Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 26: Y
Minh Như Chước
22/10/2024
Lâm Tu Trúc đã trải qua kỳ nghỉ hè khó quên ở quê nhà.
Dù sau đó không nhớ được điều gì cụ thể nhưng vẫn có ấn tượng mơ hồ rằng đó là một mùa hè vô cùng vui vẻ, cậu bé cùng bạn tay trong tay chạy xuyên núi rừng, trèo cây, phơi nắng. Người bạn nhỏ của nó rất ngầu, rất tài giỏi, nhưng nó đã quên mất người bạn nhỏ của mình trông như thế nào.
Lâm Tu Trúc được xuất viện ngay sau khi tỉnh lại, sau khi kiểm tra sức khỏe, trên cơ thể nó chỉ có vài vết xước nhỏ, mà chúng đã lành trong thời gian nó hôn mê.
Đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần đã cho gia đình Lâm Tu Trúc mỗi người một lá bùa an thần, đồng thời dặn cha mẹ Lâm Tu Trúc nếu thấy con mình khó chịu hoặc sau này gặp phải điều gì mà khoa học không thể giải thích được thì có thể đi tìm họ.
Dạo này Lâm Tu Trúc quả thực hay gặp ác mộng, nhưng vừa tỉnh dậy liền quên mất mình vừa mơ thấy gì. Thỉnh thoảng cậu bé sẽ bị đau đầu, đặc biệt là khi nhớ lại nội dung của những giấc mơ hoặc những gì đã làm trong kỳ nghỉ hè thì đầu sẽ đau như búa bổ, như thể bộ não đang cảnh báo chủ nhân không được nhớ lại. Có bùa an thần, nó cũng bắt đầu quên đi chuyện đã xảy ra trong mùa hè năm đó một cách tự nhiên, những cơn ác mộng và đau đầu dần dần biến mất.
*
Người dân trấn Vân Hòe cũng có một mùa hè khó quên.
Người ta chỉ nhớ rằng quê hương của họ đã xảy ra một trận thiên tai lớn, rất nhiều người đã chết, cuộc sống của họ cũng trải qua những thay đổi kinh thiên động địa. Nhưng nếu hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra, những người gặp nạn đã chết như thế nào, những người còn sống được cứu như thế nào, cuộc sống bây giờ khác xưa như thế nào thì không ai có thể trả lời được.
Bà chủ nhà trọ đang định vào bếp nấu ăn, bước ra khoảng sân nhỏ nhìn hoa hòe nở đầy cây, chợt nghĩ bây giờ mình có thể làm bánh hoa hòe được rồi. Nhưng không hiểu vì sao, bà luôn cảm thấy mình đã không tự tay làm bánh hoa hòe ít nhất hai mươi năm rồi. Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng là trong sân có nhiều hoa đến vậy, lại còn là loại hoa ăn được, hồi nhỏ, bà trông mong nhất là được hái hoa hòe cùng chị gái, nhưng sao lâu quá rồi bà lại không làm bánh hoa hòe thế nhỉ? Hơn nữa, khoảng sân nhỏ trong nhà cũng mang lại cho bà cảm giác có phần xa lạ, bà luôn cảm thấy nhà mình hẳn là một khách sạn bốn tầng.
Người dân trấn Vân Hòe đột ngột mất việc cũng cảm thấy lạ lùng. Bộ não nói với họ rằng công ty của họ đã đóng cửa, nhưng vẫn trả tiền bồi thường để họ có thể từ từ đi tìm việc làm, chính phủ cũng đã hỗ trợ nên họ không phải lo lắng về việc không thể tìm được việc làm khác. Nhưng tại sao công ty đóng cửa? Luôn có cảm giác như mình đã tận mắt chứng kiến cảnh công ty đóng cửa, hình ảnh đó rất ấn tượng, nhưng giờ họ lại không còn nhớ gì nữa. Mà không sao cả, quên rồi thì quên đi vậy, cuộc sống mới rồi sẽ đến.
*
Người trong cơ quan chức năng cũng đã trải qua một mùa hè thật là đặc sắc.
Ngay khi trận động đất xảy ra, nhiều cơ quan đã nhận được tin báo, mọi người đều biết trấn Vân Hòe gặp thiên tai, đang tất bật chuẩn bị cho công tác cứu hộ. Nhưng không mất nhiều thời gian để hầu hết mọi người trên thế giới – ngay cả những người từng tận mắt chứng kiến – quên đi thảm họa này. Ngoại trừ một số người có linh cảm cao, hoặc những người bị tổn thương cơ chế bảo vệ não khi điều tra các sự kiện siêu nhiên trước đó, không ai có thể nhớ được những gì đã xảy ra ở trấn Vân Hòe. Và trong Cục Điều tra gần như chỉ toàn những người như vậy.
Thảm họa đáng lẽ phải giết chết hàng chục ngàn người lại bị xóa sổ một cách kỳ lạ. Hiện tượng lạ thường duy nhất còn sót lại là những người bị thương trong thị trấn cần được điều trị. Đại sư Thiện Tư, đạo trưởng Liễu Trần vốn đã là trụ cột của giới huyền học lúc bấy giờ, cùng với hiệu trưởng một trường đại học đặc biệt chuyên đào tạo điều tra viên đã dẫn đầu người của ba giới Nho, Phật, Đạo đến trấn Vân Hòe ở trung tâm của vụ việc.
Những người bị thương đã được chuyển đến bệnh viện, các bệnh viện trong huyện lỵ đều chật kín người, nhưng không ai nghi ngờ có chuyện gì lớn đã xảy ra. Ngoài bệnh viện bận rộn, cuộc sống hàng ngày ở huyện lân cận vẫn diễn ra như thường lệ, tất cả đều trong khung cảnh yên bình.
