Vô Ưu Kiếm

Chương 39: Chương 39

Đông Phương Ngọc

21/05/2013

Diêu Yến Huy trong lúc ngẫm nghĩ, quét mắt nhìn Liệt Hỏa Ma Quân, chợt động tâm, biết hẳn là do lão ma đầu này xúi bẩy, và lại thấy Tăng Tú Anh mắt đầy ai oán và hằn dấu lệ, càng nhận thấy mình đoán không lầm, thầm nhủ :

- “Hẳn là Liệt Hỏa Ma Quân định đích thân xuất thủ, nhưng bị Anh muội liều chết ngăn cản, lão mới xúi giục người của tứ hội đối phó với mình, thật tội nghiệp cho Anh muội”.

Chàng lại quét mắt nhìn những người xung quanh, thấy họ thảy đều dáng vẻ dữ dằn, biết toàn là kẻ hung ác, khó mà có thể giải thích rõ với họ. Thế là, chàng tay nắm chặt Thúy Ngọc tiêu, bỗng buông tiếng cười vang :

- Ha ha... ha ha...

Đồng thời người đã đứng lên, tiếng cười vụt ngưng, lạnh lùng nói :

- Sao các hạ biết những người chết này không phải do tiếng chuông gây ra, mà là do tiếng tiêu của bổn nhân gây ra?

Báo Vương Hứa Tịnh trầm giọng :

- Tiếng chuông chùa sao có thể gây chết người được, mọi người đều chính mắt trong thấy ngươi dùng ma âm của ngọc tiêu giết người, ngươi còn chưa chịu thừa nhận ư?

Diêu Yến Huy hào khí ngút mây, ngạo nghễ nói :

- Cho dù là bổn nhân dùng tiếng tiêu giết người thì các vị định thế nào?

Những người bao vây đồng thanh hét to :

- Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng! Mọi người xông lên, băm vằm hắn ra làm muôn mảnh!

Diêu Yến Huy lại buông tiếng cười vang, lạnh lùng nói :

- Vậy thì phải xem các vị tài cán là bao!

Người của tứ hội nghe vậy, liền cùng quát vang, chẳng màng đến luật lệ giang hồ, bốn mươi mấy người liên thủ giáp công, cùng vung động binh khí, toàn công vào những chỗ yếu hại trên người Diêu Yến Huy, chiêu nào cũng cực kỳ hiểm độc, quyết lấy mạng Diêu Yến Huy tại chỗ mới cam tâm.

Diêu Yến Huy đại phát thần oai, Thúy Ngọc tiêu trong tay quét ra những luồng hàn quang như tia chớp, ứng phó với mấy mươi binh khí của đối phương. Trong thoáng chốc, chỉ thấy ánh đao bóng kiếm ngang dọc, chưởng phong kình khí xô giạt tứ phía, ám khí tung bay liên hồi.

Trong kịch chiến, lúc lúc lại vang lên tiếng rú thảm khốc và tiếng binh khí chạm nhau chát chúa. Diêu Yến Huy đối mặt với mấy mươi kẻ địch hung hãn, tả chưởng hữu tiêu đại hiển thần oai, dũng mãnh khôn tả, đối phương chẳng những không làm gì được chàng, mà còn bị chàng đánh cho máu thịt văng bay, tay lìa chân gãy, chẳng mấy chốc người của tứ hội đã thương vong hơn nửa phần.

Nhưng họ toàn là kẻ liều mạng, không vì thế mà rút lui, người trước ngã xuống, người sau tiếp tục công tới, tấn công như điên cuồng. Trong chốc lát, hơn trăm chiêu đã qua đi, người của tứ hội đã ngã xuống hơn ba mươi, nhưng Diêu Yến Huy cũng đã có phần kiệt sức. Bởi khi nãy chàng dùng tiếng tiêu chống lại tiếng chuông, nội lực đã tiêu hao quá nhiều, không có thời gian nghỉ ngơi, khó thể bổ sung, chưởng lực tiêu kình đã dần suy yếu.

Thế rồi chàng đã lâm vào thế hạ phong thủ nhiều công ít, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, huyết khí trong người không ngớt trào dâng, tay chân trì trê, hết sức mỏi mệt, đã có phần không chịu đựng nổi nữa. Ngay khi ấy, Lâm Triển Diệu với Vân Trung song phụng, Tư Đồ San và Lạt Thủ Hằng Nga đã từ ngoài mở đường máu tiến vào.

Năm người với năm thanh kiếm trong tay hệt như mãnh hổ, người của tứ hội sao đương cự nổi, cao thủ của sáu đại bang do Hỏa Long bang cầm đầu liền tức xông vào, một bang đối phó một người, chia nhau bao vây lấy họ. Chỉ nghe tiếng la hét hòa lẫn với tiếng rú thảm vang trời, như trời long đất lở, hết sức kinh hoàng.

Đôi bên lại ác chiến hơn trăm hiệp, thi thể ngổn ngang, những kẻ đứt tay cụt chân trọng thương nằm la liệt, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ cả một khoảng rộng, trông thật kinh khiếp. Lâm Triển Diêu và bốn vị cô nương tuy đều thân hoài tuyệt kỹ, không người nào kém cỏi, nhưng kẻ địch quá đông, song quyền nan địch tứ thủ, lần hồi cũng đã có phần đuối sức.

Diêu Yến Huy quan sát tình hình trước mắt, thầm nhủ :

- “Nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn mình sẽ táng mạng, và lại còn liên lụy đến Lâm sư huynh và bốn vị cô nương, chi bằng dốc hết tàn lực phá vòng vây đào tẩu, mình mà thoát thân, vòng vây của họ cũng sẽ giải tỏa ngay”.

Thế là, Thúy Ngọc tiêu trong tay tung ra toàn tuyệt chiêu liên hoàn, tạo nên kình phong như vũ bão, đẩy lùi những kẻ địch ở gần, tiếp theo chàng quát vang :

- Kẻ nào cản đường là chết!

Diêu Yến Huy nguy cấp liều mạng, như mãnh hổ thọ thương hung hãn xông ra, tả chưởng hữu tiêu vung động nhanh như chớp, trong tiếng binh khí chạm gãy và máu thị văng bay tung tóe, kèm theo tiếng rú thảm liên hồi.

