Chương 105: Không gian trong mi tâm
Mèo A Mao Huỳnh Mai
12/02/2023
Không gian đã hoàn thành, còn chỉnh sửa vài điều sau đó mới tiếp tục nâng cấp. Vô Ưu vốn muốn đưa cả nhà vào nhưng chợt nghĩ đến. Nếu khi gặp nguy hiểm, bị bọn người kia tìm đến hại cả nhà họ. Mà Vô Ưu lại không có mặt thì làm sao đưa họ vào không gian được đây? Nếu như mỗi người đều có một không gian của riêng mình thì còn gì bằng. Tự họ có thể vào không gian của mình tu luyện, và có thể trốn bất cứ lúc nào khi không có cô bên cạnh.
Cô chợt nhớ đến lời của Bạch Ngân nói, tạo một cánh cửa thông với không gian khác. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tuy không thể tạo không gian trong linh hồn họ, nhưng cô có thể tạo ở mi tâm mà. Nơi đó là nơi chứa tinh thần lực nên cũng vô cùng rộng lớn và cũng tăng lên khi tinh thần lực tăng lên, nói cách khác đó cũng chính là không gian có sẵn để chứa tinh thần lực của mỗi người. Nếu như có thể biến nó thành không gian sự sống hẳn không thành vấn đề.
Cô chỉ cần tạo một cánh cửa từ không gian mình, thông đến không gian tinh thần lực của mỗi người trong nhà, rồi tạo ra không gian cho họ ở đó, chắc là có thể đi. Nhưng cô sợ làm vậy không biết họ có nguy hiểm gì không? Cái này cần phải bàn bạc kỹ, và cũng cần có người thử nghiệm trước. Nhưng ai bây giờ? Trong đầu cô hiện lên một người đó là Mị Cơ. Bởi Mị Cơ cũng có tinh thần lực, nhưng cô lại sợ rủi không thành công sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực của Mị Cơ. Nên cô muốn thử người không có tinh thần lực trước, và đó không ai khác là Vạn Mị. Cô lập tức lắc mình vào không gian tìm hắn.
Khi Vô Ưu đưa ra ý kiến với hắn, Vạn Mị tất nhiên là đồng ý. Có thể thêm một không gian nữa cũng tốt. Mà mi tâm của Vạn Mị lại là nơi cất chứa nhiều mị lực nhất, nếu lỡ không thành công hắn cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Mất một ít mị lực cũng không thành vấn đề.
Đầu tiên, Vô Ưu đưa tinh thần lực vào mi tâm hắn kiểm tra một chút xem thử hắn có tinh thần lực không? Kết quả thấy toàn biền là biển, xem ra biển này chính là mị lực. Đúng là rộng lớn vô ngần. Cô thu tinh thần lực về, bắt đầu dùng ý thức tiến vào không gian của mình. Tiếp theo, tạo một cánh cửa dẫn đến biển mị lực trong mị tâm của Vạn Mị.
Tạo được rồi, cô mở cửa bước vào đúng là chổ biển mị lực của Vạn Mị. Cô suy nghĩ một lát, xem nên tạo không gian như thế nào mà không ảnh hưởng tới mị lực trong này đây? Cô chợt nhớ tới điểm đen nhỏ tinh thần lực trong mi tâm của chị Linh và em Thành. Cô nảy ra một ý định là sẽ tạo một viên ngọc trước, và trong viên ngọc sẽ tạo không gian. Thế là đầu tiên, cô tạo một viên ngọc nhỏ rỗng ở bên trong, đặt nó lơ lững ở một nơi. Kế tiếp, ý thức sẽ tiến vào viên ngọc đó, cô nghĩ sẽ tạo cho Vạn Mị cái không gian như thế nào đây nhỉ?
Suy nghĩ một lát, cô bèn tạo một cái không gian bình thường, chỉ có một hồ nước nhỏ và một bãi đất trống có thể trồng trọt. Cô định sẽ biến hồ nước thành linh thủy, nhưng hao tổn năng lượng quá nên thôi. Diện tích cũng bị hạn chế chỉ bằng 10.000 mẫu đất, nhưng khả năng của cô chỉ tới đó. Dù sao cũng là trong cơ thể người khác, như vậy cũng đã quá giỏi. Nếu hắn muốn nâng cấp thêm thì tự hắn nâng cấp.
