[Vô Xá Hệ Liệt] Nhiễm Huyết Quý Công Tử
Chương 41: Đệ tứ thập chương
Vô Thố Thương Hoàng
22/11/2020
Hai Thần tộc, nhìn đến bệ hạ vĩ đại của bọn họ ngẩn người, không thể không tiến lên nhắc nhở.
"Chủ tử." Tát Lạp cùng An Tô Á gọi.
"Cáp, ta đang nằm mơ, nhất định đang nằm mơ." Thần vương thì thào tự nói.
"Chủ tử." An Tô Á âm lượng đề cao một chút.
Thần vương nhìn An Tô Á, suy sụp cúi đầu, mình tự thôi miên vô dụng, gã không phải mới vừa nằm mơ. Bất quá ngay lập tức, Thần vương Áo Hưu Tư lại tỉnh lại, trong mắt là hừng trí bừng bừng sáng rọi, hắn đối nguyên nhân Y Tư Đặc La vì sao biến thành như vậy cảm thấy thật hứng thú.
Lưu loát lên ngựa, đuổi theo chiếc xe đang hành tẩu, mặc kệ đám tùy tùng phía sau kia.
Thần vương Áo Hưu Tư nhìn xe ngựa, đáng tiếc lụa mỏng sau thủy tinh, làm cho gã không nhìn được tình huống đằng sau.
"Ngươi không hiếu kỳ Doro phát hiện cái gì?" Ma vương nhìn nhân loại trước mặt, trong mắt y không có tò mò, bình thản như vậy.
"Vì sao phải tò mò?" Khắc Lạc Duy thản nhiên hỏi lại.
Ma vương nhíu mi, nhân loại này thật sự không hiếu kỳ? Ngay cả hắn đều có điểm tò mò, đến tột cùng là cái gì làm cho Doro tự tin có thể tính kế được nhân loại này?
"Bất luận phía trước là cái gì, cũng không thể xúc phạm đến ta, cũng không khiến ta để ý." Khắc Lạc Duy tự tin nhìn Ma vương, bởi vì không có nguy hiểm cho nên không tò mò, bởi vì không thèm để ý cho nên không hiếu kỳ. Tò mò là một thứ rất nguy hiểm, trải qua nhiều chuyện như vậy, người Vô Xá sẽ không ai đi hiếu kỳ.
"Như vậy ngươi để ý cái gì?" Ma vương không biết chính mình vì sao sẽ hỏi ra vấn đề này, nhưng một đáp án đã hiện lên trong lòng sau khi chấm dứt vấn đề đang hỏi, một đáp án khiến mình rất không thích.
"Đồng bạn." Đáp án của Khắc Lạc Duy phi thường khẳng định.
Mà đáp án này Ma vương đoán trước được, đáp án không vui kia, "Trừ bỏ đồng bạn?" Thanh âm mang theo vài phần lửa giận, đồng bạn, đồng bạn, trừ bỏ đồng bạn vốn không có hắn sao? Cho dù kim tệ tục tằng cũng làm cho chính mình vui vẻ hơn so với đáp án này.
"Không có." Trảm đinh tiệt thiết (Chém đinh chặt sắt) trả lời, không có do dự, kiên quyết mà khẳng định.
Một cỗ hơi thở tăm tối bao phủ bên trong xe, đó là khí thế Ma vương phát ra.
"Thật sự không có?" Thanh âm trầm lãnh, mang theo vài phần nguy hiểm cùng uy hiếp.
"Không có." Vẫn trả lời khẳng định như cũ.
"Còn tiền?" Ma vương đưa ra một thứ Khắc Lạc Duy thích.
"Hứng thú mà thôi." Là hứng thú, mà không phải để ý.