Hiệu trưởng Đại học Điều tra viên dẫn các sinh viên đến thị trấn để thu thập thông tin, còn đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng những người bị thương.
Trấn Vân Hòe đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thị trấn được phát triển nhờ tài nguyên khoáng sản trong tư liệu, không còn dấu vết nào của nền văn minh công nghiệp chứ đừng nói đến thảm họa đã làm biết bao người bị thương. Hầu hết những người bị thương trong bệnh viện đều do té ngã, trầy xước, họ không nhớ mình bị thương như thế nào. Thị trấn nhỏ, ký ức, thảm họa, thậm chí cả nhân quả, tưởng chừng như đều bị một đôi bàn tay xóa sạch tất cả.
Cuối cùng, đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần tập trung sự chú ý vào cậu học sinh tiểu học ngã dưới chân núi Xích Nhai, không bị thương nhưng vẫn bất tỉnh. Hai điều tra viên giàu kinh nghiệm chỉ nhìn thoáng qua là biết cậu bé đã phải chịu một cú sốc tinh thần rất lớn, tổn thương não không kém gì việc phải đối mặt trực diện với một tồn tại không thể miêu tả. Có lẽ, cậu bé là người duy nhất nhìn thấy sự thật. Nhưng sau khi được đại sư Thiện Tư đánh thức, cậu bé nói rằng mình không nhớ được gì cả. Có lẽ cậu bé có sức mạnh tinh thần rất mạnh mẽ, tuy thần hồn bị tổn thương nhưng không bị chết não, cũng không rơi vào trạng thái điên cuồng, đây là may mắn trong bất hạnh, ít nhất cậu bé còn có thể tỉnh lại.
Nhưng vậy thì tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Không có nhân chứng nào có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, cũng không tìm thấy dấu vết nào của thảm họa. Cái gì đã gây ra sự kiện này? Ai đang đứng sau thúc đẩy? Có bao nhiêu sức mạnh nằm ngoài tầm hiểu biết của con người đã bị kéo vào? Những câu hỏi này đều cần có lời giải đáp.
Sau khi người ở Cục Điều tra tập hợp lại, họ quyết định kiểm tra lại hồ sơ từ nhiều năm trước. Nếu trên thế giới thực sự có một sự tồn tại có thể xóa bỏ những “sự thật” đã xảy ra theo ý muốn của mình, thì bản thân sự tồn tại của “y” đã cao hơn quy luật của thế giới này rồi. Như vậy y có thể sẽ để lại một số manh mối trong lịch sử phát triển của nền văn minh nhân loại.
Trên thực tế, người trong giới huyền học không gặp nhiều khó khăn khi tìm kiếm những ghi chép về “y”. Khu vực nơi trấn Vân Hòe tọa lạc là một vương quốc tên “Khải” cách đây hai ngàn năm. Nước Khải đã từng một thời hùng mạnh, thôn tính nhiều bộ lạc xung quanh, trong thời kỳ quần hùng cát cứ bốn phương, nó còn có đủ khả năng để cạnh tranh với các nước khác. Thế nhưng nước Khải chỉ tồn tại hơn một trăm năm rồi bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, sau đó không có ghi chép lịch sử chi tiết nào về nó nữa, nhưng vẫn còn lại nhiều truyền thuyết thần kỳ.
Trong đống tài liệu đóng bụi của Cục Điều tra có ghi chép về nguyên nhân diệt vong của nước Khải liên quan đến một Quái rất hùng mạnh. Thời đó Cục Điều tra không có tên là Cục Điều tra mà gọi là Cảm Thiên Ti, cũng là một tổ chức điều tra những sự kiện bí ẩn ở nhiều nơi, nhưng hỗn loạn hơn nhiều so với biên chế chính thức hiện nay.
Năm ấy có con rồng dữ ra đời, phá hủy tất cả nhà cửa và đất nông nghiệp trên đường đi dễ như trở bàn tay, gặp người là nuốt chửng, ai bị nó nnuốt mất sẽ trở thành một phần cơ thể của rồng. Rồng dữ bay thẳng tới kinh đô nước Khải, cả tòa thành biến thành đống đổ nát chỉ sau một cú quất đuôi. Cảm Thiên Ti huy động toàn quân, chiến đấu ác liệt trong nhiều ngày, chịu thương vong nặng nề, cuối cùng giam cầm con rồng dữ dưới lòng đất, tạm thời dập tắt được tai họa.
Sau này, các bậc tiền bối của Cảm Thiên Ti đã xây dựng chín cái giếng Khóa Rồng trên khắp cả nước, trấn áp rồng dữ bằng năng lượng tự nhiên của núi và đất. Rồi thời thế biến động, thông tin ghi lại vị trí của chín cái giếng Khóa Rồng đã bị thất lạc, nhưng vẫn có thể tìm ra nơi rồng dữ bị trấn áp, đó chính là nơi nó sinh ra gần núi Xích Nhai. Vùng núi Xích Nhai là nơi tọa lạc của lăng mộ hoàng gia nước Khải, tiền thân của trấn Vân Hòe là thôn Thọ Sơn, dân thôn Thọ Sơn là hậu duệ của những người canh giữ lăng mộ hoàng gia năm xưa.
Nhưng vẫn chưa chắc chắn kẻ đứng sau vụ mất trí nhớ tập thể của cư dân trấn Vân Hòe là rồng dữ năm đó. Bởi vì những “Quái” được ghi lại của nước Khải không chỉ có duy nhất một con rồng đó.
