Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 29: Tiệc hoa
Minh Như Chước
22/10/2024
Úc Đường đi đến chỗ Lâm Tu Trúc, thấy trên tay anh cũng đang cầm một cái đèn, trên đó viết tên cha mẹ Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc vừa mới hoàn hồn sau cảm giác chấn động, anh vờ như thản nhiên nhìn ngọn đèn trong tay, hỏi: “Họ có nhận được không?”
Úc Đường gật đầu: “Tất nhiên.”
Lâm Tu Trúc chưa kịp phản ứng thì Úc Đường đột nhiên đi tới phía sau anh, nhìn dòng sông đang chảy, nhẹ giọng nói: “Những gì anh nói, việc anh làm, trời đất đều biết.”
“Họ đã trở thành một phần của trời đất.”
Lâm Tu Trúc cúi đầu, nhẹ thở dài, không nói thêm nữa. Cũng như Úc Đường, anh quay người, hướng mặt ra sông, thả ngọn đèn đã thắp sáng xuống sông, nhìn nó trôi theo dòng nước.
Bọn trẻ đi cùng Úc Đường đã bắt đầu nói lời tạm biệt với bạn bè của mình, chúng nói liến thoắng không ngừng, nhưng không khí chẳng có vẻ gì là đau thương. Ở đầu bên kia con đường dài, dưới gốc cây hòe, trên đài, bà Hòe nhảy điệu múa Tiệc hoa theo nhịp trống. Chợ phiên tấp nập, người dân trấn Vân Hòe và du khách túm tụm lại thành nhóm mà đi, trò chuyện cười nói, nhiều người bắt đầu mang đèn đến bên bờ sông.
Bà chủ nhà trọ một tay dẫn theo nhân viên của mình, tay kia cầm chiếc đèn có viết tên chị gái đi về phía bờ sông, ở phía xa xa, bà dường như nhìn thấy bóng dáng của chị gái mình. Chị gái bà trông vẫn như lúc họ chia tay, bế một cô bé bảy tám tuổi trên tay, vây quanh là rất nhiều trẻ em, rồi cùng những đứa trẻ đó bước lên cầu. Một cơn gió thổi qua, làm vô số hoa hòe rơi xuống, trong phút chốc, tất cả người trên cầu đều biến mất.
Úc Đường lần lượt tạm biệt những đứa bé đã đồng hành cùng mình bao năm và những người từng người đến thôn Hoa Hòe, rồi lặng lẽ nhìn họ bước lên cầu, đi sang bờ bên kia, hóa thành những vì sao. Chấp niệm tan biến, trở về với trời đất. Nói là đoàn tụ thì cũng là đoàn tụ. Một ngày nào đó, vạn vật trên đời sẽ gặp lại nhau trong cõi hỗn độn. Những đứa trẻ ra đi để lại đèn lồng và chuông làm bằng đầu lâu của riêng mình. Những cái chuông này được những người bạn khác mang về, treo trên sợi dây màu đỏ của cây lớn trên đỉnh núi Xích Nhai, khi gió thổi, chuông phát ra âm thanh giòn tan như tiếng cười của trẻ thơ.
Lâm Tu Trúc bước tới cạnh Úc Đường, cùng Úc Đường tiễn những người đang đi xa, tay lại lặng lẽ ngập ngừng nắm tay y.
Cho đến khi tất cả những người phải đi xa đã bước lên cầu, tất cả đốm sáng đều biến thành sao, biến mất trong màn pháo hoa của buổi lễ, Úc Đường vẫn nhìn về hướng đó, Lâm Tu Trúc cũng vẫn nắm tay y.
Không biết đã qua bao lâu, điệu múa Tiệc hoa kết thúc, bên bờ sông càng ngày càng đông người, nhưng họ đều ăn ý tránh xa khỏi một vị trí, một khoảng trống tồn tại hết sức nổi bật bên cạnh dòng sông đông đúc mà chẳng ai để ý.
Đột nhiên, Lâm Tu Trúc cảm thấy có vật gì đó chọc vào vai mình, anh quay lại thì phát hiện đó là một dây leo quen thuộc đang nghịch ngợm. Lâm Tu Trúc bật cười, tay kia nắm lấy dây leo đang đung đưa qua lại, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa. Bị một bàn tay nắm lấy, ban đầu dây leo không có phản ứng, mãi đến khi ngọn dây leo bị cọ xát qua lại mới cảm thấy rất nhột, bắt đầu vùng vẫy. Lâm Tu Trúc biết, với sức mạnh của dây leo, nếu thật sự muốn thoát ra thì anh bây giờ sẽ không bắt được nó, phản ứng hiện giờ rõ ràng chỉ là biểu hiện bất mãn một cách lịch sự mà thôi. Vì vậy, anh càng quá quắt hơn, bắt đầu nhào nặn.