Mặc cho Diêu Yến Huy thân pháp nhanh đến mấy, chưởng lực mạnh đến mấy, Thúy Ngọc tiêu lợi hại đến mấy, nhưng kẻ địch quá đông, chàng vừa xông đến lưng chừng núi đã lại bị đối phương vây chặt. Vốn ra nội lực của chàng đã tiêu hao gần hết, lại trải qua một trận kịch chiến, chẳng những không xông ra khỏi vòng vây, mà còn thọ thương mấy chổ do ám khí tẩm độc gây ra.

Lúc này chàng chỉ cảm thấy huyết khí trong người trào dâng, bước chân hẫng nhẹ, mắt nổ đom đóm, cổ họng ngòn ngọt, không nén nổi “ụa” một tiếng, một ngụm máu tươi từ miệng phún thẳng ra.

Chàng tuy đã thọ thương rất nặng, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cố nén sự đau đớn khắp người, liều mạng tử chiến, sao thể cam tâm chịu chết. Trong thoáng chốc, trên người chàng lại bị kẻ địch đả thương mấy chỗ, máu tuôn xối xả. Lần hồi, chàng thật đã cảm thấy lực bất tòng tâm, lại thêm bốn mặt thọ địch, tiêu chưởng cũng không còn phát huy uy lực được nữa.

Trước mắt, chàng đã bị hãm thân vào tuyệt cảnh, biết là đại thế đã mất, chàng thầm nhủ :

- “Xem ra phen này chết chắc rồi, những cũng chẳng thể để cho họ đắc ý, chi bằng nhân lúc này giết thêm họ một người, cũng kể như là trừ được một họa hoạn cho giang hồ”.

Thế là, chàng liền vận đề một hơi chân khí sau cùng, Thúy Ngọc tiêu trong tay quét ra điên cuồng, chiêu nào cũng công vào chỗ yếu hại của kẻ địch, và mỗi chiêu xuất thủ đều có một người ngã xuống. Trong thoáng chốc, chàng đã hạ sát bảy tám người nữa, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi mặt mày xám ngắt, khắp người đờ đẫn và nhuộm đỏ máu tươi, xem ra đã sắp sức cùng lực kiệt rồi.

Ngay khi ấy, một bóng trắng lao nhanh đến, ôm lấy Diêu Yến Huy, khóc sướt mướt nói :

- Huy ca... Huy ca... muốn chết chúng ta chết chung...

Chưa dứt lời, đã có hai thanh kiếm bổ đến, người áo trắng rú lên một tiếng thảm thiết, ngã vào lòng Diêu Yến Huy.

Những người bao vây nhìn kỹ, một người thảng thốt la lên :

- Tiểu thư... kẻ nào đả thương tiểu thư vậy hả?

Mọi người vừa nghe người áo trắng bị trúng kiếm thọ thương là con gái độc nhất của Bang chủ Liệt Hỏa Ma Quân, thảy đều kinh hoàng lùi sau một bước. Tình thế thoáng chững lại, Diêu Yến Huy mới nhìn rõ người trong lòng là Tăng Tú Anh, bất giác thở dài nói :

- Anh muội... hà tất phải vậy...

Tiếng nói dần yếu ớt, người cũng ngất xỉu đi.

Bỗng nghe một tiếng sang sảng quát :

- Các ngươi sao còn chưa động thủ, lấy mạng tiểu tử ấy...

Một người trong số lớn tiếng nói :

- Bang chủ! Tiểu thư...

Người ra lệnh chính là Liệt Hỏa Ma Quân, lão nghe vậy liền tức giận quát :

- Gì mà tiểu thư với không tiểu thư, lão phu không có con gái như vậy... lấy mạng hắn mau.

Bang chúng Hỏa Long nghe vậy, đang do dự thì bỗng trên không vang lên một tiếng hạc kêu, tiếp theo là mấy tiếng đàn rời rạc, tuy không lớn lắm, nhưng hết sức thánh thót, du dương và dịu dàng, khiến người nghe tâm thần ngây ngất, và cảm thấy cầm đao giết người thế này thật là đại nghịch thiên hòa.

Chỉ thấy trên không trăm trượng xuất hiện một đốm đen nhỏ như là phi cầm, tiếng đàn chính là từ trên ấy vọng xuống. Với khoảng cách xa hàng trăm trượng như vậy mà có thể truyền tiếng đàn từ trên không xuống, đủ chứng tỏ công lực người này tinh thâm dường nào.

Đốm đen nhỏ ấy hạ nhanh xuống và lớn dần lên, đã trong thấy rõ đó là một con hạc to lớn, đồng thời tiếng đàn cũng càng rõ hơn, nhưng âm thanh từ dịu dàng trở nên lảnh lói, nghe kỹ như tiếng binh khí chạm nhau, như núi lửa bùng nổ, ngập đầy vẻ sát phạt, khiến người nghe cảm thấy hết sức bồn chồn lo lắng.

Chim hạc là đà hạ xuống, tiếng đàn bỗng ngưng bặt.

Bỗng có người kinh hoàng hét lên :

- Bạch Nương Nương đã đến, chạy mau, kẻo muộn thì...

Cái tên “Bạch Nương Nương” như có uy lực vô thượng, bọn hắc đạo vừa nghe, mặt liền lộ vẻ kinh hoàng, quay người bỏ chạy, những kẻ trẻ tuổi tuy không biết Bạch Nương Nương là ai, nhưng cũng chạy theo một cách mù quáng.

Chỉ Liệt Hỏa Ma Quân như bị người điểm trúng huyệt đạo, đứng thừ ra như tượng gỗ, mặt lộ vẻ hết sức kỳ khôi. Chim hạc đáp xuống đất, đó là một con chim hạc ngàn năm, toàn thân lông trắng như tuyết, đôi cánh phất gió vù vù. Một mỹ phụ trung niên toàn thân y phục trắng, dáng người mảnh mai từ trên lưng hạc phóng xuống, đưa mắt nhìn Liệt Hỏa Ma Quân, lạnh lùng nói :

- Bổn nhân thật không ngờ tôn giá lại bỉ ổi thế này, cậy đông thủ thắng, thật mất mặt Bang chủ Hỏa Long bang của tôn giá, còn chưa mau dẫn con gái quý báu của tôn giá đi khỏi đây!