Tương truyền nước Khải xưa kia thờ một vị thần có thể đem lại mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, họ tôn xưng là Tuế Vô Thần Quân. Nhưng vị Thần quân này không bất tử như các thần tiên trong các truyền thuyết khác, mà thân xác yếu đuối chỉ sống được bảy năm rồi về trời, sau khi chết được an táng trong lăng mộ hoàng gia. Có tin đồn rồng dữ là do thú dữ từng ăn thịt Tuế Vô Thần Quân hóa thành, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, tư liệu chưa đầy đủ nên sự thật vẫn chưa được xác minh.
Người trong giới huyền học ở lại trấn Vân Hòe một thời gian, họ không hề cảm thấy bất an, thậm chí xét từ kết quả của sự việc này, có thể thấy được sự tồn tại của “y” đã cứu được rất nhiều người. Tuy nhiên, mọi người không thể vì vậy mà lơ là cảnh giác, họ vẫn cần phải tiến hành điều tra sâu hơn. Các truyền thuyết về rồng dữ và Tuế Vô Quân đều liên quan đến núi Xích Nhai, họ bèn tập trung vào núi Xích Nhai, thậm chí còn dựng trại trên đỉnh núi.
Người dân thị trấn dưới chân núi không biết họ định làm gì, thậm chí còn nhắc nhở những người này không được quay đầu nhìn lại khi có người gọi tên sau lưng, coi chừng Sơn thần bé bắt về làm bạn.
Đúng lúc họ sắp lật tung núi Xích Nhai và những ngọn núi gần đó lên thì một đôi đồng tử cầm đèn lồng và chuông xuất hiện trước mặt họ. Trăng sáng treo cao, trời đêm sâu thẳm, sương mù dày đặc, đèn da người đỏ rực, chuông xương người phát ra âm thanh leng keng thanh thúy khi chúng di chuyển. Hai cậu bé chợt xuất hiện trước mặt người của Cục Điều tra, cười tủm tỉm nhìn đám người đang hoảng hốt.
“Điện hạ bé nhà chúng tôi nói người tới thăm đều là khách, mời các vị đến chỗ chúng tôi uống trà.” Bọn trẻ cười nói.
Tại sao? Hành động của họ thực sự đã thu hút sự chú ý của “y”! Làm sao một tồn tại như thế lại thèm chú ý đến những con bọ nhỏ như họ?!
Những sinh viên chưa tốt nghiệp của trường sợ đứng hình ngay tại chỗ, đối với họ, cảnh tượng này cùng lắm thì chỉ là kỳ lạ, nhưng hai đứa bé đó đang tỏa ra một luồng khí nguy hiểm mà họ chưa bao giờ cảm nhận trước kia. Chỉ cần nhìn vào chúng thôi cũng như nhìn xuống một vực thẳm, trong đầu mọi người như có một bản giao hưởng điên cuồng được chơi bởi nhiều loại nhạc cụ khác nhau vang lên, cơ thể họ run lên không thể kiểm soát. Chưa kể đến việc những đứa trẻ này chỉ đến đây để mời mọi người đến nhà chơi, không biết đằng sau chúng còn sự tồn tại đáng sợ đến thế nào.
Đạo trưởng Liễu Trần tìm lại giọng nói của mình trước, ông chắp tay, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ bé của hai vị là…?”
“Là Tuế Vô Quân.” Một cậu bé trả lời: “Chắc các người đã từng nghe đến cái tên này.”
Mặc dù người bình thường sẽ phát điên nếu nghe cái tên này nhiều lần, nhưng hậu duệ của Cảm Thiên Ti mỗi ngày đều nhảy nhót trên bờ vực phát điên, nghe thấy cũng không sao. Người của Cục Điều tra hít một hơi thật mạnh, không ngờ rằng “y” thực sự là Tuế Vô Thần Quân trong truyền thuyết kia.
Đối với thế giới loài người, câu chuyện về y đã quá xa vời. Quái ngày nay hầu như vô hại với con người, người thường không thể nhìn thấy hay chạm vào chúng, cho dù có thiết lập được mối liên hệ thì khả năng cao là sẽ không gây hại cho người khác. Tất nhiên vẫn có Quái có thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người, nhưng tồn tại có thể gây ra tình trạng như ở trấn Vân Hòe hẳn đã đạt đến đẳng cấp “thần”.
Sau cơn hoảng loạn, họ phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng hơn… Tồn tại không thể miêu tả trong truyền thuyết muốn mời họ đi uống trà, vậy có đi không? Có đi hay không bây giờ không còn là vấn đề có thể giải quyết đơn giản nữa, họ đã lọt vào mắt y, Cục Điều tra, thậm chí cả thế giới đã nằm trong phạm vi nhận thức của y. Có thể nói, từ khi con rồng dữ bị trấn áp dưới lòng đất ở núi Xích Nhai đến nay đã hơn ngàn năm, trên thế giới chưa hề có một Quái nào đạt đến trình độ này. Hơn nữa, người ta còn nói rằng rồng dữ sinh ra từ thú dữ đã ăn thi thể của Tuế Vô Quân, bản thân Tuế Vô Quân sẽ là tồn tại nằm ngoài sức tưởng tượng của con người đến mức nào nữa.
Ngay từ khi bọn trẻ xuất hiện, người trong giới huyền học đã dùng nhiều cách khác nhau để bí mật truyền tin về cho Cục Điều tra. Nhưng cho dù Cục Điều tra ngày nay không sợ chết chạy đến đây, dốc toàn lực như Cảm Thiên Ti năm đó, cũng chưa chắc có tác dụng gì. Vũ khí của con người có tác dụng với y không? Vũ khí hạt nhân có thể làm nổ tung trái đất, nhưng liệu có thể thổi bay sự tồn tại vượt trên thế giới loài người không? Nỗi sợ hãi khôn tả hiện lên trong lòng mọi người, như thể chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ bị vòng xoáy hỗn loạn xé nát. Đây là một sự kiện trọng đại liên quan đến sự sống còn của thế giới loài người!