Bắt thóp theo nghĩa đen.JPG
Cuối cùng, dây leo nổi giận. Nó rút mình ra khỏi móng vuốt ma quỷ, nhẹ nhàng quất vào mu “bàn tay” của thủ phạm, rồi rút lại, giả vờ như chưa từng duỗi ra.
Lâm Tu Trúc lập tức quay đầu nhìn Úc Đường, phát hiện y vẫn đang nhìn về phương xa, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, như chú mèo con đã làm sai điều gì, bề ngoài có vẻ tự tin nhưng trong lòng thật ra đang hoang mang. Trái tim Lâm Tu Trúc như muốn tan chảy, anh đưa bàn tay đang nắm lấy lên ngực mình, để đầu ngón tay đối phương áp sát vào tim của mình.
“Chưa từng nghe nói người chồng quá cố nào có thể hồi sinh.” Lâm Tu Trúc đột nhiên nói.
Úc Đường không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Cho nên, anh đang nghĩ, nếu đã kết thúc rồi, vậy chúng ta bắt đầu lại đi.” Giọng điệu của Lâm Tu Trúc trở nên trịnh trọng: “Từ giờ trở đi anh muốn theo đuổi em, được không?”
Úc Đường quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Y không trả lời ngay, nhưng vài dây leo vươn dài đột nhiên đập đập xuống đất, như thể đang đấu tranh tư tưởng gay gắt.
Lâm Tu Trúc không thúc giục mà im lặng chờ đợi câu trả lời của Úc Đường.
“Được thôi.” Sau cùng Úc Đường gật đầu: “Vậy thì hãy làm như anh muốn.”
Pháo hoa thắp sáng màn đêm, chiếu sáng cả thị trấn như ban ngày, Úc Đường ngẩng đầu trong cơn mưa ánh sáng đang trút xuống như thác nước, những tia lửa lấp lánh trong đôi mắt đen láy.
Cảnh tượng này làm Lâm Tu Trúc sững sờ mất một lúc, anh muốn mời người ta cùng đi dạo Tiệc hoa, nhưng lời đã đến trên môi lại bị nghẹn trong cổ họng.
Tối nay anh không có cơ hội để nói điều đó.
Lâm nhị nương tử đã đi tới cùng Lục Yêu và cô dâu váy đỏ, theo sau họ là một con gà trống lớn ngẩng cao đầu, cộng thêm một vài sinh vật không phải người mà Lâm Tu Trúc đã thấy trong đám tang của mình.
“Đây không phải là anh Lâm sao, lần trước chúng ta gặp nhau là ở đám tang của anh.” Lục Yêu chào Lâm Tu Trúc.
Úc Đường lần lượt giới thiệu bạn bè của mình cho Lâm Tu Trúc, rồi giới thiệu Lâm Tu Trúc với bạn bè.
“Đây là người chồng quá cố của ta.” Úc Đường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể sau này sẽ trở thành bạn đời của ta.”
Lâm Tu Trúc rất tự hào về thân phận “có thể sau này sẽ trở thành bạn đời”, nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Úc Đường tuyên bố anh có thể là bạn đời tương lai của lại sắp bị nhóm Lục Yêu bắt đi mất rồi.
“Ngày mai gặp lại.” Lâm Tu Trúc quyến luyến nhìn Úc Đường.
Úc Đường cũng đưa ra lời hứa: “Hẹn gặp lại ngày mai.”
*
Tiệc hoa náo nhiệt sẽ kéo dài đến tận bình minh, hàng năm, Lục Yêu và những người khác sẽ hòa vào đám đông, ở lại cho đến khi buổi lễ kết thúc vào lúc trời sáng, cũng thường lôi kéo Úc Đường đi chơi suốt đêm.
Lần này, Úc Đường từ biệt bạn bè sớm, một mình trở về núi Xích Nhai. Y tháo mấy cái chuông cột trên cây xuống, lại lấy thêm một cái đèn lồng đỏ, đi về phía cung điện dưới lòng đất nơi mình từng ngủ say. Úc Đường đồng ý cho Lâm Tu Trúc theo đuổi, rồi nghĩ đến đống hàng chuyển phát nhanh mà mình còn chưa dỡ xong, đã nhận được rất nhiều quà từ người ta, y muốn ngày mai khi họ gặp nhau sẽ tặng quà đáp lại cho anh. Có rất nhiều đồ trong cung điện dưới lòng đất núi Xích Nhai, hiện nay chắc đều rất có giá trị, trước đây y chưa bao giờ xem kỹ, bây giờ có lẽ sẽ phải lục lọi rất lâu để chọn ra món quà phù hợp.
Úc Đường nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng chuông dẫn đường, đi xuyên qua bức tường đá, bước vào cung điện dưới lòng đất. Đã lâu y không về đây, cột đèn trong cung điện đã tắt từ lâu, bây giờ chỉ có thể dựa vào cái đèn lồng trên tay để soi sáng. Bị ảnh hưởng bởi trận động đất cách đây hai mươi năm, một phần cung điện dưới lòng đất đã sụp đổ, nhưng tổng thể vẫn còn nguyên vẹn, thay đổi không lớn.