Liệt Hỏa Ma Quân thờ thẫn đi đến bên Tăng Tú Anh, bồng nàng lên, trừng mắt nhìn mỹ phụ áo trắng, buông tiếng cười khảy, tung mình phóng đi. Mỹ phụ áo trắng trong theo bóng lưng Liệt Hỏa Ma Quân, buông tiếng cười lạnh lùng, bồng lấy Diêu Yến Huy, tung mình lên lưng hạc, liền thì chim hạc vỗ cánh, bay vút lên không, bỏ lại trên mặt đất cát bụi mịt mù.

Lúc này trước đền Chúc Dung, cuộc hỗn chiến đang đến hồi kịch liệt, Lâm Triển Diệu và bốn nàng người ít thế cô, càng lúc càng thủ nhiều công ít, sắp bại đến nơi. Bọn bang đồ Hỏa Long bang vừa khiếp sợ Bạch Nương Nương chạy về, đang xúm lại ở trước đền Chúc Dung thở dốc, theo sau Liệt Hỏa Ma Quân tay bồng con gái cũng đã về đến, lão đưa mắt nhìn chúng đệ tử, trầm giọng quát :

- Rút lui, tự về phân đà!

Lão chỉ nói vỏn vẹn một câu, rồi liền tung mình phóng đi. Bọn bang đồ Hỏa Long bang kẻ nào dám không tuân lời, lập tức giải tán ngay. Những người của các bang hội khác thấy vậy, ai không quý tính mạng mình, người chủ sự đã bỏ đi, họ dại gì ở lại liều mạng, liền đổ xô nhau chạy xuống Chúc Dung phong.

Cuộc chiến kết thúc, trước đền Chúc Dung ngổn ngang hàng trăm tử thi, một cơn gió thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc. Lâm Triển Diệu và Vân Trung song phụng bởi cũng đều chiến đấu lâu kiệt sức, nghỉ thở một hồi, Lữ Phụng Ngọc bỗng sửng sốt kêu lên :

- Ủa! Diêu đại ca đâu rồi?

Lữ Phụng Tiên khẽ cười :

- Nha đầu ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Diêu đại ca, có thấy không, cả hai vị tỷ tỷ cũng biến mất rồi!

Lữ Phụng Ngọc quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói :

- Hẳn là họ đã đi với Diêu đại ca rồi, cũng chẳng báo cho người ta biết một tiếng!

Lữ Phụng Tiên cười :

- Trong lúc giao chiến, sao mà báo với Ngọc muội được!

Lâm Triển Diệu bỗng nói :

- Chúng ta hãy trở về khách điếm, chắc chắn họ sẽ về đó!

Lữ Phụng Ngọc vô phương, đành gật đầu đồng ý. Thế là họ đi xuống Chúc Dung phong, nhưng khi vào đến huyện thành Hanh Sơn, họ nhận thấy lúc này trong thành đã không còn náo nhiệt như hồi hai hôm trước nữa. Tất cả nhân vật võ lâm, bất luận bạch đạo hay hắc đạo, trong nửa ngày đã rút đi hết, bỗng chốc thành Hành Sơn đã trở nên hết sức vắng lạnh.

Họ kéo lê tấm thân mệt nhoài về đến trong phòng khách điếm, nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, họ lo cho sự an nguy của Diêu Yến Huy với Tư Đồ San và Lạt Thủ Hằng Nga, ba người đã đi đâu thế nhỉ?

Họ nào biết, Diêu Yến Huy hiện đã được Bạch Nương Nương cứu mạng lên trên đỉnh Thúy Vi phong trong vùng núi Võ Di. Và Tư Đồ San trong lúc động thủ đã phát hiện một người, đó là một lão nhân tuổi ngoài năm mươi, danh hiệu Hắc Tâm Sư Gia Âm Đạo Thế.

Thì ra Âm Đạo Thế ấy khi xưa là sư gia của Tư Đồ thế gia, về sau vì Ngọc Long Huyết Bôi đã bán đứng chủ nhân, theo về với Tổng đốc Phúc Kiến Hồ Nguyên Tế, ngầm giúp Hồ Nguyên Tế hủy diệt Tư Đồ thế gia. Tư Đồ San phát hiện Âm Đạo Thế, liền báo với Lạt Thủ Hằng Nga, đẩy lui người của Xà bang và Thử bang, liền phi thân đuổi theo.

Nhưng Âm Đạo Thế hết sức quỷ quyệt, trên đường luôn ẩn giấu hành tung, Tư Đồ San và Lạt Thủ Hằng Nga đuổi đến Phúc Châu cũng chẳng thấy bóng dáng y đâu cả. Trên đường, Tư Đồ San đã kể cho Lạt Thủ Hằng Nga nghe về huyết hải thâm thù của mình. Sau khi đến Phúc Châu, hai nàng vào trọ trong khách điếm, Lạt Thủ Hằng Nga bỗng nói :

- San tỷ, chúng ta chẳng phải đã đến Phúc Châu rồi ư?

Tư Đồ San cười hỏi :

- Huệ muội định làm gì nào?

Lạt Thủ Hằng Nga cười :

- Chúng ta sao không đi viếng thăm Hồ Nguyên Tế một phen?

Tư Đồ San trầm ngâm :

- Việc ấy... phải suy tính kỹ mới được!

Phúc Châu là thủ phủ của tỉnh Phúc Kiến, đương nhiên là khá phồn hoa, Tĩnh Hải lầu càng là một tửu lầu trứ danh, rượu thơm ngon, thức ăn hảo hạng, nổi tiếng nhất là các món hải sản.

Vào lúc trưa, dưới Tĩnh Hải lầu ngựa xe tấp nập, người lên lầu chen chúc, cả tửu lầu ngập đầy mùi rượu và thức ăn thơm phức. Đột nhiên cả sảnh đường tĩnh lặng, thảy đều hướng mắt về phía cửa lầu.

Chỉ thấy nơi cửa lầu xuất hiện hai thư sinh anh tuấn tuyệt luân, một áo xanh và một áo trắng, hai người anh tuấn đến mức ngay cả điếm tiểu nhị cũng ngây ngẩn nhìn, quên cả chào mời. Thư sinh áo trắng như bị người nhìn đến phát ngượng, vội hướng về phía điếm tiểu nhị nói :

- Tiểu nhị, có còn chỗ ngồi không?