Đạo trưởng Liễu Trần hít sâu một hơi, bước tới chào: “Mời dẫn đường.”
Đại sư Thiện Tư cũng tiến lên một bước, đứng bên cạnh đạo trưởng, chắp tay lại, miệng niệm Phật.
“Chỉ có hai người thôi à?” Bọn trẻ có chút bối rối.
Đạo trưởng Liễu Trần nhắm mắt lại, nói giọng nặng nề: “Phải.”
Hiệu trưởng trường Điều tra nhìn chăm chú hai người đồng đội đang chuẩn bị lên đường đi chịu chết. Ở đây có rất nhiều học sinh, sau này sẽ cần có người đưa tin nên bà chọn ở lại, để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào. Điều tra viên là thế, bất kể họ là nam hay nữ, già hay trẻ, dù là người tu hành hay người bình thường có linh cảm cao, một khi dấn thân vào con đường điều tra viên, họ sẽ gặp phải những nguy hiểm bất ngờ mọi lúc mọi nơi, cái chết sẽ theo họ như hình với bóng.
Sức lực của con người quá nhỏ bé so với sức mạnh của thiên nhiên. Nhưng tồn tại không thể miêu tả kia lại thân thiện đến không ngờ, tới giờ còn chưa đè chết đám sâu bọ ở đây chỉ vì bị làm phiền, thậm chí còn đưa ra lời mời. Đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần quyết định nắm bắt cơ hội này, thu thập càng nhiều thông tin tình báo càng tốt.
Mọi người đều biết chuyến đi của họ lành ít dữ nhiều, mà bản thân có thể không sống sót nổi sau sự kiện này, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Hai vị tiền bối dặn dò ngắn gọn vài câu, sau đó chào tạm biệt mọi người, như thể thực sự chỉ đang đến thăm nhà một người bạn, rồi theo hai đứa bé vào núi rừng dưới ánh trăng.
Trong chớp mắt, một hòa thượng một đạo sĩ đã đến thế giới trong cây hòe. Lúc này, họ còn có thể nhìn thấy cả vùng đất đổ nát thê lương, đó là tàn tích của các nhà máy và khu chung cư bị sập. Hóa ra thị trấn biến mất đã di chuyển đến đây. Hai người nhìn thấy vài vết máu còn sót lại và những thi hài chưa được chôn cất thì bắt đầu niệm kinh vãng sinh siêu độ.
Bọn trẻ dẫn hai vị khách đi qua đống đổ nát, đến bên gốc cây lớn trên đỉnh núi Xích Nhai. Vừa rồi người của Cục Điều tra đang đào bới nơi này ở mặt dương bên kia, họ còn thảo luận xem có nên đào cái cây to lớn nhìn sao cũng thấy kỳ dị này lên không, chưa kịp cho ra kết quả thì mấy đứa trẻ đã xuất hiện.
Một hòa thượng một đạo sĩ nín thở, sương mù dần dần tan đi, họ dần nhìn thấy rõ một đứa bé ngồi xếp bằng dưới gốc cây. Đó là một đứa bé xinh đẹp gần như không giống người, một đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai vị khách vừa đến, môi nở nụ cười nhẹ, trông giống hệt với Sơn thần bé trong miếu dưới chân núi.
Nhưng hai điều tra viên lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm đều biết, bộ da xinh đẹp này chỉ là bề ngoài, thậm chí có thể là do chính não bộ của họ tạo ra ảo giác dưới cú sốc cực lớn. Dưới lớp da là vực thẳm, là mặt tối của thế giới, là tồn tại không thể miêu tả, là bí ẩn mà con người không thể hiểu và không thể nhìn thẳng vào. Y hùng mạnh và xinh đẹp, không bị thế giới phàm trần làm ô uế, với y, con người không khác gì một bông hoa, một ngọn cỏ hay một chiếc lá rơi, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng có thể gây ra tổn hại không thể khắc phục cho thế giới.
Khi đến gần hơn, ngay cả những điều tra viên từng trải qua sóng to gió lớn cũng cảm thấy từng cơn ớn lạnh thấu xương. Đó là do bản năng đã khắc sâu trong gen đang mách bảo họ không được lại gần, phải nhanh chóng rời đi, phải trốn khỏi nơi này. Nhưng họ không thể làm vậy. Cả thế giới vẫn còn ở phía sau họ, họ có thể trốn đi đâu?
Một hòa thượng một đạo sĩ nhìn thấy y giơ tay ra hiệu cho họ ngồi xuống, quả nhiên một giây sau, hai cái đôn đá dâng lên trên mặt đất trước mặt họ. Hai người bất an ngồi xuống, kìm nén nỗi sợ hãi theo bản năng để tránh cho mình có vẻ quá thô lỗ, nhưng trên trán vẫn không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi lớn. Hai người không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt y, còn đang diễn tập trong đầu xem nên nói thế nào thì đã nghe thấy giọng nói của y.
“Có muốn uống trà sữa không?” Tồn tại không thể miêu tả có thể hủy diệt thế giới trong một phút kia hỏi bằng giọng ngọt ngào: “Trân châu đường đen hay là dương chi cam lộ?”
Đại sư Thiện Tư: “???”
Đạo trưởng Liễu Trần: “???”