Úc Đường dựa vào trí nhớ để đi về phía gian mộ nơi mình được chôn cất, đột nhiên, y nghe thấy tiếng sỏi lăn trên đầu. Kèm theo một tiếng hét thảm thiết, một người chẳng biết từ đâu rơi xuống, đập nát mái nhà của y, rồi ngã cái oạch xuống trước mặt y.
*
Mậu Văn Hiên về quê nghỉ hè thì bị người bạn thời thơ ấu bắt đi cùng cho đủ số trong chuyến du lịch sinh viên.
Các thành viên trong đoàn du lịch bao gồm hắn, bạn thời thơ ấu của hắn, bạn gái của bạn thời thơ ấu, cô bạn thân của bạn gái của bạn thời thơ ấu, bạn trai của cô bạn thân của bạn gái của bạn thời thơ ấu. Một nhóm năm người rất điển hình, mối quan hệ giữa các thành viên tưởng chừng đơn giản và rõ ràng nhưng thực tế lại rất phức tạp, trong đó có vô số vướng mắc ân oán tình thù, chia ly đoàn tụ đan xen rối rắm, quả thực đúng là nhóm nhân vật chính tiêu chuẩn của các bộ phim kinh dị nội địa.
Đối với một sinh viên đại học bình thường đang sống trong thời bình, trước khi leo núi Xích Nhai vào lúc nửa đêm, Mậu Văn Hiên không hề liên tưởng đến bất kỳ bộ phim kinh dị nội địa nào. Hơn nữa, một nhân vật không tham gia vào những vướng mắc tình cảm như hắn rõ ràng chỉ là bia đỡ đạn trong phim kinh dị nội địa, khi gặp nguy hiểm sẽ là người chết đầu tiên.
Đi du lịch trấn Vân Hòe là ý tưởng của bạn trai của cô bạn thân. Gã nói mình là người trấn Vân Hòe, Tiệc hoa trong thị trấn vào mùa hè hàng năm rất sôi động, nếu mọi người đều muốn ra ngoài chơi thì thị trấn có cả cảnh quan thiên nhiên, cảnh quan văn hóa, không đâu sánh bằng. Bạn của Mậu Văn Hiên và bạn gái lại đang giận dỗi nhau, muốn nhân cơ hội này để thể hiện trước mặt cô gái, bèn lôi kéo Mậu Văn Hiên vào hỗ trợ.
Một nhóm năm người đến trấn Vân Hòe một ngày trước Tiệc hoa, vốn đang chơi rất vui vẻ, cho đến khi bạn trai của cô bạn thân đột nhiên nói sẽ đưa mọi người đi núi Xích Nhai chơi. Gã nói rằng phong cảnh trên núi rất đẹp, leo núi vào ban đêm không có nguy hiểm, rất ít người, rất yên tĩnh, còn kể nhiều truyền thuyết về yêu tinh trên núi, hỏi họ có dám lên núi cho kích thích không.
Lúc này Mậu Văn Hiên chưa nhận thấy có gì không ổn, lại thấy bạn thời thơ ấu của mình nóng lòng muốn thử, thế là hắn cũng đi theo. Nửa đêm, một nhóm sinh viên đại học không sợ chết rời ra khỏi đám đông náo nhiệt, chạy đến chân núi Xích Nhai. Trên đường đi, Mậu Văn Hiên chứng kiến bốn người kia liên tục nảy sinh mâu thuẫn qua lại, đẩy tới kéo lui đầy kịch tính, còn hắn chỉ là người qua đường.
Mậu Văn Hiên đang hóng chuyện được nửa đường thì nghe thấy bốn người phía trước ngừng tranh cãi, hắn mới nhận ra điện thoại của bạn gái của thằng bạn mình đã rơi xuống hố. Nhìn bề ngoài, nó trông giống như một cái lỗ trên cây, nhưng thực chất lại thông với lòng đất tối tăm, chiều rộng của cái hố có thể chứa được một người, nhưng không biết nó sâu đến mức nào. Cả nhóm bàn cách lấy lại điện thoại di động, bạn của Mậu Văn Hiên tình nguyện là người xuống đầu tiên, lúc này Mậu Văn Hiên mới nhận ra không ổn. Nửa đêm nửa hôm, không có biện pháp an toàn mà trèo xuống hang động thì chẳng phải là tự sát sao? Dù không có tình tiết ma quỷ hù dọa thì cũng phải có rắn, côn trùng, chuột, kiến các loại chứ, đây là nơi hoang dã, rất mất an toàn!