Khi đã xong, cô ngắm thành quả của mình, hài lòng gật đầu. Sau đó, thoát ra khỏi viên ngọc bay vào trong cửa trở về không gian của mình. Có lẽ, sẽ có người thắc mắc rằng, Vô Ưu chỉ đi bằng ý thức, tại sao không trực tiếp trở về cơ thể luôn mà phải đi theo con đường ban đầu. Đó là bởi vì, là cơ thể của người khác, dù là ý thức cô cũng không đi được. Cũng giống như vào phòng người khác phải vào bằng cửa chứ không thể đập tường mà đi vậy!
Sau đó cô phá hủy cánh cửa mới trở về cơ thể. Phải phá thôi! Nếu không, biết đâu sau này cô muốn trốn hắn, Vạn Mị tìm cách mở ra được đi vào không gian của cô thì sao? Nhưng cô không biết rằng Vạn Mị không cần cánh cửa cũng vào được. Cô cảm giác trên trán đã lắm tấm những giọt mồ hôi. Xem ra, cũng khá phí sức lực.
Vạn Mị giúp cô lau mặt, cho cô uống một ngụm linh thủy lấy lại sức. Cô hỏi hắn có cảm giác khó chịu gì không? Hắn lắc đầu nói không có. Hắn dùng ý thức tiến vào không gian cô mới tạo cho hắn, một lát sau hắn hài lòng gật đầu. Tuy khá nhỏ và đơn sơ nhưng lần đầu tiên cô tạo trên mi tâm người khác như thế này là quá tốt. Hắn dùng thần thức đưa không gian ấy vào bên trong không gian hệ thống của hắn, đặt trong một chiếc hộp nhỏ. Một viên ngọc có chứa không gian, hắn sẽ giữ gìn nó thật cần thận.
Mấy ngày sau, Vô Ưu bổ sung thể lực thật nhiều. Sau đó lôi mấy người, Kim Nhân, Khánh Vân, Vạn Ngộ, Bạch Ngân, Cảnh Tuyên, Vạn Vương và cuối cùng là Mị Cơ ra luyện tập tạo không gian trên mi tâm họ. Cũng chỉ tạo đơn giản như vậy, cho đến khi cô thấy khi thu hồi ý thức về mà không còn mệt nữa thì là được. Mấy người họ cũng làm như Vạn Mị, đều thu viên ngọc trên mi tâm về không gian trong linh hồn cất giữ cẩn thận. Xem như là quà cô tặng họ vậy.
Sau khi đã thuần thục rồi, cô bắt đầu tạo không gian cho chị Linh trước. Cô vào phòng chị Linh, bảo chị ngồi xuống nhắm mắt lại đừng nghĩ gì cả, khi nào cô kêu mở thì mở. Cô nói, một lát sẽ cho chị một bất ngờ. Chị Linh không biết Vô Ưu định làm gì nhưng từ khi Vô Ưu dạy cô môn tinh thần lực đó, cô ngày càng tín nhiệm Vô Ưu. Nếu Vô Ưu đã nói bất ngờ, chắc chắn sẽ là một điều vô cùng thú vị. Cô thật chờ mong.
Chờ chị Linh nhắm mắt lại rồi. Vô Ưu bèn dùng ý thức tiến không gian, tạo thành một cánh cửa thông đến mi tâm của chị Linh. Trong đây đều là tinh thần lực, nhưng do mới tập luyện chỉ một năm nên cũng chỉ là những làn sương mỏng manh thôi. Không như của Mị Cơ là một biển nước. Vô Ưu cũng trước hết tạo ra một viên ngọc, rồi vào viên ngọc tạo ra không gian. Bây giờ, cô đã đủ mạnh để có thể tạo cho chị Linh một hồ nước linh thủy và một bãi đất trống có thể trồng trọt rồi. Nhưng diện tích cũng không thể rộng hơn được, cũng là 10.000 mẫu đất.
Tạo ra hồ linh thủy vì không để cho bị kiệt sức, nên Vô Ưu đã di chuyển trong không gian linh thủy ra thêm vào cho đến khi đầy. Việc còn lại là phụ thuộc vào khả năng của chị Linh rồi. Sau khi đã xong, Vô Ưu cũng trở về không gian mình nhưng cô không phá hủy cửa mà để lại, cho sau này dễ dàng qua lại. Rồi trở lại cơ thể mình.