—
Người dịch: Hết hồn chưa?
Dù sau đó không nhớ được điều gì cụ thể nhưng vẫn có ấn tượng mơ hồ rằng đó là một mùa hè vô cùng vui vẻ, cậu bé cùng bạn tay trong tay chạy xuyên núi rừng, trèo cây, phơi nắng. Người bạn nhỏ của nó rất ngầu, rất tài giỏi, nhưng nó đã quên mất người bạn nhỏ của mình trông như thế nào.
Lâm Tu Trúc được xuất viện ngay sau khi tỉnh lại, sau khi kiểm tra sức khỏe, trên cơ thể nó chỉ có vài vết xước nhỏ, mà chúng đã lành trong thời gian nó hôn mê.
Đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần đã cho gia đình Lâm Tu Trúc mỗi người một lá bùa an thần, đồng thời dặn cha mẹ Lâm Tu Trúc nếu thấy con mình khó chịu hoặc sau này gặp phải điều gì mà khoa học không thể giải thích được thì có thể đi tìm họ.
Dạo này Lâm Tu Trúc quả thực hay gặp ác mộng, nhưng vừa tỉnh dậy liền quên mất mình vừa mơ thấy gì. Thỉnh thoảng cậu bé sẽ bị đau đầu, đặc biệt là khi nhớ lại nội dung của những giấc mơ hoặc những gì đã làm trong kỳ nghỉ hè thì đầu sẽ đau như búa bổ, như thể bộ não đang cảnh báo chủ nhân không được nhớ lại. Có bùa an thần, nó cũng bắt đầu quên đi chuyện đã xảy ra trong mùa hè năm đó một cách tự nhiên, những cơn ác mộng và đau đầu dần dần biến mất.
*
Người dân trấn Vân Hòe cũng có một mùa hè khó quên.
Người ta chỉ nhớ rằng quê hương của họ đã xảy ra một trận thiên tai lớn, rất nhiều người đã chết, cuộc sống của họ cũng trải qua những thay đổi kinh thiên động địa. Nhưng nếu hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra, những người gặp nạn đã chết như thế nào, những người còn sống được cứu như thế nào, cuộc sống bây giờ khác xưa như thế nào thì không ai có thể trả lời được.
Bà chủ nhà trọ đang định vào bếp nấu ăn, bước ra khoảng sân nhỏ nhìn hoa hòe nở đầy cây, chợt nghĩ bây giờ mình có thể làm bánh hoa hòe được rồi. Nhưng không hiểu vì sao, bà luôn cảm thấy mình đã không tự tay làm bánh hoa hòe ít nhất hai mươi năm rồi. Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng là trong sân có nhiều hoa đến vậy, lại còn là loại hoa ăn được, hồi nhỏ, bà trông mong nhất là được hái hoa hòe cùng chị gái, nhưng sao lâu quá rồi bà lại không làm bánh hoa hòe thế nhỉ? Hơn nữa, khoảng sân nhỏ trong nhà cũng mang lại cho bà cảm giác có phần xa lạ, bà luôn cảm thấy nhà mình hẳn là một khách sạn bốn tầng.
Người dân trấn Vân Hòe đột ngột mất việc cũng cảm thấy lạ lùng. Bộ não nói với họ rằng công ty của họ đã đóng cửa, nhưng vẫn trả tiền bồi thường để họ có thể từ từ đi tìm việc làm, chính phủ cũng đã hỗ trợ nên họ không phải lo lắng về việc không thể tìm được việc làm khác. Nhưng tại sao công ty đóng cửa? Luôn có cảm giác như mình đã tận mắt chứng kiến cảnh công ty đóng cửa, hình ảnh đó rất ấn tượng, nhưng giờ họ lại không còn nhớ gì nữa. Mà không sao cả, quên rồi thì quên đi vậy, cuộc sống mới rồi sẽ đến.
*
Người trong cơ quan chức năng cũng đã trải qua một mùa hè thật là đặc sắc.
Ngay khi trận động đất xảy ra, nhiều cơ quan đã nhận được tin báo, mọi người đều biết trấn Vân Hòe gặp thiên tai, đang tất bật chuẩn bị cho công tác cứu hộ. Nhưng không mất nhiều thời gian để hầu hết mọi người trên thế giới – ngay cả những người từng tận mắt chứng kiến – quên đi thảm họa này. Ngoại trừ một số người có linh cảm cao, hoặc những người bị tổn thương cơ chế bảo vệ não khi điều tra các sự kiện siêu nhiên trước đó, không ai có thể nhớ được những gì đã xảy ra ở trấn Vân Hòe. Và trong Cục Điều tra gần như chỉ toàn những người như vậy.
Thảm họa đáng lẽ phải giết chết hàng chục ngàn người lại bị xóa sổ một cách kỳ lạ. Hiện tượng lạ thường duy nhất còn sót lại là những người bị thương trong thị trấn cần được điều trị. Đại sư Thiện Tư, đạo trưởng Liễu Trần vốn đã là trụ cột của giới huyền học lúc bấy giờ, cùng với hiệu trưởng một trường đại học đặc biệt chuyên đào tạo điều tra viên đã dẫn đầu người của ba giới Nho, Phật, Đạo đến trấn Vân Hòe ở trung tâm của vụ việc.
Những người bị thương đã được chuyển đến bệnh viện, các bệnh viện trong huyện lỵ đều chật kín người, nhưng không ai nghi ngờ có chuyện gì lớn đã xảy ra. Ngoài bệnh viện bận rộn, cuộc sống hàng ngày ở huyện lân cận vẫn diễn ra như thường lệ, tất cả đều trong khung cảnh yên bình.
