng niềm tin cũng rất đáng được tôn trọng.
Lát sau, Tần Bất Phàm thở dài, lén lút tiết lộ thêm một thông tin nữa cho Lâm Tu Trúc: “Ngài ấy đến đây vì hứa sẽ thực hiện điều ước của một người khác, bây giờ điều ước đã thành hiện thực, ngài ấy muốn trở về.”
“Hơn nữa, ngài ấy nói không thích nghi được với cuộc sống ở đây.” Tần Bất Phàm bắt đầu lo lắng cho anh Lâm đây: “Cho dù anh có tìm được ngài ấy, ngài ấy cũng chưa chắc sẽ đi theo anh.”
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết điều này.” Lâm Tu Trúc lịch sự mỉm cười.
Anh không hỏi thêm nữa, xét theo thái độ che giấu của Tần Bất Phàm thì tất cả những chuyện về Úc Đường có thể được xếp vào phạm vi câu hỏi cần bảo mật. Đối mặt với bạn bè của vợ, Lâm Tu Trúc không muốn đối phó qua loa, mỗi lời anh nói đều mang nặng lòng chân thành: “Nếu đã như vậy, tôi đến đó là được chứ gì?”
*
Sau khi tiễn Tần Bất Phàm ra về, Lâm Tu Trúc cũng chuẩn bị ra ngoài, anh vẫn muốn đến nhà họ Vu để tìm kiếm dấu vết Úc Đường để lại.
Khu biệt thự nơi nhà họ Vu sinh sống vẫn còn lưu lại lịch sử những lần Lâm Tu Trúc đến thăm, anh thuận lợi đến trước cửa biệt thự nhà họ Vu, bấm chuông nhưng mãi mà không có ai trả lời. Trời đã tối nhưng trong biệt thự nhà họ Vu vẫn chưa bật đèn, Lâm Tu Trúc cảm thấy có gì không ổn, đúng lúc này, anh đột nhiên nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền ra từ trong nhà. Anh không kịp suy nghĩ, mà đi thẳng vào sân trong biệt thự qua cánh cửa trước mở toang, qua cửa sổ kính chạm trần, anh nhìn thấy một cuộc chiến đang diễn ra bên trong.
Bạch Tuyết đang đè Vu Hậu Vọng xuống đất, bóp cổ gã thật chặt, không biết bà ta lấy đâu ra sức lực mà có thể đè chặt một người đàn ông trưởng thành xuống đất. Vu Hậu Vọng vẫn đang vùng vẫy nhưng trông rất đau đớn, dường như có thứ gì đó đang nhảy múa dưới da gã, tay chân gã mất hết sức lực vì thứ đang nhảy múa dưới da, mọi nỗ lực của gã đều vô ích. Hai mẹ con vẫn mặc bộ đồ từng mặc khi dự đám cưới Úc Đường, nhưng đã khá cũ nát, có dấu hiệu bị xé rách rõ ràng. Xem ra đã có chuyện gì đó xảy ra với họ sau khi trở về từ đám cưới, dẫn đến tình trạng bi thảm hiện tại.
Thấy căn biệt thự sắp trở thành hiện trường án mạng, Lâm Tu Trúc gõ mạnh vào cửa sổ nhưng không thu hút được chú ý của những người trong nhà, anh nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thứ gì có thể đập vỡ cửa sổ chạm trần này. Sau, anh để ý đến một bức ảnh gia đình trên tường. Lâm Tu Trúc ngay lập tức nhớ ra mình có thể tùy ý ra vào di ảnh của mình, vậy thì anh có thể vào ảnh của người khác được không?
Tình thế cấp bách, không có thời gian suy nghĩ nhiều, thử cái xem sao đã. Lâm Tu Trúc nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhớ lại cảm giác khi bước vào bức ảnh. May mắn là anh đã thành công ngay trong lần đầu, khi mở mắt ra lần nữa, góc nhìn của anh đã chuyển sang bức ảnh gia đình trong biệt thự nhà họ Vu. Lâm Tu Trúc bước ra khỏi bức chân dung gia đình, lập tức chạy đến chiến trường nơi hai người đang giằng co, tách hai người đang đánh đấm túi bụi ra.