Điếm tiểu nhị nghe hỏi mới bừng tỉnh, vội khom mình cười xởi lởi nói :

- Hai vị công tử gia đã lâu lắm không đến đây rồi, chỗ cũ không ai dám ngồi, để dành cho hai vị đấy!

Thư sinh áo trắng ngẩn người, đưa mắt nhìn thư sinh áo xanh. Thư sinh áo xanh mỉm cười, theo sau điếm tiểu nhị đến ngồi vào một chiếc bàn bên cửa sổ, gọi lấy rượu và thức ăn xong, thư sinh áo trắng mới quay sang thư sinh áo xanh khẽ hỏi :

- Huệ muội thuờng đến đây lắm sao? Phải chăng chúng ta đã bị bại lộ rồi?

Thì ra họ chính là Vân Thường Tiên Tử Tư Đồ San và Lạt Thủ Hằng Nga Diệp Tiểu Huệ cải trang, Diệp Tiểu Huệ nghe Tư Đồ San hỏi vậy, nàng bụm miệng cười nói :

- Quỷ mới thừơng đến đây, tiểu muội đây mới là lần đầu tiên, đó chỉ là những lời xiểm nịnh buôn bán của họ thôi. Y đã nói vậy, cho dù không còn chỗ ngồi, chúng ta cũng chẳng tiện bỏ đi, hiểu rồi chứ?

Tư Đồ San phì cười :

- Suýt nữa tỷ tỷ đã tưởng lầm Huệ muội là người quen của họ rồi!

Bỗng nghe một giọng ồ ề xen lời :

- Ai nói không phải? Chủ tửu lầu này là nhị cựu (cậu hai) biểu muội phu của nhị di (dì hai) của vợ lão phu, chẳng phải người quen là gì?

Hai nàng thoạt nghe câu nói ấy, bất giác giật nẩy mình, nhưng khi nghe kỹ, hai nàng liền bụm miệng cười. Ngay khi ấy, rượu và thức ăn đã được mang đến, hai nàng vừa mới đối ẩm một chung rượu, lại nghe người ấy lẩm bẩm :



- Hãy uống ít thôi, cẩn thận rượu có thể làm lỡ việc, có biết đã có người rình rập rồi không?

Hai người nghe tiếng nói quen quen, bèn quay đầu nhìn, vừa lúc ấy lão nhân ấy cũng quay mặt về phía này, hai nàng bất giác giật mình. Thì ra lão nhân ấy là Mai Công Trương Toàn, khiến hai nàng hoảng kinh, vội quay mặt đi, cúi đầu nhẹ hớp một ngụm rượu rồi bắt đầu ăn.

Mai Công Trương Toàn lại lẩm bẩm :

- Đúng rồi, vậy mới tốt, ăn no mới có sức lực... Hãy cẩn thận, vai chính đã đến rồi!

Ông vừa dứt lời, điếm tiểu nhị đứng nơi cửa lầu bỗng lớn tiếng hô :

- Âm Sư Gia đến!

Tiếng hô vừa dứt, cửa lầu đã xuất hiện một nhóm tám chín người, dẫn đầu là một người áo lam đầu nhọn óc khỉ, trên đội khăn vuông, mắt to mũi bé, đeo kính đen, trên môi là hai hàng ria chuột, tay cầm quạt xếp nghênh ngang đi vào.

Theo sau người ấy là năm nam ba nữ, nam người nào cũng đầu báo mắt tròn, vạm vỡ hung hãn, thoáng nhìn cũng biết không phải người tốt. Còn ba nữ thì rất chỉnh tề, mặt ngọc môi son, yểu điệu tha thướt, xuất hiện ở nơi chốn này, đáng kể được là diễm quang rực tỏa, nhưng có điều là trên khóe mắt đuôi mày của họ có đượm chút ít vẻ lẳng lơ.

Lúc này, khách trên tửu lầu vừa nghe Âm Sư Gia đến, thảy đều ngưng đũa ngẩng lên, còn có người đứng lên khom mình, thái độ hết sức cung kính, qua đó cũng đủ thấy oai phong của Âm Sư Gia ở thủ phủ Phúc Kiến này.

Ngay khi ấy, một lão nhân mặc áo dài vải thô, nheo đôi mắt cận thị cao độ, tay cầm một chiếc kính lúp xồng xộc đi đến, đón lấy nữ lang đi trước, nhìn từ đầu đến chân, miệng lẩm bẩm nói :

- Đẹp... đẹp lắm! Quả là một người đẹp, nhưng thật đáng tiếc...

Các thực khác thấy vậy, đều trừng mắt nhìn lão nhân, có người mắng :

- Lão bất tử này, lại nhìn phụ nữ người ta như vậy, hẳn là đã chán sống rồi!

Vừa dứt lời, nữ lang đi trước ấy đã tức giận quát :

- Lão bất tử kia làm gì vậy?

Lão nhân thản nhiên rướn cổ, trợn mắt cười nói :

- Nhìn ngắm cô nương chứ làm gì? Đẹp quá! Mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi mắt to ướt át, và cũng rất biết trang điểm, son đỏ phấn trắng, thật là đẹp tuyệt!

Phải biết hầu hết phụ nữ đều thích kẻ khác khen mình xinh đẹp, nữ lang ấy nghe vậy, nhoẻn cười nói :

- Tiểu nữ đẹp thật ư?

Lão nhân cười hề hề :

- Đẹp... đẹp đến sủi bọt...

Nữ lang ấy quắc mắt, tiện tay hất ra và quát :

- Lão sủi bọt thì có...

Nàng ta hất tay, chẳng rõ vô tình hay cố ý, đã hất văng chiếc kính lúp của lão nhâ, lão nhân liền trở thành kẻ mù mở mắt, cúi đầu xuống mò mẫm khắp nơi.

Mò... mò... mò đến chiếc hài đầu phụng của nữ lang, lão không tìm kiếm kính lúp nữa, mà nắm chặt lấy mũi hài của người ta, không chịu buông ra.

Nữ lang ấy khúc khích cười nói :

- Lão bất tử này thật đã ăn gan báo, lại dám trêu đến bà cô này!

Lúc này, năm đại hán đã đi qua, lại quay trở lại, vây quanh ba nữ lang, quác mắt nhìn lão ấy.