Vô Ưu bảo chị Linh hãy khoan mở mắt ra, mà tập trung ý nghĩ vào mi tâm sau đó nói "đi vào" rồi hãy mở mắt. Chị Linh cũng làm theo, sau khi nói "đi vào" thì cả người chị Linh lập tức biến mất. Vô Ưu cũng theo không gian của mình, đi vào cánh cửa vào với chị Linh. Vừa mở mắt ra, chị Linh đã hoảng sợ vì mình đang ở một nơi xa lạ. Nhưng Vô Ưu đã kịp thời xuất hiện giải thích cho chị, đồng thời cũng chỉ cách sử dụng không gian như thế nào. Như ra vào, đem đồ vật đưa vào lấy ra, rồi kể cả điều chỉnh thời gian theo ý mình nữa.
Chị Linh trố mắt kinh ngạc, sau đó Vô Ưu đưa chị Linh vào không gian mình khiến chị càng trợn mắt há hốc mồm hơn. Chị tự nhéo mình một cái nghĩ có phải đang mơ không. Biết là không phải nằm mơ, chị Linh nhìn Vô Ưu hai mắt vô cùng tỏa sáng, đồng thời còn có sùng bái nữa. Chị cũng muốn giống như Vô Ưu vậy. Vô Ưu cũng không keo kiệt mà chỉ chị cách tu luyện. Ngồi xếp bằng hấp thụ linh khí như thế nào? Nhưng đáng tiếc, dù cơ thể chị Linh đã qua linh thủy cải tạo, nhưng tốc độ hấp thụ linh khí cũng rất chậm.
Nhưng không sao, có hấp thụ là được, luyện từ từ cũng đầy đủ thôi. Xem ra chị Linh cũng có khả năng tu luyện. Chị Linh đã lớn cũng hiểu biết những gì cần nói, những gì không nên nói. Nên Vô Ưu cũng không cẩn thận dặn dò gì nhiều. Vô Ưu đã tạo mọi điều kiện rồi, phát triển như thế nào thì còn tùy vào chị thôi.
Vì tạo ra là không gian có linh thủy, dù có thêm một phần từ không gian linh thủy vào nhưng Vô Ưu cũng cảm thấy mệt. Thôi thì em Thành đành để vài hôm nữa vậy. Cô lập tức đi trở về phòng ngủ. Vừa mở cửa đã thấy tám người, kẻ ngồi người đứng tươi cười nhìn cô. Cô cũng tươi cười lại với họ, rồi nhảy lên giường ngủ. Cả tám người nháy mắt nhau, rồi lập tức thu nhỏ lại hóa thành những búp bê dễ thương nằm trên người Vô Ưu.
Cô cũng ngạc nhiên, nhưng sờ thấy mềm mềm cũng vui vui. Bèn ôm cả tám con vào ngực cùng ngủ. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng rọi vào, như muốn nhìn cảnh dễ thương ấy vậy.
Cô chợt nhớ đến lời của Bạch Ngân nói, tạo một cánh cửa thông với không gian khác. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tuy không thể tạo không gian trong linh hồn họ, nhưng cô có thể tạo ở mi tâm mà. Nơi đó là nơi chứa tinh thần lực nên cũng vô cùng rộng lớn và cũng tăng lên khi tinh thần lực tăng lên, nói cách khác đó cũng chính là không gian có sẵn để chứa tinh thần lực của mỗi người. Nếu như có thể biến nó thành không gian sự sống hẳn không thành vấn đề.
Cô chỉ cần tạo một cánh cửa từ không gian mình, thông đến không gian tinh thần lực của mỗi người trong nhà, rồi tạo ra không gian cho họ ở đó, chắc là có thể đi. Nhưng cô sợ làm vậy không biết họ có nguy hiểm gì không? Cái này cần phải bàn bạc kỹ, và cũng cần có người thử nghiệm trước. Nhưng ai bây giờ? Trong đầu cô hiện lên một người đó là Mị Cơ. Bởi Mị Cơ cũng có tinh thần lực, nhưng cô lại sợ rủi không thành công sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực của Mị Cơ. Nên cô muốn thử người không có tinh thần lực trước, và đó không ai khác là Vạn Mị. Cô lập tức lắc mình vào không gian tìm hắn.
Khi Vô Ưu đưa ra ý kiến với hắn, Vạn Mị tất nhiên là đồng ý. Có thể thêm một không gian nữa cũng tốt. Mà mi tâm của Vạn Mị lại là nơi cất chứa nhiều mị lực nhất, nếu lỡ không thành công hắn cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Mất một ít mị lực cũng không thành vấn đề.