Bạch Tuyết vốn đang trong cơn giận điên người, còn không để ý vừa rồi có người gõ cửa kính, càng không nghĩ tới có người vào được, đột nhiên bị Lâm Tu Trúc cắt ngang, bà ta thở dốc, mắt đỏ bừng nhìn kẻ đột nhập.
“Mày làm gì! Nó sắp biến thành quái vật! Đến lúc đó chắc chắn nó sẽ xé xác tao ra! Tại sao không để tao giết nó trước!” Bạch Tuyết gào thét điên cuồng, quay sang tấn công Lâm Tu Trúc đã ngăn cản mình gây án.
Lâm Tu Trúc né tránh, cuối cùng chớp thời cơ, khống chế được tay của người đàn bà đang đang tấn công mình, sau đó quay đầu lại xem xét tình hình của Vu Hậu Vọng.
Thế nhưng, cơn đau của Vu Hậu Vọng cũng không hề giảm đi vì thiếu một người bóp cổ mình. Gã vẫn cào xé trên mặt đất, la hét trong đau đớn, liên tục đập đầu xuống sàn. Trong lúc Lâm Tu Trúc chưa biết phải làm sao thì Vu Hậu Vọng bỗng im lặng một cách đột ngột, chỉ nằm đó bất động.
Cơ thể gã đang dần vỡ ra. Thứ đầu tiên vỡ vụn là đôi chân của gã, vô số sợi tơ đen thoát ra khỏi giày của gã, khi những sợi tơ màu đen lan rộng ra, đôi giày mất đi vật chống đỡ, rơi thẳng xuống đất. Những sợi tơ đen quá quen thuộc với Lâm Tu Trúc dường như có sức sống, chúng bò về phía trước cho đến khi bò vào trong cái bóng, hòa vào mặt tối của thế giới, không xuất hiện lại nữa. Khi ngày càng có nhiều sợi tơ đen tan rã, mắt cá chân, bắp chân và đầu gối của Vu Hậu Vọng cũng biến mất từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại phần đùi giữ căng chiếc quần. Vu Hậu Vọng nằm trên mặt đất không biết còn sống hay đã chết.
Thấy đứa con nuôi không biến thành quái vật tấn công mình như trong tưởng tượng, Bạch Tuyết cũng không còn cuồng loạn nữa. Bạch Tuyết mở to mắt, thở hổn hển, Lâm Tu Trúc vừa buông ra, bà ta liền ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào.
Lâm Tu Trúc nhân cơ hội khi cả hai đều đang im lặng để gọi điện cho Tần Bất Phàm, xin hỗ trợ bên ngoài. Tranh thủ lúc người của cơ quan chức năng trên đường tới đây, Lâm Tu Trúc kiểm tra biệt thự nhà họ Lâm.
Bạch Tuyết kiệt sức, tinh thần cũng suy sụp, Vu Hậu Vọng ngã xuống đất không dậy nổi thì vẫn còn thở, nhưng trong biệt thự không còn bóng dáng Vu Dương Xuân, lão dường như đã bốc hơi khỏi thế giới. Ngôi nhà bừa bộn không còn ra thể thống gì nữa, đồ đạc rơi vãi, vết máu trên bàn, vết xước trên cửa… chẳng biết hai mẹ con không cùng máu mủ này đã trải qua một tuần như thế nào. Nếu hôm nay không ai có thể vào biệt thự này, chưa biết nơi này sẽ trở thành địa ngục nhân gian như thế nào nữa.
Lâm Tu Trúc không quan tâm đến chuyện thị phi của nhà họ Vu, anh nhờ cậy người tỉnh táo duy nhất có mặt ở đó giúp đỡ, cố gắng tìm cách moi ra tung tích của Úc Đường từ chỗ bà ta. Bạch Tuyết vẫn vô cùng sợ hãi mọi thứ liên quan đến Úc Đường, chỉ ném chìa khóa phòng Úc Đường cho Lâm Tu Trúc, mặc kệ anh tự đi tìm thứ mình muốn. Lâm Tu Trúc còn muốn hỏi xem tình hình của Úc Đường hồi ở ngôi nhà này, nhưng Bạch Tuyết vừa nghe đến từ “nhà” là bắt đầu nổi điên, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, khóc lóc thảm thiết.
“Đừng có hỏi tao! Tao không biết gì hết!”