Lão nhân vẫn điềm nhiên cười hề hề nói :

- Đẹp... người đẹp... hài đẹp... đùi cũng đẹp...

Nữ lang tức giận quát :

- Lão bất tử đã nhìn thấy đùi của bổn cô nương, thật đáng chết...

Đồng thời đã tung chân đá ra, ngỡ chắc là lão nhân không thể tránh khỏi. Nào ngờ lão nhân thuận thế lăn một vòng trên đất, vươn tay chộp lấy chiếc kính lúp, cười hề hề nói :

- Hụt rồi, nhưng nhờ vậy lão phu đã nhìn thấy đùi của cô nương, thật đáng tiếc, không đẹp như lão phu đã nghĩ...

Một nữ lang khác từ sau nữ lang ấy tiến ra, hai tay chống nạnh quát :

- Lão vô sỉ kia, lão muốn chết hả?

Đồng thời đã tung chân ra đá, lão nhân chui xuống gầm bàn, cùng lúc ấy năm gã đại hán cũng đã vây lấy chiếc bàn, trong số đó một người lạnh lùng quát :

- Lão tiểu tử, cút ra đây mau!

Lão nhân ở dưới gầm bàn cười nói :

- Lão phu không ra, sao nào?

Một người khác quát :

- Lão tử chẳng tin ngươi không hiện hình, khiêng bàn lên!

Lão nhân thản nhiên cười :

- Không tin cũng phải tin, các vị khiêng không nổi chiếc bàn này đâu!

Năm đại hán này là Phong Lãnh ngũ khấu khét tiếng hung tàn, đâu chịu nghe lời nói của lão nhân, năm người chia nhau nắm lấy một góc bàn, đồng thanh quát :

- Lên!

Họ ngỡ một chiếc bàn gỗ có sức nặng là bao, chỉ cần một ngón tay cũng đủ nhấc lên, nào ngờ cả năm người hợp sức quả cũng không nhấc lên nổi, bất giác cả kinh, cùng đưa mắt nhìn nhau. Lúc này, năm người cùng hai tay nắm chặt mép bàn, vận dụng chân lực quát :

- Lên!

Lạ thay, chiếc bàn vẫn không chút động đây. Lão nhân ở dưới gầm bàn cười nói :

- Thế nào, đã tin rồi chứ?

Phong Lãnh ngũ khấu ngơ ngẩn nhìn nhau, nhất thời chẳng thốt nên lời. Ngay khi ấy, Âm Sư Gia đi đến, hướng xuống dưới bàn vòng tay cười nói :

- Vị lão nhân gia này phải chăng là Hoa Vô Phẩm lão tiền bối?

Lão nhân dưới bàn đưa kính lúp lên mắt trái, nhìn Âm Sư Gia nói :

- Ủa! Còn có kẻ nhận ra Hoa Vô Phẩm này... Này, ngươi là ai vậy?

Âm Sư Gia khom mình cung kính nói :

- Quả đúng là Hoa lão tiền bối, học sinh Âm Đạo Thế...

Hoa Vô Phẩm từ dưới bàn thò đầu ra, nhíu mày cười nói :

- Âm Đáo Để (đến cùng)... lão phu chưa từng nghe nói đến!

Hắc Tâm Sư Gia Âm Đạo Thế cười giả lả nói :

- Gia sư là Phong Đô Tà Thần...

- Ồ! Ra là đồ đệ của lão tà Huê Tử Dương, thảo nào! Thôi được, lão phu nể mặt Huê lão tà, người lớn không chấp lỗi kẻ nhỏ, lão phu ra đây!

Cũng chẳng thấy Hoa Vô Phẩm bằng cách nào ra khỏi gầm bàn, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, người đã đứng trước mặt Âm Đạo Thế, mắt vẫn đeo kính lúp ngắm nhìn ba vị cô nương.

Âm Đạo Thế thấy vậy cười nói :

- Ba vị cô nương này là Phú Xuân tam diễm, tỷ muội Thạch gia!

Hoa Vô Phẩm cười ha hả :

- Vậy họ là con gái của Mê Hồn Tiên Tử Thạch Phán Phán phải không?

Âm Đạo Thế cười giả lả :

- Không, là tôn nữ nhi!

Hoa Vô Phẩm cười :

- Lão phu cũng lấy làm lạ, dù là Thạch Phán Phán trai già sinh ngọc thì cũng chẳng thể có được con gái xinh đẹp thế này, ha ha ha...

Đại Diễm Thạch Trung Anh tức giận buông tiếng cười khảy, khẽ nói :

- Thật là khốn kiếp!

Tam Diễm Thạch Trung Phù tiếp theo nói :

- Già mà không đứng đắn!

Hoa Vô Phẩm bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói :

- Cô nương nói sai rồi, lão phu tuổi đã chín mươi lẻ ba, thời phong lưu đã qua, đứng đắn hơn ai hết!

Những thực khác trên lầu nghe vậy, cơ hồ thất thanh cười lên, nhưng họ khiếp sợ Âm Sư Gia, không dám cười ra tiếng.

Âm Đạo Thế cười nói :

- Vâng, lão tiền bối rất là đứng đắn, chỉ là không gặp được đàn bà con gái thôi!

Hoa Vô Phẩm quắc mắt :

- Ai nói? Lão phu chỉ là thưởng thức vẻ đẹp của họ, nếu xấu xí, ai mà thèm nhìn!

Đoạn liền quay người, đi về phía một chiếc bàn khác, chẳng thèm đếm xỉa đến bọn người Âm Đạo Thế. Đại Diễm Thạch Trung Anh vừa định cãi lại mấy câu, Âm Đạo Thế vội ngăn cản, khẽ nói :

- Ba vị cô nương hãy tiết kiệm chút sức lực thì hơn, hẳn là lệnh tổ mẫu có cho các vị biết, Thần Châu cửu quái ai trêu nổi?

Quả vậy, Thần Châu cửu quái thật quái đản đến mức không tưởng tượng nổi, ngay cả Võ Lâm thập tứ kỳ cũng phải ngán, đó chẳng phải võ công của Cửu quái cao hơn họ, hơn nữa Cửu quái từ khi xuất hiện giang hồ, chẳng bao giờ thẳng thắn xung đột với người, hoặc là tỉ thí võ công, ai mà trêu đến họ, họ sẽ dùng đủ mọi cách trừng trị, khiến người ấy ăn ngủ không yên, sống chết lưỡng nan, võ công cao đến mấy cũng chẳng làm gì được, ngay cả Chung Thanh Ma Ảnh cũng không muốn trêu vào họ.