"Như vậy..." Còn ta? Chữ phía sau biến mất ở trong miệng Ma vương, bởi vì một khắc kia Ma vương ý thức được chình mình nghĩ cái gì. Hắn muốn nhân loại này để ý mình. Ma tộc kiêu ngạo khiến hắn không thể đem lời này nói ra khỏi miệng, nói ra khỏi miệng, giống như là cầu xin, cầu xin một nhân loại để ý, nhận thức này làm cho Ma vương không thể nói ra. Rốt cuộc vì sao, chình mình càng ngày càng để ý nhân loại ấy, để ý vị trí của mình trong lòng nhân loại. Không phải thợ săn cùng con mồi, mà là quan hệ với y.
Ma vương chìm trong tâm sự, muốn tìm ra nguyên nhân chính mình thất thường. Ma vương kiêu ngạo thủy chung không rõ nguyên nhân mình biến hóa, nguyên nhân chình là bởi vì Ma tộc cao ngạo, đơn giản như thế, cũng nhàm chán như thế.
Khắc Lạc Duy không thèm để ý, từ trong ám cách lấy ra một quyển sách, đọc dưới ánh sáng nhu hòa.
Xe ngựa dừng lại, thanh âm Brad vang lên ngoài cửa xe. "Chủ nhân, đã đến nơi."
Khắc Lạc Duy đem sách cất tốt, hướng cửa đi đến, mà Brad cũng ăn ý ở phía sau mở ra cửa xe, không có nói trước, cũng không làm chủ nhân chờ, thời gian nắm chắc tương đối đúng lúc.
Khắc Lạc Duy xuống xe ngựa, chợt nghe tới một thanh âm quen thuộc gọi tên y.
"Địch," Mới toát ra một âm tiết, liền nuốt đi xuống, gọi tên người xuất hiện. "Khắc Lạc Duy."
Khắc Lạc Duy đem tầm mắt chuyển đến hướng trên người nói chuyện, Lai Ngang • La Lam, từng là bạn cũ của y.
Liếc mắt một cái nhìn Doro hiện tại cười tươi rói, đây là tính toán của hắn, nguyên bản bạn cũ, gặp lại người phản bội y, nghĩ đến y sẽ thất thố sao? Ngây thơ a, đã không thèm để ý, tại sao sẽ thật thố.
Muốn nói tại sao Lai Ngang • La Lam vì sao xuất hiện ở trong này trước, thật ra cũng không có gì kỳ quái.
Lai Ngang • La Lam trước khi Khắc Lạc Duy xuất phát, đã ra ngoài, mà mục đích đến cũng là Tinh Linh đế quốc. Lai Ngang • La Lam không phải vì tham gia đại hội thanh niên luận võ, từ sau khi bại dưới Khắc Lạc Duy, Lai Ngang • La Lam thật sự khổ luyện, cho dù bận việc... Học tập xử lý sự vụ gia tộc như thế nào, Lai Ngang • La Lam tiến bộ cũng phi thường rõ ràng.
Cuộc sống sau khi cũng Ái Toa công chúa thành hôn cũng coi như mỹ mãn, Ái Toa công chúa mang thai làm cho Lai Ngang • La Lam phi thường cao hứng, đối đại hội luận võ không có hứng thú, sau khi trở thành người thừa kế, hiểu lực lượng mà gia tộc giấu, với lực lượng của bản thân, Lai Ngang • La Lam không hề tự mãn, mà bắt đầu hiểu được điệu thấp như thế nào, cho nên lần đại hội luận võ này, hắn cũng không tính tham gia.
Mà sở dĩ đến Tinh Linh đế quốc, không phải bởi vì chuyện của mình, mà bởi vì đồng bọn trong dong binh đoàn, Tinh Linh Đại Nhi. Đại nhi nhận được triệu hồi đặc thù thuộc về Tinh Linh, muốn nàng về nước, không có nguyên nhân gì. Đại Nhi chỉ có thể trở về, cũng ngay tại khi đó, Lai Ngang • La Lam mới biết được thân phận Đại Nhi đồng bọn của mình ở Tinh Linh đế quốc, một công chúa.