Đầu tiên, Vô Ưu đưa tinh thần lực vào mi tâm hắn kiểm tra một chút xem thử hắn có tinh thần lực không? Kết quả thấy toàn biền là biển, xem ra biển này chính là mị lực. Đúng là rộng lớn vô ngần. Cô thu tinh thần lực về, bắt đầu dùng ý thức tiến vào không gian của mình. Tiếp theo, tạo một cánh cửa dẫn đến biển mị lực trong mị tâm của Vạn Mị.
Tạo được rồi, cô mở cửa bước vào đúng là chổ biển mị lực của Vạn Mị. Cô suy nghĩ một lát, xem nên tạo không gian như thế nào mà không ảnh hưởng tới mị lực trong này đây? Cô chợt nhớ tới điểm đen nhỏ tinh thần lực trong mi tâm của chị Linh và em Thành. Cô nảy ra một ý định là sẽ tạo một viên ngọc trước, và trong viên ngọc sẽ tạo không gian. Thế là đầu tiên, cô tạo một viên ngọc nhỏ rỗng ở bên trong, đặt nó lơ lững ở một nơi. Kế tiếp, ý thức sẽ tiến vào viên ngọc đó, cô nghĩ sẽ tạo cho Vạn Mị cái không gian như thế nào đây nhỉ?
Suy nghĩ một lát, cô bèn tạo một cái không gian bình thường, chỉ có một hồ nước nhỏ và một bãi đất trống có thể trồng trọt. Cô định sẽ biến hồ nước thành linh thủy, nhưng hao tổn năng lượng quá nên thôi. Diện tích cũng bị hạn chế chỉ bằng 10.000 mẫu đất, nhưng khả năng của cô chỉ tới đó. Dù sao cũng là trong cơ thể người khác, như vậy cũng đã quá giỏi. Nếu hắn muốn nâng cấp thêm thì tự hắn nâng cấp.
Khi đã xong, cô ngắm thành quả của mình, hài lòng gật đầu. Sau đó, thoát ra khỏi viên ngọc bay vào trong cửa trở về không gian của mình. Có lẽ, sẽ có người thắc mắc rằng, Vô Ưu chỉ đi bằng ý thức, tại sao không trực tiếp trở về cơ thể luôn mà phải đi theo con đường ban đầu. Đó là bởi vì, là cơ thể của người khác, dù là ý thức cô cũng không đi được. Cũng giống như vào phòng người khác phải vào bằng cửa chứ không thể đập tường mà đi vậy!
Sau đó cô phá hủy cánh cửa mới trở về cơ thể. Phải phá thôi! Nếu không, biết đâu sau này cô muốn trốn hắn, Vạn Mị tìm cách mở ra được đi vào không gian của cô thì sao? Nhưng cô không biết rằng Vạn Mị không cần cánh cửa cũng vào được. Cô cảm giác trên trán đã lắm tấm những giọt mồ hôi. Xem ra, cũng khá phí sức lực.
Vạn Mị giúp cô lau mặt, cho cô uống một ngụm linh thủy lấy lại sức. Cô hỏi hắn có cảm giác khó chịu gì không? Hắn lắc đầu nói không có. Hắn dùng ý thức tiến vào không gian cô mới tạo cho hắn, một lát sau hắn hài lòng gật đầu. Tuy khá nhỏ và đơn sơ nhưng lần đầu tiên cô tạo trên mi tâm người khác như thế này là quá tốt. Hắn dùng thần thức đưa không gian ấy vào bên trong không gian hệ thống của hắn, đặt trong một chiếc hộp nhỏ. Một viên ngọc có chứa không gian, hắn sẽ giữ gìn nó thật cần thận.
Mấy ngày sau, Vô Ưu bổ sung thể lực thật nhiều. Sau đó lôi mấy người, Kim Nhân, Khánh Vân, Vạn Ngộ, Bạch Ngân, Cảnh Tuyên, Vạn Vương và cuối cùng là Mị Cơ ra luyện tập tạo không gian trên mi tâm họ. Cũng chỉ tạo đơn giản như vậy, cho đến khi cô thấy khi thu hồi ý thức về mà không còn mệt nữa thì là được. Mấy người họ cũng làm như Vạn Mị, đều thu viên ngọc trên mi tâm về không gian trong linh hồn cất giữ cẩn thận. Xem như là quà cô tặng họ vậy.