Người đàn bà này từng rất chú trọng đến thể diện, vậy mà lúc này mất hết phẩm giá và tự tôn, mặc trên người bộ quần áo rách nát do vật lộn, khuôn mặt đã một tuần không được rửa sạch, vết trang điểm lấm lem, trông còn kinh dị hơn gấp bội. Bà ta ôm đầu lắc đầu điên cuồng, kinh hoàng và sợ hãi, rơi vào vực sâu hỗn loạn, vùng vẫy mãi mà không thể thoát ra.
“Tao không biết đó là gì! Nó không phải con tao! Con tao đã chết! Ha ha ha thằng ranh con đó cuối cùng cũng phải tự mình đi chết! Cuối cùng cũng chết!”
“Nhưng tại sao cuối cùng lại quay về!”
“Tại sao, tại sao lại quay về? Thứ trở lại là cái gì? Cái gì vậy!”
“Tao không biết cái gì đã quay về!”
“Tao không biết!”
“Tao không biết!”
“Tao không biết gì hết!”
*
Yến Thành, Đại học Thủ đô, lúc xế chiều.
Tan học, Úc Ninh bước ra khỏi cổng trường, vai khoác một cặp tai nghe, trên tay là một chiếc cặp đi học, theo sau là bạn cùng phòng đang suy nghĩ bữa tối nay ăn gì.
Úc Ninh vừa rẽ một cái thì bạn cùng phòng đã túm lấy cánh tay cậu: “Nhìn kìa, ở đó có một người siêu đẹp!”
Úc Ninh không có hứng thú, chỉ ậm ừ đối phó bạn cùng phòng cho xong, không ngẩng đầu đi về phía trước.
Bạn cùng phòng lại thấy lạ, đây là khu làng đại học, điều không thiếu nhất chính là những bạn trẻ thích vui vẻ, ưa buôn chuyện và yêu cái đẹp, người bên kia đường đẹp như vậy nhưng tại sao mọi người lại làm như không thấy y? Nhưng trước khi người bạn cùng phòng kịp lên tiếng hỏi, cậu ta đã cảm thấy có gì đó nóng nóng trên ngực, sờ thử thì hóa ra là tấm bùa hộ mệnh mà Úc Ninh đưa cho đang bốc cháy. Bạn cùng phòng kêu thét lên, vội rút mặt dây chuyền ra.
Úc Ninh nghe thấy tiếng hét của cậu ta mới quay lại thì thấy cả mặt dây chuyền đã cháy rụi.
“Trời đất quỷ thần ơi, chuyện gì xảy ra vậy?!” Bạn cùng phòng còn đang hoảng hốt sâu một hơi: “Mẹ nó…”
Không biết từ khi nào, người bên kia đường lặng lẽ xuất hiện trước mặt họ.
Bạn cùng phòng cũng nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp đó. Cậu ta ngơ ngác nhìn vệt đỏ thẫm nơi khóe mắt đối phương, không thể rời mắt được nữa.
Úc Ninh nhận thấy tình trạng của bạn cùng phòng, vội lấy ra một món đồ khắc gỗ mới to bằng móng tay nhét vào tay bạn cùng phòng, rồi kéo cậu ta phía sau ra, phòng khi cậu ta chạy loanh quanh trong trạng thái ngây ngốc.
“Ngài đến rồi.” Úc Ninh có quen người trước mặt, thấy y đột nhiên xuất hiện, Úc Ninh còn thấy khá vui mừng, bất giác nở nụ cười: “Đến Yến Thành chơi sao?”
“Không phải.” Úc Đường mỉm cười, đôi mắt cong cong, giọng nói thanh thúy: “Ta đến đây để gặp cậu.”
“Gặp tôi?” Úc Ninh giật mình, người vốn đi đến đâu cũng hào phóng tự tin bỗng trở nên ngại ngùng.
“Đúng thế.” Úc Đường gật đầu, khoanh tay trước ngực, mỉm cười giải thích mục đích của mình: “Ta muốn trả lại cho cậu những gì lúc đó ta đã lấy của cậu.”
Y cười ngọt ngào, sáng rực như mặt trời, nói những lời mà người ta không dám nghĩ tới:
“Ta đến đây để trả lại nhân quả cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.