Mậu Văn Hiên hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, thậm chí còn nảy ra ý định bỏ tiền của mình mua một chiếc điện thoại di động mới rồi để thằng bạn tặng cho bạn gái của nó, coi như của đi thay người. Thế nhưng ngay vào lúc này, đầu óc Mậu Văn Hiên cứ như bị đổ đầy hồ dán vào, chẳng hiểu sao lại đồng ý với đề nghị cả nhóm vào hang tìm điện thoại di động.
Ai đã đưa ra đề nghị không đáng tin cậy này thế hả? Mậu Văn Hiên gào thét trong lòng nhưng cơ thể thì không tự chủ mà bò vào hố cùng những người khác. Lá bùa hộ thân mà bạn cùng phòng tặng đã nóng như tấm sắt nung đỏ rồi, nhưng Mậu Văn Hiên vẫn không thể thoát khỏi tình trạng đầu óc đặc quánh này.
Sau khi thẳng tiến vào trong hang, nhóm người tới được một hành lang rất rộng rãi, có thể thấy đó là một lối đi nhân tạo, không biết dẫn tới đâu. Bạn trai của cô bạn thân đi phía trước mở đường, bốn người còn lại xếp thành một hàng thẳng tắp đi theo phía sau kẻ cầm đầu, tứ chi cứng ngắc giống hệt như cảnh đuổi xác chết Tương Tây trong truyền thuyết. Người dẫn đầu lấy điện thoại di động ra soi sáng, ánh sáng rọi ra từ đèn pin của điện thoại có hạn, nhưng cũng đủ chiếu sáng những hoa văn kỳ lạ trên tường hành lang.
Chỉ nhìn thoáng qua những hoa văn đó thôi đã làm cho Mậu Văn Hiên bắt đầu cảm thấy ù tai. Hắn cảm thấy đầu mình như đang phình ra, như muốn nổ tung đến nơi, nỗi sợ hãi vô hình lan đến tứ chi, sắp nhấn chìm hắn.
Không!
Đừng bao giờ đi đến nơi đó!
Phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Mậu Văn Hiên lo lắng đến mức suýt khóc, nhưng không thể ngăn cản mình bước sâu vào trong hang, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh nào. Trong hang tối cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của năm người, ngay cả tiếng thở của họ cũng không nghe được. Đột nhiên, phía trước có người hét lên, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Mậu Văn Hiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát, tứ chi có thể tự do cử động.
“Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng loạn! Đừng chạy lung tung! Điện thoại đâu! Lấy ra để chiếu sáng!”
Mậu Văn Hiên đứng đó kêu to nhưng không ai nghe theo hắn. Trong lúc hoảng loạn, có người tông vào hắn, Mậu Văn Hiên bất ngờ đập vào tường đá. Bức tường đá cổ xưa bị vật nặng đập trúng thủng luôn một cái lỗ to, Mậu Văn Hiên rơi xuống lỗ đó. Tiếng đất đá rời ra ngày càng rõ ràng, trong lòng Mậu Văn Hiên có linh cảm chẳng lành, nhưng chưa kịp đứng dậy thì những tảng đá dưới chân đã kéo theo hắn cùng trượt xuống.
“A…”
Mậu Văn Hiên hét lên, ngã sâu vào lòng đất. Cũng may là hắn lăn xuống dốc, có mặt đất làm đệm nên không bị ngã quá nặng. Sau khi choáng váng nửa phút, Mậu Văn Hiên cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn ho mấy tiếng, sờ soạng thân trên, cảm nhận nhịp tim của mình. May quá, còn sống.
Mậu Văn Hiên ngồi dậy, thấy được cái điện thoại với màn hình sáng cách đó không xa. Hắn đứng dậy định nhấc điện thoại lên, nhưng mọi bộ phận trên cơ thể đều đang đau đớn, hắn nhắm mắt nhe răng xuýt xoa, động tác đứng dậy chỉ làm được đến nửa chừng thì dừng lại.
Mậu Văn Hiên định đợi cho cơn đau dịu bớt rồi mới cử động, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại phát hiện ánh sáng trên màn hình điện thoại đã tắt, nhưng mình thì không hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Có một nguồn sáng khác đối diện với hắn cách đó không xa, màu đỏ, trông rất có không khí lễ hội, là một cái đèn lồng.
Đèn lồng đỏ đang được cầm trên tay một người.
Đầu tiên Mậu Văn Hiên nhìn thấy bàn tay cầm đèn lồng, rõ ràng là được chiếu sáng rõ ràng bởi ánh đèn đỏ, nhưng bàn tay đó lại trắng bệch như không có chút máu nào. Sau đó, hắn chậm rãi nhấc cơ thể cứng ngắc lên, ngẩng đầu, một khuôn mặt đẹp đẽ đến mức không giống con người đập vào mắt hắn.
Trong sự im lặng chết chóc, sâu dưới lòng đất tối tăm, một nam sinh viên đại học bị tách khỏi đội của mình nhìn thấy một người đẹp mặc đồ đỏ với mái tóc dài.
Người đẹp cầm đèn lồng đỏ, đang lặng lẽ mỉm cười với hắn.