Sai khi La Lam gia chủ biết, đối với thân phận Đại Nhi rất coi trọng, vì làm tốt quan hệ cùng Tinh Linh, tự mình phải thị vệ gia tộc dưới dẫn dắt của Lai Ngang • La Lam, hộ tống Đại Nhi về nước. Bởi vì Ái Toa mang thai, không thể cùng đồng hành.
Dựa theo tiến độ mà nói, Lai Ngang • La Lam hẳn sớm đến Tinh Linh đế quốc, đáng tiếc trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, Đại Nhi sinh bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, mê man mấy ngày, tìm không thấy nguyên nhân gì, may mắn, không bao lâu sau Đại Nhi liền tỉnh. Tuy Đại Nhi nói rằng không có việc gì, nhưng bởi vì an toàn, vẫn quan sát mấy ngày, cứ như vậy trì hoãn, làm cho Lai Ngang • La Lam bây giờ còn chưa tới Tinh Linh đế quốc.
Hôm nay, có được kinh nghiệm cắm trại phong phú Lai Ngang • La Lam phát hiện nơi cắm trại thích hợp, hơn nữa thời gian đã chạng vạng, đi tiếp không thích hợp, cho nên dừng lại cắm trại nghỉ ngơi.
Thời điểm bọn hắn dựng tốt lều, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa, đề phong nhìn người đến, ngoài ý muốn phát hiện là người có nhận thức.
Vì sao sẽ nhận thức người này. Rất đơn giản, làm người suy nhất xuất nhập tòa trang viên kia, hình tượng Doro sớm bị các đại gia tộc biết rõ, đã là người thừa kế Lai Ngang • La Lam tự nhiên không quên, Đại Nhi càng thêm không thể quên người này, trong nháy mắt kia ánh mắt hiện lên sợ hãi, dù sao người này đã gây cho Đại Nhị ký ức suốt đời khó quên.
Người kia đầu tiên mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, sau đó nhìn bọn họ, đột nhiên lộ ra một nụ cười, nụ cười tính kế gì đó, chờ xem kịch vui, tiếp theo liền ly khai.
Đến đi đều nhanh chóng như vậy, bởi vì thứ sẽ xuất hiện trong này, Lai Ngang • La Lam nghi hoặc, sau đó một ý niệm xẹt qua trong đầu, làm cho hắn nhìn không được trở lên kích động, không rõ cho nên kích động.
Doro ở đây, như vậy người kia có thể hay không cũng...
Sau khi chỉnh xong chuẩn bị, Lai Ngang • La Lam rõ ràng thần tình tiêu sái, thường thường nhìn xung quanh theo phương hướng Doro vừa đi.
Một khắc kia nghe được tiếng vó ngựa, lại nhanh chóng đứng lên, làm cho người khác có chút khẩn trương buông công tác trong tay, nắm chặt vũ khí.
Người cưỡi ngựa, không phải người hắn để ý, người trước xe ngựa hoa lệ kia, là Brad, Brad đi theo người đó.
Tâm không hiểu sao hồi hộp. Chính mình đã bao nhiêu lâu chưa gặp qua người ấy, hôn lễ của hắn người kia không đến, chỉ tặng đóa hoa đó, đóa băng bách hợp vẫn chưa tan, vẫn nở rộ như cũ, Ái Toa không thích đóa hoa này, hắn lại quý trọng đặt tại địa phương của mình, cùng bởi tồn tại của đóa hoa đó, Ái Toa cũng sẽ không đến gần nơi đó, vì sẽ làm nàng nhớ tới lời nói khẳng định của người kia. Mà điều này cũng là thứ hắn cùng Ái Toa vẫn lảng tránh, tuy rằng hiện tại rất hạnh phúc, nhưng lời nói ấy vẫn tồn tại tạo thành ảnh hưởng như cũ, Ái Toa cùng hắn cố ý muốn quên, lại do thế mà càng thêm rõ ràng, nhưng hai người bọn họ đồng thời xem nhẹ.