Sau khi đã thuần thục rồi, cô bắt đầu tạo không gian cho chị Linh trước. Cô vào phòng chị Linh, bảo chị ngồi xuống nhắm mắt lại đừng nghĩ gì cả, khi nào cô kêu mở thì mở. Cô nói, một lát sẽ cho chị một bất ngờ. Chị Linh không biết Vô Ưu định làm gì nhưng từ khi Vô Ưu dạy cô môn tinh thần lực đó, cô ngày càng tín nhiệm Vô Ưu. Nếu Vô Ưu đã nói bất ngờ, chắc chắn sẽ là một điều vô cùng thú vị. Cô thật chờ mong.
Chờ chị Linh nhắm mắt lại rồi. Vô Ưu bèn dùng ý thức tiến không gian, tạo thành một cánh cửa thông đến mi tâm của chị Linh. Trong đây đều là tinh thần lực, nhưng do mới tập luyện chỉ một năm nên cũng chỉ là những làn sương mỏng manh thôi. Không như của Mị Cơ là một biển nước. Vô Ưu cũng trước hết tạo ra một viên ngọc, rồi vào viên ngọc tạo ra không gian. Bây giờ, cô đã đủ mạnh để có thể tạo cho chị Linh một hồ nước linh thủy và một bãi đất trống có thể trồng trọt rồi. Nhưng diện tích cũng không thể rộng hơn được, cũng là 10.000 mẫu đất.
Tạo ra hồ linh thủy vì không để cho bị kiệt sức, nên Vô Ưu đã di chuyển trong không gian linh thủy ra thêm vào cho đến khi đầy. Việc còn lại là phụ thuộc vào khả năng của chị Linh rồi. Sau khi đã xong, Vô Ưu cũng trở về không gian mình nhưng cô không phá hủy cửa mà để lại, cho sau này dễ dàng qua lại. Rồi trở lại cơ thể mình.
Vô Ưu bảo chị Linh hãy khoan mở mắt ra, mà tập trung ý nghĩ vào mi tâm sau đó nói "đi vào" rồi hãy mở mắt. Chị Linh cũng làm theo, sau khi nói "đi vào" thì cả người chị Linh lập tức biến mất. Vô Ưu cũng theo không gian của mình, đi vào cánh cửa vào với chị Linh. Vừa mở mắt ra, chị Linh đã hoảng sợ vì mình đang ở một nơi xa lạ. Nhưng Vô Ưu đã kịp thời xuất hiện giải thích cho chị, đồng thời cũng chỉ cách sử dụng không gian như thế nào. Như ra vào, đem đồ vật đưa vào lấy ra, rồi kể cả điều chỉnh thời gian theo ý mình nữa.
Chị Linh trố mắt kinh ngạc, sau đó Vô Ưu đưa chị Linh vào không gian mình khiến chị càng trợn mắt há hốc mồm hơn. Chị tự nhéo mình một cái nghĩ có phải đang mơ không. Biết là không phải nằm mơ, chị Linh nhìn Vô Ưu hai mắt vô cùng tỏa sáng, đồng thời còn có sùng bái nữa. Chị cũng muốn giống như Vô Ưu vậy. Vô Ưu cũng không keo kiệt mà chỉ chị cách tu luyện. Ngồi xếp bằng hấp thụ linh khí như thế nào? Nhưng đáng tiếc, dù cơ thể chị Linh đã qua linh thủy cải tạo, nhưng tốc độ hấp thụ linh khí cũng rất chậm.
Nhưng không sao, có hấp thụ là được, luyện từ từ cũng đầy đủ thôi. Xem ra chị Linh cũng có khả năng tu luyện. Chị Linh đã lớn cũng hiểu biết những gì cần nói, những gì không nên nói. Nên Vô Ưu cũng không cẩn thận dặn dò gì nhiều. Vô Ưu đã tạo mọi điều kiện rồi, phát triển như thế nào thì còn tùy vào chị thôi.
Vì tạo ra là không gian có linh thủy, dù có thêm một phần từ không gian linh thủy vào nhưng Vô Ưu cũng cảm thấy mệt. Thôi thì em Thành đành để vài hôm nữa vậy. Cô lập tức đi trở về phòng ngủ. Vừa mở cửa đã thấy tám người, kẻ ngồi người đứng tươi cười nhìn cô. Cô cũng tươi cười lại với họ, rồi nhảy lên giường ngủ. Cả tám người nháy mắt nhau, rồi lập tức thu nhỏ lại hóa thành những búp bê dễ thương nằm trên người Vô Ưu.
Cô cũng ngạc nhiên, nhưng sờ thấy mềm mềm cũng vui vui. Bèn ôm cả tám con vào ngực cùng ngủ. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng rọi vào, như muốn nhìn cảnh dễ thương ấy vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.