Nụ cười ấy thật quá là chấn động lòng người.
Lâm Tu Trúc vừa mới hoàn hồn sau cảm giác chấn động, anh vờ như thản nhiên nhìn ngọn đèn trong tay, hỏi: “Họ có nhận được không?”
Úc Đường gật đầu: “Tất nhiên.”
Lâm Tu Trúc chưa kịp phản ứng thì Úc Đường đột nhiên đi tới phía sau anh, nhìn dòng sông đang chảy, nhẹ giọng nói: “Những gì anh nói, việc anh làm, trời đất đều biết.”
“Họ đã trở thành một phần của trời đất.”
Lâm Tu Trúc cúi đầu, nhẹ thở dài, không nói thêm nữa. Cũng như Úc Đường, anh quay người, hướng mặt ra sông, thả ngọn đèn đã thắp sáng xuống sông, nhìn nó trôi theo dòng nước.
Bọn trẻ đi cùng Úc Đường đã bắt đầu nói lời tạm biệt với bạn bè của mình, chúng nói liến thoắng không ngừng, nhưng không khí chẳng có vẻ gì là đau thương. Ở đầu bên kia con đường dài, dưới gốc cây hòe, trên đài, bà Hòe nhảy điệu múa Tiệc hoa theo nhịp trống. Chợ phiên tấp nập, người dân trấn Vân Hòe và du khách túm tụm lại thành nhóm mà đi, trò chuyện cười nói, nhiều người bắt đầu mang đèn đến bên bờ sông.
Bà chủ nhà trọ một tay dẫn theo nhân viên của mình, tay kia cầm chiếc đèn có viết tên chị gái đi về phía bờ sông, ở phía xa xa, bà dường như nhìn thấy bóng dáng của chị gái mình. Chị gái bà trông vẫn như lúc họ chia tay, bế một cô bé bảy tám tuổi trên tay, vây quanh là rất nhiều trẻ em, rồi cùng những đứa trẻ đó bước lên cầu. Một cơn gió thổi qua, làm vô số hoa hòe rơi xuống, trong phút chốc, tất cả người trên cầu đều biến mất.
Úc Đường lần lượt tạm biệt những đứa bé đã đồng hành cùng mình bao năm và những người từng người đến thôn Hoa Hòe, rồi lặng lẽ nhìn họ bước lên cầu, đi sang bờ bên kia, hóa thành những vì sao. Chấp niệm tan biến, trở về với trời đất. Nói là đoàn tụ thì cũng là đoàn tụ. Một ngày nào đó, vạn vật trên đời sẽ gặp lại nhau trong cõi hỗn độn. Những đứa trẻ ra đi để lại đèn lồng và chuông làm bằng đầu lâu của riêng mình. Những cái chuông này được những người bạn khác mang về, treo trên sợi dây màu đỏ của cây lớn trên đỉnh núi Xích Nhai, khi gió thổi, chuông phát ra âm thanh giòn tan như tiếng cười của trẻ thơ.
Lâm Tu Trúc bước tới cạnh Úc Đường, cùng Úc Đường tiễn những người đang đi xa, tay lại lặng lẽ ngập ngừng nắm tay y.
Cho đến khi tất cả những người phải đi xa đã bước lên cầu, tất cả đốm sáng đều biến thành sao, biến mất trong màn pháo hoa của buổi lễ, Úc Đường vẫn nhìn về hướng đó, Lâm Tu Trúc cũng vẫn nắm tay y.
Không biết đã qua bao lâu, điệu múa Tiệc hoa kết thúc, bên bờ sông càng ngày càng đông người, nhưng họ đều ăn ý tránh xa khỏi một vị trí, một khoảng trống tồn tại hết sức nổi bật bên cạnh dòng sông đông đúc mà chẳng ai để ý.
Đột nhiên, Lâm Tu Trúc cảm thấy có vật gì đó chọc vào vai mình, anh quay lại thì phát hiện đó là một dây leo quen thuộc đang nghịch ngợm. Lâm Tu Trúc bật cười, tay kia nắm lấy dây leo đang đung đưa qua lại, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa. Bị một bàn tay nắm lấy, ban đầu dây leo không có phản ứng, mãi đến khi ngọn dây leo bị cọ xát qua lại mới cảm thấy rất nhột, bắt đầu vùng vẫy. Lâm Tu Trúc biết, với sức mạnh của dây leo, nếu thật sự muốn thoát ra thì anh bây giờ sẽ không bắt được nó, phản ứng hiện giờ rõ ràng chỉ là biểu hiện bất mãn một cách lịch sự mà thôi. Vì vậy, anh càng quá quắt hơn, bắt đầu nhào nặn.
Bắt thóp theo nghĩa đen.JPG
Cuối cùng, dây leo nổi giận. Nó rút mình ra khỏi móng vuốt ma quỷ, nhẹ nhàng quất vào mu “bàn tay” của thủ phạm, rồi rút lại, giả vờ như chưa từng duỗi ra.