Địa phương đặt đóa bách hợp kia, là địa phương duy nhất làm cho hắn nhớ lại quá khứ, nghĩ đến thời gian đó, không có Ái Toa, hắn cùng y vẫn như cũ là bằng hữu tốt nhất, hiện tại mới biết được, y trước kia có bao nhiêu vất vả, gia tộc áp lực, học tập, quan hệ phức tạp với mọi người, dối trá đối mặt tất cả, người ấy từng trải qua như vậy sao? Kiên cường như vậy, cố gắng như vậy, vì gia tộc nhẫn nại, lại bị gia tộc vứt bỏ, mà chính mình cũng phản bội y, lúc đó y tuyệt vọng như thế nào, mình cũng không dám nghĩ.
Sau đó nhớ đến bộ dạng y hiện tại, hoa mỹ, trương dương, tự do mà vô tình, từ bỏ tất cả quá khứ, y sống rất tốt đi, xác thực, có cấm chú pháp sư thủ hộ, thế giới này có ai dám cùng y là địch. Như vậy cũng tốt, ít nhất, cuộc sông của y không cần mang theo chiếc mặt nạ kia. Thật sự, y hiện tại rất đẹp.
Ở đấu trường, người kia trước mặt hắn tháo xuống mặt nạ, tuyệt thế dung nhan hoa mỹ kia, làm cho hắn giật mình quên ngôn ngữ, quên tự hỏi, Ái Toa, Đại Nhi, An Đóa không ai không phải tuyệt sắc, nhưng sau khi nhìn đến gương mặt dưới mặt nạ đó, hình ảnh các nàng là mỏng manh như vậy, đáy mắt, trong đầu, trong lòng, chỉ có người hoa mỹ kia. Chính mình chỉ có thể ngơ ngác nhìn người ấy, dung nhan dưới mặt nạ đó, hắn nghĩ đến rất nhiều, nhưng chưa bao giờ giống thứ hắn nhìn tới lúc đấy, đó là thiên vị của tạo hóa, tuyệt thế hoa mỹ.
Sau đó hồi tưởng, cũng biết nguyên nhân vì sao lại mang mặt nạ, đã bị gia tộc dùng lý do Thủy hệ ma pháp ghét bỏ, nếu thêm tuyệt thế dung nhan hoa mỹ kia, gia tộc không biết sẽ nói ra lời càng khó nghe như thế nào. Lại vì người đó mà đau lòng, cũng tỉnh ngộ ra sai lầm của mình lớn bao nhiêu. Trước kia chính mình nói phải bảo vệ y, làm cho mình càng mạnh, khiến y một mình đối mặt áp lực này, cuối cùng lại phản bội y.
Muốn giải thích, nhưng ngay cả mặt mũi người đấy cũng không thấy được, thời điểm quyết định kết hôn, không hiểu sao chờ mong người đấy xuất hiện, nhưng y không đến.
Đóa bách hợp kia là chúc phúc của bạn cũ, nếu ngay lúc đó chính mình thẳng thắn thành khẩn, có phải tất cả sẽ không như vậy hay không, nhưng đã không thể quay lại.
Dần dần, nhìn đóa bách hợp đấy, không hề nghĩ đến quá khứ, mà là bộ dáng hiện tại của người đó, trên đấu trường, quyết tuyệt ngày ấy thay thế bộ dáng trước kia của y. Vì sao sẽ như vậy, chình mình không rõ, có lẽ do khiến mình càng thêm rõ ràng, người đó cùng trước kia bất đồng, có lẽ do con người luôn phải đối mặt với hiện tại, không hề lưu luyến quá khứ.
Xe ngựa dừng lại, thân ảnh hoa mỹ luôn ở trong đầu xuống dưới, muốn đi qua gọi tên y, lại lập tức phản ứng lại, y đã không phải bạn cũ của hắn, y là Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi, hắn cùng y không hề là hảo hữu, không có quan hệ gì.