Bình sanh họ chỉ sợ hai người, đó là Tiêu Sử và Cầm Nương. Nên Phú Xuân tam diễm và Phong Lãnh ngũ khấu vừa nghe lão nhân này là Hoa Si, một trong Thần Châu cửu quái, họ đành nhẫn nhịn không dám nói gì nữa.

Lúc này, Hoa Si Hoa Vô Phẩm một mình ngồi một bàn, vênh mặt ra chiều nghiêm túc, trông hết sức nực cười. Hắc Tâm Sư Gia Âm Đạo Thế như biết tính nết của Cửu quái, cũng chẳng nói gì nữa, để khỏi chuốc lấy phiền phức, gọi lấy rượu và thức ăn, lẳng lặng ngồi ăn uống, nhưng lòng vẫn nơm nớp lo âu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Hoa Vô Phẩm.

Chẳng rõ từ bao giờ, Hoa Si Hoa Vô Phẩm đã mất dạng, ngay cả điếm tiểu nhị cũng chẳng phát giác ra lão nhân đã đi khỏi bằng cách nào. Tư Đồ San và Diệp Tiểu Huệ mắt nhìn Hoa Vô Phẩm bỡn cợt Âm Đạo Thế, đang xem đến cao hứng, bên tai lại vang lên tiếng của Mai Công Trương Toàn nói :

- Đã thấy rõ chưa, năm nam ba nữ ấy chính là trợ thủ mà người ta mời đến, lão phu tin là các ngươi ứng phó nổi, nhưng bây giờ không phải là lúc động thủ, ăn no rồi hãy quay về mau.

Tư Đồ San nghe vậy, thầm nhủ :

- “Xem tình hình, có thể là Thần Châu cửu quái thảy đều đã đến Phúc Châu rồi, không chừng họ sẽ gây ra chuyện lớn gì đó, việc báo thù hà tất gấp trong nhất thời, chờ cho Cửu quái hành động đến mức tương đối, lúc ấy mình hẵng ra tay, vì vậy chẳng dễ hơn ư?”

Nàng nghĩ vậy, lòng trở nên hết sức bình tĩnh, ăn uống xong, cùng Diệp Tiểu Huệ xuống tửu lầu trở về khách điếm. Tư Đồ San đoán quả không sai, chẳng những Thần Châu cửu quái thảy đều đã đến Phúc Châu, mà còn có thiếu nữ áo trắng Bạch Ngọc Yến.

Họ đến Phúc Châu là vì một chiếc đàn cổ, có tên là Đồng Vỹ Hạo Thiên Cầm, chẳng phải bằng vàng, cũng chẳng phải bằng ngọc, mà là bằng cổ đồng vạn năm, được chế tạo hồi thời Xuân Thu.

Chiếc đàn ấy do Tổng đốc Hồ Nguyên Tế có được, duy có chiếc đàn ấy mới khắc chế nổi Chung Thanh Ma Ảnh. Do bởi Hồ Nguyên Tế rất ít khi cho người xem chiếc đàn ấy, nên người biết không nhiều, ngay cả mấy người thân cận cũng không biết, và đàn cất giấu ở đâu, lại càng không có người biết.

Thế nên, Thần Châu cửu quái đã phải dùng đủ mọi cách tìm kiếm, và khiến cho cả Tổng Đốc phủ thất điên bát đảo. Hồ Nguyên Tế lòng hiểu rất rõ, phiền phức là do chiếc đàn cổ gây ra, càng thêm không dám phô bày nữa.

Ngay trong lúc ấy, trong Tổng Đốc phủ đã xảy ra chuyện quái lạ. Thì ra Hồ Nguyên Tế là người rất chú trọng việc ăn uống, trù sư (đầu bếp) của y có thể nói là chẳng kém gì ngự trù của hoàng thượng. Nhưng trong hai tháng nay đã xảy ra chuyện quái lạ, hễ mỗi lần món ăn ngon lên bàn, vừa đưa đũa gắp là món ăn ấy lại bay lên không, khi y đuổi theo ra đến thì chẳng rõ đã bay đâu mất.

Hồ Nguyên Tế cũng có một thân võ công, lúc đầu y ngỡ là bằng hữu giang hồ đùa cợt, cũng từng nhiều lần lớn tiếng nói :

- Bằng hữu phương nào ngang qua tệ nha, sao không hiện thân ra gặp, để cho Hồ mỗ tròn bổn phận địa chủ.



Nhưng y nói mặc y, đối phương không hề trả lời tiếng nào. Sau cùng, y tức giận chửi mắng, thế là đã xảy ra tai họa, trước tiên là ngói đá báy vào, làm vỡ cửa sổ và đồ vật trong nhà, về sau càng ghê gớm hơn, tung vào cả những vật ô uế bẩn thỉu.

Mấy ngày trôi qua, đã khiến cho Hồ Nguyên Tế hết sức hoang mang điêu đứng, sau cùng được người cho biết là trong Tổng Đốc phủ vốn có hồ tiên, có lẽ là đã đắc tội hồ đại tiên. Hồ Nguyên Tế bình sanh không tin quỷ hồ, đâu chịu nghe chuyện ấy, nhưng người ấy hết lời khuyên nhủ, cũng đành bán tin bán nghi, lòng nghĩ thôi thì cứ đến xem thử, nếu là người giang hồ giả dang, chẳng thể không nhận ra được.

Thế là, y đã dẫn theo một số hộ vệ thủ hạ đi đến thủy các ở phía sau nha phủ cúng tế hồ tiên một phen, khi họ vừa đi đến chiếc cầu nhỏ dẫn đến thủy các, bỗng một trận cuồng phong từ phía trước thổi đến, bụi cát mù mịt. Hồ Nguyên Tế tự thị mình là quan nhất phẩm và võ công cao cường, thấy vậy quát to :

- Yêu quái chốn nào dám đến đây lộng hành...