Hiệu trưởng Đại học Điều tra viên dẫn các sinh viên đến thị trấn để thu thập thông tin, còn đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng những người bị thương.
Trấn Vân Hòe đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thị trấn được phát triển nhờ tài nguyên khoáng sản trong tư liệu, không còn dấu vết nào của nền văn minh công nghiệp chứ đừng nói đến thảm họa đã làm biết bao người bị thương. Hầu hết những người bị thương trong bệnh viện đều do té ngã, trầy xước, họ không nhớ mình bị thương như thế nào. Thị trấn nhỏ, ký ức, thảm họa, thậm chí cả nhân quả, tưởng chừng như đều bị một đôi bàn tay xóa sạch tất cả.
Cuối cùng, đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần tập trung sự chú ý vào cậu học sinh tiểu học ngã dưới chân núi Xích Nhai, không bị thương nhưng vẫn bất tỉnh. Hai điều tra viên giàu kinh nghiệm chỉ nhìn thoáng qua là biết cậu bé đã phải chịu một cú sốc tinh thần rất lớn, tổn thương não không kém gì việc phải đối mặt trực diện với một tồn tại không thể miêu tả. Có lẽ, cậu bé là người duy nhất nhìn thấy sự thật. Nhưng sau khi được đại sư Thiện Tư đánh thức, cậu bé nói rằng mình không nhớ được gì cả. Có lẽ cậu bé có sức mạnh tinh thần rất mạnh mẽ, tuy thần hồn bị tổn thương nhưng không bị chết não, cũng không rơi vào trạng thái điên cuồng, đây là may mắn trong bất hạnh, ít nhất cậu bé còn có thể tỉnh lại.
Nhưng vậy thì tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Không có nhân chứng nào có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, cũng không tìm thấy dấu vết nào của thảm họa. Cái gì đã gây ra sự kiện này? Ai đang đứng sau thúc đẩy? Có bao nhiêu sức mạnh nằm ngoài tầm hiểu biết của con người đã bị kéo vào? Những câu hỏi này đều cần có lời giải đáp.
Sau khi người ở Cục Điều tra tập hợp lại, họ quyết định kiểm tra lại hồ sơ từ nhiều năm trước. Nếu trên thế giới thực sự có một sự tồn tại có thể xóa bỏ những “sự thật” đã xảy ra theo ý muốn của mình, thì bản thân sự tồn tại của “y” đã cao hơn quy luật của thế giới này rồi. Như vậy y có thể sẽ để lại một số manh mối trong lịch sử phát triển của nền văn minh nhân loại.
Trên thực tế, người trong giới huyền học không gặp nhiều khó khăn khi tìm kiếm những ghi chép về “y”. Khu vực nơi trấn Vân Hòe tọa lạc là một vương quốc tên “Khải” cách đây hai ngàn năm. Nước Khải đã từng một thời hùng mạnh, thôn tính nhiều bộ lạc xung quanh, trong thời kỳ quần hùng cát cứ bốn phương, nó còn có đủ khả năng để cạnh tranh với các nước khác. Thế nhưng nước Khải chỉ tồn tại hơn một trăm năm rồi bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, sau đó không có ghi chép lịch sử chi tiết nào về nó nữa, nhưng vẫn còn lại nhiều truyền thuyết thần kỳ.
Trong đống tài liệu đóng bụi của Cục Điều tra có ghi chép về nguyên nhân diệt vong của nước Khải liên quan đến một Quái rất hùng mạnh. Thời đó Cục Điều tra không có tên là Cục Điều tra mà gọi là Cảm Thiên Ti, cũng là một tổ chức điều tra những sự kiện bí ẩn ở nhiều nơi, nhưng hỗn loạn hơn nhiều so với biên chế chính thức hiện nay.
Năm ấy có con rồng dữ ra đời, phá hủy tất cả nhà cửa và đất nông nghiệp trên đường đi dễ như trở bàn tay, gặp người là nuốt chửng, ai bị nó nnuốt mất sẽ trở thành một phần cơ thể của rồng. Rồng dữ bay thẳng tới kinh đô nước Khải, cả tòa thành biến thành đống đổ nát chỉ sau một cú quất đuôi. Cảm Thiên Ti huy động toàn quân, chiến đấu ác liệt trong nhiều ngày, chịu thương vong nặng nề, cuối cùng giam cầm con rồng dữ dưới lòng đất, tạm thời dập tắt được tai họa.
Sau này, các bậc tiền bối của Cảm Thiên Ti đã xây dựng chín cái giếng Khóa Rồng trên khắp cả nước, trấn áp rồng dữ bằng năng lượng tự nhiên của núi và đất. Rồi thời thế biến động, thông tin ghi lại vị trí của chín cái giếng Khóa Rồng đã bị thất lạc, nhưng vẫn có thể tìm ra nơi rồng dữ bị trấn áp, đó chính là nơi nó sinh ra gần núi Xích Nhai. Vùng núi Xích Nhai là nơi tọa lạc của lăng mộ hoàng gia nước Khải, tiền thân của trấn Vân Hòe là thôn Thọ Sơn, dân thôn Thọ Sơn là hậu duệ của những người canh giữ lăng mộ hoàng gia năm xưa.
Nhưng vẫn chưa chắc chắn kẻ đứng sau vụ mất trí nhớ tập thể của cư dân trấn Vân Hòe là rồng dữ năm đó. Bởi vì những “Quái” được ghi lại của nước Khải không chỉ có duy nhất một con rồng đó.