"Chủ tử." Tát Lạp cùng An Tô Á gọi.
"Cáp, ta đang nằm mơ, nhất định đang nằm mơ." Thần vương thì thào tự nói.
"Chủ tử." An Tô Á âm lượng đề cao một chút.
Thần vương nhìn An Tô Á, suy sụp cúi đầu, mình tự thôi miên vô dụng, gã không phải mới vừa nằm mơ. Bất quá ngay lập tức, Thần vương Áo Hưu Tư lại tỉnh lại, trong mắt là hừng trí bừng bừng sáng rọi, hắn đối nguyên nhân Y Tư Đặc La vì sao biến thành như vậy cảm thấy thật hứng thú.
Lưu loát lên ngựa, đuổi theo chiếc xe đang hành tẩu, mặc kệ đám tùy tùng phía sau kia.
Thần vương Áo Hưu Tư nhìn xe ngựa, đáng tiếc lụa mỏng sau thủy tinh, làm cho gã không nhìn được tình huống đằng sau.
"Ngươi không hiếu kỳ Doro phát hiện cái gì?" Ma vương nhìn nhân loại trước mặt, trong mắt y không có tò mò, bình thản như vậy.
"Vì sao phải tò mò?" Khắc Lạc Duy thản nhiên hỏi lại.
Ma vương nhíu mi, nhân loại này thật sự không hiếu kỳ? Ngay cả hắn đều có điểm tò mò, đến tột cùng là cái gì làm cho Doro tự tin có thể tính kế được nhân loại này?
"Bất luận phía trước là cái gì, cũng không thể xúc phạm đến ta, cũng không khiến ta để ý." Khắc Lạc Duy tự tin nhìn Ma vương, bởi vì không có nguy hiểm cho nên không tò mò, bởi vì không thèm để ý cho nên không hiếu kỳ. Tò mò là một thứ rất nguy hiểm, trải qua nhiều chuyện như vậy, người Vô Xá sẽ không ai đi hiếu kỳ.
"Như vậy ngươi để ý cái gì?" Ma vương không biết chính mình vì sao sẽ hỏi ra vấn đề này, nhưng một đáp án đã hiện lên trong lòng sau khi chấm dứt vấn đề đang hỏi, một đáp án khiến mình rất không thích.
"Đồng bạn." Đáp án của Khắc Lạc Duy phi thường khẳng định.
Mà đáp án này Ma vương đoán trước được, đáp án không vui kia, "Trừ bỏ đồng bạn?" Thanh âm mang theo vài phần lửa giận, đồng bạn, đồng bạn, trừ bỏ đồng bạn vốn không có hắn sao? Cho dù kim tệ tục tằng cũng làm cho chính mình vui vẻ hơn so với đáp án này.
"Không có." Trảm đinh tiệt thiết (Chém đinh chặt sắt) trả lời, không có do dự, kiên quyết mà khẳng định.
Một cỗ hơi thở tăm tối bao phủ bên trong xe, đó là khí thế Ma vương phát ra.
"Thật sự không có?" Thanh âm trầm lãnh, mang theo vài phần nguy hiểm cùng uy hiếp.
"Không có." Vẫn trả lời khẳng định như cũ.
"Còn tiền?" Ma vương đưa ra một thứ Khắc Lạc Duy thích.
"Hứng thú mà thôi." Là hứng thú, mà không phải để ý.
"Như vậy..." Còn ta? Chữ phía sau biến mất ở trong miệng Ma vương, bởi vì một khắc kia Ma vương ý thức được chình mình nghĩ cái gì. Hắn muốn nhân loại này để ý mình. Ma tộc kiêu ngạo khiến hắn không thể đem lời này nói ra khỏi miệng, nói ra khỏi miệng, giống như là cầu xin, cầu xin một nhân loại để ý, nhận thức này làm cho Ma vương không thể nói ra. Rốt cuộc vì sao, chình mình càng ngày càng để ý nhân loại ấy, để ý vị trí của mình trong lòng nhân loại. Không phải thợ săn cùng con mồi, mà là quan hệ với y.