Trong tiếng quát, người đã xông lên cầu. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi đến, khiến y không sao đứng vững chân, mão đai rơi xuống đất, người lảo đảo ngã xuống hồ. Bọn hộ vệ thấy vậy hoảng kinh hồn vía, một số vội vã xuống hồ cứu Tổng đốc đại nhân, một số khác sợ hãi quỳ trên cầu, dập đầu lạy lia lịa và lớn tiếng nói :

- Xin đại tiên tha mạng... Xin đại tiên tha mạng...

Hồ Nguyên Tế khó khăn lắm mới được cứu lên bờ, thở hào hển một hồi lâu, mới lại xông lên bờ lần nữa. Thốt nhiên, lại thấy trên tiểu các dậy lên một cơn gió lốc, một áng mây đỏ theo gió cuốn bay lên cao gần ba mươi trượng, đứng trên mây là một ông lão râu tóc bạc phơ, chỉ cao hơn ba thước, tủm tỉm cười nói :

- Ta tạm cư trú tại đây, miễn lễ cho chủ nhân...

Hồ Nguyên Tế chung quy vẫn cho đó là người giang hồ phá bĩnh, chẳng chờ đối phương dứt lời đã buông tiếng quát vang, tung mình lên cao hơn hai mươi trượng. Nhưng y vẫn còn kém hơn người ta năm sáu trượng, lão nhân tóc bạc trên mây bỗng buông tiếng cười dài, phóng ra khỏi mây, tay nhẹ vung ra, một luồng kình lực đã đẩy Hồ Nguyên Tế rơi trở xuống đất.

Ngay khi Hồ Nguyên Tế rơi xuống, chỉ thấy bóng trắng nhấp nhoáng liền thì “bốp bốp” hai tiếng, Hồ Nguyên Tế đã bị đánh hai tát tai, y loạng choạng như say như khùng, mắt nhìn lão nhân tóc bạc bay lên áng mây đó, quay người là đà bay vào trong thủy các.

Những người trong Tổng Đốc phủ mắt thấy lão nhân tóc bạc đã đánh cho Tổng đốc đại nhân võ công trác tuyệt không hề phản kháng nổi, thảy đều hồn phi phách tán. Ngay cả Hồ Nguyên Tế trước nay tự cho mình võ công cao cường, cũng kinh hoàng chạy về tiền sảnh, kể từ đó không còn dám đến gần thủy các, và hàng ngày còn phải với rượu và thức ăn hảo hạng cung phụng cho đại tiên.

Một đêm không trăng không sao, mây đen giăng kín bầu trời, trong thủy các phía sau Tổng Đốc phủ, một lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi ăn ngấu nghiến, tay trái cầm một chiếc đùi dê, tay phải cầm một chiếc đùi gà nướng, trái ngoạm một miếng, phải ngoạm một miếng, chỉ chốc lát, trước mặt đã chất đầy một đống xương vụn.

Ngay khi ấy, nơi cửa thủy các bỗng xuất hiện hai người cũng là lão nhân râu tóc bạc phơ, nhìn bộ dạng ăn uống khiếm nhã của lão nhân kia, lắc đầu nguầy nguậy, trong số một người cười nói :

- Lão tiểu tử, ngươi thật biết hưởng thụ!

Lão nhân kia đang nhai ngấu nghiến, ngẩng lên cười nói :

- Ủa, hai lão già ngươi cũng biết tìm đến đây, hay lắm, đến đây ăn mau!

Thì ra hai lão nhân ấy chính là Mê Tài Tiền Như Mệnh với Hoa Si Hoa Vô Phẩm. Tiền Như Mệnh đưa mắt nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, chắt lưỡi nói :

- Thức ăn thịnh soạn quá, hẳn là đáng nhiều tiền bạc lắm!

Lão nhân kia cười :

- Đây là lũ con cái hiếu kính, ai mà màng đến bao nhiêu tiền? Lão tiểu tử ngươi nếu xót xa tiền bạc thì đừng ăn.

Tiền Như Mệnh trợn mắt :

- Tại sao Tiền Mỗ lại không ăn, đằng nào cũng chẳng cần Tiền mỗ tốn tiền, không ăn thì thật là uổng.

Đoạn liền đưa tay ra, chộp lấy một chiếc đùi vịt quay, nhét ngay vào miệng, bộ dạng ăn cũng xấu khôn tả. Hoa Si Hoa Vô Phẩm thì ăn rất tao nhã, từ tốn gặm nhấm một chiếc đùi bồ câu, bỗng thở dài nói :

- Thức ăn ngon thế này, không từ từ thưởng thức mà lại nhét bừa vào miệng, thật là uổng phí, giá mà tìm được một hai cô nàng cùng ăn, hẳn là mau tiêu hóa hơn.

Lão nhân kia quắc mắt :

- Thao mỗ mặc kệ chuyện ấy, có ăn là được rồi. Được thưởng thức hết các món ăn ngon khắp thiên hạ, đó cũng là một điều sung sướng trong đời.

Thì ra lão nhân này là Hào Thiết Công Hác Dịch, một trong Thần Châu cửu quái, sở thích duy nhất trong đời là ăn ngon và cũng ăn rất được. Trong khi nói, ông đã ăn hết một chiếc đùi dê, lại đưa tay ra bốc lấy một miếng thịt bò.

Hoa Vô Phẩm cản lại, cười nói :

- Lão Hào, ăn dồn ăn dập như ngươi thế này không sợ phát ách hay sao?

Hào Thiết Công Hác Dịch cười :

- Hiếm khi có kẻ hiếu kính, sao không ăn cho thỏa thích?

Tiền Như Mệnh vừa gặm chiếc đùi vịt, vừa cười nói :

- Lão Hào giỏi thật, lại tìm được một nơi thế này, Tiền mỗ thì không thể nào có được tài ba như vậy!

Hào Thiết Công cười :

- Vậy có gì đáng kể, lão mê tiền ngươi chỉ cần bỏ ra một nén bạc là có được bữa ăn còn ngon hơn thế này, ngưoi có dám không?

Tiền Như Mệnh cười :

- Vậy thì thiệt quá, vẫn những món này ngon hơn!

Hoa Vô Phẩm quay nhìn Hào Thiết Công cười nói :

- Lão Hào, hãy mau truyền phép này cho Hoa mỗ, có cơ hội Hoa mỗ cũng phải kiếm một bữa!

Tiền Như Mệnh xen lời :

- Nếu là Tiền mỗ thì đòi quách lấy hai mươi lạng bạc, vậy chẳng giản tiện hơn nhiều ư?