Lâm Tu Trúc lập tức quay đầu nhìn Úc Đường, phát hiện y vẫn đang nhìn về phương xa, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, như chú mèo con đã làm sai điều gì, bề ngoài có vẻ tự tin nhưng trong lòng thật ra đang hoang mang. Trái tim Lâm Tu Trúc như muốn tan chảy, anh đưa bàn tay đang nắm lấy lên ngực mình, để đầu ngón tay đối phương áp sát vào tim của mình.
“Chưa từng nghe nói người chồng quá cố nào có thể hồi sinh.” Lâm Tu Trúc đột nhiên nói.
Úc Đường không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Cho nên, anh đang nghĩ, nếu đã kết thúc rồi, vậy chúng ta bắt đầu lại đi.” Giọng điệu của Lâm Tu Trúc trở nên trịnh trọng: “Từ giờ trở đi anh muốn theo đuổi em, được không?”
Úc Đường quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Y không trả lời ngay, nhưng vài dây leo vươn dài đột nhiên đập đập xuống đất, như thể đang đấu tranh tư tưởng gay gắt.
Lâm Tu Trúc không thúc giục mà im lặng chờ đợi câu trả lời của Úc Đường.
“Được thôi.” Sau cùng Úc Đường gật đầu: “Vậy thì hãy làm như anh muốn.”
Pháo hoa thắp sáng màn đêm, chiếu sáng cả thị trấn như ban ngày, Úc Đường ngẩng đầu trong cơn mưa ánh sáng đang trút xuống như thác nước, những tia lửa lấp lánh trong đôi mắt đen láy.
Cảnh tượng này làm Lâm Tu Trúc sững sờ mất một lúc, anh muốn mời người ta cùng đi dạo Tiệc hoa, nhưng lời đã đến trên môi lại bị nghẹn trong cổ họng.
Tối nay anh không có cơ hội để nói điều đó.
Lâm nhị nương tử đã đi tới cùng Lục Yêu và cô dâu váy đỏ, theo sau họ là một con gà trống lớn ngẩng cao đầu, cộng thêm một vài sinh vật không phải người mà Lâm Tu Trúc đã thấy trong đám tang của mình.
“Đây không phải là anh Lâm sao, lần trước chúng ta gặp nhau là ở đám tang của anh.” Lục Yêu chào Lâm Tu Trúc.
Úc Đường lần lượt giới thiệu bạn bè của mình cho Lâm Tu Trúc, rồi giới thiệu Lâm Tu Trúc với bạn bè.
“Đây là người chồng quá cố của ta.” Úc Đường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể sau này sẽ trở thành bạn đời của ta.”
Lâm Tu Trúc rất tự hào về thân phận “có thể sau này sẽ trở thành bạn đời”, nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Úc Đường tuyên bố anh có thể là bạn đời tương lai của lại sắp bị nhóm Lục Yêu bắt đi mất rồi.
“Ngày mai gặp lại.” Lâm Tu Trúc quyến luyến nhìn Úc Đường.
Úc Đường cũng đưa ra lời hứa: “Hẹn gặp lại ngày mai.”
*
Tiệc hoa náo nhiệt sẽ kéo dài đến tận bình minh, hàng năm, Lục Yêu và những người khác sẽ hòa vào đám đông, ở lại cho đến khi buổi lễ kết thúc vào lúc trời sáng, cũng thường lôi kéo Úc Đường đi chơi suốt đêm.
Lần này, Úc Đường từ biệt bạn bè sớm, một mình trở về núi Xích Nhai. Y tháo mấy cái chuông cột trên cây xuống, lại lấy thêm một cái đèn lồng đỏ, đi về phía cung điện dưới lòng đất nơi mình từng ngủ say. Úc Đường đồng ý cho Lâm Tu Trúc theo đuổi, rồi nghĩ đến đống hàng chuyển phát nhanh mà mình còn chưa dỡ xong, đã nhận được rất nhiều quà từ người ta, y muốn ngày mai khi họ gặp nhau sẽ tặng quà đáp lại cho anh. Có rất nhiều đồ trong cung điện dưới lòng đất núi Xích Nhai, hiện nay chắc đều rất có giá trị, trước đây y chưa bao giờ xem kỹ, bây giờ có lẽ sẽ phải lục lọi rất lâu để chọn ra món quà phù hợp.
Úc Đường nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng chuông dẫn đường, đi xuyên qua bức tường đá, bước vào cung điện dưới lòng đất. Đã lâu y không về đây, cột đèn trong cung điện đã tắt từ lâu, bây giờ chỉ có thể dựa vào cái đèn lồng trên tay để soi sáng. Bị ảnh hưởng bởi trận động đất cách đây hai mươi năm, một phần cung điện dưới lòng đất đã sụp đổ, nhưng tổng thể vẫn còn nguyên vẹn, thay đổi không lớn.