Tương truyền nước Khải xưa kia thờ một vị thần có thể đem lại mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, họ tôn xưng là Tuế Vô Thần Quân. Nhưng vị Thần quân này không bất tử như các thần tiên trong các truyền thuyết khác, mà thân xác yếu đuối chỉ sống được bảy năm rồi về trời, sau khi chết được an táng trong lăng mộ hoàng gia. Có tin đồn rồng dữ là do thú dữ từng ăn thịt Tuế Vô Thần Quân hóa thành, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, tư liệu chưa đầy đủ nên sự thật vẫn chưa được xác minh.
Người trong giới huyền học ở lại trấn Vân Hòe một thời gian, họ không hề cảm thấy bất an, thậm chí xét từ kết quả của sự việc này, có thể thấy được sự tồn tại của “y” đã cứu được rất nhiều người. Tuy nhiên, mọi người không thể vì vậy mà lơ là cảnh giác, họ vẫn cần phải tiến hành điều tra sâu hơn. Các truyền thuyết về rồng dữ và Tuế Vô Quân đều liên quan đến núi Xích Nhai, họ bèn tập trung vào núi Xích Nhai, thậm chí còn dựng trại trên đỉnh núi.
Người dân thị trấn dưới chân núi không biết họ định làm gì, thậm chí còn nhắc nhở những người này không được quay đầu nhìn lại khi có người gọi tên sau lưng, coi chừng Sơn thần bé bắt về làm bạn.
Đúng lúc họ sắp lật tung núi Xích Nhai và những ngọn núi gần đó lên thì một đôi đồng tử cầm đèn lồng và chuông xuất hiện trước mặt họ. Trăng sáng treo cao, trời đêm sâu thẳm, sương mù dày đặc, đèn da người đỏ rực, chuông xương người phát ra âm thanh leng keng thanh thúy khi chúng di chuyển. Hai cậu bé chợt xuất hiện trước mặt người của Cục Điều tra, cười tủm tỉm nhìn đám người đang hoảng hốt.
“Điện hạ bé nhà chúng tôi nói người tới thăm đều là khách, mời các vị đến chỗ chúng tôi uống trà.” Bọn trẻ cười nói.
Tại sao? Hành động của họ thực sự đã thu hút sự chú ý của “y”! Làm sao một tồn tại như thế lại thèm chú ý đến những con bọ nhỏ như họ?!
Những sinh viên chưa tốt nghiệp của trường sợ đứng hình ngay tại chỗ, đối với họ, cảnh tượng này cùng lắm thì chỉ là kỳ lạ, nhưng hai đứa bé đó đang tỏa ra một luồng khí nguy hiểm mà họ chưa bao giờ cảm nhận trước kia. Chỉ cần nhìn vào chúng thôi cũng như nhìn xuống một vực thẳm, trong đầu mọi người như có một bản giao hưởng điên cuồng được chơi bởi nhiều loại nhạc cụ khác nhau vang lên, cơ thể họ run lên không thể kiểm soát. Chưa kể đến việc những đứa trẻ này chỉ đến đây để mời mọi người đến nhà chơi, không biết đằng sau chúng còn sự tồn tại đáng sợ đến thế nào.
Đạo trưởng Liễu Trần tìm lại giọng nói của mình trước, ông chắp tay, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ bé của hai vị là…?”
“Là Tuế Vô Quân.” Một cậu bé trả lời: “Chắc các người đã từng nghe đến cái tên này.”
Mặc dù người bình thường sẽ phát điên nếu nghe cái tên này nhiều lần, nhưng hậu duệ của Cảm Thiên Ti mỗi ngày đều nhảy nhót trên bờ vực phát điên, nghe thấy cũng không sao. Người của Cục Điều tra hít một hơi thật mạnh, không ngờ rằng “y” thực sự là Tuế Vô Thần Quân trong truyền thuyết kia.
Đối với thế giới loài người, câu chuyện về y đã quá xa vời. Quái ngày nay hầu như vô hại với con người, người thường không thể nhìn thấy hay chạm vào chúng, cho dù có thiết lập được mối liên hệ thì khả năng cao là sẽ không gây hại cho người khác. Tất nhiên vẫn có Quái có thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người, nhưng tồn tại có thể gây ra tình trạng như ở trấn Vân Hòe hẳn đã đạt đến đẳng cấp “thần”.
Sau cơn hoảng loạn, họ phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng hơn… Tồn tại không thể miêu tả trong truyền thuyết muốn mời họ đi uống trà, vậy có đi không? Có đi hay không bây giờ không còn là vấn đề có thể giải quyết đơn giản nữa, họ đã lọt vào mắt y, Cục Điều tra, thậm chí cả thế giới đã nằm trong phạm vi nhận thức của y. Có thể nói, từ khi con rồng dữ bị trấn áp dưới lòng đất ở núi Xích Nhai đến nay đã hơn ngàn năm, trên thế giới chưa hề có một Quái nào đạt đến trình độ này. Hơn nữa, người ta còn nói rằng rồng dữ sinh ra từ thú dữ đã ăn thi thể của Tuế Vô Quân, bản thân Tuế Vô Quân sẽ là tồn tại nằm ngoài sức tưởng tượng của con người đến mức nào nữa.
Ngay từ khi bọn trẻ xuất hiện, người trong giới huyền học đã dùng nhiều cách khác nhau để bí mật truyền tin về cho Cục Điều tra. Nhưng cho dù Cục Điều tra ngày nay không sợ chết chạy đến đây, dốc toàn lực như Cảm Thiên Ti năm đó, cũng chưa chắc có tác dụng gì. Vũ khí của con người có tác dụng với y không? Vũ khí hạt nhân có thể làm nổ tung trái đất, nhưng liệu có thể thổi bay sự tồn tại vượt trên thế giới loài người không? Nỗi sợ hãi khôn tả hiện lên trong lòng mọi người, như thể chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ bị vòng xoáy hỗn loạn xé nát. Đây là một sự kiện trọng đại liên quan đến sự sống còn của thế giới loài người!