Hào Thiết Công cười :

- Bản lĩnh này của Hác mỗ, hai ngươi ai cũng không học nổi, mà dù học được rồi cũng lộ tẩy, không học thì hơn.

Hoa Vô Phẩm không phục nói :

- Ngươi chưa nói ra, sao biết chắc là lộ tẩy...

Hào Thiết Công đưa tay sờ miệng, bèn kể lại chuyện mình tiềm nhập Tổng Đốc phủ, lúc đầu ăn trộm cao lương mỹ vị, về sau giả làm hồ tiên, chỉnh cho Hồ Nguyên Tế kinh hồn táng đởm, rồi cười nói tiếp :

- Bây giờ Hác mỗ đã là hồ đại tiên trong Tổng Đốc phủ, hắn dám không cung phụng sao?

Tiền Như Mệnh cười :

- Đó cũng chẳng có gì, chưa phải là bản lĩnh to lớn, Tiền mỗ cũng làm được...

Hào Thiết Công cười :

- Không sai, chẳng đáng kể gì, nhưng chưa từng nghe nói đại tiên đòi tiền bạc chứ không hưởng thức ăn cung phụng, nếu là lão mê tiền ngươi, chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Hoa Vô Phẩm cười :

- Vậy Hoa mỗ chắc chắn là được...

Hào Thiết Công cười to :

- Được ư? Nếu là ngươi thì càng hỏng bét. Giả sử các vị tiểu thư cô nương trong phủ đến đây dâng hương, ngươi dằn không nổi nhìn người ta ư? Làm gì có đại tiên mà lại chuyên nhìn đùi phụ nữ, đó không phải đại tiên mà là tà tiên, coi chừng họ mời người pháp thuật cao cường đến dùng thiên lôi đánh ngươi đấy!

Hoa Vô Phẩm thè lưỡi, cười nói :

- Trời, Hoa mỗ có tội ác to lớn vậy sao?

Ba người nói cười một hồi, Hào Thiết Công Hác Dịch bỗng trầm giọng nói :

- Hai ngươi cũng đã ăn nó uống đủ rồi, hãy nói mau, có việc gì tìm đại tiên gia này phải không?

Hoa Vô Phẩm gật đầu :

- Không có việc bọn ta cũng chẳng dám đến gặp hồ ly đại tiên ngươi, vị tiểu nương nương kia bảo bọn ta đến hỏi ngươi, đã có manh mối về cổ cầm chưa?

Hào Thiết Công ngẫm nghĩ :

- Tiểu tử này thật quá kín miệng, một chút manh mối cũng chẳng có!

Tiền Như Mệnh cười :

- Quả nhiên đã bị tiểu nương nương đoán trúng, lão tiểu tử ngươi ngoại trừ ăn nó lại ngủ, việc gì làm cũng chẳng xong.

Hào Thiết Công ngạc nhiên :

- Chả lẽ nha đấu ấy đã tìm được manh mối rồi ư?

Tiền Như Mệnh nghiêm giọng :

- Đương nhiên! Tiền mỗ hỏi ngươi, có biết lý lịch của Hồ Nguyên Tế hay không?

Hào Thiết Công ngẫm nghĩ một hồi mới nói :

- Nghe đâu trước kia y từng là đệ tử của Tư Đồ Trường Văn Lão trang chủ Tư Đồ thế gia, tính ra còn là sư huynh của Tư Đồ Bình, về sau chẳng rõ vì sao lại đi theo con đường binh nghiệp.

Hoa Vô Phẩm cười :

- Về sau y đi theo Niên Canh Hiêu chinh phạt Tân Cương, lập được chiến công, trở thành Đề đốc Hàng Châu. Niên Canh Hiêu bị xử tử, nhưng y lại thăng đến chức Tổng đốc Mân Việt (Phúc Kiến và Quảng Đông), chỉ vì một chiếc Ngọc Long Huyết Bôi, y đã táng tận lương tâm hủy diệt Tư Đồ thế gia, hạng người ấy mà lại mắc lừa ngươi một cách đơn giản như vậy sao?

Hào Thiết Công trợn mắt thừ ra một hồi, thắc mắc hỏi :

- Vậy thì y vì cái gì?

Hoa Vô Phẩm cười :

- Chẳng vì gì cả! Y đã phái ngươi canh giữ bảo vật, bằng vào oai linh hiển hách của đại tiên gia ngươi, ai dám bén mảng đến gần thủy các này!

Hào Thiết Công vỡ lẽ :

- Ồ! Vậy là tiểu tử ấy đã lợi dụng Hác mỗ rồi!

Tiền Như Mệnh cười khảy :

- Y đâu chỉ lợi dụng ngươi thôi, hàng ngày cung cấp cho ngươi rượu và thức ăn ngon thế này, khi nào nuôi béo sẽ làm thịt ngươi, đó cũng là một món tuyệt hảo.

Hoa Vô Phẩm bỗng xen lời :

- Thôi đừng đùa nữa, hãy nói chuyện quan trọng thì hơn! Theo Hoa mỗ suy đoán, bảo vật này nhất định là chiếc cổ cầm, và được cất giấu ở trong hoặc dưới thủy các này.

Hào Thiết Công vội nói :

- Vậy chúng ta bây giờ hãy tìm kiếm trước xem thủ!

Hoa Vô Phẩm xua tay :

- Không nên, chắc hẳn là Hồ Nguyên Tế có mai phục, chúng ta không thể để bị mắc lừa.

Hào Thiết Công chau mày :

- Vậy chúng ta phải làm sao?

Hoa Vô Phẩm cười :

- Xem ra chúng ta quả là không bằng tiểu nương nương...

Hào Thiết Công tiếp lời :

- Nàng ta có lương sách gì phải không?

Tiền Như Mệnh cười :

- Không sai, nàng ta sớm đã sắp đặt rồi, ngày kia chính là thọ sáu mươi của Hồ Nguyên Tế, nhất định rất náo nhiệt, chúng ta hãy chọn ngày hôm ấy động thủ, trước hết quấy cho thiên hạ đại loạn, rồi sau thừa loạn hạ thủ.

Ba người cùng gật đầu cười hiểu ý, sau đó lại tiếp tục ngấu nghiến ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Ưu Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook