Chương 65: Diện mạo thật
Mèo A Mao Huỳnh Mai
12/02/2023
Tề vương bồng Vô Ưu về tẩm cung, đặt nàng lên giường sau đó chạy nhanh đóng các cửa lại. Vô Ưu khó hiểu, hắn bị làm sao vậy? Rồi đột nhiên, Tề vương nhào lại ôm hôn nàng thắm thiết. Hắn thèm đôi môi này nãy tới giờ rồi. Giờ phải tha hồ ăn cho sướng. Nàng đúng là rất ngọt, rất thơm. Hạ thân ẩn ẩn trướng đau, hắn không chịu nổi xé toạt áo nàng ra, vứt ra luôn cái yếm. Tay bắt đầu xoa nắn bánh bao thịt trước ngực nàng.
Vô Ưu bị tấn công bất ngờ, đầu óc trống rỗng, một hồi cảm thấy thân thể mát mát mới bừng tĩnh. Vội đẩy mạnh Tề vương ra, lấy chăn che cơ thể tức giận nói.
- Bệ hạ! Ngài làm gì vậy?
Tề vương bị đẩy ra, loạng choạng một chút rồi đứng vững người lại, nhìn chầm chầm Vô Ưu giọng khàn khàn nói.
- Vô Diệm! Nàng là hoàng hậu của ta! Ta muốn chúng ta viên phòng.
Đùng đoàng, nghe như sét đánh ngang tai... "viên phòng...viên phòng...viên phòng..." trong đầu Vô Ưu không ngừng lặp lại từ đó. "Ta không phải Chung Vô Diệm của ngươi viên phòng cái a mao gì? Ngươi xuống âm phủ mà tìm vợ ngươi viên phòng đi á!" Cô thấy đôi mắt hắn đỏ bừng, đi đứng không vững nghĩ chắc là do say rượu. Bèn nhẹ giọng nói.
- Bệ hạ à! Ngài...quên giao ước giữa chúng ta sao?
- Giao ước?
Hắn lặp lại, đúng là hắn và nàng có giao hẹn với nhau, nếu nàng không đồng ý thì hắn không được tự ý chạm vào nàng, nếu không nàng sẽ vĩnh viễn không cho hắn thấy mặt. Nhưng mà...hắn thật không thể chịu đựng được nữa. Dung mạo của nàng lúc trước thì không sao, nhưng lúc nãy khi dùng quả cầu đó chiếu vào hiện lên dung mạo tuyệt thế của nàng, nhìn những người bên dưới ánh mắt tham lam nhìn nàng, hắn thật sự sợ hãi. Hắn sợ sẽ có một ngày nàng sẽ bị cướp đi mất, hắn không muốn mất nàng. Hắn muốn có được nàng, vĩnh viễn cột nàng bên cạnh hắn.
Nhưng nếu ép buộc nàng, nàng cũng sẽ tự động rời xa hắn. Nàng sẽ bay về trời, không bao giờ gặp lại hắn nữa. Trong lòng Tề vương bây giờ đã khẳng định, Vô Ưu chính là tiên nữ giáng trần, giả dạng đến bên cạnh hắn rồi. Nên nghĩ, nếu hắn làm cô không vui, cô sẽ bay về trời a. Bởi thế, bây giờ hắn đứng đó tiến thoái lưỡng nan, ăn không được, bỏ không xong không biết phải làm như thế nào.
Nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, hắn bổng nhiên hận cái tên Ngân diện công tử gì đó, tại sao để nàng hiện nguyên hình trước mặt nhiều người như vậy. Để bao người thấy được dung mạo thật của nàng. Hắn thật muốn bốp chết tên đó ngay lặp tức. Hắn mếu máo nói.
- Vô Diệm của ta! Nàng không muốn cùng ta viên phòng cũng được nhưng nàng có thể trở lại dung mạo lúc trước không. Nàng như thế này ta sợ bọn họ sẽ cướp nàng đi mất.
- Dung mạo?
Vô Ưu ngạc nhiên sờ sờ mặt mình, cảm giác có điều gì đó không đúng. Bèn quấn chăn chạy lại gương soi thử, ai dè hình ảnh trong gương lại chính là diện mạo thật của cô. Cô không khỏi thoát mồ hôi "chẳng lẽ là do quả cầu đó?" Cô hỏi Vạn Mị và miêu tả quả cầu pha lê đó. Vạn Mị cho cô biết đó là quả cầu hiện nguyên hình, chỉ cần chiếu vào bất kỳ thứ gì sẽ khiến nó hiện ra bản chất thật trong linh hồn nó. Cô đã bị nó chiếu vào thì tất nhiên là hiện ra dung mạo thật rồi. Nhưng chỉ tác dụng trong hai canh giờ thôi. Hết thời gian sẽ trở về diện mạo của thân chủ.
Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi, thầm mắn " Hay lắm tên hồ ly đực kia! Ta và ngươi không thù không oán vậy mà ngươi dám hại ta. Đừng để ta thấy được ngươi nếu không ta không dùng chổi lông gà đánh ngươi mông nở hoa ta không mang họ Ngọc!"
Tên hồ ly đực nào đó đang say mê vẽ tranh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người. Hắn không khỏi hít hà. Trời không rét sao người hắn lạnh quá vậy?
Vô Ưu cười cười nói với Tề vương,
- Bệ hạ yên tâm qua hai canh giờ sẽ trở lại như cũ!
Tề vương từ đàng sau ôm lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng, hít mùi thơm trên người nàng nói.
- Vô Diệm! Nàng là tiên nữ đúng không? Được trời phái xuống ở bên cạnh ta phải không?
Cô xoay chuyển tròng mắt, bắt đầu bịa chuyện.
- Đúng là ta là tiên nữ thật nhưng không phải được phái xuống mà là ta bị phạt a!
- Bị phạt?
- Đúng vậy! Ta đắc tội thiên đế bị đày xuống trần phải sống kiếp xấu xí cho đến hết đời. Trở thành hoàng hậu của ngài cũng là ngoài ý muốn thôi a. Tuy là trở thành phàm nhân nhưng ta cũng không được phép cùng người trần luyến ái, nếu không ta sẽ bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ta không muốn xuống địa ngục đâu, ta còn muốn trở lại thiên đình.
Cô giả giọng nghẹn ngào cho giống đau khổ một chút. Tề vương nghe mà xót xa trong lòng, hắn ôm chặt nàng hơn nói.
- Vô Diệm! Thật xin lỗi ta không biết đều đó! Không viên phòng cũng được. Chỉ cần mỗi ngày nàng ở bên cạnh ta cho ta ôm nàng ta cũng mãn nguyện rồi. Ta cũng không muốn nàng xuống địa ngục chịu khổ.
Vô Ưu trong lòng dơ hai ngón tay Yeeee... nhưng câu nói tiếp theo của Tề vương lại khiến cô muốn ngất xỉu.
- Nhưng mà bây giờ nàng phải giúp ta giải quyết nó. Chứ ta không chịu nổi a!
Nói rồi hắn cởi thắt lưng móc ra cự long to và dài của hắn, bắt lấy tay nàng nắm lấy nó và di chuyển.
Vô Ưu đen mặt khóc không ra nước mắt a. Trong lòng kêu khổ không thôi. "Má ơi! Tại sao đàn ông thằng nào cũng như thằng nấy vậy! Ôm gái cái là chào cờ hà! Sao ngươi không đi tìm mấy phi tử của ngươi đi. Dùng tay nhỏ của bà làm chi. Ô..ô.. thật quá đáng mà!"
Nhưng chưa dừng lại ở đó, phóng thích xong uất ức tích tụ, Tề vương lại bế nàng đến ôn tuyền cùng hắn tắm uyên ương. Không thể ăn được nàng nhưng uống chút canh cũng có thể mà. Vô Ưu thầm than trong lòng, biết vậy không ở lại trả thù làm chi, trốn ra cung cho rồi. Nhưng mà dù sao thân thể này cũng là hoàng hậu một nước. Trốn đi cũng không phải dễ dàng.
Tề vương ôm nàng trong lòng ôn nhu nói.
- Vô Diệm! Tên của nàng lúc trên thiên đình cũng như vậy sao?
Vô Ưu lắc đầu nói thật. Tuy biết do ảnh hưởng của mị lực nên khiến Tề vương si tình như vậy nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, dù cứng rắn đến đâu cũng có mặt mềm lòng. Chỉ là sẽ không yêu thích hắn nhưng tội nghiệp vẫn phải có.
- Không phải! Ta tên Ngọc Vô Ưu!
- Ngọc Vô Ưu! Tên thật hay. Vô Ưu! Không lo, không nghĩ, không màn thế sự. Cũng giống con người nàng vậy. Sau này ta sẽ gọi nàng bằng tên đó. Vô Ưu!