Úc Đường dựa vào trí nhớ để đi về phía gian mộ nơi mình được chôn cất, đột nhiên, y nghe thấy tiếng sỏi lăn trên đầu. Kèm theo một tiếng hét thảm thiết, một người chẳng biết từ đâu rơi xuống, đập nát mái nhà của y, rồi ngã cái oạch xuống trước mặt y.
*
Mậu Văn Hiên về quê nghỉ hè thì bị người bạn thời thơ ấu bắt đi cùng cho đủ số trong chuyến du lịch sinh viên.
Các thành viên trong đoàn du lịch bao gồm hắn, bạn thời thơ ấu của hắn, bạn gái của bạn thời thơ ấu, cô bạn thân của bạn gái của bạn thời thơ ấu, bạn trai của cô bạn thân của bạn gái của bạn thời thơ ấu. Một nhóm năm người rất điển hình, mối quan hệ giữa các thành viên tưởng chừng đơn giản và rõ ràng nhưng thực tế lại rất phức tạp, trong đó có vô số vướng mắc ân oán tình thù, chia ly đoàn tụ đan xen rối rắm, quả thực đúng là nhóm nhân vật chính tiêu chuẩn của các bộ phim kinh dị nội địa.
Đối với một sinh viên đại học bình thường đang sống trong thời bình, trước khi leo núi Xích Nhai vào lúc nửa đêm, Mậu Văn Hiên không hề liên tưởng đến bất kỳ bộ phim kinh dị nội địa nào. Hơn nữa, một nhân vật không tham gia vào những vướng mắc tình cảm như hắn rõ ràng chỉ là bia đỡ đạn trong phim kinh dị nội địa, khi gặp nguy hiểm sẽ là người chết đầu tiên.
Đi du lịch trấn Vân Hòe là ý tưởng của bạn trai của cô bạn thân. Gã nói mình là người trấn Vân Hòe, Tiệc hoa trong thị trấn vào mùa hè hàng năm rất sôi động, nếu mọi người đều muốn ra ngoài chơi thì thị trấn có cả cảnh quan thiên nhiên, cảnh quan văn hóa, không đâu sánh bằng. Bạn của Mậu Văn Hiên và bạn gái lại đang giận dỗi nhau, muốn nhân cơ hội này để thể hiện trước mặt cô gái, bèn lôi kéo Mậu Văn Hiên vào hỗ trợ.
Một nhóm năm người đến trấn Vân Hòe một ngày trước Tiệc hoa, vốn đang chơi rất vui vẻ, cho đến khi bạn trai của cô bạn thân đột nhiên nói sẽ đưa mọi người đi núi Xích Nhai chơi. Gã nói rằng phong cảnh trên núi rất đẹp, leo núi vào ban đêm không có nguy hiểm, rất ít người, rất yên tĩnh, còn kể nhiều truyền thuyết về yêu tinh trên núi, hỏi họ có dám lên núi cho kích thích không.
Lúc này Mậu Văn Hiên chưa nhận thấy có gì không ổn, lại thấy bạn thời thơ ấu của mình nóng lòng muốn thử, thế là hắn cũng đi theo. Nửa đêm, một nhóm sinh viên đại học không sợ chết rời ra khỏi đám đông náo nhiệt, chạy đến chân núi Xích Nhai. Trên đường đi, Mậu Văn Hiên chứng kiến bốn người kia liên tục nảy sinh mâu thuẫn qua lại, đẩy tới kéo lui đầy kịch tính, còn hắn chỉ là người qua đường.
Mậu Văn Hiên đang hóng chuyện được nửa đường thì nghe thấy bốn người phía trước ngừng tranh cãi, hắn mới nhận ra điện thoại của bạn gái của thằng bạn mình đã rơi xuống hố. Nhìn bề ngoài, nó trông giống như một cái lỗ trên cây, nhưng thực chất lại thông với lòng đất tối tăm, chiều rộng của cái hố có thể chứa được một người, nhưng không biết nó sâu đến mức nào. Cả nhóm bàn cách lấy lại điện thoại di động, bạn của Mậu Văn Hiên tình nguyện là người xuống đầu tiên, lúc này Mậu Văn Hiên mới nhận ra không ổn. Nửa đêm nửa hôm, không có biện pháp an toàn mà trèo xuống hang động thì chẳng phải là tự sát sao? Dù không có tình tiết ma quỷ hù dọa thì cũng phải có rắn, côn trùng, chuột, kiến các loại chứ, đây là nơi hoang dã, rất mất an toàn!
Mậu Văn Hiên hoàn toàn không muốn nhúng tay vào, thậm chí còn nảy ra ý định bỏ tiền của mình mua một chiếc điện thoại di động mới rồi để thằng bạn tặng cho bạn gái của nó, coi như của đi thay người. Thế nhưng ngay vào lúc này, đầu óc Mậu Văn Hiên cứ như bị đổ đầy hồ dán vào, chẳng hiểu sao lại đồng ý với đề nghị cả nhóm vào hang tìm điện thoại di động.