Đạo trưởng Liễu Trần hít sâu một hơi, bước tới chào: “Mời dẫn đường.”
Đại sư Thiện Tư cũng tiến lên một bước, đứng bên cạnh đạo trưởng, chắp tay lại, miệng niệm Phật.
“Chỉ có hai người thôi à?” Bọn trẻ có chút bối rối.
Đạo trưởng Liễu Trần nhắm mắt lại, nói giọng nặng nề: “Phải.”
Hiệu trưởng trường Điều tra nhìn chăm chú hai người đồng đội đang chuẩn bị lên đường đi chịu chết. Ở đây có rất nhiều học sinh, sau này sẽ cần có người đưa tin nên bà chọn ở lại, để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào. Điều tra viên là thế, bất kể họ là nam hay nữ, già hay trẻ, dù là người tu hành hay người bình thường có linh cảm cao, một khi dấn thân vào con đường điều tra viên, họ sẽ gặp phải những nguy hiểm bất ngờ mọi lúc mọi nơi, cái chết sẽ theo họ như hình với bóng.
Sức lực của con người quá nhỏ bé so với sức mạnh của thiên nhiên. Nhưng tồn tại không thể miêu tả kia lại thân thiện đến không ngờ, tới giờ còn chưa đè chết đám sâu bọ ở đây chỉ vì bị làm phiền, thậm chí còn đưa ra lời mời. Đại sư Thiện Tư và đạo trưởng Liễu Trần quyết định nắm bắt cơ hội này, thu thập càng nhiều thông tin tình báo càng tốt.
Mọi người đều biết chuyến đi của họ lành ít dữ nhiều, mà bản thân có thể không sống sót nổi sau sự kiện này, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Hai vị tiền bối dặn dò ngắn gọn vài câu, sau đó chào tạm biệt mọi người, như thể thực sự chỉ đang đến thăm nhà một người bạn, rồi theo hai đứa bé vào núi rừng dưới ánh trăng.
Trong chớp mắt, một hòa thượng một đạo sĩ đã đến thế giới trong cây hòe. Lúc này, họ còn có thể nhìn thấy cả vùng đất đổ nát thê lương, đó là tàn tích của các nhà máy và khu chung cư bị sập. Hóa ra thị trấn biến mất đã di chuyển đến đây. Hai người nhìn thấy vài vết máu còn sót lại và những thi hài chưa được chôn cất thì bắt đầu niệm kinh vãng sinh siêu độ.
Bọn trẻ dẫn hai vị khách đi qua đống đổ nát, đến bên gốc cây lớn trên đỉnh núi Xích Nhai. Vừa rồi người của Cục Điều tra đang đào bới nơi này ở mặt dương bên kia, họ còn thảo luận xem có nên đào cái cây to lớn nhìn sao cũng thấy kỳ dị này lên không, chưa kịp cho ra kết quả thì mấy đứa trẻ đã xuất hiện.
Một hòa thượng một đạo sĩ nín thở, sương mù dần dần tan đi, họ dần nhìn thấy rõ một đứa bé ngồi xếp bằng dưới gốc cây. Đó là một đứa bé xinh đẹp gần như không giống người, một đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai vị khách vừa đến, môi nở nụ cười nhẹ, trông giống hệt với Sơn thần bé trong miếu dưới chân núi.
Nhưng hai điều tra viên lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm đều biết, bộ da xinh đẹp này chỉ là bề ngoài, thậm chí có thể là do chính não bộ của họ tạo ra ảo giác dưới cú sốc cực lớn. Dưới lớp da là vực thẳm, là mặt tối của thế giới, là tồn tại không thể miêu tả, là bí ẩn mà con người không thể hiểu và không thể nhìn thẳng vào. Y hùng mạnh và xinh đẹp, không bị thế giới phàm trần làm ô uế, với y, con người không khác gì một bông hoa, một ngọn cỏ hay một chiếc lá rơi, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng có thể gây ra tổn hại không thể khắc phục cho thế giới.
Khi đến gần hơn, ngay cả những điều tra viên từng trải qua sóng to gió lớn cũng cảm thấy từng cơn ớn lạnh thấu xương. Đó là do bản năng đã khắc sâu trong gen đang mách bảo họ không được lại gần, phải nhanh chóng rời đi, phải trốn khỏi nơi này. Nhưng họ không thể làm vậy. Cả thế giới vẫn còn ở phía sau họ, họ có thể trốn đi đâu?
Một hòa thượng một đạo sĩ nhìn thấy y giơ tay ra hiệu cho họ ngồi xuống, quả nhiên một giây sau, hai cái đôn đá dâng lên trên mặt đất trước mặt họ. Hai người bất an ngồi xuống, kìm nén nỗi sợ hãi theo bản năng để tránh cho mình có vẻ quá thô lỗ, nhưng trên trán vẫn không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi lớn. Hai người không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt y, còn đang diễn tập trong đầu xem nên nói thế nào thì đã nghe thấy giọng nói của y.
“Có muốn uống trà sữa không?” Tồn tại không thể miêu tả có thể hủy diệt thế giới trong một phút kia hỏi bằng giọng ngọt ngào: “Trân châu đường đen hay là dương chi cam lộ?”
Đại sư Thiện Tư: “???”
Đạo trưởng Liễu Trần: “???”
—
Người dịch: Hết hồn chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.