Rồi hắn hôn lên bờ vai nàng thõa mãn. Vô Ưu nổi cả da gà, bèn nói.
- Bệ hạ! Chúng...chúng ta lên được chưa?
Hắn lại hôn lên cổ nàng.
- Sau này gọi ta là Cảnh Tuyên! Ta muốn nàng gọi tên ta!
- Cảnh Tuyên!
Cô lặp lại, hắn hài lòng ôm cô chặt hơn. Vô Ưu đã chắc chắn đây không phải là Tề Tuyên vương trong lịch sử Trung quốc rồi. Vì cô đã từng đọc qua lịch sử thời xuân thu của trung quốc a. Tề Tuyên vương không phải tên Cảnh Tuyên. Nhưng ở đây người ta cũng chỉ gọi Tề vương như cách xưng hô cho một vị vua của nước đó. Chứ nước Tề cũng không phải là nước chư hầu của nhà Chu. Cô không khỏi cảm thán, "thật không ngờ lại có nhiều thế giới song song như vậy. Cũng cùng người đó nhưng chỉ cần suy nghĩ và hành động khác một chút cũng sẽ tạo ra sự thay đổi thế giới khác biệt.
Tắm xong, Tề vương mang nàng vào phòng, đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, tự hắn hầu hạ nàng lau tóc chải đầu. Trong gương khuông mặt nàng vẫn còn diễm lệ tuyệt sắc. Hắn thở dài nói một câu khó hiểu. . Truyện Quan Trường
- Nếu ta là thần tiên có phải cũng sẽ được ở bên nàng vĩnh viễn không? Hàng ngày có thể được ngắm dung nhan này của nàng? Nhưng ta còn giang sơn xã tắc, bá tánh Đại Tề ta cũng không thể buông được.
Vô Ưu chấm hỏi đầy đầu ngây thơ nhìn hắn. Cứ chỉ đó của nàng khiến hắn không khỏi cười khổ.
- Nàng có biết từng cái chớp mắt, từng cử chỉ của khuông mặt này sẽ hút hồn bao nhiêu người không?
Sau đó, hắn xoay người nàng lại nhìn đối diện với hắn. Hắn nhìn thật kỹ khuông mặt nàng như muốn khắc sâu từng đường nét vào trong trí nhớ. Hắn sờ lên đôi mày lá liễu, lông mi cong vút, cái mũi tinh xảo cùng đôi môi gợi tình. Rồi bá đạo hôn lên đôi môi đó, không phải thắm thiết, không phải ôn nhu mà là mãnh liệt. Mãnh liệt như muốn nuốt trọn nó vào bụng.
Vô Ưu đen mặt, hắn lại điên gì nữa vậy? Nhưng cô không đẩy hắn ra được, hắn quấn chặt cô như bạch tuột. Hắn đè cô xuống giường lại tiếp tục hôn, đầu lưỡi bị hắn kéo như muốn đứt ra. Cô bắt đầu giãy giụa thì bị hắn đè lại. Hắn cắn mạnh vào lưỡi cô, Vô Ưu đau quá theo bản năng lại cắn thật mạnh vào môi hắn cho hắn nhả ra.
Tề vương ăn đau cuối cùng cũng bỏ cô ra. Thời gian hai canh giờ đã hết diện mạo cô cũng từ từ biến trở lại như ban đầu. Nhìn vết cắn trên môi Tề vương Vô Ưu lại cười khổ. "Không cắn không được a. Nếu không không biết mai cái lưỡi có còn trong miệng không nữa. Ô..ô...hi vọng là hắn không bị đột biến gì?"
Tề vương cười cười nhìn dung mạo đã trở về Chung Vô Diệm trước đây, không quan tâm vết cắn trên môi vẫn còn chảy máu. Hắn ôm cô nằm xuống nhẹ giọng nói.
- Như thế này thì tốt rồi!
Con người ta rất là mâu thuẫn, khi người ta xấu thì lại muốn người ta đẹp. Khi người ta đẹp rồi lại sợ đẹp quá sẽ bị mất nên muốn người ta xấu. Tề vương cũng thuộc hạng mâu thuẫn vậy đấy.
Nhưng hai người chưa ngủ bao lâu, thì bên ngoài có một ngọn gió thật mạnh thổi bay cửa sổ. Tề vương và Vô Ưu giật mình ngồi dậy, thì bổng nhiên từ đâu một cơn gió mạnh thổi đến cuốn lấy Vô Ưu bay lên. Cô hoảng sợ la lên,
- A....cứu với!