Ai đã đưa ra đề nghị không đáng tin cậy này thế hả? Mậu Văn Hiên gào thét trong lòng nhưng cơ thể thì không tự chủ mà bò vào hố cùng những người khác. Lá bùa hộ thân mà bạn cùng phòng tặng đã nóng như tấm sắt nung đỏ rồi, nhưng Mậu Văn Hiên vẫn không thể thoát khỏi tình trạng đầu óc đặc quánh này.
Sau khi thẳng tiến vào trong hang, nhóm người tới được một hành lang rất rộng rãi, có thể thấy đó là một lối đi nhân tạo, không biết dẫn tới đâu. Bạn trai của cô bạn thân đi phía trước mở đường, bốn người còn lại xếp thành một hàng thẳng tắp đi theo phía sau kẻ cầm đầu, tứ chi cứng ngắc giống hệt như cảnh đuổi xác chết Tương Tây trong truyền thuyết. Người dẫn đầu lấy điện thoại di động ra soi sáng, ánh sáng rọi ra từ đèn pin của điện thoại có hạn, nhưng cũng đủ chiếu sáng những hoa văn kỳ lạ trên tường hành lang.
Chỉ nhìn thoáng qua những hoa văn đó thôi đã làm cho Mậu Văn Hiên bắt đầu cảm thấy ù tai. Hắn cảm thấy đầu mình như đang phình ra, như muốn nổ tung đến nơi, nỗi sợ hãi vô hình lan đến tứ chi, sắp nhấn chìm hắn.
Không!
Đừng bao giờ đi đến nơi đó!
Phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Mậu Văn Hiên lo lắng đến mức suýt khóc, nhưng không thể ngăn cản mình bước sâu vào trong hang, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh nào. Trong hang tối cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của năm người, ngay cả tiếng thở của họ cũng không nghe được. Đột nhiên, phía trước có người hét lên, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn. Mậu Văn Hiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát, tứ chi có thể tự do cử động.
“Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng loạn! Đừng chạy lung tung! Điện thoại đâu! Lấy ra để chiếu sáng!”
Mậu Văn Hiên đứng đó kêu to nhưng không ai nghe theo hắn. Trong lúc hoảng loạn, có người tông vào hắn, Mậu Văn Hiên bất ngờ đập vào tường đá. Bức tường đá cổ xưa bị vật nặng đập trúng thủng luôn một cái lỗ to, Mậu Văn Hiên rơi xuống lỗ đó. Tiếng đất đá rời ra ngày càng rõ ràng, trong lòng Mậu Văn Hiên có linh cảm chẳng lành, nhưng chưa kịp đứng dậy thì những tảng đá dưới chân đã kéo theo hắn cùng trượt xuống.
“A…”
Mậu Văn Hiên hét lên, ngã sâu vào lòng đất. Cũng may là hắn lăn xuống dốc, có mặt đất làm đệm nên không bị ngã quá nặng. Sau khi choáng váng nửa phút, Mậu Văn Hiên cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn ho mấy tiếng, sờ soạng thân trên, cảm nhận nhịp tim của mình. May quá, còn sống.
Mậu Văn Hiên ngồi dậy, thấy được cái điện thoại với màn hình sáng cách đó không xa. Hắn đứng dậy định nhấc điện thoại lên, nhưng mọi bộ phận trên cơ thể đều đang đau đớn, hắn nhắm mắt nhe răng xuýt xoa, động tác đứng dậy chỉ làm được đến nửa chừng thì dừng lại.
Mậu Văn Hiên định đợi cho cơn đau dịu bớt rồi mới cử động, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, hắn lại phát hiện ánh sáng trên màn hình điện thoại đã tắt, nhưng mình thì không hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Có một nguồn sáng khác đối diện với hắn cách đó không xa, màu đỏ, trông rất có không khí lễ hội, là một cái đèn lồng.
Đèn lồng đỏ đang được cầm trên tay một người.
Đầu tiên Mậu Văn Hiên nhìn thấy bàn tay cầm đèn lồng, rõ ràng là được chiếu sáng rõ ràng bởi ánh đèn đỏ, nhưng bàn tay đó lại trắng bệch như không có chút máu nào. Sau đó, hắn chậm rãi nhấc cơ thể cứng ngắc lên, ngẩng đầu, một khuôn mặt đẹp đẽ đến mức không giống con người đập vào mắt hắn.
Trong sự im lặng chết chóc, sâu dưới lòng đất tối tăm, một nam sinh viên đại học bị tách khỏi đội của mình nhìn thấy một người đẹp mặc đồ đỏ với mái tóc dài.
Người đẹp cầm đèn lồng đỏ, đang lặng lẽ mỉm cười với hắn.
Nụ cười ấy thật quá là chấn động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.