Ma vương chìm trong tâm sự, muốn tìm ra nguyên nhân chính mình thất thường. Ma vương kiêu ngạo thủy chung không rõ nguyên nhân mình biến hóa, nguyên nhân chình là bởi vì Ma tộc cao ngạo, đơn giản như thế, cũng nhàm chán như thế.
Khắc Lạc Duy không thèm để ý, từ trong ám cách lấy ra một quyển sách, đọc dưới ánh sáng nhu hòa.
Xe ngựa dừng lại, thanh âm Brad vang lên ngoài cửa xe. "Chủ nhân, đã đến nơi."
Khắc Lạc Duy đem sách cất tốt, hướng cửa đi đến, mà Brad cũng ăn ý ở phía sau mở ra cửa xe, không có nói trước, cũng không làm chủ nhân chờ, thời gian nắm chắc tương đối đúng lúc.
Khắc Lạc Duy xuống xe ngựa, chợt nghe tới một thanh âm quen thuộc gọi tên y.
"Địch," Mới toát ra một âm tiết, liền nuốt đi xuống, gọi tên người xuất hiện. "Khắc Lạc Duy."
Khắc Lạc Duy đem tầm mắt chuyển đến hướng trên người nói chuyện, Lai Ngang • La Lam, từng là bạn cũ của y.
Liếc mắt một cái nhìn Doro hiện tại cười tươi rói, đây là tính toán của hắn, nguyên bản bạn cũ, gặp lại người phản bội y, nghĩ đến y sẽ thất thố sao? Ngây thơ a, đã không thèm để ý, tại sao sẽ thật thố.
Muốn nói tại sao Lai Ngang • La Lam vì sao xuất hiện ở trong này trước, thật ra cũng không có gì kỳ quái.
Lai Ngang • La Lam trước khi Khắc Lạc Duy xuất phát, đã ra ngoài, mà mục đích đến cũng là Tinh Linh đế quốc. Lai Ngang • La Lam không phải vì tham gia đại hội thanh niên luận võ, từ sau khi bại dưới Khắc Lạc Duy, Lai Ngang • La Lam thật sự khổ luyện, cho dù bận việc... Học tập xử lý sự vụ gia tộc như thế nào, Lai Ngang • La Lam tiến bộ cũng phi thường rõ ràng.
Cuộc sống sau khi cũng Ái Toa công chúa thành hôn cũng coi như mỹ mãn, Ái Toa công chúa mang thai làm cho Lai Ngang • La Lam phi thường cao hứng, đối đại hội luận võ không có hứng thú, sau khi trở thành người thừa kế, hiểu lực lượng mà gia tộc giấu, với lực lượng của bản thân, Lai Ngang • La Lam không hề tự mãn, mà bắt đầu hiểu được điệu thấp như thế nào, cho nên lần đại hội luận võ này, hắn cũng không tính tham gia.
Mà sở dĩ đến Tinh Linh đế quốc, không phải bởi vì chuyện của mình, mà bởi vì đồng bọn trong dong binh đoàn, Tinh Linh Đại Nhi. Đại nhi nhận được triệu hồi đặc thù thuộc về Tinh Linh, muốn nàng về nước, không có nguyên nhân gì. Đại Nhi chỉ có thể trở về, cũng ngay tại khi đó, Lai Ngang • La Lam mới biết được thân phận Đại Nhi đồng bọn của mình ở Tinh Linh đế quốc, một công chúa.