Tề vương theo bản năng chụp lấy tay nàng kéo lại nhưng một cơn gió khác lại đánh bay hắn ra. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Ưu đang giãy giụa bị cơn gió cuốn đi. Hắn tuyệt vọng kêu lên.
- Vô Ưu.....!
Vô Ưu bị tấn công bất ngờ, đầu óc trống rỗng, một hồi cảm thấy thân thể mát mát mới bừng tĩnh. Vội đẩy mạnh Tề vương ra, lấy chăn che cơ thể tức giận nói.
- Bệ hạ! Ngài làm gì vậy?
Tề vương bị đẩy ra, loạng choạng một chút rồi đứng vững người lại, nhìn chầm chầm Vô Ưu giọng khàn khàn nói.
- Vô Diệm! Nàng là hoàng hậu của ta! Ta muốn chúng ta viên phòng.
Đùng đoàng, nghe như sét đánh ngang tai... "viên phòng...viên phòng...viên phòng..." trong đầu Vô Ưu không ngừng lặp lại từ đó. "Ta không phải Chung Vô Diệm của ngươi viên phòng cái a mao gì? Ngươi xuống âm phủ mà tìm vợ ngươi viên phòng đi á!" Cô thấy đôi mắt hắn đỏ bừng, đi đứng không vững nghĩ chắc là do say rượu. Bèn nhẹ giọng nói.
- Bệ hạ à! Ngài...quên giao ước giữa chúng ta sao?
- Giao ước?
Hắn lặp lại, đúng là hắn và nàng có giao hẹn với nhau, nếu nàng không đồng ý thì hắn không được tự ý chạm vào nàng, nếu không nàng sẽ vĩnh viễn không cho hắn thấy mặt. Nhưng mà...hắn thật không thể chịu đựng được nữa. Dung mạo của nàng lúc trước thì không sao, nhưng lúc nãy khi dùng quả cầu đó chiếu vào hiện lên dung mạo tuyệt thế của nàng, nhìn những người bên dưới ánh mắt tham lam nhìn nàng, hắn thật sự sợ hãi. Hắn sợ sẽ có một ngày nàng sẽ bị cướp đi mất, hắn không muốn mất nàng. Hắn muốn có được nàng, vĩnh viễn cột nàng bên cạnh hắn.
Nhưng nếu ép buộc nàng, nàng cũng sẽ tự động rời xa hắn. Nàng sẽ bay về trời, không bao giờ gặp lại hắn nữa. Trong lòng Tề vương bây giờ đã khẳng định, Vô Ưu chính là tiên nữ giáng trần, giả dạng đến bên cạnh hắn rồi. Nên nghĩ, nếu hắn làm cô không vui, cô sẽ bay về trời a. Bởi thế, bây giờ hắn đứng đó tiến thoái lưỡng nan, ăn không được, bỏ không xong không biết phải làm như thế nào.
Nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, hắn bổng nhiên hận cái tên Ngân diện công tử gì đó, tại sao để nàng hiện nguyên hình trước mặt nhiều người như vậy. Để bao người thấy được dung mạo thật của nàng. Hắn thật muốn bốp chết tên đó ngay lặp tức. Hắn mếu máo nói.
- Vô Diệm của ta! Nàng không muốn cùng ta viên phòng cũng được nhưng nàng có thể trở lại dung mạo lúc trước không. Nàng như thế này ta sợ bọn họ sẽ cướp nàng đi mất.
- Dung mạo?
Vô Ưu ngạc nhiên sờ sờ mặt mình, cảm giác có điều gì đó không đúng. Bèn quấn chăn chạy lại gương soi thử, ai dè hình ảnh trong gương lại chính là diện mạo thật của cô. Cô không khỏi thoát mồ hôi "chẳng lẽ là do quả cầu đó?" Cô hỏi Vạn Mị và miêu tả quả cầu pha lê đó. Vạn Mị cho cô biết đó là quả cầu hiện nguyên hình, chỉ cần chiếu vào bất kỳ thứ gì sẽ khiến nó hiện ra bản chất thật trong linh hồn nó. Cô đã bị nó chiếu vào thì tất nhiên là hiện ra dung mạo thật rồi. Nhưng chỉ tác dụng trong hai canh giờ thôi. Hết thời gian sẽ trở về diện mạo của thân chủ.
Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi, thầm mắn " Hay lắm tên hồ ly đực kia! Ta và ngươi không thù không oán vậy mà ngươi dám hại ta. Đừng để ta thấy được ngươi nếu không ta không dùng chổi lông gà đánh ngươi mông nở hoa ta không mang họ Ngọc!"
Tên hồ ly đực nào đó đang say mê vẽ tranh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người. Hắn không khỏi hít hà. Trời không rét sao người hắn lạnh quá vậy?
Vô Ưu cười cười nói với Tề vương,
- Bệ hạ yên tâm qua hai canh giờ sẽ trở lại như cũ!
Tề vương từ đàng sau ôm lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng, hít mùi thơm trên người nàng nói.
- Vô Diệm! Nàng là tiên nữ đúng không? Được trời phái xuống ở bên cạnh ta phải không?
Cô xoay chuyển tròng mắt, bắt đầu bịa chuyện.
- Đúng là ta là tiên nữ thật nhưng không phải được phái xuống mà là ta bị phạt a!
- Bị phạt?
- Đúng vậy! Ta đắc tội thiên đế bị đày xuống trần phải sống kiếp xấu xí cho đến hết đời. Trở thành hoàng hậu của ngài cũng là ngoài ý muốn thôi a. Tuy là trở thành phàm nhân nhưng ta cũng không được phép cùng người trần luyến ái, nếu không ta sẽ bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ta không muốn xuống địa ngục đâu, ta còn muốn trở lại thiên đình.
Cô giả giọng nghẹn ngào cho giống đau khổ một chút. Tề vương nghe mà xót xa trong lòng, hắn ôm chặt nàng hơn nói.
- Vô Diệm! Thật xin lỗi ta không biết đều đó! Không viên phòng cũng được. Chỉ cần mỗi ngày nàng ở bên cạnh ta cho ta ôm nàng ta cũng mãn nguyện rồi. Ta cũng không muốn nàng xuống địa ngục chịu khổ.
Vô Ưu trong lòng dơ hai ngón tay Yeeee... nhưng câu nói tiếp theo của Tề vương lại khiến cô muốn ngất xỉu.
- Nhưng mà bây giờ nàng phải giúp ta giải quyết nó. Chứ ta không chịu nổi a!
Nói rồi hắn cởi thắt lưng móc ra cự long to và dài của hắn, bắt lấy tay nàng nắm lấy nó và di chuyển.
Vô Ưu đen mặt khóc không ra nước mắt a. Trong lòng kêu khổ không thôi. "Má ơi! Tại sao đàn ông thằng nào cũng như thằng nấy vậy! Ôm gái cái là chào cờ hà! Sao ngươi không đi tìm mấy phi tử của ngươi đi. Dùng tay nhỏ của bà làm chi. Ô..ô.. thật quá đáng mà!"
Nhưng chưa dừng lại ở đó, phóng thích xong uất ức tích tụ, Tề vương lại bế nàng đến ôn tuyền cùng hắn tắm uyên ương. Không thể ăn được nàng nhưng uống chút canh cũng có thể mà. Vô Ưu thầm than trong lòng, biết vậy không ở lại trả thù làm chi, trốn ra cung cho rồi. Nhưng mà dù sao thân thể này cũng là hoàng hậu một nước. Trốn đi cũng không phải dễ dàng.
Tề vương ôm nàng trong lòng ôn nhu nói.
- Vô Diệm! Tên của nàng lúc trên thiên đình cũng như vậy sao?
Vô Ưu lắc đầu nói thật. Tuy biết do ảnh hưởng của mị lực nên khiến Tề vương si tình như vậy nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, dù cứng rắn đến đâu cũng có mặt mềm lòng. Chỉ là sẽ không yêu thích hắn nhưng tội nghiệp vẫn phải có.
- Không phải! Ta tên Ngọc Vô Ưu!
- Ngọc Vô Ưu! Tên thật hay. Vô Ưu! Không lo, không nghĩ, không màn thế sự. Cũng giống con người nàng vậy. Sau này ta sẽ gọi nàng bằng tên đó. Vô Ưu!
Rồi hắn hôn lên bờ vai nàng thõa mãn. Vô Ưu nổi cả da gà, bèn nói.
- Bệ hạ! Chúng...chúng ta lên được chưa?
Hắn lại hôn lên cổ nàng.
- Sau này gọi ta là Cảnh Tuyên! Ta muốn nàng gọi tên ta!
- Cảnh Tuyên!
