Chương 5
Nguyên Nhu
18/04/2015
“Uất Trì, Uất Trì.”
Hoàng cung, trên khúc quanh của lối dẫn vào loan điện hoa lệ , một gã nam tử đang cuống cuồng vẫy tay gọi người đứng cách đó không xa.
Nghe tiếng gọi, nam nhân khoác trên mình tấm giáp bạc kiêu hùng nhanh chóng dừng bước, quay đầu lại tìm. Trông thấy người vừa gọi mình, gương mặt tuấn dật của y thoáng hiện lên nét cười.
Người nọ chạy lại gần, một khuôn mặt đào hoa, phong lưu tuyệt thế đập vào mắt Uất Trì Tú, “Ngụy tướng quân". Ngạc nhiên nhìn đối phương, theo trí nhớ của Uất Trì, người này nếu không phải vì trách nhiệm thì tuyệt nhiên không bao giờ tiến cung.
Ngụy Tề khinh thị đáp lại ánh mắt của hắn, mâu quang không hề che giấu thái độ chế nhạo cùng sự bất mãn,“Ta không nghĩ mình sẽ tiến cung, nhưng Giang tướng quân đột nhiên lại mắc bệnh, đáng lẽ hôm nay là ngày hắn phải tuần tra Đông cung, ta chỉ là đi thay hắn một buổi.”
Uất Trì Tú vuốt cằm, nhìn hắn nhếch miệng, “Ngươi đi tuần tra ở Đông cung, tại sao lại xuất hiện ở chốn ngự hoa viên này?” Hà cớ chi lại tự tiện rời bỏ vị trí khi đang làm nhiệm vụ?
Ngụy Tề xấu hổ cười, kỳ thật cũng do việc hắn đang làm quá nhàn nhã, Uất Trì vốn đã biết rõ, chẳng qua cố tình muốn hỏi thôi!
Hiểu được suy nghĩ của hắn, Uất Trì Tú khẽ mỉm cười, tiếp tục bước lên phía trước vài bước, hai gã phó tướng phía sau thức thời lùi lại, biết điều mà đứng cách hai người một khoảng xa.
“Tìm ta có chuyện gì?” Hắn lên tiếng hỏi.
Gáy của Ngụy Tề bỗng trở nên cứng ngắc, “Không có việc gì thì không thể tìm ngươi để nói chuyện phiếm được ư?” Chớp chớp mi, hắn hỏi bằng giọng khiêu khích.
"Nếu ngươi tìm gặp đại tướng quân để bàn việc trọng đại thì ta có thể hiểu được, nhưng ai dè chỉ là để nói chuyện phiếm, chẳng lẽ ngươi sợ ngoài cung không có chỗ để ngươi tán gẫu ư?" Uất Trì Tú căn vặn. Tên này đúng là rỗi hơi không có việc gì làm, cũng may thời thế thiên hạ thái bình, bằng không dựa vào cung cách làm việc của hắn, không bị nghiêm trị theo quân pháp thì cũng bị hạ chức hoặc chém đầu.
Ngụy Tề vô tình khoát tay, “Yên tâm, hôm nay đại tướng quân đâu có định tiến cung. Huống hồ ở ngoài cung ta cũng nào có cơ hội được cùng ngươi tán gẫu? Mỗi lần hẹn, ngươi đều tìm cớ thoái thác không đến.” Hắn thầm ai oán, dù gì cũng được coi là bằng hữu cùng trưởng thành với Uất Trì, trước lại từng cùng nhau xông pha trận mạc. Từ ngày lĩnh mệnh Thiên Tử hồi triều, cơ hội gặp gỡ của hai người xưa đã ít nay lại càng thêm hiếm hoi.
“Nếu ngươi có thể đổi địa điểm, ta đương nhiên sẽ nguyện ý đến chỗ hẹn.” Uất Trì Tú cười nhạo, chẳng biết ai đã dạy hắn chọn chỗ, nếu không hẹn ở phố ca kỹ thì cũng là gặp ở phường thanh lâu.
“Lão Tống không phải cũng có lần rủ ngươi đến tửu lâu đấy thôi?” Ngụy Tề kháng nghị. Đã chuyển địa điểm đến tửu lâu, tại sao hắn vẫn không chịu xuất hiện?