Sai khi La Lam gia chủ biết, đối với thân phận Đại Nhi rất coi trọng, vì làm tốt quan hệ cùng Tinh Linh, tự mình phải thị vệ gia tộc dưới dẫn dắt của Lai Ngang • La Lam, hộ tống Đại Nhi về nước. Bởi vì Ái Toa mang thai, không thể cùng đồng hành.
Dựa theo tiến độ mà nói, Lai Ngang • La Lam hẳn sớm đến Tinh Linh đế quốc, đáng tiếc trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, Đại Nhi sinh bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, mê man mấy ngày, tìm không thấy nguyên nhân gì, may mắn, không bao lâu sau Đại Nhi liền tỉnh. Tuy Đại Nhi nói rằng không có việc gì, nhưng bởi vì an toàn, vẫn quan sát mấy ngày, cứ như vậy trì hoãn, làm cho Lai Ngang • La Lam bây giờ còn chưa tới Tinh Linh đế quốc.
Hôm nay, có được kinh nghiệm cắm trại phong phú Lai Ngang • La Lam phát hiện nơi cắm trại thích hợp, hơn nữa thời gian đã chạng vạng, đi tiếp không thích hợp, cho nên dừng lại cắm trại nghỉ ngơi.
Thời điểm bọn hắn dựng tốt lều, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa, đề phong nhìn người đến, ngoài ý muốn phát hiện là người có nhận thức.
Vì sao sẽ nhận thức người này. Rất đơn giản, làm người suy nhất xuất nhập tòa trang viên kia, hình tượng Doro sớm bị các đại gia tộc biết rõ, đã là người thừa kế Lai Ngang • La Lam tự nhiên không quên, Đại Nhi càng thêm không thể quên người này, trong nháy mắt kia ánh mắt hiện lên sợ hãi, dù sao người này đã gây cho Đại Nhị ký ức suốt đời khó quên.
Người kia đầu tiên mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, sau đó nhìn bọn họ, đột nhiên lộ ra một nụ cười, nụ cười tính kế gì đó, chờ xem kịch vui, tiếp theo liền ly khai.
Đến đi đều nhanh chóng như vậy, bởi vì thứ sẽ xuất hiện trong này, Lai Ngang • La Lam nghi hoặc, sau đó một ý niệm xẹt qua trong đầu, làm cho hắn nhìn không được trở lên kích động, không rõ cho nên kích động.
Doro ở đây, như vậy người kia có thể hay không cũng...
Sau khi chỉnh xong chuẩn bị, Lai Ngang • La Lam rõ ràng thần tình tiêu sái, thường thường nhìn xung quanh theo phương hướng Doro vừa đi.
Một khắc kia nghe được tiếng vó ngựa, lại nhanh chóng đứng lên, làm cho người khác có chút khẩn trương buông công tác trong tay, nắm chặt vũ khí.
Người cưỡi ngựa, không phải người hắn để ý, người trước xe ngựa hoa lệ kia, là Brad, Brad đi theo người đó.
Tâm không hiểu sao hồi hộp. Chính mình đã bao nhiêu lâu chưa gặp qua người ấy, hôn lễ của hắn người kia không đến, chỉ tặng đóa hoa đó, đóa băng bách hợp vẫn chưa tan, vẫn nở rộ như cũ, Ái Toa không thích đóa hoa này, hắn lại quý trọng đặt tại địa phương của mình, cùng bởi tồn tại của đóa hoa đó, Ái Toa cũng sẽ không đến gần nơi đó, vì sẽ làm nàng nhớ tới lời nói khẳng định của người kia. Mà điều này cũng là thứ hắn cùng Ái Toa vẫn lảng tránh, tuy rằng hiện tại rất hạnh phúc, nhưng lời nói ấy vẫn tồn tại tạo thành ảnh hưởng như cũ, Ái Toa cùng hắn cố ý muốn quên, lại do thế mà càng thêm rõ ràng, nhưng hai người bọn họ đồng thời xem nhẹ.
Địa phương đặt đóa bách hợp kia, là địa phương duy nhất làm cho hắn nhớ lại quá khứ, nghĩ đến thời gian đó, không có Ái Toa, hắn cùng y vẫn như cũ là bằng hữu tốt nhất, hiện tại mới biết được, y trước kia có bao nhiêu vất vả, gia tộc áp lực, học tập, quan hệ phức tạp với mọi người, dối trá đối mặt tất cả, người ấy từng trải qua như vậy sao? Kiên cường như vậy, cố gắng như vậy, vì gia tộc nhẫn nại, lại bị gia tộc vứt bỏ, mà chính mình cũng phản bội y, lúc đó y tuyệt vọng như thế nào, mình cũng không dám nghĩ.
Sau đó nhớ đến bộ dạng y hiện tại, hoa mỹ, trương dương, tự do mà vô tình, từ bỏ tất cả quá khứ, y sống rất tốt đi, xác thực, có cấm chú pháp sư thủ hộ, thế giới này có ai dám cùng y là địch. Như vậy cũng tốt, ít nhất, cuộc sông của y không cần mang theo chiếc mặt nạ kia. Thật sự, y hiện tại rất đẹp.
Ở đấu trường, người kia trước mặt hắn tháo xuống mặt nạ, tuyệt thế dung nhan hoa mỹ kia, làm cho hắn giật mình quên ngôn ngữ, quên tự hỏi, Ái Toa, Đại Nhi, An Đóa không ai không phải tuyệt sắc, nhưng sau khi nhìn đến gương mặt dưới mặt nạ đó, hình ảnh các nàng là mỏng manh như vậy, đáy mắt, trong đầu, trong lòng, chỉ có người hoa mỹ kia. Chính mình chỉ có thể ngơ ngác nhìn người ấy, dung nhan dưới mặt nạ đó, hắn nghĩ đến rất nhiều, nhưng chưa bao giờ giống thứ hắn nhìn tới lúc đấy, đó là thiên vị của tạo hóa, tuyệt thế hoa mỹ.
Sau đó hồi tưởng, cũng biết nguyên nhân vì sao lại mang mặt nạ, đã bị gia tộc dùng lý do Thủy hệ ma pháp ghét bỏ, nếu thêm tuyệt thế dung nhan hoa mỹ kia, gia tộc không biết sẽ nói ra lời càng khó nghe như thế nào. Lại vì người đó mà đau lòng, cũng tỉnh ngộ ra sai lầm của mình lớn bao nhiêu. Trước kia chính mình nói phải bảo vệ y, làm cho mình càng mạnh, khiến y một mình đối mặt áp lực này, cuối cùng lại phản bội y.
Muốn giải thích, nhưng ngay cả mặt mũi người đấy cũng không thấy được, thời điểm quyết định kết hôn, không hiểu sao chờ mong người đấy xuất hiện, nhưng y không đến.
Đóa bách hợp kia là chúc phúc của bạn cũ, nếu ngay lúc đó chính mình thẳng thắn thành khẩn, có phải tất cả sẽ không như vậy hay không, nhưng đã không thể quay lại.
Dần dần, nhìn đóa bách hợp đấy, không hề nghĩ đến quá khứ, mà là bộ dáng hiện tại của người đó, trên đấu trường, quyết tuyệt ngày ấy thay thế bộ dáng trước kia của y. Vì sao sẽ như vậy, chình mình không rõ, có lẽ do khiến mình càng thêm rõ ràng, người đó cùng trước kia bất đồng, có lẽ do con người luôn phải đối mặt với hiện tại, không hề lưu luyến quá khứ.
Xe ngựa dừng lại, thân ảnh hoa mỹ luôn ở trong đầu xuống dưới, muốn đi qua gọi tên y, lại lập tức phản ứng lại, y đã không phải bạn cũ của hắn, y là Khắc Lạc Duy • Bái Luân • Hải Nhân Lợi Hi, hắn cùng y không hề là hảo hữu, không có quan hệ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.