Cô lặp lại, hắn hài lòng ôm cô chặt hơn. Vô Ưu đã chắc chắn đây không phải là Tề Tuyên vương trong lịch sử Trung quốc rồi. Vì cô đã từng đọc qua lịch sử thời xuân thu của trung quốc a. Tề Tuyên vương không phải tên Cảnh Tuyên. Nhưng ở đây người ta cũng chỉ gọi Tề vương như cách xưng hô cho một vị vua của nước đó. Chứ nước Tề cũng không phải là nước chư hầu của nhà Chu. Cô không khỏi cảm thán, "thật không ngờ lại có nhiều thế giới song song như vậy. Cũng cùng người đó nhưng chỉ cần suy nghĩ và hành động khác một chút cũng sẽ tạo ra sự thay đổi thế giới khác biệt.
Tắm xong, Tề vương mang nàng vào phòng, đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, tự hắn hầu hạ nàng lau tóc chải đầu. Trong gương khuông mặt nàng vẫn còn diễm lệ tuyệt sắc. Hắn thở dài nói một câu khó hiểu. . Truyện Quan Trường
- Nếu ta là thần tiên có phải cũng sẽ được ở bên nàng vĩnh viễn không? Hàng ngày có thể được ngắm dung nhan này của nàng? Nhưng ta còn giang sơn xã tắc, bá tánh Đại Tề ta cũng không thể buông được.
Vô Ưu chấm hỏi đầy đầu ngây thơ nhìn hắn. Cứ chỉ đó của nàng khiến hắn không khỏi cười khổ.
- Nàng có biết từng cái chớp mắt, từng cử chỉ của khuông mặt này sẽ hút hồn bao nhiêu người không?
Sau đó, hắn xoay người nàng lại nhìn đối diện với hắn. Hắn nhìn thật kỹ khuông mặt nàng như muốn khắc sâu từng đường nét vào trong trí nhớ. Hắn sờ lên đôi mày lá liễu, lông mi cong vút, cái mũi tinh xảo cùng đôi môi gợi tình. Rồi bá đạo hôn lên đôi môi đó, không phải thắm thiết, không phải ôn nhu mà là mãnh liệt. Mãnh liệt như muốn nuốt trọn nó vào bụng.
Vô Ưu đen mặt, hắn lại điên gì nữa vậy? Nhưng cô không đẩy hắn ra được, hắn quấn chặt cô như bạch tuột. Hắn đè cô xuống giường lại tiếp tục hôn, đầu lưỡi bị hắn kéo như muốn đứt ra. Cô bắt đầu giãy giụa thì bị hắn đè lại. Hắn cắn mạnh vào lưỡi cô, Vô Ưu đau quá theo bản năng lại cắn thật mạnh vào môi hắn cho hắn nhả ra.
Tề vương ăn đau cuối cùng cũng bỏ cô ra. Thời gian hai canh giờ đã hết diện mạo cô cũng từ từ biến trở lại như ban đầu. Nhìn vết cắn trên môi Tề vương Vô Ưu lại cười khổ. "Không cắn không được a. Nếu không không biết mai cái lưỡi có còn trong miệng không nữa. Ô..ô...hi vọng là hắn không bị đột biến gì?"
Tề vương cười cười nhìn dung mạo đã trở về Chung Vô Diệm trước đây, không quan tâm vết cắn trên môi vẫn còn chảy máu. Hắn ôm cô nằm xuống nhẹ giọng nói.
- Như thế này thì tốt rồi!
Con người ta rất là mâu thuẫn, khi người ta xấu thì lại muốn người ta đẹp. Khi người ta đẹp rồi lại sợ đẹp quá sẽ bị mất nên muốn người ta xấu. Tề vương cũng thuộc hạng mâu thuẫn vậy đấy.
Nhưng hai người chưa ngủ bao lâu, thì bên ngoài có một ngọn gió thật mạnh thổi bay cửa sổ. Tề vương và Vô Ưu giật mình ngồi dậy, thì bổng nhiên từ đâu một cơn gió mạnh thổi đến cuốn lấy Vô Ưu bay lên. Cô hoảng sợ la lên,
- A....cứu với!
Tề vương theo bản năng chụp lấy tay nàng kéo lại nhưng một cơn gió khác lại đánh bay hắn ra. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Ưu đang giãy giụa bị cơn gió cuốn đi. Hắn tuyệt vọng kêu lên.
- Vô Ưu.....!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.