Trợn tròn mắt, Uất Trì Tú dừng bước, “Bởi vì hắn kêu ta đến "tửu lâu" nên ta mới không đi, ngươi thừa biết "tửu lâu" của hắn là nơi như thế nào, chỗ đó ngay cả ngày bình thường cũng nồng nặc mùi son phấn. Ngươi cũng mau mau trở về Đông cung, bây giờ ta phải đi tuần tra nơi khác .”
“Muốn tán gẫu đôi ba câu với ngươi mà khó đến vậy sao?” Hắn trừng mắt phẫn nộ.
Uất Trì Tú lườm một cái, vung tay vẫy hai vị phó tướng đang đứng phía xa. Trông thấy hành động của chủ tử, hai người hiểu ý liền lập tức chạy đến.
Điềm nhiên xoay người , Uất Trì Tú ném lại một câu, “ đúng vậy ”. Rồi sau đó tuyệt không lưu tình chuồn thẳng.
Chôn chân tại chỗ, Ngụy Tề mấp máy miệng nhìn theo, ngớ người một lúc rồi hầm hầm bỏ đi.
Trời đã ngả dần sang thu, thế nhưng thời tiết tại thành Trường An vẫn vô cùng oi bức. Đến tầm giữa trưa, không một ai dám ló mặt ra đường, phần lớn đều tránh ở tửu lâu nghe nhạc, uống trà hoặc cùng nhau đàm đạo thế sự.
Bất quá, đôi lúc cũng có trường hợp ngoại lệ, giống như ba người đang đứng do dự ở góc đường kia.
Khuôn mặt mĩ lệ nhỏ nhắn của Trầm Lâu Đậu tái nhợt như tuyết, sắc môi trở nên trắng bệch, vừa nhìn đã biết thân thể không khỏe. Vậy mà nàng phải phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt trong khi bản thân thật tình không muốn.
“Tiểu thư, nếu đến Uất Trì phủ mà không có tin tức, chúng ta sẽ tiếp tục tham kiến phủ của 16 vị vệ tướng quân đương triều .” A Phúc trầm tĩnh nói.
Tiểu Lục cực lực nín giận, trừng mắt nhìn hắn, “Không được! Tướng quân phủ đến sau cũng chưa muộn, tiểu thư nhất định phải trở về nghỉ ngơi !” Tên tiểu nhân ti bỉ này, chẳng lẽ hắn không nhận thấy cơ thể của tiểu thư thực không thoải mái sao?
Gần nửa tháng qua, ngày nào tiểu thư cũng phải bôn ba trên đường. Thành Trường An lớn như vậy mà hắn cũng không nỡ mướn cho tiểu thư cỗ kiệu, thời tiết lại thất thường, có lúc đang nắng gắt thì đột nhiên nổi gió lớn, tiểu thư sớm đã mỏi mệt, thế mà tên tiểu nhân kia còn cư nhiên áp bách nàng!
“Lão gia tử còn đang mong tin, trong khi chúng ta thì cứ đủng đà đủng đỉnh tìm kiếm. Tiểu thư, người nói xem người muốn như thế nào?” A Phúc miệng nói ra vẻ khách khí , nhưng thực chất thì đã nắm chặt tay của Trầm Lâu Đậu, xềnh xệch lôi nàng đi.
Tiểu Lục rốt cuộc không nhịn được nữa, thở phì phì xông lên phía trước, “Ngươi buông tiểu thư ra!” Nàng hùng hổ nhảy xổ vào hắn, cố sức kéo tay tiểu thư về. Liều mình giao chiến, nàng phải bảo vệ tiểu thư!
“Ngươi làm gì vậy?” A Phúc gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đẩy nàng ra.
“A!” Tiểu Lục ngã bịch xuống đất, trong tích tắc không đứng dậy nổi.
“Tiểu Lục!” Trầm Lâu Đậu giãy dụa rút tay về, nhưng cánh tay sắt kia nào có buông tha, vẫn gắt gao tóm lấy tay nàng dùng sức kéo đi . Phẫn nộ quay đầu, gườm gườm nhìn hắn .“ Thả ta ra!” Nàng hổn hển vung tay đánh A Phúc.
“Câm miệng! Đi mau, không cần lãng phí thời gian của ta!” Thấy trên đường không có ai, gương mặt hàm hậu lúc trước thoáng chốc biến mất, một khuôn mặt dữ tợn nom rất khủng bố lộ ra. ( LL : mặc dù từ khủng bố k hợp vs ngữ cảnh, cơ mà ta thấy nghe nó vui tai, cũng là từ có sẵn trong bản cv nên ta k sửa a ^^ )
“Mau buông tiểu thư!” Tiểu Lục vừa mới tập tễnh đứng lên đã vội vọt qua ứng cứu.
Ba người liên tục giằng co, nhưng do cả ba tranh cãi ở đoạn đường nhỏ nên không ai chú ý tới. Mà dù có nghe thấy gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ai rỗi hơi muốn xen vào việc của người khác trong thời tiết nóng nực như thế này.
Tuần tra trong cung xong, muốn nhanh chóng hồi phủ hảo hảo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Uất Trì Tú liền rảo bước qua con đường tắt dẫn về phủ nhà. Đang đi thì chợt nghe thấy thanh âm ầm ĩ vang lên bên trong ngõ nhỏ, đi kèm theo đó là tiếng thét chói tai của nữ nhân. Nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn vội vàng chạy về hướng vừa phát ra tiếng kêu. Thoắt một cái đã tiến vào trong ngõ, Uất Trì Tú ngỡ ngàng khi nhìn thấy khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa có phần quen thuộc.
Là nàng?
Sau một hồi sửng sốt, hắn liền nhanh nhạy nắm bắt tình thế hiện tại. Không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ sét đánh phi đến chỗ nàng, Uất Trì Tú lập tức xuất thủ tấn công tên ác nhân.
Thình lình bị công kích, A Phúc khẩn cấp lui ra sau vài bước, buông lỏng bàn tay nắm Trầm Lâu Đậu. Kinh ngạc định thần lại, hắn thấy một gã nam tử tuấn dật đang lao đến để giúp nàng.
“Buông tiểu thư ra!” hắn ác thanh ác khí gào thét.
Ánh mắt trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng chậm rãi di chuyển trên mặt A Phúc, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của người bên cạnh , mày kiếm nhăn nhăn, một cỗ tức giận không biết từ đâu xuất hiện thiêu đốt tâm trí Uất Trì.
“Tiểu thư? Ngươi còn xem nàng là chủ nhân ư? Dám tại nơi này khi dễ nàng, thế gian há chẳng còn vương pháp sao?” Uất Trì Tú tiến đến, lửa giận bùng phát khiến hắn không tài nào khắc chế nổi việc dùng ngữ khí khắt khe ép hỏi đối phương.
A phúc bị khí thế kinh hồn của hắn dọa lui lại mấy bước, “Không, chuyện này không liên quan đến ngươi! Mau buông nàng ra!” Tuy võ công không kém nhưng nội tâm hắn rõ ràng nhận thức được một điều, hắn tuyệt đối không xứng đáng là đối thủ của người này. Chỉ cần thoáng nhìn thì ai cũng sẽ nhận ra, người đang đứng trước mặt hắn kia hẳn là phải sở hữu một thân công phu vô cùng cao cường, thâm hậu.
“Tiểu thư!” Tiểu Lục đột nhiên kinh hô thành tiếng.
Uất Trì Tú quay sang, đúng lúc thấy Trầm Lâu Đậu vô lực ngã về phía mình. Vội vã dang tay, hắn thuận thế ôm nàng vào lòng, trong khoảnh khắc hốt nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gió.
“A!” Tiểu Lục kêu lên sợ hãi, hai mắt mở trừng trừng nhìn A Phúc lao đến toan đánh lén vị công tử kia.
Không thèm quay đầu lại, Uất Trì Tú một tay ôm chặt người trong lòng, tay còn lại vung ra phía sau, chuẩn xác đỡ lấy tay hắn, dùng nội lực bức hắn lùi về phía sau rồi ngay lập tức xoay người lại, gạt lấy hòn đá dưới chân, nhằm thẳng hướng đối phương mà tung cước .
Thấy sắp bị đánh trúng, A Phúc vội vàng nhảy lên tránh. Đồng thời trông theo hướng nam nhân kỳ lạ đang chuẩn bị đưa Trầm Lâu Đậu đi, “Đợi chút!” Hắn vội vã lao theo hòng đoạt lại tiểu thư.
Hoàng cung, trên khúc quanh của lối dẫn vào loan điện hoa lệ , một gã nam tử đang cuống cuồng vẫy tay gọi người đứng cách đó không xa.
Nghe tiếng gọi, nam nhân khoác trên mình tấm giáp bạc kiêu hùng nhanh chóng dừng bước, quay đầu lại tìm. Trông thấy người vừa gọi mình, gương mặt tuấn dật của y thoáng hiện lên nét cười.
Người nọ chạy lại gần, một khuôn mặt đào hoa, phong lưu tuyệt thế đập vào mắt Uất Trì Tú, “Ngụy tướng quân". Ngạc nhiên nhìn đối phương, theo trí nhớ của Uất Trì, người này nếu không phải vì trách nhiệm thì tuyệt nhiên không bao giờ tiến cung.
Ngụy Tề khinh thị đáp lại ánh mắt của hắn, mâu quang không hề che giấu thái độ chế nhạo cùng sự bất mãn,“Ta không nghĩ mình sẽ tiến cung, nhưng Giang tướng quân đột nhiên lại mắc bệnh, đáng lẽ hôm nay là ngày hắn phải tuần tra Đông cung, ta chỉ là đi thay hắn một buổi.”
Uất Trì Tú vuốt cằm, nhìn hắn nhếch miệng, “Ngươi đi tuần tra ở Đông cung, tại sao lại xuất hiện ở chốn ngự hoa viên này?” Hà cớ chi lại tự tiện rời bỏ vị trí khi đang làm nhiệm vụ?
Ngụy Tề xấu hổ cười, kỳ thật cũng do việc hắn đang làm quá nhàn nhã, Uất Trì vốn đã biết rõ, chẳng qua cố tình muốn hỏi thôi!
Hiểu được suy nghĩ của hắn, Uất Trì Tú khẽ mỉm cười, tiếp tục bước lên phía trước vài bước, hai gã phó tướng phía sau thức thời lùi lại, biết điều mà đứng cách hai người một khoảng xa.
“Tìm ta có chuyện gì?” Hắn lên tiếng hỏi.
Gáy của Ngụy Tề bỗng trở nên cứng ngắc, “Không có việc gì thì không thể tìm ngươi để nói chuyện phiếm được ư?” Chớp chớp mi, hắn hỏi bằng giọng khiêu khích.
"Nếu ngươi tìm gặp đại tướng quân để bàn việc trọng đại thì ta có thể hiểu được, nhưng ai dè chỉ là để nói chuyện phiếm, chẳng lẽ ngươi sợ ngoài cung không có chỗ để ngươi tán gẫu ư?" Uất Trì Tú căn vặn. Tên này đúng là rỗi hơi không có việc gì làm, cũng may thời thế thiên hạ thái bình, bằng không dựa vào cung cách làm việc của hắn, không bị nghiêm trị theo quân pháp thì cũng bị hạ chức hoặc chém đầu.
Ngụy Tề vô tình khoát tay, “Yên tâm, hôm nay đại tướng quân đâu có định tiến cung. Huống hồ ở ngoài cung ta cũng nào có cơ hội được cùng ngươi tán gẫu? Mỗi lần hẹn, ngươi đều tìm cớ thoái thác không đến.” Hắn thầm ai oán, dù gì cũng được coi là bằng hữu cùng trưởng thành với Uất Trì, trước lại từng cùng nhau xông pha trận mạc. Từ ngày lĩnh mệnh Thiên Tử hồi triều, cơ hội gặp gỡ của hai người xưa đã ít nay lại càng thêm hiếm hoi.
“Nếu ngươi có thể đổi địa điểm, ta đương nhiên sẽ nguyện ý đến chỗ hẹn.” Uất Trì Tú cười nhạo, chẳng biết ai đã dạy hắn chọn chỗ, nếu không hẹn ở phố ca kỹ thì cũng là gặp ở phường thanh lâu.
“Lão Tống không phải cũng có lần rủ ngươi đến tửu lâu đấy thôi?” Ngụy Tề kháng nghị. Đã chuyển địa điểm đến tửu lâu, tại sao hắn vẫn không chịu xuất hiện?
Trợn tròn mắt, Uất Trì Tú dừng bước, “Bởi vì hắn kêu ta đến "tửu lâu" nên ta mới không đi, ngươi thừa biết "tửu lâu" của hắn là nơi như thế nào, chỗ đó ngay cả ngày bình thường cũng nồng nặc mùi son phấn. Ngươi cũng mau mau trở về Đông cung, bây giờ ta phải đi tuần tra nơi khác .”
“Muốn tán gẫu đôi ba câu với ngươi mà khó đến vậy sao?” Hắn trừng mắt phẫn nộ.
Uất Trì Tú lườm một cái, vung tay vẫy hai vị phó tướng đang đứng phía xa. Trông thấy hành động của chủ tử, hai người hiểu ý liền lập tức chạy đến.
Điềm nhiên xoay người , Uất Trì Tú ném lại một câu, “ đúng vậy ”. Rồi sau đó tuyệt không lưu tình chuồn thẳng.
Chôn chân tại chỗ, Ngụy Tề mấp máy miệng nhìn theo, ngớ người một lúc rồi hầm hầm bỏ đi.
Trời đã ngả dần sang thu, thế nhưng thời tiết tại thành Trường An vẫn vô cùng oi bức. Đến tầm giữa trưa, không một ai dám ló mặt ra đường, phần lớn đều tránh ở tửu lâu nghe nhạc, uống trà hoặc cùng nhau đàm đạo thế sự.
Bất quá, đôi lúc cũng có trường hợp ngoại lệ, giống như ba người đang đứng do dự ở góc đường kia.
Khuôn mặt mĩ lệ nhỏ nhắn của Trầm Lâu Đậu tái nhợt như tuyết, sắc môi trở nên trắng bệch, vừa nhìn đã biết thân thể không khỏe. Vậy mà nàng phải phơi mình dưới ánh mặt trời gay gắt trong khi bản thân thật tình không muốn.
“Tiểu thư, nếu đến Uất Trì phủ mà không có tin tức, chúng ta sẽ tiếp tục tham kiến phủ của 16 vị vệ tướng quân đương triều .” A Phúc trầm tĩnh nói.
Tiểu Lục cực lực nín giận, trừng mắt nhìn hắn, “Không được! Tướng quân phủ đến sau cũng chưa muộn, tiểu thư nhất định phải trở về nghỉ ngơi !” Tên tiểu nhân ti bỉ này, chẳng lẽ hắn không nhận thấy cơ thể của tiểu thư thực không thoải mái sao?
Gần nửa tháng qua, ngày nào tiểu thư cũng phải bôn ba trên đường. Thành Trường An lớn như vậy mà hắn cũng không nỡ mướn cho tiểu thư cỗ kiệu, thời tiết lại thất thường, có lúc đang nắng gắt thì đột nhiên nổi gió lớn, tiểu thư sớm đã mỏi mệt, thế mà tên tiểu nhân kia còn cư nhiên áp bách nàng!
“Lão gia tử còn đang mong tin, trong khi chúng ta thì cứ đủng đà đủng đỉnh tìm kiếm. Tiểu thư, người nói xem người muốn như thế nào?” A Phúc miệng nói ra vẻ khách khí , nhưng thực chất thì đã nắm chặt tay của Trầm Lâu Đậu, xềnh xệch lôi nàng đi.
Tiểu Lục rốt cuộc không nhịn được nữa, thở phì phì xông lên phía trước, “Ngươi buông tiểu thư ra!” Nàng hùng hổ nhảy xổ vào hắn, cố sức kéo tay tiểu thư về. Liều mình giao chiến, nàng phải bảo vệ tiểu thư!
“Ngươi làm gì vậy?” A Phúc gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đẩy nàng ra.
“A!” Tiểu Lục ngã bịch xuống đất, trong tích tắc không đứng dậy nổi.
“Tiểu Lục!” Trầm Lâu Đậu giãy dụa rút tay về, nhưng cánh tay sắt kia nào có buông tha, vẫn gắt gao tóm lấy tay nàng dùng sức kéo đi . Phẫn nộ quay đầu, gườm gườm nhìn hắn .“ Thả ta ra!” Nàng hổn hển vung tay đánh A Phúc.
“Câm miệng! Đi mau, không cần lãng phí thời gian của ta!” Thấy trên đường không có ai, gương mặt hàm hậu lúc trước thoáng chốc biến mất, một khuôn mặt dữ tợn nom rất khủng bố lộ ra. ( LL : mặc dù từ khủng bố k hợp vs ngữ cảnh, cơ mà ta thấy nghe nó vui tai, cũng là từ có sẵn trong bản cv nên ta k sửa a ^^ )
“Mau buông tiểu thư!” Tiểu Lục vừa mới tập tễnh đứng lên đã vội vọt qua ứng cứu.
Ba người liên tục giằng co, nhưng do cả ba tranh cãi ở đoạn đường nhỏ nên không ai chú ý tới. Mà dù có nghe thấy gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ai rỗi hơi muốn xen vào việc của người khác trong thời tiết nóng nực như thế này.
Tuần tra trong cung xong, muốn nhanh chóng hồi phủ hảo hảo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Uất Trì Tú liền rảo bước qua con đường tắt dẫn về phủ nhà. Đang đi thì chợt nghe thấy thanh âm ầm ĩ vang lên bên trong ngõ nhỏ, đi kèm theo đó là tiếng thét chói tai của nữ nhân. Nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn vội vàng chạy về hướng vừa phát ra tiếng kêu. Thoắt một cái đã tiến vào trong ngõ, Uất Trì Tú ngỡ ngàng khi nhìn thấy khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa có phần quen thuộc.
Là nàng?
Sau một hồi sửng sốt, hắn liền nhanh nhạy nắm bắt tình thế hiện tại. Không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ sét đánh phi đến chỗ nàng, Uất Trì Tú lập tức xuất thủ tấn công tên ác nhân.
Thình lình bị công kích, A Phúc khẩn cấp lui ra sau vài bước, buông lỏng bàn tay nắm Trầm Lâu Đậu. Kinh ngạc định thần lại, hắn thấy một gã nam tử tuấn dật đang lao đến để giúp nàng.
“Buông tiểu thư ra!” hắn ác thanh ác khí gào thét.
Ánh mắt trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng chậm rãi di chuyển trên mặt A Phúc, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của người bên cạnh , mày kiếm nhăn nhăn, một cỗ tức giận không biết từ đâu xuất hiện thiêu đốt tâm trí Uất Trì.
“Tiểu thư? Ngươi còn xem nàng là chủ nhân ư? Dám tại nơi này khi dễ nàng, thế gian há chẳng còn vương pháp sao?” Uất Trì Tú tiến đến, lửa giận bùng phát khiến hắn không tài nào khắc chế nổi việc dùng ngữ khí khắt khe ép hỏi đối phương.
A phúc bị khí thế kinh hồn của hắn dọa lui lại mấy bước, “Không, chuyện này không liên quan đến ngươi! Mau buông nàng ra!” Tuy võ công không kém nhưng nội tâm hắn rõ ràng nhận thức được một điều, hắn tuyệt đối không xứng đáng là đối thủ của người này. Chỉ cần thoáng nhìn thì ai cũng sẽ nhận ra, người đang đứng trước mặt hắn kia hẳn là phải sở hữu một thân công phu vô cùng cao cường, thâm hậu.
“Tiểu thư!” Tiểu Lục đột nhiên kinh hô thành tiếng.
Uất Trì Tú quay sang, đúng lúc thấy Trầm Lâu Đậu vô lực ngã về phía mình. Vội vã dang tay, hắn thuận thế ôm nàng vào lòng, trong khoảnh khắc hốt nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gió.
“A!” Tiểu Lục kêu lên sợ hãi, hai mắt mở trừng trừng nhìn A Phúc lao đến toan đánh lén vị công tử kia.
Không thèm quay đầu lại, Uất Trì Tú một tay ôm chặt người trong lòng, tay còn lại vung ra phía sau, chuẩn xác đỡ lấy tay hắn, dùng nội lực bức hắn lùi về phía sau rồi ngay lập tức xoay người lại, gạt lấy hòn đá dưới chân, nhằm thẳng hướng đối phương mà tung cước .
Thấy sắp bị đánh trúng, A Phúc vội vàng nhảy lên tránh. Đồng thời trông theo hướng nam nhân kỳ lạ đang chuẩn bị đưa Trầm Lâu Đậu đi, “Đợi chút!” Hắn vội vã lao theo hòng đoạt lại tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.